[free]_hôn trộm
-
Chương 48:
Chương 48: Ôm ấp
Sáng hôm sau, Tư Niệm đến chỗ Nguyễn Huỳnh từ rất sớm để nghe chuyện phiếm.
Sau khi biết Lục Ngộ An và Úc Đình Vân cũng tham gia họp thường niên, cô ấy đã mạnh mẽ yêu cầu Nguyễn Huỳnh dựng lại cảnh đó cho cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không có cảnh đó đâu." Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy một cái: "Cậu muốn nghe gì?"
Tư Niệm liếc cô một cái: "Giám đốc Triệu có biết bác sĩ Lục là bạn trai của cậu không? Biểu cảm như thế nào?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một hồi rồi nhẫn nại cười nói: "Hình như không được tốt cho lắm."
Tư Niệm: "Tớ biết rồi."
Cô ấy uể oải ngồi phịch xuống ghế sô pha, ung dung nói: "Ai bảo giám đốc Triệu bắt nạt người khác, đây sẽ đá phải tấm sắt đi."
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: "Đây cũng không tính là tấm sắt."
Cô nhìn Tư Niệm: "Nếu anh ta thật sự muốn dùng thế lực gây sức ép để đài phát thanh làm chuyện gì đó với tớ, cũng không phải là không thể."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thì anh ta cũng không dám." Tư Niệm bình tĩnh nói: "Dù sao bác sĩ Lục và giám đốc Úc đi cùng nhau, anh ta không thể nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ mới nghĩ âm thầm cho người ngáng chân cậu nhỉ?"
Nói đến đây, Tư Niệm nhìn Nguyễn huỳnh: "Bác sĩ Lục có nói chuyện này với cậu không? Bối cảnh gia đình anh ấy như thế nào?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, khẽ lắc đầu.
Tư Niệm trợn tròn mắt: "Cậu chưa từng hỏi qua chuyện này sao?"
"Tớ cũng không phải là người yêu bối cảnh gia đình anh ấy." Nguyễn Huỳnh thẳng thắn nói: "Tớ hỏi chuyện này làm gì?"
Tư Niệm thở dài: "Người bình thường đều tò mò về chuyện này."
"Đó là quá tò mò." Nguyễn Huỳnh rất thành thật: "Thật ra lần đâu tiên khi tớ biết anh ấy và Úc Đình Vân là bạn bè, cũng có chút ngạc nhiên."
Sau khi ngạc nhiên, Nguyễn Huỳnh cảm thấy rất bình thường.
"Chuyện này bình thường sao?" Tư Niệm hỏi cô: "Người bình thường có thể làm bạn với Úc Đình Vân sao?"
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: "Tớ là một nhân viên văn phòng bình thường, đã trở thành bạn với hai đại tiểu thư là cậu và Thanh Thời nhỉ?"
Tư Niệm nghẹn họng: "Thanh Thời thì tính còn tớ thì không tính nhé."
"Ừ." Nguyễn Huỳnh trêu chọc cô ấy: "Cậu cũng chính là một người không muốn về nhà kế thừa gia nghiệp, chị nhỏ chen vào giới kinh doanh tự mình gây dựng sự nghiệp."
"..."
Tư Niệm nghẹn lời, suy nghĩ một chút hỏi: "Chị nhỏ là gì?"
Nguyễn Huỳnh: "Không phải cậu không thừa nhận mình là đại tiểu thư sao? Thì là chị nhỏ đó."
Nói xong, cô cười một mình.
Tư Niệm không nói gì, cũng vui vẻ cười theo.
Chủ đề rất nhanh nhanh lệch sang chủ đề khác, Tư Niệm vội vàng nói về chuyện đó: "Cậu có giới thiệu về bác sĩ Lục với giám đốc Triệu, giám đốc Triệu rời đi sao?"
"Gần giống như vậy." Nguyễn Huỳnh nói: "Anh ta là người tài trợ, phải đi chào hỏi những khách mời khác."
Tư Niệm nhướng mày: "Vậy sau đó anh ta không đi tìm cậu nữa à?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Bọn tớ rời đi sớm."
"Về trước sao?" Tư Niệm nắm lấy trọng điểm: "Về nhà à?"
Lúc nói những lời này, cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh từ trên xuống dưới: "Không phải là tớ đến quá sớm đấy chứ? Không làm phiền hai người đúng không?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô nhẫn nhịn, không chịu được ném gối lên người cô ấy: "Cậu suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Tư Niệm bật cười, trêu chọc nói: "Sao bác sĩ Lục lại không biết nắm bắt cơ hội tốt như vậy, tớ có thể nghĩ cái gì chứ? Hai người trưởng thành hẹn hò, cậu nói xem tớ đang nghĩ gì đây?"
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy không chịu được phàn nàn: "Các cậu tiến triển quá chậm."
Nguyễn Huỳnh không muốn nói chuyện với cô ấy.
Cô cảm thấy tiến triển giữa mình và lục Ngộ An rõ ràng rất nhanh.
Hơn nữa, tối hôm qua đến khi Lục Ngộ An có điện thoại gọi tới, nếu không phải là điện thoại của bệnh viện...Vừa nghĩ đến đây, mặt của nguyễn Huỳnh có chút nóng: "Cậu đừng quan tâm đến bọn tớ." Cô không tự nhiên nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay anh chàng đẹp trai có đi đến quán cà phê mua cà phê không?"
Nhắc đến chuyện này, Tư Niệm cảm thấy đau lòng: "Mua, cậu nói xem có phải anh ta cố ý không?"
Nguyễn Huỳnh: "Hả?"
Tư Niệm: "Mỗi buổi sáng, hơn tám giờ anh ta đều sẽ đến mua, hơn tám giờ tớ còn chưa thức dậy."
Cô ấy nói: "Tiểu mỹ nói, cô ta nói chuyện với anh đẹp trai còn nhiều hơn tớ."
Thấy vẻ mặt nhỏ oán hận của cô ấy, Nguyễn Huỳnh bật cười.
Cô giơ tay lên vỗ nhẹ lên vai cô ấy an ủi: "Cậu đừng buồn, cậu thực sự không làm được, dậy sớm đi sau đó ngẫu nhiên gặp mặt. Muốn theo đuổi anh đẹp trai, dù sao cũng phải trả giá."
Tư Niệm ừ một tiếng: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Cô ấy nằm bò lên bàn suy nghĩ một chút: "Năm sau, mùa đông rất lạnh. Dù anh ta có đẹp trai đến mức khó tin, cũng không thể khiến cho tớ rời khỏi chiếc chăn lớn ấm áp của tớ để đi gặp anh ta vào mùa đông."
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh không biết nên đồng cảm với Tư Niệm hay nên đồng cảm với anh đẹp trai mà cô ấy nhìn chúng.
"Lần sau tớ đi đến cửa hàng của cậu nhìn một chút." Lúc đầu, Nguyễn Huỳnh không có hứng thú qua nhiều với anh đẹp trai, vẫn phải gặp người này một chút.
Tư Niệm: "Cậu không sợ bác sĩ Lục ghen sao?"
Nguyễn Huỳnh bình tĩnh nói: "Anh ấy không xấu tính như vậy."
Hai người mệt mỏi nằm trên sô pha một lúc, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn của bà Lý, hỏi khi nào cô được nghỉ lễ trở về nhà.
Nguyễn Huỳnh mở lịch ra nhìn một chút, đài phát thanh của bọn họ thời gian nghỉ tết Dương lịch dường như rất thoải mái, thường dài hơn ba đến năm ngày so với ngày nghỉ theo quy định của pháp luật.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
"Đang nhìn gì vậy?" Tư niệm đi đến bên cạnh cô hỏi.
Nguyễn Huỳnh: "Mẹ tớ hỏi tớ khi nào tớ trở về nhà, tớ đang suy nghĩ nên mua vé ngày nào."
Tư Niệm ừ một tiếng: "Cậu muốn về ngày nào vậy?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc: "Nghỉ lễ tớ sẽ về."
"Hả?" Tư Niệm ngạc nhiên: "Cậu không suy nghĩ đến chuyện ở cùng với bác sĩ Lục hai ngày rồi mới trở về à?"
Nguyễn Huỳnh: "...Tớ nghĩ, chắc là anh ấy không rảnh."
Gần đến cuối năm, bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân, rõ ràng nhiều hơn so với thời gia trước. nếu không, tối hôm qua Lục Ngộ An cũng sẽ không bị gọi về làm thêm giờ.
Tư Niệm gật đầu: "Cũng đúng."
Cô ấy quên mất chuyện này: "Vậy đến lúc đó bác sĩ Lục không rảnh, tớ sẽ đưa cậu đến nhà ag đường sắt cao tốc."
Nguyễn Huỳnh hắng giọng: "Tất nhiên rồi, tớ sẽ không khách sáo với cậu."
Nói chuyện một lúc, Nguyễn Huỳnh nhìn Tư Niệm: "Đi chợ rau không?"
Tư Niệm: "?"
Cô ấy khso hiểu nhìn cô: "Đi chợ rau làm gì?"
Nguyễn Huỳnh: "Cậu có biết chợ rau không, mua đồ về nấu cơm."
Tư Niệm chớp mắt, không thể tin những gì mình nghe thấy: "Cậu muốn nấu cơm sao?"
Nguyễn Huỳnh: "Cậu làm đi, tớ học."
"?"
Sau khi hiểu ý của Nguyễn Huỳnh, tư Niệm chịu không được hỏi: "Rốt cuộc bác sĩ Lục có bao nhiêu sức hấp dẫn, mà có thể khiến cậu rửa tay nấu canh cho anh ấy."
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: "Không có làm gì cả, không nên nói trước như vậy. Tớ nhất định phải học, tớ không có hứng thú với nấu ăn, nhưng tớ nghĩ, thỉnh thoảng cũng phải biết làm một đến hai món ăn chứ?"
Thỉnh thoảng cô cũng muốn trở thành một người bạn gái biết quan tâm.
Nghe những lời này, Tư Niệm cũng cảm thấy hơi có lý: "Vậy đi thôi, đi chợ, hôm nay đầu bếp này sẽ tự mình dạy cho cậu."
"..."
Mặt khác, chủ nhật và thứ hai lục Ngộ An rất bận.
Buổi sáng nhận ca phẫu thuật, kết thúc phẫu thuật đã là buổi trưa, mọi người đều có chút mệt mỏi.
Thay áo phẫu thuật, rửa tay, Lục Ngộ An rở về phòng làm việc.
Đi qua quầy điều dưỡng, Vu Tích Ngọc gọi anh lại: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An liếc mắt.
Vu Tích Ngọc mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Bên trong có người chờ anh."
Lục Ngộ An dừng lại một chút, Tiết Cảnh Thắng ở phía sau tò mò hỏi: "Ai vậy? Đang ở trong phòng làm việc chờ bác sĩ Lục sao?"
Vu tích ngọc liếc nhìn cậu ấy, rất có ý tứ nói: "Bác sĩ Tiết, buổi trưa muốn ăn gì? Anh đã gọi đồ ăn bên ngoài chưa?"
Sự chsu ý của Tiết Cảnh Thắng lập tức chuyển sang chỗ khác: "Còn chưa có gọi đâu."
Cậu ấy thở dài, chống cổ tay lên bàn điều dưỡng: "Gần đây đồ ăn bên ngoài ăn rất chán, điều dưỡng Vu có đề cử cái gì không?"
Vu Tích Ngọc: "... Không có."
Tiết Cảnh Thắng: "... Tôi quay về phòng làm việc."
"Này." Vu Tích Ngọc không nói gì với cậu ấy: "Anh làm gì vậy?" Tôi nói có người chờ bác sĩ Lục, trước đó anh đừng đi vào trong."
Tiết Cảnh Thắng nghe vậy, cảm thấy buồn cười: "Người bên trong đang đợi bác sĩ Lục là ai vậy? Không phải là bạn gái chứ?"
Nói xong, cậu ấy đối diện với vẻ mặt có ý sâu xa của Vu Tích Ngọc, nhẹ nhàng nói: "Là thật sao?"
Vũ Tích Ngọc cho cậu ấy một ánh mắt tự mình lĩnh hội.
Nói đến đây, Tiết Cảnh Thắng không chịu được liếc nhìn về phía cửa chính của phòng làm việc, tò mò nói: "Bạn gái của bác sĩ Lục, thật sự là cô Nguyễn sao?"
Gần đây, bệnh viện có tin đồn, nhưng không có ai dám tìm người có liên quan để xác minh. Cho nên mọi người chỉ nói riêng với nhau, không dám khẳng định một trăm phần trăm rằng Lục Ngô An có bạn gái hay không, chuyện Nguyễn Huỳnh là bạn gái có thật là như vậy không.
Số lần Nguyễn Huỳnh đến bệnh viện tìm Lục Ngộ An khá nhiều, nhưng phần lớn thời gian, cô ấy đi đến là cuối tuần hoặc đêm khuya.
Tình cờ đã gặp hai người ở cùng nhau, ngoại trừ Vu Tích ngọc và những điều dưỡng khác có giọng điệu rất nghiêm khắc, những người khác cơ bản không gặp qua. Cũng vì nguyên nhân này, rất nhiều người nói đến chuyện yêu đương của Lục Ngộ An, còn nghe chuyện đó với tâm tư là tin nhảm.
Vu Tích Ngọc nghe cậu ấy nói đến chuyện này, buồn cười nói: "Anh có thể hỏi bác sĩ Lục."
Tiết Cảnh Thắng: "Tôi không dám."
"..."
Trong cuộc thảo luận của hai người, Lục Ngộ An đã nhìn thấy người mình muốn gặp ở trong phòng làm việc.
Hôm nay trời nhiều mây, phòng làm việc đã bật đèn.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào chiếc cổ thiên nga lộ ra ngoài của cô, màu trắng hơi bắt mắt.
Hệ thống sưởi trong phòng làm việc hơi lớn, Nguyễn Huỳnh chờ rất lâu, cởi áo khoác treo bên cạnh, để lộ ra chiếc áo len màu trắng nhạt, nhìn qua thì thấy cả người cô mềm mại mà dịu dàng. cô ngồi lên ghế làm việc của Lục ngộ An, cúi đầu xuống lật xem gì đó, ngay cả lúc anh trở về, cô cũng không nghe thấy.
Lục Ngộ An không làm phiền đến cô, chỉ im lặng nhìn cô.
Mãi đến khi Nguyễn Huỳnh nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Ánh mắt của cô chuyển từ mờ mịt đến sáng ngời, lông mày cong cong nhìn về phía anh nở một nụ cười: "Bác sĩ Lục làm xong việc rồi à?
Lục Ngộ An híp mắt cười: "Em chờ bao lâu rồi?"
Nguyễn Huỳnh mở màn hình điện thoại di động lên nhìn: "Không quá lâu, còn chưa đến một giờ."
Lục Ngộ An: "..."
Nguyễn Huỳnh bật cười: "Thế nào, không cảm thấy xấu hổ sao?"
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày: "Lúc đầu có chút, nhưng sau khi em nói như vậy, dường như không còn nữa."
Nguyễn Huỳnh trừng mắt nhìn anh.
Lục Ngộ An quay đầu lại, thấy ngoài cửa không có ai đi đến đây, thừa dịp Nguyễn huỳnh không chuẩn bị, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn: "Bạn gái vất vả rồi."
Cảm giác ấm áp lưu lại trên môi một lát.
Nguyễn Huỳnh vô thức mím môi dưới, lỗ tai đỏ lên: "Không sao." Cô có chút xấu hổ: "Bác sĩ Lục tương đối vất vả."
Lục Ngộ An cong môi.
Nguyễn Huỳnh và anh nhìn nhau cười, chỉ vào hộp cơm giữ nhiệt: "Em đến đây là có nhiệm vụ."
Lục Ngộ An nhìn thấy hộp cơm cô đẩy đến trước mặt anh: "Em đi đến đây đưa cơm sao?"
Nguyễn Huỳnh: "Đúng vậy."
Cô nhấn vào: "Đói bụng chưa? Bây giờ muốn ăn gì?"
Lục Ngộ An nhìn cô mấy giây, suy đoán: "Em làm à?"
Nguyễn Huỳnh: "... Chỉ có một món là em làm."
Cô thẳng thắn nói: "Em sợ anh không ăn được đồ em làm, cho nên em chỉ làm một món, hai món khác là Tư Niệm làm.
Lục Ngộ An mở hộp cơm ra, liếc một cái lập tức nhận ra món trứng xào cà chua là Nguyễn Huỳnh làm, bởi vì hai món khác là món ăn mặn, tương đối khó hơn.
Nguyễn Huỳnh: "Anh có biết món nào là em làm không?"
Lục Ngộ An có nén ý cười trong mắt: "Anh biết."
Nguyễn Huỳnh: "... Dễ đoán như vậy sao?"
Lục Ngộ An liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Nguyễn Huỳnh bĩu môi, dường như đang làm nũng với anh: "Em cược với Tư Niệm, anh nhìn thấy nhất định không đoán ra em làm món nào."
Lục Ngộ An nghe cô lẩm bẩm như vậy, trong lòng như bị cô cào, có hơi ngứa ngáy. Mắt anh tối sầm lại, trầm giọng nói: "Em cược gì vậy?"
"Em cược lần sau chúng ta ra ngoài ăn cơm em sẽ thanh toán hoá đơn."
Lục Ngộ An ừ đáp, suy nghĩ một chút: "Vậy em tìm anh thanh toán à."
Nguyễn Huỳnh khẽ cười: "Việc này không nói, trước tiên anh nếm thử xem có ăn được hay không, Tư niệm nói miễn cưỡng có thể ăn được."
Lục ngộ An nói cũng được.
Thấy Lục Ngộ An nếm thử, mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: "Thế nào?"
Lục Ngộ An: "Ngon."
Nguyễn Huỳnh thấy anh ăn một miếng lớn, bạt cười: "Bác sĩ Lục, anh ăn nhiều thịt một chút, món này chỉ cần anh ăn hai miếng là được."
Lục Ngộ An liếc cô một cái: "Em không tự tin sao?"
Anh nghiêm túc nhấn mạnh: "Thật sự ăn rất ngon, anh không có lừa em."
Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: "Ở nhà em ăn rồi, rất bình thường."
Cô nhìn Lục Ngộ An như vậy, không nhịn được hỏi: "Vậy anh xem như là người tình trong mắt hoá Tây Thi sao?"
Lục Ngộ An ngước mắt lên, nhìn cô với anh mắt sáng rực, nói: "Bạn gái của anh còn đẹp hơn cả Tây Thi."
Nguyễn Huỳnh cảm thấy buồn cười trước những gì anh nói, lông mày cong cong: "Bác sĩ Lục, bây giờ anh thực sự rất..."
"Rất cái gì?"
"Lươn lẹo." Nguyễn Huỳnh bình luận.
Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: "Những gì anh nói là sự thật."
Anh nhìn cánh gà trong hộp cơm, lại nhìn Nguyễn Huỳnh: "Có muốn ăn cánh gà không?"
Thực ra Nguyễn Huỳnh đã ăn no, nhưng nhìn Lục Ngộ An ăn, cô cũng không hiểu được vì sao bản thân lại có chút đói, cô gật đầu: "Muốn."
Giây sau, Lục Ngộ An đưa cánh gà cho cô.
Nguyễn Huỳnh ăn một miếng nhỏ, ăn cùng Lục Ngộ An.
Cơm hộp cho một người ăn không quá nhiều, hai người chia ra ăn hết.
Ăn xong, Lục Ngộ An thu dọn sạch sẽ.
Nguyễn Huỳnh nhìn thời gian: "Không phải anh cần phải nghỉ ngơi sao? Em đi vê đây."
"Đi đâu vậy?" Lục Ngộ An ôm lấy cô: "Không vội."
Anh cụp mắt nhìn cô, nhíu mày: "Hôm nay là ngày cuối tuần, nếu em không có việc gì thì ở lại với anh một chút được không?"
Nguyễn Huỳnh ngẩng mặt lên nhìn anh, chọc chọc vai anh: "Ở cùng anh cũng được nhưng trước tiên anh buông em ra đã."
Lục Ngộ An: "Hả?"
Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: "Trong phòng làm việc mà ôm ấp nhau là không tốt đâu."
Im lặng hai giây, Lục Ngộ An nắm tay Nguyễn Huỳnh đi ra ngoài.
Nguyễn Huỳnh không hiểu: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Lục Ngộ An thấp giọng nói: "Đi đến chỗ có thể ôm ấp."
"?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook