Father (Phụ)
Chương 67: Sixty-seventh child

“Á à Xem ra “bất ngờ” mà ta chuẩn bị cho cậu dường như khá thành công!”

Bọt nước xanh lục ộc một tiếng bốc lên tràn ra, robot hình người quái dị phát ra tiếng cười he he chói tai trong dịch dinh dưỡng, ánh lam chỗ mắt lấp lóe điên cuồng, Emerson hình thái robot không có ý tốt chằm chằm nhìn đối diện.

Thanh niên tóc đen ngồi trên bậc thang, hai tay đan chéo buông xuống giữa hai đầu gối, y hơi cúi người, khuỷu tay chống đỡ nửa thân trên, trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hai con ngươi bốc mùi máu tanh.

“Đệ nhất.” Emerson cười to. “Cảm giác gặp lại anh em thất lạc như thế nào?”

Con ngươi đỏ tươi lẳng lặng bốc cháy trong bóng tối, Sloth giống như một pho tượng vô cơ vĩnh viễn đóng băng, hòa tan vào trong bóng tối, Emerson nhìn kiệt tác tối cao của mình, nếu máy móc biết biểu cảm, vẻ mặt lão nhất định là hiền từ hoặc nói là dung túng.

“Ta sẽ nói với cậu!” Lão già nói. “Đây dù sao cũng là bất ngờ dành cho cậu!”

Âm thanh tổng hợp từ máy móc dừng một chút, Emerson dường như đang nghĩ xem phải bắt đầu nói từ đâu.

“Khi đó xuất hiện một mẫu thể vô cùng thú vị, lúc mập hợp cùng phụ thể, cô ta rụng hai cái trứng, sau đó hai cái trứng đồng loạt thụ tinh, lấy tiêu chuẩn nhân loại mà nói sẽ sinh ra một cặp song sinh khác trứng. Đây thật sự là một mẫu vật có một không hai, 0,01% xác suất chọn được mẫu thể có thể mập hợp cùng phụ thể, 0,1% xác suất xuất hiện hai trứng, 1% xác suất mẫu thể có thể chống chịu qua lần thụ tinh đầu tiên, chỉ nghĩ đến chuyện một trường hợp đặc biệt như vậy có thể mang đến bước phát triển to lớn thế nào cho nghiên cứu của mình, ta liền run rẩy không nhịn được!” Âm thanh tổng hợp lạnh lẽo của Emerson nhuộm lên một sự cuồng nhiệt. “Biết không? Mẫu thể đó căn bản không thể rời khỏi dịch dinh dưỡng nửa bước, làm chất dinh dưỡng cho tân nhân loại, hơn nữa là chất dinh dưỡng cho một cặp song sinh, bản thân cô ta căn bản không thể cung cấp được nhiều năng lượng như thế, cho nên mẫu thể xảy ra biến đổi, có lẽ là hai cái trứng thụ tinh kia khiến cơ thể cô ta đạt được một loại cân bằng nào đó, cơ thể cô ta càng giống một ống dẫn cung cấp dinh dưỡng chứ không phải bản thân cô ta là nguồn dinh dưỡng, cứ theo đó mà suy tiếp, mẫu thể kia cuối cùng sẽ không bị tân nhân loại “hấp thu” chỉ còn lại một cái xác rỗng, nói cách khác, sau khi sinh ra cặp song sinh, mẫu thể có thể sống sót. Ha ha ha… Đây quá thú vị, rốt cuộc là cái gì dẫn đến một loạt biến hóa này cơ chứ…”

Lão già thì thào tự nói một lúc, một khắc nào đó lại đột ngột hồi hồn về, sau đó tiếp tục nói.

“Ta biết thời gian của mình không còn nhiều, Đệ tam sắp sửa sinh ra, ta càng không có khả năng trói buộc các cậu.” Emerson cười kỳ dị. “—— Nhưng tại sao ta phải trói buộc các cậu cơ chứ, các cậu vốn phải đứng trên đỉnh cao nhân loại, các cậu là tối cao, không ai có thể khống chế các cậu. Nhưng ta vẫn có chút không cam lòng, không cam lòng để nghiên cứu của ta cứ bị đình chỉ như vậy, ta không ngờ các cậu sẽ giữ ta lại, cho nên khi đó ta làm ra một chút phản kháng nho nhỏ —— Không phải để cự tuyệt tử vong, mà là để nghiên cứu của ta có thể được tiếp tục, cực kỳ, vô hại.”

“Ta xử lý toàn bộ những người biết đến mẫu thể này, ta biết họ không thể trốn khỏi lòng bàn tay của cậu, mọi người đều không thể trốn được, kể cả ta, cho nên ta đánh cược!” Robot không chút che giấu sự vui vẻ và đắc ý của mình. “Sự thật chứng minh ta cược thắng, ta làm tất cả mọi chuyện, sau đó tẩy não bản thân, quên hết chuyện này, chỉ lưu lại ghi chép khóa kín ở chỗ sâu nhất trong máy tính trung tâm, máy móc thuần vật lý là điểm yếu của các cậu.” Lão già tiếc nuối nói. “Đó không tốt cho lắm, không tốt cho lắm, các cậu không nên có nhược điểm. Ta gần đây mới lục ra được ghi chép này, mới phát hiện một việc thú vị như vậy lại có thể là kiệt tác của ta!”

“Biết ta làm gì không?” Thanh niên tóc đen không nói một lời, đối mặt với phản ứng lạnh lùng của Sloth, Emerson phớt lờ tự hỏi tự đáp. “Ta đưa mẫu thể đặc biệt kia cho kẻ khác!”

“Ta có một đối thủ một mất một còn, lão tên là Selim!” Dù là âm thanh tổng hợp, nhưng cũng có thể nghe ra sự châm biếm nồng nặc trong giọng nói của Emerson. “Dù bộ não gã bám mông kia còn chưa phát triển xong, nhưng không thể không nói Thượng Đế là công bằng, cho lão một chỉ số thông minh vẫn còn tạm được. Chỉ số thông minh đó đều dùng để sủa điên sủa khùng về phía ta, hễ ta làm cái gì thì gã bám mông đó sẽ lập tức nhảy ra khiêu khích. Trong lĩnh vực tiến hóa, lão vẫn kêu gào muốn ta mất mặt, hừ, ta thấy mặt lão cũng được, ta vô cùng, thấy lão coi được, cho nên ta đưa cho lão một món “quà lớn”.” Emerson nghĩ tới gì đó, cười càng chói tai hơn. “Nhận được mẫu thể mang thai Đệ tứ, gã bám mông đó chắc chắn mừng đến phát khóc, đây đối với nghiên cứu của lão mà nói chính là sự trợ giúp không gì sánh nổi. Lão cũng không khiến ta thất vọng, hiện tại thế giới bên ngoài đang náo nhiệt cực kỳ!”

Thông qua kết nối máy tính trung tâm, Emerson thấy hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ cần nhìn vài cái thôi, lão liền biết đối thủ một mất một còn kia làm ra chuyện gì, huống chi đối phương còn ngạo mạn gửi đến một gói dữ liệu, bên trong tỉ mỉ ghi lại đủ loại số liệu và tài liệu thực nghiệm, chỉ thiếu điều cầm tay mà chỉ dạy. Emerson phì cười đối với chuyện này, lúc trước lão đồng loạt đóng gói số liệu thực nghiệm kèm theo mẫu thể gửi cho Selim, đơn giản chỉ là vì muốn nghiên cứu được tiếp tục, chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bị đối phương ăn miếng trả miếng kiểu trẻ con như thế.

Mắt lam máy móc lấp lóe, Emerson điều khiển, chiếu ra tài liệu và hình ảnh ở không trung, châm biếm bình luận.

“Gã ngu đó lấy phần tương tự “Fath” ra từ trong gien của Đệ tứ, sau đó cải tạo thành một loại virus “Fath giả” —— Ờ được rồi, lão gọi virus đó là nhân tố tiến hóa —— loại nhân tố có độ phù hợp cực cao đối với gien con người, nói cách khác, tính lây nhiễm của nó rất mạnh, có thể làm sinh vật bị nhiễm phát triển theo hướng mà nó mong muốn: để tôi luyện thân thể, sự trao đổi chất của người bị nhiễm tăng nhanh, sinh ra cảm giác đói khát không thể thỏa mãn, chúng bắt đầu cắn nuốt các sinh vật xung quanh, không chỉ là để thỏa mãn cái miệng, cũng là để chiết xuất ra gien của đối phương, rồi không ngừng tái tổ hợp cơ thể mình —— Ờ, lão ta gọi đây là “tiến hóa”?” Emerson cười nhạo. “Ta thừa nhận gã bám mông kia quả thật có chút tài năng, gắn được nhân tố tiến hóa kia vào gien con người quả thật là một điều thần kỳ… Nhưng lấy con người làm đối tượng cho nhiễm virus diện rộng, đây là “tiến hóa sau khi sinh tối ưu nhất” mà lão ủng hộ? Lại có thể ngu ngốc đến trình độ này! Gã ngu ấy còn phân chia cấp bậc cho lũ zombie đó, Level E tới Level A? Còn ma thần nữa chứ? Ngày cá tháng tư đã qua chưa vậy?”

Ánh mắt Sloth lướt một cái trên hình chiếu, trong con ngươi đỏ như máu tràn ngập coi thường đối với tất cả những thứ này. Emerson chăm chú nhìn bộ dạng đó của Sloth, có chút ác ý nói. “Lại nói, phụ thể và Đệ tam bị bắt đi, Đệ tứ vẫn rất tài giỏi phải không? Ta rất có hứng thú đối với “nguyên tố thứ năm” mà cậu ta làm ra, có chất xúc tác tuyệt vời như vậy, không chừng thí nghiệm kia sẽ có tiến triển đột phá!”

“Nếu thế…” Emerson đối diện cùng bóng tối, giọng nói lạnh lẽo giống như có chút mỉa mai. “Các cậu sẽ có thể vĩnh viễn ở cùng Cha-yêu-nhất. Lúc các cậu còn sống mang Cha theo, lúc các cậu chết cũng kéo Cha cùng, đây là cái mà các cậu gọi là vĩnh viễn… Az… Ha ha ha ha, quá buồn cười, ta làm ra một lũ quái vật thế nào đây ta, loạn luân cùng trái đạo đức đồng thời tồn tại, vặn vẹo méo mó kinh người như thế, tội lỗi nghiêm trọng nặng nề như thế, hùng mạnh mà lại hoàn mỹ như thế…”

“… Ta sẽ mang Greed đến cho ông!”

Bóng tối lần đầu tiên cất tiếng, lãnh đạm, lạnh lẽo, phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Emerson đột ngột ý thức được gì đó, có thể thấy rõ bộ não trong cái đầu thủy tinh run mạnh một cơn, ánh lam trên mắt robot luân phiên sáng tối.

“… À há ” Âm thanh tổng hợp của máy móc vô cùng tận lực hoàn thành trách nhiệm, mô phỏng ra cảm xúc run rẩy của Emerson. “Thì ra là thế, thì ra là thế… Ta nói, làm thế nào mà bộ dạng cậu lại bất hợp lý như vậy… Ha… Ha ha ha ha ha ha ——” Robot phát ra tiếng cười lớn chói tai, Emerson ngẩng mạnh đầu lên, nhìn khoảng không xa xăm. “Selim, xem ra lần này lại là ta thắng —— Ta vốn cho rằng đây lại là một ván cờ giữa ta và ông, nhìn xem rốt cuộc lý luận tiến hóa của ai là đúng, là “sau khi sinh” của ông, hay “trước khi sinh” của ta —— Không sai chút nào, đây vốn phải là một cuộc chiến, chúng ta đang dựng nên một bàn cờ, nhưng ông tuyệt đối sẽ không ngờ, trước khi hạ cờ, ông cũng đã thua… Không không không, là chúng ta đều thua, vì ——”

Tiếng nói của Emerson đột nhiên dừng lại, ánh lam trên mắt robot bỗng dưng tắt mất, cả robot tựa như hư hỏng, lơ lửng trong dịch dinh dưỡng không hề nhúc nhích.

Thanh niên tóc đen đứng dậy đi ra phía ngoài, động tác y thong thả lại mang sự tao nhã tùy tiện, trong bóng đêm vang lên tiếng bước chân cực kỳ có quy luật, chính xác đến từng phút từng giây như được máy móc đo đạc. Sloth đi tới cửa, cửa lực từ tự động trượt ra, ngoài cửa cũng là một mảnh bóng tối: cậu bé vùi mặt vào con thỏ của mình, chỉ lộ ra một đôi mắt thú màu vàng đang lấp lánh sáng lên quản gia tư thái cung kính đợi ở một bên, tay phải để trước ngực, găng tay trắng hình thành đối lập rõ ràng với áo đuôi tôm đen thiếu niên tóc xám hai tay cắm trong túi quần, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, cười hoàn toàn ngây thơ trong sáng.

Ma vương hơi nghiêng đầu, hất nhẹ về hướng của Emerson, giọng nói trầm thấp.“Đúng vậy, đây là một cuộc chiến!”

[Beta.by.Ween]

Trước khi tỉnh lại, Nei Bog cảm thấy có một ánh mắt khiến người ta cực kỳ khó chịu, cái ánh mắt này khá quen thuộc với hắn, vì lúc ở khu số bảy, người mấy khu trước đều dùng ánh mắt như nhìn sâu hại diệt trừ không hết đó để nhìn hắn.

Nei Bog mở mắt ra, sau đó thấy được chủ nhân ánh mắt. Đó là một cô gái rất đẹp, dung mạo bất ngờ làm Nei Bog cảm thấy quen thuộc, nhưng hắn làm sao cũng không nhớ được mình từng thấy tóc đen ngắn đó ở đâu, còn hai con mắt màu xanh lam tràn ngập căm hận kia nữa —— Nei Bog thậm chí cảm thấy, trong mắt nàng, mình chính là một cái xác đang hư thối phủ đầy giòi bọ.

Nei Bog cứ như vậy, nhìn cô gái kia cố nén căm ghét đi tới, đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống.

“Ta là Lanna!”

Trong con mắt xanh lam cuồn cuộn cảm xúc đen tối, cô gái tự xưng là Lanna mỗi chữ ngừng một chút, tiếng nói giống như bị ép ra.

“Chúng ta làm đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương