[free]_tình yêu của chúng ta
-
Chương 23:
*Tự tìm kẹo ăn: có nghĩa là tự tìm kiếm vị ngọt trong cái đắng, hoặc tìm kiếm vị ngọt ngào trong các tình tiết ngược tâm
Mùa thu đến đã phần nào xua tan đi cái cảm giác nóng nực ở thành phố C, cảm giác ngột ngạt khiến cho người ta hít thở không thông cũng dần tan biến.
Ngụy Phong lái xe mô tô đưa cô đi trên con đường núi ngoằn ngoèo, từ đây cô có thể nhìn thấy rõ cảnh đêm trong thành phố ở phía xa, tiếng gió trên núi rít gào khiến cho cô không tài nào mở mắt được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngụy Phong, tôi sợ."
Lộ An Thuần ôm chặt lấy eo của anh, giọng nói của cô có chút run rẩy: "Tôi có cảm giác như thể một giây sau mình sẽ chết luôn ấy."
Chàng trai không hề giảm tốc độ xuống dù chỉ một chút: "Liên tục tiếp cận nỗi sợ hãi cũng là một cách để đến gần với sự tự do hơn."
Giọng nói của anh giống như một cơn gió lướt qua bên tai cô.
Lộ An Thuần mở mắt ra nhìn những bóng cây xung quanh như đang nhe nanh múa vuốt khi họ đi lướt qua, còn cô thì lại giống như một nữ hoàng cưỡi một con rồng bay phi nước đại trong trời đất bao la.
Trái ngược với sự sợ hãi là sự tự do ngay trong tầm với.
Lộ An Thuần cảm nhận được từng cơn gió đang táp thẳng vào mặt, cô hít một hơi thật sâu sau đó thở ra một cách vô cùng thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như… Cô thật sự chạm đến nó rồi.
Cô áp mặt vào tấm lưng rắn chắc của Ngụy Phong lại nhìn ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà ở thành phố xa xa, ánh đèn neon lập loè giống như là một thế giới khác vô cùng xa xôi.
"Ngụy Phong, cậu đã chạm đến tự do chưa?"
"Chưa từng, tôi không sợ bất cứ một chuyện gì vì vậy tôi không thể hiểu thế nào là tự do."
"Làm gì có chuyện đó chứ, dù sao thì con người vẫn sẽ phải sợ hãi một điều gì đó."
"Sợ sệt, không phải là sợ hãi, sợ hãi vì chuyện đó có liên quan đến sự sống cái chết còn sợ sệt chỉ đi kèm với sự hèn nhát mà thôi."
Lộ An Thuần suy nghĩ một cách kĩ càng về câu nói của anh.
Đúng vậy cô sợ rất nhiều thứ sợ quỷ, sợ ngủ một mình, sợ không có bạn bè...
Nhưng điều khiến cô cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng chỉ có bóng dáng của ác ma kia.
Chỉ cần chiến thắng ông ta thì cô mới có thể nắm chắc sự tự do trong lòng bàn tay.
"Ngụy Phong, ở trong lòng tôi, cậu chính là người giỏi nhất đấy, cậu mạnh mẽ hơn bất cứ chàng trai nào mà tôi biết."
Cô siết chặt lấy góc áo chỗ eo anh, sau đó nhìn vào lưng anh nghiêm túc nói từng chữ một: "Tôi hy vọng cậu sẽ mãi mãi không biết cảm giác sợ hãi đó là gì, mãi mãi… Không phải kiêng dè bất cứ một điều gì."
Một giọt nước lạnh lẽo rơi xuống tay anh, cảm giác mát lạnh đó dần lan ra, thậm chí còn thấm ướt cả trái tim anh.
Cơn mưa đầu tiên của mùa thu năm nay đã lặng lẽ đến.
...
Khi hai người xuống núi thì trời vẫn đang mưa rất to, khiến cả hai người đều ướt sũng.
Ngụy Phong cởi áo khoác gió ra khoác lên người cô nhưng cả người Lộ An Thuần đã bị ướt đẫm, cô lại còn hắt xì mấy cái.
Anh không còn lựa chọn nào khác chỉ đành đỗ xe máy trước cửa hàng tiện lợi sau đó che chở cho cô gái đi đến dưới mái hiên.
Những hạt mưa rơi xuống mái hiên phát ra tiếng kêu lộp bộp, tiếng mưa cũng cũng vang lên tí tách, vang dội giống như chuông gió vậy.
Quần áo của anh đã ướt đẫm và dính sát vào người, mái tóc của anh cũng bết lại khiến cho khuôn mặt anh trông có vẻ gầy gò và sắc sảo hơn.
Cho dù nhìn có vẻ chán nản nhưng anh vẫn đẹp trai như cũ.
Không biết vì sao Lộ An Thuần cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh sau đó lại cười khúc khích không ngừng.
"Cười cái gì hả?"
"Không có gì đâu, tôi thật sự rất vui."
Ngụy Phong giơ tay lên định gõ lên đầu cô một cái, cô gái nhỏ vội vàng nghiêng đầu tránh thoát sau đó lên tiếng kháng nghị: "Cậu đừng có mà đụng vào tôi, cậu đã đồng ý rồi mà."
Trong đôi mắt anh hiện lên sự nhẫn nại giống như đang kìm nén gì đó: "Được rồi, không chạm vào."
Lộ An Thuần quấn áo khoác gió của anh bước vào trong cửa hàng mua hai cây kem Wall’s, lúc cô đi ra ngoài thì nhìn thấy Ngụy Phong đang cúi đầu xuống đốt một điếu thuốc.
Đôi môi mỏng của anh cắn đầu thuốc lá, anh nghiêng mặt sang một bên, ánh sáng trước miệng lóe lên sau đó nhanh chóng bị dập tắt giống bông hoa màu cam nở rộ rồi lại khô héo.
Mí mắt mỏng của anh như được vùi vào bên trong bóng đêm, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, ánh mắt anh lại rơi vào màn đêm mưa tầm tã, đôi môi mỏng phả ra một làn khói trắng bay lượn lờ xung quanh.
Cùng một động tác hút thuốc nhưng ảnh hưởng mà trai đẹp và trai xấu mang tới lại không giống nhau.
Trước kia cô từng nhìn thấy mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ hút thuốc, mấy người đó nhìn kiểu gì cũng thấy đáng khinh. Nhưng động tác khi hút thuốc lá của Ngụy Phong lại mang đến cảm giác vừa đẹp trai lại vừa gợi cảm.
Cô đưa hai chiếc kem Wall’s đến trước mặt Ngụy Phong: "Cậu chọn một cái đi."
Có vị việt quất và vị socola, Ngụy Phong chọn vị việt quất.
"Quả nhiên cậu rất thích tôi nhỉ." Lộ An Thuần kinh ngạc hô lên một tiếng.
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Ngày nào tôi cũng uống sữa socola, lúc nào cậu quan sát, chú ý đến tôi phải không?"
Đây là một thí nghiệm nhỏ mà cô đột nhiên nghĩ ra lúc đi mua kem.
Ngụy Phong cắn phần đầu lọc của điếu thuốc, nhếch miệng cười nói: "Cậu còn biết tự đi tìm kẹo ăn cơ đấy."
"Thừa nhận đi."
"Được rồi, tôi thừa nhận, vậy thì cậu có cảm động không?"
"Không cảm động." Lộ An Thuần bóc từng lớp của vỏ cây kem Wall’s ra, sau đó cô bắt đầu rắc hạt sô cô la lên trên cây kem: "Trước kia có nhiều chàng trai ở thành phố Bắc Kinh thích tôi lắm đấy, tôi chưa bao giờ thiếu người theo đuổi đâu."
"Nhưng cậu đã nói tôi là người mạnh nhất."
"Nó chỉ giới hạn ở mặt thể lực thôi, cậu đánh nhau giỏi nhất."
"Có phải tại thành tích không tốt không hả? Tôi đã giành được không ít huy chương vàng trong các cuộc thi toán học đấy."
"Ngụy Phong, học lệch môn không được tính là có thành tích tốt đâu."
Ngụy Phong cắm một miếng hết hơn nửa cái kem: "À."
Sau một lúc lâu anh tự bổ xung thêm một câu: "Thể lực tốt cũng là một ưu điểm."
Lộ An Thuần vừa ăn kem vừa lấy điện thoại ra gửi định vị cho chú tài xế Kiều Chính.
"Ngụy Phong, tôi gọi tài xế đến rồi, cậu đi trước đi."
"Tôi chờ cùng cậu." Anh nhai phần sô cô la ở bên dưới cây kem.
Lộ An Thuần do dự một lát sau đó cởi áo khoác gió ra trả lại cho anh: "Hay là cậu cứ đi trước đi."
Anh hờ hững, liếc nhìn cô, anh có thể nhìn ra cô gái này đang bối rối: "Không thể để tài xế nhìn thấy tôi à?"
"Không thể."
"Giả vờ làm một người qua đường thôi cũng không được ư?" Ngụy Phong chỉ không muốn để cô lại một mình trước cửa hàng tiện lợi giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy thôi: "Tôi chỉ đứng đây trú mưa."
Cô gái mấp máy môi một chút, sau đó lại lắc đầu: "Không được đâu Ngụy Phong."
Ngụy Phong nhận lấy áo khoác gió rồi chậm rãi mặc vào, anh thấy cô không muốn nói lý do thì cũng không hỏi thêm nữa: "Tôi đi đây."
Lộ An Thuần lại kéo anh, cô giơ tay lên miệng anh, Ngụy Phong nghiêng đầu né tránh theo bản năng thì thấy cô cười khẽ, lấy một mảnh vụn lạc ở trên miệng anh xuống...
"Tạm biệt nhé, cậu đi đường cẩn thận, nhớ lái xe chậm một chút."
Trong lòng anh có chút ngứa ngáy vì cảm giác vừa thích thú vừa khó chịu kia, anh xoay chiếc xe mô tô bên vệ đường lên rồi lao thẳng vào trong màn mưa xối xả như trút nước.
Hai mươi phút sau một chiếc xe Alphard đỗ ở trước cửa hàng tiện lợi, Kiều Chính mở ô lên sau đó mới từ trên xe bước xuống: "Cô cả Lộ, sao cô lại đến đây vậy?"
"Cháu và Ninh Nặc gọi xe qua mạng nhưng chiếc xe đó lại bị nổ lốp giữa đường, sau đó Ninh Nặc lại gọi một chiếc xe khác nhưng mà tài xế thấy khác đường nên không đồng ý chở cả hai người bọn cháu vì vậy cháu bảo cậu ấy về trước rồi."
"Không sao đâu, chú đến đón cháu về, cháu mau lên xe đi." Kiều Chính bật ô che cho cô rồi cung kính mở cửa cho cô lên xe, còn ân cần đưa khăn tắm dự phòng trong xe cho cô: "Đừng để bị cảm."
Lộ An Thuần nhận lấy chiếc khăn lông lau mặt sau đó thắt dây an toàn cho mình.
Kiều Chính khởi động xe, lái chiếc xe bảo mẫu ra bên ngoài.
Những hạt mưa rơi xuống cửa kính xe rồi chảy thành một đường cong giống như một con giun đất, khoảnh khắc đó lúc Lộ An Thuần nghiêng đầu nhìn qua thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở ngã tư trong đêm tối.
Ngụy Phong chống một chân xuống dưới đất, một bàn tay vẫn đặt trên tay lái của chiếc xe, anh đứng dưới trời mưa to nhìn theo xe bảo mẫu từ xa.
Ánh mắt của Lộ An Thuần vẫn dán chặt lên người anh cho đến khi chiếc xe bảo mẫu rẽ sang một hướng khác, bóng dáng cô đơn của chàng trai trẻ biến mất trong màn mưa tầm tã.
Anh, đang bảo vệ cô.
Anh vẫn luôn ở đây.
Trái tim của Lộ An Thuần như thắt lại, bỗng nhiên cô rất muốn khóc.
...
Xe bảo mẫu dừng lại trước cửa biệt thự Giang Đinh, ba giúp việc cầm ô đứng chờ bên ngoài cửa, Lộ An Thuần vừa xuống xe thì bọn họ đã lập tức che ô chắn mưa chắn gió cho cô và đưa cô vào biệt thự.
Ở cửa ra vào, lúc Lộ An Thuần đang lấy khăn lông lau qua mái tóc ướt lại nhìn thấy một thứ lông vừa trắng vừa mịn nhảy đến, còn thân mật cọ cọ lên chân cô.
Nhìn kỹ lại một chút cô nhận ra đây là chú chó con màu trắng cô đã nuôi từ rất lâu rồi.
"Cầu Cầu!"
Lộ An Thuần sửng sốt ngồi xổm xuống vuốt ve con chó con lông xù: "Sao mày đến đây được thế? Đã bảo mày ngoan ngoãn đợi ở thành phố Bắc Kinh cơ mà."
Chó trắng nhỏ ngoan ngoãn nằm trên mặt đất để Lộ An Thuần vuốt ve cái bụng mềm mại của nó.
Cầu Cầu là một chú chó Bichon Frise màu trắng, nó là món quà sinh nhật do mẹ của Lộ An Thuần tặng cho cô.
Nhưng lúc Cầu Cầu chưa đầy một tuổi thì mẹ đã đi rồi.
Sau này Lộ An Thuần nhớ lại từng vẻ mặt từng câu nói của mẹ cô khi đưa Cầu Cầu tặng cô, có lẽ khi đó bà đã quyết định rời khỏi thế giới này rồi. Bà sợ con gái mình sẽ cảm thấy cô đơn chỉ có một mình trên thế giới này nên mới tặng cho cô một con chó nhỏ để nó thay bà làm bạn với cô.
Đây cũng là việc duy nhất mà bà có thể làm cho cô.
Lúc mẹ đi trong nhà chỉ còn lại Cầu Cầu và Lộ An Thuần, cửa phòng tắm bị khóa trái, Cầu Cầu phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cho nên sau đó nó sủa ầm ĩ trước cửa nhà tắm.
Lúc đó Lộ An Thuần cũng trạc tuổi Ngụy Nhiên bây giờ, cô bối rối vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy Cầu Cầu sủa liên tục như vậy thì bỗng cảm thấy hoảng hốt dùng sức gõ cửa phòng tắm gọi mẹ.
Nhưng mà mẹ không hề trả lời.
Sau đó quản gia lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng tắm, Lộ An Thuần nhìn thấy mẹ đang mặc một chiếc váy ren màu trắng xinh đẹp, bà nằm trên vũng máu trong bồn tắm rực rỡ như hoa sen.
Quản gia lập tức bịt chặt hai mắt Lộ An Thuần lại nhưng cô vẫn có thể thấy rõ nụ cười trên khóe môi của mẹ cô.
Trong hoàn cảnh vô cùng thê thảm đó, bà lại vui vẻ tìm đến cái chết để đón kiếm tìm sự hạnh phúc và thanh thản.
Vào thời điểm đó chú chó con Cầu Cầu chưa trưởng thành cũng giống như Lộ An Thuần. Cô đã dốc hết sức để chăm sóc chú chó nhỏ giống như một người mẹ, bảo vệ nó và làm cho nó bình an lớn lên trong sự vui vẻ và hạnh phúc.
Năm cấp ba Lộ An Thuần quyết định đến thành phố C, cô chưa biết con đường phía trước sẽ ra sao nên cho dù cô có không nỡ đến thế nào thì cô vẫn quyết tâm không mang Cầu Cầu đến đây. Cô đưa nó đến căn nhà tứ hợp viện lớn ở Bắc Kinh nhờ quản gia chăm sóc cho nó thật tốt.
Đến bên cạnh ác ma chẳng khác nào đang tự giam cầm bản thân lại, ít nhất giữa cô và Cầu Cầu cũng phải có người có được sự vui vẻ tự do.
Nhưng Lộ An Thuần không ngờ Cầu Cầu lại được đưa đến đây.
Liễu Như Yên đi đến ôm chú chó con lên rồi mỉm cười nói với Lộ An Thuần: "Ba em cố ý sai người mang nó từ thành phố Bắc Kinh đến đây để nó ở cùng với em đấy."
"Vâng, em rất vui vì Cầu Cầu đã đến đây." Ngoài miệng thì Lộ An Thuần nói như vậy nhưng trái tim lại chùng xuống: "Chị Liễu, ba em đâu?"
"Ông ta đang chờ em trong phòng sách đấy."
"Em đi tắm trước đây."
Lộ An Thuần vừa đi lên cầu thang đã nhìn thấy Lộ Bái đi ra khỏi phòng sách.
Dường như chú chó nhỏ cũng có thể cảm nhận được khí thế áp bức và mạnh mẽ của người đàn ông kia, nó đứng dưới chân Lộ An Thuần bất an kêu ư ử hai tiếng.
"Ba..."
Lộ Bái nhìn thấy dáng vẻ chật vật cả người ướt sũng của Lộ An Thuần thì cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Trời mưa nhưng con lại không mang ô nên mới bị dính mưa ạ." Rõ ràng Lộ An Thuần vẫn hơi căng thẳng.
"Không mang ô thôi mà cũng khiến bản thân biến thành bộ dạng như thế này, con không biết tìm một chỗ nào đấy để trú mưa à?"
Lộ An Thuần biết rằng có lấy lý do gì cũng không thể giải thích được vì sao cô lại ướt sũng từ ngoài vào trong thế này.
Thật sự...cô thật sự quá mệt mỏi với cái cuộc sống làm gì cũng phải giải thích này rồi, cô bốc đồng mà nói: "Con cố ý dầm mưa ạ."
Liễu Như Yên nghe thấy giọng điệu bướng bỉnh của Lộ An Thuần thì trái tim cũng thắt lại, cô ấy vội quay lại nói: "Dầm mưa một chút thôi mà cũng đâu phải chuyện gì lớn lắm đâu, nào, An An, mẹ đã xả nước vào bồn tắm cho con rồi đấy đừng để bị cảm nhé."
Lộ Bái lạnh lùng liếc nhìn cô ấy sau đó nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng: "Đây là chỗ cho cô nói chuyện à?"
Liễu Như Yên im lặng, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng cứng nhắc, ngay sau đó tất cả người giúp việc đang có mặt đều yên lặng lui ra ngoài. Người đàn ông đặt cuốn sách xuống, ông ta nhìn về phía Lộ An Thuần bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nói cho ba rốt cuộc con đang nghĩ cái gì."
Lộ An Thuần cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: "Vì con đã học lớp mười hai rồi nên tình hình học tập khá căng thẳng, đúng lúc gặp trời mưa nên con mới buông thả một chút."
Ông ta đi đến trước mặt Lộ An Thuần sau đó lại dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên: "An An, ở bên cạnh ba con cảm thấy không vui vẻ đến thế cơ à? Tại sao lại tự làm bản thân bị thương như vậy chứ?"
Trái tim của Lộ An Thuần cũng run rẩy, đôi môi của cô không tự chủ được mà run cầm cập, giọng nói trở nên khàn khàn: "Thật đấy ạ... Thật sự chỉ là do áp lực học tập thôi ạ."
Ông ta ngẩng đầu lên nói với Liễu Như Yên: "Dắt con chó kia đến vườn hoa."
Liễu Như Yên do dự hỏi lại: "Dắt, dắt nó vào trong vườn hoa ư? Bây giờ luôn à?"
"Ba! Ngoài đó đang mưa mà!" Lộ An Thuần lo lắng.
"Con cũng biết dính mưa không phải chuyện tốt lành gì thì tại sao phải làm như vậy, con đang trả thù ba đấy à?"
"Ba, con sai rồi, từ nay về sau con không dám nữa." Lộ An Thuần quỳ xuống bên chân ông ta cầu xin: "Con xin lỗi ba, con sai rồi! Ba đừng đưa Cầu Cầu ra đó."
"An An, mẹ con tự làm tổn thương bản thân để rời xa chúng ta, chẳng lẽ con cũng muốn rời khỏi ba à?" Giọng nói của Lộ Bái vô cùng bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ đó giống như bàn tay khô cằn kéo cô vào trong đầm lầy đầy khí độc: "Con có suy nghĩ học theo mẹ con đúng không? Đúng hay không?"
"Con không có, con không hề làm vậy mà! Con xin lỗi ba!" Lộ An Thuần bật khóc nức nở: "Con cầu xin ba mà, ba đừng làm tổn thương Cầu Cầu."
Lộ Bái nắm lấy tóc cô sau đó ấn đầu cô đến sát vào người ông ta, Lộ An Thuần giãy dụa theo bản năng nhưng người đàn ông kia lại ôm cô thật chặt: "An An, trên thế giới này, con là người thân cùng chung dòng máu với ba nên con không thể tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ một người, người đó chính là ba. Ba cũng như vậy, ba cũng chỉ có thể tin tưởng con, vậy nên... Con nhất định không được nói dối ba."
Trái tim đang căng thẳng của Lộ An Thuần lúc này cũng run rẩy vì đau đớn.
Quy phục dưới cánh của người đàn ông này, trở thành vật sở hữu của ông ta, sau đó bị đóng đinh trong một căn phòng giống như một tác phẩm điêu khắc rồi trở thành vật trang trí lộng lẫy và đẹp đẽ nào đó.
Có lẽ. . . Vẫn đây vẫn có thể xem là một cuộc sống thoải mái.
Phản kháng lại là một chuyện đáng sợ khó khăn đến nhường nào, chỉ cần hơi lơ là một chút thì dù tốt hay xấu cũng sẽ bị tiêu hủy.
Đầu hàng với nỗi sợ hãi là một chuyện vô cùng dễ dàng, trừ việc mất đi tự do...
Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, chú chó con Cầu Cầu đang sủa một cách tuyệt vọng trong vườn hoa dưới tầng, cả người nó ướt sũng, run rẩy vì lạnh.
Lộ An Thuần tuyệt vọng quỳ bên cạnh cửa sổ sát đất, nước mắt lăn dài trên gò má.
"Xin lỗi, Cầu Cầu."
Tao không thể bảo vệ được mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook