[free]_tình yêu của chúng ta
-
Chương 19:
Buổi chiều, Liễu Lệ Hàn tìm thấy Lộ An Thuần trong phòng lấy nước nóng nên đã xin lỗi cô vì chuyện cậu ta “bán đứng” cô buổi chiều hôm đó.
“Ba cậu đã hỏi tôi, lúc đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều cho nên đã nói sự thật với chú ấy. Không ngờ lại mang đến rắc rối cho cậu như thế.”
Lộ An Thuần cúi người lấy một cốc nước nóng đầy ắp, Liễu Lệ Hàn nhìn chằm chằm vào tấm lưng hơi cong xuống của cô. Chiếc áo sơ mi đồng phục trắng làm nổi bật dáng người xinh xắn, yêu kiều của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Lộ An Thuần xoay người lại, Liễu Lệ Hàn lập tức xoay đầu, nhìn sang chỗ khác.
Lộ An Thuần thổi thổi hơi nóng bốc lên từ miệng cốc rồi thản nhiên nói: “Ông ta không thích người khác nói dối, cậu nói sự thật là đúng rồi.”
“Cậu không trách tôi thì tốt quá.” Liễu Lệ Hàn lo lắng nhìn cô: “Còn cậu thì sao? Cậu có bị phạt gì không?”
“Ở nhà chúng tôi, ai làm chuyện sai trái cũng đều chịu phạt. Chị gái cậu và cả tôi nữa, đều như nhau cả…”
Liễu Lệ Hàn nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cô nhưng lại giả ngu vờ như nghe không hiểu gì. Cậu ta liếm láp bờ môi dưới khô khốc.
Một lúc sau, cậu ta lại lựa lời rồi nhìn cô với vẻ áy náy: “Tôi thực sự không ngờ là tôi sẽ mang đến cho cậu rắc rối lớn như vậy. Chú ấy hỏi tôi bữa tiệc sẽ kết thúc vào lúc mấy giờ, với lại sau khi tan tiệc thì cậu đã đi đâu, đi với bạn cùng lớp hay là đi một mình. Thậm chí chú ấy còn hỏi thăm tên tuổi của những người bạn cùng lớp chơi thân với cậu nữa, hỏi chi tiết lắm luôn ấy.”
“Cậu nói hết với ông ta rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đã kể tên bọn Ninh Nặc, Từ Tư Triết. Thực sự xin lỗi cậu nhiều!”
“Những cái này cho dù cậu không nói thì ba tôi cũng có cách tra ra được thôi.”
“Những chuyện khác thì tôi không nói lung tung gì đâu, thật đấy, bao gồm cả chuyện của cậu và Nguỵ…”
“Cảm ơn!” Lộ An Thuần chẳng muốn nói gì với cậu ta nữa nên xoay người đi ra khỏi phòng lấy nước nóng.
Liễu Lệ Hàn vội vàng gọi với cô lại: “À thì… Tôi đã mua cho cậu một món quà nho nhỏ, coi như là để tạ lỗi với cậu.”
Lộ An Thuần quay đầu lại thì thấy cậu ta lôi ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung màu xanh lam, trong hộp là một sợi dây chuyền bằng bạc có hình giọt nước đang toả sáng lấp lánh.
“Cảm ơn cậu nhưng tôi không thể nhận nó được. Chuyện này cậu cũng không có lựa chọn nào khác nên không cần phải tự trách quá đâu.” Lộ An Thuần khéo léo từ chối món quà này.
Ánh mắt Liễu Lệ Hàn trở nên ảm đạm: “Tôi biết rồi, với cậu mà nói thì đây chỉ là một món quà hết sức rẻ rúng mà thôi.”
“Chẳng liên quan gì đến giá cả hết. Chiếc vòng này rất đẹp nhưng nó không hợp với tôi. Cậu giữ lại để tặng cho cô gái nào thích hợp hơn đi.”
“Lộ An Thuần, cậu giả vờ cái gì chứ? Rõ ràng là cậu coi thường tôi, các người ai cũng coi thường tôi!”
Cuối cùng, Liễu Lệ Hàn cũng không thèm trốn tránh hay giả vờ gì nữa. Cậu ta kìm nén cảm xúc đã lâu nên ngay lúc Lộ An Thuần từ chối đã khiến cho cậu ta mất kiểm soát mà bộc phát ra: “Tôi còn tưởng là cậu không giống như bọn họ, tôi còn tưởng là cậu sẽ hiểu tôi!”
Liễu Lệ Hàn dùng sức đẩy cô một cái: “Kết quả là cậu cũng không khác gì bọn họ. Các người ai cũng đang cười nhạo sau lưng tôi!”
Cả người Lộ An Thuần lảo đảo, không thể đứng vững. Nước nóng đang bốc hơi nghi ngút trong cốc tràn ra ngoài khiến cho làn da trắng nõn, mịn màng trên mu bàn tay cô bị bỏng.
Cô hoảng hốt, hét lên một tiếng. Chỉ trong nháy mắt, cảm giác đau đớn lan tới từng đầu dây thần kinh. Lông mày Lộ An Thuần nhíu chặt lại: “Cậu làm tôi bị bỏng rồi!”
“Tôi, tôi xin lỗi.” Liễu Lệ Hàn giật mình, cảm thấy hoảng loạn: “An An! Xin lỗi cậu! Không phải là tôi cố ý đâu. Chỉ là tôi… Chỉ là tôi hy vọng cậu cậu coi tôi như người nhà thôi!”
Liễu Lệ Hàn vốn dĩ đã có chút điên khùng, cuồng loạn. Cậu ta tuyệt vọng cầu xin, liều mạng ôm chặt lấy Lộ An Thuần mà không thèm để ý đến việc cô có bị thương hay không.
“Tôi không muốn làm người nhà với cậu.” Lộ An Thuần bướng bỉnh nói: “Buông tay ra!”
Đột nhiên, có ai đó túm lấy cổ áo Liễu Lệ Hàn từ phía sau rồi dùng lực kéo mạnh một phát khiến cậu ta đứng không vững, phải lùi lại vài bước.
Nguỵ Phong đẩy cậu ta, áp sát vào tường. Anh đang cố hết sức kìm nén sự phẫn nộ bên trong đôi mắt đen láy kia.
“Mày là cái thá gì mà dám chạm vào cô ấy?”
Ngay giây tiếp theo, Nguỵ Phong co đầu gối thúc mạnh vào bụng Liễu Lệ Hàn. Cú lên gối ấy đau đến nỗi Liễu Lệ Hàn gần như phải cong gập thắt lưng xuống.
“Nguỵ Phong!” Cảm nhận được thái độ thù địch nguy hiểm trên người anh, Lộ An Thuần vội vàng ngăn anh lại rồi nói: “Đừng đánh nhau ở trường!”
Nguỵ Phong ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, gườm gườm nhìn thẳng vào Liễu Lệ Hàn.
Lộ An Thuần bước tới nắm lấy vạt áo anh rồi mạnh mẽ kéo anh lùi lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Nguỵ Phong cũng kiểm soát được cảm xúc của mình, buông Liễu Lệ Hàn ra.
“Giữ cái tay bẩn thỉu của mày cho tốt vào.”
Liễu Lệ Hàn ôm bụng. Lúc đi ra ngoài, cậu ta còn không cam lòng mà quay đầu lại nhìn Nguỵ Phong rồi nhỏ giọng lầm bầm: “Bàn tay bẩn thỉu của tôi không xứng, chẳng lẽ bàn tay cậu thì xứng hay sao?”
…
Lộ An Thuần cảm thấy bàn tay của Nguỵ Phong chính là xiềng xích. Anh giữ chặt lấy cô, lôi cô đến bên bồn rửa rồi vặn mở vòi nước, mở đến mức lớn nhất.
Nước bắn tung toé khiến tay áo cô ướt nhẹp. Cô vô thức rụt người lại, Nguỵ Phong lại càng thô lỗ xắn tay áo của cô lên sau đó nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Bàn tay anh rất nóng, lòng bàn tay thô ráp. Lộ An Thuần nhìn gò má của anh ở khoảng cách cực kì gần.
Như thể được chạm khắc tinh xảo bằng một con dao thủ công, sống mũi cao thẳng tắp cùng hốc mắt sâu khiến các đường nét trên khuôn mặt Nguỵ Phong trông cực kỳ sắc sảo.
Góc nghiêng là bộ phận thể hiện giá trị nhan sắc của đàn ông rõ ràng nhất. Có những người nhìn chính diện thì rất hoàn hảo, đẹp trai nhưng góc nghiêng lại vô cùng bình thường. Ví dụ như Từ Tư Triết, tuy có nét điển trai nhưng lại không mang vẻ nam tính.
Nước lạnh liên tục xối vào mu bàn tay sưng đỏ của Lộ An Thuần, cũng không biết là đã qua bao lâu rồi nữa.
Tâm trí của cô đã lang thang đến tận đẩu tận đâu, cứ một lát lại nhìn vào mắt Nguỵ Phong, lát sau lại nhìn vào yết hầu của anh.
Thế nhưng ánh mắt của Nguỵ Phong vẫn rất kiên định. Anh vẫn giữ chặt lấy bàn tay có vết đỏ của cô.
Làn da của con gái trắng nõn lại mỏng manh, chỉ một chút kích ứng nhẹ thôi là đã có phản ứng rồi.
Từ trước đến giờ Nguỵ Phong chưa từng cảm thấy hương xót bất cứ thứ gì thế mà chỉ nhìn một mảng đỏ lựng nho nhỏ như thế này lại khiến lục phủ ngũ tạng của anh nhộn nhạo cả lên. Anh cảm thấy rất khó chịu.
Nguỵ Phong dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mảng sưng đỏ kia khiến Lộ An Thuần cảm thấy có chút tê tê, hơi đau đau lại ngứa ngứa.
“Cậu không nên đắc tội với Liễu Lệ Hàn.” Lộ An Thuần nói thầm vào tai anh: “Có câu nói là thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội kẻ tiểu nhân. Liễu Lệ Hàn có phải là kẻ tiểu nhân hay không thì tôi không biết nhưng cậu ta tuyệt đối không phải là quân tử.”
Nguỵ Phong nói với vẻ khinh thường: “Tôi cũng không phải đâu.”
“Thôi được rồi, cho dù tôi có nói cái gì thì cậu cũng chẳng nghe.”
Lộ An Thuần rụt tay lại rồi quay người muốn rời đi nhưng Nguỵ Phong lại duỗi chân ra đóng cửa phòng lấy nước nóng lại, không để cô đi.
“Cậu làm gì vậy?”
“Cậu vội gì chứ, tôi còn có chuyện muốn nói mà.”
“Thì cậu nói đi.”
“Tôi không thích người con trai khác chạm vào cậu.”
Lộ An Thuần ngẩn người ra mất mấy giây sau đó bắt gặp ánh mắt của Nguỵ Phong.
Đôi mắt đen láy của chàng trai vừa bướng bỉnh lại vừa… Thẳng thắn vô tư.
“Cái thằng Liễu Lệ Hàn ấy mà còn chạm vào cậu lần nữa thì tôi giết nó.”
Lộ An Thuần liếm liếm đôi môi khô khốc, cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc bất thường trong giọng nói của mình: “Nguỵ Phong, mỗi người đều phải trả giá cho những lời nói và việc làm của chính mình.”
“Cậu có để ý không?”
“Còn tôi… Thì để ý đấy.”
“Cậu có biết vì sao thằng đó lại phát điên lên không? Bởi vì cậu, con mẹ nó, cậu quá hoàn hảo đó. Trước mặt mỗi một người, cậu lúc nào cũng muốn đóng vai nàng công chúa hoàn mỹ. Lộ An Thuần, cậu có muốn nghe lời góp ý của tôi không?”
Lúc này, Lộ An Thuần lại đột nhiên thở dốc. Người con trai này dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô: “Cậu nói đi. Cậu có góp ý gì?”
“Con mẹ nó, cậu đừng có mà gặp ai cũng cười như thế.”
Đột nhiên, Lộ An Thuần cảm thấy hơi khó chịu trước lời nói vừa ngạo mạn lại vừa hiên ngang của anh: “Ngay cả cười tôi cũng không được cười nữa hay sao? Dựa vào đâu chứ?”
Nguỵ Phong đưa tay giữ chặt lấy cằm của cô. Mặc dù cô đã cố gắng giãy giụa nhưng Nguỵ Phong không cho cô cơ hội thoát ra nữa. Đầu ngón tay thô ráp của anh cứ giữ chặt lấy mặt cô, không buông: “Dựa vào việc cậu đùa giỡn với tôi trước. Bây giờ, tôi đã cắn câu mất rồi.”
“…”
“Cậu không cần phải có được sự yêu mến của cả thế giới mà chỉ cần có tôi thôi là đủ rồi.”
Nguỵ Phong kiêu ngạo như thế lại cũng… Ngang ngược bá đạo như thế.
Bản thân Lộ An Thuần cảm thấy không tài nào hiểu nổi.
Cho dù tính cách của Nguỵ Phong có xấu như thế nào, có thô lỗ như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn không hề ghét anh.
“Tôi chưa bao giờ thấy… Có người nào thổ lộ tình cảm mà còn doạ dẫm người ta như thế này đâu.” Cô đẩy tay anh ra rồi lườm anh một phát.
“Đồ ngốc.”
…
Trong giờ ra chơi, Ninh Nặc đi cùng với Lộ An Thuần đến phòng y tế. Bác sĩ kê cho cô thuốc làm dịu vết thương do bỏng rồi dặn dò cô bôi thuốc ngày hai lần vào buổi sáng và buổi tối.
Trên đường quay về, Ninh Nặc nhỏ giọng hỏi Lộ An Thuần: “Có phải là Liễu Lệ Hàn gây ra không?”
Lộ An Thuần ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Chuyện này mà cậu cũng biết à?”
“Lúc cậu đi lấy nước, tớ thấy Liễu Lệ Hàn cũng đi theo ra mà.”
“Cậu quả nhiên không hổ là kẻ chuyên để ý tiểu tiết.”
“Thực sự là do cậu ta gây ra à? Xấu tính thế cơ á. Đến cả cậu mà cậu ta cũng ra tay! Cái tên lưu manh này…”
Lộ An Thuần giải thích: “Cậu ta muốn tặng quà cho tớ nhưng mà tớ từ chối. Cũng là do tớ tự làm mình bị thương.”
“Cái gì cơ? Cậu ta tặng quà cho cậu á?”
Lộ An Thuần nhớ lại ánh mắt lúc nãy Liễu Lệ Hàn nhìn cô rồi nói: “Thực ra, cậu ta cũng khá đáng thương. Không có bạn bè nào cả nên mới muốn thân tớ hơn một chút.”
“Vậy cậu nghĩ sao?”
Lộ An Thuần khẽ lắc đầu: “Tâm tư của cậu ta quá nhiều. Tớ không muốn tiếp xúc nhiều với dạng người như thế. Thế nên tớ… Vẫn cứ giữ khoảng cách.”
Mặc dù Liễu Lệ Hàn nói rằng bản thân mình bị ép, không còn cách nào khác nên đành phải nói hết sự việc đêm đó cho Lộ Bái biết nhưng Lộ An Thuần cũng không phải là kẻ ngốc.
Bình thường, Liễu Lệ Hàn rất ít khi đến biệt thự Giang Đinh. Đêm hôm đó, Lộ Bái đi công tác về thì đúng lúc đó cậu ta đến đó. Lộ Bái nhìn thấy cậu ta thì đương nhiên là sẽ hỏi cậu ta thôi.
Nếu như cậu ta không chủ động qua đó thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Lộ An Thuần không biết rốt cuộc là cậu ta muốn làm cái gì nhưng con người này đã nghiễm nhiên trở thành tai mắt của Lộ Bái. Hơn nữa lại còn tình nguyện làm tai mắt…
Không thể không đề phòng.
Lúc Lộ An Thuần và Ninh Nặc quay lại phòng học, Lộ An Thuần nghe thấy các bạn cùng lớp đang túm tụm bàn luận, nói Nguỵ Phong bị gọi đến phòng bảo vệ rồi.
Người sốt ruột nhất chính là Chúc Cảm Quả. Cậu ấy chỉ ước gì mình có thể chạy đến phòng bảo vệ mà đưa người anh em của mình ra ngoài ngay lập tức. Có điều cậu ấy còn phải lên lớp nên dù có sốt ruột đến đâu thì cũng chỉ có thể án binh bất động mà thôi.
“Sao lại như thế này?” Lộ An Thuần quay đầu hỏi Chúc Cảm Quả.
“Liễu Lệ Hàn đến phòng bảo vệ báo cáo rằng Nguỵ Phong dùng bạo lực với nó trong phòng lấy nước nóng, dùng nước sôi khiến nó bị bỏng.”
“Cái gì?”
“Mu bàn tay của thằng đó đỏ nguyên một mảng, phồng rộp cả lên rồi.”
“Không phải… Làm gì có chuyện đó chứ…”
“Đương nhiên là không có chuyện đó rồi! Làm quái gì có chuyện dội nước sôi lên làm nó bị bỏng chứ. Đây không phải là phong cách đánh người của Nguỵ Phong.”
Chúc Cảm Quả bô lô ba la nói: “Tôi nói này, cái loại gà rù như Liễu Lệ Hàn ấy, Nguỵ Phong chỉ cần một ngón tay là có thể xử đẹp.”
Ninh Nặc nhìn Lộ An Thuần với vẻ mặt khó hiểu.
Vừa rồi Lộ An Thuần không nói gì đến nguyên nhân hậu quả cũng không hề nhắc đến Nguỵ Phong nhưng sao bây giờ lại biến thành Nguỵ Phong sử dụng bạo lực với Liễu Lệ Hàn rồi?
Suốt một tiết học môn tiếng Anh, Lộ An Thuần không nghe lọt một chữ nào. Tâm trạng cô cứ bồn chồn.
Những vết phồng rộp do bị bỏng trên tay Liễu Lệ Hàn đương nhiên không thể là do Nguỵ Phong gây ra được. Nguỵ Phong chỉ đe doạ cậu ta mấy câu chứ thực sự chưa đến mức làm ra chuyện độc ác như vậy.
Điều mà Lộ An Thuần lường trước quả không sai. Thà đắc tội với người quân tử chứ không thể đắc tội với kẻ tiểu nhân. Có đến tám, chín phần mười… Là Liễu Lệ Hàn tự mình vừa ăn cướp vừa la làng, đổ tội cho Nguỵ Phong.
Sau khi tan học, người cậu bạn “cổng thông tin liên lạc” nói: “Liễu Lệ Hàn một mực khăng khăng nói Nguỵ Phong dội nước sôi làm cậu ta bị bỏng nhưng Nguỵ Phong lại nói chỉ là do cậu ấy bất cẩn chứ không hề cố ý. Cậu ấy còn nói sẽ xin lỗi Liễu Lệ Hàn. Dù sao thì cậu ấy vẫn cần phải phấn đấu để giành được danh hiệu học sinh ba tốt xuất sắc của học kỳ này mà.”
“Đợi đã, cậu ấy đã thừa nhận rồi ư?”
“Đúng vậy, cánh tay Liễu Lệ Hàn cũng phồng rộp cả lên rồi, chứng cứ rành rành ra đấy, muốn không thừa nhận cũng không được.”
Lộ An Thuần không hề phát hiện ra rằng từ bao giờ móng tay của mình đã bấm chặt vào lòng bàn tay: “Bọn họ còn nói gì khác nữa không?”
“Không, Liễu Lệ Hàn thì nói là Nguỵ Phong thấy cậu ta ngứa mắt nên mới vô duyên vô cớ dội nước sôi làm cậu ta bị bỏng. Nguỵ Phong cũng thừa nhận là thấy Liễu Lệ Hàn ngứa mắt nhưng cậu ấy tuyệt đối không cố ý mà chỉ là bất cẩn gây ra mà thôi. Chuẩn học sinh ba tốt sẽ không thể làm ra loại chuyện vi phạm kỷ luật và nội quy của nhà trường được.”
Ninh Nặc sắp bị cậu bạn đó chọc cười rồi. Cho dù chỉ là nghe người ta truyền đạt lại thôi thì cô vẫn có thể tưởng tượng cái giọng điệu bỡn cợt với đời kia của Nguỵ Phong: “Cứu mạng! Đến lúc này rồi thì cậu ấy cũng đừng có nghĩ đến danh hiệu học sinh ba tốt của cậu ấy nữa!”
Lộ An Thuần lại hỏi: “Không đề cập đến người khác à?”
“Không.”
Hai người bọn họ… Dường như đều đã cố ý gạt Lộ An Thuần ra khỏi chuyện này.
Liễu Lệ Hàn có lý do để làm ra chuyện này. Thứ nhất, đương nhiên là vì cậu ta sợ Lộ Bái nên không dám dễ dàng khiêu khích Lộ An Thuần. Thứ hai, Lộ An Thuần chính là nhân chứng chứng kiến sự việc. Nếu như khai cả cô ra thì chỉ e là những lời nói dối của cậu ta lại biến thành không đánh mà khai.
Thế nhưng cậu ta cũng nắm chắc rằng Lộ An Thuần không thể chủ động giúp Nguỵ Phong làm sáng tỏ mọi chuyện.
Bởi nếu cô muốn nhúng tay vào chuyện này thì nhất định sẽ truyền đến tai Lộ Bái.
Liễu Lệ Hàn hiểu rất rõ về sự tồn tại đáng sợ của người đàn ông đó.
Lộ An Thuần sẽ tuyệt đối… Tuyệt đối không thể giúp Nguỵ Phong làm sáng tỏ chuyện này được. Thế nên cậu ta mới có thể vu oan giá hoạ một cách trắng trợn cho Nguỵ Phong như vậy.
Ninh Nặc kéo kéo ống tay áo Lộ An Thuần rồi nhỏ giọng thì thầm: “Không phải là lúc đó cậu cũng ở trong phòng lấy nước nóng đấy sao, có muốn đi nói rõ ràng mọi chuyện không?”
Vẻ mặt Lộ An Thuần trầm xuống. Cô khẽ lắc đầu: “Lúc đó tớ rời đi sớm nên cũng không rõ là giữa Nguỵ Phong và Liễu Lệ Hàn có xảy ra mâu thuẫn nào khác không.”
Ninh Nặc không nghi ngờ gì cả nên chỉ thở dài: “Liễu Lệ Hàn và Nguỵ Phong, chắc chắn tớ sẽ đứng về phía Nguỵ Phong. Ai mà chẳng biết là miệng con chó Liễu Lệ Hàn đó chẳng có câu nào là thật cơ chứ. Học sinh ba tốt Nguỵ Phong chắc chắn không làm chuyện như thế đâu.”
“Cậu ấy như thế… Thì còn mong gì đến danh hiệu học sinh ba tốt nữa. Không bị đuổi học trước khi học xong lớp mười hai là đã tốt lắm rồi ấy.”
Tiếng chuông tan học vừa vang lên thì thầy Chúc, giáo viên chủ nhiệm lớp đã bước vào phòng học với sắc mặt u ám để thông báo hình phạt dành cho Nguỵ Phong và Liễu Lệ Hàn.
Liễu Lệ Hàn vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên sẽ bị đình chỉ học ba ngày, ở nhà tự kiểm điểm.
Nguỵ Phong được miễn phạt vi phạm kỷ luật nhưng trong ba ngày tới phải phụ trách việc dọn dẹp vệ sinh cho tầng một của toà nhà Dật Phu.
Chỉ trong nháy mắt, phòng học đột nhiên bùng nổ. Các bạn học sinh bàn tán xôn xao. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Không phải là Nguỵ Phong đổ nước sôi khiến cho Liễu Lệ Hàn bị bỏng hay sao? Sao giờ lại thành… Liễu Lệ Hàn vi phạm kỷ luật nghiêm trọng rồi?!
Thầy Chúc có vẻ rất tức giận, vùng da thịt nơi khoé mắt cũng run hết lên: “Quy định của trường chúng ta, trong mỗi buổi sinh hoạt lớp vào thứ Hai, tôi đều nhấn mạnh với các em một lần. Thế nhưng vẫn có những bạn giẫm vạch đỏ*. Đã nói bao nhiêu lần rồi, các em coi như gió thổi qua tai hết rồi đúng không?”
*Giẫm vạch đỏ là hành vi đi ngược lại tinh thần 8 điều quy định của Trung ương, kỷ luật Đảng, pháp luật của Nhà nước.
“Tôi biết thanh niên các em rất dễ nóng nảy, bình thường đều thích xem cái gì mà “Cổ Hoặc Tử” *, động một cái là đánh đánh giết giết. Nhưng một số em ở đây đã là người lớn rồi, bạn nào chưa thành người lớn thì cũng sắp trở thành người lớn rồi. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì một người vào bệnh viện, một người phải vào tù đó.”
*“Cổ Hoặc Tử” là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen.
Những lời nói này càng khiến Lộ An Thuần cảm thấy bối rối.
Chúc Cảm Quả thực sự không thể nào nhịn được nữa nên đã hỏi thẳng: “Thưa thầy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ạ?”
“Phòng bảo vệ đã điều tra rất rõ ràng, Liễu Lệ Hàn dùng dao rọc giấy rạch vào cánh tay bạn Nguỵ Phong, bạn Nguỵ Phong không cầm cốc nước không vứng nên mới làm bỏng tay bạn Liễu Lệ Hàn.”
Thầy Chúc đặt mạnh con dao rọc giấy lên bục giảng: “Tôi cầu xin đám con của ông trời các em đấy! Lớp mười hai rồi. Các em an ổn lại tôi một chút được không?”
Vừa nhìn thấy con dao rọc giấy thì sắc mặt của Chúc Cảm Quả đột nhiên thay đổi. Cậu ấy lập tức che miệng mình lại, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra.
Từ vẻ mặt do dự của Chúc Cảm Quả, Lộ An Thuần cũng có thể đoán được đại khái là đã có chuyện gì xảy ra.
Liễu Lệ Hàn dám tự dội cho mình bị bỏng rồi vu oan giá hoạ cho Nguỵ Phong cũng đã đủ tàn nhẫn rồi nhưng đáng tiếc, cậu ta không ngờ được là so với mình, Nguỵ Phong còn tàn nhẫn hơn và thông minh hơn.
Nguỵ Phong đã dự đoán trước được tất cả mọi chuyện cho nên đã có sự chuẩn bị trước.
…
Trong phòng học, vào lúc trời chập choạng tối, Nguỵ Phong đang giặt, vắt giẻ lau với nước sạch. Động tác của anh rất thuần thục, hiển nhiên là đã làm những việc nhà này rất nhiều lần.
Nguỵ Phong đứng dậy rồi lau chùi khung cửa sổ sát trần sàn nhà trong phòng học nghệ thuật ở tầng một của toà nhà Dật Phu. Cánh tay anh chỉ cần giơ lên là có thể chạm đến đỉnh tấm kính, không bỏ sót bất cứ góc chết nào.
Dáng người cao cũng có lợi thế của nó. Không chỉ có cảm giác an toàn mà còn có thể làm tất tần tật mọi việc nhà.
Lộ An Thuần dựa người vào cửa, nhìn bóng lưng của Nguỵ Phong.
Đám mây hồng lớn phản chiếu trên mặt kính trông như một bức tranh được vẽ bằng màu nước nổi bật và rực rỡ.
Bóng dáng cao gầy của anh cũng được in trên bức tranh vẽ bằng màu nước đó, vừa lặng lẽ vừa trơ trọi.
Lộ An Thuần im hơi lặng tiếng đi tới, kéo tay áo của Nguỵ Phong ra. Trên cổ tay thon gầy, rắn rỏi của anh có dán một miếng băng cá nhân.
“Chính là vết thương này à?”
Cô còn tưởng ít nhất cũng phải quấn băng vải.
“Tôi cũng đâu có ngốc.” Nguỵ Phong rút cánh tay lại rồi tiếp tục lau chùi tấm kính sát sàn nhà: “Vết thương nặng hay không không quan trọng. Tính chất ghê gớm của việc dùng dao trong trường học là đã đủ để thằng đó phải ăn quả đắng rồi.”
Lộ An Thuần bóc miếng băng cá nhân của anh ra thì nhìn thấy một vết xước nhỏ xíu, thực sự không hề nghiêm trọng. Thậm chí, vết thương còn không xứng với miếng dán cá nhân hoạt hình màu sắc kia.
“Nhưng dù sao thì sau này, bất kể là như thế nào, cậu cũng không được tự khiến mình bị thương nữa. Cậu đấy…” Lộ An Thuần không biết nên nói như thế nào với Nguỵ Phong: “Cứ phải khiến chính mình đầu rơi máu chảy mới cam tâm.”
“Bà đã tính số mệnh cho tôi rồi. Bát tự không tốt, suốt đời lận đận trớ trêu, tai nạn đổ máu là chuyện như cơm bữa.”
“Cậu tin không?”
“Không tin.” Nguỵ Phong nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ tin vào chính mình thôi.”
Lộ An Thuần thở dài một tiếng rồi cầm lấy giẻ lau trong tay anh sau đó quỳ xuống giặt trong nước rồi vắt khô: “Tôi lau kính giúp cậu nhé.”
Nguỵ Phong túm chặt lấy tay áo Lộ An Thuần. Bàn tay ướt sũng của anh cũng khiến cho cô bị ướt luôn.
Rõ ràng là anh đang cảm thấy lúng túng. Anh vòng tay ra phía sau lau thật mạnh vào quần áo rồi giật lấy giẻ lau.
“Cái này hơi bẩn, cậu đừng có chạm vào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook