Gả Cho Anh Nhà Giàu
-
Chương 1
Phó Minh Thời công tác trở về, mới vừa đáp máy bay, điện thoại đã vang lên.
Mắt nhìn điện thoại hồi lâu, Phó Minh Thời đưa điện thoại đến bên tai, giọng bình thản của ông nộiđầu dây truyền đến, “Sáng đáp máy bay, thì buổi tối về một chuyến đi.”
Buổi tối còn làm ăn xã giao, Phó Minh Thời đi lòng vòng: “Tối nay không được ạ, ngày mai cháu gặp ông được không?”
“Ông kiểm tra sức khỏe có báo cáo rồi, là ung thư gan.”
Giọng điệu nhàn nhạt, bình tĩnh của ôngkhiến Phó Minh Thời dừng lại, có hơi hoảng hốt, làm sao có thể…
“Về đi, ông có chuyện muốn bàn bạc với cháu.” Ông Phó nói thêm một câu, rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Phó Minh Thời vẫn ngẩn người tại đó.
“Phó tổng?” Trợ lý Cao Xuyên thấy thần sắc anh không tốt, nghi ngờ hỏi.
Phó Minh Thời nhìn anh ta một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Mà khi nhận điện thoại trong đại sảnh rộng rãi, đã sớm vây đầy phóng viên, tất cả đều đuổi theo Phó Minh Thời.
Tập đoàn Thịnh Thế của Phó gia vừa mới thành công giành được suất công trình đấu thầuquan trọng tại Paris, khiến cho các xí nghiệp cạnh tranh trong nước ao ước đến phát khóc, nhưng cái mà các phóng viên quan tâm không phải là tập đoàn Thịnh Thế thương nghiệp thành công, mà là những tin đồn về tổng giám đốc Phó Minh Thời của tập đoàn khi ở Paris.
Ai bảo Phó Minh Thời chẳng những có tài sản khổng lồ, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn hảo đến mức ngay cả kẻ lâu năm hay tiểu thịt tươi ở điện ảnh và truyền hình đều thất sắc? Theo dõi trong nước, so với chuyện anh không chỉ có tiền mà còn có một tuổi trẻ đầy xuất sắc, không ít người ái mộ trong lòng với tuổi trẻ tài cao như anh, một người không chỉ có tiền làm chủ! Dựa hết vào gương mặt và đôi chân siêu dài, Phó Minh Thời gần 28 tuổi liền hấp dẫn hàng triệu người ái mộ, cho dù weibo của anh một năm không thường xuyên cập nhật tin tức mới gì.
“Tới rồi kìa!”
Đáp máy bay, các hành khách lục đục bước ra, thân hình cao 1m9 của Phó Minh Thời quả thực là hạc trong bầy gà, cả người diện âu phục toàn màu đen lộ ra dáng người thon dài cao ngất của anh, muốn hi vọng được vậy cũng khó mà thành. Không biết ai tới trước, dù sao chỉ như một cái chớp mắt, các phóng viên đã vây quanh Phó Minh Thời, những người đi qua hoảng sợ đến mức không nhận ra Phó Minh Thời mà còn tưởng rằng anh là đại minh tinh nào đó, phấn khởi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Phó tổng, nghe nói anh và Hạ tiểu thư là bạn học thời đại học, hai người từng yêu nhau, đây có phải là sự thật không?”
“Phó tổng tính lúc nào thì công khai yêu đương vậy?”
“Phó tổng và Hạ tiểu thư ở Paris thật sự là vô tình gặp được sao?”
“Phó tổng không phải là vì Hạ Tiểu Thư mới đầu tư “Thịnh Thế Trường An” chứ?”
Đủ loại câu hỏi, liên tiếp hướng về Phó Minh Thời. Nhưng có thể Phó Minh Thời một câu cũng khôngnghe, trong đầu anh chỉ có câu nói ung thư gan của ông nội. Ngay cả làm sao anh ngồi lên được xe, Phó Minh Thời cũng chẳng nhớ nổi. Nhận được chủ nhân, chiếc Maybach màu đen không trì hoãn mà lái nhanh ra sân bay, Phó Minh Thời ngơ ngẩnngồi ở phía sau, rất lâu sau lý trí mới quay về.
Anh bắt đầu tìm kiếm bài viết liên quan đến ung thư gan.
Sau hơn một giờ, Maybach dừng trước cửa Phó gia, hiên nhàđược quét dọn sạch sẽ, đây là cảnh sắc ởtứ hợp viện Thanh U. Phó Minh Thời xuống xe đi vào trong, đúng lúc gặp quản gia, người giúp việc nhưng vẫn làm như không thấy, chạy thẳng tới phòng ông nội, cuối cùng thấy người đang ngồi dưới gốc cây hòe già sau hợp viện.
Ông Phó cùng đứa con trai duy nhất của mình... Phó Chinh đánh cờ, đây là hai cha con nhà giàu có, lúc này lại ăn mặc nhàn rỗi như vẻ thường thấy ở nhà, không nhìn vào phong thái của hai người, cha con một già một trung niên dường như không khác nhau là mấy. Nghe được tiếng bước chân, hai người nhìn qua Phó Minh Thời một cái, rồi tiếp tục đánh cờ.
Phó Minh Thời nhấc băng ghế gỗ đặt dưới mái hiên nhà đi tới, ngồi xuống, xong yên lặng quan sát.
“Trở về sớm như vậy, đã bị dọa rồi sao?” Ván cờ kết thúc, ông Phó mới trêu chọc hỏi.
Phó Minh Thời nhất thời không cười nổi.
Ông Phó ngược lại thông suốt, cười vỗ vai cháu trai, “Đừng có gấp, lúc đầu bác sĩ có nói với ông rồi, tỷ lệ chữa khỏi rất lớn.”
Sau khi biết sự thật, sắc mặt Phó Minh Thời hơi tươi lên nhìn ông nội, xưa nay anh đã ít nói giờ lại nghẹn nửa ngày trời, sau mới buồn bực khuyên nhủ: “Sau này đừng hút thuốc lá nữa, cháu cũng sẽ dành thời gian ra chăm sóc ông.” Trước kia anh ngại ôngthúc giục chuyện cưới hỏi, nên ngôi nhà này có muốn về cũng không về được.
Ông Phó cười khan hai tiếng, đuổi con trai sang một bên, ông muốn cùng cháu trai đánh cờ.
Phó Chinh nhìn đứa con trai nổi tiếng của mình, ngầm thở dài.
Phó Minh Thời một lòng nhớ ông nội, không chú ý đến sự khác thường của cha, cúi đầu bày con cờ ra.
Ông Phó một bên bày cờ một bên hỏi nhỏ: “Minh Thời, còn nhớ cô của cháu chứ?”
Phó Minh Thời dừng động tác lại.
Anh có một người cô, lớn hơn cha ba tuổi, khi còn bé mẹ có nói qua với anh, nói cô trước khi lấy chồng có đi tập lái xe. Trước hôn lễ mấy ngày, cô cùng bạn bè tụ họp, uống hơi nhiều, rồi say rượu lái xe, trên đường về nhà có không may xảy ra tai nạn xe cộ, chết tại chỗ.
Khi đó cha còn chưa quen mẹ, anh cũng chưa ra đời.
Đối với người cô chưa từng gặp mặt ấy, Phó Minh Thời không thể nói tới tình cảm sâu sắc gì.
Ông bây giờ lại nhắc tới cô, là vì bị ung thư gan, nên dễ dàng tưởng nhớ đến người quá cố sao?.
Không đợi anh đáp lại, ông Phó đã tiếp tục nói: “Minh Thời có tin vào báo ứng không?”
Bây giờ còn điều gì nữa chăng?
Phó Minh Thời không muốn nghe ôngnói những điều này, “Bây giờ y khoa phát triển, chỉ cần ông phối hợp chữa trị...”
Ông Phó cười khoát tay, ngẩng đầu nhìn cháu trai: “Cháu suy nghĩ nhiều rồi, ông nội ta không sợ cái đó, tuổi đã cao, sống hai năm chưa có bất kì điều gì để đáng sống, thật ra thì... Nếu như không phải năm đó có người liều chết cứu ta, thì mấy chục năm trước lẽ ra ta đã đáng chết ở chiến trường rồi.”
Mặt Phó Minh Thời lộ vẻ kinh ngạc.
Ông Phó từ từ dựa vào ghế, trong tay cầm một con cờ, đối mặt với cháu trai mấy giây, chợt cười, tầm mắt chuyển hướng sang bầu trời phương xa xanh thẳm, ánh mắt dần dần trống rỗng, lạc vào niềm kí ức.
Ông mười chín tuổi lấy vợ, năm thứ hai thì vợ mang thai, ông phải đi làm lính, gặp được một vị đội trưởng họ Chân. Đội trưởng Chân chỉ hơn ông hai tuổi, sống ở nơi sơn thôn xa xôi, không có học hành gì, nhưng vô cùng dũng mãnh, không sợ trời không sợ đất dám đánh đuổi bọn xâm lược. Có một lần bọn giặc ở trên trời ném đạn đại bác, thời khắc nguy cấp Đội trưởng Chân đẩy ông ngã xuống đất, ông mới nhặt được cái mạng của mình về.
Ông chỉ bị thương nhẹ ở vài chỗ, nhưng Đội trưởng Chân lại bị bom nổ thành thương nặng, không có cách nào chữa trị, chỉ còn lại hai ba ngày để sống.
Ông Phó cảm kích ân cứu mạng của Đội trưởng Chân, luôn bên cạnh trông nom ông, thời kỳ hai người được xá tịnh về nhà, biết được vợ nhà ông đang mang thai, Đội trưởng Chân còn muốn cùng ông kết giao, nếu Phó gia sinh con gái, thì sẽ gả cho con trai hai tuổi của Chân gia.
Gia cảnh ông Phó không tệ, là một người có ăn học, ông Phó vốn không đồng ý kết giao, nhưng Đội trưởng Chân là ân nhân cứu mạng của ông, mắt thấy phải chết, ông Phó không đành lòng từ chối, một tiếng đồng ý ra lời. Ngày thứ hai, Đội trưởng Chân hy sinh, ông tiếp tục đánh giặc, ba năm sau mới trở về nhà.
Vợ sinh ra một đứa con gái, đã được bốn tuổi, trắng trắng xinh xinh, vô cùng xinh đẹp. Biết được ông định kết giao, lúc nhà trai từ trên vùng núi hẻo lánh xuống, vợ ôm con gái khóc nháo với ông, nhất quyết không qua đó cùng ông. Ông Phó đối với vợ và con gái có chút thẹn, suy nghĩ một hồi, dù sao Đội trưởng Chân đã chết, đành lựa chọn quên đi việc kết giao kia.
Nhớ tới đây, ông Phó tự dưng rơi nước mắt, “Minh Thời, đây chính là báo ứng, ông nửa đường hủy ước, có mang nợ ân nhân, ông trời cố ý chọn cô con lấy chồng trước khiến cô ấy xảy ra chuyện, khiến ông mãi sống cả đời trong tự trách, bây giờ ông trời nhớ tới ông rồi...”
“Ông, đây đều là trùng hợp cả, ông đừng suy nghĩ quá nhiều.” Phó Minh Thời không tin số mệnh cũng không tin báo ứng, đứng dậy nói an ủi với ông nội, thuận tiện nói phải trái, “Hàng năm cả nước có hàng ngàn hàng vạn người chết vì say rượu lái xe, cô đây chẳng qua là bất ngờ, ông mắc phải ung thư gan, là do hút thuốc quá nhiều thôi...”
“Bất luận sao, ông nói báo ứng thì chính là báo ứng, nếu ông đã đồng ý với người ta thì tất phải làm được, còn sống mà không làm, đến khi chết ông nào còn mặt mũi mà đi gặp Đội trưởng Chân, khó mà đi gặp các anh em cũ trong đội!” Ông Phó lau nước mắt, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm cháu trai.
Phó Minh Thời cau mày, “Có thể nào...”
Ông Phó lần nữa cắt ngang anh, kéo tay cháu trai, ánh mắt sáng ngời, “Minh Thời, ông đã điều tra, con trai của đội trưởng Chân đã mất, nhưng ông ấy vẫn còn một đứa cháu gái, năm nay hai mươi tuổi, rất xứng lứa với cháu. Chuyện cô con là do ông nội làm không nhắc đến nữa, còn bây giờ cháu gái ông ấy lại lẻ loi một mình trên núi, cháu và con bé mà kết hôn thì con bé sẽ được chăm sóc tốt hơn, Đội trưởng Chân dưới suối vàng biết được, hẳn là sẽ tha thứ cho ông.”
Bảo anh đi cưới một cô gái trong vùng núi hẻo lánh?
Phó Minh Thời trợn mắt há mồm, sau khi anh lên đảm chức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, đây là lần đầu tiên bị thất thố đến thế này.
Ông Phó nhớtới tin đồn của cháu trai ở Paris, mặt trầm xuống, “Chuyện cái cô Hạ Dĩnh kia là sao đây?”
“Do phóng viên bịa đặt lộn xộn thôi ông, là cháu và cô ta cùng học một trường đại học, có thể lúc đi học, cháu căn bản đã không biết cô ta.” Phó Minh Thời thành thật trả lời, lúc đi học không quen biết, sau khi Hạ Dĩnh thăng hoa ở điện ảnh và truyền hình, anh mới biết đến, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nghe nói qua cái tên Hạ Dĩnh mà thôi, nếu như ở tiệc rượu không phải là Hạ Dĩnh tự giới thiệu mình, thì nào anh có biết cô ta là ai. Trợ lý nhắc anh Hạ Dĩnh là vai chính do tập đoàn điện ảnh và truyền hình kịch đầu tư, anh mới theo lễ phép hàn huyên cùng Hạ Dĩnh đôi câu, không nghĩ tới bị đám chó săn chụp ảnh, lại còn biên tập một tựa đề vô cùng hấp dẫn bao con mắt hoang tưởng.
Cháu trai nhiều năm đều không đến gần cô gái nào, một lòng si mê công việc, ông Phó biết được thực hư, lập tức đem đề tài chuyển đến cháu gái của Đội trưởng Chân, “Con bé kia dáng dấp xinh đẹp, dù lối ăn mặc không thể so với nữ minh tinh trên ti vi, nhưng đúng rồi, tấm hình để ở trên bàn ông, cháu chờ tí!”
Nóng lòng để cho cháu trai giúp ông hoàn thành tâm nguyện, ông Phó nhịp bước khỏe mạnh chạy vào trong phòng.
Phó Minh Thời đưa mắt nhìn ông vào nhà, mặt hiện vẻ không biết làm sao, nếu không phải cha cũng trở về, nếu không phải cháu gái Đội trưởng Chân xuất thân quá thấp kém, không hề phù hợp với tiêu chuẩn chọn cháu dâu của ông, thì anh thật muốn hoài nghi chuyện ung thư gan của ông là giả, mục đích chẳng qua là lừa gạt anh kết hôn mà thôi.
“Tìm được rồi, Minh Thời cháu vào đi!”
Trong phòng vọng ra tiếng của ông, Phó Minh Thời xoa xoa mi tâm, nhấc chân vào nhà.
Ông Phó đưa tấm bưu thiếp lớn ra trước rồi mới đưa tấm hình nhỏ ra sau, sau đó cố ý lật lại, mặt đầy thần bí.
Phó Minh Thời mặt không thay đổi chuyển qua bức hình.
Bối cảnh hình là cạnh một dòng suối nhỏ, một cô gái trẻ tuổi đang ôm một chậu quần áo đi về, dưới đáy là chiếc quần màu tối, phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng, mang mấy đường nếp nhăn, bên hông là chậu gỗ cũ kỹ, đây là kiểu ăn mặc của học sinh trong vùng núi. Bên trái cô có một chú chó vườn màu đen đi theo, bên phải là... Mấy con ngỗng.
Quần áo, hoàn cảnh như vậy, người nhìn có thể xinh đến đâu?
Cuối cùng, Phó Minh Thờinhìn qua mặt vị hôn thê mà ông đã sốt ruột an bài cho anh.
Cô gái trong hình, bím tóc dài chải rối, ở bên vai phải còn rũ xuống, hiện lênrất rõ ràng, có thể cô đang cười, nụ cười tinh khiết, giống như một đóa hoa dại ven đường, chỉvì có một chúbướm đậu vào cánh hoa như cô, cô đã cảm thấy hài lòng.
Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, cả người Phó Minh Thời ngơ ngẩn.
Cô rất đẹp, đẹp đến tự nhiên, đẹp đến mức khiến người ta chẳngthể nào không chú ý tới cô, có thể khiến anh trở nên tươi đẹp hơn, nhưng mà cô...
Phó Minh Thời không cách nào hình dung, nếu không phải biểu đạt thành lời:
Nhìn cô, giống như thấy được mùa xuân, ấm áp, rực rỡ, sức sống bừng bừng.
Mắt nhìn điện thoại hồi lâu, Phó Minh Thời đưa điện thoại đến bên tai, giọng bình thản của ông nộiđầu dây truyền đến, “Sáng đáp máy bay, thì buổi tối về một chuyến đi.”
Buổi tối còn làm ăn xã giao, Phó Minh Thời đi lòng vòng: “Tối nay không được ạ, ngày mai cháu gặp ông được không?”
“Ông kiểm tra sức khỏe có báo cáo rồi, là ung thư gan.”
Giọng điệu nhàn nhạt, bình tĩnh của ôngkhiến Phó Minh Thời dừng lại, có hơi hoảng hốt, làm sao có thể…
“Về đi, ông có chuyện muốn bàn bạc với cháu.” Ông Phó nói thêm một câu, rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Phó Minh Thời vẫn ngẩn người tại đó.
“Phó tổng?” Trợ lý Cao Xuyên thấy thần sắc anh không tốt, nghi ngờ hỏi.
Phó Minh Thời nhìn anh ta một cái, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Mà khi nhận điện thoại trong đại sảnh rộng rãi, đã sớm vây đầy phóng viên, tất cả đều đuổi theo Phó Minh Thời.
Tập đoàn Thịnh Thế của Phó gia vừa mới thành công giành được suất công trình đấu thầuquan trọng tại Paris, khiến cho các xí nghiệp cạnh tranh trong nước ao ước đến phát khóc, nhưng cái mà các phóng viên quan tâm không phải là tập đoàn Thịnh Thế thương nghiệp thành công, mà là những tin đồn về tổng giám đốc Phó Minh Thời của tập đoàn khi ở Paris.
Ai bảo Phó Minh Thời chẳng những có tài sản khổng lồ, ngay cả khuôn mặt cũng hoàn hảo đến mức ngay cả kẻ lâu năm hay tiểu thịt tươi ở điện ảnh và truyền hình đều thất sắc? Theo dõi trong nước, so với chuyện anh không chỉ có tiền mà còn có một tuổi trẻ đầy xuất sắc, không ít người ái mộ trong lòng với tuổi trẻ tài cao như anh, một người không chỉ có tiền làm chủ! Dựa hết vào gương mặt và đôi chân siêu dài, Phó Minh Thời gần 28 tuổi liền hấp dẫn hàng triệu người ái mộ, cho dù weibo của anh một năm không thường xuyên cập nhật tin tức mới gì.
“Tới rồi kìa!”
Đáp máy bay, các hành khách lục đục bước ra, thân hình cao 1m9 của Phó Minh Thời quả thực là hạc trong bầy gà, cả người diện âu phục toàn màu đen lộ ra dáng người thon dài cao ngất của anh, muốn hi vọng được vậy cũng khó mà thành. Không biết ai tới trước, dù sao chỉ như một cái chớp mắt, các phóng viên đã vây quanh Phó Minh Thời, những người đi qua hoảng sợ đến mức không nhận ra Phó Minh Thời mà còn tưởng rằng anh là đại minh tinh nào đó, phấn khởi lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Phó tổng, nghe nói anh và Hạ tiểu thư là bạn học thời đại học, hai người từng yêu nhau, đây có phải là sự thật không?”
“Phó tổng tính lúc nào thì công khai yêu đương vậy?”
“Phó tổng và Hạ tiểu thư ở Paris thật sự là vô tình gặp được sao?”
“Phó tổng không phải là vì Hạ Tiểu Thư mới đầu tư “Thịnh Thế Trường An” chứ?”
Đủ loại câu hỏi, liên tiếp hướng về Phó Minh Thời. Nhưng có thể Phó Minh Thời một câu cũng khôngnghe, trong đầu anh chỉ có câu nói ung thư gan của ông nội. Ngay cả làm sao anh ngồi lên được xe, Phó Minh Thời cũng chẳng nhớ nổi. Nhận được chủ nhân, chiếc Maybach màu đen không trì hoãn mà lái nhanh ra sân bay, Phó Minh Thời ngơ ngẩnngồi ở phía sau, rất lâu sau lý trí mới quay về.
Anh bắt đầu tìm kiếm bài viết liên quan đến ung thư gan.
Sau hơn một giờ, Maybach dừng trước cửa Phó gia, hiên nhàđược quét dọn sạch sẽ, đây là cảnh sắc ởtứ hợp viện Thanh U. Phó Minh Thời xuống xe đi vào trong, đúng lúc gặp quản gia, người giúp việc nhưng vẫn làm như không thấy, chạy thẳng tới phòng ông nội, cuối cùng thấy người đang ngồi dưới gốc cây hòe già sau hợp viện.
Ông Phó cùng đứa con trai duy nhất của mình... Phó Chinh đánh cờ, đây là hai cha con nhà giàu có, lúc này lại ăn mặc nhàn rỗi như vẻ thường thấy ở nhà, không nhìn vào phong thái của hai người, cha con một già một trung niên dường như không khác nhau là mấy. Nghe được tiếng bước chân, hai người nhìn qua Phó Minh Thời một cái, rồi tiếp tục đánh cờ.
Phó Minh Thời nhấc băng ghế gỗ đặt dưới mái hiên nhà đi tới, ngồi xuống, xong yên lặng quan sát.
“Trở về sớm như vậy, đã bị dọa rồi sao?” Ván cờ kết thúc, ông Phó mới trêu chọc hỏi.
Phó Minh Thời nhất thời không cười nổi.
Ông Phó ngược lại thông suốt, cười vỗ vai cháu trai, “Đừng có gấp, lúc đầu bác sĩ có nói với ông rồi, tỷ lệ chữa khỏi rất lớn.”
Sau khi biết sự thật, sắc mặt Phó Minh Thời hơi tươi lên nhìn ông nội, xưa nay anh đã ít nói giờ lại nghẹn nửa ngày trời, sau mới buồn bực khuyên nhủ: “Sau này đừng hút thuốc lá nữa, cháu cũng sẽ dành thời gian ra chăm sóc ông.” Trước kia anh ngại ôngthúc giục chuyện cưới hỏi, nên ngôi nhà này có muốn về cũng không về được.
Ông Phó cười khan hai tiếng, đuổi con trai sang một bên, ông muốn cùng cháu trai đánh cờ.
Phó Chinh nhìn đứa con trai nổi tiếng của mình, ngầm thở dài.
Phó Minh Thời một lòng nhớ ông nội, không chú ý đến sự khác thường của cha, cúi đầu bày con cờ ra.
Ông Phó một bên bày cờ một bên hỏi nhỏ: “Minh Thời, còn nhớ cô của cháu chứ?”
Phó Minh Thời dừng động tác lại.
Anh có một người cô, lớn hơn cha ba tuổi, khi còn bé mẹ có nói qua với anh, nói cô trước khi lấy chồng có đi tập lái xe. Trước hôn lễ mấy ngày, cô cùng bạn bè tụ họp, uống hơi nhiều, rồi say rượu lái xe, trên đường về nhà có không may xảy ra tai nạn xe cộ, chết tại chỗ.
Khi đó cha còn chưa quen mẹ, anh cũng chưa ra đời.
Đối với người cô chưa từng gặp mặt ấy, Phó Minh Thời không thể nói tới tình cảm sâu sắc gì.
Ông bây giờ lại nhắc tới cô, là vì bị ung thư gan, nên dễ dàng tưởng nhớ đến người quá cố sao?.
Không đợi anh đáp lại, ông Phó đã tiếp tục nói: “Minh Thời có tin vào báo ứng không?”
Bây giờ còn điều gì nữa chăng?
Phó Minh Thời không muốn nghe ôngnói những điều này, “Bây giờ y khoa phát triển, chỉ cần ông phối hợp chữa trị...”
Ông Phó cười khoát tay, ngẩng đầu nhìn cháu trai: “Cháu suy nghĩ nhiều rồi, ông nội ta không sợ cái đó, tuổi đã cao, sống hai năm chưa có bất kì điều gì để đáng sống, thật ra thì... Nếu như không phải năm đó có người liều chết cứu ta, thì mấy chục năm trước lẽ ra ta đã đáng chết ở chiến trường rồi.”
Mặt Phó Minh Thời lộ vẻ kinh ngạc.
Ông Phó từ từ dựa vào ghế, trong tay cầm một con cờ, đối mặt với cháu trai mấy giây, chợt cười, tầm mắt chuyển hướng sang bầu trời phương xa xanh thẳm, ánh mắt dần dần trống rỗng, lạc vào niềm kí ức.
Ông mười chín tuổi lấy vợ, năm thứ hai thì vợ mang thai, ông phải đi làm lính, gặp được một vị đội trưởng họ Chân. Đội trưởng Chân chỉ hơn ông hai tuổi, sống ở nơi sơn thôn xa xôi, không có học hành gì, nhưng vô cùng dũng mãnh, không sợ trời không sợ đất dám đánh đuổi bọn xâm lược. Có một lần bọn giặc ở trên trời ném đạn đại bác, thời khắc nguy cấp Đội trưởng Chân đẩy ông ngã xuống đất, ông mới nhặt được cái mạng của mình về.
Ông chỉ bị thương nhẹ ở vài chỗ, nhưng Đội trưởng Chân lại bị bom nổ thành thương nặng, không có cách nào chữa trị, chỉ còn lại hai ba ngày để sống.
Ông Phó cảm kích ân cứu mạng của Đội trưởng Chân, luôn bên cạnh trông nom ông, thời kỳ hai người được xá tịnh về nhà, biết được vợ nhà ông đang mang thai, Đội trưởng Chân còn muốn cùng ông kết giao, nếu Phó gia sinh con gái, thì sẽ gả cho con trai hai tuổi của Chân gia.
Gia cảnh ông Phó không tệ, là một người có ăn học, ông Phó vốn không đồng ý kết giao, nhưng Đội trưởng Chân là ân nhân cứu mạng của ông, mắt thấy phải chết, ông Phó không đành lòng từ chối, một tiếng đồng ý ra lời. Ngày thứ hai, Đội trưởng Chân hy sinh, ông tiếp tục đánh giặc, ba năm sau mới trở về nhà.
Vợ sinh ra một đứa con gái, đã được bốn tuổi, trắng trắng xinh xinh, vô cùng xinh đẹp. Biết được ông định kết giao, lúc nhà trai từ trên vùng núi hẻo lánh xuống, vợ ôm con gái khóc nháo với ông, nhất quyết không qua đó cùng ông. Ông Phó đối với vợ và con gái có chút thẹn, suy nghĩ một hồi, dù sao Đội trưởng Chân đã chết, đành lựa chọn quên đi việc kết giao kia.
Nhớ tới đây, ông Phó tự dưng rơi nước mắt, “Minh Thời, đây chính là báo ứng, ông nửa đường hủy ước, có mang nợ ân nhân, ông trời cố ý chọn cô con lấy chồng trước khiến cô ấy xảy ra chuyện, khiến ông mãi sống cả đời trong tự trách, bây giờ ông trời nhớ tới ông rồi...”
“Ông, đây đều là trùng hợp cả, ông đừng suy nghĩ quá nhiều.” Phó Minh Thời không tin số mệnh cũng không tin báo ứng, đứng dậy nói an ủi với ông nội, thuận tiện nói phải trái, “Hàng năm cả nước có hàng ngàn hàng vạn người chết vì say rượu lái xe, cô đây chẳng qua là bất ngờ, ông mắc phải ung thư gan, là do hút thuốc quá nhiều thôi...”
“Bất luận sao, ông nói báo ứng thì chính là báo ứng, nếu ông đã đồng ý với người ta thì tất phải làm được, còn sống mà không làm, đến khi chết ông nào còn mặt mũi mà đi gặp Đội trưởng Chân, khó mà đi gặp các anh em cũ trong đội!” Ông Phó lau nước mắt, ánh mắt kiên quyết nhìn chằm chằm cháu trai.
Phó Minh Thời cau mày, “Có thể nào...”
Ông Phó lần nữa cắt ngang anh, kéo tay cháu trai, ánh mắt sáng ngời, “Minh Thời, ông đã điều tra, con trai của đội trưởng Chân đã mất, nhưng ông ấy vẫn còn một đứa cháu gái, năm nay hai mươi tuổi, rất xứng lứa với cháu. Chuyện cô con là do ông nội làm không nhắc đến nữa, còn bây giờ cháu gái ông ấy lại lẻ loi một mình trên núi, cháu và con bé mà kết hôn thì con bé sẽ được chăm sóc tốt hơn, Đội trưởng Chân dưới suối vàng biết được, hẳn là sẽ tha thứ cho ông.”
Bảo anh đi cưới một cô gái trong vùng núi hẻo lánh?
Phó Minh Thời trợn mắt há mồm, sau khi anh lên đảm chức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, đây là lần đầu tiên bị thất thố đến thế này.
Ông Phó nhớtới tin đồn của cháu trai ở Paris, mặt trầm xuống, “Chuyện cái cô Hạ Dĩnh kia là sao đây?”
“Do phóng viên bịa đặt lộn xộn thôi ông, là cháu và cô ta cùng học một trường đại học, có thể lúc đi học, cháu căn bản đã không biết cô ta.” Phó Minh Thời thành thật trả lời, lúc đi học không quen biết, sau khi Hạ Dĩnh thăng hoa ở điện ảnh và truyền hình, anh mới biết đến, nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc nghe nói qua cái tên Hạ Dĩnh mà thôi, nếu như ở tiệc rượu không phải là Hạ Dĩnh tự giới thiệu mình, thì nào anh có biết cô ta là ai. Trợ lý nhắc anh Hạ Dĩnh là vai chính do tập đoàn điện ảnh và truyền hình kịch đầu tư, anh mới theo lễ phép hàn huyên cùng Hạ Dĩnh đôi câu, không nghĩ tới bị đám chó săn chụp ảnh, lại còn biên tập một tựa đề vô cùng hấp dẫn bao con mắt hoang tưởng.
Cháu trai nhiều năm đều không đến gần cô gái nào, một lòng si mê công việc, ông Phó biết được thực hư, lập tức đem đề tài chuyển đến cháu gái của Đội trưởng Chân, “Con bé kia dáng dấp xinh đẹp, dù lối ăn mặc không thể so với nữ minh tinh trên ti vi, nhưng đúng rồi, tấm hình để ở trên bàn ông, cháu chờ tí!”
Nóng lòng để cho cháu trai giúp ông hoàn thành tâm nguyện, ông Phó nhịp bước khỏe mạnh chạy vào trong phòng.
Phó Minh Thời đưa mắt nhìn ông vào nhà, mặt hiện vẻ không biết làm sao, nếu không phải cha cũng trở về, nếu không phải cháu gái Đội trưởng Chân xuất thân quá thấp kém, không hề phù hợp với tiêu chuẩn chọn cháu dâu của ông, thì anh thật muốn hoài nghi chuyện ung thư gan của ông là giả, mục đích chẳng qua là lừa gạt anh kết hôn mà thôi.
“Tìm được rồi, Minh Thời cháu vào đi!”
Trong phòng vọng ra tiếng của ông, Phó Minh Thời xoa xoa mi tâm, nhấc chân vào nhà.
Ông Phó đưa tấm bưu thiếp lớn ra trước rồi mới đưa tấm hình nhỏ ra sau, sau đó cố ý lật lại, mặt đầy thần bí.
Phó Minh Thời mặt không thay đổi chuyển qua bức hình.
Bối cảnh hình là cạnh một dòng suối nhỏ, một cô gái trẻ tuổi đang ôm một chậu quần áo đi về, dưới đáy là chiếc quần màu tối, phía trên là một chiếc áo sơ mi trắng, mang mấy đường nếp nhăn, bên hông là chậu gỗ cũ kỹ, đây là kiểu ăn mặc của học sinh trong vùng núi. Bên trái cô có một chú chó vườn màu đen đi theo, bên phải là... Mấy con ngỗng.
Quần áo, hoàn cảnh như vậy, người nhìn có thể xinh đến đâu?
Cuối cùng, Phó Minh Thờinhìn qua mặt vị hôn thê mà ông đã sốt ruột an bài cho anh.
Cô gái trong hình, bím tóc dài chải rối, ở bên vai phải còn rũ xuống, hiện lênrất rõ ràng, có thể cô đang cười, nụ cười tinh khiết, giống như một đóa hoa dại ven đường, chỉvì có một chúbướm đậu vào cánh hoa như cô, cô đã cảm thấy hài lòng.
Nhìn khuôn mặt tươi cười ấy, cả người Phó Minh Thời ngơ ngẩn.
Cô rất đẹp, đẹp đến tự nhiên, đẹp đến mức khiến người ta chẳngthể nào không chú ý tới cô, có thể khiến anh trở nên tươi đẹp hơn, nhưng mà cô...
Phó Minh Thời không cách nào hình dung, nếu không phải biểu đạt thành lời:
Nhìn cô, giống như thấy được mùa xuân, ấm áp, rực rỡ, sức sống bừng bừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook