Edit: Min
Tần Tử Hành đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở công ty con.

Lại sợ "Uy quyền" của Tần tam gia, Lê Phong không dám lôi kéo người đi mấy chỗ linh tinh.

Trước khi đồng hồ điểm nửa đêm, người trong phòng đã giải tán gần hết.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, Bạch Thời Niên thế nhưng là người ở lại cuối cùng.
Nhìn thấy Tiểu Vương Tử mà mình ngày đêm thương nhớ, Tần Tử Hành rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Đã khuya rồi, anh đưa em về nhà."
Nhớ đến lần trước bị Tần Chinh bắt gặp, đêm nay hắn không uống một giọt rượu nào.
"Có tiện không?" Không có trực tiếp cự tuyệt, Bạch Thời Niên nhìn nhìn sô pha, "Cậu ấy say đến lợi hại như vậy."
Thiếu niên tóc đen ngồi trên ghế chợp mắt, khuôn mặt nổi mạt hồng nhuận sau khi say rượu.

Cậu còn như trẻ con mà chu miệng, mày không biết vì sao nhăn lại.
"Có cái gì mà không tiện? Tôi đưa cậu ta về là được?" Ước gì nhìn tiểu bạch kiểm họ Quý này xấu mặt, Lê Phong xoa tay hầm hè mà chuẩn bị tiến lên đỡ người, "Cậu cùng Thời Niên lâu rồi không gặp mặt, chắc chắn Quý Lam sẽ hiểu được thôi."
Quý • giả say • Lam Xuyên: ".........." Hiểu ccmn! Tên này muốn Bạch Thời Niên cùng Tần Tử Hành ở bên nhau đến mức nào?
Không có điên loạn sau khi say rượu như những người khác, thiếu niên ngủ say không chút phòng bị.

Quý Lam Xuyên bị Lê Phong nửa kéo nửa túm nâng người dậy.
Tần Tử Hành đột nhiên trầm mặt xuống: "Không cần phải cùng cậu trộn lẫn một chỗ."
".........Mẹ nó! Tần Tử Hành, cậu phát điên cái gì vậy?"
Cảm giác mình bị Tần Tử Hành mạnh mẽ lôi vào trong lòng ngực, Quý Lam Xuyên nhịn không được ở trong lòng vui sướng khi người gặp họa.

Lê Phong này, đầu óc có vấn đề, đúng là không có mắt nhìn.
Tần Tử Hành tốt xấu gì cũng là tiểu bá tổng có tính chiến dục cực mạnh, thấy bạn trai mình bị người khác chạm vào.

Chẳng sợ là có Bạch Thời Niên ở đây, hắn cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Có tiện nghi mà không chiếm chính là đầu đất.
Nhờ vào thần trợ công Lê Phong, Quý Lam Xuyên thuận tiện mở chế độ diễn xuất: "............A Hành?"
Như là được trở lại chỗ an toàn nhất, thiếu niên ở trong lòng đối phương thân mật cọ cọ.


Cậu dùng tay xoa xoa bụng nhỏ, đôi mắt nửa mở tràn đầy ủy khuất.
"A Hành, dạ dày em đau."
Nghe thấy thiếu niên đáng thương hề hề làm nũng, tâm Tần Tử Hành mềm đi theo một nửa.

Hắn thích loại cảm giác được người khác ỷ lại, giống như, hắn chính là toàn bộ sinh mệnh của Quý Lam.
Nhìn thấy tình cảnh kia, trong mắt Bạch Thời Niên loé lên một tia không cam lòng.

Nhưng y không biểu lộ ra vẻ bất mãn, giống như là dễ nói chuyện mà thả người: "Anh đưa cậu ấy về đi, em về một mình là được."
Tần Tử Hành vốn chưa quyết định được, lập tức trúng chiêu: "Nhưng em mới trở về nước..........."
"Em sẽ gọi người đến đón." Không có hứng thú tranh giành lúc này, Bạch Thời Niên cười khẽ một tiếng, "Mau trở về đi thôi, cẩn thận Tần thúc thúc mắng anh đó."
Từ sau khi Bạch Thời Niên xuất ngoại du học, Tần Tử Hành đã lâu không nghe thấy những lời trêu ghẹo của đối phương.

Tiểu thiếu gia Bạch gia kiêu ngạo không dễ gần.

Chỉ khi đối diện với mình mới lộ ra vài phần trẻ con.
Cho nên nói, những loại do do dự dự này sẽ khơi dậy sự hứng thú của tra nam?
Bị Tần Tử Hành thất thần ôm vào trong xe, Quý Lam Xuyên ở trong lòng trộm trợn trắng mắt.
Đối với loại người như Tần Tử Hành này, trừ phi là gạo nấu thành cơm hoặc là con muỗi hút máu, bằng không, cho dù mười năm nữa, hắn cũng không làm ra được lựa chọn.
Tuy rằng, không có ý định nhằm vào vai chính, nhưng nhìn tình tiết hôm nay, Bạch Thời Niên hiển nhiên không ôm thiện ý gì đối với cậu.
Muốn trở thành một tiểu bạch kiểm đủ tư cách cũng thật không dễ dàng.........
Yên lặng ở tiếng lòng cảm khái, Quý Lam Xuyên dựa vào ghế sau nhịn đau che lại dạ dày.
Vị trí phó lái là chuyên dành cho Bạch Thời Niên, cậu làm thế thân đương nhiên là không có tư cách để ngồi.
Không chờ mong gì ở Tần Tử Hành, Quý Lam Xuyên chỉ mong hắn nhớ rõ mua thuốc cho mình là được.
"Dạ dày không tốt còn cậy mạnh, cuối cùng vẫn là thân thể của em bị tổn hại thì làm sao bây giờ." Nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu niên qua kính chiếu hậu, Tần Tử Hành không được tự nhiên mà dời đi đôi mắt.
Sự yêu thích của hắn đối với Quý Lam chỉ là mặt ngoài, tự nhiên sẽ không biết đối phương bị bệnh đau bao tử.

Tình cảm đè nén trong lòng nhiều năm không có chỗ nào giải tỏa.

Vì vậy, sau khi Tần Tử Hành phát hiện ra Quý Lam, hắn mới cùng đối phương chơi trò thế thân.

Nhưng lòng người không phải là cỗ máy móc, mà Quý Lam lại là tình nhân hoàn mỹ rất hợp với hắn, cho nên nhiều khi Tần Tử Hành cũng không phân rõ giới hạn.

Nếu Thời Niên không có về nước, hắn thật sự sẽ cùng thiếu niên này hảo hảo sống một đời đi.................
Ngón tay gõ gõ trên vô lăng, Tần Tử Hành nghe được âm thanh yếu ớt của thiếu niên từ phía sau truyền đến: "Nhưng em không thể để cho A Hành mất mặt được."
Vốn dĩ đã không được yêu thích, nếu lại hại ngươi mất mặt trước bạn bè, tiểu gia ta sớm muộn gì cũng bị các ngươi hành chết.
Nghe được câu trả lời của thiếu niên, trên mặt Tần Tử Hành hiện lên một tia xúc động.

Đối với Tần Tử Hành vẫn luôn yêu người khác mà nói, được người khác yêu là một cảm giác dễ gây nghiện.
Không nói tiếp, Tần Tử Hành một đường lái xe về nhà.

Ban đêm ở Tần gia không có người giúp việc, hắn chỉ có thể trực tiếp đi đậu xe rồi ôm người trở về.
Điều làm Tần Tử Hành ngoài ý muốn chính là, hôm nay Tần Chinh thế nhưng không có ngủ sớm.

Hắn mang máy tính xuống dưới lầu làm việc, nhìn qua giống như là đang đợi người nào đó.
Lắc đầu xoá tan đi cái liên tưởng không đáng tin vậy này.

Tần Tử Hành nhạy bén phát hiện ra trên người đối phương có một tia sát khí.

Hắn nhìn trộm xung quanh Tần gia, xem ra đêm nay không yên bình rồi.
Đỡ thiếu niên trong ngực an ổn, Tần Tử Hành gật đầu chào: "Phụ thân."
Không để ý mấy cái hàn huyên vô dụng, dư quang Tần Chinh xẹt qua người Quý Lam Xuyên.

Rõ ràng đối phương uống quá nhiều rượu, nhưng lúc này vẫn có tinh thần mạnh mẽ mà đứng cạnh Tần Tử Hành.
Giống như lời nhắc nhở không đâu vào với đâu của thiếu niên, hắn đêm nay đích xác xuýt bị ám toán.
Vốn định chờ người về để hỏi ra nghi vấn.

Ai mà biết, đối phương lại say thành ra như thế này.
Ghét bỏ thu hồi tầm mắt, Tần Chinh hơi hơi nhíu máy: "Sao lại say thành như thế này?"
"Hôm nay Thời Niên về nước, mọi người muốn chơi tận hứng một chút." Biết mấu chốt Tần Chinh ở đâu, Tần Tử Hành đỡ thiếu niên ngồi vào ghế số pha cách nam nhân kia xa nhất, "Dương gia muốn mảnh đất ở thành nam, hắn muốn hỏi ý kiến con."
Trong cái vòng giới trẻ này, không chỉ là nơi tụ hội ăn nhậu chơi bời đơn giản, mà còn dùng để thu thập tin tức thật thật giả giả.

"Việc này ta sẽ xử lý." gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tần Chinh chuyển hướng máy tính, "Đến thư phòng tìm giúp ta tài liệu màu lam."

Buổi tối nhà cũ không có ai hầu hạ.

Tần Tử Hành cũng không cảm thấy mình bị Tần Chinh sai vặt là có gì không đúng.

Vì vậy, đứa con tiện nghị này nhấc chân đi lên.

Tần Chinh giương mắt nhìn về thiếu niên say nhũn ôm bụng rầm rì cách đó không xa: "Cậu làm sao biết được chuyện đêm nay?"
Có lẽ gần đây hắn quá mức ôn hoà, mới làm cho một ít người có cơ hội mơ tưởng hão huyền.

Lão già tệ bạc Ngô gia kia, cư nhiên dám hạ dược rồi tìm người ám sát hắn.
Nếu không phải trước khi vào cửa, ma xui quỷ khiến nhớ tới câu "đêm nay cẩn thận".

Có lẽ bây giờ trên cánh tay hắn có nhiều thêm một vết thương rồi.
Não bộ như bị cồn ăn mòn hoàn toàn, thiếu niên ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu, mờ mịt mà chớp mắt, sau lại ngơ ngác há miệng: "..............A?"
Giống như là một quyền đánh vào bông.
Tần Chinh hít một hơi thật sâu.Lâu lắm rồi, hắn mới tức giận đến mức như thế này.

Nữ nhi tình trường chẳng qua là một việc nhỏ, Quý Lam này, như thế nào mà say rồi khóc lóc lăn lội như vậy.

Không có biện pháp với con ma men, nhẩm tính thời gian Tần Tử Hành xuống lầu.

Tần Chinh nhẫn nại tính tình, dùng chất giọng ôn hoà nhất của mình để dụ dỗ: "Nghe lời, nói cho tôi biết, cậu làm sao mà biết được chuyện đêm nay."
Cho tới hiện giờ, hắn vẫn không tin vào lý do thiếu niên biết đoán mệnh.

Theo quan điểm của Tần Chinh, rất có khả năng, người này là tai mắt do một gia tộc nào đó gài vào.
Giọng nói nam nhân trầm ấm, cố tình dụ hống thì càng mê hoặc nói không nên lời.

Nhưng Quý Lam Xuyên mới không bị mắc mưu, bởi vì ánh mắt đối phương lạnh lùng thâm trầm.

Cậu không một chút nghi ngờ, chỉ cần nói sai một câu, Tần Chinh sẽ động thủ tiễn mình đi Tây Thiên luôn.
Lòng tốt mà không được đền đáp, cho nên cậu mới không hợp tác cùng người không tin vào huyền học.
Sợ hãi lùi về sau, thiếu niên nhỏ giọng nói: "Biết cái gì, cháu là nhìn ra nha..............."
Quý Lam Xuyên từ trước tới nay làm việc thận trọng.

Cậu đã dùng di động cùng máy tính của nguyên chủ để tìm mấy thông tin về huyền học cùng sách báo liên quan.


Cho dù hiện tại Tần Chinh cho người đi điều tra, cậu cũng có niềm tin để lừa gạt đối phương một trận nhỉ.
Tiếp xúc trong một thời gian ngắn thì thế nào, dù sao cậu cũng có thể đọc làu làu mấy cái gia đạo này.

Cho nên theo một lý nào đó, cậu cũng không thật sự nói dối Tần Chinh.
Tự tạo thân phận cho mình xong, Quý Lam Xuyên tự tin diễn kịch tiếp.
Mà phản ứng ở trong mắt Tần Chinh là, đôi mắt đối phương sạch sẽ thuần khiết như trẻ con.

Hắn thật sự không tìm ra một điểm sở hở nói dối nào.
Chẳng lẽ thật sự là mèo mù vớ phải cá rán?
Suy nghĩ bay lộn, Tần Chinh đổi phương pháp hỏi khác: "Vậy cậu còn nhìn thấy gì?"
Muốn tiểu gia đoán mệnh là rất quý đó nha.

Áp lực đập tan cơn say, Quý Lam Xuyên thanh tỉnh, khéo hờ đôi mắt, đột nhiên nở một nụ cười thần bí hề hề: "Phật nói, không được tiết lộ."
Trong chốc lát, Tần Chinh thật sự cho rằng đối phương sẽ nói ra bí mật lớn nào đó: "................" Phật nói, không được tiết lộ.

Nhóc con này quả nhiên là chơi hắn.
Nhận thấy áp suất thấp quanh thân Tần Chinh, sau lưng Quý Lam Xuyên đổ một tầng mồ hôi lạnh, đột nhiên nhanh trí mà cuộn tròn người lại: "Đau."
Dạ dày đau là thật, cho nên Quý Lam Xuyên biểu hiện phá lệ rất thật.
Thiếu niên đáng thương cuộn thành một đoàn, vài giọt mồ hôi lạnh trên trán chảy dài xuống.
Bất thình lình bị tiếng khóc nức nở của thiếu niên đánh trở tay không kịp, khí thế quanh thân Tần Chinh đột ngột đình chỉ.
"Cậu..........."
"Quý Lam?"
Một khắc trong không khí giằng co, Tần Tử Hành cầm văn kiện xuống lầu kịp thời xuất hiện.
Quý Lam Xuyên âm thầm thở nhẹ ra, lần đầu tiên cảm thấy công chính trong truyện cẩu huyết này soái khí phi phàm vãi luôn.
Ảo não vì mình vừa mới thiếu chút nữa nói ra lời quan tâm, nam nhân mím môi thành một đường thẳng tắp: "Mau dẫn cậu ta đi uống thuốc, một đại nam nhân, khóc sướt mướt là cái bộ dáng gì."
Đặc biệt là hành vi thiểu năng trí tuệ vì tình mà mua say này.
Đặt văn kiện xuống bàn, Tần Tử Hành nhanh chóng ôm thiếu niên trở về phòng.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của đối phương trắng bệch, trong lòng vừa đau vừa hoảng loạn: "Ngoan, bác sĩ gia đình lập tức tới ngay."
Mà một người khác ngồi ở phòng khách dưới lầu, bực bội mà xoa xoa huyệt Thái Dương———
Chỉ là đau dạ dày mà thôi, chắc không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
➖➖➖➖➖
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lam Lam của chúng ta cũng không tính sai nha, người sau màn là gia chủ Ngô gia, còn người đi ám sát là nữ nhân Ngô gia..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương