Gả Ăn Chơi Trác Táng
-
Chương 145
Cố Cửu Tư dẫn Từ La đi Tư Châu, hắn che giấu thân phận, mang theo Từ La đi vào cửa hàng mà Liễu Ngọc Như đã mở trong thành.
Từ La cầm lệnh bài của Liễu thông thương đội để gọi quản sự ra.
Lúc trước Cố Cửu Tư đã phân phó cho người ở Tư Châu là chuẩn bị cho hắn hai chiếc lệnh bài, một chiếc dùng để điều binh mã của Tư Châu, một chiếc lệnh bài khác là để cho Liễu Ngọc Như, để trong lúc nguy cấp có thể điều động tất cả cửa hàng của Liễu Ngọc Như ở Tư Châu. Người của Cố Cửu Tư vừa vào thành liền chạy đến cửa hàng của Liễu Ngọc Như chào hỏi trước một tiếng, mà quản sự này cũng coi như là người biết nội tình mọi chuyện. Hắn chuẩn bị hai cái lệnh bài vốn chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi, không nghĩ tới, hiện giờ lại thật sự có tác dụng.
“Lúc trước thật sự là có người cầm lệnh bài của Liễu phu nhân đến Hoa Dung, còn bảo chúng ta chuẩn bị phòng cho mình trước, báo là sẽ ngủ lại qua đêm.” quản sự của Tư Châu cung kính nói “Nhưng là vị công tử này ban ngày đến đây xong, sau khi đi quan phủ rồi liền không trở về nữa. Chúng ta chỉ cho rằng công tử đó lâm thời sửa lại ý định, đã trở về Vĩnh Châu……”
Cố Cửu Tư nghe được lời này, làm sao còn có chuyện gì không rõ?
Người đã tới Tư Châu rồi, còn đi quan phủ nhưng sau đó lại không thấy nữa, Tư Châu chậm chạp không xuất binh, rõ ràng người này, sợ là đã là không còn sống nữa.
Cố Cửu Tư biết Tư Châu không ở lại được nữa, hắn hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Ngươi cứ tập trung kinh doanh đi, coi như chưa từng thấy ta, chuyện gì cũng đều đừng nói, đừng hỏi, nếu có một người tên là Giang Hà tới thì ngươi nói với hắn đi thả một viên đạn tín hiệu ở trong rừng rậm của vùng ngoại ô của Vĩnh Châu.”
Quản sự liên tục đồng ý, Cố Cửu Tư liền đi ra khỏi cửa, dẫn theo Từ La trở về cánh rừng.
Từ La đi ở phía sau Cố Cửu Tư, lo lắng mà hỏi: “Đại nhân, kế tiếp nên làm sao bây giờ ạ?”
“Ngày mai ngươi theo ta đi mua giấy bút, còn cả diều với đèn Khổng Minh.”
“Mua mấy món này để làm gì ạ?”
Từ La có chút mờ mịt, Cố Cửu Tư bình tĩnh nói: “Nếu là thật sự đi đến đường cùng, chỉ có thể liều mạng với bọn hắn.”
Từ La vẫn là không rõ, Cố Cửu Tư trào phúng một tiếng: “Làm ra chuyện lớn như vậy, ngươi cho rằng chỉ có người của Vương gia đứng ở phía sau là có thể làm ra được? Nhiều người cùng nhau rầm rầm đi xét nhà như vậy, ngươi cho rằng bọn họ không sợ sao?”
“Một đám đám ô hợp” Cố Cửu Tư lạnh giọng “Bọn họ sợ là đã làm mọi chuyện be bét ra hết, huống chi bọn họ cầm giữ Huỳnh Dương lâu như thế, đã có rất nhiều người muốn thay thế rồi.”
Từ La cảm giác như bản thân đã hiểu, nhưng lại vẫn có chỗ cảm thấy không rõ, hắn nghĩ một hồi lại hỏi: “Cho nên, chuyện này có liên quan gì tới diều ạ?”
Cố Cửu Tư nói thẳng: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Từ La gật gật đầu, hắn cảm thấy Cố Cửu Tư thật cao thâm khó đoán, bản thân hắn sợ là không thể lý giải được thâm ý của đại nhân.
Ban đêm Cố Cửu Tư cùng Từ La dẫn người nghỉ ở trong rừng núi, Vương Thụ Sinh không nghĩ tới Cố Cửu Tư vừa trốn ra khỏi rừng xong lại quay trở về rừng, hắn phỏng đoán Cố Cửu Tư chỉ có một mình, nhất định là sẽ tìm chỗ để đặt chân, thậm chí là trực tiếp trốn về Đông Đô hoặc là chạy tới Tư Châu, vì thế hắn chỉ cho người bắt đầu lục soát từ nhà nghỉ cho tới từng nhà ở trong thôn ở xung quanh thành.
Mà đám người Liễu Ngọc Như yên ổn ngủ một giấc ở phủ nha xong, ngày hôm sau vừa tới, Liễu Ngọc Như liền đi kiểm kê vật tư ở trong phủ nha.
Phủ nha hiện giờ có hơn 300 người ở trong, đầu tiên phải suy xét đến là vấn đề lương thực, cũng may là khi chuẩn bị lương thực cho những công nhân kia, bởi vì không để được trong kho hàng cho nên đã lấy hai gian nhà ở trong phủ nha để gửi nhờ lương thực, cứ như vậy mà vấn đề lương thực liền được giải quyết.
Trong phủ nha còn có giếng nước, Liễu Ngọc Như lại dẫn người đi dỡ xuống mấy gian nhà bên, chém thành củi gỗ rồi đặt ở trong viện, vì thế vấn đề nước với lửa cũng đồng loạt được giải quyết.
Liễu Ngọc Như giải quyết hậu cần, còn Lạc Tử Thương và Lý Ngọc Xương đi kiểm kê số lượng binh khí được gửi ở phủ nha, hai người thương lượng với nhau rồi dùng cả một ngày, lấy nội viện là trung tâm rồi bố trí từng tầng từng tầng cơ quan phòng vệ hướng ra ngoài.
Một đêm này ai cũng đều không ngủ được.
Cố Cửu Tư ở bên ngoài trốn tránh Vương Thụ Sinh đuổi giết, Vương Thụ Sinh thì tìm Cố Cửu Tư ở khắp nơi, Giang Hà dẫn Diệp Thế An một nắng hai sương chạy về phía Tư Châu, còn bản thân Liễu Ngọc Như thì vẫn luôn đứng ở dưới tán cây phong ở trong đình viện, ngắm nhìn ánh trăng.
Ban ngày bận việc suốt nên Ấn Hồng có chút chịu không nổi, nàng đứng ở trên hành lang dài đợi Liễu Ngọc Như, sau một hồi cuối cùng cũng mở miệng nói: “Phu nhân, ngài trở về ngủ đi, chúng ta đã lăn lộn cả một ngày rồi, ngài không mệt sao ạ?”
“Ngươi đi về ngủ trước đi.” Liễu Ngọc Như bình đạm nói “Ta lại ở thêm chốc lát.”
Ấn Hồng chịu không nổi, dạ thưa xong liền trở về đi ngủ. Liễu Ngọc Như đứng ở trong sân, một lát sau, nàng lại chợt nghe thấy có người nói: “Không ngủ được sao?”
Liễu Ngọc Như quay đầu lại liền nhìn thấy Lạc Tử Thương đứng ở trên hành lang dài, đang nghiêng đầu nhìn nàng.
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng cười: “Lạc đại nhân.”
Lạc Tử Thương gật gật đầu, hắn vén vạt áo, ngồi ở trên hành lang dài: “Không biết có sống qua ngày mai hay không, nên trong lòng sợ hãi?”
“Lạc đại nhân” Liễu Ngọc Như than nhẹ thành tiếng “Hiểu rõ mọi việc ở trong lòng là tốt rồi, hà tất gì phải nói ra hết đây?”
Nói rồi, nàng hạ thấp thanh âm: “Tâm người, nếu thời thời khắc khắc bị người khác nhìn thấu thì sẽ cảm thấy sợ hãi.”
“Bà chủ Liễu nói đúng” Lạc Tử Thương gật gật đầu “Đáng tiếc, ta thấy bộ dạng sợ hãi của bà chủ Liễu rất thú vị.”
Lời này làm cho Liễu Ngọc Như nghẹn lại, nàng cũng không có phản ứng gì. Lạc Tử Thương nhìn theo tầm mắt của nàng, sau đó có chút nghi hoặc mà hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Trước đây mỗi khi Cửu Tư phiền lòng thì sẽ đứng ở chỗ này nhìn lên trời, ta chỉ là bắt chước hắn một chút.”
“Bà chủ Liễu phiền lòng cái gì vậy?” Lạc Tử Thương chống cằm, cười cười nhìn Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như lướt ánh mắt qua mặt của Lạc Tử Thương: “Lạc đại nhân không sợ sao?”
Lạc Tử Thương không nói chuyện, hắn nâng nâng tay, ý bảo Liễu Ngọc Như tiếp tục nói. Liễu Ngọc Như bước tới chỗ Lạc Tử Thương, sau đó ngồi xuống cách Lạc Tử Thương một cây cột rồi chậm rãi nói: “Bọn họ sở dĩ không ra tay với chúng ta là bởi vì lúc đó ta hù doạ được bọn họ, nói bản thân đã để lại người với khẩu cung ở bên ngoài, nếu bọn họ không cho ta đi vào, ta liền bắn đạn tín hiệu, đến lúc đó Cửu Tư với lời khai của ta cùng xuất hiện ở Đông Đô, nếu chúng ta chết, bọn họ liền xong rồi.”
“Bọn họ cuối cùng vẫn sẽ sợ, hiện giờ còn muốn ngụy trang thành bạo dân, để lại một đường sống. Hôm nay liền coi như bệ hạ dẫn người tiến công vào được, thì cũng đều là bạo dân làm chuyện này, không có quan hệ gì với bọn họ. Mà chúng ta không có thương vong gì thì cũng sẽ không miệt mài theo đuổi. Đây là đường lui bọn họ để lại cho chính mình.”
“Nhưng nếu như bọn họ không cần đường lui này thì sao?”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Thương, nhíu chặt mày nói: “Ngày đó ta nói đã để lại lời khai ở bên ngoài, hù doạ được bọn tiểu nhân ở bên dưới nhưng nếu đợi sau nhiều ngày, sợ là bọn họ sẽ phát hiện ra. Nếu bản thân ta là Vương Thụ Sinh, Vương gia là bên liên quan tới án này sâu nhất, căn cứ theo danh sách mà Vương Tư Viễn cho, còn cả chứng cứ của Tần Nam và Phó Bảo Nguyên, Vương gia gần như một người cũng chạy không thoát được. Bọn họ liền coi như không bạo loạn thì chờ Cửu Tư mang binh từ Tư Châu đến đây, chì dựa vào những chuyện mà bọn họ đã làm thì cũng xong đời rồi. Hơn nữa Vương Tư Viễn chết thảm, Vương Thụ Sinh làm sao lại có thể nuốt xuống chuyện này?”
“Nếu ta là Vương Thụ Sinh……”
“Nếu ta là Vương Thụ Sinh,” Lạc Tử Thương tiếp lời, cười nói “Con đường tốt nhất chính là lợi dụng lúc bạo loạn nhất mà cử người xử lý Lý Ngọc Xương, Cố Cửu Tư, hai người chết rồi, những người khác liền không có gì đáng để sợ hãi, Lạc Tử Thương tự có tính toán của riêng mình, có thể thuyết phục liền bắt tay, không thể thuyết phục thì giết. Chờ triều đình tới, đều thoái thác hết lên người bạo dân, như vậy chuyện này liền xong rồi.”
“Hiện tại Cố Cửu Tư lại chạy mất” Lạc Tử Thương chống cằm, tràn đầy ý cười mà nhìn về phía trước “Hoặc là bắt được Cố Cửu Tư, mọi chuyện dựa theo kế hoạch phía trước mà làm. Liền coi như tra ra được chuyện bạo dân có liên quan tới bọn họ thì người cũng đã chết, cũng coi như là đồng quy vu tận, hơn nữa có thêm bốn đại gia tộc cùng bắt tay với bọn họ, nói không chừng còn có thể kiếm được đường sống. Hoặc là chờ Cố Cửu Tư dẫn đại quân quay lại, đến lúc đó Cố Cửu Tư dựa theo luật pháp mà làm việc nha, bọn họ cũng không sống được. Cho nên bọn họ còn có lý do gì mà không lộ mặt thật luôn?”
“Đồng quy vu tận còn có thể giãy giụa, làm thịt cá ở trên thớt người khác, tư vị cũng thật sự không quá tốt đẹp.”
Lạc Tử Thương nói, làm cho lòng Liễu Ngọc Như trầm đi xuống.
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe, một lát sau, nàng cười khẽ một tiếng: “Lạc đại nhân có thể nói mát như thế, bất quá cũng là bởi vì phía sau ngài có Dương Châu, đến thời khắc mấu chốt, ngài vẫn còn có tư bản để đàm phán.”
“Bất luận như thế nào” Liễu Ngọc Như thở dài “Ngài chung quy cũng là có đường để lui.”
Lạc Tử Thương không nói chuyện, hắn lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như. Liễu Ngọc Như cúi đầu, nghe Lạc Tử Thương nói: “Vậy ngươi sợ không?”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, khó khăn mà cười cười: “Làm sao lại không sợ đây?”
“Nếu ta nói, ta sẽ cứu ngươi thì sao?”
Lạc Tử Thương dò hỏi, Liễu Ngọc Như chợt ngẩn người, chỉ thấy Lạc Tử Thương quay đầu đi, chậm rãi nói: “Bà chủ Liễu, ngươi tài năng như vậy, ở lại bên cạnh Cố Cửu Tư, dù sao cũng thấy đáng tiếc. Nếu ngươi đi theo ta” Lạc Tử Thương chống cằm, cười nói “Dương Châu có ngươi, tất nhiên sẽ là một mảnh thiên địa khác.”
Liễu Ngọc Như nghe được lời này liền chậm rãi nhíu mày, Lạc Tử Thương nói tiếp: “Ngươi có thể đến Dương Châu, Dương Châu dồi dào, thương nghiệp lại phát đạt, ta có thể giao toàn bộ tài chính của Dương Châu cho ngươi, để ngươi làm chủ. Ngày sau, ngươi có thể không cần chăm sóc Liễu thị, chỉ làm Liễu phu nhân.”
“Lạc đại nhân” Liễu Ngọc Như cười rộ lên “Nghe khẩu khí của ngài, không giống như là một thần tử.”
“Nói cứ như là các ngươi thật sự tin ta tính toán làm một thần tử vậy.”
Lạc Tử Thương cười khẽ, trong mắt mang theo vài phần trào phúng.
Liễu Ngọc Như không có nói tiếp nữa, Lạc Tử Thương đứng lên: “Ngươi cứ cẩn thận ngẫm lại đi. Nếu như ngươi nguyện ý, trong lúc khẩn cấp, ta sẽ mang theo ngươi, lấy danh nghĩa là phu nhân của ta để rời đi.”
“Lạc đại nhân nói đùa.”
Liễu Ngọc Như lạnh giọng, Lạc Tử Thương quay đầu nhìn nàng, lại nói: “Ta có phải nói giỡn hay không, chẳngphải trong lòng Liễu phu nhân rõ ràng lắm sao?”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, Lạc Tử Thương đưa lưng về phía nàng, sau khi đứng ở đó một lúc lâu, hắn mới đột nhiên nói: “Ta là cảm kích ngươi.”
Liễu Ngọc Như ngơ ngác giương mắt nhìn hắn, gió từ từ thổi qua, Lạc Tử Thương đưa lưng về phía nàng, một thân y phục màu trắng ngà thêu chỉ vàng tung bay, thanh âm của hắn có chút trầm thấp: “Lúc còn niên thiếu, mỗi tháng ta đều sẽ đi tới chùa Ẩn Sơn. Nghe nói có một vị tiểu thư nhà giàu, mỗi tháng đều sẽ phát bánh hoa quế ở chỗ đó, mỗi lần cha ta sẽ đi nhận một phần trở về, đó là món ngon nhất mà ta từng ăn.”
Nghe được lời này, Liễu Ngọc Như lập tức có chút kinh ngạc.
Nàng hồi tưởng lại lúc trước khi nàng đi mượn tiền sửa Hoàng Hà có nhìn thấy bức hoạ mà Lạc Tử Thương treo ở trong đại sảnh kia.
“Liễu phu nhân có hứng thú với bức họa kia?”
“Lúc còn nhỏ, mỗi tháng mẫu thân đều sẽ mang ta đi chùa Ẩn Sơn cầu phúc, ta vẫn còn nhớ được chỗ đó như thế nào.”
“Khi đó muốn đọc sách nhưng lại không có tiền” Lạc Tử Thương nhìn về phía trước, thanh âm bình thản “Vì thế ta liền trộm một quyển sách, sau lại bị người đuổi tới cửa chùa Ẩn Sơn, thiếu chút nữa đã bị người đánh chết. Vừa vặn gặp được vị tiểu thư kia đang phát đồ, nàng nghe được tiếng ồn áo mới hỏi một câu “Làm sao vậy?”, lúc đó ta nghe thấy được.”
Lạc Tử Thương nói, quay đầu lại nhìn Liễu Ngọc Như rồi cười khẽ: “Lúc đó ta bị ấn ở trong vũng bùn cách đó không xa. Ta ngửa đầu nhìn lên, rất rất muốn nhìn thấy bộ dáng của vị tiểu thư này, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ thấy được chiếc xe ngựa sạch sẽ lại xinh đẹp, sau đó có một hạ nhân đi xuống từ trên xe ngựa trả tiền sách giúp ta, lại cho ta một lượng bạc, để ta đi mua sách, khám bệnh.”
Nghe tới đó, Liễu Ngọc Như liền mơ hồ nhớ ra.
Đó là lúc Trương Nguyệt Nhi còn chưa có vào cửa, nàng với mẫu thân nàng sống cũng không tệ lắm, mỗi tháng đều đi chùa Ẩn Sơn cầu phúc.
Nàng mơ hồ nhớ rõ có một chuyện như vậy, cũng chính là sau khi có chuyện này, nàng về nhà, Trương Nguyệt Nhi vào cửa, vì thế cũng lại không ghé qua chùa nữa.
Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn Lạc Tử Thương, Lạc Tử Thương cũng nhìn lại nàng, thần sắc nghiêm túc: “Đời này ta không dễ dàng gì có một phần thiện niệm, Liễu Ngọc Như.”
“Vậy ngài” Liễu Ngọc Như cố gắng lấy lại vài phần lãnh tĩnh dù trong lòng đang khiếp sợ, nàng có chút tò mò mà hỏi “Sau đó sao ngài lại biết là ta?”
“Không biết.”
Lạc Tử Thương lắc lắc đầu: “Lúc ở Dương Châu cũng không cố ý hỏi thăm, ta là một thằng ăn mày, cố tình hỏi thăm, sợ là càng tưởng niệm. Sau đó trở thành đệ tử của Chương đại sư, lại càng không muốn biết hơn nữa. Chỉ là vòng đi vòng lại, cuối cùng ngươi vẫn là trở về rồi. Lần đó lúc ngươi tới đòi tiền của ta, ta liền nhận ra.”
Liễu Ngọc Như không nói lời nào, giống như là đang suy nghĩ gì đó, Lạc Tử Thương chợt hơi có chút không vui vẻ, hắn biết tâm tư của Liễu Ngọc Như, lập tức cứng giọng nói thẳng: “Tiền sửa Hoàng Hà ta đưa cho ngươi, không có liên quan tới việc này. Ta nói với ngươi mấy chuyện này, cũng chỉ là hy vọng ngươi suy nghĩ cẩn thận.”
“Ta không phải là lừa gạt ngươi. Nếu ngươi nguyện ý đi Dương Châu, thứ ta có thể cho, nhất định sẽ nhiều hơn rất nhiều so với những gì hiện tại ngươi đang có.”
Lạc Tử Thương nói thật nghiêm túc. Liễu Ngọc Như nghe được lời này, lại nở nụ cười: “Nhưng ngài nói như vậy, ta lại càng cảm thấy ngài là đang gạt ta.”
Lạc Tử Thương ngẩn người, Liễu Ngọc Như đứng dậy, ôn hòa nói: “Lạc đại nhân, có chút đường, đi rồi là không thể quay đầu lại được. Ngài nói mấy chuyện này với ta, có lẽ là có vài phần thật tình, nhưng càng nhiều hơn, chính là ngài nhìn trúng khả năng kinh thương, quản lý tài sản của ta. Lúc trước thu mua lương thực ở Dương Châu, tất nhiên là có hại cho Dương Châu, lòng ta biết đây là cử chỉ bất nghĩa, nhưng lúc ấy vốn là đang chiến tranh, loạn thế, lập trường của ta là ở U Châu, cũng là không có cách nào khác. Nhưng từ trên chuyện này, ngài cũng hiểu được, chuyện tiền bạc này, vận dụng phải thích đáng, kỳ thật nó không khác gì một thanh đao. Hôm nay ngài làm vậy, không phải là để trấn an phần lương tâm kia của ngài, mà là muốn Ngọc Như đến Dương Châu, trở thành tướng lĩnh ở dưới trướng của ngài đi.”
“Ngươi nói ta lừa ngươi” Lạc Tử Thương nhàn nhạt nói “Vậy cứ cho là ta lừa ngươi đi, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện thì ta cũng có thể cứu ngươi.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng đứng đó, Lạc Tử Thương lại giương mắt nhìn nàng rồi nói: “Cho nên, câu trả lời ngươi cho ta là gì?”
“Ta không muốn nọ ngài. Cho nên cũng mong ngài” nàng nhìn hắn, bình tĩnh mà nói “Nếu muốn giữ lại một phần lương tâm, vậy thì đừng để lại cho ta.”
Nghe được lời này, Lạc Tử Thương ngẩn người, Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói tiếp: “Như vậy không có lợi cho ngài.”
Nói xong, Liễu Ngọc Như hành lễ một cái, sau đó liền xoay người rời đi.
Lạc Tử Thương nhìn Liễu Ngọc Như đi xa, cái gì hắn cũng chưa nói, chỉ quay đầu lại lẳng lặng nhìn cây phong đỏ dưới ánh trăng ở cách đó không xa.
Sau một hồi, hắn mới cười khẽ một tiếng, giống như là đang trào phúng.
Sau khi Liễu Ngọc Như trở về phòng nghỉ ngơi, chờ tới ngày thứ hai, tất cả mọi người trong huyện nha kinh hãi chờ suốt một ngày nhưng cũng không thấy Vương gia có động tĩnh gì. Bên ngoài vẫn còn bị người bao vây, bọn họ ra không được, cũng không hỏi thăm được tình huống.
Mà sau khi Cố Cửu Tư mua giấy bút ở Tư Châu xong thì lập tức bị người của Vương Thụ Sinh phát hiện, cũng may là hắn nhạy bén, sau khi dây dưa với người của Vương gia ở trong thành Tư Châu cả một cả ngày thì cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ.
Trì hoãn như vậy rồi, tiếp đó hai ngày lại trôi qua, người của các đại gia tộc trong thành Huỳnh Dương, rốt cuộc cũng ngồi không yên.
Ban đêm cùng ngày, Cố Cửu Tư bị đuổi giết chạy tới bên ngoài thành Tư Châu, tới khi sao Kim sáng lên trên bầu trời thì rốt cuộc bọn họ mới tìm được một sơn động để nghỉ ngơi, mà cùng lúc đó, nhà họ Vương lại đèn đuốc sáng trưng.
Đương gia của các đại gia tộc ở Huỳnh Dương đều có mặt, bọn họ phần lớn đều đã lớn tuổi, trên đầu đã có tóc hoa râm, chỉ có một mình Vương Thụ Sinh, bất quá là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại ngồi ở ghế trên cùng.
Lão giả nâng tách trà lên uống, thần thái tự nhiên, còn người trẻ tuổi ngồi ở trên chỗ cao thì căng cứng cả người, tất cả mọi người đều nhìn ra được tới, vị trí này, Vương Thụ Sinh ngồi cực kỳ không yên ổn.
“Kế hoạch lúc trước của chúng ta là lợi dụng bạo loạn để lấy tính mạng của đám người Cố Cửu Tư, hiện giờ nếu Cố Cửu Tư chạy rồi, vậy chúng ta mà làm tiếp chuyện này thì có phải là không quá thỏa đáng hay không?”
Triệu lão gia ngồi ở trên phía trái buông ly trà xuống, chậm rãi nói: “Hiện giờ nếu ngừng tay, vậy chúng ta phải xử lý sạch sẽ những “bạo dân” đó trước, chuyện này còn chưa tính……”
“Sau đó thì sao?”
Vương Thụ Sinh lạnh giọng mở miệng: “Chờ Cố Cửu Tư cầm chứng cứ trở về tiêu diệt hết tất cả chúng ta?!”
“Hiện giờ cũng khó nói được hắn nắm trong tay bao nhiêu chứng cứ.” Trần lão gia vuốt vuốt cái bụng to của ông ta, nhíu mày nói “Nói không chừng, cha ngươi chưa có khai thì sao?”
Vương Thụ Sinh không nói chuyện, hắn ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết với phụ thân của mình, ông ấy không phải là loại người xương cứng, rơi vào trong tay Thẩm Minh, sợ là đã sớm cái gì cũng đều thú nhận, cùng lắm chỉ là không khai ra người của Vương gia. Nhưng ở trong thành này, quan hệ móc nối phức tạp, chỉ cần tra xét người khác, tìm hiểu nguồn gốc, thì những người này sớm hay muộn gì cũng sẽ khai ra Vương gia.
Nhưng hắn không thể khẳng định như vậy ở trước mặt bọn họ, hắn chỉ có thể đỏ hốc mắt, làm ra bộ dáng ủy khuất mà nói: “Trần bá bá, phụ thân ta tự nhiên là sẽ không khai ra mọi người, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hơn nữa nếu là bọn họ cứng rắn điều tra tiếp, trên đời này làm gì có bức tường nào chắn được gió lùa?”
Lời này làm mọi người đều an tĩnh lại, Vương Thụ Sinh vừa nhắc nhở như vậy, bọn họ lại đồng thời nhớ tới tính tình của Vương Tư Viễn.
Vương gia sợ là sẽ không bị khai ra, nhưng còn những nhà khác, nếu Vương Tư Viễn đã có thể nói thì sẽ tuyệt đối không nói ít một câu.
“Thế chất(*) nói đúng” Triệu lão gia châm chước bảo “Nhưng cứ coi như là hắn khai rồi đi, bọn họ nếu muốn điều tra thì chúng ta cứ đẩy vài người ra nhận tội, ít ra so với tội kích động bạo loạn thì nhẹ hơn một chút. Không bằng, chúng ta lại suy nghĩ biện pháp khác?”
“Biện pháp khác?” Vương Thụ Sinh cười lạnh ra thành tiếng “Chuyện đã tới lúc này rồi, nếu là có biện pháp khác, chúng ta còn có thể đi tới bước này hay sao?”
“Ta đã nói rõ ràng” Vương Thụ Sinh đặt chén trà lên trên bàn ‘cộc’ một cái, lạnh giọng nói “Các vị đều là các gia chủ, nếu Cố Cửu Tư thật sự lấy được chứng cứ gì, vậy thì mỗi một vị đang ngồi ở đây đều chạy không thoát. Hiện giờ chúng ta đã không có đường lui, biện pháp duy nhất chính là bắt được Cố Cửu Tư, triệt để xử lý chuyện này sạch sẽ!”
“Đến lúc đó, sợ là bệ hạ sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Lý lão gia rốt cuộc mở miệng, Vương Thụ Sinh giương mắt nhìn qua, lạnh giọng nói: “Vậy cho hắn tra đi! Nếu có thể tra được, vậy thì cũng chỉ là mạng của mấy nhà chúng ta mà thôi. Nhưng nếu là tra không được” Vương Thụ Sinh cười rộ lên “Vậy chính là chúng ta thắng.”
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, Vương Thụ Sinh thấy mọi người trầm tư liền nhắc nhở nói: “Hơn hai mươi năm trước các ngươi đều đã làm một lần rồi, hiện giờ còn sợ hãi cái gì?”
“Lần này, không giống lần trước.” Trần lão gia vẫy vẫy tay, hắn thở dài, đứng dậy nói “Thế chất, lão hủ hiện giờ cũng là người bước nửa chân vào quan tài rồi, không định vì bảo vệ mạng của bản thân mà liên lụy tới tất cả người trong nhà. Chuyện này, thứ cho Trần gia không thể phụng bồi.”
Nói rồi, Trần lão gia đi ra ngoài, Vương Thụ Sinh gầm lên một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?! Hôm nay nếu chúng ta xảy ra chuyện, vậy Trần gia ngươi tuyệt không thể chỉ lo cho thân mình! Ta nói cho các ngươi” Vương Thụ Sinh đứng lên “Hiện giờ chúng ta chính là châu chấu trên cùng một sợi dây, sống hay chết đều liên quan tới nhau. Nếu các vị do dự như thế, vậy không cần nói nhiều, sáng sớm ngày mai trực tiếp xông vào huyện nha, bắt toàn bộ người ở bên trong lên trên thành, chỉ cần Cố Cửu Tư còn ở, ta không tin hắn lại không trở lại.”
“Ngươi điên rồi?!”
Trần lão gia khiếp sợ mở miệng: “Nếu là Cố Cửu Tư đi Đông Đô tìm viện binh, ngươi làm như vậy tương đương với tự động nhận tội rồi, hắn mà trực tiếp dẫn binh công phá thành, chúng ta ai cũng chạy không thoát!”
“Hắn chính là đang ở ngoài thành, người của ta lục soát được rất nhiều dấu vết của hắn, đều không bắt được hắn. Huống hồ, liền coi như hắn thật sự không cần thê tử, vậy thì ít nhất, chúng ta cũng có người chôn cùng.”
“Ngươi điên rồi……”
Trần lão gia bước ra bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Ta không muốn ở cùng với kẻ điên.”
“Ngăn ông ta lại.”
Vương Thụ Sinh hét lớn một tiếng, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người, tất cả mọi người ở trong phòng đều lập tức thay đổi sắc mặt, Vương Thụ Sinh đứng ở trên cao, hai tay bắt chéo ở trong tay áo: “Chư vị đừng sợ, đợi mặt trời vừa mọc ta sẽ cho người tấn công huyện nha, bắt Liễu Ngọc Như ra treo ở trên tường thành. Chờ Cố Cửu Tư tới, ta tất nhiên sẽ làm cho hắn bị thiên đao vạn quả, chết không thanh thản. Chỉ cần hắn chết rồi” Vương Thụ Sinh cười rộ lên “Tất cả, liền yên ổn.”
Mọi người nhìn Vương Thụ Sinh, thần sắc đều mang theo sợ hãi, Vương Thụ Sinh vươn tay: “Còn mời chư vị giao hết lệnh bài của gia chủ lên đây.”
“Thụ Sinh” Triệu lão gia vẫn luôn duy trì quan hệ tốt tới Vương gia rốt cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng nói “Ban đầu ngươi không có nói như vậy với chúng ta. Nếu ngươi đã có tính toán đồng quy vu tận, vậy sao không bắt lấy Liễu Ngọc Như treo lên từ sớm?”
“Triệu thúc” Vương Thụ Sinh ra vẻ trấn định mà nói “Trước khác nay khác, ta cũng là ôm ý tưởng đẹp cả đôi đường. Nhưng là nếu đã đi tới một bước này, ta cũng không có đường rút lui nữa. Thù của phụ thân ta cần phải báo.”
“Báo thù cái gì!” Trần lão gia gầm lên “Rõ ràng là thằng nhãi con nhà ngươi với Vương gia làm quá nhiều chuyện rồi, một khi Cố Cửu Tư mà bắt đầu điều tra, ngươi chính là người đầu tiên phải chết!”
“Mời Trần lão gia đi nghỉ ngơi!”
Vương Thụ Sinh giơ tay, nói thẳng: “Người tới, trực tiếp đi điều tất cả binh mã từ thành nam tới đây, cường công huyện nha, bắt Liễu Ngọc Như mang ra cho ta!”
*** ***
Buổi sáng Liễu Ngọc Như là bị bừng tỉnh.
Nàng vừa nghe thấy bên ngoài xuất hiện âm thanh chém giết liền mở choàng mắt, chộp lấy một kiện áo khoác rồi vội vội vàng vàng xông ra ngoài, mới vừa đi ngoài một cái, Liễu Ngọc Như liền thấy cung tên bay tán loạn, nàng còn chưa có phản ứng lại kịp thì đã bị Lạc Tử Thương đẩy vào phòng, hắn phẫn nộ quát: “Ngươi đi ra làm cái gì?!”
“Bên ngoài……”
“Vương gia tính toán cường công huyện nha.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, sau đó có chút sốt ruột mà nói: “Vì sao bọn họ lại đột nhiên……”
“Chắc là không muốn sống nữa đi.”
Trong ánh mắt của Lạc Tử Thương lộ ra sự tàn nhẫn: “Tên điên Vương Thụ Sinh này, chết rồi còn muốn có người chôn cùng.”
Nói xong, hắn đẩy Liễu Ngọc Như vào trong, sau đó lại bất chợt tới gần nàng.
Thần sắc của hắn vừa lạnh lùng lại vừa tàn nhẫn, hắn đè thấp giọng nói: “Ngươi nhớ suy xét rõ ràng lời nói của ta, ta bảo vệ ngươi một ngày, một ngày sau, ngươi là chết hay là sống, liền xem chính bản thân ngươi quyết định như thế nào.”
Hắn nói xong liền đẩy nàng vào trong phòng rồi đóng cửa lại, tiếp đó liền lớn tiếng nói: “Toàn bộ người già, phụ nữ yếu đuối lo cẩn thận trốn đi cho ta, còn những người khác, chỉ cần bò lên được thì đều phải xách kiếm lên đi ra ngoại viện!”
Liễu Ngọc Như đứng ở trong phòng, ngây ngẩn cả người, Ấn Hồng chạy gấp tới đỡ lấy Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng giống là sắp khóc ra tới nơi, nàng ấy hỏi: “Phu nhân, chúng ta làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ ạ?”
Liễu Ngọc Như không nói gì, một lát sau, nàng mới trấn định xuống, bình tĩnh nói: “Ngươi đi lấy thanh đao mà Cửu Tư cho ta lại đây, bản thân ngươi cũng đi tìm một món vũ khí, nếu thật sự tới lúc bất đắc dĩ” trong mắt Liễu Ngọc Như xẹt qua tia sáng lạnh “Giết một người không lỗ, giết hai người ổn trám(*), cũng không thể cứ như vậy mà trực tiếp chịu chết.”
(*)Thế chất: 指世: Là con trai của bạn tốt.
(*)Giết một người không lỗ, giết hai người ổn trám: 杀一个不亏,杀两个稳赚: Câu này Liễu Ngọc Như dùng phương pháp kinh tế vào việc giết người :v, có nghĩa là giết một người thì sẽ không bị thua lỗ, giết được hai người thì bắt đầu kiếm được lời, cũng ám chỉ bọn họ giết được càng nhiều thì cơ hội sống càng cao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook