Gà Chiến Nhà Đỗ Bảo Tiêu
-
Chương 6
Đỗ Kiêu trở về vào đúng ngày 30 Tết, buổi tối người một nhà quây quần bên nhau vừa ăn cơm tất niên vừa xem xuân vãn, không khí vô cùng ấm áp.
Gà rừng thân làm một con gà trà trộn vào thế giới con người, hiển nhiên đã được trải qua Tết Âm Lịch, nhưng ở nhà họ Chu thì năm nào Tết Âm lịch cũng là cảnh lông gà bay tán loạn. Là tộc gà hiếu chiến, nhiều người thì nhiều miệng, nói nhiều quá sẽ không tránh khỏi phải hoạt động gân cốt cùng nhau. Kết quả đương nhiên là bữa tối văng đầy đất, không ai bị thương là cả nhà mừng lắm rồi.
Vì thế tiền lương của bảo mẫu nhà họ Chu lúc nào cũng cao ngất ngưởng.
Gà rừng ngồi xổm trên bàn cơm tràn ngập tò mò trải nghiệm không khí đón Tết Âm Lịch bình thường của con người, làm một con linh vật, nó được đối đãi rất long trọng: mặc áo choàng đỏ thẫm mẹ Đỗ vừa may cho, trên lưng còn điểm một chiếc nơ bướm, nhìn qua vô cùng phấn chấn; trước mặt đặt mâm đồ ăn chất đầy món ngon mỹ vị Đỗ Kiêu gắp cho, tất cả đều là món khoái khẩu của nó, lượng thức ăn còn rất vừa vặn với sức ăn của nó!
Đúng là hạnh phúc quá trời!
Ánh mắt Đỗ Kiêu nhìn về phía nó lại vô cùng vi diệu, tựa như mỗi giây đều đang tự nghi ngờ bản thân bị mắc chứng vọng tưởng.
Mẹ Đỗ nói: “Chưa bao giờ nghe nói gà biết nhại tiếng người. Con gà này là loại gà gì vậy? Không sợ người, hiếm có khó tìm thật.”
Đỗ Kiêu nhìn gà: “…… Con không biết.”
Anh cả hỏi: “ Chú lấy gà này ở đâu?”
Đỗ Kiêu nói: “Ông chủ phát cho.” Nghĩ lại gà của mình không giống gà của người khác, lập tức thay đổi cách dùng từ, “ Là ông chủ đưa em.”
Mẹ Đỗ hỏi: “ Ông chủ của con làm gì vậy? Có phải là công việc đứng đắn không?”
Đã ăn được một nửa, gà rừng cảnh giác ngẩng lên, nháy mắt nghiêng đầu về phía mẹ Đỗ: Có ý gì dạ?
Đỗ Kiêu cũng không rõ nguyên do: “Đương nhiên là công việc làm ăn đứng đắn ạ, nhưng không thể giải thích chỉ trong một hai câu, lĩnh vực nào cũng có đầu tư.”
Mẹ Đỗ không hài lòng với đáp án này: “Có đúng làm ăn tử tế không? Công ty đứng đắn kiểu gì mà ba năm chưa cho con nghỉ phép nữa? Trước kia con ở trong quân ngũ còn thỉnh thoảng được về thăm gia đình, chả nhẽ ông chủ này còn giám sát chặt hơn cả quốc gia à? Đừng nói là buôn lậu ma túy nhé?”
Dã Kê Quân trượt móng vuốt, khó khăn đứng vững bên cạnh bàn, không thể tin mà trừng to hai con mắt đậu đen: Gì? Bác nói gì cơ?
Đỗ Kiêu đứng hình, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Sao lại nghĩ tận đến buôn ma túy rồi? Trước kia con đã giải thích với mẹ, con trai của chủ tịch không có người bên cạnh nên không cho con rời đi.”
Mẹ Đỗ nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Thật sự không làm gì trái pháp luật?”
Đỗ Kiêu vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Mẹ Đỗ vỗ bàn: “Đã bảo rồi con trai tôi chính là người tốt! Đều là do mấy bà tám đó khua môi múa mép nói bậy, cứ tưởng là nói sau lưng thì tôi không biết, tôi thấy rõ ràng là mấy mụ ghen ghét con trai tôi giỏi giang mà!”
Anh cả cũng là lần đầu nghe nói về chuyện này, tò mò hỏi: “Lại có người bàn tán gì ạ?”
Mẹ Đỗ vẻ mặt khó chịu cầm lấy chiếc đũa: “Mấy mụ kém hiểu biết đó, con trai tôi rõ ràng làm bảo tiêu, lại đi bịa đặt thành bảo vệ gác cổng, còn nói cái chức bảo vệ cỏn con thì kiếm được bao nhiêu tiền, mà lại gửi về nhiều tiền như thế chắc chắn là tiền bất chính. Nói là nhà mình mang danh giáo viên, đặt tên con cái có trình độ, Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu, lớn lên không phải cũng thành trùm buôn thuốc phiện sao! Ở cùng với những kẻ phạm tội mới phải trốn chui trốn nhủi ba năm không dám về nhà!”
Anh cả “Phụt” một tiếng cười to: “Ôi trời ơi! Suy nghĩ bay xa thật đấy! Tiền lương của chú nếu ở trong một băng nhóm tội phạm thì nhiều lắm chỉ được tính là bọn lâu la thôi nhỉ?”
Gà rừng vỗ cánh liên tiếp “Cạc cạc cạc cạc” kêu: Ha ha ha ha! Quá buồn cười! Quá buồn cười!
Đỗ Kiêu: “……”
Mẹ Đỗ lại bắt đầu giáo dục Đỗ Kiêu: “Tại con quá nhạt nhẽo, không buồn nói chuyện với ai, người khác không biết gì về con, hiển nhiên phải suy đoán lung tung. Con xem con trai nhà kia, cũng ra nước ngoài lao động ba năm mới về, kiếm chút tiền mua được căn hộ, cứ gặp hàng xóm láng giềng là lại khoác lác nước ngoài điều kiện thật tốt, trăng nước ngoài tròn lắm, bạn bè nước ngoài hào phóng lắm, chỉ gạt được mấy người xung quanh vừa ít đọc sách lại hiếm khi đi xa. Có phải bây giờ ai cũng dễ gạt đâu, thật ra thằng nhóc đấy đi Châu Phi, không hợp khí hậu còn bị bệnh nặng một thời gian, lúc về thì đen như đi đào than đá. Nhưng nó nói đấy là do tắm nắng trên bãi biển, người ta đành tin nó nói xạo. Đồng dạng ra ngoài ba năm, con xem mình và người khác bị phân biệt đối xử biết bao, học hỏi chút đi, không ba hoa thì cũng đừng im ỉm thế, phải nói nhiều lên!”
Đỗ Kiêu dừng một chút: “Con không quan tâm.”
Mẹ Đỗ như đánh vào bông, giận sôi máu: “ Không quan tâm cũng được, năm sau đi thăm hỏi họ hàng bị thúc giục chuyện cưới xin với hỏi thăm công việc đừng hy vọng tôi giúp anh.”
Đỗ Kiêu: “…… Vâng.”
Gà rừng hết nhìn Đỗ Kiêu lại nhìn mẹ Đỗ, tròng mắt quay tròn láo liên, xoay trong chốc lát phát hiện sắc trời tối dần, lo lắng lát nữa đột nhiên bật đèn, vội vàng nhảy vào lòng Đỗ Kiêu, dẫm lên đùi hắn “Khanh khách” kêu, sau đó đầu giương lên, mắt nhắm lại tỏ vẻ muốn đi ngủ rồi.
Lần này Đỗ Kiêu chính xác tiếp được sóng điện não của nó, đứng dậy mang nó vào phòng ngủ của mình, một mạch nhét vào ổ chăn vô cùng thuần thục.
Tất cả phải nhờ vào việc hàng ngày hầu hạ Chu tiểu thiếu gia thành ra phản xạ tự nhiên luôn.
Đỗ Kiêu nhìn một khối nổi lên trong chăn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bệnh cũng không nhẹ: Tại sao mình lại đem một con gà nhét vào ổ chăn của chính mình nhỉ?
Gà rừng lăn lộn giận dỗi trong ổ chăn tối đen như mực: Vì sao lại không lau miệng cho tôi! Vì sao lại không rửa chân cho tôi! Vì sao lại không cởi áo choàng ra cho tôi! Tôi muốn trừ tiền lương của anh!
Đêm 30 mọi nhà ngủ say sưa, đến nửa đêm 0 giờ vừa điểm, bốn phương tám hướng vang lên tiếng pháo ầm ầm. Năm nay Đỗ Kiêu giao nhiệm vụ đốt pháo cho anh trai, bản thân lại bay nhanh về phòng ôm lấy chăn lẫn gà vào ngực, sau đó bắt đầu tự nhận thức xem chỉ số thông minh của mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
Bị pháo làm bừng tỉnh, gà rừng đang xù lông tức giận nháy mắt rơi vào trong cái ôm của bảo tiêu mà bình tĩnh trở lại, hạnh phúc đến nỗi muốn bay lên trời cao sát cánh cùng với pháo hoa.
Đỗ Kiêu nhìn ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối đột nhiên xúc động: Chu Trạm mới chỉ được xem pháo hoa trên TV, quá đáng thương!
Chờ bốn phía dần dần an tĩnh lại, nhà họ Đỗ đi nghỉ ngơi, gà rừng trong ổ chăn ngủ đến mơ mơ màng màng, khi đang lần nữa cảm nhận được hơi thở của Đỗ Kiêu, chỉ thấy ổ chăn sụp xuống, biết là Đỗ Kiêu nằm vào, nháy mắt giật mình tỉnh giấc.
Vở kịch lớn tới rồi! Tiếp theo đây mới là mục đích chính ba cho Đỗ Kiêu nghỉ phép!
Gà rừng trong bóng đêm trừng lớn hai mắt kích động, hồi hộp yên lặng chờ đợi, chờ Đỗ Kiêu hô hấp dần dần ổn định, lặng lẽ lui người ra lấy cánh sờ soạng Đỗ Kiêu, lông gà nhẹ nhàng quét qua người hắn rồi thu lại.
Đỗ Kiêu không phản ứng gì.
Lại quét một lần ——
Không phản ứng.
Ngủ rồi!
Gà rừng mừng thầm, hít sâu mấy cái…… Ta muốn biến thân! Ta muốn bắt đầu hành động! Bước đầu tiên để loài gà chiếm lấy thế giới của nhân loại phải dựa vào bổn thiếu gia ta đây khai hỏa! Cố lên!
3——2——1—— biến thân!
“Cộc ——”
Chu Tiểu thiếu gia trần trụi trơn bóng khổ sở ôm lấy đầu: Đậu má! Quên không tìm vị trí đắc địa, gối dựa gần đầu giường quá, vừa biến hình đụng ngay vào đầu giường! Đau quá! Đau quá!
Đỗ Kiêu bừng tỉnh, nghi hoặc mở mắt ra, đồng thời vươn tay bật đèn ở đầu giường lên.
A a a a đừng bật đèn! Là quân bên mình a a a a!
“Tách!” Đèn vừa sáng, Chu Tiểu thiếu gia nháy mắt biến trở về gà rừng, bị ánh đèn kích thích bắt đầu điên cuồng nhảy nhót nhảy nhót lung tung.
“Cạc cạc cạc cạc! Cạc cạc cạc cạc!”
Cứu mạng a! Giết gà rồi! Cứu mạng a! Giết gà rồi! Mịa nó não tui đau quá a a a a a a! Tôi muốn trừ tiền lương của anh a a a a a!
Đỗ Kiêu vọt từ trong ổ chăn ra, bước như bay ra ngoài, nhắm góc độ chuẩn xác đưa tay ra bắt lấy gà rừng đang tức giận nhảy phành phạch trên giường nhét ngay vào chăn, sau đó yên lặng nhìn quanh nhà lông gà nhẹ nhàng xoay vòng trên không trung chậm rãi rơi xuống.
Thế giới rốt cuộc khôi phục yên lặng.
Đỗ Kiêu cách chăn vỗ vỗ người gà rừng để trấn an, lại chịu rét xuống giường xem xét khắp ngóc ngách trong phòng một phen, không phát hiện có gì dị thường, lúc này mới chui vào trong ổ chăn, sau đó tắt đèn tự hỏi một lát, suy đoán vừa rồi nếu không phải chính mình nằm mơ thì là do gà rừng đụng vào chỗ nào rồi.
Tóm lại, không xảy ra chuyện gì hết.
Một lát sau, Đỗ Kiêu lại lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Gà rừng trong bóng đêm trừng mắt, cực kỳ bi thương, thực không cam lòng một lần nữa vươn cánh ra, thử sờ soạng một chút.
Đây là…… Cánh tay hay là chân nhỉ?
Lại vươn cánh gà thêm chút nữa, phủ lên đo đạc chiều dài.
Không phải cánh tay, là chân.
Quá tốt! Vị trí này sẽ không bị đụng đầu!
Mẹ đã nói rồi, mình là con gà đầu tiên xâm chiếm thế giới! Mình là giỏi nhất! Đêm nay phải thu phục Đỗ Kiêu! Cố lên!
3——2——1—— biến thân!
“Bịch ——”
Chu tiểu thiếu gia trơn bóng, vẻ mặt ngu ngốc che lại trứng trứng bị ngã đau điếng của mình: Đậu má! Lại không tìm được vị trí tốt! Sát đuôi giường quá, vừa biến thân đã ngã bịch xuống đất! Đau quá! Lạnh quá!
Đỗ Kiêu lại lần nữa bị bừng tỉnh, nhớ lấy bài học bỏ đi ý định bật đèn, sau đó lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, ánh mắt lập tức dừng ở bóng người ở cuối giường, kinh ngạc suýt thì đá chân qua, còn chưa kịp hành động đã kinh ngạc phát hiện người này chính là Chu Trạm.
Sao lại thế này! Mình bị hoa mắt sao!
Đỗ Kiêu nhanh tay bật đèn —— “Tách!”
A a a a đừng bật đèn! Là quân mình đó a a a a!
Chu Tiểu thiếu gia nháy mắt biến lại về gà rừng, vùng vẫy cánh nhảy nhót lung tung, bởi vì chịu kích thích quá lớn, thời điểm làm đổ cái ly trên bàn sách, một cánh đảo qua, cái ly “Loảng xoảng” rơi xuống đất.
Giây tiếp theo, nó bị Đỗ Kiêu bắt lại, một lần nữa nhét về ổ chăn.
Thế giới chưa kịp khôi phục yên lặng, ba Đỗ mở cửa vọt vào, cầm theo gậy gộc, trên đầu dính một chiếc lông gà: “Làm sao vậy? Có trộm à?!”
Đỗ Kiêu ánh mắt đăm đăm: “Không sao, con đánh thắng rồi.”
Đỗ ba ba lập tức giơ gậy lên: “Đâu rồi?”
Đỗ Kiêu lúc này mới hoàn hồn, vội nói: “Không có không có, không phải trộm, con muốn nói là dù có trộm con cũng đánh thắng được.”
Ba Đỗ thở phào nhẹ nhõm: “Haizzz, lâu rồi con không ở nhà, ba đang mơ màng ngủ còn mơ về con lúc mấy năm trước. Thôi ngủ đi, ngồi đây lạnh lắm, mau nằm xuống!”
Gà rừng căm giận cắn khăn trải giường: Tại sao mình lại không có người ba ruột như này chứ!
Đỗ Kiêu nhìn theo ba ra ngoài, nằm trong ổ chăn tự hỏi thật lâu, cảm thấy chắc là mình vừa nằm mơ, có lẽ là chứng vọng tưởng lại nghiêm trọng thêm, trước khi bật đèn đã lâm vào ảo giác.
Nhưng con gà này chùm chăn sao lại bị ánh đèn kích thích?
Đỗ Kiêu khó hiểu mà quay người, ánh mắt dừng ở bên gối, thình lình phát hiện ở đó nhiều thêm mấy mẩu vải vụn, nhíu mày nhặt lên nhìn nhìn: “……”
Quẫy vài cái đã rách, áo choàng này không dày dặn chút nào.
Gà rừng trốn ở trong chăn tiếp tục cắn khăn trải giường: Nói gạo nấu thành cơm là có thể thu phục Đỗ Kiêu đâu! Mình còn trộm xem qua rất nhiều sách tốt dạy nữa! Vì cái gì hai lần đều thất bại! Mình không phục!
Gà rừng thân làm một con gà trà trộn vào thế giới con người, hiển nhiên đã được trải qua Tết Âm Lịch, nhưng ở nhà họ Chu thì năm nào Tết Âm lịch cũng là cảnh lông gà bay tán loạn. Là tộc gà hiếu chiến, nhiều người thì nhiều miệng, nói nhiều quá sẽ không tránh khỏi phải hoạt động gân cốt cùng nhau. Kết quả đương nhiên là bữa tối văng đầy đất, không ai bị thương là cả nhà mừng lắm rồi.
Vì thế tiền lương của bảo mẫu nhà họ Chu lúc nào cũng cao ngất ngưởng.
Gà rừng ngồi xổm trên bàn cơm tràn ngập tò mò trải nghiệm không khí đón Tết Âm Lịch bình thường của con người, làm một con linh vật, nó được đối đãi rất long trọng: mặc áo choàng đỏ thẫm mẹ Đỗ vừa may cho, trên lưng còn điểm một chiếc nơ bướm, nhìn qua vô cùng phấn chấn; trước mặt đặt mâm đồ ăn chất đầy món ngon mỹ vị Đỗ Kiêu gắp cho, tất cả đều là món khoái khẩu của nó, lượng thức ăn còn rất vừa vặn với sức ăn của nó!
Đúng là hạnh phúc quá trời!
Ánh mắt Đỗ Kiêu nhìn về phía nó lại vô cùng vi diệu, tựa như mỗi giây đều đang tự nghi ngờ bản thân bị mắc chứng vọng tưởng.
Mẹ Đỗ nói: “Chưa bao giờ nghe nói gà biết nhại tiếng người. Con gà này là loại gà gì vậy? Không sợ người, hiếm có khó tìm thật.”
Đỗ Kiêu nhìn gà: “…… Con không biết.”
Anh cả hỏi: “ Chú lấy gà này ở đâu?”
Đỗ Kiêu nói: “Ông chủ phát cho.” Nghĩ lại gà của mình không giống gà của người khác, lập tức thay đổi cách dùng từ, “ Là ông chủ đưa em.”
Mẹ Đỗ hỏi: “ Ông chủ của con làm gì vậy? Có phải là công việc đứng đắn không?”
Đã ăn được một nửa, gà rừng cảnh giác ngẩng lên, nháy mắt nghiêng đầu về phía mẹ Đỗ: Có ý gì dạ?
Đỗ Kiêu cũng không rõ nguyên do: “Đương nhiên là công việc làm ăn đứng đắn ạ, nhưng không thể giải thích chỉ trong một hai câu, lĩnh vực nào cũng có đầu tư.”
Mẹ Đỗ không hài lòng với đáp án này: “Có đúng làm ăn tử tế không? Công ty đứng đắn kiểu gì mà ba năm chưa cho con nghỉ phép nữa? Trước kia con ở trong quân ngũ còn thỉnh thoảng được về thăm gia đình, chả nhẽ ông chủ này còn giám sát chặt hơn cả quốc gia à? Đừng nói là buôn lậu ma túy nhé?”
Dã Kê Quân trượt móng vuốt, khó khăn đứng vững bên cạnh bàn, không thể tin mà trừng to hai con mắt đậu đen: Gì? Bác nói gì cơ?
Đỗ Kiêu đứng hình, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Sao lại nghĩ tận đến buôn ma túy rồi? Trước kia con đã giải thích với mẹ, con trai của chủ tịch không có người bên cạnh nên không cho con rời đi.”
Mẹ Đỗ nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Thật sự không làm gì trái pháp luật?”
Đỗ Kiêu vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Mẹ Đỗ vỗ bàn: “Đã bảo rồi con trai tôi chính là người tốt! Đều là do mấy bà tám đó khua môi múa mép nói bậy, cứ tưởng là nói sau lưng thì tôi không biết, tôi thấy rõ ràng là mấy mụ ghen ghét con trai tôi giỏi giang mà!”
Anh cả cũng là lần đầu nghe nói về chuyện này, tò mò hỏi: “Lại có người bàn tán gì ạ?”
Mẹ Đỗ vẻ mặt khó chịu cầm lấy chiếc đũa: “Mấy mụ kém hiểu biết đó, con trai tôi rõ ràng làm bảo tiêu, lại đi bịa đặt thành bảo vệ gác cổng, còn nói cái chức bảo vệ cỏn con thì kiếm được bao nhiêu tiền, mà lại gửi về nhiều tiền như thế chắc chắn là tiền bất chính. Nói là nhà mình mang danh giáo viên, đặt tên con cái có trình độ, Đỗ Kiêu Đỗ Kiêu, lớn lên không phải cũng thành trùm buôn thuốc phiện sao! Ở cùng với những kẻ phạm tội mới phải trốn chui trốn nhủi ba năm không dám về nhà!”
Anh cả “Phụt” một tiếng cười to: “Ôi trời ơi! Suy nghĩ bay xa thật đấy! Tiền lương của chú nếu ở trong một băng nhóm tội phạm thì nhiều lắm chỉ được tính là bọn lâu la thôi nhỉ?”
Gà rừng vỗ cánh liên tiếp “Cạc cạc cạc cạc” kêu: Ha ha ha ha! Quá buồn cười! Quá buồn cười!
Đỗ Kiêu: “……”
Mẹ Đỗ lại bắt đầu giáo dục Đỗ Kiêu: “Tại con quá nhạt nhẽo, không buồn nói chuyện với ai, người khác không biết gì về con, hiển nhiên phải suy đoán lung tung. Con xem con trai nhà kia, cũng ra nước ngoài lao động ba năm mới về, kiếm chút tiền mua được căn hộ, cứ gặp hàng xóm láng giềng là lại khoác lác nước ngoài điều kiện thật tốt, trăng nước ngoài tròn lắm, bạn bè nước ngoài hào phóng lắm, chỉ gạt được mấy người xung quanh vừa ít đọc sách lại hiếm khi đi xa. Có phải bây giờ ai cũng dễ gạt đâu, thật ra thằng nhóc đấy đi Châu Phi, không hợp khí hậu còn bị bệnh nặng một thời gian, lúc về thì đen như đi đào than đá. Nhưng nó nói đấy là do tắm nắng trên bãi biển, người ta đành tin nó nói xạo. Đồng dạng ra ngoài ba năm, con xem mình và người khác bị phân biệt đối xử biết bao, học hỏi chút đi, không ba hoa thì cũng đừng im ỉm thế, phải nói nhiều lên!”
Đỗ Kiêu dừng một chút: “Con không quan tâm.”
Mẹ Đỗ như đánh vào bông, giận sôi máu: “ Không quan tâm cũng được, năm sau đi thăm hỏi họ hàng bị thúc giục chuyện cưới xin với hỏi thăm công việc đừng hy vọng tôi giúp anh.”
Đỗ Kiêu: “…… Vâng.”
Gà rừng hết nhìn Đỗ Kiêu lại nhìn mẹ Đỗ, tròng mắt quay tròn láo liên, xoay trong chốc lát phát hiện sắc trời tối dần, lo lắng lát nữa đột nhiên bật đèn, vội vàng nhảy vào lòng Đỗ Kiêu, dẫm lên đùi hắn “Khanh khách” kêu, sau đó đầu giương lên, mắt nhắm lại tỏ vẻ muốn đi ngủ rồi.
Lần này Đỗ Kiêu chính xác tiếp được sóng điện não của nó, đứng dậy mang nó vào phòng ngủ của mình, một mạch nhét vào ổ chăn vô cùng thuần thục.
Tất cả phải nhờ vào việc hàng ngày hầu hạ Chu tiểu thiếu gia thành ra phản xạ tự nhiên luôn.
Đỗ Kiêu nhìn một khối nổi lên trong chăn, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bệnh cũng không nhẹ: Tại sao mình lại đem một con gà nhét vào ổ chăn của chính mình nhỉ?
Gà rừng lăn lộn giận dỗi trong ổ chăn tối đen như mực: Vì sao lại không lau miệng cho tôi! Vì sao lại không rửa chân cho tôi! Vì sao lại không cởi áo choàng ra cho tôi! Tôi muốn trừ tiền lương của anh!
Đêm 30 mọi nhà ngủ say sưa, đến nửa đêm 0 giờ vừa điểm, bốn phương tám hướng vang lên tiếng pháo ầm ầm. Năm nay Đỗ Kiêu giao nhiệm vụ đốt pháo cho anh trai, bản thân lại bay nhanh về phòng ôm lấy chăn lẫn gà vào ngực, sau đó bắt đầu tự nhận thức xem chỉ số thông minh của mình có phải xảy ra vấn đề gì hay không.
Bị pháo làm bừng tỉnh, gà rừng đang xù lông tức giận nháy mắt rơi vào trong cái ôm của bảo tiêu mà bình tĩnh trở lại, hạnh phúc đến nỗi muốn bay lên trời cao sát cánh cùng với pháo hoa.
Đỗ Kiêu nhìn ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối đột nhiên xúc động: Chu Trạm mới chỉ được xem pháo hoa trên TV, quá đáng thương!
Chờ bốn phía dần dần an tĩnh lại, nhà họ Đỗ đi nghỉ ngơi, gà rừng trong ổ chăn ngủ đến mơ mơ màng màng, khi đang lần nữa cảm nhận được hơi thở của Đỗ Kiêu, chỉ thấy ổ chăn sụp xuống, biết là Đỗ Kiêu nằm vào, nháy mắt giật mình tỉnh giấc.
Vở kịch lớn tới rồi! Tiếp theo đây mới là mục đích chính ba cho Đỗ Kiêu nghỉ phép!
Gà rừng trong bóng đêm trừng lớn hai mắt kích động, hồi hộp yên lặng chờ đợi, chờ Đỗ Kiêu hô hấp dần dần ổn định, lặng lẽ lui người ra lấy cánh sờ soạng Đỗ Kiêu, lông gà nhẹ nhàng quét qua người hắn rồi thu lại.
Đỗ Kiêu không phản ứng gì.
Lại quét một lần ——
Không phản ứng.
Ngủ rồi!
Gà rừng mừng thầm, hít sâu mấy cái…… Ta muốn biến thân! Ta muốn bắt đầu hành động! Bước đầu tiên để loài gà chiếm lấy thế giới của nhân loại phải dựa vào bổn thiếu gia ta đây khai hỏa! Cố lên!
3——2——1—— biến thân!
“Cộc ——”
Chu Tiểu thiếu gia trần trụi trơn bóng khổ sở ôm lấy đầu: Đậu má! Quên không tìm vị trí đắc địa, gối dựa gần đầu giường quá, vừa biến hình đụng ngay vào đầu giường! Đau quá! Đau quá!
Đỗ Kiêu bừng tỉnh, nghi hoặc mở mắt ra, đồng thời vươn tay bật đèn ở đầu giường lên.
A a a a đừng bật đèn! Là quân bên mình a a a a!
“Tách!” Đèn vừa sáng, Chu Tiểu thiếu gia nháy mắt biến trở về gà rừng, bị ánh đèn kích thích bắt đầu điên cuồng nhảy nhót nhảy nhót lung tung.
“Cạc cạc cạc cạc! Cạc cạc cạc cạc!”
Cứu mạng a! Giết gà rồi! Cứu mạng a! Giết gà rồi! Mịa nó não tui đau quá a a a a a a! Tôi muốn trừ tiền lương của anh a a a a a!
Đỗ Kiêu vọt từ trong ổ chăn ra, bước như bay ra ngoài, nhắm góc độ chuẩn xác đưa tay ra bắt lấy gà rừng đang tức giận nhảy phành phạch trên giường nhét ngay vào chăn, sau đó yên lặng nhìn quanh nhà lông gà nhẹ nhàng xoay vòng trên không trung chậm rãi rơi xuống.
Thế giới rốt cuộc khôi phục yên lặng.
Đỗ Kiêu cách chăn vỗ vỗ người gà rừng để trấn an, lại chịu rét xuống giường xem xét khắp ngóc ngách trong phòng một phen, không phát hiện có gì dị thường, lúc này mới chui vào trong ổ chăn, sau đó tắt đèn tự hỏi một lát, suy đoán vừa rồi nếu không phải chính mình nằm mơ thì là do gà rừng đụng vào chỗ nào rồi.
Tóm lại, không xảy ra chuyện gì hết.
Một lát sau, Đỗ Kiêu lại lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Gà rừng trong bóng đêm trừng mắt, cực kỳ bi thương, thực không cam lòng một lần nữa vươn cánh ra, thử sờ soạng một chút.
Đây là…… Cánh tay hay là chân nhỉ?
Lại vươn cánh gà thêm chút nữa, phủ lên đo đạc chiều dài.
Không phải cánh tay, là chân.
Quá tốt! Vị trí này sẽ không bị đụng đầu!
Mẹ đã nói rồi, mình là con gà đầu tiên xâm chiếm thế giới! Mình là giỏi nhất! Đêm nay phải thu phục Đỗ Kiêu! Cố lên!
3——2——1—— biến thân!
“Bịch ——”
Chu tiểu thiếu gia trơn bóng, vẻ mặt ngu ngốc che lại trứng trứng bị ngã đau điếng của mình: Đậu má! Lại không tìm được vị trí tốt! Sát đuôi giường quá, vừa biến thân đã ngã bịch xuống đất! Đau quá! Lạnh quá!
Đỗ Kiêu lại lần nữa bị bừng tỉnh, nhớ lấy bài học bỏ đi ý định bật đèn, sau đó lặng yên không một tiếng động ngồi dậy, ánh mắt lập tức dừng ở bóng người ở cuối giường, kinh ngạc suýt thì đá chân qua, còn chưa kịp hành động đã kinh ngạc phát hiện người này chính là Chu Trạm.
Sao lại thế này! Mình bị hoa mắt sao!
Đỗ Kiêu nhanh tay bật đèn —— “Tách!”
A a a a đừng bật đèn! Là quân mình đó a a a a!
Chu Tiểu thiếu gia nháy mắt biến lại về gà rừng, vùng vẫy cánh nhảy nhót lung tung, bởi vì chịu kích thích quá lớn, thời điểm làm đổ cái ly trên bàn sách, một cánh đảo qua, cái ly “Loảng xoảng” rơi xuống đất.
Giây tiếp theo, nó bị Đỗ Kiêu bắt lại, một lần nữa nhét về ổ chăn.
Thế giới chưa kịp khôi phục yên lặng, ba Đỗ mở cửa vọt vào, cầm theo gậy gộc, trên đầu dính một chiếc lông gà: “Làm sao vậy? Có trộm à?!”
Đỗ Kiêu ánh mắt đăm đăm: “Không sao, con đánh thắng rồi.”
Đỗ ba ba lập tức giơ gậy lên: “Đâu rồi?”
Đỗ Kiêu lúc này mới hoàn hồn, vội nói: “Không có không có, không phải trộm, con muốn nói là dù có trộm con cũng đánh thắng được.”
Ba Đỗ thở phào nhẹ nhõm: “Haizzz, lâu rồi con không ở nhà, ba đang mơ màng ngủ còn mơ về con lúc mấy năm trước. Thôi ngủ đi, ngồi đây lạnh lắm, mau nằm xuống!”
Gà rừng căm giận cắn khăn trải giường: Tại sao mình lại không có người ba ruột như này chứ!
Đỗ Kiêu nhìn theo ba ra ngoài, nằm trong ổ chăn tự hỏi thật lâu, cảm thấy chắc là mình vừa nằm mơ, có lẽ là chứng vọng tưởng lại nghiêm trọng thêm, trước khi bật đèn đã lâm vào ảo giác.
Nhưng con gà này chùm chăn sao lại bị ánh đèn kích thích?
Đỗ Kiêu khó hiểu mà quay người, ánh mắt dừng ở bên gối, thình lình phát hiện ở đó nhiều thêm mấy mẩu vải vụn, nhíu mày nhặt lên nhìn nhìn: “……”
Quẫy vài cái đã rách, áo choàng này không dày dặn chút nào.
Gà rừng trốn ở trong chăn tiếp tục cắn khăn trải giường: Nói gạo nấu thành cơm là có thể thu phục Đỗ Kiêu đâu! Mình còn trộm xem qua rất nhiều sách tốt dạy nữa! Vì cái gì hai lần đều thất bại! Mình không phục!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook