Gả Ăn Chơi Trác Táng FULL
-
7: Chương 6
Rất nhanh Ấn Hồng đã dẫn cô nương tên là “Vân Vân” tới, lúc này Liễu Ngọc Như đã khóc xong rồi.
Trước khi Ấn Hồng tới, nàng đã dùng nước rửa mặt, nét mặt trấn định bình tĩnh, nếu như không phải vì khuôn mặt nàng hơi hồng hồng thì vốn dĩ sẽ không nhìn ra là nàng khóc.
Cô nương được dẫn tới có dáng người thon thả, khuôn mặt thanh lệ dịu dàng, đứng ở nơi đó giống như cây liễu yếu ớt đón gió, làm cho người ta vô cùng yêu thương.
Liễu Ngọc Như liếc mắt đánh giá trên dưới nàng ta một cái, sau đó nói: “Vân Vân, mẫu thân của ngươi đã tốt hơn chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Liễu Ngọc Như, Vân Vân vội nói: “Tạ ơn đại tiểu thư đã giúp đỡ, mẫu thân của nô tỳ đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vân Vân,” Liễu Ngọc Như thở dài: “Hôm nay gọi ngươi đến đây là muốn hỏi ngươi một chút, không bao lâu nữa ta sẽ xuất giá, sau này ở Liễu phủ ngươi có thể giúp đỡ mẫu thân ta một chút không?”
Vân Vân ngẩn người, Liễu Ngọc Như vội nói: “Ta chỉ là hỏi ngươi một chút thôi, nếu như ngươi đồng ý, vậy thì ở lại đi, nếu như ngươi không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng.”
Vân Vân nghe hiểu được ý của Liễu Ngọc Như, nàng ta cười rộ lên: “Tiểu thư nói đùa, nhà nô tỳ nghèo nhưng lại sinh ra được dáng vẻ này, nhà bình thường thì vào không được, vào nhà giàu thì hoặc là làm ca kỹ hoặc là tiếp trên giường, có thể trở thành thiếp thất chải tóc cho đại phu nhân chính là có phúc, sao lại không muốn?”
“Ta là sợ ngươi tủi thân.” Liễu Ngọc Như do dự nói: “Dù sao ngươi ở tuổi này…..”
“Tiểu thư,” Vân Vân thở dài: “Nô tỳ hiểu.
Thật ra có thể sống một đời vinh hoa phú quý, nô tỳ cảm thấy không có gì là không tốt.
Huống hồ đại tiểu thư đối với Vân Vân có ơn, trong lòng Vân Vân áy náy, có thể giúp đỡ tiểu thư chăm sóc đại phu nhân, Vân Vân cũng cảm thấy vui mừng.”
Có được những lời này, cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng yên lòng, nàng vỗ vỗ tay của Vân Vân, sau khi dặn dò hai câu thì sai người rửa mặt cho Vân Vân, thay quần áo rồi đi đến phòng Tô Uyển.
Tô Uyển còn đang ngủ say, bà vốn ốm yếu, hơn một nửa số thời gian đều cảm thấy mệt mỏi yếu ớt, một ngày thường chỉ có ngủ.
Liễu Ngọc Như không dám quấy rầy, đợi một lúc thì Tô Uyển chậm rãi tỉnh lại, Liễu Ngọc Như bước lên phía trước, hầu hạ Tô Uyển ngồi dậy.
Tô Uyển dùng trà làm sạch miệng, sau đó được Liễu Ngọc Như đỡ tới trước bàn cơm, dịu dàng nói: “Hôm nay ta nghe thấy bên ngoài vô cùng ồn ào, có phải là Diệp gia đến hạ sính rồi không?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người ở đây đều nghiêm mặt, Tô Uyển chưa cảm nhận được sự khác thường, cầm đũa lên, tiếp tục nói với Liễu Ngọc Như: “Diệp gia đến hạ sính xong thì chuyện này cũng được xem như là đã ổn định hơn một nửa rồi, ta cố ý cho người đi hỏi thăm Diệp công tử, là một đứa trẻ tốt, sau này con gả cho nó ta cũng sẽ không lo lắng nữa.”
“Mẫu thân….” Liễu Ngọc Như do dự mở miệng, Tô Uyển quay đầu, có hơi nghi hoặc mà nhìn Liễu Ngọc Như: “Sao?”
“Không phải Diệp gia.” Cuối cùng Liễu Ngọc Như cũng lên tiếng, Tô Uyển hơi sửng sốt, trong mắt mang theo sự khó hiểu.
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Uyển, nghiêm túc nói: “Người đến hạ sính không phải là Diệp gia, là Cố gia.”
Tô Uyển lộ ra vẻ mặt kinh hãi, bà cầm đũa, vội lên tiếng: “Cố gia nào?”
“Cố Cửu Tư.” Liễu Ngọc Như gần như là nói rõ ra cái tên này, cả người Tô Uyển đều ngẩn ra.
“Cố Cửu Tư…..” Bà bỗng nhiên phản ứng: “Chính là Cố Cửu Tư cả ngày bài bạc đánh nhau, không có chí tiến thủ, ỷ vào gia đình mà làm xằng làm bậy sao?!”
Tất cả không ai nói chuyện, Liễu Ngọc Như cúi mặt xuống, Tô Uyển thở dốc đứng lên, Liễu Ngọc Như thấy tình hình của Tô Uyển không tốt thì vội vàng đỡ lấy bà, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào Tô Uyển thì Tô Uyển cũng phun ra một ngụm máu.
Ấn Hồng kinh hãi la lên, Liễu Ngọc Như vội cho người đi gọi đại phu, sau đó cố gắng đỡ Tô Uyển lên giường nằm, Tô Uyển giãy giụa muốn đứng dậy, khuôn mặt luôn luôn dịu dàng mang theo sự phẫn nộ: “Ta muốn đi tìm phụ thân con…..
Ta muốn đi tìm ông ta! Đây là ngay cả một chút liêm sỉ cuối cùng ông ta cũng không cần nữa rồi….
Hôn sự này không thể định, không thể định!”
“Mẫu thân!” Liễu Ngọc Như đè Tô Uyển lại, rống to: “Vô dụng thôi!”
Cả người Tô Uyển ngây dại, Liễu Ngọc Như đỏ mắt, nàng thấp giọng nói: “Sính lễ đã hạ rồi, làm gì có nhà nào trong sạch lại đi lấy một nữ tử từng thối lui hôn sự chứ.
Mẫu thân,” Liễu Ngọc Như khàn giọng nói: “Con không được chọn nữa rồi.”
Tô Uyển không nói, bà ngơ ngác nhìn lên nóc giường, cả người toát ra sự tuyệt vọng.
“Ngọc Như…..” Thật lâu sau, bà khàn giọng lên tiếng: “Là ta vô dụng.”
Không sinh được nhi tử, lúc nào cũng sợ trượng phu sẽ hưu mình, nếu như bà bị hưu thì đó chính là nỗi nhục lớn của Tô gia, ngoại trừ vắt một dải lụa trắng lên xà ngang thì bà không còn lựa chọn nào khác.
Cả đời bà sống cẩn thận từng li từng tí, nơm nớp lo sợ, chỉ muốn cho Liễu Ngọc Như một con đường tốt.
Ai biết được đến cuối cùng lại đi tới bước đường này.
Bà biết Liễu Ngọc Như đã vì gả vào Diệp gia mà cố gắng không ít, công sức bỏ ra nhiều năm như vậy lại vì bạc trắng bóc của Cố gia mà bị chính tay phụ thân nàng chôn vùi.
Bà hận.
Tô Uyển siết chặt tay, bà hận không thể kéo Liễu Tuyên, Trương Nguyệt Nhi, trên dưới Liễu gia này cùng đi chết.
Nhưng lại không thể, nếu như bà thật sự làm chuyện gì đó thì thanh danh của Liễu Ngọc Như phải làm sao bây giờ? Có lẽ Cố Cửu Tư sẽ không lấy Liễu Ngọc Như nữa, vậy cả đời nữ nhi bà không phải là xong rồi sao?
Bà rơi vào trong tuyệt vọng mà không biết phải làm thế nào, Liễu Ngọc Như nhìn thấy dáng vẻ của Tô Uyển thì nắm chặt lấy tay bà, lau nước mắt một cái rồi vội hỏi: “Mẫu thân, người đừng nghĩ lung tung.
Là con nguyện ý.”
Tô Uyên từ từ nhìn sang, tất cả trong mắt đều là sáng tỏ.
“Con nguyện ý cái gì?” Bà khàn khàn lên tiếng: “Những năm gần đây con luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, luôn nói con sống tốt.
Nhưng con có sống tốt hay không, trong lòng nghĩ như thế nào chẳng lẽ mẫu thân không biết sao? Nhưng mẫu thân không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn con chịu thiệt thòi, để cho Trương Nguyệt Nhi được hời khoe mẽ, hy vọng là nàng ta có thể nể mặt mẫu thân con chúng ta mà đối xử với con tốt hơn.”
“Nhưng bây giờ thì sao?” Nước mắt Tô Uyển rơi xuống: “Đây là nàng ta bán con đi.”
“Mẫu thân, không có,” Liễu Ngọc Như nở nụ cười, nàng lau nước mắt: “Thật sự là con nguyện ý mà.
Thật ra con người Cố Cửu Tư rất tốt, Cố gia đến cầu hôn cũng là vì con và hắn đã quen biết trước, hắn từng giúp con, chúng con đều cảm thấy đối phương rất tốt.”
Nói xong Liễu Ngọc Như vội vàng kể bừa chuyện mình và Cố Cửu Tư gặp nhau, kể thành một câu chuyện nhất kiến chung tình, rồi lại kể rất nhiều chuyện không có thật về Cố Cửu Tư, nói hắn từ một kẻ ăn chơi trác táng thành một người có tấm lòng son, chỉ là hơi thích gây chuyện thôi.
“Son lần trước con mua cho người chính là do hắn tặng con.
Hắn thấy con không nỡ mua son, lại sợ tặng son cho một mình con thì không tốt cho thanh danh của con nên đã mua hết son trong cửa hàng rồi tặng cho từng người.
Thật ra là vì tặng cho con.”
“Hắn rất tốt với con, thật đó, gả cho hắn con sẽ không bị ức hiếp nữa.”
Liễu Ngọc Như nửa thật nửa giả nói như thế, Tô Uyển nhất thời cũng không nghe ra được là thật hay giả.
Bà chỉ có thể lau nước mắt kéo tay nữ nhi, oán trách bản thân vô tích sự.
Liễu Ngọc Như nhìn thấy Tô Uyển đã bình tĩnh lại, đại phu cũng đã đến, sau khi xem bệnh cho Tô Uyển thì xác nhận bà bị sự giận dữ công tâm, khí huyết chảy ngược, sau đó kê vài đơn thuốc, sau khi châm cứu cho Tô Uyển xong mới rời đi.
Chờ đến khi đại phu đi rồi, Liễu Ngọc Như thấy Tô Uyển tỉnh lại, nàng hơi do dự, kéo tay Tô Uyển lại rồi dịu dàng nói: “Mẫu thân, hôn sự của con và Cố Cửu Tư là không thể tránh khỏi, người cũng đừng nghĩ nhiều nữa.
Chuyện khẩn cấp trước mắt là một chuyện khác.”
Tô Uyển quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Liễu Ngọc Như: “Lần này Cố gia hạ sính không ít, nếu không thì phụ thân cũng sẽ không mạo hiểu đắc tội với Diệp gia để kết thân với Cố gia.
Theo tính tình của Trương Nguyệt Nhi thì của hồi môn của con sợ là sẽ không nhiều lắm, đến lúc đó nếu để cho người ta chê cười thì con ở Cố gia thật sự là không ngẩng đầu lên được nữa.
Nghe thấy thế thì Tô Uyển nghiêm túc đứng dậy, bà lên tiếng: “Con nói đúng, ta phải vì con mà đi tranh giành phần của hồi môn này…..”
“Mẫu thân, chưa bàn đến việc này.” Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: “Cố gia mới hạ sính, đến lúc thành thân vẫn còn một chút thời gian, tình cảm của người và phụ thân từ trước đến nay không được xem là tốt, Trương Nguyệt Nhi được sủng ái, lúc này người mà đi tranh giành với bà ta thì sẽ không có phần thắng.”
“Vậy thì phải thế nào mới được?”
“Vân Vân.” Liễu Ngọc Như lên tiếng, Vân Vân từ bên cạnh Ấn Hồng đi tới, hành lễ với Tô Uyển và Liễu Ngọc Như, dịu dàng nói: “Diện kiến đại phụ nhân.”
“Mẫu thân,” Liễu Ngọc Như nắm tay Tô Uyển, trầm giọng nói: “Sau khi con xuất giá thì Vân Vân sẽ thay con chăm sóc cho người.”
Tô Uyển nhìn cô nương đang bước tới, nhìn nàng ấy không quá mười sáu tuổi, bình thường đã cực kỳ thanh lệ, Liễu Ngọc Như chỉ hơi trang điểm cho nàng ấy thôi là đã giống với thiên kim nhà thế gia vọng tộc rồi.
Tô Uyển ngơ ngác nhìn Vân Vân, gần như là trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô nương này là đã nhớ tới một bức tranh trong thư phòng của Liễu Tuyên.
Liễu Tuyên đã từng thật lòng yêu một cô nương, chỉ là cô nương đó qua đời sớm, vừa qua cập kê đã mắc phải bệnh hiểm nghèo rồi qua đời, Liễu Tuyên nhớ nhung nàng ấy cả đời.
Bà cũng được, Trương Nguyệt Nhi cũng tốt, đều tương tự với người trong bức tranh, mà Vân Vân này lại có khuôn mặt giống hệt với nữ tử đó.
Tô Uyển lập tức hiểu được ý của Liễu Ngọc Như.
“Mẫu thân, lúc trước con đuổi Vân Vân ra ngoại viện một là vì không muốn kết thù với Trương Nguyệt Nhi, mấy năm nay chúng ta cũng sống với nhau vô sự, thứ hai cũng là vì sợ người khó chịu.
Nhưng xưa không bằng nay, hiện giờ con phải đi rồi, để một mình người ở trong phủ con không yên lòng.”
“Ta hiểu.” Tô Uyển lên tiếng trả lời, nếu như là trước kia thì có lẽ trong lòng bà sẽ hơi khó chịu, nhưng mà bây giờ, bà nhìn khuôn mặt của nữ nhi rồi vươn tay, cầm lấy tay của Liễu Ngọc Như, lên tiếng trả lời: “Ta đều hiểu được.
Con đã dẫn nàng đến chỗ ta thì ngày mai ta sẽ giả bệnh để phụ thân con đến thăm ta.”
Ba người thương lượng với nhau một lúc, mãi đến đêm Liễu Ngọc Như mới đi ra khỏi phòng.
Nàng đi vào trong viện, sau khi nghĩ một lúc, cuối cùng nàng nói: “Ấn Hồng, một lát nữa ngươi đi hỏi thăm một chút, rốt cuộc là sính lễ ngày hôm nay có những đồ gì.”
Gia đình giống như Cố gia, lúc hạ sính sẽ có người báo nội dung của danh mục lễ vật, chỉ cần ở trong viện là có thể nghe thấy.
Ấn Hồng đáp lời rồi bèn tìm người hỏi thăm một chút, mãi đến đêm nàng mới trở lại báo nội dung cho Liễu Ngọc Như biết, sau khi Liễu Ngọc Như nghe xong thì mím môi một cái, lập tức nói: “Ấn Hồng, ngươi hãy tìm mấy người đáng tin cậy, lập tức đến sòng bạc tìm Cố Cửu Tư, nếu như tìm được thì về báo cho ta.
Ta sẽ viết thư đưa cho ngươi, bảo hắn đổi tên trên giấy tờ đất thành tên của ta.”
Chuyển nhượng giấy tờ đất cần phải có con dấu đỏ của quan phủ, Cố gia hạ sính quá nhanh, không thể nhanh như vậy đã lấy được con dấu của quan phủ, chắc là chỉ mới cho cửa hàng mặt tiền vào danh mục lễ vật thôi, đây là phần sính lễ duy nhất chưa nằm trong tay Liễu gia, lại là thứ cực kỳ có giá trị.
Vì phòng ngừa Cố gia viết tên chủ nhân của giấy tờ đất là Liễu Tuyên nên nàng cần phải tranh thủ thời gian.
Ấn Hồng nghe thấy thế thì hơi do dự: “Tiểu thư, làm như vậy có thể khiến Cố gia khinh thường không?”
“Ngươi cho rằng Cố gia không biết chuyện nhà chúng ta sao? Ở cái thành Dương Châu này có ai mà không biết? Ngươi xem, Diệp phu nhân cũng được, Cố phu nhân cũng tốt, có ai hỏi thăm mẫu thân ta một câu không? Không phải đều sẽ nói là, ở Liễu gia thê không bằng thiếp, từ đầu đến cuối mẫu thân ta không thể nói rõ được sao?” Liễu Ngọc Như cười khổ đứng lên: “Từ lâu ta đã là một trò cười rồi, còn sợ mất mặt gì nữa?”
“Tiểu thư…..”
“Ngươi cũng đừng lo lắng nữa,” Liễu Ngọc Như thở dài: “Ta để ngươi đi chuyển lời là vì ta chắc chắn, bản tính của Cố Cửu Tư không xấu.”
Nói toạc ra là có hơi ngang ngược một chút, nhưng qua chuyện hắn tặng son cho nàng thì nàng chỉ biết, đó là một người tốt.
Hắn là một người tự bênh vực mình, trong lòng cũng không có phép tắc gì, nếu như hắn đã để cho Cố gia đến cầu hôn thì đương nhiên là hắn đối với nàng cũng có một chút tâm ý, nói lời này với hắn, cùng lắm là sau này hắn sẽ cười nàng mà thôi.
Ấn Hồng suy nghĩ, cảm thấy Liễu Ngọc Như nói cũng có lý, vì thế chờ Liễu Ngọc Như viết thư xong là nàng liền sai sử mấy gia đinh có hiểu biết đi ra ngoài tìm người trong đêm, đến khi trời sáng là gia đinh đã tìm được người rồi.
Lúc này Cố Cửu Tư đã ở trong sòng bạc đánh bài một ngày một đêm rồi, hắn thua đến mức một xu tiền trên người cũng không có, đạp lên ánh nắng sớm, vừa ngáp vừa đi về nhà.
Đi chưa được vài bước là đã bị người ta ngăn cản lại rồi.
Cố Cửu Tư hơi không hiểu, liếc mắt đánh giá gia đinh, sau đó ngáp một cái nói: “Nếu hôm nay ngươi không nói được lý do ngăn cản ta thì cũng đừng trách ta đánh ngươi.”
“Cố công tử,” Gia đinh đưa thư cho Cố Cửu Tư, nghiêm túc lặp lại lời Ấn Hồng nói: “Tiểu thư nhà nô tài nói, đã có tâm trở thành phu thê thì làm phiền công tử bảo vệ cho tiểu thư một chút.”
Cố Cửu Tư nghe thấy thì không hiểu ra sao, hắn mở thư ra, vừa xem thư vừa cau mày: “Ngươi nói lung tung cái gì vậy? Có phải là tìm lầm người rồi không? Ông đây là Cố Cửu Tư, cái gì mà phu thê với không phu thê…..”
Lời nói còn chưa dứt thì đột nhiên Cố Cửu Tư phát hiện ra hơi không ổn, hắn nhìn nội dung của bức thư rồi lại nghĩ đến tác phong của lão phụ thân nhà mình, lập tức ngẩng đầu nói: “Tiểu thư nhà ngươi là ai?”
“Liễu gia đại tiểu thư….”
“Liễu Ngọc Như?!” Cố Cửu Tư lên giọng, gia đinh nhìn thấy phản ứng của Cố Cửu Tư thì cảm thấy hơi khó hiểu, Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, nhất thời đã hiểu được chuyện gì xảy ra, cắn răng nói: “Tốt….
rất tốt.”
Nói xong, hắn xông thẳng về nhà, gia đinh vội ngăn hắn lại, sốt ruột nói: “Cố công tử, giấy tờ đất….”
“Giấy cái gì mà đất! Loại hôn sự này mà đồng ý, đầu óc tiểu thư nhà ngươi có bệnh à?!”
Nói xong Cố Cửu Tư đẩy hắn ta ra một cái: “Ngươi mà còn ngăn ta nữa thì ông đây sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”
Nghe quát như vậy, gia đinh cũng không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể nhìn theo Cố Cửu Tư đang hùng hổ xông về nhà, vừa đi vừa nói: “Lão già này, xem lời nói của ta như gió thổi bên tai sao?!”
Gia đinh đang không hiểu rõ ý của Cố Cửu Tư, chỉ có thể quay về Liễu gia.
Ấn Hồng đang canh trước cửa nhà, thấy gia đinh về thì vội hỏi: “Thế nào? Cố công tử nói thế nào?”
Mặt gia đinh đỏ lên không nói, Ấn Hồng lo lắng: “Ngươi nói đi!”
“Cố công tử….
Cố công tử nói,” Gia đinh ấp a ấp úng, hơi ngượng ngùng nói: “Đầu óc tiểu thư có bệnh……”
Ấn Hồng nói từ đầu tới cuối lời của gia đinh cho Liễu Ngọc Như nghe.
Liễu Ngọc Như đang uống trà tức giận đến mức tay trở nên run rẩy.
“Có bệnh…..” Tay Liễu Ngọc Như bắt đầu run lên, nghiến răng ra tiếng, Ấn Hồng hơi mù mịt: “Tiểu thư?”
Rốt cuộc Liễu Ngọc Như không nhịn được nữa, nàng đã làm mất đi sự bình tĩnh như gió dịu từ trước đến nay, ném mạnh chén trà xuống đất, gầm lên: “Cả nhà Cố Cửu Tư hắn đều có bệnh!”
Xem như là nàng đã hiểu ra rồi.
Cả nhà Cố gia này, già thì không tìm hiểu rõ tình hình đã dám đến hạ sính;
Trẻ thì ăn nói lung tung gây sự, cả ngày chỉ biết bài bạc, hôn nhân đại sự hoàn toàn không biết gì cả.
Lấy hôn sự của người khác ra làm trò đùa, từ trên xuống dưới không có một ai đáng tin cậy.
Có bệnh, cả nhà đều có bệnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook