Triệu Hi Hằng đột ngột ôm lấy một phát, trái tim Vệ Lễ cũng đột nhiên nhảy dựng như có bàn tay nào nhéo lấy, mí mắt cũng nhảy nhảy theo, chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay đã vô ý thức nắm vạt áo vo vo.

Sau đó hắn chợt nhận thấy cái động tác này có vẻ quá ngu ngơ, vội vàng buông tay ra, khôi phục bộ dáng gợn sóng bất kinh, sau đó có tật giật mình là đưa tay đẩy đầu tóc Triệu Hi Hằng ra.

Triệu Hi Hằng nhảy qua cọ cọ về bên cạnh hắn, làm như không nghe thấy tiếng khóc thút thít của Trần Nhược Nam.

Tuy rằng tiểu cô nương hiện tại khóc rất thảm, cũng rất đáng thương, thích ai không thích lại cố tình thích cái lão cẩu Vệ Lễ này. Nhưng nàng hiện tại ngoại trừ bên cạnh Vệ Lễ, thật đúng là không có chỗ nào mà đi. Không quan tâm Vệ Lễ có bao nhiêu cẩu, hiện tại nàng không thể đẩy người nhường ra, còn phải cố gắng nịnh bợ.

Ra khỏi Bình Châu, ba mặt là nước khác, Triệu Minh Tâm vô cùng xem nàng không vừa mắt hiện tại còn đang làn vương hậu Cao Lệ, Tiên Bi lại cùng nàng có mối thù giết cha, phía Nam thì đang đánh nhau, vượt qua khỏi mặt biển thì là Đông Doanh, mùa đông mặt nước đều kết băng, nàng cho dù có muốn đi Đông Doanh, thuyền cũng đi không được.

Tấn Dương hiện giờ là do Thái Tử giám quốc, Thái Tử cũng chính là ca ca cùng một mẹ với Triệu Minh Tâm, trước nay cũng chưa từng giao đãi với nàng được mấy câu, cho nên mấy chuyện như mặt mũi này nọ nhất định sẽ không cho nàng.

Trong lòng Triệu Hi Hằng âm thầm "Phi" một tiếng, cái vận khí này của nàng, thật đúng là xui xẻo từ nhỏ đến lớn, oán cũng xong hết.

Nàng vốn dĩ cả thấy chỗ nào mà chả tốt hơn là ở bên cạnh Vệ Lễ chứ? Nhưng hiện tại tình huống này, thật đúng là chính chỗ nào cũng không thể tốt hơn ở bên cạnh Vệ Lễ rồi.

Vệ Lễ hiện tại chính là cơm cha áo mẹ của nàng, là đảm cho cho nàng sinh mệnh khỏe mạnh của nàng. Ít nhất nàng hiện tại xem như tức phụ của Vệ Lễ, theo như tính tình hung hăng kia của Vệ Lễ, không thể để cho người khác khi dễ nàng...... đúng không?

Triệu Hi Hằng phỏng đoán.

"Đừng nhõng nhẽo, ngươi có muốn cái gì liền nói, đừng có làm cái bộ thế này với ta." Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng ôm chặt cánh tay Vệ Lễ hơn, Vệ Lễ trong lòng bồn chồn, chọc chọc lên nàng nàng một phen, lại dùng ngón tay đẩy nàng ra, nhưng vành tai hắn lại hơi hơi phiếm hồng.

Cũng may móng tay hắn cũng cắt gọn gàng chỉnh tề, dùng sức cũng không lớn, Triệu Hi Hằng không cảm thấy đau, nhưng nàng vẫn dựa theo lệ thường mà mắng Vệ Lễ một câu 'lão cẩu' ở trong lòng.

Triệu Hi Hằng ngước mắt, ngoài ý muốn phát hiện tay Vệ Lễ cũng không đẹp, không thon dài ưu nhã giống như bàn tay của những nam tử sống trong nhung lụa mà nàng từng gặp ở Tấn Dương, cũng giống bàn tay thô ráp do hàng năm nắm binh khí của a gia nàng, tuy thô ráp nhưng rất hữu lực.

Đốt ngón tay rất lớn, ngón tay cũng rất dài, nhưng khớp xương lại thô to, ngón tay cũng hơi cong, không thẳng tắp thon dài, trong lòng bàn tay chỗ nào cũng là vết chai đều, cực kỳ không hợp với gương mặt xinh đẹp tối tăm của hắn.

Ánh mắt Triệu Hi Hằng dừng lại hơi lâu một chút, chợt cảm thấy cứ nhìn chằm chằm khuyết điểm người ta thật sự không lễ phép, vì thế dời ánh mắt đi.

Vệ Lễ cũng nhận thấy được ánh mắt Triệu Hi Hằng dừng ở trên tay hắn có chút lâu, theo bản năng rụt tay về, ánh mắt rũ xuống, ánh mắt lại chạm vào đôi tay của Triệu Hi Hằng.

Trắng nõn thon dài như chạm ngọc, mười ngón tay nhỏ dài, đầu ngón tay đều mang màu hồng phấn xinh đẹp, móng tay dài ra một chút, được chăm sóc tỉ mỉ mượt mà, không dài cũng không ngắn, càng làm cho ngón tay thon dài mềm mại, nếu hắn nắm lấy, đại khái có thể bao bọc hết trong lòng bàn tay mình.

Tóm lại, chính là thập phần xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là tiểu cô nương sống trong nhung lụa.

Thoạt nhìn làm người muốn cắn một ngụm nếm thử xem tư vị thế nào.

Không có chút nào giống như hắn.

Bụng Triệu Hi Hằng lộc cộc kêu một tiếng, thanh âm không lớn, nhưng lại làm nàng đỏ ửng từ cổ lên đến lỗ tai, nàng nhu nhược nhấc tay, "Ăn cơm đi, ta đói quá a chủ công."

Từ buổi sáng hôm qua nàng còn ăn được một bữa hoàn chỉnh, đến tận bây giờ cũng chưa ăn cơm, lão cẩu Vệ Lễ này bản thân hắn không đói bụng cũng không thèm cho nàng ăn.

Nếu không phải nàng nhắc tới, Vệ Lễ cũng không nhớ được hai người cả một ngày rồi chưa ăn gì, hắn liếm liếm đôi môi hơi khô, ngữ khí hơi cứng đờ, "Ngươi thật phiền toái." Nói xong dời ánh mắt ra khỏi bàn tay nàng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trước đây, hắn ăn, mặc, ở, đi lại đều là Trần Nhược Giang phụ trách.

Trần Nhược Giang làm phó tướng, không chỉ phải đi theo Vệ Lễ bôn ba đây đó, mà còn phải giống như bà vú già theo lo cho hắn ăn, mặc, ở, đi lại. Nhưng hiện tại phó tướng đã bị hắn đuổi đi, ăn cái gì thì phải dựa vào chính mình.

Vệ Lễ đi rồi, Triệu Hi Hằng nhìn theo bóng dáng hắn đá một chân, dùng khẩu hình mắng một câu lão cẩu. Làm như nàng làm bằng sắt sao? Muốn ăn cơm cũng nói nàng phiền toái? Ai lại giống như hắn được, loại người này nên chúc hắn vĩnh viễn có tức phụ liền bỏ chạy! Cưới một người. chạy một người!

Triệu Hi Hằng mắng đủ rồi, sau đó ôm vai ngồi bên ghế cạnh bếp lò, đói đến đầu óc và dạ dày muốn co rút lại, đây đúng là tư vị trước đến giờ chưa trải qua.

Nàng bắt đầu nghĩ về mười năm lăm ngắn ngủi này của chính mình. Chín năm đầu, phong cảnh vô hạn, vạn thiên sủng ái, sáu năm kế, năm sau lại càng tồi tệ hơn năm trước. Nhưng khi còn ở trong cung, tốt xấu gì thì ăn, mặc, ở, đi lại vẫn đầy đủ hết; từ khi tới Bình Châu, đi theo Vệ Lễ, hắn rõ ràng có tiền, nhưng nàng vẫn là ăn bữa nay lo bữa mai, ăn đói mặc rách mọi thứ đều đầy đủ hết.

Cũng không biết ngày tháng thế này sẽ tiếp diễn đến bao giờ.

Triệu Hi Hằng càng nghĩ càng nghẹn khuất, nàng mấy năm nay còn tính là co được dãn được đi, nhưng co duỗi riết sắp thành con rùa luôn rồi.

Đường đường là một công chúa, rốt cuộc như thế nào lại sống thành như vậy?

Nếu như a gia nàng còn sống thì tốt rồi, nàng tất nhiên sẽ là người hạnh phúc nhất trong toàn bộ Đại Chu, theo như quỹ đạo vốn có, cho dù nàng có gả thấp đến Tạ gia, cùng vị lang quân Tạ Thành Úc mà a gia đã chọn lựa kỹ càng cho nàng thành hôn, cho dù giữa hai người không có tình cảm gì, nàng cũng sẽ không chịu khổ, Tạ gia cũng sẽ đối xử tốt với nàng.

Than ở trong bếp lò cũng không nhiều, ban nãy Trần Nhược Nam chưa kịp thêm than đã bị Vệ Lễ tiến vào ngắt ngang, trước mắt giờ chỉ còn lại một ngọn lửa run run rẩy rẩy, thoạt nhìn lung lay tràn ngập nguy cơ sắp đổ.

Triệu Hi Hằng cảm thấy tự oán tự ngải mãi thì cũng không có gì dùng, ngoại trừ phiền não thêm thì cũng không thu hoạch được gì khác, vì thế dụi dụi mắt đứng lên. Sợ lửa than tắt, làm cho trong phòng lại lần nữa rơi vào rét lạnh, vì thế cầm lấy cặp gắp than, muốn thêm than vào bếp lò.

Nàng còn đang nghiên cứu nên nhét mấy cục than đá vào chỗ nào mới không tổn thương đến ngọn lửa mong manh kia, ngược lại còn làm cho nó bốc cháy lên, thì Vệ Lễ đẩy cửa trở về, vừa vặn thấy nàng ở nghiên cứu bếp lò, tim đập lỡ một nhịp. Hắn ba bước đi lên trước, đoạt cặp gắp than từ trong tay nàng, trách mắng, "Ai bảo ngươi làm? Bùng lên bỏng mặt ngươi rồi ta xem ngươi khóc hay không khóc?"

Cái trứng nhỏ ngu xuẩn này, lần trước bảo nàng tắt cái bếp lò thôi mà trực tiếp dùng nước tưới lên, có thể thấy được nàng cũng chả hiểu được những việc này bao nhiêu..

Bếp lò Hỏa Kinh này lửa rất hỗn, chỉ cần bỏ than đá vào mà nó có thể nhảy lên rất cao, nàng nhát gan tay chân lại vụng về, dễ dàng làm bỏng m mình.

Triệu Hi Hằng lần này bị hắn mắng, không có khóc chút chít mè nheo với hắn giống như bình thường, ngược lại là an tĩnh ôm bụng ngồi xổm xuống đi, cúi đầu, một câu cũng không nói.

Vệ Lễ đốt lò lửa lên, ném hạt dẻ khoai lang cùng khoai tây vào nướng, mới ý thức được nàng hơi an tĩnh quá mức.

Hắn ngồi xổm xuống, ngữ khí cứng đờ đưa tay chạm chạm vào Triệu Hi Hằng, "Ta làm đồ ăn, ngươi không phải đói bụng sao?"

Triệu Hi Hằng gật đầu rất nhỏ, vẫn không nói chuyện.

Môi Vệ Lễ mím thành một đường thẳng tắp, nghĩ thầm hắn để ý nàng làm cái gì? Thấy cảm xúc của nàng tụt xuống như vậy, hắn hẳn phải nên cao hứng mới đúng chứ?! Vì thế, hắn phủi phủi quần áo đứng lên.

Nhưng hắn chưa kịp đứng một bên cười nhạo nàng, thì hắn phát hiện mình không có tâm tình nào để cười. Hắn cũng không biết mình vì sao cười không nổi, ngược lại trái tim giống xảy ra vấn đề gì, đau như kim đâm.

Triệu Hi Hằng ngồi xổm trên mặt đất, bả vai bắt đầu rung lên từng đợt, Vệ Lễ biết là nàng đang khóc.

Lửa trên bếp lò còn đang rung động lách tách, Triệu Hi Hằng khóc đến không có thanh âm, thân ảnh gầy yếu run lên thoạt nhìn làm người đau lòng.

"Khóc cái gì? Ta là vì tốt cho ngươi." Vệ Lễ chịu không nổi không khí như vậy, vì thế ngồi xổm xuống, cứng rắn nói chuyện với nàng.

Triệu Hi Hằng ngẩng đầu, hốc mắt chứa đầy nước mắt trong suốt, như thủy tinh bị đánh vỡ, chóp mũi hồng hồng, nhu nhược đáng yêu như những con nai con trong núi rừng.

Nàng nhào qua, bỗng nhiên ôm lấy cổ Vệ Lễ, sau đó tiếp tục khóc, "Ta nhớ a gia ta, hu hu hu." Nàng khụt khịt hai tiếng, "A gia ta chưa bao giờ hung dữ với ta như vậy. Ngươi nói ta là tức phụ ngươi, nhưng ngươi đối với ta không tốt chút nào hết, chỉ biết mắng ta. Ta ngủ không có ngon, trên người ta đau quá, lạnh quá, đói quá, hiện tại dạ dày cũng đau quá."

Mùi hoa Sơn Chi trên người Triệu Hi Hằng dần dần lượn lờ phát tán trong không gian ấm áp, không biết là do mùi thơm trên người nàng quá mức dụ người, hay là do tiếng khóc của nàng làm người thấy đầu say say.

Vệ Lễ thậm chí không kịp suy nghĩ, liền hạ giọng nói, "Về sau ta sẽ đối tốt với ngươi."

Hắn nói ra những lời này xong, bỗng nhiên thật sâu trong lòng mà phỉ nhổ chính mình, cảm thấy mình đúng là thần chí không thanh tỉnh, mới có thể để cho đại não nói ra lời nói như vậy.

Hắn đối với Triệu Hi Hằng, là rất chán ghét, chán ghét đến hận không thể làm cho nàng mỗi ngày khóc, hận không thể huỷ diệt nàng từng chút từng chút, nhìn nàng uể oải đi từng ngày, không còn xán lạn nữa.

Hắn là một tên dơ bẩn, trên đời này không có ai dơ bẩn hơn hắn, cho nên hắn cảm thấy đem dù cho kéo bất luận là ai đến bên cạnh mình, dính vào tên của mình, chính là vũ nhục lớn lao cùng ghê tởm kinh khủng đối với người kia, đặc biệt là một thiên chi kiêu nữ như Triệu Hi Hằng l.

Hắn nói mình dơ, không phải đơn thuần nghĩa trên mặt chữ, mà là từ trong ra ngoài, từ xương cốt đến huyết nhục của hắn, đều chảy xuôi dòng máu dơ bẩn đê tiện.

Xuất thân giống như hắn vậy, những người quyền quý đó liếc hắn một cái cũng sẽ cảm thấy ô uế đôi mắt.

Mặc dù hắn hiện tại có quyền có thế, cũng trước sau không thể thay đổi được hắn đã từng có bao nhiêu hạ tiện, cái thứ như huyết mạch này, mang theo mùi hôi thối đặc thù, cho dù hắn dùng bao nhiêu tiền tài cùng quyền lợi cũng che giấu không xong.

Hắn Vệ Lễ, là người lấy oán trả ơn bị cả thiên hạ cam ghét, hắn kéo Triệu Hi Hằng đến bên người, làm tất cả mọi người biết Triệu Hi Hằng cùng hắn Vệ Lễ có mối liên quan không rõ, vậy nàng sẽ giống như dính vào loại nước đục dơ bẩn này.

Vệ Lễ vừa cảm thấy ghê tởm, vừa lại có loại kích thích mạc danh dâng lên, loại kích thích này vẫn luôn dâng lên tới đỉnh đầu hắn, làm da đầu hắn đều tê dại. Làm cho những thứ tốt đẹp đều dính lên ấn ký của chính mình, nhúng chàm chúng nó, làm chúng nó trở nên không còn sạch sẽ, là một việc làm hắn hưng phấn, đặc biệt Triệu Hi Hằng không phải là một vật, nàng là một người.

Giống như một thứ gì đó mà trong lòng hắn vẫn luôn mạc danh khao khát, dưới tiếng khóc này của Triệu Hi Hằng đã bị phá tan, giống như cái cấm kỵ khó lường nào đó.

Vệ Lễ muốn thu lại lời nói đã không còn kịp rồi.

Sau đó nói với chính mình, hắn thật sự cực kỳ chán ghét Triệu Hi Hằng.

Triệu Hi Hằng vừa khóc, vừa nắm quần áo Vệ Lễ, chùi nước mắt nước mũi lên trên quần áo của hắn. Nữ tử chân chính nha, phải có gan báo thù, báo thù phải nắm chắc thời cơ, ai bảo hắn hung dữ với mình!

Tâm lý nàng rất cường đại, mới sẽ không vì lão cẩu Vệ Lễ này rống nàng vài câu thì nước mắt liền như đáng đồng tiền nào rơi xuống, mấy chuyện ngứa ngáy nàng từng chịu trong quá khứ còn nghiêm trọng hơn thế này không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà hình như còn rất hữu dụng.

Vệ Lễ này, có đôi khi biết cách nói chuyện cũng đích xác dễ nói chuyện, tỷ như kích phát từ ngữ mấu chốt, nói với hắn: Cầu ngươi.

Lúc này, Vệ Lễ tuy rằng ngoài miệng nói không được, nhưng động tác vẫn rất thành thật.

Nhưng Triệu Hi Hằng cảm thấy không thể vĩnh viễn cứ cầu hắn, nói nhiều sẽ dễ dàng vô dụng, phải cần tấn công trực tiếp, để hắn ý thức được hắn rốt cuộc đối xử với nàng kém cỏi đến mức nào, nàng hiện tại chính là tiểu tức phụ nha! Là dạng tiểu tức phụ nũng nịu chịu không nổi cực khổ!

Tuy rằng nàng chưa từng ở chung với nam nhân, nhưng nàng cũng nhìn xem mấy phi phi tần tần trong cung của thúc thúc nàng từ đó rút ra kinh nghiệm. Nam nhân đại đa số đều là ăn mềm không ăn cứng, đối với những tiểu nương tử trẻ tuổi nũng nịu xinh đẹp, chỉ cần làm nũng một cái, bọn họ vĩnh viễn không thể nói không với nàng.

Lúc trước nàng đã nghĩ rằng nàng muốn thoát khỏi Bình Châu, cho nên đói mấy bữa, lạnh mấy ngày cũng cảm thấy không có gì ghê gớm. Hiện tại không đi nữa, thì phải cố gắng làm cho cuộc sống của mình tốt lên, tốt nhất là cái lão cẩu Vệ Lễ này có thể nhớ kỹ, nàng không thể chịu đói, chịu đói dạ dày sẽ đau, không thể chịu lạnh, bằng không cả người sẽ đau.

Triệu Hi Hằng khóc trong chốc lát, cảm thấy khoai tây khoai lang trên bếp lò hẳn là nướng chín rồi, nước mũi và nước mắt cũng tất cả đều bôi lên trên người Vệ Lễ, vì thế từ trong lồng ngực Vệ Lễ bò ra, "Chủ công, ta muốn ăn."

Vệ Lễ không biết nói cái gì, chỉ có thể buông nàng ra, yên lặng khều hạt dẻ đã nướng chín trong bếp lò ra, để bên cạnh nàng chờ nguội.

Triệu Hi Hằng duỗi tay muốn lấy, Vệ Lễ vừa định mắng nàng, nhớ tới nàng vừa mới khóc thành như vậy, vẫn là nuốt lời nói trở về, giữ chặt tay nàng nói, "Nóng, ngươi đợi chút, quỷ đói đầu thai sao?" Tuy rằng ngữ khí vẫn không tốt, nhưng so với thái độ hung hăng vừa rồi khá hơn nhiều.

"Ừm." Triệu Hi Hằng nghiêng đầu, người này lại có chuyện gì vậy? Vừa rồi còn tốt, hiện tại lại biến thành bộ dáng âu sầu như sắp chết.

Tâm của nam nhân cũng là kim dưới đáy biển.

Cho nên vừa rồi nàng khóc một trận kia, rốt cuộc có dùng được hay không?

- ----

Trần Nhược Nam khóc lên là gào khóc, chứ không phải như Triệu Hi Hằng vậy, muốn giữ hình tượng nữ tử nhu nhược khá ái, khóc thút thít như hoa lê đái vũ. Nước mắt nước mũi nàng ta thi nhau rớt xuống, làm đem Trần Nhược Giang ghê tởm muốn chết, vội vàng đẩy muội muội ra.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, ta sớm nói không cho ngươi tới, ngươi thế nào cũng đòi tới!" Dứt lời lại chọc chọc trán nàng ta một chút, "Ngươi nhìn xem mới rồi ngươi nói cái gì thế kia? Nghe có thích hợp không mà còn nói? Sớm muộn gì ngươi có chết ta cũng chưa có chỗ nhặt xác cho ngươi!"

Trần Nhược Nam nắm tay áo Trần Nhược Giang lau lau nước mũi, "Ca, ta đã bị người ta nói thành như vậy, ngươi còn không an ủi ta."

"An ủi ngươi? Ngươi có gì đáng để an ủi?" Trần Nhược Giang ghét bỏ rút tay áo trở về một phen, "Làm gì cũng không được, ăn thì ăn không dư thừa, ta rời nhà không đến nửa tháng, gạo cũng bị ngươi ăn sạch sẽ."

Trần Nhược Nam bỗng nhiên nhớ tới cái công chúa tình địch xinh đẹp kia của mình, không chỉ có người xinh đẹp, hơn nữa còn ôn nhu, hơn nữa, lại còn khen nàng ta, nàng ta đốt cái bếp lò thôi mà có thể khen đến nàng ta muốn mặt mày ra hoa.

Nàng ta lại thấy một ủy khuất, mếu máo liền sắp khóc.

Tình địch còn khen nàng ta, mà ca nàng ta trước nay chưa bao giờ khen nàng ta một câu!

Quả thực không có gì làm nàng ta cáng tan nát cõi lòng hơn cái này.

Một ngày hôm nay, nàng ta đã tan nát cõi lòng rất nhiều lần, trên đời không có ai còn thảm hại hơn nàng ta nữa đâu.

Trần Nhược Giang bóp chặt miệng nàng ta, bóp mỏ nàng ta lại nhọn lên như mỏ vịt, "Nín khóc, mau đi mua gạo, trong nhà không còn gạo nấu cơm."

- --

Hiệu suất làm việc của Trần phó tướng rất cao, không đến nửa ngày, đã thu dọn xong cái viện lớn nhất, thoải mái nhất ở trong trong hành cung dưới chân núi Trường Bạch sơn, bên trong tuy hơi trống trải chút, nhưng ít ra đồ dùng sinh hoạt cũng đầy đủ hết, thậm chí còn tỉ mỉ chọn thêm thị nữ cùng gã sai vặt.

Vệ Lễ đi ra ngoài, gà chó không yên.

Các cửa hàng nào nên dọn quán thì dọn quán, nên giấu đi thì giấu đi, sợ làm Vệ Lễ nhìn thấy ngứa mắt.

Triệu Hi Hằng rúc trong kiệu liễn, trong tay là lò sưởi tay nóng hầm hập, hạnh phúc nheo lại đôi mắt. Sau khi không ngừng nỗ lực, rốt cuộc nàng đã có thể đổi từ vị trí theo Vệ Lễ cưỡi ngựa vừa một vùng băng thiên tuyết địa, biến thành ngồi ấm áp trong kiệu liễn.

Làm tốt lắm a Triệu Hi Hằng!

Đãi ngộ tốt lên rồi!

Đừng kiêu ngạo, cần phải không ngừng cố gắng!

Nàng xem như phát hiện, mặc kệ trong lòng Vệ Lễ mặc kệ nghĩ cái gì, miệng của hắn đều cứng như vịt chết ấy, vĩnh viễn sẽ không nói chuyện đàng hoàng được. Nhưng mà cũng không cần hắn nói ngọt, bình thường bớt đâm chọt nàng vài câu là được rồi.

Làm nhiều, nói ít.

Không bao lâu, kiệu liễn dừng lại, Triệu Hi Hằng vén màn lên xem, chung quanh tất cả đều là tuyết trắng xoá, bao phủ ở phía trước một cánh cửa đại môn tinh xảo.

Cách đó không xa, hình dáng Trường Bạch sơn rõ ràng có thể thấy được, tuyết đọng phủ cả ngọn núi, mông lung trong mây mù lộ ra một đoạn đỉnh núi trắng toát. Đây hoàn toàn không giống như những ngọn núi ở Tấn Dương, nó là một vẻ đẹp chấn động lại yên tĩnh lôi cuốn, một vòng lại một vòng làm lòng người gợn sóng. Nghe nói trên Trường Bạch sơn có hồ Thiên Trì, trong hồ Thiên Trì có thủy quái, nàng chưa bao giờ gặp.

Vệ Lễ xoay người, thấy nàng nhìn đến thất thần, liền nói với nàng, "Vào mùa xuân, tuyết sẽ bắt đầu tan từ chân núi, ngọn núi bị chia thành hai đoạn, một đoạn bắt đầu sống lại, một đoạn vẫn là tuyết trắng xóa, có đôi khi tháng sáu mà đỉnh núi vẫn còn có tuyết rơi."

Triệu Hi Hằng khó có thể tưởng tượng, tháng sáu tuyết bay, đó là cảnh tượng Đậu Nga bị oan mới xuất hiện.

Quê của nàng Tấn Dương, là bốn mùa như xuân, mùa đông cũng chỉ hơi lạnh hơn một chút thôi.

Người do Phó tướng an bài hiển nhiên cũng rất sợ Vệ Lễ, thấy hắn đều cúi đầu, run rẩy gọi một câu "Chủ công."

Vệ Lễ cũng không để ý mấy cái này, càng có nhiều người sợ hắn, chút cảm xúc hèn mọn bí ẩn trong lòng hắn liền sẽ được an ủi.

Đoàn người đi ngang qua hồ hoa sen, lá sen khô héo, trên mặt hồ phủ một tầng tuyết, làm lá sen cong xuống, Triệu Hi Hằng nhìn nhiều thêm chút.

Cái hồ hoa sen lớn như vậy, sang năm lúc nở hoa hẳn là sẽ rất đẹp.

Vệ Lễ thấy ánh mắt nàng, vì thế dừng lại, giơ giơ cằm lên, "Nhìn nhiều một chút đi, sau này không cơ hội đâu."

Sau khi hắn nhốt Triệu Hi Hằng lại, phỏng chừng nàng cũng sẽ không có cơ hội nào có thể ra cửa nửa bước.

Năm trước, nơi này hoa sen nở rất đẹp, thật đáng tiếc, nàng sẽ không thấy được.

Triệu Hi Hằng quay đầu, dùng ánh mắt hơi không tán đồng quay lại nhìn hắn, ngươi định lấp hồ sen để làm vườn sao?

Tiểu tử, ngươi như vậy không có tiền đồ, củ sen cũng có thể ăn mà, hạt sen cũng có thể ăn được, không nhất định một hai phải trồng cải trắng.

Nàng dùng ngữ khí thương lượng nói, "Ta cảm thấy hoa sen cũng khá tốt, ngươi lại suy xét chút được không?"

"Ta cho dù có suy xét 800 lần nữa ngươi cũng đừng hòng thấy được." Vệ Lễ để lại một câu, xong cũng không cùng nàng cãi cọ.

Triệu Hi Hằng lắc đầu, hơi tiếc hận mà nhìn cái hồ hoa sen thêm mấy lần.

Vệ Lễ đúng là không tiền đồ.

Nhưng đây là nhà của người ta mà, người ta muốn trồng cái gì thì trồng cái đó, nàng xen vào quá nhiều dễ bị đánh lắm.

Triệu Hi Hằng được đưa vào một tiểu viện kim bích huy hoàng.

Thật sự là kim bích huy hoàng.

Dùng vàng để trang trí, bạch ngọc để trải đường.

Quả thật quê mùa như cái hoa mẫu đơn mà tổ mẫu nàng thêu.

Tuy rằng phú quý, nhưng vẫn không lấn át được quê mùa.

Tổng kết tới nói, phú quý quê mùa.

Nàng nghĩ thầm đi vào bên trong có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, kết quả vẫn nghĩ sai rồi, không có phú quý nhất, chỉ có phú quý hơn.

Nhìn qua một cái chính là giá cắm đến bằng vàng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, nếu trộm đạo có vào đây, hắn chỉ cần khiêng mỗi cái giá cắm nến này đi thì đời này phỏng chừng đều áo cơm vô ưu.

Triệu Hi Hằng nhăn mặt, chuyển ánh mắt đến nơi khác, giường nệm nạm vàng, bình hoa nạm vàng, gạch cũng nạm vàng, khung cửa sổ cũng nạm vàng....

Còn đứng ở trước mặt nàng,Vệ Lễ... cũng nạm vàng.

Nàng mới phát hiện cái ngọc quan trên đầu của Vệ Lễ cũng là làm bằng vàng, khoá trên áo choàng cũng làm bằng vàng, đứng dưới ánh vàng rực rỡ của cả một phòng càng tăng thêm sáng chói, vừa nhìn liền biết hắn chính là chủ nhân của cái nhà này.Quả nhiên là chỉ cần mặt đẹp, cho dù trên đầu có đội gạch vàng cũng chỉ sẽ làm người thêm rạng rỡ chứ không phải giống một tên tài chủ quê mùa.

Khí chất Vệ Lễ không thảo hỉ, thanh âm không thảo hỉ, lúc nào cũng làm người cảm thấy không rét mà run, nhưng nhìn kỹ mặt hắn mà nói, là xinh đẹp, xinh đẹp đến gần như yêu dị.

Tóc mái đen tuyền cùng với con ngươi cũng đen nhánh, hoàn toàn phù hợp.

"Đẹp không." Vệ Lễ áp ý cười nơi khoé miệng xuống, kiệt lực giả vờ bình tĩnh, chờ Triệu Hi Hằng khen đẹp.

Triệu Hi Hằng bỗng nhiên nhớ tới đêm qua, khi hắn vuốt vuốt cái giá cắm nến bằng vàng nói chuyện với nàng, "Sau này cũng sẽ làm cho ngươi một cái phòng như vậy?"

Liên hệ với trang hoàng phú quý này ở hiện tại, nàng mới biết được Vệ Lễ thật đúng làm nam tử nói là làm, nói được thì làm được.

Chân chân chính chính làm được Kim! Ốc! Tàng! Kiều!

Vệ Lễ còn đang chờ nàng khích lệ, nhưng tươi cười đã muốn hơi sụp xuống, Triệu Hi Hằng rất tin, nàng mà còn không khen hắn, Vệ Lễ có thể cùng nàng trở mặt ngay tại chỗ.

Tốt xấu gì còn phải dựa vào Vệ Lễ kiếm cơm, dù sao cũng phải cho hắn mặt mũi.

Nàng vẫn còn nhớ nương từng nói với nàng, "Nam nhân là phải dỗ, bọn họ cũng giống như tiểu hài tử vậy."

Đây là kinh nghiệm nương nàng dỗ a gia nàng bấy lâu mới có được.

Triệu Hi Hằng nhắm mắt, thích ứng với ánh sáng vàng trước mắt, sau đó nhìn Vệ Lễ trịnh trọng gật đầu, dùng ngữ khí lệ nóng doanh tròng nhất nói, "Chủ công, phòng ở thế này nhất định rất đắt đúng không."

Nếu bảo nàng trắng trợn khen ra, nàng thật sự không thể nào nói nên lời với cái trang hoàng này.

Làm người, tuy rằng khó tránh khỏi phải lá mặt lá trái, nhưng vẫn nên ít nói dối chừng nào tốt chừng nấy, bằng không dễ dàng đi đêm cũng có ngày gặp ma.

Vệ Lễ cong cong môi, "Cũng thường, nuôi ngươi vẫn là dư dả."

Hắn không biết hoàng cung Tấn Dương là kiểu như thế nào, đại để là tường ngọc ngói vàng đi, nếu Triệu Hi Hằng đã đến địa bàn của hắn, hắn không thể để mình yếu thế, để nàng nói thầm trong lòng rằng hắn nghèo kiết hủ lậu.

Trong phòng rất ấm và sạch sẽ, không dính bụi trần, trên bàn bày trái cây, điểm tâm cùng nước trà, Triệu Hi Hằng đứng đối diện nói chuyện cùng hắn, có mấy thị nữ đứng ở trong một góc, an an tĩnh tĩnh.

Nơi này tràn ngập nhân khí.

Vệ Lễ không thể nói là có chỗ nào không thích hợp, chỉ là cảm thấy loại bầu không khí thậm chí có thể nói là nhàm chán này, hắn có thể ở lâu cũng được.

Không được m trong chốc lát, Vệ Lễ bị người kêu đi rồi.

Triệu Hi Hằng gấp không chờ nổi bảo người đổ nước ấm cho nàng, nàng muốn tắm rửa gội đầu, mấy ngày liền bôn ba, cả người không có một chỗ nào là không đau, cần tắm một trận cho giãn gân cốt.

Mùa đông của Bình Châu quá khô, cho dù nàng đã hai ngày không tắm rửa, nhưng cũng không có cảm giác thân thể dính nhớp, thậm chí còn cảm thấy làn da sắp nứt ra.

Lúc trước sở dĩ Trấn Bắc vương chọn nơi này làm hành cung, nguyên nhân chủ yếu là nơi này có hai dòng suối nước nóng, một trong đó lại là suối nước nóng lưu huỳnh.

Ngâm mình trong suối nước nóng, đẩy cửa sổ ra chính là cảnh đẹp Trường Bạch sơn, đại để chính là cuộc sống thần tiên rồi, nhưng không nghĩ tới đều làm lợi cho lão cẩu Vệ Lễ này.

Hồ ngâm trong phòng tắm của Triệu Hi Hằng là nước nóng dẫn từ suối nước nóng mà đến. Hồ ngâm được xây theo dạng chia thành hai cực âm dương, một nửa là suối nước nóng lưu huỳnh, một nửa là suối nước nóng bình thường.

Dùng bạch ngọc xây thành, ấm áp, tinh tế lại trơn láng như mỡ dê.

Nàng nhìn nước trong hồ ngâm tiên khí phiêu phiêu, cảm thấy lệ nóng doanh tròng. Cái viện này, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ nàng thích rồi.

Triệu Hi Hằng cởi quần áo bước vào bể tắm nước nóng, trong nháy mắt tiếp xúc đến nước ấm, phát ra tiếng than thoải mái.

Thoải mái đến hiện tại nàng lập tức có thể phi tiên luôn.

Thị nữ đứng ở một bên, Vệ Lễ không ở đây, lá gan của các nàng cũng hơi lớn hơn chút, rốt cuộc Triệu Hi Hằng cho dù có kiêu căng ương ngạnh, khẳng định cũng hiền lành hơn Vệ Lễ.

"Phu nhân, muốn tắm tẩy không?" Thị nữ hỏi nàng.

Triệu Hi Hằng còn chưa bao giờ thử qua văn hoá tắm rửa truyền thống của phương Bắc, vì thế với lòng hiếu kỳ mãnh liệt, gật gật đầu.

Chỉ thấy thị nữ chạy ra ngoài, không được bao lâu đẩy một xe con đựng chai lọ vại bình trở về.

Triệu Hi Hằng trừng lớn mắt, tắm tẩy là tỉ mỉ như vậy sao?

"Phu nhân, ngài muốn tẩy bằng rượu, bằng dấm, bằng sữa bò, hay là muối?" Thị nữ đặt từng cái chai lọ vại bình ở trên mặt đất, giới thiệu cho Triệu Hi Hằng từng cái một.

"Ta......" trong lúc nhất thời, Triệu Hi Hằng khó có thể lựa chọn. Nàng mở những cái chai lọ vại bình đó ra, phát hiện bên trong là chứa riêng biệt rượu trái cây, sữa bò, muối ăn, giấm trắng.

Đầu tiên nàng liền loại trừ giấm trắng cùng muối, cứ cảm giác nếu trút này lên trên người, nàng không giống như là được tắm tẩy, mà lại giống như thịt cá ở trên thớt, bị ướp đến ngon miệng.

Nhìn Triệu Hi Hằng do dự, thị nữ đề nghị, "Phu nhân, nếu không thì nửa sữa bò và nửa rượu trái cây nha?"

Triệu Hi Hằng gật đầu, chủ ý này hay a!

Ngay từ đầu, khi những người này gọi nàng là phu nhân, Triệu Hi Hằng vạn phần không thích ứng được. Thiếu nữ mới có mười lăm tuổi, còn đang thanh xuân lập tức bị kêu già đi vài tuổi, nhưng bọn họ kêu mãi, Triệu Hi Hằng cũng dần thích ứng, thậm chí còn quỷ dị từ cảm nhận được một tia quý khí từ cái xưng hô này.

Ví dụ m như hiện tại, thị nữ lột một quả nho, đút vào trong miệng Triệu Hi Hằng, "Phu nhân ăn nho."

Sau đó thuận tiện xoa bóp vai cho nàng, dùng rượu trái cây cùng sữa bò nhẹ nhàng xoa nắn thân thể của nàng.

Làn da của Triệu Hi Hằng bị nước suối nóng bốc hơi che phủ mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng lộ ra tinh oánh như ngọc, mặc dù đều là nữ tử, thị nữ nhìn xương quai xanh và làn da trắng mịn như sữa của Triệu Hi Hằng lộ ra bên ngoài, nuốt nuốt nước miếng.

Phu nhân eo thon, khuôn mặt đẹp, làn da cũng đẹp, sờ lên như là tơ lụa thượng hạng nhất. Mấu chốt là tính tình phu nhân cũng tốt, nói chuyện cũng ôn nhu dễ nghe, chủ công lại mà người thô bạo như vậy, phu nhân gả cho hắn thật đáng tiếc.

Niềm sung sướng hiện tại của Triệu Hi Hằng hiện tại, quả thực không phải thường nhân có thể được trải nghiệm.

Có thị nữ xinh đẹp bóp vai, nhỏ nhẹ dịu dàng đút trái cây cho nàng, còn có thể tắm tẩy, nàng được xoa đến mơ màng sắp ngủ.

Quả nhiên, hôn quân đều có nguyên nhân, được các tiểu cô nương xinh đẹp vờn quanh vui sướng như vậy, ai mà không thích?

Vệ Lễ bị kêu đi ra ngoài, là vì đồ của quận thủ Tập An đưa tới.

Cũng không phải là đồ đút lót, mà là của hồi môn của Triệu Hi Hằng cùng Triệu Minh Tâm.

Lúc trước khi Triệu Minh Tâm bị đưa cho Cao Lệ, Vệ Lễ hoàn toàn giữ lại hết của hồi môn của nàng ta, nửa phần không cho nàng ta mang theo, một công chúa mà cứ như vậy, trụi lủi đi hòa thân.

Hiện tại hai phần của hồi môn nhập lại thành một, cực kỳ phong phú.

Khi Vệ Lễ về Bất Hàm, hắn ngại một đống đồ vật dây dưa dây cà vướng chân vướng tay, cho nên cũng không mang theo lên đường, trực tiếp để lại tại Tập An.

Nhưng hắn cũng không lên tiếng bảo xử trí như thế nào, quận thủ Tập An cảm thấy đây là củ khoai lang phỏng tay.

Ngươi nói. vạn nhất xảy ra chuyện gì, bị thiếu, hắn phải giải thích với Vệ Lễ như thế nào? Dùng đầu giải thích sao?

Vì thế dứt khoát đóng gói, cho người áp giải tới Bất Hàm, nhân tiện tặng kèm một lá thu cực kỳ tình ý chân thành.

Vệ Lễ nhìn những chữ nhỏ rậm rạp đó liền đau đầu, cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp vò vò rồi đi ném đi.

Tóm lại không phải cái gì quan trọng, đơn giản chỉ là mấy lờ a dua nịnh hót, nói còn không dễ nghe như Triệu Hi Hằng.

Quận thủ Tập An rất rõ ràng Vệ Lễ là cái đức hạnh gì, nên cũng không đem hết thảy ký thác vào trên thư từ, thuận tiện phái thêm sứ giả, bảo sứ giả đem những lời hắn muốn nói và một ít chuyện quan trình bày cho Vệ Lễ.

"Quận thủ nói, của hồi môn ngài ấy đã kiểm kê hết, bảo đảm một chút cũng không có hư hao, còn liệt kê chi tiết ra một danh sách, nếu chủ công rảnh rỗi, có hứng thú, có thể hãnh diện nhìn xem......"

"Nếu tất cả chỉ là mấy lời kiểm thế này, ngươi hiện tại liền có thể biến rồi." Vệ Lễ không kiên nhẫn mà xoa xoa giữa mày.

Sứ giả cúi đầu đến càng thấp, tốc độ nói cũng nhanh hơn, "Quận thủ còn nói, khi kiểm kê của hồi môn, hắn phát hiện một cái tráp, xem lạc khoản thì có lẽ là đồ của tiên đế và Kính Thành công chúa......"

"Gọi là phu nhân." Vệ Lễ không đợi hắn nói xong, vành tai có chút ửng đỏ lên, sửa lại cho đúng.

Sứ giả hiện tại đều ngơ ngác, nghĩ thầm Vệ Lễ cũng thật khó hầu hạ, mấy người ngồi trên ngôi vị cao thế này, tâm tư đều biến đổi theo từng ngày hay sao? Mấy ngày hôm trước khi còn ở quận Tập An, gọi Kính Thành chúa là tiểu phu nhân hắn còn không cao hứng, lúc này mới bao nhiêu ngày đâu, còn chưa đến một tháng, vậy mà bắt người đổi giọng gọi phu nhân.

Hiện tại, việc hầu hạ người thật là càng ngày càng khó làm.

Hắn nghĩ là nghĩ như vậy thôi, nhưng vẫn biết nghe lời phải sửa lại, "Dạ là thư tín từ lúc phu nhân còn nhỏ, chắc là rất quan trọng, nhưng sự tình liên quan đến việc tư của phu nhân, quận thủ không dám xem nhiều. Quận thủ lại đặc biệt lệnh cho tiểu nhân bẩm báo với chủ công một tiếng, thư tín dễ bị ẩm, đặc biệt là Bình Châu vào đông nhiều tuyết, nếu như thư tín bị dính tuyết, vậy sẽ tự nhiên toà đi hết. Cho nên khi tiểu nhân đến đây, là ôm vào trong ngực, nếu phu nhân trân trọng, thì thư tín cũng cần chiếu cố kỹ càng mới có thể bảo tồn lâu dài."

Thư tín cho Triệu Hi Hằng từ lúc bé?

Vệ Lễ nhíu mày, hỏi hắn, "Lấy tới đây ta nhìn xem."

Khi Triệu Tinh Liệt chết, Triệu Hi Hằng mới chín tuổi, chín tuổi vẫn còn là hài tử choai choai, có thể viết ra cái gì?

Vệ Lễ tự nhận mình không có đạo đức gì, xem thư nhà người khác cũng xem đến đúng lý hợp tình, không hề có cảm giác tội lỗi. Sứ giả đem tráp đưa cho hắn, hắn mở ra, tùy tay nhặt lên một phong, mặt trên có hai hàng chữ to.

' A gia khải '(Editor: Gửi cha)

' Vạn Ninh năm thứ ba '

Vệ Lễ tính tính ngày tháng, Vạn Ninh là niên hiện của tiên đế Triệu Tinh Liệt, Triệu Hi Hằng năm nay mười lăm, khi Vạn Ninh năm thứ ba nàng hẳn còn chưa sinh ra, chỗ nào lại có thể viết thư qua lại cho phụ thân nàng?

Giấy viết thư đã ố vàng, thoạt nhìn đã rất nhiều năm rồi, thậm chí thoạt nhìn có chút yếu ớt.

Vệ Lễ theo bản năng nhẹ tay, vạn nhất lỡ làm rách, nước mắt Triệu Hi Hằng phỏng chừng có thể đem hắn đi ngâm luôn.

Tiểu nha đầu cũng không biết ở đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy.

Vệ Lễ vô ý thức cong cong khóe môi.

Trong chớp mắt khi hắn mở ra giấy viết thư kia ra, đầu lại bắt đầu thình thịch phát đau, trên đó là những hàng chữ xinh đẹp đều đặn không quá dày đặc, nhưng ở trong mắt Vệ Lễ lại giống những con kiến nhỏ từng bước từng bước kề bên nhau.

Hắn có khi còn được chút lương tri, biết thứ này không thể kêu người khác đọc cho hắn nghe, vì thế nhẫn nại cố gắng, một chữ lại một chữ bắt đầu đọc, tuy rằng trong quá trình đọc có khó khăn, nhưng nỗ nỗ lực rốt cuộc cũng đọc được hoàn chỉnh.

"Hôm nay ta cảm thấy thai trong bụng hơi động, vì thế liền muốn đề bút viết thư cho chàng. Có chăng là không có chàng ở bên cạnh, hài nhi cũng nhớ chàng, cho nên những ngày gần đây phá lệ không an phận, vì thế ta thay nó viết thư cho a gia của nó. Ta còn chưa biết nó là nam hay nữ, nhưng nếu là nữ hài, ta đã nghĩ được tên, gọi là hi hằng, hy vọng tương lai khi viết tên nó chớ có trách ta, chàng cũng không bác bỏ tên này của ta đặt chứ?. Nhưng tên nam hài thì ta thật sự nghĩ không ra, chờ chàng hồi âm cho ta......"

Hoá ra là mẫu thân của Triệu Hi Hằng lấy danh nghĩa nàng, viết thư cho phụ thân nàng.

Vệ Lễ đọc thư chỉ cảm thấy ê răng.

Nhớ người ta thì cứ việc nói thẳng, sao phải nói là hài tử nhớ cha, người Tấn Dương bọn họ, ai nói chuyện cũng xa xa gần gần như vậy à?

Phía dưới là hồi âm của Triệu Tinh Liệt, Vệ Lễ nghĩ thầm a gia của Triệu Hi Hằng tốt xấu gì cũng là hoàng đế, cũng không thể dong dong dài dài như nương nàng được, vì thế tiếp tục mở ra xem.

"Vạn sự đều nghe nàng, nàng nói cái gì ta đều nghe. Nàng nói hài nhi nhớ ta, lại không nói nàng có nhớ ta không, cho dù nàng không nhớ ta, ta cũng muốn nói ta rất nhớ nàng......"

Vệ Lễ còn chưa kịp xem xong, liền vội vàng gấp giấy lại, hắn thậm chí tay có chút run, giấy viết thư suýt nữa gấp lại không đúng nếp.

Hắn gãi gãi cằm chút, cảm giác hiện tại răng mình thật sự là ê đến sắp rụng luôn rồi, phỏng chừng ngay cả đậu hủ cũng cắn không nổi.

Là chỉ có mỗi cha nương nhà Triệu Hi Hằng là nói chuyện ê răng như vậy, hay là mấy người Tấn Dương đều nói chuyện ngọt đến nhão nhẹt như vậy?

Vì răng của mình, Vệ Lễ không tính tiếp tục xem nữa.

Chuyện xem thư nhà người khác là chuyện không đạo đức, hiện tại hắn lạc đường biết quay lại, coi như tích chút đức cho mình.

Cha mẹ Triệu Hi Hằng nàng thích nói chuyện ê răng như vậy, có phải nàng cũng thích cái loại nam nhân nói chuyện chảy nước như thế?

Mấy bức thư này dù viết đã rất lâu, nhưng lại được bảo tồn hoàn hảo, có thể thấy được Triệu Hi Hằng cực kỳ coi trọng, Vệ Lễ cảm thấy mình lại nắm được cái đuôi nhỏ của Triệu Hi Hằng rồi, có thể lấy thứ này đi hiếp bức nàng.

"Chủ công, ngài đau răng sao?" Trần phó tướng thật cẩn thận hỏi.

Vệ Lễ lắc đầu, "Mấy thứ còn lại đều thu vào nhà kho, không ai được động đến."

Hắn không thiếu tiền, mà cho dù có thiếu tiền cũng không uất ức đến mức đi động của hồi môn của nữ nhân, đồ vật của Triệu Hi Hằng thì cất kỹ cho nàng là được.

Nói xong, cầm cái tráp nhỏ đựng những lá thư đi luôn.

Triệu Hi Hằng mới từ bể tắm nước nóng tắm thoả mãn ra tới, hơi nước huân nàng đến mơ màng sắp ngủ, thị nữ lau khô thân thể cho nàng, mặc yếm và quần đùi, mang nàng ra gian ngoài, đem hương cao ( Editor: kem dưỡng da) tới bôi thân thể cho nàng. Trong phòng hương khói lượn lờ, nhìn không rõ lắm.

Bình Châu là xứ khô, hương cao hay dầu trơn rất được ưa chuộng, mấy hộ nhân gia giàu có ắt không thể thiếu.

Chuyện để người xoa lưng, rồi xoa thân thể để bôi hương cao, Triệu Hi Hằng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, mà bản thân mình tự làm cũng tương đối tốt, nàng ngồi trên giường, một chân đặt lên trên cái bàn nhỏ ở phía trước.

Chân vừa thon lại vừa thẳng, cả người tản ra ánh sáng hơi óng ánh, trong màn hơi nước như đang tỏa sáng, đầu gối và ngón chân là màu hồng nhạt xinh đẹp, một nửa mái tóc đen rối tung xoã trên sóng lưng bóng loáng, hai màu đen trắng đối lập mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, dưới ánh sáng hoàng kim của các loại trang trí xung quanh, có loại cảm giác xa hoa lãng phí nói không nên lời. Mấy thị nữ đứng ở chung quanh nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa nước miếng từ khóe miệng chảy ra.

Nàng lấy một đống hương cao rồi bôi vào trên đùi, cửa lập tức bị đẩy ra, Vệ Lễ ôm tráp nhỏ không để ý tiến vào, lập tức đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.

Ám hương lay động, mỹ nhân như ngọc.

Triệu Hi Hằng vừa nhấc đầu, đối diện với khuôn mặt Vệ Lễ, một tiếng "Moẹ" kinh tủng nghẹn cứng trong cổ họng, lại vỡ thành một tiếng thét chói tai, mặt đỏ một mảnh, luống cuống tay chân tìm đồ vật che lại thân mình.

Hầu kết Vệ Lễ giật giật trên dưới, trước mắt hiện lên ánh sáng trắng, cảm giác suy nghĩ cùng hô hấp, hai cái đều không thông thuận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương