Edit: Min
Tố chất thân thể của Tần tam gia cực tốt, ngày thường không đi làm, phòng tập thể dục ở nhà cũ cũng không phải để bài trí.

Ít nhất trong mấy tháng Quý Lam Xuyên xuyên qua, đối phương ngay cả đau đầu nóng não cũng chưa từng có.
"Bị cảm?" Vội vàng kéo người vào trong xe thổi gió ấm, Quý Lam Xuyên hơi oán trách siết chặt quần áo đối phương, "Thời tiết âm mười mấy độ, ngài còn mặc áo khoác đùa giỡn ngầu vậy hả?"
Cúi đầu hắng giọng, Tần Chinh hiếm thấy không lên tiếng phản bác, vừa mới mở cửa xe, nhiệt độ giao nhau lạnh lẽo, cổ họng hắn bỗng nhiên ngứa ngáy không kiềm chế được.
"Không có gì, về nhà bảo Trương mụ nấu chút canh gừng là được rồi."
Điều chỉnh tiết tấu hô hấp, Tần Chinh giơ tay ra hiệu cho Lý Khánh lái xe: "Tết Dương Lịch, người Tần gia đều phải đến bổn gia gặp nhau, em có muốn dành thời gian cùng tôi trở về một chuyến hay không?"
Không yên tâm mà đem toàn bộ nút áo khoác của đối phương cài lại, Quý Lam Xuyên có chút kinh ngạc ngước mắt: "Về nhà?"
Nếu cậu nhớ không lầm, Bạch Thời Niên cũng là vào mùa đông này mà nhập gia phả.
"Ừm." Biết thiếu niên còn chưa suy xét tốt chuyện kết hôn, Tần Chinh gật gật đầu bổ sung, "Quy củ thế hệ trước đặt ra, chỉ là cùng nhau đi qua năm mới."
Nếu không phải như vậy, với tính cách của Tần Tam gia, tuyệt đối sẽ không tham gia loại "Gia yến" đông người và phức tạp này.
Nhà cũ Tần gia chỉ để lại cho gia chủ các đời ở, còn lại trưởng bối trong tộc có uy vọng, có cống hiến thì ở Kim Thủy Loan thanh tịnh và cũng hẻo lánh hơn một chút.

Nơi đó không chỉ có Tần gia ở, mà còn có rất nhiều tộc nhân cùng họ ở, được xưng là bổn gia cũng không có gì ngạc nhiên.
Xuyên qua năm mới đầu tiên, Quý Lam Xuyên đương nhiên phải cùng Tần Chinh chung một chỗ.

Bất quá, nhớ tới kỳ thi cuối kỳ sắp tới, giọng điệu khi cậu trả lời, liền có vài phần do dự: "Tết Dương Lịch khẳng định em sẽ được nghỉ, nhưng sau khi trở về trường có vài cần môn thi, em phải dành ra chút thời gian để bế quan ôn tập mới được."
Lấy số ngày vắng mặt thê thảm không nỡ nhìn của cậu, bình thường phân cái gì đó, căn bản là không có biện pháp trông cậy vào.
Cái gì gọi là vác đá đập chân mình, thúc giục đối phương tiến lên, Tần tam gia cũng coi như tự mình thể hội một chuyến, bỏ bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo mình ra, Tần Chinh an ủi khuyên nhủ: "Không sao, ở một đêm thôi."
"Vâng."
Có cái cớ mới không cần học tập, Quý Lam Xuyên lúc này vui vẻ gật đầu lên tiếng.

Nhiệt độ trong xe ấm lên, hai má cậu rất nhanh nhuộm một lớp màu phấn.
Sợ thiếu niên bị một lạnh một nóng kích thích đến cảm lạnh, Tần Chinh còn cố ý bảo Lý Khánh hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.


Nhưng sự thật chứng minh, Quý Lam Xuyên cách 5 ngày đã bị đối phương dùng công đức kim quang "Làm ẩm", căn bản không yếu ớt như nam nhân lo lắng.
*
Gần đây bận rộn học tập và bắt quỷ, gương mặt nhỏ nhắn vốn không lớn của thiếu niên, lại càng gầy đi một vòng mà mắt thường có thể thấy được.

Biết được đối phương muốn theo Tam gia về nhà vào ngày đầu năm mới, chưởng muỗng Trương mụ hỏa lực toàn bộ khai hỏa, cuối cùng đem thịt Quý Lam Xuyên đã rụng, đều bổ sung trở về.
Nâng tay chọc chọc thịt mềm trên mặt thiếu niên, Tần Chinh hài lòng nheo mắt lại: "Béo."
"Nào có ai khen người như ngài." Đem ghi chép trong tay nhét vào trong ngực đối phương, Quý Lam Xuyên cúi đầu nhìn mình ăn mặc đầy khí chất học sinh, "Em mặc như này có được không? Có đủ trang trọng hay không?"
Nói cũng trùng hợp, hôm 31 vừa lúc là mãn khóa, bởi vì muốn về nhà sớm nghênh đón năm mới, Quý Lam Xuyên ngay cả quần áo còn chưa thay, liền vội vàng chạy tới hội hợp với nam nhân.
"Gì mà cần trang trọng, chỉ là tùy tiện ăn một bữa cơm mà thôi." Nắm lấy tay trái của thiếu niên đang rũ xuống bên cạnh, Tần Chinh dẫn người đi về phía biệt thự kiểu Trung Quốc cổ kính cách đó không xa, "Đi thôi, bọn họ đều đang chờ em."
Thủ đoạn cường ngạnh, uy tín của nam nhân ở bổn gia Tần thị tất nhiên không cần nhắc nhiều.

Ngoại trừ mấy lão ngoan cố bảo thủ, đại đa số mọi người đều đối với vị gia chủ ngăn cơn sóng dữ, cứu Tần thị trong nước lửa này tràn ngập kính sợ.
Hơn 10 năm trước, nhị lão Tần gia đang trong tuổi tráng niên bởi vì một hồi ngoài ý muốn mà đột nhiên qua đời.

Tần gia như rắn mất đầu dừng ở trong mắt người ngoài, quả thực, chính là một khối thịt béo thơm ngát mê người mà không ai bố trí phòng vệ.
Nếu không phải Tần Chinh dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên chủ trì đại cục, Tần gia phong vũ nổi loạn đã sớm bị các đối thủ như hổ rình mà mồi phân chia sạch sẽ.

Cũng chính vì vậy, hắn mới có thể không để ý nghị luận bên ngoài, sớm tìm bồi dưỡng người thừa kế.
Lúc tới đường có chút tắc nghẽn, chờ Quý Lam Xuyên vào cửa, phòng khách trong phòng đã ngồi rất nhiều người.

Có Tần Chinh bồi ở bên cạnh, cậu rất nhanh liền nghênh đón một đợt đánh giá mờ ám nhưng không mạo phạm.
Tần tam gia xuất hiện, liền mang theo hiệu quả giảm âm, vốn còn có chút náo nhiệt nói cười, rất nhanh liền im lại.

Một cô nhóc ngồi trong lòng mẹ chớp chớp mắt, nghé con mới sinh không sợ hổ mà hét lên: "Tam thẩm."

Tam thẩm.
Đối diện với đôi mắt hạnh như nho đen chuyển loạn của cô nhóc, Quý Lam Xuyên vẻ mặt quẫn bách, nhất thời lại không biết mình có nên, lên tiếng hay không.
"Đây là Quý Lam." Khóe miệng nhếch lên một đường cong sung sướng không dễ phát hiện, Tần Chinh nói với cô nhóc miễn cưỡng có thể coi là cháu gái của mình, "Cháu trực tiếp gọi em ấy là ca ca là được rồi."
Bầu không khí xấu hổ trong nháy mắt liền phá băng, mọi người ở đây vụng trộm trao đổi ánh mắt.

Chỉ cảm thấy đối phương nhìn qua, quả thật so với năm trước càng gần hơn một chút.

Nhất là những trưởng bối chữ "Minh", trong lúc hoảng hốt lại cho rằng mình nhìn thấy Tần Chinh khi còn trẻ.
Từ trong túi lấy ra một khối kẹo sữa đưa cho cô nhóc, Quý Lam Xuyên rất nhanh liền bị tổng tài ba ba nắm tay kéo đi nhận người một vòng.

Cậu phát hiện, người ở Tần gia cũng không phải đều là loại kỳ ba như Tần Tử Hành và Tần Minh Lễ.
———Nghĩ đến cũng đúng, nếu lục lọi ở Tần gia cũng tìm không ra một người bình thường, Tần Chinh năm đó cần gì phải hao tâm tổn sức mà bảo vệ bọn họ?
Dựa theo gia phả mà nói, trưởng bối có thể khiến Tần Chinh lên tiếng giới thiệu cũng không tính là nhiều.

Quý Lam Xuyên lần lượt chào hỏi, trong tay rất nhanh liền có thêm một xấp lì xì đỏ.

Những phong bao lì xì này không có độ dày gì, phần lớn đều là thẻ ngân hàng đặt thành mật mã ban đầu.
"Cho em thì em cứ cầm." Trấn an vỗ vỗ mu bàn tay thiếu niên, Tần Chinh mặt không đổi sắc bổ sung, "Lễ gặp mặt của con dâu mới, đây là quy củ."
Con dâu mới chết tiệt!
Nguyên bản còn chưa cảm thấy thế nào, nhưng sau khi nghe xong lời này của nam nhân, Quý Lam Xuyên nhất thời cảm thấy những phong bao lì xì có hình dạng tinh xảo này thập phần nóng tay.

Để ý kĩ nhìn lại, đường vân màu vàng kia, hình như đích thật là uyên ương hí thủy long phượng trình tường.
Bây giờ nghĩ đến, Bạch Thời Niên trong sách hình như cũng từng thu qua mấy thứ này...

Nhét lung tung mấy bao lì xì vào túi, Quý Lam Xuyên lúc này mới chú ý tới còn có hai vị "Nhân vật chính" chưa thấy mặt.

Với tính cách tranh cường hiếu thắng của Tần Tử Hành, tất nhiên sẽ không vắng mặt trong những dịp trọng yếu như tụ tập gia tộc này.
Trong lòng tò mò, nhưng cậu cũng không muốn bởi vậy mà quét qua hứng thú của Tần Chinh.

Đơn giản ăn cơm tối xong, Quý Lam Xuyên đối với chơi mạt chược không biết gì, đành phải mang theo mấy đứa nhỏ chạy ra bên ngoài đốt pháo bông.
So với các chú bác cô dì lớn tuổi khác, thiếu niên diện mạo trẻ con hiển nhiên càng được bọn nhỏ yêu thích hơn.

Tần tam gia ngày thường dù có nghiêm túc yêu ghen đến đâu, cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà so đo với trẻ con bảy tám tuổi.
Trải nghiệm khi còn nhỏ không quá vui vẻ, Quý Lam Xuyên thật đúng là chưa từng chơi qua loại đồ chơi này, pháo hoa màu vàng nhạt mà toé lửa.

Cậu đang muốn quay đầu khoe khoang với Tần Chinh, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Bạch Thời Niên vừa mới xuống xe.
So sánh với lần đến nhà cũ gặp gia trưởng, đối phương hai tháng nay rõ ràng gầy đi rất nhiều.

Áo lông rộng khoác lên người Bạch Thời Niên, trống rỗng đến phảng phất mà tùy thời có thể bị gió thổi đi.
Tần Tử Hành khoan thai đến muộn đi theo sát phía sau, giữa hai hàng lông mày còn có một chút nôn nóng giấu không được.
Không muốn bị phiền toái quấn lấy, Quý Lam Xuyên đang chuẩn bị xách pháo bông rời đi, lại bị nhóc con bên cạnh há miệng kêu phá hành tung.
"Quý ca ca, anh đi đâu vậy?"
Thanh âm tiểu hài tử thanh thúy, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây.

Bạch Thời Niên hơi nghiêng đầu, liếc mắt một cái, liền thấy được thiếu niên xinh đẹp đứng trong tuyết kia.
Khóe mắt mang theo khí sắc tươi cười hồng nhuận, đối phương mấy tháng nay tất nhiên là sống cực kỳ thoải mái.

Rõ ràng là ngũ quan gần giống nhau, nhưng diện mạo của mình đã dần dần bước vào suy sụp.
Đồng ngôn vô kỵ, cô nhóc mở miệng gọi Tam thẩm đầu tiên, liền thò đầu ra, tò mò nhìn giữa hai người: "Tam thẩm, anh trai này lớn lên thật giống anh nha!"
Tuy nói là thanh mai trúc mã cùng Tần Tử Hành lớn lên, nhưng Bạch Thời Niên du học nhiều năm.

Những đứa trẻ lớn bé của Tần gia căn bản không biết sự tồn tại của y.


Vị trí chính chủ cùng thế thân hoàn toàn đảo lộn, đáy mắt y thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, há miệng lại nói không nên lời phản bác.
Đúng vậy, ở thế giới này, y mới là kẻ thất bại mà buồn cười hài hước kia.
Dưới tình thế cấp bách liền kêu sửa thành Tam thẩm, Quý Lam Xuyên bị cô nhóc túm chặt lấy ống tay áo đành phải bất đắc dĩ lên tiếng.

Nhớ tới những cơn ác mộng đêm đêm dây dưa với mình, Bạch Thời Niên không để ý Tần Tử Hành ngăn cản mà đi về phía thiếu niên: "Quý Lam, cậu có hài lòng không?"
"Nói đi, thấy tôi trở thành như bây giờ, cậu có hài lòng không?"
Mùi nước khử trùng nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi, Quý Lam Xuyên suy đoán đối phương hẳn là mới từ bên bệnh viện chạy tới.
Không muốn ở trước mặt bọn nhỏ cãi nhau, mặt mày cậu lãnh đạm, cũng không có đi đón lời nói của Thời Niên.
Mất đi tro cốt cùng trận pháp chống đỡ, hồn phách của mèo đen kia nhiều nhất chỉ có thể lưu lại 49 ngày ở Dương Thế.

Nếu trong lòng đối phương không thẹn, làm sao có thể bị cái gọi là "Lệ quỷ" dây dưa đến bây giờ?
"Em hồ đồ cái gì!" Biết đêm nay tuyệt đối không thể trêu chọc Quý Lam, Tần Tử Hành túm lấy cổ tay Bạch Thời Niên, "Hôm nay là Tết Dương Lịch, có chuyện gì thì để nói sau không được sao?"
Đứa trẻ xuất thân thế gia từ trước đến nay rất hiểu ánh mắt, nghe thấy Tần Tử Hành đè nén lửa giận quát khẽ.

Bọn nhỏ vây quanh thiếu niên rất nhanh liền làm chim thú tán.

Một lúc lâu sau cũng đợi không thấy tổng tài ba ba lên tiếng, Quý Lam Xuyên quay đầu nhìn lại, đối phương lúc trước rõ ràng đứng dưới mái hiên, giờ đã sớm không còn thấy bóng người.
"Em không có hồ nháo!"
Dùng sức hất tay Tần Tử Hành ra, Bạch Thời Niên gằn từng chữ hỏi: "Quý Lam, bệnh của ba tôi, rốt cuộc có liên quan đến cậu hay không?"
Với thủ đoạn thần quỷ khó lường của thiếu niên, có thể làm được tình trạng này cũng không có gì kỳ quái.
"Đừng nghĩ đến tôi cũng giống anh."
Tâm tình tốt kéo dài một ngày liền bị hủy sạch sẽ, Quý Lam Xuyên sắc mặt lạnh lùng, đầu cũng không quay lại mà xoay người rời đi.

Thân là thiên sư đạo gia nghiêm túc, cậu mới khinh thường dùng những chiêu thức bẩn tay kia.
So với dây dưa với vai chính công thụ, cậu vẫn càng để ý đến việc Tần Chinh đột nhiên biến mất hơn.

Nói là ở hành lang chờ cậu, người này rốt cuộc lại vụng trộm chạy đi đâu rồi?
➖➖➖➖➖.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương