Gả Cho Cậu Ngốc
-
19: Ngưu Tầm Ngưu Mã Tầm Mã
Trước khi rời phòng, Hạ An Vi đã xử lý một chút.
Hôm qua, hai người ăn số món kia không nhiều, thoáng qua sẽ khó mà biết được.
Chỉ có, nếu thành công trong việc của mình lại dựa vào người khác, cô thật không an tâm.
Huống hồ, người khác này lại rất không bình thường như vậy.
Vừa xuống bên dưới đã gặp Lam Tĩnh ngồi bên bàn ăn.
“ A! Chào buổi sáng, Tiểu Vi.
Tối qua con ngủ ngon không?”
Hạ An Vi chột dạ, miễn cưỡng nở nở nụ cười chào hỏi.
“ À, dạ.
Không bị lạ chỗ ạ.”
“ Vậy là tốt.”
Người gúp việc dọn dẹp phòng tiến lại nói gì đó với Lam Tĩnh, vẻ mặt bà có chút thay đổi.
Lát sau, Lục Ngôn tiến xuống ngồi cạnh cô.
Lam Tĩnh vẫn không bỏ cuộc.
“ Ngôn, tối qua con ngủ ngon chứ?”
Cậu ngốc tay đang cầm nĩa, nhẹ nhàng ngước đầu.
Cậu mỉm cười nhìn Lam Tĩnh.
“ Dạ, có a!”
Tim Hạ An Vi thịch thịch- đập.
Cậu ta không tới nổi không dùng được!
Lam Tĩnh vẻ không vui hiện rõ trên gương mặt.
Dùng xong bữa sáng, Lam phu nhân ngỏ ý muốn đi mua sắm cùng Hạ An Vi.
Cô không có lý do để từ chối.
Hai người sau đó liền tới trung tâm mua sắm.
Nhưng vừa chọn được cửa hàng ưng ý, Lam Tĩnh lại có cuộc gọi công việc.
Bà hào phóng đưa cho cô chiếc Black card rồi rời đi.
Cô đứng bên ngoài một hồi rồi đi vào cửa hàng.
Mắt quét một vòng lớn, nhìn qua hàng loạt mẫu mã áo váy, giày và túi xách, Hạ An Vi có chút ngây ngốc.
Trước giờ không thường xuyên đi mua quần áo, đồ trên người cô phần lớn đều là người khác chuẩn bị.
Bây giờ là của Lam phu nhân, trước kia là Cẩn Nhu.
Cô gái nhỏ đều mua quần áo trên mạng, mỗi lần thấy đồ đẹp liền tăng số lượng lên 2 rồi nhấn đặt, cô ấy một, cô một.
“ Dạ, không biết chị đã ưng ý mẫu nào chưa ạ?”
“ Em đi xem một chút.”
Nhìn người nhân viên nữ quay trờ lại quầy tiếp, Hạ An Vi lấy điện thoại gởi đi dòng tin nhắn.
[ Nhu, cậu trước giờ lựa quần áo theo tiêu chí nào?]
Bên kia nhanh chóng đã hồi đáp.
[ Wow! Vi Vi cậu hôm nay lại đi mua sắm sao?]
[ Tớ không biết chọn.
]
[ Cái này đơn giản, cậu chỉ cần thấy đẹp là mua đi.
Tớ chắc chắn cậu mặc gì cũng xinh nha!]
Màn tư vấn từ cô bạn thân kết thúc, Hạ An Vi miễn cưỡng nhìn xem từng món.
Chợt có hơi ngơ ngác, trong mắt cô, cứ thấy mấy thứ này đều giống giống nhau, khác biệt có hơi nhỏ.
Đi một lúc, cô dừng mắt trước chiếc váy dạ hội nổi bật giữa những chiếc khác.
Mẫu váy cúp ngực, vải lưới tỉ mỉ gấp phía trên, xõa dài xuống chân váy là đường thêu hoa oải hương tím.
Như có ma thuật kéo cô vào chiếc váy, Hạ An Vi nhất thời không thể rời mắt.
Tay vô thức đưa lên muốn sờ vào thân váy.
“ Bốp-”
Một vệt đỏ ửng mờ nhạt xuất hiện trên tay, chỉ nghe tiếng nói lanh lảnh.
“ Đừng có động vào, cô không xứng đâu.”
Quay sang phía bên cạnh, Hạ Như Ân đứng trước một nam nhân.
“ Đừng tưởng gả vô Lục Gia là được bay lên làm phượng hoàng.
Cô nên nhớ, là tôi không cần mới cho cô.”
“...Liên quan gì tới cô?”
“ Đây là mẫu váy thiết kế, giá hơn trăm triệu.
Một thiếu phu nhân bình phong như cô không mua nổi thì đừng động vào.
Tôi chỉ đang lo cô không đền nổi.”
“…”
Hạ An Vi quay người, không muốn tranh cãi với loại người này.
“Ha! Mặc Mặc anh xem, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tên ngốc Lục Gia kia chỉ được danh phận Lục thiếu, không tốt bằng anh a.”
Phía sau, Hạ Như Ân sà vào lòng nam nhân, giọng điệu nũng nịu lên tiếng.
Đi được vài bước, cô dừng chân.
Lam phu nhân không biết đến từ lúc nào đen mặt đứng trước cửa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook