Freud Thân Yêu
-
Chương 16-2
Chân Ý vốn định ở lại thành phố K, nhưng Ngôn Cách mời cô đến nhà, bèn trở lại Thâm Thảnh. Lớp cỏ mịn lót dưới chân, trăm hoa trải khắp lối về. Nơi đó có ngôi nhà gỗ ba gian cùng hoa cỏ cây cối bao phủ.
Một buổi chiều, Chân Ý quấn chăn nằm trên ghế bập bênh ngoài lan can căn lầu. Dưới tán cây sơn trà, thỉnh thoảng cô chợp mắt ngủ, thỉnh thoảng mở mắt nhìn trời. Gió rất lớn, có thể lay động chiếc ghế bập bênh của cô, đung đưa dao động. Đầu óc cô trở nên thanh thản. Dự báo thời tiết nói gió bão thu đông hiếm gặp đã đổ bộ vào thành phố K. Rừng cây sum suê vi vút gió, mang đậm cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão. Thời khắc thiên nhiên áp đảo thế này thì có lẽ nên ở nơi gần với thiên nhiên nhất.
Ngôn Cách luyện chữ trong phòng. Thỉnh thoảng ngắm cô ngủ, anh lấy một tấm chăn đắp cho cô, rồi chốc chốc thấy cô tỉnh giấc, anh lại bưng một tách trà nóng cho cô, thường xuyên... chỉ tới cửa liếc nhìn cô, nhìn sợi tóc bay lòa xòa trong gió nhưng khuôn mặt khi ngủ lại yên bình, thấy cô vẫn ở đó thì lại rút chân về. Đi đi lại lại mấy lần, thậm chí anh có thể đứng ở cửa nhìn cô mấy mươi phút mà không nói lời nào, chỉ có ánh mắt sâu thẳm.
Sau bữa tối, Ngôn Cách định tới phòng sách ở tòa tháp tìm tài liệu. Chân Ý đã tắm rửa xong, choàng áo tắm của anh rồi đi cùng. Đến tối, gió núi lớn hơn, quẩn quanh gào thét bên ngoài. Tiếng chuông gió trừ tà kêu leng keng như hòa âm cùng tiếng gió. Ánh đèn hòa nhã quyện cùng ánh nến ấm áp biến nơi này thành bến cảng nương náu dịu dàng giữa cơn gió mạnh bạo ngoài kia. Ngôn Cách dáng người thẳng tắp, đứng tìm sách trước một bức tường toàn giá sách. Chân Ý nhàn nhã chắp tay sau lưng, nhón bước ngó nghiêng xung quanh.
Anh có rất nhiều phòng sách, một phòng trong phòng ngủ, một phòng dưới lầu và hai phòng trong tòa tháp. Hình như tầng ba gặp hỏa hoạn, tầng hai vẫn bình yên vô sự. Phòng sách này chuyên chứa sách cổ. Mức độ ố vảng của trang sách đã không thể diễn tả bằng năm tháng, e rằng phải nói là lịch sử. Giấy cói, giấy da trâu, sách cuộn, thẻ tre, mai rùa, bản khắc... Mỗi quyển sách ở đó đều vô cùng quý giá.
Chân Ý lòng đầy kính nể, nhìn bộ sách đã được kỹ thuật hiện đại phục hồi và bảo quản, không dám tự tiện đụng vào. Khó khăn lắm mới lấy được mấy cuộn sách da chỉ lớn bằng đầu ngón tay, cô dè dặt mở ra. Vừa nhẹ vừa mỏng, cảm xúc nhẵn mịn mát lạnh. Ặc, chữ như gà bới, đọc không hiểu gì cả.
"Đây là cái gì?” Cô hỏi.
Ngôn Cách quay lại nhìn: "Kinh Niết Bàn loại lớn." Hồi lâu sau, anh nói: "Đó là sách da người."
Da người? Chân Ý vội đặt sách về chỗ cũ, trong lòng khẽ nói vài lời an nghỉ. Đi vài bước, cô lại thấy một loạt sách cuộn trong ống tre, lớp khăn gấm trên sách viết: "Gia huấn họ Ngôn”. Cô nổi hứng thú, cầm quyển “Tu thân", mở ra đọc: "... Lễ ký nói rằng: Không sinh kiêu ngạo, không buông dục vọng, không thỏa chí nguyện, không tận niềm vui. Vũ trụ có thể đạt đến ranh giới cảm xúc không còn giới hạn..."
Thẻ tre cằn cỗi, nét mực khô cong. Đặt nó trong lòng bàn tay, như thể trông thấy lễ nghi phong tục còn lưu giữ trong gia tộc vang danh suốt nghìn năm.
Cô cẩn thận cuộn sổ lại rồi rón rén đặt về chỗ cũ. Đối với cô mà nói, những quyển sách cổ trong căn phòng này quá sâu xa. Cô lại thong thả bước tới trước bàn sách của Ngôn Cách, thấy trên bàn có một quyển Liêu trai chí dị từ đời Thanh, còn có vết tích lật giở thường xuyên và cả ghi chú. Chân Ý buồn cười. Thường ngày người này thanh nhã nghiêm túc, vậy mà lại ngấm ngầm có sở thích đọc truyện tình yêu giữa thư sinh và hồ ly yêu quái. Nghĩ tới cảnh anh nghiêm mặt xem nam nữ chàng chàng thiếp thiếp trong sách, cô không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Ngoài kia, gió rít thét gào, trong phòng lại yên ắng. Tiếng cười của cô thật giống châu ngọc rơi xuống nền nhả. Ngôn Cách quay lại thấy cô đang cầm quyển Liêu trai cười ngớ ngẩn thì nhìn cô hồi lâu, khóe môi nhoẻn lên rồi quay đầu đi. Cô liếc nhìn câu chuyện trong sách, hỏi: "Ngôn Cách, anh thích mẩu truyện nào nhất?"
Anh sớm đoán được cô sẽ hỏi câu này, ánh mắt sâu dần, đáp: "Anh Ninh."
"Anh Ninh?" Chân Ý giở đến trang đó, nhìn lướt qua, đọc tới chỗ anh gạch chân, không khỏi đọc thành tiếng, "... Song nét cười rất tươi, dẫu cười đến phát rồ cũng không giảm vẻ yểu điệu, ai thấy cũng vui thích... Luôn cười ngây ngô, dường như hoàn toàn không chút toan tính (1)."
(1) Trích truyện thứ bảy trong Liêu trai chí dị (Bồ Tùng Linh). Bản dịch của Nguyễn Huệ Chi, Nhà xuất bản Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, 1999.
Cô ngước mắt lên: "Ơ? Cô nàng thích cười đến vậy à?"
Ngôn Cách xoay người lại, tay đút vào túi, dựa lưng vào giá sách, nhìn cô qua ánh nến nhẹ nhàng trải khắp phòng. Thật ra, anh nói như có ngụ ý: "Ừ, cô ấy rất thích cười."
Chân Ý không hiểu: “Em nghe nói trong Liêu trai, cô gái thích cười nhất, có tiếng cười hay nhất là Anh Ninh. Trước đây không có cơ hội đọc, bây giờ… Ồ, thật đáng yêu.”
“Ừ, rất đáng yêu.”
Chân Ý cúi đầu, không biết Ngôn Cách đang nhìn cô bằng chăm chú mà yên tâm đọc sách. Thời gian lặng yên như dòng nước chảy, như ánh mắt chân thành tha thiết của anh.
Hồi lâu sau, cô nói: “Người xưa viết sách khoa trương quá, cái gì mà nhìn đăm đăm đến nỗi quên cả giữ ý tứ chứ? Lại nói cái gì mà mấy ngày không gặp liền…” Cô ngẩng đầu lên, yêu kiều chất vấn: “Anh có hồn phách xiêu lạc đâu mất, lầm lũi quay về trước một cô gái thích cười không?”
Anh nhìn chăm chú một lát, cất giọng ấm áp thong thả: “Biết làm sao đây. Không nói cũng chẳng buồn ăn, da thịt gầy tóp.”
Tuy là lời thoại trong sách, nhưng nhìn đôi mắt trong veo tĩnh lặng rồi lắng nghe giọng điệu ôn hòa điềm đạm của anh khi nói ra những lời này, Chân Ý bỗng có cảm giác đắm chìm. Không hiểu sao cô cảm động vô cùng.
Thế nhưng, cô không còn nhớ rằng trong đống tro tàn ở tầng ba là tám năm “Hôm nay Chân Ý chưa về” của anh. Cô cũng không biết là anh đâu chỉ “Hồn phách xiêu lạc đâu mất”, đâu chỉ “Biết làm sao đây. Không nói cũng chẳng buồn ăn, da thịt gầy tóp.”
Chân Ý cúi đầu tiếp tục đọc sách, đọc một hồi lại bật cười: “Anh Ninh này thật đáng yêu, thư sinh cầm cành hoa khô héo đi gặp cô nàng để bày tỏ nỗi nhung nhớ từ hồi mới gặp, không ngờ Anh Ninh lại nói thứ cỏn con đó có gì đáng quý, nếu anh thích thì sẽ gọi lão bộc đến, bẻ hẳn một bó lớn gửi tặng riêng anh. Ha ha, đáng yêu quá.”
Mắt Ngôn Cách cũng gợn ý cười nhè nhẹ, nói: “Anh chẳng phải yêu hoa mà yêu người cầm hoa cơ.”
Nghe anh đọc lời thoại của thư sinh, cô nghiêng đầu cười, đáp lại theo lời thoại của Anh Ninh: “Tình thân họ hàng, người ai cũng có.”
Ngôn Cách lại trầm mặc. Thư phòng im phăng phắc. Chân Ý thấy anh không đối đáp nữa liền ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh thâm trầm, tình sâu như biển.
Anh chầm chậm nói: “Anh nói yêu đây chẳng phải là tình yêu họ hàng dây mơ rễ má, mà là tình yêu vợ chồng kia.”
Tim Chân Ý rộn lên, đập thình thịch, chợt cảm thấy dường như anh không phải đang đọc sách, cũng không phải đang phối hợp đùa vui với cô, mà là đang… tỏ tình? Giọng cô nhẹ xuống, liếc mắt nhìn sách, hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Đêm thì cùng chung chăn gối.”
… Tim Chân Ý hoàn toàn loạn nhịp, không thể thốt ra câu thoại “Em không quen ngủ với người lạ” phía sau. Không hiểu sao trong ánh mắt thẳng tắp mà dịu dàng của anh, mặt cô lại đỏ bừng, cúi đầu nói khẽ: “Ngôn Cách, anh không phải người lạ.”
Đêm gió lơn mưa phùn, căn phòng mập mờ vô cùng. Trái tim Chân Ý không còn yên ả nữa, cũng không còn tâm tư đọc kỹ. Cô vội lật đến trang sau thì nhìn thấy một cái tên. Ngôn Anh Ninh.
Là chữ của Ngôn Cách, có thể nhận ra rằng anh viết từ nhiều năm trước, nét chữ còn rất non nớt, chắc hẳn là thời trung học.
“Ngôn Anh Ninh?” Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, “Ai thế?”
“Tên của con gái chúng ta.”
Nội tâm Chân Ý chấn động, cô ngỡ ngàng mở to hai mắt: "Sao tự dưng nói lời không giống anh thế?"
"Chân Ý." Anh khẽ nói, "Anh đang cầu hôn em đấy."
Đêm mưa gió rền rĩ, nơi phòng sách cổ xưa tỏa ra ánh đèn mông lung ấm áp. Chân Ý cầm quyển Liêu trai chí dị của hơn ba trăm năm trước, ngơ ngẩn đứng đó. Cô hoàn toàn không ngờ Ngôn Cách cầu hôn cô, càng không ngờ thật ra tâm tư này anh đã giấu kín suốt chín năm. Chín năm trước, anh viết cái tên "Ngôn Anh Ninh" ngây ngô lên trang sách xưa cũ ố vàng, để rồi cuối cùng có một ngày, anh đưa cô gái mình thích đến nhà và nói với cô rằng anh phát hiện trong quyển sách của ba trăm năm trước có cô gái hồn nhiên thích cười như cô. Vì thế, anh đã nghĩ ra tên cho con gái họ. Sau đó, dùng một cái tên để cầu hôn cô.
Giờ đây, chàng thiếu niên ấy đã trưởng thành đứng trước mặt cô, khuôn mặt như vẽ, hai má đỏ ửng vì lo lắng và xấu hổ.
Mắt Chân Ý ươn ướt: "Em tưởng em phải cầu hôn anh.”
Mắt anh sâu thẳm, nói chậm rãi: "Trên đời này, anh chỉ thích hai thứ, bầu trời đầy sao và Chân Ý. Một thứ bởi vì em, một thứ chính là em."
Nước mắt cô rơi lã chã, đầu óc lại trống rỗng, không thể nghĩ được gì. Anh chờ một lát, thấy cô chỉ rơi nước mắt, hỏi: "Chân Ý, em có đồng ý không?"
"Dĩ nhiên đồng ý rồi!" Cô nhào tới ôm lấy cổ anh, kích động đến run rẩy, "Em chỉ bất ngờ quá thôi, sao bất thình lình thế? Anh làm em giật cả mình."
Anh chiều theo cúi người xuống, ôm cô, trả lời thẳng thắn: "Không có gì để do dự cả."
Một câu nói đơn giản khiến nước mắt cô tuôn rơi. Cô vừa khóc lại vừa cười. Mười ba năm, cuối cùng họ đã đến bên nhau, tất cả những gì đã qua đến thời khắc này đều trở nên đáng giá.
Lòng cô dâng tràn hạnh phúc, đá giày, chân trần giẫm lên chân anh rồi ôm anh xoay tròn trong cơn gió vấn vít.
“Ngôn Cách, anh cho rằng tình yêu vợ chồng là gì?”
Anh nói chậm rãi: “Anh cho rằng tình yêu vợ chồng chính là tin em, kính em, bảo vệ em và che chở em.”
Lòng cô ấm áp. “Tình yêu trong mắt em không phải thứ tình cảm vấn vương đơn thuần mà là tình yêu vợ chồng. Tình yêu vợ chồng, đêm chung chăn gối.” Ngâm nga mấy câu, trái tim lại gợn sóng. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng như chứa đựng ánh nến lung linh, nhìn anh rồi dịu dàng và thong thả nói: “Ngôn Cách?”
“Ừ?”
“Em muốn… tình yêu vợ chồng.”
Anh căng thẳng đến nỗi cơ thể căng cứng. Hồi lâu anh khẽ đáp: “Được.”
Anh vòng tay ra sau eo, cầm lấy tay cô. Cô giãy nhẹ, nghiêng đầu tựa vào hõm vai anh, lẩm bẩm: “Ngôn Cách, em thích ở đây.” Trong phòng sách như phim Chuộc lỗi.
Anh hơi sững sờ, cô đã buông anh ra, tháo dây lưng trên áo tắm, chiếc áo choàng tắm tuột xuống bên chân, Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mà cô lén lấy từ tủ quần áo của anh sau khi tắm, để lộ đôi chân dài cân đối. Cởi mấy cúc áo đầu, làn da như mỡ đông.
Cô cắn nhẹ môi, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, kiễng chân, yêu kiều nói: “Ngôn Cách… Em muốn ở đây.”
Anh ghìm lại trái tim đang đập rối loạn, ánh mắt bất giác sâu thêm: "Được."
Hai người ôm nhau bước chậm đến bên giá sách. Anh dừng bước, bàn tay lướt tới dưới mông cô. Vén lớp áo mỏng lên, lòng bàn tay anh chạm vào cơ thể đầy đặn và đàn hồi. Cô phối hợp kiễng chân lên để bản thân vùi sâu vào tay anh.
Anh nhấc cô đặt lên giá sách, Anh ở trước mắt, sau lưng là sách của anh. Giữa không gian chật hẹp này, cô đã không còn nơi trốn tránh, lồng ngực lại lấp đầy niềm mong đợi, hoàn toàn giao mình cho anh. Ngoài cửa là gió mưa bập bùng, trong phòng là mùi trầm hương phảng phất tỏa ra từ lò, nhẹ nhàng như sương, không mãnh liệt nhưng đủ khiến cô chìm trong mê say túy lúy. Anh cúi đầu đưa bờ miệng thơm ngát mút lấy môi cô, hơi thở đậm dần. Tay anh luồn vào áo sơ mi, lòng bàn tay hơi thô ráp, mơn trớn vuốt ve làn da bóng loáng mịn màng của cô. Ngón tay anh thon dài men theo sống lưng cô. Cô không thể động đậy như con mèo nhỏ bị xách cổ, ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, rên rỉ, mặc anh lướt xuống ôm lấy bờ mông rồi khẽ đưa những ngón tay dịu dàng vỗ về xương cụt.
Lòng cô râm ran, thân thể như một khối trống rỗng. Cô hít thở khó khăn, lẩm bẩm: "Ngôn Cách."
Anh buông môi cô ra, cụp mắt nhìn cô. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt ướt át và trong veo. Nhìn cô chăm chú hồi lâu, anh cúi người kề sát cô, cọ nhẹ đôi má nóng hổi của cô, theo bản năng tìm kiếm thân mật như loài thú.
Gió đêm khẽ lay động mấy chiếc đèn lồng, áo sơ mi của Chân Ý ướt đẫm, quấn hờ trên thân thể mảnh mai đang run rẩy trước gió của cô.
Đôi chân trần thon dài trắng nõn của cô kề sát mái tóc mềm mại của anh, bắp chân mềm rũ khoác lên lưng anh, khẽ run rẩy. Cô ngửa đầu, đôi mắt lóng lánh và mơ màng, nhìn căn phòng thanh nhã với cầu thang màu gỗ thô cùng ánh đèn mờ ám và bao quyển sách cổ xung quanh, Cô xấuhổ nhắm mắt lại, thân thể dần dần cứng ngắc, ngón chân như ngọc trắng cuộn lại, cọ xát lưng anh.
"Ưm." Cô khẽ rên, ngẩng đầu lên, cắn môi run rẩy như chiếc lá rụng cuốn theo cơn gió, muốn bám lấy thứ gì gần đó nhưng lại kéo rơi mấy cuốn sách trên giá. Chúng rơi xuống đất, trang giấy sột soạt.
"Chân Ý." Anh gọi bằng giọng khản đặc, đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô tới gần. Chân cô theo đà, bất giác tách ra, đặt ngang hông anh.
"Ôi!" Cô thức tỉnh giữa màn sương mờ phủ, người cong lên, cánh tay mảnh mai ôm chặt lấy cổ anh.
Mái tóc lòa xòa trên trán anh bị mồ hôi thấm đẫm, đôi mắt thâm trầm u ám: "Chân Ý?"
"Hả?" Cô uất ức rên nhỏ, giọng khẽ khàng như muỗi kêu.
"Có đau không?" Giọng anh khàn khàn mà kiềm chế.
"Ừm." Cô như muốn khóc, giọng nói êm dịu đến lạ, hệt lớp voan trắng mỏng manh. Cô ngậm lấy vành tai anh, rên rỉ như đau đớn lại như vui sướng, "Nhưng cũng rất thoải mái."
Những cuốn sách sau lưng lay động nhẹ nhàng. Cô tựa đầu lên vai anh, vui vẻ đến độ không chút ngại ngùng.
Trang sách lật giở sột soạt. Ánh nến lay động, căn phòng ngát hương giấy mực.
Cơn gió cuối thu lùa vào từ cửa sổ gỗ hệt như thủy triều không thể cản ngăn, cuốn mái tóc đen của cô bay múa. Nóng lạnh đan xen, cô bị kích thích đến độ toàn thân run rẩy, mỗi một tấc da thịt đều căng chặt và run cầm cập trước cơn gió lạnh. Cô nhíu mày rên rỉ, ngẩng đầu thấy chiếc đèn hoa lan phía trên như bừng lên cả trời pháo hoa rực rỡ.
Ngoài cửa, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.
Mười ngón tay của anh và cô đan xen, tì chặt trên giá sách. Cô như thánh nữ bị ghim trên chiếc giá gỗ, ngẩng đầu như hướng lên thiên đường, thân thể lơ lửng như được sức mạnh nào đó kéo lên cao.
Đối với Chân Ý, đêm nay không hề yên bình, nhưng cũng là một đêm đặc biệt yên bình.
Ngoài tòa tháp, con bão đã tới, gió lớn mưa rào. Lá cây xào xạc, nước mưa vỗ lên lan can và cửa sổ. Một đêm vốn ồn ã nhưng nụ hôn và cái vuốt ve anh trao cùng vòng tay vói nhịp tim anh đã biến tất cả trở nên dịu dàng và chân thật.
Hai người chen chúc tren chiếc sập nghiêng nho nhỏ, đắp chiếc áo tắm và tấm chăn mỏng, khó khăn lắm mới che kín được bắp chân trần của cô, bàn chân trắng nõn lạnh băng của cô lộ ra đụng phải chân anh.
"Chân Ý." Anh lại kéo áo tắm và chăn mỏng về phía cô.
"Ừm?" Cô lười nhác ngâm nga, mắt không mở nổi, lưu luyến làn da căng đầy và nhiệt độ cực nóng nơi lồng ngực anh.
"Anh bế em xuống tầng, trở về phòng ngủ nhé, có được không?"
"Không được." Cô yêu kiều hừ nhẹ, ôm chặt eo anh thêm. Lòng bàn chân lành lạnh áp sát chân anh, ấm áp quá. Anh thuận đà giữ chặt chân cô, cố gắng truyền hơi ấm cho cô.
“Em không muốn động đậy." Cô lẩm bẩm. Giờ phút này, nghe nhịp tim đều đều mạnh mẽ của anh, cô không hề muốn bị quấy rầy.
Anh áp sát gò má lành lạnh của cô, nói khẽ: "Nhưng anh lo em bị cảm lạnh."
"Ấm áp thế này sao cảm lạnh được?" Cô nói mơ.
Hôm sau, trời quang mây tạnh, màu xanh lam hòa với ánh nắng màu trắng nhạt, trông cao xa vô cùng. Dãy núi sau mưa tràn ngập mùi lá cây và hương bùn đất tươi mát. Trang viên như được nước gột rửa, đơn sơ tựa bức tranh mưa bụi chốn Giang Nam. Đá xanh ẩm ướt nhưng không đọng nước, Chân Ý bước lên trên, được Ngôn Cách nắm tay, băng qua sương mù sau cơn mưa. Họ mới trở về từ chỗ ông bà Ngôn, cũng đã gặp những bề trên khác trong nhà. Ngôn Cách nói đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày Mười tháng Chín năm sau. Hôm đó tròn mười ba năm kể từ ngày họ quen nhau. Đi qua cổng căn viện trồng hoa dâm bụt, Ngôn Cách dừng bước, hỏi: "Có muốn đi thăm Ngôn Hủ không?" Bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của anh, thân phận khác hẳn trước kia.
Bước vào căn viện, vòng qua tấm bình phong, mấy con chim nhỏ đang nhảy nhót trên thảm cỏ, mổ hạt cây rơi rụng sau mưa. Trên ban công, Ngôn Hủ ngồi xe lăn, lẳng lặng nhắm mắt, cơn gió phất nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán anh. An Dao ngồi cạnh lan can, cầm một quyển sách đọc thơ cho anh: "... Hoa hạnh như mưa rơi ướt áo. Gió dương liễu lạnh chẳng phiền ta...(2)”
(2) Trích bài thơ Tuyệt cú của Thiền sư Chí An. Bản dịch của Vũ Minh Tâm, Tống thi tứ tuyệt, Nhà xuất bản Thế giới, 2010.
Đọc được một nửa, sợ chân anh bị lạnh, cô giơ tay lên dém chăn cho anh. Ngôn Hủ chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô. Một chú chim nhỏ nhảy tới lan can, giương mắt nhìn hai người.
"Ngôn Hủ, An Dao."
Lâu rồi An Dao chưa gặp Chân Ý nên cũng rất vui. Hai người hỏi thăm nhau mấy câu, Chân Ý quay lại, thấy Ngôn Hủ mải chơi chiếc rubic năm tầng, sắp đặt màu sắc hệt như người máy. Cô tò mò tiến tới: "Ngôn Hủ, anh có thể dạy tôi không?"
Cô nhẫn nại đợi mấy giây, anh mới ngước mắt lên, nói: "Tôi đang nghĩ tới một con số, đoán đúng tôi sẽ dạy cô."
"Cứ vậy mà đoán à?" Chân Ý bối rối.
"Ừ."
Mười giây sau, Ngôn Hủ ngẫm lại, tốt bụng gợi ý: "Tôi đang nghĩ một số ở giữa số 2 và số 4."
Chân Ý nói ngay: "3!"
"Tiếc quá." Ngôn Hủ cúi đầu, "Tôi đang nghĩ tới số 2,8284271247462..."
Sau khi nói mấy chục con số trước ánh mắt kinh ngạc của Chân Ý, anh tiếp lời: "Ừ, chính là căn bậc hai của 8."
Chân Ý quay sang nhìn Ngôn Cách. Em trai anh xấu xa như vậy, anh thật sự không biết ư?
#Lam Anh: Thật sự xin lỗi các bạn, mấy ngày sắp tới mình bận nên không thể ra chương sớm được, mong các bạn thứ lỗi. Mình sẽ cố gắng type cho các bạn sớm nhất có thể. *Cúi đầu*
À, mình xin trả lời là truyện sẽ hoàn trong tháng này nha, các bạn đừng lo, mình không chạy đâu :D
Một buổi chiều, Chân Ý quấn chăn nằm trên ghế bập bênh ngoài lan can căn lầu. Dưới tán cây sơn trà, thỉnh thoảng cô chợp mắt ngủ, thỉnh thoảng mở mắt nhìn trời. Gió rất lớn, có thể lay động chiếc ghế bập bênh của cô, đung đưa dao động. Đầu óc cô trở nên thanh thản. Dự báo thời tiết nói gió bão thu đông hiếm gặp đã đổ bộ vào thành phố K. Rừng cây sum suê vi vút gió, mang đậm cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão. Thời khắc thiên nhiên áp đảo thế này thì có lẽ nên ở nơi gần với thiên nhiên nhất.
Ngôn Cách luyện chữ trong phòng. Thỉnh thoảng ngắm cô ngủ, anh lấy một tấm chăn đắp cho cô, rồi chốc chốc thấy cô tỉnh giấc, anh lại bưng một tách trà nóng cho cô, thường xuyên... chỉ tới cửa liếc nhìn cô, nhìn sợi tóc bay lòa xòa trong gió nhưng khuôn mặt khi ngủ lại yên bình, thấy cô vẫn ở đó thì lại rút chân về. Đi đi lại lại mấy lần, thậm chí anh có thể đứng ở cửa nhìn cô mấy mươi phút mà không nói lời nào, chỉ có ánh mắt sâu thẳm.
Sau bữa tối, Ngôn Cách định tới phòng sách ở tòa tháp tìm tài liệu. Chân Ý đã tắm rửa xong, choàng áo tắm của anh rồi đi cùng. Đến tối, gió núi lớn hơn, quẩn quanh gào thét bên ngoài. Tiếng chuông gió trừ tà kêu leng keng như hòa âm cùng tiếng gió. Ánh đèn hòa nhã quyện cùng ánh nến ấm áp biến nơi này thành bến cảng nương náu dịu dàng giữa cơn gió mạnh bạo ngoài kia. Ngôn Cách dáng người thẳng tắp, đứng tìm sách trước một bức tường toàn giá sách. Chân Ý nhàn nhã chắp tay sau lưng, nhón bước ngó nghiêng xung quanh.
Anh có rất nhiều phòng sách, một phòng trong phòng ngủ, một phòng dưới lầu và hai phòng trong tòa tháp. Hình như tầng ba gặp hỏa hoạn, tầng hai vẫn bình yên vô sự. Phòng sách này chuyên chứa sách cổ. Mức độ ố vảng của trang sách đã không thể diễn tả bằng năm tháng, e rằng phải nói là lịch sử. Giấy cói, giấy da trâu, sách cuộn, thẻ tre, mai rùa, bản khắc... Mỗi quyển sách ở đó đều vô cùng quý giá.
Chân Ý lòng đầy kính nể, nhìn bộ sách đã được kỹ thuật hiện đại phục hồi và bảo quản, không dám tự tiện đụng vào. Khó khăn lắm mới lấy được mấy cuộn sách da chỉ lớn bằng đầu ngón tay, cô dè dặt mở ra. Vừa nhẹ vừa mỏng, cảm xúc nhẵn mịn mát lạnh. Ặc, chữ như gà bới, đọc không hiểu gì cả.
"Đây là cái gì?” Cô hỏi.
Ngôn Cách quay lại nhìn: "Kinh Niết Bàn loại lớn." Hồi lâu sau, anh nói: "Đó là sách da người."
Da người? Chân Ý vội đặt sách về chỗ cũ, trong lòng khẽ nói vài lời an nghỉ. Đi vài bước, cô lại thấy một loạt sách cuộn trong ống tre, lớp khăn gấm trên sách viết: "Gia huấn họ Ngôn”. Cô nổi hứng thú, cầm quyển “Tu thân", mở ra đọc: "... Lễ ký nói rằng: Không sinh kiêu ngạo, không buông dục vọng, không thỏa chí nguyện, không tận niềm vui. Vũ trụ có thể đạt đến ranh giới cảm xúc không còn giới hạn..."
Thẻ tre cằn cỗi, nét mực khô cong. Đặt nó trong lòng bàn tay, như thể trông thấy lễ nghi phong tục còn lưu giữ trong gia tộc vang danh suốt nghìn năm.
Cô cẩn thận cuộn sổ lại rồi rón rén đặt về chỗ cũ. Đối với cô mà nói, những quyển sách cổ trong căn phòng này quá sâu xa. Cô lại thong thả bước tới trước bàn sách của Ngôn Cách, thấy trên bàn có một quyển Liêu trai chí dị từ đời Thanh, còn có vết tích lật giở thường xuyên và cả ghi chú. Chân Ý buồn cười. Thường ngày người này thanh nhã nghiêm túc, vậy mà lại ngấm ngầm có sở thích đọc truyện tình yêu giữa thư sinh và hồ ly yêu quái. Nghĩ tới cảnh anh nghiêm mặt xem nam nữ chàng chàng thiếp thiếp trong sách, cô không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Ngoài kia, gió rít thét gào, trong phòng lại yên ắng. Tiếng cười của cô thật giống châu ngọc rơi xuống nền nhả. Ngôn Cách quay lại thấy cô đang cầm quyển Liêu trai cười ngớ ngẩn thì nhìn cô hồi lâu, khóe môi nhoẻn lên rồi quay đầu đi. Cô liếc nhìn câu chuyện trong sách, hỏi: "Ngôn Cách, anh thích mẩu truyện nào nhất?"
Anh sớm đoán được cô sẽ hỏi câu này, ánh mắt sâu dần, đáp: "Anh Ninh."
"Anh Ninh?" Chân Ý giở đến trang đó, nhìn lướt qua, đọc tới chỗ anh gạch chân, không khỏi đọc thành tiếng, "... Song nét cười rất tươi, dẫu cười đến phát rồ cũng không giảm vẻ yểu điệu, ai thấy cũng vui thích... Luôn cười ngây ngô, dường như hoàn toàn không chút toan tính (1)."
(1) Trích truyện thứ bảy trong Liêu trai chí dị (Bồ Tùng Linh). Bản dịch của Nguyễn Huệ Chi, Nhà xuất bản Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh, 1999.
Cô ngước mắt lên: "Ơ? Cô nàng thích cười đến vậy à?"
Ngôn Cách xoay người lại, tay đút vào túi, dựa lưng vào giá sách, nhìn cô qua ánh nến nhẹ nhàng trải khắp phòng. Thật ra, anh nói như có ngụ ý: "Ừ, cô ấy rất thích cười."
Chân Ý không hiểu: “Em nghe nói trong Liêu trai, cô gái thích cười nhất, có tiếng cười hay nhất là Anh Ninh. Trước đây không có cơ hội đọc, bây giờ… Ồ, thật đáng yêu.”
“Ừ, rất đáng yêu.”
Chân Ý cúi đầu, không biết Ngôn Cách đang nhìn cô bằng chăm chú mà yên tâm đọc sách. Thời gian lặng yên như dòng nước chảy, như ánh mắt chân thành tha thiết của anh.
Hồi lâu sau, cô nói: “Người xưa viết sách khoa trương quá, cái gì mà nhìn đăm đăm đến nỗi quên cả giữ ý tứ chứ? Lại nói cái gì mà mấy ngày không gặp liền…” Cô ngẩng đầu lên, yêu kiều chất vấn: “Anh có hồn phách xiêu lạc đâu mất, lầm lũi quay về trước một cô gái thích cười không?”
Anh nhìn chăm chú một lát, cất giọng ấm áp thong thả: “Biết làm sao đây. Không nói cũng chẳng buồn ăn, da thịt gầy tóp.”
Tuy là lời thoại trong sách, nhưng nhìn đôi mắt trong veo tĩnh lặng rồi lắng nghe giọng điệu ôn hòa điềm đạm của anh khi nói ra những lời này, Chân Ý bỗng có cảm giác đắm chìm. Không hiểu sao cô cảm động vô cùng.
Thế nhưng, cô không còn nhớ rằng trong đống tro tàn ở tầng ba là tám năm “Hôm nay Chân Ý chưa về” của anh. Cô cũng không biết là anh đâu chỉ “Hồn phách xiêu lạc đâu mất”, đâu chỉ “Biết làm sao đây. Không nói cũng chẳng buồn ăn, da thịt gầy tóp.”
Chân Ý cúi đầu tiếp tục đọc sách, đọc một hồi lại bật cười: “Anh Ninh này thật đáng yêu, thư sinh cầm cành hoa khô héo đi gặp cô nàng để bày tỏ nỗi nhung nhớ từ hồi mới gặp, không ngờ Anh Ninh lại nói thứ cỏn con đó có gì đáng quý, nếu anh thích thì sẽ gọi lão bộc đến, bẻ hẳn một bó lớn gửi tặng riêng anh. Ha ha, đáng yêu quá.”
Mắt Ngôn Cách cũng gợn ý cười nhè nhẹ, nói: “Anh chẳng phải yêu hoa mà yêu người cầm hoa cơ.”
Nghe anh đọc lời thoại của thư sinh, cô nghiêng đầu cười, đáp lại theo lời thoại của Anh Ninh: “Tình thân họ hàng, người ai cũng có.”
Ngôn Cách lại trầm mặc. Thư phòng im phăng phắc. Chân Ý thấy anh không đối đáp nữa liền ngẩng đầu nhìn anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh thâm trầm, tình sâu như biển.
Anh chầm chậm nói: “Anh nói yêu đây chẳng phải là tình yêu họ hàng dây mơ rễ má, mà là tình yêu vợ chồng kia.”
Tim Chân Ý rộn lên, đập thình thịch, chợt cảm thấy dường như anh không phải đang đọc sách, cũng không phải đang phối hợp đùa vui với cô, mà là đang… tỏ tình? Giọng cô nhẹ xuống, liếc mắt nhìn sách, hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
“Đêm thì cùng chung chăn gối.”
… Tim Chân Ý hoàn toàn loạn nhịp, không thể thốt ra câu thoại “Em không quen ngủ với người lạ” phía sau. Không hiểu sao trong ánh mắt thẳng tắp mà dịu dàng của anh, mặt cô lại đỏ bừng, cúi đầu nói khẽ: “Ngôn Cách, anh không phải người lạ.”
Đêm gió lơn mưa phùn, căn phòng mập mờ vô cùng. Trái tim Chân Ý không còn yên ả nữa, cũng không còn tâm tư đọc kỹ. Cô vội lật đến trang sau thì nhìn thấy một cái tên. Ngôn Anh Ninh.
Là chữ của Ngôn Cách, có thể nhận ra rằng anh viết từ nhiều năm trước, nét chữ còn rất non nớt, chắc hẳn là thời trung học.
“Ngôn Anh Ninh?” Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, “Ai thế?”
“Tên của con gái chúng ta.”
Nội tâm Chân Ý chấn động, cô ngỡ ngàng mở to hai mắt: "Sao tự dưng nói lời không giống anh thế?"
"Chân Ý." Anh khẽ nói, "Anh đang cầu hôn em đấy."
Đêm mưa gió rền rĩ, nơi phòng sách cổ xưa tỏa ra ánh đèn mông lung ấm áp. Chân Ý cầm quyển Liêu trai chí dị của hơn ba trăm năm trước, ngơ ngẩn đứng đó. Cô hoàn toàn không ngờ Ngôn Cách cầu hôn cô, càng không ngờ thật ra tâm tư này anh đã giấu kín suốt chín năm. Chín năm trước, anh viết cái tên "Ngôn Anh Ninh" ngây ngô lên trang sách xưa cũ ố vàng, để rồi cuối cùng có một ngày, anh đưa cô gái mình thích đến nhà và nói với cô rằng anh phát hiện trong quyển sách của ba trăm năm trước có cô gái hồn nhiên thích cười như cô. Vì thế, anh đã nghĩ ra tên cho con gái họ. Sau đó, dùng một cái tên để cầu hôn cô.
Giờ đây, chàng thiếu niên ấy đã trưởng thành đứng trước mặt cô, khuôn mặt như vẽ, hai má đỏ ửng vì lo lắng và xấu hổ.
Mắt Chân Ý ươn ướt: "Em tưởng em phải cầu hôn anh.”
Mắt anh sâu thẳm, nói chậm rãi: "Trên đời này, anh chỉ thích hai thứ, bầu trời đầy sao và Chân Ý. Một thứ bởi vì em, một thứ chính là em."
Nước mắt cô rơi lã chã, đầu óc lại trống rỗng, không thể nghĩ được gì. Anh chờ một lát, thấy cô chỉ rơi nước mắt, hỏi: "Chân Ý, em có đồng ý không?"
"Dĩ nhiên đồng ý rồi!" Cô nhào tới ôm lấy cổ anh, kích động đến run rẩy, "Em chỉ bất ngờ quá thôi, sao bất thình lình thế? Anh làm em giật cả mình."
Anh chiều theo cúi người xuống, ôm cô, trả lời thẳng thắn: "Không có gì để do dự cả."
Một câu nói đơn giản khiến nước mắt cô tuôn rơi. Cô vừa khóc lại vừa cười. Mười ba năm, cuối cùng họ đã đến bên nhau, tất cả những gì đã qua đến thời khắc này đều trở nên đáng giá.
Lòng cô dâng tràn hạnh phúc, đá giày, chân trần giẫm lên chân anh rồi ôm anh xoay tròn trong cơn gió vấn vít.
“Ngôn Cách, anh cho rằng tình yêu vợ chồng là gì?”
Anh nói chậm rãi: “Anh cho rằng tình yêu vợ chồng chính là tin em, kính em, bảo vệ em và che chở em.”
Lòng cô ấm áp. “Tình yêu trong mắt em không phải thứ tình cảm vấn vương đơn thuần mà là tình yêu vợ chồng. Tình yêu vợ chồng, đêm chung chăn gối.” Ngâm nga mấy câu, trái tim lại gợn sóng. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng như chứa đựng ánh nến lung linh, nhìn anh rồi dịu dàng và thong thả nói: “Ngôn Cách?”
“Ừ?”
“Em muốn… tình yêu vợ chồng.”
Anh căng thẳng đến nỗi cơ thể căng cứng. Hồi lâu anh khẽ đáp: “Được.”
Anh vòng tay ra sau eo, cầm lấy tay cô. Cô giãy nhẹ, nghiêng đầu tựa vào hõm vai anh, lẩm bẩm: “Ngôn Cách, em thích ở đây.” Trong phòng sách như phim Chuộc lỗi.
Anh hơi sững sờ, cô đã buông anh ra, tháo dây lưng trên áo tắm, chiếc áo choàng tắm tuột xuống bên chân, Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mà cô lén lấy từ tủ quần áo của anh sau khi tắm, để lộ đôi chân dài cân đối. Cởi mấy cúc áo đầu, làn da như mỡ đông.
Cô cắn nhẹ môi, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, kiễng chân, yêu kiều nói: “Ngôn Cách… Em muốn ở đây.”
Anh ghìm lại trái tim đang đập rối loạn, ánh mắt bất giác sâu thêm: "Được."
Hai người ôm nhau bước chậm đến bên giá sách. Anh dừng bước, bàn tay lướt tới dưới mông cô. Vén lớp áo mỏng lên, lòng bàn tay anh chạm vào cơ thể đầy đặn và đàn hồi. Cô phối hợp kiễng chân lên để bản thân vùi sâu vào tay anh.
Anh nhấc cô đặt lên giá sách, Anh ở trước mắt, sau lưng là sách của anh. Giữa không gian chật hẹp này, cô đã không còn nơi trốn tránh, lồng ngực lại lấp đầy niềm mong đợi, hoàn toàn giao mình cho anh. Ngoài cửa là gió mưa bập bùng, trong phòng là mùi trầm hương phảng phất tỏa ra từ lò, nhẹ nhàng như sương, không mãnh liệt nhưng đủ khiến cô chìm trong mê say túy lúy. Anh cúi đầu đưa bờ miệng thơm ngát mút lấy môi cô, hơi thở đậm dần. Tay anh luồn vào áo sơ mi, lòng bàn tay hơi thô ráp, mơn trớn vuốt ve làn da bóng loáng mịn màng của cô. Ngón tay anh thon dài men theo sống lưng cô. Cô không thể động đậy như con mèo nhỏ bị xách cổ, ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, rên rỉ, mặc anh lướt xuống ôm lấy bờ mông rồi khẽ đưa những ngón tay dịu dàng vỗ về xương cụt.
Lòng cô râm ran, thân thể như một khối trống rỗng. Cô hít thở khó khăn, lẩm bẩm: "Ngôn Cách."
Anh buông môi cô ra, cụp mắt nhìn cô. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt ướt át và trong veo. Nhìn cô chăm chú hồi lâu, anh cúi người kề sát cô, cọ nhẹ đôi má nóng hổi của cô, theo bản năng tìm kiếm thân mật như loài thú.
Gió đêm khẽ lay động mấy chiếc đèn lồng, áo sơ mi của Chân Ý ướt đẫm, quấn hờ trên thân thể mảnh mai đang run rẩy trước gió của cô.
Đôi chân trần thon dài trắng nõn của cô kề sát mái tóc mềm mại của anh, bắp chân mềm rũ khoác lên lưng anh, khẽ run rẩy. Cô ngửa đầu, đôi mắt lóng lánh và mơ màng, nhìn căn phòng thanh nhã với cầu thang màu gỗ thô cùng ánh đèn mờ ám và bao quyển sách cổ xung quanh, Cô xấuhổ nhắm mắt lại, thân thể dần dần cứng ngắc, ngón chân như ngọc trắng cuộn lại, cọ xát lưng anh.
"Ưm." Cô khẽ rên, ngẩng đầu lên, cắn môi run rẩy như chiếc lá rụng cuốn theo cơn gió, muốn bám lấy thứ gì gần đó nhưng lại kéo rơi mấy cuốn sách trên giá. Chúng rơi xuống đất, trang giấy sột soạt.
"Chân Ý." Anh gọi bằng giọng khản đặc, đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô tới gần. Chân cô theo đà, bất giác tách ra, đặt ngang hông anh.
"Ôi!" Cô thức tỉnh giữa màn sương mờ phủ, người cong lên, cánh tay mảnh mai ôm chặt lấy cổ anh.
Mái tóc lòa xòa trên trán anh bị mồ hôi thấm đẫm, đôi mắt thâm trầm u ám: "Chân Ý?"
"Hả?" Cô uất ức rên nhỏ, giọng khẽ khàng như muỗi kêu.
"Có đau không?" Giọng anh khàn khàn mà kiềm chế.
"Ừm." Cô như muốn khóc, giọng nói êm dịu đến lạ, hệt lớp voan trắng mỏng manh. Cô ngậm lấy vành tai anh, rên rỉ như đau đớn lại như vui sướng, "Nhưng cũng rất thoải mái."
Những cuốn sách sau lưng lay động nhẹ nhàng. Cô tựa đầu lên vai anh, vui vẻ đến độ không chút ngại ngùng.
Trang sách lật giở sột soạt. Ánh nến lay động, căn phòng ngát hương giấy mực.
Cơn gió cuối thu lùa vào từ cửa sổ gỗ hệt như thủy triều không thể cản ngăn, cuốn mái tóc đen của cô bay múa. Nóng lạnh đan xen, cô bị kích thích đến độ toàn thân run rẩy, mỗi một tấc da thịt đều căng chặt và run cầm cập trước cơn gió lạnh. Cô nhíu mày rên rỉ, ngẩng đầu thấy chiếc đèn hoa lan phía trên như bừng lên cả trời pháo hoa rực rỡ.
Ngoài cửa, sấm sét vang dội, mưa như trút nước.
Mười ngón tay của anh và cô đan xen, tì chặt trên giá sách. Cô như thánh nữ bị ghim trên chiếc giá gỗ, ngẩng đầu như hướng lên thiên đường, thân thể lơ lửng như được sức mạnh nào đó kéo lên cao.
Đối với Chân Ý, đêm nay không hề yên bình, nhưng cũng là một đêm đặc biệt yên bình.
Ngoài tòa tháp, con bão đã tới, gió lớn mưa rào. Lá cây xào xạc, nước mưa vỗ lên lan can và cửa sổ. Một đêm vốn ồn ã nhưng nụ hôn và cái vuốt ve anh trao cùng vòng tay vói nhịp tim anh đã biến tất cả trở nên dịu dàng và chân thật.
Hai người chen chúc tren chiếc sập nghiêng nho nhỏ, đắp chiếc áo tắm và tấm chăn mỏng, khó khăn lắm mới che kín được bắp chân trần của cô, bàn chân trắng nõn lạnh băng của cô lộ ra đụng phải chân anh.
"Chân Ý." Anh lại kéo áo tắm và chăn mỏng về phía cô.
"Ừm?" Cô lười nhác ngâm nga, mắt không mở nổi, lưu luyến làn da căng đầy và nhiệt độ cực nóng nơi lồng ngực anh.
"Anh bế em xuống tầng, trở về phòng ngủ nhé, có được không?"
"Không được." Cô yêu kiều hừ nhẹ, ôm chặt eo anh thêm. Lòng bàn chân lành lạnh áp sát chân anh, ấm áp quá. Anh thuận đà giữ chặt chân cô, cố gắng truyền hơi ấm cho cô.
“Em không muốn động đậy." Cô lẩm bẩm. Giờ phút này, nghe nhịp tim đều đều mạnh mẽ của anh, cô không hề muốn bị quấy rầy.
Anh áp sát gò má lành lạnh của cô, nói khẽ: "Nhưng anh lo em bị cảm lạnh."
"Ấm áp thế này sao cảm lạnh được?" Cô nói mơ.
Hôm sau, trời quang mây tạnh, màu xanh lam hòa với ánh nắng màu trắng nhạt, trông cao xa vô cùng. Dãy núi sau mưa tràn ngập mùi lá cây và hương bùn đất tươi mát. Trang viên như được nước gột rửa, đơn sơ tựa bức tranh mưa bụi chốn Giang Nam. Đá xanh ẩm ướt nhưng không đọng nước, Chân Ý bước lên trên, được Ngôn Cách nắm tay, băng qua sương mù sau cơn mưa. Họ mới trở về từ chỗ ông bà Ngôn, cũng đã gặp những bề trên khác trong nhà. Ngôn Cách nói đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày Mười tháng Chín năm sau. Hôm đó tròn mười ba năm kể từ ngày họ quen nhau. Đi qua cổng căn viện trồng hoa dâm bụt, Ngôn Cách dừng bước, hỏi: "Có muốn đi thăm Ngôn Hủ không?" Bây giờ cô đã là vợ chưa cưới của anh, thân phận khác hẳn trước kia.
Bước vào căn viện, vòng qua tấm bình phong, mấy con chim nhỏ đang nhảy nhót trên thảm cỏ, mổ hạt cây rơi rụng sau mưa. Trên ban công, Ngôn Hủ ngồi xe lăn, lẳng lặng nhắm mắt, cơn gió phất nhẹ mái tóc lòa xòa trên trán anh. An Dao ngồi cạnh lan can, cầm một quyển sách đọc thơ cho anh: "... Hoa hạnh như mưa rơi ướt áo. Gió dương liễu lạnh chẳng phiền ta...(2)”
(2) Trích bài thơ Tuyệt cú của Thiền sư Chí An. Bản dịch của Vũ Minh Tâm, Tống thi tứ tuyệt, Nhà xuất bản Thế giới, 2010.
Đọc được một nửa, sợ chân anh bị lạnh, cô giơ tay lên dém chăn cho anh. Ngôn Hủ chậm rãi mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô. Một chú chim nhỏ nhảy tới lan can, giương mắt nhìn hai người.
"Ngôn Hủ, An Dao."
Lâu rồi An Dao chưa gặp Chân Ý nên cũng rất vui. Hai người hỏi thăm nhau mấy câu, Chân Ý quay lại, thấy Ngôn Hủ mải chơi chiếc rubic năm tầng, sắp đặt màu sắc hệt như người máy. Cô tò mò tiến tới: "Ngôn Hủ, anh có thể dạy tôi không?"
Cô nhẫn nại đợi mấy giây, anh mới ngước mắt lên, nói: "Tôi đang nghĩ tới một con số, đoán đúng tôi sẽ dạy cô."
"Cứ vậy mà đoán à?" Chân Ý bối rối.
"Ừ."
Mười giây sau, Ngôn Hủ ngẫm lại, tốt bụng gợi ý: "Tôi đang nghĩ một số ở giữa số 2 và số 4."
Chân Ý nói ngay: "3!"
"Tiếc quá." Ngôn Hủ cúi đầu, "Tôi đang nghĩ tới số 2,8284271247462..."
Sau khi nói mấy chục con số trước ánh mắt kinh ngạc của Chân Ý, anh tiếp lời: "Ừ, chính là căn bậc hai của 8."
Chân Ý quay sang nhìn Ngôn Cách. Em trai anh xấu xa như vậy, anh thật sự không biết ư?
#Lam Anh: Thật sự xin lỗi các bạn, mấy ngày sắp tới mình bận nên không thể ra chương sớm được, mong các bạn thứ lỗi. Mình sẽ cố gắng type cho các bạn sớm nhất có thể. *Cúi đầu*
À, mình xin trả lời là truyện sẽ hoàn trong tháng này nha, các bạn đừng lo, mình không chạy đâu :D
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook