Gả cho anh trai nam chính giàu ngầm
-
Chương 14
Edit: Sherry
"Tôi đi ngang qua." Nghiêm Úy mở miệng nói, anh cảm thấy nếu anh không giải thích Chu Kiều Kiều có khả năng kéo anh lên giúp anh phân biệt tóc thật, tóc giả.
Chu Kiều Kiều lần đầu tiên đội tóc giả, sợ rơi, nên tự đỡ tóc giả của mình nhìn Nghiêm Úy hỏi: "Trông có đẹp không? Nghiêm tổng."
Cô cũng không để ý đến anh tới làm gì!!! Nghiêm Úy thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, hai mắt phượng nheo lại, chỉ thấy trong đôi mắt của Chu Kiều Kiều lấp lánh. Khóe miệng của cô trời sinh đã hơi cao, dù chỉ mím môi cũng mang theo ý cười. Nghiêm Úy vốn khó chịu trong lòng cũng bị bộ dáng nhu thuận này của cô đánh tan, cảm thấy hơi ngứa trong lòng, anh nói: "Đẹp lắm!"
Chu Kiều Kiều tóc dài vừa phải, càng đẹp mắt.
Chu Kiều Kiều đắc ý soi gương, miệng nói: "Tôi biết là sẽ không mua nhầm mà! Tôi còn mua cả túi xách, đẹp không? Mất 399 tệ đấy."
Nghiêm Úy nhìn thoáng qua túi xách da màu đen, nhẹ giọng nói: "Đẹp lắm!"
Chu Kiều Kiều đeo túi xách xoay người nhìn anh, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.
"Đúng rồi, Nghiêm tổng, tôi mời anh ăn cơm nhé." Chu Kiều Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã 12 giờ mà chính mình còn nợ anh hai bữa cơm.
Nghiêm Úy gợn khóe miệng, nhìn về phía Chu Kiều Kiều nói: "Được." Giọng nói trầm thấp hấp dẫ nhưng đối phương lại ngốc không bị ảnh hưởng.
Chu Kiều Kiều tìm trong khu thương mại một nhà hàng Thái Lan nhìn không tệ, tất nhiên, Nghiêm Úy sung sướng ăn một bữa. Chu Kiều Kiều một chút cũng không phát hiện ra Nghiêm Úy kén ăn, trong lòng thở nhẹ ra, nghĩ: Mời thêm lần nữa là hết nợ.
Nghiêm Úy đi theo Chu Kiều Kiều ra khỏi tiệm, anh cảm thấy rất vui vẻ, chuẩn bị đi theo Chu Kiều Kiều, hôm qua anh cũng không ngủ được.
"Tôi tên Nghiêm Úy, cô cứ gọi trực tiếp tên tôi là được, không cần phải gọi Nghiêm tổng." Chu Kiều Kiều coi anh như cha mẹ nuôi ăn nuôi mặc, nhưng vẫn đồng ý.
Chu Kiều Kiều nhìn Nghiêm Úy một chút rồi nghĩ: Đây là sự ôn nhu của người có tiền!
Chu Kiều Kiều cũng không thận trọng, gọi Nghiêm Úy: "Nghiêm Úy à! Tôi giờ có chuyện muốn nói..."
"Chuyện gì?"Nghiêm Úy đánh gãy câu hỏi của cô.
Chu Kiều Kiều ban đầu cảm thấy anh sẽ không thấy hứng thú, càng không cảm thấy anh sẽ hỏi. Cho nên thấy Nghiêm Úy hỏi, cô sửng sốt, nhìn Nghiêm Úy từ trên xuống dưới, cười đầy thâm ý.
Nghiêm Úy: "..." Tôi tuyệt đối không biết cô ấy đang cười cái gì.
Chu Kiều Kiều nội tâm tiểu nhân đang điên cuồng thét chói tai: Không nghĩ đến Nghiêm tổng là người như vậy! Ha ha ha ha...
"Khụ." Chu Kiều Kiều ho một cái, kéo tâm tình trở về lại nói: "À, trước tôi có nợ bác tiền, tôi chuẩn bị qua trả tiền bác ấy."
Nghiêm Úy hỏi cô: "Bác cô ở đâu?"
Chu Kiều Kiều tính một chút, nói: "Giờ là 2 giờ, lái xe đến nhanh cũng mất 4 tiếng, giờ chúng ta đi thì chạng vạng cũng mới đến được."
Nghiêm Úy trong đầu "Đinh" một tiếng, 4 tiếng?
Không phải có thể ngủ 4 tiếng sao?
Nghiêm Úy trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười hòa ái, anh nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Tôi đưa cô đi."
Chu Kiều Kiều ngạc nhiên, gì vậy, bốn giờ đường xe anh cũng đưa cô đi? Anh ấy không phải thích mình đấy chứ? Chu Kiều Kiều yếu ớt nhìn anh một cái, hỏi: "Anh không cần đi làm sao?"
Nghiêm Úy định giải thích công việc của anh có thể giải quyết trên máy tính và điện thoại nhưng không biết thế nào lại thay đổi chủ ý. Anh nhìn Chu Kiều Kiều một chút, khẽ rũ mi mắt, trên mặt lộ vẻ cô đơn.
Chu Kiều Kiều giật mình, cô... cô có phải đã nói lời gì không nên nói?
Nghiêm Úy quay đầu sang một bên, anh nhìn hành lang đông người qua lại, thanh âm tang thương như nhìn thấu cuộc sống bình thường. Anh nói: "Tôi, tôi đã sớm bị cổ đông đuổi ra khỏi... Ngự Dao."
Chu Kiều Kiều lúc này mới nhớ tới lúc trước đây Nghiêm Úy tự giới thiệu mình, anh nói là tổng tài trước đây của giải trí Ngự Dao. Mà tổng trài hiện tại của giải trí Ngự Dao là m trai của anh Nghiêm Diệp.
Nói như vậy, chẳng phải sau khi anh bị cổ đông đuổi đi em trai liền thượng vị?
Nhóm cổ đông đuổi anh đi, chẳng lẽ là để em trai anh lên làm tổng tài? Đây rõ ràng là có âm mưu!
Khó trách, khó trách, khó trách lần đó ăn cơm, sắc mặt của anh đối với em trai cũng không tốt.
Hóa ra là như vậy sao!
Chu Kiều Kiều cảm thấy mình biết được sự thật, cô thương xót nhìn Nghiêm Úy, không dám hỏi anh có đang tìm việc không. Chung quy, ai có việc làm mà lại rảnh rỗi như Nghiêm Úy?
Như vậy có thể ra ngoài dạo phố, còn có thể đi chơi giải trí, không có việc phiền não, ăn cơm với cô cũng không để ý thời gian.
Đây là... ăn không ngồi rồi mà!!!
Vì thế, Chu Kiều Kiều chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Xa như vậy, tôi ngại anh phiền toái đưa tôi đi." Vẫn không nên để anh nghĩ đến mấy thứ này.
"Không có việc gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi, để Mao Lượng lái xe."
Chu Kiều Kiều lại nghĩ một chút: Tại sao người ở nhà ngồi không lại có lái xe? À, nhà anh có tiền nha! Thuê lái xe mà thôi, lại nói đến Mao Lượng, anh ta hố Mẫn bảo bối của cô cực thảm.
Chu Kiều Kiều che mặt nghĩ, Mãn cục cưng của cô đối với Mao Lượng là nhất kiến chung tình!
Nghiêm Úy đưa Chu Kiều Kiều đến xe của mình, Chu Kiều Kiều thuận đường rút hai vạn tệ để vào trong ví.
Xe rất nhanh rời thị trấn Y Võ đến thị trấn Hàm An, Nghiêm Úy ngồi bên cạnh Chu Kiều Kiều, anh nhìn Chu Kiều Kiều lướt di động, thoáng chốc cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Trước khi ngủ Nghiêm Úy cười nghĩ, anh đúng là đào được báu vật mà.
Chu Kiều Kiều cảm thấy một bên vai trĩu xuống, trong lòng bi thương: Lại nữa sao?
Cô quay đầu nhìn lại, thấy Nghiêm Úy dựa vào cô nhắm mắt ngủ. Ánh mắt của Chu Kiều Kiều nhìn lại, vừa lúc có thể thấy lông mi đen dài của anh, làm cho anh vô cùng có tinh thần, tăng thêm một phần mê người.
Mao Lượng qua kính chiếu hậu thấy Nghiêm Úy dựa vào Chu Kiều Kiều thiếp đi, trong lòng hết sức vui mừng, nói với Chu Kiều Kiều: "Để anh ấy ngủ một chút đi!"
Chu Kiều Kiều ngược lại không quan tâm, cô nhìn thoáng qua tin nhắn của Lương Giai Mẫn, cô ngẩng đầu hỏi Mao Lượng: "WeChat của anh là gì?"
Mao Lượng: "..." Làm tôi sợ muốn chết, cô muốn làm gì?
***
Chu Kiều Kiều cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, xe Nghiêm Úy ngồi vô cùng thoải mái.
Lúc cô tỉnh lại mới phát hiện mình gối lên ngực Nghiêm Úy, mà Nghiêm Úy thì dựa vào đỉnh đầu cô, hai người như đang cầm tay nhau, khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trên người anh.
Mao Lượng quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều nhẹ giọng nói: "Chờ ông chủ tỉnh đi!"
Lời của anh vừa dứt, Nghiêm Úy châm rãi mở hai mắt. Giống như lúc trước, ánh mắt anh thanh tỉnh như chưa từng ngủ qua.
Trên người anh lộ ra vẻ biếng nhác, thanh âm tỉnh ngủ khàn khàn. Anh hỏi: "Đến chưa?"
Bởi vì đã sớm biết vị trí của nhà bác Chu Kiều Kiều trên bản đồ, rất nhanh tìm thấy thị trấn Hàm An và đường tới tiểu khu của bác.
Chu Kiều Kiều lấy túi xách da thời trang của mình, sửa lại tóc giả trên đầu, sau đó quay đầu cười với Nghiêm Úy: "Cám ơn anh đã đưa tôi đến nhé! Tôi vào trước..."
Nghiêm Úy giữ chặt cô, Chu Kiều Kiều kỳ quái nhìn Nghiêm Úy. Chỉ thấy Nghiêm Úy nghiêm túc, hai mắt bình tĩnh nhìn cô rồi nói: "Đi thôi! Tôi đi với cô."
"Hả?" Chu Kiều Kiều: "..." Đây là giao hàng tận nơi?
"Tôi đi ngang qua." Nghiêm Úy mở miệng nói, anh cảm thấy nếu anh không giải thích Chu Kiều Kiều có khả năng kéo anh lên giúp anh phân biệt tóc thật, tóc giả.
Chu Kiều Kiều lần đầu tiên đội tóc giả, sợ rơi, nên tự đỡ tóc giả của mình nhìn Nghiêm Úy hỏi: "Trông có đẹp không? Nghiêm tổng."
Cô cũng không để ý đến anh tới làm gì!!! Nghiêm Úy thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu, hai mắt phượng nheo lại, chỉ thấy trong đôi mắt của Chu Kiều Kiều lấp lánh. Khóe miệng của cô trời sinh đã hơi cao, dù chỉ mím môi cũng mang theo ý cười. Nghiêm Úy vốn khó chịu trong lòng cũng bị bộ dáng nhu thuận này của cô đánh tan, cảm thấy hơi ngứa trong lòng, anh nói: "Đẹp lắm!"
Chu Kiều Kiều tóc dài vừa phải, càng đẹp mắt.
Chu Kiều Kiều đắc ý soi gương, miệng nói: "Tôi biết là sẽ không mua nhầm mà! Tôi còn mua cả túi xách, đẹp không? Mất 399 tệ đấy."
Nghiêm Úy nhìn thoáng qua túi xách da màu đen, nhẹ giọng nói: "Đẹp lắm!"
Chu Kiều Kiều đeo túi xách xoay người nhìn anh, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.
"Đúng rồi, Nghiêm tổng, tôi mời anh ăn cơm nhé." Chu Kiều Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy đã 12 giờ mà chính mình còn nợ anh hai bữa cơm.
Nghiêm Úy gợn khóe miệng, nhìn về phía Chu Kiều Kiều nói: "Được." Giọng nói trầm thấp hấp dẫ nhưng đối phương lại ngốc không bị ảnh hưởng.
Chu Kiều Kiều tìm trong khu thương mại một nhà hàng Thái Lan nhìn không tệ, tất nhiên, Nghiêm Úy sung sướng ăn một bữa. Chu Kiều Kiều một chút cũng không phát hiện ra Nghiêm Úy kén ăn, trong lòng thở nhẹ ra, nghĩ: Mời thêm lần nữa là hết nợ.
Nghiêm Úy đi theo Chu Kiều Kiều ra khỏi tiệm, anh cảm thấy rất vui vẻ, chuẩn bị đi theo Chu Kiều Kiều, hôm qua anh cũng không ngủ được.
"Tôi tên Nghiêm Úy, cô cứ gọi trực tiếp tên tôi là được, không cần phải gọi Nghiêm tổng." Chu Kiều Kiều coi anh như cha mẹ nuôi ăn nuôi mặc, nhưng vẫn đồng ý.
Chu Kiều Kiều nhìn Nghiêm Úy một chút rồi nghĩ: Đây là sự ôn nhu của người có tiền!
Chu Kiều Kiều cũng không thận trọng, gọi Nghiêm Úy: "Nghiêm Úy à! Tôi giờ có chuyện muốn nói..."
"Chuyện gì?"Nghiêm Úy đánh gãy câu hỏi của cô.
Chu Kiều Kiều ban đầu cảm thấy anh sẽ không thấy hứng thú, càng không cảm thấy anh sẽ hỏi. Cho nên thấy Nghiêm Úy hỏi, cô sửng sốt, nhìn Nghiêm Úy từ trên xuống dưới, cười đầy thâm ý.
Nghiêm Úy: "..." Tôi tuyệt đối không biết cô ấy đang cười cái gì.
Chu Kiều Kiều nội tâm tiểu nhân đang điên cuồng thét chói tai: Không nghĩ đến Nghiêm tổng là người như vậy! Ha ha ha ha...
"Khụ." Chu Kiều Kiều ho một cái, kéo tâm tình trở về lại nói: "À, trước tôi có nợ bác tiền, tôi chuẩn bị qua trả tiền bác ấy."
Nghiêm Úy hỏi cô: "Bác cô ở đâu?"
Chu Kiều Kiều tính một chút, nói: "Giờ là 2 giờ, lái xe đến nhanh cũng mất 4 tiếng, giờ chúng ta đi thì chạng vạng cũng mới đến được."
Nghiêm Úy trong đầu "Đinh" một tiếng, 4 tiếng?
Không phải có thể ngủ 4 tiếng sao?
Nghiêm Úy trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười hòa ái, anh nhìn Chu Kiều Kiều nói: "Tôi đưa cô đi."
Chu Kiều Kiều ngạc nhiên, gì vậy, bốn giờ đường xe anh cũng đưa cô đi? Anh ấy không phải thích mình đấy chứ? Chu Kiều Kiều yếu ớt nhìn anh một cái, hỏi: "Anh không cần đi làm sao?"
Nghiêm Úy định giải thích công việc của anh có thể giải quyết trên máy tính và điện thoại nhưng không biết thế nào lại thay đổi chủ ý. Anh nhìn Chu Kiều Kiều một chút, khẽ rũ mi mắt, trên mặt lộ vẻ cô đơn.
Chu Kiều Kiều giật mình, cô... cô có phải đã nói lời gì không nên nói?
Nghiêm Úy quay đầu sang một bên, anh nhìn hành lang đông người qua lại, thanh âm tang thương như nhìn thấu cuộc sống bình thường. Anh nói: "Tôi, tôi đã sớm bị cổ đông đuổi ra khỏi... Ngự Dao."
Chu Kiều Kiều lúc này mới nhớ tới lúc trước đây Nghiêm Úy tự giới thiệu mình, anh nói là tổng tài trước đây của giải trí Ngự Dao. Mà tổng trài hiện tại của giải trí Ngự Dao là m trai của anh Nghiêm Diệp.
Nói như vậy, chẳng phải sau khi anh bị cổ đông đuổi đi em trai liền thượng vị?
Nhóm cổ đông đuổi anh đi, chẳng lẽ là để em trai anh lên làm tổng tài? Đây rõ ràng là có âm mưu!
Khó trách, khó trách, khó trách lần đó ăn cơm, sắc mặt của anh đối với em trai cũng không tốt.
Hóa ra là như vậy sao!
Chu Kiều Kiều cảm thấy mình biết được sự thật, cô thương xót nhìn Nghiêm Úy, không dám hỏi anh có đang tìm việc không. Chung quy, ai có việc làm mà lại rảnh rỗi như Nghiêm Úy?
Như vậy có thể ra ngoài dạo phố, còn có thể đi chơi giải trí, không có việc phiền não, ăn cơm với cô cũng không để ý thời gian.
Đây là... ăn không ngồi rồi mà!!!
Vì thế, Chu Kiều Kiều chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Xa như vậy, tôi ngại anh phiền toái đưa tôi đi." Vẫn không nên để anh nghĩ đến mấy thứ này.
"Không có việc gì, dù sao tôi cũng nhàn rỗi, để Mao Lượng lái xe."
Chu Kiều Kiều lại nghĩ một chút: Tại sao người ở nhà ngồi không lại có lái xe? À, nhà anh có tiền nha! Thuê lái xe mà thôi, lại nói đến Mao Lượng, anh ta hố Mẫn bảo bối của cô cực thảm.
Chu Kiều Kiều che mặt nghĩ, Mãn cục cưng của cô đối với Mao Lượng là nhất kiến chung tình!
Nghiêm Úy đưa Chu Kiều Kiều đến xe của mình, Chu Kiều Kiều thuận đường rút hai vạn tệ để vào trong ví.
Xe rất nhanh rời thị trấn Y Võ đến thị trấn Hàm An, Nghiêm Úy ngồi bên cạnh Chu Kiều Kiều, anh nhìn Chu Kiều Kiều lướt di động, thoáng chốc cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Trước khi ngủ Nghiêm Úy cười nghĩ, anh đúng là đào được báu vật mà.
Chu Kiều Kiều cảm thấy một bên vai trĩu xuống, trong lòng bi thương: Lại nữa sao?
Cô quay đầu nhìn lại, thấy Nghiêm Úy dựa vào cô nhắm mắt ngủ. Ánh mắt của Chu Kiều Kiều nhìn lại, vừa lúc có thể thấy lông mi đen dài của anh, làm cho anh vô cùng có tinh thần, tăng thêm một phần mê người.
Mao Lượng qua kính chiếu hậu thấy Nghiêm Úy dựa vào Chu Kiều Kiều thiếp đi, trong lòng hết sức vui mừng, nói với Chu Kiều Kiều: "Để anh ấy ngủ một chút đi!"
Chu Kiều Kiều ngược lại không quan tâm, cô nhìn thoáng qua tin nhắn của Lương Giai Mẫn, cô ngẩng đầu hỏi Mao Lượng: "WeChat của anh là gì?"
Mao Lượng: "..." Làm tôi sợ muốn chết, cô muốn làm gì?
***
Chu Kiều Kiều cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, xe Nghiêm Úy ngồi vô cùng thoải mái.
Lúc cô tỉnh lại mới phát hiện mình gối lên ngực Nghiêm Úy, mà Nghiêm Úy thì dựa vào đỉnh đầu cô, hai người như đang cầm tay nhau, khoảng cách quá gần, thậm chí cô còn ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trên người anh.
Mao Lượng quay đầu nhìn Chu Kiều Kiều nhẹ giọng nói: "Chờ ông chủ tỉnh đi!"
Lời của anh vừa dứt, Nghiêm Úy châm rãi mở hai mắt. Giống như lúc trước, ánh mắt anh thanh tỉnh như chưa từng ngủ qua.
Trên người anh lộ ra vẻ biếng nhác, thanh âm tỉnh ngủ khàn khàn. Anh hỏi: "Đến chưa?"
Bởi vì đã sớm biết vị trí của nhà bác Chu Kiều Kiều trên bản đồ, rất nhanh tìm thấy thị trấn Hàm An và đường tới tiểu khu của bác.
Chu Kiều Kiều lấy túi xách da thời trang của mình, sửa lại tóc giả trên đầu, sau đó quay đầu cười với Nghiêm Úy: "Cám ơn anh đã đưa tôi đến nhé! Tôi vào trước..."
Nghiêm Úy giữ chặt cô, Chu Kiều Kiều kỳ quái nhìn Nghiêm Úy. Chỉ thấy Nghiêm Úy nghiêm túc, hai mắt bình tĩnh nhìn cô rồi nói: "Đi thôi! Tôi đi với cô."
"Hả?" Chu Kiều Kiều: "..." Đây là giao hàng tận nơi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook