Edit: Min
Ban đêm bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, mất ngủ đã thành thói quen, Tần Chinh tính đi xuống lầu uống nước.

Mà Quý Lam đã ở đây nhiều ngày, nhưng sự tồn tại của hắn quá yếu ớt, thế nên Tần Chinh căn bản không nghĩ tới mình sẽ đụng phải một màn "Tình nùng ý mật" này.
Cứ như thể lãnh thổ ban đầu của mình bị người ngoài xâm phạm, ngay lập tức, trong lòng Tần Chinh bùng lên một cỗ lửa giận.

Hắn cực kì không thích nhìn thấy người khác ở nhà mình vào ban đêm.

Mà Tần Tử Hành luôn là người giữ đúng mực, cho nên đêm khuya về nhà cũng không gây ra động tĩnh gì.
Cũng không biết là không khí đêm nay quá tốt hay là vẫn còn men say, Tần Tử Hành ăn vạ trên ghế sô pha, cứ mơ mơ màng màng mà nhìn sườn mặt đẹp đẽ của thiếu niên nói chuyện.

Bộ dạng này hiển nhiên đã quên mất kiêng kị của Tần Chinh.
Mất đi hứng thú uống nước, nam nhân đứng trong bóng tối, muốn nhấc đôi chân dài trở về phòng.

Chỉ là một giây trước khi quay đầu, hắn không ngờ lại bắt gặp một đôi mắt ngấn nước.
Màu mắt đen tuyền thường làm cho người ta cảm giác áp bách, nhưng cố tình đặt trên người Quý Lam, nó tựa như một hòn đá ngâm dưới dòng nước suối óng ánh trơn bóng vô hại.
Tần Chinh nhìn thân hình cứng đờ của thiếu niên dưới lầu, đột nhiên liên tưởng tới con thỏ bị người ta nắm gáy.
Mà giờ phút này, trong lòng của Quý Làm Xuyên, căn bản không có cái gì gọi là yếu đuối và sợ hãi.

Chỉ có................
Được cứu rồi!!!!!!
Nhẹ nhàng tránh thoát khỏi dây dưa với Tần Tử Hành.

Quý Lam Xuyên làm bộ sợ hãi mà đứng dậy: "Tam gia."
—— không phải chán ghét bị quấy rầy sao? Không phải chán ghét ban đêm nhìn thấy người khác sao? Mau đem con trai của ngươi kéo đi đi! Tiểu gia ta một chút cũng không muốn hầu hạ hắn đâu!
"Phụ thân............"
Nghe thấy cậu gọi người, Tần Tử Hành giật mình đứng thẳng, cảm giác cơn say trong người tan đi hơn phân nửa.

Hắn nhìn thấy sắc mặt Tần Chinh không ổn, vội vàng đẩy thanh niên trong tay: "Em về phòng trước đi."
Ở nhà cũ Tần gia đã 10 năm, hắn sao mà không biết tính tình của Tần Chinh.
Tần Chinh năm nay 35, bởi vì diện mạo quá mức anh tuấn, nói mới 30 thì cũng có người tin.


Vì vậy, sau khi nghe thấy Tần Tử Hành cung cung kính kính gọi hắn là "Phụ thân", Quý Lam Xuyên cảm giác không khỏe sâu sắc, liền nhịn không được mà nhếch khóe miệng, trong lòng còn thầm cười trộm một tiếng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Chinh vô tình bắt được một tia giảo hoạt trong mắt thiếu niên ở dưới lầu.

Nhưng chờ lúc nhìn kỹ lại, đối phương đã ngoan ngoãn cúi đầu đi lên lầu.
Khi đang qua người nam nhân, thiếu niên nhanh chóng ngẩng đầu nói: "Tam gia ngủ ngon!", Tần Chinh theo bản năng, đem tầm mắt dời xuống mắt cá chân đối phương, quả nhiên vẫn là một mạt oánh bạch trong ấn tượng kia.
Dưới ánh sáng lập lòe, càng tôn thêm vẻ gợi cảm trí mạng.
.........Sách, chẳng lẽ hắn dựa vào cái này để câu dẫn nam nhân sao?
Tần Chinh không kiên nhẫn nhăn mày, hắn không hiểu sao có cảm giác sốt ruột bủa vây trong lòng.

Kèm theo đó, hắn cũng quên luôn nguyên nhân vì sao đối phương lọt vào mắt Tần Tử Hành.
Không phát hiện Tần Chinh khác thường, Tần Tử Hành dưới lầu nhìn biểu hiện của thiếu niên, trong mắt hắn xẹt qua tia mất mát không dễ phát hiện: Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Quý Lam và Bạch Thời Niên, là đứa nhỏ đi ra từ cô nhi viện, tính cách ưu tú, sự phóng khoáng toát ra từ trong xương cốt không thể vứt bỏ được.

Bất quá, nếu đã từ bỏ Thời Niên, hắn không nên âm thầm so sánh hai người nữa.
Biết Tần Chinh sẽ không nhàm chán mà đi quấy nhiễu cuộc sống của Quý Lam, cho nên Tần Tử Hành cung kính chào hắn một câu rồi cũng trở vẻ phòng.

Tần Tử Hành đối với Tần Chinh vừa kính sợ vừa cảm kích, nhưng lại không có tồn tại tình phụ tử, hoặc là tình chú cháu.
Trong nhà cũ yên tĩnh trở lại, mà hỏa khí trong lòng Tần Chinh cũng không có tan đi, hắn lười mở miệng giáo huấn người, liền mở tủ lạnh lấy chai nước ra.
Chạm vào nước lạnh làm đầu óc người ta thanh tỉnh không ít.

Vô luận là ác mộng hay mắt cá chân của người nào đó, đều theo nước lạnh mà tiêu tán.

Tính tình hắn từ trước đến nay rất lạnh đạm, ai ngờ tới hôm nay lại bị một đứa nhóc làm cho tức giận.
Có lẽ.............Lần sau hắn không nên nhìn tiết mục tụ họp của bọn họ nữa.
Không muốn dùng thuốc để ngủ tiếp.

Tần Chinh dứt khoát quay về phòng xử lý công việc.

Mà Quý Lam Xuyên, sau khi về đến phòng liền ngã luôn lên giường, cậu hoàn toàn không biết mình đã bị Tần tam gia buộc cho một cái tội.
———Trời đất chứng giám, trong căn bản là không đề cập qua chuyện Tần Chinh là mắt cá chân không??????
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Quý Lam Xuyên ôm chăn lăn lội trên giường, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.

Cậu với tay lấy cái gương nhỏ trên đầu giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt như hoa thủy tiên của nguyên chủ.


Đều nói bác sĩ không tự cứu được mình, thiên sư xem bói cũng thế.

Tuy hiện giờ Quý Lam Xuyên có thể nhận ra nguyên chủ có tướng mạo tốt, nhưng nếu nghiên cứu kĩ số mệnh, tất cả sẽ giống như một mớ hỗn độn.
Huống chi là tâm sinh tướng, cho nên diện mạo của nguyên chủ đã trải qua biến hoá lớn bởi vì cậu đến.

Theo thời gian trôi đi, cậu nhất định càng ngày càng khác với nhân vật chính.
Xem ra vẫn là phải nhanh chính thu phục Tần Tử Hành mới được.
Trở mình nằm ngửa, Quý Lam Xuyên mờ mịt nhìn lên trần nhà.

Không có chủ nhân trói buộc, hai đuôi tiểu ngư âm dương trong mắt trái của cậu vô cùng vui sướng mà bơi lội.
Sống lại một đời, bên người cậu không có một người quen hay bạn bè nào.

Tai nạn xe cộ chết, chắc thi thể nhất định rất khó xem, cũng không biết lão sư phụ thúi kia có rớt vài giọt nước khi nhặt xác mình không nữa.
Quý Lam Xuyên không phải người làm ra vẻ, nhưng đêm đầu tiên tới thế giới này, cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác cô tịch.

Vô luận là người đại diện cũng được, Tần Tử Hành cũng thế, nguyên chủ đã đem tất cả cục diện rối rắm ném lại cho cậu.

Nhưng đối với Quý Lam Xuyên mà nói, những nhân vật sinh động trong sách đều là những người xa lạ mà cậu chưa từng kết thân.

Đại khái chỉ có Tần Chinh này là "nội dung ngoài cốt truyện" mới làm cậu trạch ray một tí.
Tâm phiền ý loạn, Quý Lam Xuyên nhấc chân đá chăn qua một bên, chấp niệm của nguyên chủ làm đầu cậu to ra.

Nếu như cốt truyện dám trói buộc hành động của cậu, vậy đừng trách cậu trở mặt đem toàn bộ thế giới này xáo trộn hết lên.
Nhìn trạng thái linh khí mơ hồ trước mắt, Quý Lam Xuyên quyết định phải đối tốt với chính mình.

Nhà này phong thủy rất tốt, không có cô hồn dã quỷ, thậm chí cậu có thể đi tìm linh khí thích hợp nhất với mình.
Cong lưng như mèo mà ngồi dậy, Quý Lam Xuyên rất hài lòng với độ mềm dẻo của tứ chi của nguyên chủ.

Đoán chừng giờ này không còn ai thức nữa, cậu liền tuỳ ý khoác áo ngủ đi ra khỏi phòng.
Mắt cá âm dương dẫn đường, Quý Lam Xuyên đi từng bước vào phòng bếp.


Cậu vốn cho rằng linh khí đậm nhất ở nhà cũ hẳn là ở phòng ngủ chính.

Ai mà ai ngờ rằng hôm nay ông trời đỗi đãi với cậu không tệ, không cần Tần Chinh ra khỏi phòng mà vẫn có linh khí.
Càng đến gần phòng bếp, linh khí trong mắt Quý Lam Xuyên càng nồng đậm.

Thậm chí, bên ngoài còn mạ một lớp vàng nhạt, đại biểu cho chất lượng thượng thừa.
Thật là hiếm lạ, rốt cuộc là trong phòng bếp Tần gia ẩn giấu bảo bối gì?
Lòng hiếu kì bị gợi lên, Quý Làm Xuyên bước chân nhanh hơn, hưng phấn bừng bừng mà đi vào phòng bếp.
—————
Giây tiếp theo, cậu liền thấy được Tần Chinh đang ngửa đầu uống nước lạnh.
Trong đầu có một hồi chuông cảnh báo vang lên, Quý Lam Xuyên nhanh chóng chớp mắt một cái, mắt trái âm dương liền bị giấu đi.

Tuy chỉ mới nhìn thoáng qua, nhưng cậu vẫn thấy rõ linh khí kim sắc khiến người khác thèm muốn trên người Tần Chinh.
Có thể làm linh khí quanh mình biến đổi trong thời gian ngắn, đại vận khí quấn thân, chẳng lẽ đối phương là người lương thiện mười kiếp chuyển thế?
Nhưng mà trước đấy cậu cũng có cùng Tần Chinh tiếp xúc, vì cái gì mà không có cảm giác thư thái toàn thân như lúc này?
Không đợi Quý Lam Xuyên chải truốt lại suy nghĩ, Tần Chinh bên kia đã vang lên tiếng chất vấn không vui: "Cậu đang làm cái gì?"
Trong phòng bếp không có bật đèn, Tần Chinh chỉ có thể nương nhờ ánh trăng để đánh giá đối phương.

Bộ dạng lúc này cùng với ban ngày bất đồng, thiếu niên mặc một bộ áo ngủ màu đỏ rượu, cổ áo lỏng lẻo lộ ra một mảng ngực trắng nõn tinh tế.

Không nghĩ tới dưới lầu sẽ có người, Quý Lam Xuyên chỉ tuỳ ý buộc lại đai lưng.

Lúc này áo hơi lộn xộn, vô cớ làm cho thiếu niên có vẻ lười nhác mà lại phóng đãng.
Hơn nữa, đôi chân thẳng tắp lộ ra dưới vạt áo ngủ, càng làm cho thiếu niên giống như một yêu tinh ma mị bước ra từ ánh trăng.

Nhìn tình cảnh này, Tần Chinh hoàn toàn hoài nghi đối phương đang cố tình câu dẫn mình.
———nhất là trong tình huống đặc biệt như thế này.
Quý Lam Xuyên độc thân từ trong bụng mẹ cho đến nay, cậu căn bản không có chú ý tới, nguyên chủ vì Tần Tử Hành mà chuẩn bị mấy khoản đặc biệt này.

Cậu chỉ cảm thấy màu đỏ là vui mừng may mắn, cho nên mới mặc nó để xua đuổi đen đủi sau tai nạn xe cộ.
"Cháu khát, cháu muốn uống nước." Quý Lam Xuyên nhẹ nhàng trả lời.

Tuy nhiên, trong lòng cậu lại đang cân nhắc một chuyện lớn khác.

Quý tiểu cẩu giật giật cái mũi, rốt cuộc cậu cũng tìm được nguyên nhân linh khí của Tần Chinh tiết ra ngoài.
Trên người nam nhân toát ra hương vị nam tính này này đó, xem ra đối phương cũng không phải hoàn toàn đứng đắn như trong truyện miêu tả.
Uống nước lạnh để áp chế hỏa khí, lão nam nhân cấm dục nhiêu năm thật đáng sợ.
Tuy trong lòng điên cuồng phun tào, nhưng trên mặt Quý Lam Xuyên lại không lộ nửa điểm sơ hở.


Có lẽ cậu chính là thuộc tính diễn tinh*, vì vậy mới làm cho nguyên chủ quyết đoán bỏ của chạy lấy người.

*diễn xuất chuyên nghiệp
"Ồ?" Cánh tay dài duỗi ra mở tủ lạnh, Tần Chinh lấy một chai nước khác đưa cho đối phương, "Một khi đã vậy, tôi đứng đây nhìn cậu uống." (Ủa anh???)
Thật vất vả mới đi vào giấc ngủ, cư nhiên lại bị phản ứng xấu hổ làm cho bừng tỉnh.

Trời mới biết trong lòng Tần Chính có bao nhiêu khiếp sợ.

Nếu không phải xác định nhà cũ tuyệt đối an toàn, hắn thậm chí hoài nghi có người ở nhà động chân động tay.
Biết rõ kia chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của nam nhân, nhưng Tần Chinh cũng nhịn không được mà giận chó đánh mèo sang thiếu niên.

Nếu luôn miệng nói yêu Tần Tử Hành, người này cần gì phải trang điểm xinh đẹp như thế mà đi tới đi lui.

Tự nhiên trang điểm xinh đẹp Quý Lam Xuyên: ".....?????" Người này có bệnh à? Hơn nửa đêm vì cái gì mà vô duyên vô cớ phóng địch ý với cậu.
Trộm mắng thầm hắn trong lòng, Quý Lam Xuyên duỗi tay nhận chai nước lạnh lẽo.

Nếu nói khát nước, cậu chắc chắn không thể chỉ uống có một hai ngụm cho xong việc.
Dạ dày nguyên chủ không tốt lắm, đêm khuya uống nửa chai nước lạnh vào bụng, Quý Lam Xuyên lập tức cảm nhận được một trận đau đớn không quá rõ ràng.

Trên mặt cậu không biểu hiệu gì, nhưng trong lòng đã mắng nam nhân muộn tao Tần Chinh vô số lần.
Dục cầu bất mãn cũng không phải lỗi nguyên chủ, tự nhiên liên lụy người khác cùng dập hoả tính với mình là cái quần què gì?
Nửa ngày ngắn ngủi mà gặp gỡ những 3 lần, cậu cùng với người ba tiện nghi của Tần Tử Hành thật đúng là nghiệt duyên không cạn.
Cánh cửa tủ lạnh một lúc lâu chưa đóng lại, liền phát ra tiếng "Ong ong" nhắc nhở, Tần Chinh dừng suy nghĩ.

Hắn bất động thanh sắc mà đem tầm mắt trên người thiếu niên thu hồi về.

Nam nhân "Phanh" một tiếng, đóng sập cánh tủ lạnh lại.

Hắn đi ngang qua thiếu niên: "Quý Lam, cậu nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình."
Cho dù đối phương có chút đặc biệt, nhưng Tần Chinh hắn sẽ không dễ bị bạn trai "Nhi tử" câu dẫn mà đói bụng ăn quàng.

Quý • cố tình câu dẫn ba của bạn trai • Lam Xuyên ngây ngốc sững sờ tại chỗ: "..........???"
Ủa? Alo???????????
Ai có thể nói cho cậu biết: Trong lúc một mình, vị Tần tam gia này rốt cuộc là đang bổ não cái quỷ gì vậy trời?
➖➖➖➖➖.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương