First Love - Taekook
-
C22: 22 - Thích
Chuyện kể rằng, ngày hôm qua có hai con người rảnh rỗi hẹn hò đến tận sáng, sáng hôm nay lại tất bật hối hả xỏ lộn quần, mặc nhầm áo vì trễ giờ làm. Jungkook hôm qua được Taehyung bế vào phòng ấm êm ngủ ngon đến tận sáng, cứ tưởng đã quen rồi cái thói quen dậy sớm nhưng vì hạnh phúc mà quên đi miếng cơm. Trễ 10 phút là lương bị trừ 10 ngàn won, Jungkook một đồng cũng không muốn mất, vậy mà bây giờ chỉ còn chưa đến 10 phút nữa là vào làm rồi, Jungkook còn loay hoay chưa xỏ xong đôi vớ để xọt chân được vào đôi giày nữa. Cậu chưa ngáo ngơ xỏ đôi dép cà rốt bằng bông mềm mềm ở nhà để đi làm đã là may.
Ra đến cổng đã thấy xe ai kia đỗ sẵn, cậu lần này không ngần ngại mà mở cửa chui tọt lên xe người ta trong vòng chưa đầy 3s. Kim Taehyung cũng chẳng nói gì đạp ga hết cỡ phóng thẳng đến công ty, trễ làm rồi, liêm sỉ gì tầm này nữa. Mấy lúc này cậu mới thấy cái nết phóng xe như nợ dí của Taehyung có hiệu quả.
Vậy mà đến công ty, cũng phải trễ hết 5 phút.
Nhưng thà vậy còn đỡ hơn trễ 10 phút, trừ hết 10 ngàn won. Jungkook chắc có mà xót đến chết.
Vừa mới được thăng chức hôm qua, hôm nay đã vác xác đi làm trễ, đã thế còn đi với trưởng phòng, Jungkook ít nhiều cũng sợ mấy người trong công ty nghĩ ra nghĩ vào, lại đồn đoán lên rằng cậu cậy thế sếp lớn mà không màng phép tắc thì chết dở. Tính tình Jungkook khéo lo xa, gặp đủ chuyện trên trời dưới đất thì vẫn cứ là lo nghĩ không thôi, cậu sợ rắc rối, cậu sợ vướng phải mấy thứ không hay.
May cho cậu, giám đốc Kim có việc đã ra ngoài từ sớm, không biết cậu và trưởng phòng đến trễ.
Nhưng mà, cái máy chấm công sẽ thay Namjoon làm việc đó. Chạy trời không khỏi nắng. Làm việc ở mấy nơi như thế này thì phép tắc không phải chuyện đùa. Một hôm đi trễ đã đủ cho người khác bàn ra tán vào, Jungkook bức bối, lại hậm hực tự dặn sau này sẽ không bao giờ ra ngoài ăn khuya với Taehyung nữa.
Nhưng mà để coi được bao lâu đã.
Sáng sớm đi làm trễ, Taehyung vừa vào đã có nữ nhi tò tò bên cạnh, cái cảm giác này hệt như cái cảm giác của cái đêm Jungkook phóng xe ra ngoài tìm Taehyung vậy, mà lần này hai tai còn đỏ bừng cả lên.
Trực giác của Taehyung như mách bảo rằng có ai đó đang nhìn, vội gạt tay cô nhân viên bên cạnh lại lủi thủi cắp mông đến ngồi cạnh cậu phó phòng, chỉ sợ Jungkook giận thêm thì một hồi cái công ty này đến cái nóc cũng không còn với cậu nữa.
Mà Jungkook đâu có hâm đâu lại đi làm thế.
Cũng không hiểu sao, cậu không biểu hiện ra mặt mà Taehyung vẫn biết.
Cái này có được gọi là tâm linh tương thông hay không.
Còn hai người, Taehyung và Jungkook, rốt cuộc là cái mối quan hệ gì đây?
Ở bên cạnh nhau thì không nói, thân mật cũng không ai phản kháng, người kia có chút động thái với người khác trong lòng đã vội khó chịu, hỏi đến lại không mấy quan tâm nhau, vậy mà cử chỉ thì biểu hiện rõ rệt. Mập mờ không hẳn, công khai cũng không đúng, một cái danh phận để đường đường chính chính đối đãi với nhau cho phải cũng không có. Ai hỏi đến, cũng là một câu: "Không có gì!"
Chiều hôm đó, Taehyung bận việc đối tác phải ra ngoài, xong việc rồi cũng muộn nên sẽ lái xe về nhà hẳn, không về công ty nữa. Seokjin hyung việc ở công ty vẫn còn đầy tràn, mấy hôm nay cũng không thấy anh đến nhà hay thậm chí là gọi cho cậu một cuộc, nhắn cho cậu một tin. Jungkook có nhắn hỏi han anh vài câu, nhưng sợ anh bận, vài dòng tin nhắn anh gửi đi cũng không quá năm chữ, thành ra cậu cũng thôi làm phiền anh.
Vậy là, ngoại lệ hôm nay, Jungkook sẽ phải tự đi về.
Trong ví cậu bây giờ có thể thừa sức gọi một tiếc taxi về nhà, đủ ăn thêm một chầu hoành tráng no căng bụng nữa. Vậy mà, Jungkook vẫn quyết định cuốc bộ ra trạm xe bus, tận dụng vài đồng bạc lẻ khi trưa mua cafe cho cả phòng còn thừa để đi xe.
Lần này thì, cậu không cần phải dùng đến ánh mắt long lanh kia để nhìn bác tài xế nữa rồi.
Vài đồng lẻ cậu đưa, tiền thừa lại đủ để đi thêm 2-3 chuyến nữa, vậy mà cậu cũng không lấy, cứ thế mà đưa hết, rồi lẳng lặng tìm một góc khuất để ngồi.
Chuyến xe bus gần cuối ngày nên chẳng còn đông đúc là mấy, Jungkook xếch lại các balo trên vai rồi đưa tay kéo từ trong cái túi nhỏ ra cái airpod, là đồ xịn, cậu tự thưởng cho mình từ tháng lương đầu tiên. Còn cái tai nghe dài lê thê cậu đã dùng đến sờn cũ, vẫn còn vừa vặn nằm trong ngăn kéo. Cậu không nỡ vứt nó đi, dù nó đã rè rè chẳng còn rõ. Vốn dĩ, là nó đã theo cậu bao lâu nay, đồng hành với cậu mấy lúc cậu chán nản nhất, cất lên cùng cậu vài giai điệu quen thuộc. Đồ tuy cũ, nhưng Jungkook không có khái niệm vứt đi. Có hỏng rồi cũng là kỷ niệm.
Jungkook mở điện thoại, bật nghe bản nhạc đã thường nghe đến nằm lòng, vậy mà vẫn cứ thói quen mỗi lần nghe nhạc là lại bật nó đầu tiên, nghe hoài không chán.
Áp đầu vào ô cửa kính, nhìn dòng xe hoà vào nhau tấp nập bên ngoài. Thành phố này đông đúc là vậy, sao trong lòng cậu lại chợt trống trải đến lạ.
Đến một lúc, rồi cậu cũng chợt thiếp đi.
Về nhà cậu cũng là trạm cuối cùng, Jungkook tỉnh giấc vì tiếng gọi của bác tài xế. Xuống trạm rồi, nhìn đồng hồ xem cũng đã 9 giờ hơn.
Mọi hôm có ai kia đưa đón, đường về nhà có xa vì Taehyung cố ý câu giờ Jungkook cũng chẳng cảm thấy mệt. Hôm nay cũng chỉ ngồi yên trên xe bus, đã được đánh hẳn một giấc say vậy mà vẫn cảm thấy uể oải trong người.
Cậu cuốc bộ về nhà, vừa về đến cổng trời đã bắt đầu mưa, may cho cậu, suýt tí nữa lại dầm một trận mưa lớn. Bệnh hôm trước vẫn còn chưa khỏi hẳn, mấy hôm nay người vẫn cứ hầm hầm, dầm mưa trận này khéo cậu lại bệnh nữa, mà bệnh thêm lần này nữa thì có nước bị đuổi việc. Jungkook nghĩ tới đã rùng mình phát khiếp.
Gì chứ, cậu sợ thất nghiệp lắm rồi.
Nghĩ đến mẹ ở Busan, cậu lại càng sợ hơn. Thất nghiệp rồi, mẹ lại lo, mà cậu thì không có tiền lo cho mẹ. Còn chưa kể, còn bao nhiêu kế hoạch tương lai được cậu định sẵn hết cả rồi.
Nghĩ nhiều rồi cũng mệt, cuốc bộ hai hồi trong một buổi tối cũng khiến cậu dễ đói bụng hơn. Jungkook phi nhanh lên phòng tắm rửa sạch sẽ, hôm nay không hiểu sao có hứng lại muốn nấu cơm, vậy là xuống nhà xoắn tay áo, bắt đầu nấu một mâm cơm thịnh soạn.
Nói thịnh soạn cho vui thế thôi, chứ cũng là mấy món đơn giản dễ làm. Ăn có một mình cậu cũng không cần cầu kì làm chi, chỉ là hôm nay tự dưng siêng đột xuất, muốn tự nấu cơm ăn vậy thôi, chứ mọi hôm thì vẫn mỳ gói hay lẩu tự sôi mà thẳng tiến.
Ăn no rồi cũng dọn dẹp lại mọi thứ. Mớ chén bát hai ngày nay lười biếng chưa rửa bây giờ đã chất chồng như núi, Jungkook mà chất thêm nữa thì lở núi, thành ra là phải bắt tay san bằng quả núi này thôi.
Rửa xong mớ chén mà lưng cậu mỏi nhừ, cũng là tự Jungkook bày biện cho lắm chứ ai vào đây mà để cho cậu mắng. Lê thân được lên phòng để ngã lưng nằm xuống là cả một sự thoải mái đối với cậu.
Ting. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên khiến Jungkook giật mình. Với tay chộp lấy cái điện thoại đang để sạc trên bàn, vừa bật lên, hai chữ "Đáng ghét" đập vào mắt lại khiến cậu bất giác bật cười.
"Em về chưa? Ngủ sớm nhé"
Một dòng tin nhắn ngắn gọn từ đối phương. Jungkook liếc nhìn sang đồng hồ bên cạnh, 11 giờ hơn rồi, có lẽ Taehyung vừa xong việc.
"Về rồi, trưởng phòng cũng nên nghỉ ngơi sớm. Vất vả rồi"
Một dòng lạnh tanh, vậy mà ai kia vừa đọc đã vội cười toe. Gì chứ, lạnh tanh như thế mà vẫn quan tâm người ta.
"Em ngủ ngon"
Taehyung nhắn một câu, kèm theo một trái tim vừa vặn đặt bên cạnh, Jungkook bên đây nhìn dòng tin mà cười ngốc, cũng vội soạn lại một dòng chúc người ta ngủ ngon.
Thế thôi, mà khiến cho cả hai xốn xang trong lòng từng nhịp.
Đúng là đáng ghét, lại khiến cho Jungkook nhớ anh rồi.
Còn anh thì, cũng nhớ Jeon Jungkook chết đi được.
Hai con người này, rốt cuộc ở cạnh nhau với tư cách gì đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook