Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn
-
Chương 84
Thị nữ mang canh cá trích đến, Vệ Lễ đang nói chuyện, ngửi thấy mùi vị kia lập tức mặt liền trắng bệch, nâng ống nhổ lên bắt đầu nôn khan, dáng vẻ khó chịu không thua gì lần trước uống thuốc.
Triệu Hi Hằng vỗ vỗ lưng cho hắn, nhíu mày, thoáng có chút nghiêm túc, "Ai bảo mấy ngày này làm cá vậy? Chủ công không ngửi được mùi cá cũng không biết à?"
Vệ Lễ vừa nôn khan, vừa vẫy tay, ý bảo bọn họ bỏ canh cá xuống.
Thị nữ lần đầu tiên bị Triệu Hi Hằng hung hăng răn dạy như vậy, vội vàng giải thích, "Là chủ công dặn làm, nói phải tẩm bổ thân thể cho phu nhân."
"Vậy cũng lấy đi đi." Hốc mắt Triệu Hi Hằng chua xót, cảm giác có chất lỏng nóng nóng muốn lăn xuống, trong lòng thầm mắng mình mang thai xong thì hốc mắt càng cạn, "Về sau đừng nghe chủ công các ngươi nữa, hắn nói cái gì cũng kệ hắn."
Vệ Lễ đè cánh tay của nàng lại, ngẩng đầu, bảo vệ tôn nghiêm của mình, "Ta tốt xấu gì cũng nhất gia chi chủ ( Editor: trụ cột của một nhà), sao lại không thể nghe lời của ta? Hơn nữa ta đã nôn thành như thế này, nàng còn không uống một ngụm cho bù lại công sức của ta sao?"
Triệu Hi Hằng gõ đầu hắn một cái, "Tiền trong nhà đều ở trong tay ai chàng không biết sao? Ai là nhất gia chi chủ, trong lòng chàng không tính ra sao?"
Thị nữ nhanh chóng đổ một ít canh ra chén đưa cho Triệu Hi Hằng, "Chủ công nói cũng không sai, nôn cũng nôn ra rồi, phu nhân lại không uống, chủ công chẳng phải nôn oan uổng rồi sao?"
Triệu Hi Hằng nghĩ cũng phải, vội vàng thổi thổi canh cá trích trắng đục, dũng cảm rót hết vào miệng như uống nước, sau đó vội vàng bảo người mang canh còn dư lại đi ra.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào trong phòng, tuy có chút lạnh, nhưng vị canh cá ngược lại cũng đều tan, Vệ Lễ súc miệng xong, lại trở về dáng vẻ không có chuyện gì.
Triệu Hi Hằng không nghĩ đến, bản thân nàng không chủ động giày vò người, Vệ Lễ cũng tự mình có thể giày vò bản thân quá sức. Nhìn xem, cằm cũng nhọn ra hẳn, đều có thể chọc chết người, gương mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch. Nếu như nàng sinh hài tử thêm vài lần, phỏng chừng nửa cái mạng của hắn đều có thể đắp vào.
"Ta thật không cảm giác mình mang thai, ta thấy chàng càng giống hơn." Triệu Hi Hằng trìu mến sờ sờ gương mặt hắn, quyết định đối tốt với hắn một chút, ôn nhu hơn một chút.
Vệ Lễ quay đầu đi, không cho nàng sờ mình, hung dữ giải thích, "Triệu Hi Hằng ta cho nàng biết nha, tên lang băm kia chẳng biết thứ gì, hắn là y thuật không tốt, tùy tiện bịa cái lý do qua loa tắc trách như vậy để lừa gạt nàng, vậy mà nàng cũng tin? Ta chỉ là gần nhất dạ dày không tốt, nàng muốn ăn gì thì cứ ăn, để ý đến ta làm cái gì?"
Triệu Hi Hằng gật đầu, dỗ dành như dỗ hài tử, "Được được được, người ta là lang băm, chàng chỉ là dạ dày không tốt."
Toàn phủ trên dưới đều biết hắn "nôn nghén", còn muốn xù lông ra sức giữ mặt mũi, không cho người ta nói, vừa chọc tức người lại đáng yêu.
Nghe nàng nói như vậy, Vệ Lễ lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng thôi, nhưng thần sắc không mấy tự nhiên.
May mà ngoại trừ một ít đồ ăn đặc biệt sẽ làm cho hắn nôn mửa, khẩu vị của Vệ Lễ cũng không quá bị ảnh hưởng, thậm chí ăn được hơn chút.
Vệ Lễ tự mình ăn no, sắc mặt cũng không còn trắng, tinh thần cũng trở lại, còn khuyên Triệu Hi Hằng ăn nhiều chút, hứng thú vội vàng nói, "Sao có nửa chén cơm mà nàng còn ăn chưa hết? Bây giờ không ăn no, chốc lát nữa làm sao có sức đi chơi?"
Nếu không phải tình huống không cho phép, hắn thật muốn ăn giùm cho Triệu Hi Hằng luôn.
Triệu Hi Hằng âm u liếc hắn một cái, "Chàng đừng nói chàng ăn no rồi đi?"
Vệ Lễ gật đầu, đôi mắt tỏa sáng lại vội vàng thúc giục nàng ăn cơm nhanh lên, ăn no mới có sức đi dạo chơi.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn, hắn ăn gần một chậu cơm, lượng cơm còn nhiều hơn cả bình thường một chút, không hổ là người đang ở tuổi phát triển thân thể.
Nàng muốn nói lại thôi, muốn nói chút cái gì, cuối cùng vẫn nghĩ đến cái sĩ diện mong manh của Vệ Lễ kia, không mở miệng.
Vệ Lễ thật đúng là không thường đi chơi nha, một chút kinh nghiệm cũng không có.
Nhà ai ra ngoài dạo chợ đêm xem hoa đăng mà lại muốn ăn no một bụng trước khi đi? Hiện tại ăn no, đến thời điểm đó trên đường nhiều đồ ăn ngon như vậy, hắn sẽ không cách nào ăn vào nổi.
Thôi được rồi, chờ lần sau lại đi ra ngoài chơi, hắn sẽ có kinh nghiệm.
Nếu là Tết, thì phải vui vẻ lên chút, Điêu tràng ở vùng Bắc Lâm mới cống lên mấy thùng lông chim rất tốt, Vệ Lễ chọn vài cái, làm cho người ta làm áo choàng cùng áo khoác cho Triệu Hi Hằng, nàng mặc đồ trắng rất đẹp mắt, cho nên nếu khoác áo khoác lông Bạch Điêu sẽ càng đặc biệt tươi mát sáng sủa.
Mùa đông lạnh như vậy, phần lớn mọi người đều mặc xiêm y màu tối, rất hiếm người mặc xiêm y màu sáng.
Áo khoác màu trắng toát choàng lên người, gió thổi làm một số cọng lông tơ hơi phe phẩy lên, làm cho cả người nàng có vẻ tròn vo, Triệu Hi Hằng thật hiếm khi trông phù hợp với hai cái từ phúc hậu như lúc này. Cái khăn quàng cổ lông chim cùng màu cũng che trên cổ Triệu Hi Hằng, rất ấm áp, che lại nửa khuôn mặt của nàng, bên ngoài dù có bị gió thổi cũng không sợ.
Nàng ngồi trên ghế chờ Vệ Lễ thay xong xiêm y đi ra, nàng một cử động nhỏ cũng không dám, khẽ động liền muốn nóng đến toát mồ hôi, lại không muốn cởi bớt xiêm y ra, mất công trong chốc lát lại phải mặc lại rất rườm rà, chỉ có thể thúc giục Vệ Lễ, "Chàng mau một chút đi."
"Lập tức xong ngay." Vệ Lễ rầu rĩ ứng nàng, "Ngươi đừng thúc dục."
Không trong chốc lát, hắn chui đầu trong ra đến, trong ngực ôm một cái áo choàng lông màu đen lại viền vàng, trên người cũng là một bộ xiêm y cổ cao màu đen thêu chỉ vàng thành hình dạng những đám mây, kiểu dáng tương tự như bộ lần trước mặc ở phủ quận Tập An, lộng lẫy nhưng không nặng nề, ngược lại là rất sáng sủa, vô cùng tương xứng với hắn.
Ánh mắt Triệu Hi Hằng bị mấy cái lỗ mắt xích to bằng ngón tay út trên cổ áo choàng hấp dẫn lấy, vừa là trang sức, lại là dùng để gài áo lại. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác mình cũng dung tục không kém gì người khác, cảm thấy đám vàng này thật là đẹp mắt. Có thể là nàng quen nhìn Vệ Lễ cảm thấy đẹp mắt, cho nên mấy loại đồ vật này cũng nhìn thuận mắt theo.
Tiểu Đào chống khung cửa nhìn theo hai người, cách thật xa còn lảm nhảm dặn dò, đừng ăn cái này, đừng ăn cái kia, đừng đi chỗ quá đông người, cũng đừng một mình đến chỗ quá ít người. Nếu không phải hai tiểu phu thê người ta đi hẹn hò, nàng ta thật hận không thể một tấc cũng không rời, bám theo Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng nghe đến lỗ tai muốn đóng kén, liền vội vàng kéo tay Vệ Lễ chạy ra bên ngoài, làm Tiểu Đào sợ tới mức đôi mắt cũng muốn trừng lọt ra.
Dân chúng hiếm có ai từng gặp tướng mạo chân thật của Vệ Lễ, hơn nữa mọi người đều bận rộn ăn tết, nhiều nhất chỉ nhìn nhiều vài lần cặp đôi tiểu tình nhân dung mạo xinh đẹp này, cũng sẽ không chú ý gì thêm nữa. Hai người lẫn vào trong đoàn người, coi như không ai biết.
Trên gác cao của hai bên phố phường nếu nối dài từng chuỗi từng chuỗi đèn lồng đỏ, toàn bộ con đường chính của thành Bất Hàm đều bị ánh sáng đỏ sáng bừng của lồng đèn và tiếng người ồn ào náo nhiệt vây lấy, tất cả như đang hoà vào nhau, vừa ấm áp lại vừa vui mừng.
Không khí náo nhiệt sẽ lây đến người, tâm tình Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng không tự giác cũng theo đó tốt lên.
Trên bãi đất trống của con phố trung ương Huyền Vũ bày một lôi đài cao, trên lôi đài từng cái đèn kéo quân, đèn cung đình lưu ly sáu góc, đèn trúc đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, mọi người xúm lại xung quanh, chờ chốc lát nữa đoán đố đèn.
Phần thưởng thì có muối trúc, đậu tắm, khăn mặt, gạo, dầu nành, đoán đúng mười lăm câu trở lên, có thể rút thưởng được một cái đèn lồng. Tuy rằng phần thưởng cũng có vẻ khó kiếm, nhưng nếu đã tham dự, thì cái được nhiều nhất chính là bầu không khí nóng bỏng này.
Mấy hoạt động trong những ngày lễ trọng đại thế này, đều là do bên triều đình tổ chức. Hiện nay trên bàn chấm điểm chính là quan viên của thành Bất Hàm.
Pháo hoa từng cụm nổ tung rất ồn ào, khiến hắn không khỏi rướn cổ họng lên bắt đầu gào, gào đến mặt đỏ tai hồng.
Triệu Hi Hằng đã rất nhiều năm không tham dự vào ngày hội náo nhiệt như vậy. Khi nương nàng vẫn còn sống, mỗi khi đến Tết nguyên tiêu, một nhà ba người đều sẽ đi ngoài cùng chơi, khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể nhớ được vẻ mặt tươi cười của a gia và nương, còn có đèn lồng đỏ rực, đám người chen chúc, bây giờ nhớ lại dường như đã qua mấy đời, nhưng lại như gần trong gang tấc.
"Nàng muốn đi sao?" Vệ Lễ thấy nàng nhìn đèn đến xuất thần, lay tay nàng hỏi, "Nếu nàng muốn đi thì ta ở bên dưới chờ nàng."
Triệu Hi Hằng đọc sách nhiều, nên sẽ thích những hoạt động thế này.
Hắn không có kinh nghiệm ứng phó với mấy tình huống náo nhiệt, cho nên đối với hết thảy mọi thứ đều lộ ra hơi có chút ngơ ngác, chỉ có thể cố gắng giả vờ trấn định. Khi phần ngơ ngác này lộ ra trước mặt Triệu Hi Hằng, hắn luôn luôn cố ý che lấp, nhưng vẫn lộ ra dấu vết.
Trong bụng Vệ Lễ có mấy cân mực nước, Triệu Hi Hằng đã sớm nhìn thấu, nàng sao có thể bỏ lại trượng phu nửa mù chữ lại đang "nôn nghén", vô tâm vô phổi đi đoán đố đèn chứ, dù cho chỉ nghĩ như vậy thôi, nàng cũng quá không phải người rồi.
Hơn nữa nàng đối với loại hoạt động này cũng không có mấy hứng thú, chỉ là thích vào giúp vui mà thôi.
Nàng ôm lấy eo Vệ Lễ, "Ta không đi, quá nhiều người, vạn nhất đẩy ta ngã, ngươi nhẫn tâm sao?"
Vệ Lễ nghĩ nghĩ cũng đúng, "Vậy để ta đưa nàng lên."
Bình thường khi cùng nàng oán giận nhau thì rất thông minh, đầu xoay chuyển cũng rất nhanh, miệng cũng lép xép, hiện tại lại thành đầu gỗ. Triệu Hi Hằng xoa xoa tay bấm một cái lên hông của hắn, "Ta cũng không đi, ta đói bụng, chúng ta đi tìm chút đồ ăn đi."
Nàng vừa nói đói bụng, Vệ Lễ liền có chuyện nói, bắt đầu càm ràm nàng, "Có phải lúc nãy khi gần đi ta có nói nàng ăn nhiều một chút rồi hay không? Vậy mà nàng cứ ăn như mèo ngửi ấy, sao có thể không đói bụng cho được? Triệu Hi Hằng, nàng thật là phiền toái như thế, cũng chỉ mỗi ta chịu được nàng, đổi thành nhà người ta đã sớm đuổi nàng ra khỏi nhà rồi."
Hắn vừa càm ràm vừa đưa lưng che chở nàng, tránh cho đám người kia va chạm, đi về bên trong khu mua bán đông đúc.
Trước cái cổng vào, người ra còn phát cho mỗi người một phần bản đồ, đánh dấu các tiệm ăn vặt của cả khu.
Triệu Hi Hằng nghe hắn lải nhải nãy giờ, nhe răng, còn không phải là vì hắn? Thật lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú.
Khu ăn vặt ở phía đông kéo dài chừng sáu bảy trăm mét, đứng ở đầu đường đều có thể nhìn thấy hơi nước và khói thức ăn cuồn cuộn bốc lên, nơi này xem như là nơi náo nhiệt nhất ngoại trừ trung tâm phố Huyền Vũ kia.
Triệu Hi Hằng nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ không đói bụng, hiện tại con trùng thèm trong bụng cũng bị câu ra.
Nàng giật nhẹ vạt áo Vệ Lễ, "Chàng thế nào, còn được không? Có muốn nôn không?"
Vệ Lễ lắc đầu, "Còn tốt."
"Vậy chàng có thể ăn được cái gì không?"
"..."
Hắn cố ý ăn no mới đến, nhưng nhìn một chuỗi hàng ăn vặt dài như vậy, mơ hồ có chút hối hận.
"Phu nhân muốn ăn kẹo hồ lô không?" Tiểu thương ở đầu đường nhiệt tình chào hỏi nàng.
Triệu Hi Hằng nhìn mấy viên tròn tròn đỏ rực kia, nước miếng điên cuồng rịn ra, nhìn Vệ Lễ nói, "Ta muốn ăn."
"Quýt, táo gai, dâu, nho, hoàng đào, chuối, viên tròn hay loại đập bẹp gì cũng có, phu nhân ngài muốn cái nào?"
"Muốn táo gai thôi."
Vệ Lễ nhận lấy kẹo hồ lô, sờ thắt lưng, không có tiền...
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Hi Hằng, giơ tay ra, "Đưa tiền đây."
Triệu Hi Hằng vỗ vỗ lưng cho hắn, nhíu mày, thoáng có chút nghiêm túc, "Ai bảo mấy ngày này làm cá vậy? Chủ công không ngửi được mùi cá cũng không biết à?"
Vệ Lễ vừa nôn khan, vừa vẫy tay, ý bảo bọn họ bỏ canh cá xuống.
Thị nữ lần đầu tiên bị Triệu Hi Hằng hung hăng răn dạy như vậy, vội vàng giải thích, "Là chủ công dặn làm, nói phải tẩm bổ thân thể cho phu nhân."
"Vậy cũng lấy đi đi." Hốc mắt Triệu Hi Hằng chua xót, cảm giác có chất lỏng nóng nóng muốn lăn xuống, trong lòng thầm mắng mình mang thai xong thì hốc mắt càng cạn, "Về sau đừng nghe chủ công các ngươi nữa, hắn nói cái gì cũng kệ hắn."
Vệ Lễ đè cánh tay của nàng lại, ngẩng đầu, bảo vệ tôn nghiêm của mình, "Ta tốt xấu gì cũng nhất gia chi chủ ( Editor: trụ cột của một nhà), sao lại không thể nghe lời của ta? Hơn nữa ta đã nôn thành như thế này, nàng còn không uống một ngụm cho bù lại công sức của ta sao?"
Triệu Hi Hằng gõ đầu hắn một cái, "Tiền trong nhà đều ở trong tay ai chàng không biết sao? Ai là nhất gia chi chủ, trong lòng chàng không tính ra sao?"
Thị nữ nhanh chóng đổ một ít canh ra chén đưa cho Triệu Hi Hằng, "Chủ công nói cũng không sai, nôn cũng nôn ra rồi, phu nhân lại không uống, chủ công chẳng phải nôn oan uổng rồi sao?"
Triệu Hi Hằng nghĩ cũng phải, vội vàng thổi thổi canh cá trích trắng đục, dũng cảm rót hết vào miệng như uống nước, sau đó vội vàng bảo người mang canh còn dư lại đi ra.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào trong phòng, tuy có chút lạnh, nhưng vị canh cá ngược lại cũng đều tan, Vệ Lễ súc miệng xong, lại trở về dáng vẻ không có chuyện gì.
Triệu Hi Hằng không nghĩ đến, bản thân nàng không chủ động giày vò người, Vệ Lễ cũng tự mình có thể giày vò bản thân quá sức. Nhìn xem, cằm cũng nhọn ra hẳn, đều có thể chọc chết người, gương mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch. Nếu như nàng sinh hài tử thêm vài lần, phỏng chừng nửa cái mạng của hắn đều có thể đắp vào.
"Ta thật không cảm giác mình mang thai, ta thấy chàng càng giống hơn." Triệu Hi Hằng trìu mến sờ sờ gương mặt hắn, quyết định đối tốt với hắn một chút, ôn nhu hơn một chút.
Vệ Lễ quay đầu đi, không cho nàng sờ mình, hung dữ giải thích, "Triệu Hi Hằng ta cho nàng biết nha, tên lang băm kia chẳng biết thứ gì, hắn là y thuật không tốt, tùy tiện bịa cái lý do qua loa tắc trách như vậy để lừa gạt nàng, vậy mà nàng cũng tin? Ta chỉ là gần nhất dạ dày không tốt, nàng muốn ăn gì thì cứ ăn, để ý đến ta làm cái gì?"
Triệu Hi Hằng gật đầu, dỗ dành như dỗ hài tử, "Được được được, người ta là lang băm, chàng chỉ là dạ dày không tốt."
Toàn phủ trên dưới đều biết hắn "nôn nghén", còn muốn xù lông ra sức giữ mặt mũi, không cho người ta nói, vừa chọc tức người lại đáng yêu.
Nghe nàng nói như vậy, Vệ Lễ lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng thôi, nhưng thần sắc không mấy tự nhiên.
May mà ngoại trừ một ít đồ ăn đặc biệt sẽ làm cho hắn nôn mửa, khẩu vị của Vệ Lễ cũng không quá bị ảnh hưởng, thậm chí ăn được hơn chút.
Vệ Lễ tự mình ăn no, sắc mặt cũng không còn trắng, tinh thần cũng trở lại, còn khuyên Triệu Hi Hằng ăn nhiều chút, hứng thú vội vàng nói, "Sao có nửa chén cơm mà nàng còn ăn chưa hết? Bây giờ không ăn no, chốc lát nữa làm sao có sức đi chơi?"
Nếu không phải tình huống không cho phép, hắn thật muốn ăn giùm cho Triệu Hi Hằng luôn.
Triệu Hi Hằng âm u liếc hắn một cái, "Chàng đừng nói chàng ăn no rồi đi?"
Vệ Lễ gật đầu, đôi mắt tỏa sáng lại vội vàng thúc giục nàng ăn cơm nhanh lên, ăn no mới có sức đi dạo chơi.
Triệu Hi Hằng nhìn nhìn, hắn ăn gần một chậu cơm, lượng cơm còn nhiều hơn cả bình thường một chút, không hổ là người đang ở tuổi phát triển thân thể.
Nàng muốn nói lại thôi, muốn nói chút cái gì, cuối cùng vẫn nghĩ đến cái sĩ diện mong manh của Vệ Lễ kia, không mở miệng.
Vệ Lễ thật đúng là không thường đi chơi nha, một chút kinh nghiệm cũng không có.
Nhà ai ra ngoài dạo chợ đêm xem hoa đăng mà lại muốn ăn no một bụng trước khi đi? Hiện tại ăn no, đến thời điểm đó trên đường nhiều đồ ăn ngon như vậy, hắn sẽ không cách nào ăn vào nổi.
Thôi được rồi, chờ lần sau lại đi ra ngoài chơi, hắn sẽ có kinh nghiệm.
Nếu là Tết, thì phải vui vẻ lên chút, Điêu tràng ở vùng Bắc Lâm mới cống lên mấy thùng lông chim rất tốt, Vệ Lễ chọn vài cái, làm cho người ta làm áo choàng cùng áo khoác cho Triệu Hi Hằng, nàng mặc đồ trắng rất đẹp mắt, cho nên nếu khoác áo khoác lông Bạch Điêu sẽ càng đặc biệt tươi mát sáng sủa.
Mùa đông lạnh như vậy, phần lớn mọi người đều mặc xiêm y màu tối, rất hiếm người mặc xiêm y màu sáng.
Áo khoác màu trắng toát choàng lên người, gió thổi làm một số cọng lông tơ hơi phe phẩy lên, làm cho cả người nàng có vẻ tròn vo, Triệu Hi Hằng thật hiếm khi trông phù hợp với hai cái từ phúc hậu như lúc này. Cái khăn quàng cổ lông chim cùng màu cũng che trên cổ Triệu Hi Hằng, rất ấm áp, che lại nửa khuôn mặt của nàng, bên ngoài dù có bị gió thổi cũng không sợ.
Nàng ngồi trên ghế chờ Vệ Lễ thay xong xiêm y đi ra, nàng một cử động nhỏ cũng không dám, khẽ động liền muốn nóng đến toát mồ hôi, lại không muốn cởi bớt xiêm y ra, mất công trong chốc lát lại phải mặc lại rất rườm rà, chỉ có thể thúc giục Vệ Lễ, "Chàng mau một chút đi."
"Lập tức xong ngay." Vệ Lễ rầu rĩ ứng nàng, "Ngươi đừng thúc dục."
Không trong chốc lát, hắn chui đầu trong ra đến, trong ngực ôm một cái áo choàng lông màu đen lại viền vàng, trên người cũng là một bộ xiêm y cổ cao màu đen thêu chỉ vàng thành hình dạng những đám mây, kiểu dáng tương tự như bộ lần trước mặc ở phủ quận Tập An, lộng lẫy nhưng không nặng nề, ngược lại là rất sáng sủa, vô cùng tương xứng với hắn.
Ánh mắt Triệu Hi Hằng bị mấy cái lỗ mắt xích to bằng ngón tay út trên cổ áo choàng hấp dẫn lấy, vừa là trang sức, lại là dùng để gài áo lại. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác mình cũng dung tục không kém gì người khác, cảm thấy đám vàng này thật là đẹp mắt. Có thể là nàng quen nhìn Vệ Lễ cảm thấy đẹp mắt, cho nên mấy loại đồ vật này cũng nhìn thuận mắt theo.
Tiểu Đào chống khung cửa nhìn theo hai người, cách thật xa còn lảm nhảm dặn dò, đừng ăn cái này, đừng ăn cái kia, đừng đi chỗ quá đông người, cũng đừng một mình đến chỗ quá ít người. Nếu không phải hai tiểu phu thê người ta đi hẹn hò, nàng ta thật hận không thể một tấc cũng không rời, bám theo Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng nghe đến lỗ tai muốn đóng kén, liền vội vàng kéo tay Vệ Lễ chạy ra bên ngoài, làm Tiểu Đào sợ tới mức đôi mắt cũng muốn trừng lọt ra.
Dân chúng hiếm có ai từng gặp tướng mạo chân thật của Vệ Lễ, hơn nữa mọi người đều bận rộn ăn tết, nhiều nhất chỉ nhìn nhiều vài lần cặp đôi tiểu tình nhân dung mạo xinh đẹp này, cũng sẽ không chú ý gì thêm nữa. Hai người lẫn vào trong đoàn người, coi như không ai biết.
Trên gác cao của hai bên phố phường nếu nối dài từng chuỗi từng chuỗi đèn lồng đỏ, toàn bộ con đường chính của thành Bất Hàm đều bị ánh sáng đỏ sáng bừng của lồng đèn và tiếng người ồn ào náo nhiệt vây lấy, tất cả như đang hoà vào nhau, vừa ấm áp lại vừa vui mừng.
Không khí náo nhiệt sẽ lây đến người, tâm tình Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng không tự giác cũng theo đó tốt lên.
Trên bãi đất trống của con phố trung ương Huyền Vũ bày một lôi đài cao, trên lôi đài từng cái đèn kéo quân, đèn cung đình lưu ly sáu góc, đèn trúc đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, mọi người xúm lại xung quanh, chờ chốc lát nữa đoán đố đèn.
Phần thưởng thì có muối trúc, đậu tắm, khăn mặt, gạo, dầu nành, đoán đúng mười lăm câu trở lên, có thể rút thưởng được một cái đèn lồng. Tuy rằng phần thưởng cũng có vẻ khó kiếm, nhưng nếu đã tham dự, thì cái được nhiều nhất chính là bầu không khí nóng bỏng này.
Mấy hoạt động trong những ngày lễ trọng đại thế này, đều là do bên triều đình tổ chức. Hiện nay trên bàn chấm điểm chính là quan viên của thành Bất Hàm.
Pháo hoa từng cụm nổ tung rất ồn ào, khiến hắn không khỏi rướn cổ họng lên bắt đầu gào, gào đến mặt đỏ tai hồng.
Triệu Hi Hằng đã rất nhiều năm không tham dự vào ngày hội náo nhiệt như vậy. Khi nương nàng vẫn còn sống, mỗi khi đến Tết nguyên tiêu, một nhà ba người đều sẽ đi ngoài cùng chơi, khi đó nàng còn quá nhỏ, chỉ có thể nhớ được vẻ mặt tươi cười của a gia và nương, còn có đèn lồng đỏ rực, đám người chen chúc, bây giờ nhớ lại dường như đã qua mấy đời, nhưng lại như gần trong gang tấc.
"Nàng muốn đi sao?" Vệ Lễ thấy nàng nhìn đèn đến xuất thần, lay tay nàng hỏi, "Nếu nàng muốn đi thì ta ở bên dưới chờ nàng."
Triệu Hi Hằng đọc sách nhiều, nên sẽ thích những hoạt động thế này.
Hắn không có kinh nghiệm ứng phó với mấy tình huống náo nhiệt, cho nên đối với hết thảy mọi thứ đều lộ ra hơi có chút ngơ ngác, chỉ có thể cố gắng giả vờ trấn định. Khi phần ngơ ngác này lộ ra trước mặt Triệu Hi Hằng, hắn luôn luôn cố ý che lấp, nhưng vẫn lộ ra dấu vết.
Trong bụng Vệ Lễ có mấy cân mực nước, Triệu Hi Hằng đã sớm nhìn thấu, nàng sao có thể bỏ lại trượng phu nửa mù chữ lại đang "nôn nghén", vô tâm vô phổi đi đoán đố đèn chứ, dù cho chỉ nghĩ như vậy thôi, nàng cũng quá không phải người rồi.
Hơn nữa nàng đối với loại hoạt động này cũng không có mấy hứng thú, chỉ là thích vào giúp vui mà thôi.
Nàng ôm lấy eo Vệ Lễ, "Ta không đi, quá nhiều người, vạn nhất đẩy ta ngã, ngươi nhẫn tâm sao?"
Vệ Lễ nghĩ nghĩ cũng đúng, "Vậy để ta đưa nàng lên."
Bình thường khi cùng nàng oán giận nhau thì rất thông minh, đầu xoay chuyển cũng rất nhanh, miệng cũng lép xép, hiện tại lại thành đầu gỗ. Triệu Hi Hằng xoa xoa tay bấm một cái lên hông của hắn, "Ta cũng không đi, ta đói bụng, chúng ta đi tìm chút đồ ăn đi."
Nàng vừa nói đói bụng, Vệ Lễ liền có chuyện nói, bắt đầu càm ràm nàng, "Có phải lúc nãy khi gần đi ta có nói nàng ăn nhiều một chút rồi hay không? Vậy mà nàng cứ ăn như mèo ngửi ấy, sao có thể không đói bụng cho được? Triệu Hi Hằng, nàng thật là phiền toái như thế, cũng chỉ mỗi ta chịu được nàng, đổi thành nhà người ta đã sớm đuổi nàng ra khỏi nhà rồi."
Hắn vừa càm ràm vừa đưa lưng che chở nàng, tránh cho đám người kia va chạm, đi về bên trong khu mua bán đông đúc.
Trước cái cổng vào, người ra còn phát cho mỗi người một phần bản đồ, đánh dấu các tiệm ăn vặt của cả khu.
Triệu Hi Hằng nghe hắn lải nhải nãy giờ, nhe răng, còn không phải là vì hắn? Thật lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú.
Khu ăn vặt ở phía đông kéo dài chừng sáu bảy trăm mét, đứng ở đầu đường đều có thể nhìn thấy hơi nước và khói thức ăn cuồn cuộn bốc lên, nơi này xem như là nơi náo nhiệt nhất ngoại trừ trung tâm phố Huyền Vũ kia.
Triệu Hi Hằng nuốt một ngụm nước bọt, vốn dĩ không đói bụng, hiện tại con trùng thèm trong bụng cũng bị câu ra.
Nàng giật nhẹ vạt áo Vệ Lễ, "Chàng thế nào, còn được không? Có muốn nôn không?"
Vệ Lễ lắc đầu, "Còn tốt."
"Vậy chàng có thể ăn được cái gì không?"
"..."
Hắn cố ý ăn no mới đến, nhưng nhìn một chuỗi hàng ăn vặt dài như vậy, mơ hồ có chút hối hận.
"Phu nhân muốn ăn kẹo hồ lô không?" Tiểu thương ở đầu đường nhiệt tình chào hỏi nàng.
Triệu Hi Hằng nhìn mấy viên tròn tròn đỏ rực kia, nước miếng điên cuồng rịn ra, nhìn Vệ Lễ nói, "Ta muốn ăn."
"Quýt, táo gai, dâu, nho, hoàng đào, chuối, viên tròn hay loại đập bẹp gì cũng có, phu nhân ngài muốn cái nào?"
"Muốn táo gai thôi."
Vệ Lễ nhận lấy kẹo hồ lô, sờ thắt lưng, không có tiền...
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Hi Hằng, giơ tay ra, "Đưa tiền đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook