Fangirl Thành Công
-
Chương 3
Càng đến gần, cô càng thấy rõ anh hơn, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, vẫn có màu đen tự nhiên chứ không nhuộm như nhiều ca sĩ khác, nụ cười của anh thật ấm áp, khi cười, trên má anh xuất hiện lúm đồng tiền rất thu hút.
Cuối cùng cũng đến lượt cô, hồi hộp lấy ra quyển nhật ký, lật ra một trang giấy trắng đợi anh ký tên. Đỗ Nhược Lam rụt rè nói:
“Chào anh Thiếu Kiệt, em tên là Đỗ Nhược Lam, sắp tới em sẽ tham gia kỳ thi đại học, anh có thể viết một câu cổ vũ em không?”
“Được chứ. Tiểu Lam, chúc em mai mắn” – anh nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười nói,
Trời ạ, anh mỉm cười với cô, còn gọi tên cô thân mật như vậy. Đỗ Nhược Lam vừa nghĩ vừa đỏ mặt, nhìn tay anh cầm bút ký tên lên sổ của cô, còn ghi thêm một câu động viên bên cạnh.
Ký xong, anh trả lại sổ cho cô, lại mỉm cười. Vũ Thiếu Kiệt cũng thấy tò mò về cô gái này. Thường thì người hâm mộ khi gặp anh đầu nói chuyện luyên thuyên, hỏi anh rất nhiều vấn đề. Nhưng cô thì khác, chỉ đưa ra một yêu cầu, sau đó im lặng đứng nhìn anh ký tên, không nói một lời.
Anh hỏi: “Em không có gì hỏi anh sao?”
Đỗ Nhược Lam giật mình, không ngờ anh lại hỏi cô như vậy, lúng túng quá, cô đành hỏi một câu ngớ ngẩn mà khi nghĩ lại cô vẫn thấy xấu hổ:
“Anh…anh còn nhớ tên em không?”
Vũ Thiếu Kiệt bật cười trong lòng, cô là muốn kiểm tra trí nhớ của anh sao, anh cũng không phải người có não cá vàng a.
“Hì. Đương nhiên rồi, cô gái đáng yêu, em là Nhược Lam, Đỗ Nhược Lam, đúng không?”
Nghe anh gọi tên mình một cách dịu dàng như vậy, cô đã thỏa mãn, nở nụ cười thật tươi, cô nói với anh: “Như vậy là tốt rồi. Cảm ơn anh. Tạm biệt anh”
Nói xong, cô cầm chặt quyển sổ đi nhanh về phía lối ra. Vũ Thiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ mỉm cười “Đúng là một cô bé thú vị!”
Đỗ Nhược Lam đi một mạch ra đường lớn, bắt taxi về nhà. Đến khi lên xe, cô mới ổn định cảm xúc của mình.
“Thiếu Kiệt, em hy vọng sẽ có cơ hội được gần anh lâu hơn một chút. Em sẽ vì anh mà cố gắng học tập.”
5 năm sau…
“Tiểu Lam, lịch trình hôm nay của anh thế nào?” – Vũ Thiếu Kiệt vừa hỏi vừa đi đến phòng thu âm.
Đúng vậy, bây giờ, Đỗ Nhược Lam đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành người quản lý của Vũ Thiếu Kiệt, mỗi ngày không những được ở bên cạnh anh, cô còn có cơ hội chăm sóc cho anh nữa.
Năm năm qua cô đã cố gắng rất nhiều, bên cạnh việc học, cô cũng tranh thủ dùng các mối quan hệ, vào Công ty Giải trí Đông Khê làm thêm. Mặc dù chỉ là những công việc nhỏ như phụ sắp xếp trang trí tại các sự kiện của công ty, hay chỉ là chân sai vặt của các phòng ban cô cũng cố gắn hết sức mình, hoàn thành tốt các công việc được giao. Cô cũng giữ mối quan hệ tốt với những nhân viên khác trong công ty.
Nên sau khi tốt nghiệp, cô nộp đơn vào công ty liền được nhận vào làm việc chính thức. Mất thêm một năm cố gắng, cô cuối cùng cũng được trở thành người quản lý của Vũ Thiếu Kiệt, danh chình ngôn thuận ở bên cạnh thần tượng của mình. Tính cách của cô cũng thay đổi rất nhiều. Từ một cô gái nhút nhát, rụt rè. Bây giờ, cô lại rất hoạt bát, và có phần chín chắn hơn. Đặc biệt là khi đứng bên cạnh anh, cô luôn tự tin mỉm cười.
Đỗ Nhược Lam vừa bận rộn đuổi theo bước chân dài của Vũ Thiếu Kiệt, vừa lật cuốn sổ tay kiểm tra lịch trình của anh, sau đó cẩn thận đáp:
“Anh Thiếu Kiệt, sau khi thu âm xong, anh có 30 phút nghỉ ngơi, 10 giờ phải chụp quảng cáo cho hãng thời trang CA, 1 giờ chiều anh buổi thu âm cho một chương trình radio của đài truyền hình F. 2h30 phải gặp tổ sản xuất để chuẩn bị cho album sắp tới. Hết rồi, buổi tối anh có thể nghỉ ngơi thoải mái ạ.”
Sau khi báo hết tất cả lịch trình, Đỗ Nhược Lam ngước đầu nhìn Vũ Thiếu Kiệt mỉm cười hỏi:
“À đúng rồi, buổi tối anh có muốn đến trung tâm thể hình luyện tập một chút không? Dạo này anh bận rộn nhiều việc, đi tập luyện một chút coi như xả stress đi.”
Vũ Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút, cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý
“Vậy cũng được, em giúp anh sắp xếp đi.”
“Được, Em sẽ gọi điện đặt chỗ giúp anh.”
Vũ Thiếu Kiệt vui vẻ gật đầu, thả chậm bước chân để cô theo kịp. Cô luôn như vậy, không bao giờ mở miệng than phiền. Chỉ im lặng chạy nhanh theo anh, đôi khi đi một quãng đường dài, anh quay đầu lại chỉ thấy cô mặt ửng hồng, trán rịn mồ hôi, nhịp thở ngắt quãng vì đuổi theo anh.
Từ khi cô trở thành quản lý của anh, cuộc sống của anh có thể nói là thoải mái hơn trước. Cô luôn lo lắng cho sức khỏe của anh, chú ý đến thực đơn mỗi ngày cũng như thói quen của anh. Cô luôn ép anh uống nước trái cây thay vì cà phê. Cô nói uống nước trái cây vừa tốt cho sức khỏe, vừa có ích cho nhan sắc. Haha
Cô cũng rất tôn trọng ý kiến của anh. Mỗi khi có hợp đồng mới, cô luôn tìm anh thảo luận xem anh có muốn nhận hay không trước rồi mới quyết định, chứ không tùy tiện nhận rồi mới thông báo cho anh sau như những người quản lý trước đây.
Lịch làm việc của anh luôn có những khoảng thời gian trống khoảng 30 phút để nghỉ ngơi sau mỗi hoạt động.
Có thể nói cô là người quản lý tốt nhất mà anh từng gặp. Và cô cũng là người quản lý mà anh thích nhất. Có thể nói dù hai người làm việc với nhau chưa lâu, nhưng anh xem cô không chỉ là một người quản lý đơn giản, mà còn là một người bạn, một người em gái.
Cuối cùng cũng đến lượt cô, hồi hộp lấy ra quyển nhật ký, lật ra một trang giấy trắng đợi anh ký tên. Đỗ Nhược Lam rụt rè nói:
“Chào anh Thiếu Kiệt, em tên là Đỗ Nhược Lam, sắp tới em sẽ tham gia kỳ thi đại học, anh có thể viết một câu cổ vũ em không?”
“Được chứ. Tiểu Lam, chúc em mai mắn” – anh nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười nói,
Trời ạ, anh mỉm cười với cô, còn gọi tên cô thân mật như vậy. Đỗ Nhược Lam vừa nghĩ vừa đỏ mặt, nhìn tay anh cầm bút ký tên lên sổ của cô, còn ghi thêm một câu động viên bên cạnh.
Ký xong, anh trả lại sổ cho cô, lại mỉm cười. Vũ Thiếu Kiệt cũng thấy tò mò về cô gái này. Thường thì người hâm mộ khi gặp anh đầu nói chuyện luyên thuyên, hỏi anh rất nhiều vấn đề. Nhưng cô thì khác, chỉ đưa ra một yêu cầu, sau đó im lặng đứng nhìn anh ký tên, không nói một lời.
Anh hỏi: “Em không có gì hỏi anh sao?”
Đỗ Nhược Lam giật mình, không ngờ anh lại hỏi cô như vậy, lúng túng quá, cô đành hỏi một câu ngớ ngẩn mà khi nghĩ lại cô vẫn thấy xấu hổ:
“Anh…anh còn nhớ tên em không?”
Vũ Thiếu Kiệt bật cười trong lòng, cô là muốn kiểm tra trí nhớ của anh sao, anh cũng không phải người có não cá vàng a.
“Hì. Đương nhiên rồi, cô gái đáng yêu, em là Nhược Lam, Đỗ Nhược Lam, đúng không?”
Nghe anh gọi tên mình một cách dịu dàng như vậy, cô đã thỏa mãn, nở nụ cười thật tươi, cô nói với anh: “Như vậy là tốt rồi. Cảm ơn anh. Tạm biệt anh”
Nói xong, cô cầm chặt quyển sổ đi nhanh về phía lối ra. Vũ Thiếu Kiệt nhìn theo bóng lưng của cô, khẽ mỉm cười “Đúng là một cô bé thú vị!”
Đỗ Nhược Lam đi một mạch ra đường lớn, bắt taxi về nhà. Đến khi lên xe, cô mới ổn định cảm xúc của mình.
“Thiếu Kiệt, em hy vọng sẽ có cơ hội được gần anh lâu hơn một chút. Em sẽ vì anh mà cố gắng học tập.”
5 năm sau…
“Tiểu Lam, lịch trình hôm nay của anh thế nào?” – Vũ Thiếu Kiệt vừa hỏi vừa đi đến phòng thu âm.
Đúng vậy, bây giờ, Đỗ Nhược Lam đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành người quản lý của Vũ Thiếu Kiệt, mỗi ngày không những được ở bên cạnh anh, cô còn có cơ hội chăm sóc cho anh nữa.
Năm năm qua cô đã cố gắng rất nhiều, bên cạnh việc học, cô cũng tranh thủ dùng các mối quan hệ, vào Công ty Giải trí Đông Khê làm thêm. Mặc dù chỉ là những công việc nhỏ như phụ sắp xếp trang trí tại các sự kiện của công ty, hay chỉ là chân sai vặt của các phòng ban cô cũng cố gắn hết sức mình, hoàn thành tốt các công việc được giao. Cô cũng giữ mối quan hệ tốt với những nhân viên khác trong công ty.
Nên sau khi tốt nghiệp, cô nộp đơn vào công ty liền được nhận vào làm việc chính thức. Mất thêm một năm cố gắng, cô cuối cùng cũng được trở thành người quản lý của Vũ Thiếu Kiệt, danh chình ngôn thuận ở bên cạnh thần tượng của mình. Tính cách của cô cũng thay đổi rất nhiều. Từ một cô gái nhút nhát, rụt rè. Bây giờ, cô lại rất hoạt bát, và có phần chín chắn hơn. Đặc biệt là khi đứng bên cạnh anh, cô luôn tự tin mỉm cười.
Đỗ Nhược Lam vừa bận rộn đuổi theo bước chân dài của Vũ Thiếu Kiệt, vừa lật cuốn sổ tay kiểm tra lịch trình của anh, sau đó cẩn thận đáp:
“Anh Thiếu Kiệt, sau khi thu âm xong, anh có 30 phút nghỉ ngơi, 10 giờ phải chụp quảng cáo cho hãng thời trang CA, 1 giờ chiều anh buổi thu âm cho một chương trình radio của đài truyền hình F. 2h30 phải gặp tổ sản xuất để chuẩn bị cho album sắp tới. Hết rồi, buổi tối anh có thể nghỉ ngơi thoải mái ạ.”
Sau khi báo hết tất cả lịch trình, Đỗ Nhược Lam ngước đầu nhìn Vũ Thiếu Kiệt mỉm cười hỏi:
“À đúng rồi, buổi tối anh có muốn đến trung tâm thể hình luyện tập một chút không? Dạo này anh bận rộn nhiều việc, đi tập luyện một chút coi như xả stress đi.”
Vũ Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút, cũng mỉm cười, gật đầu đồng ý
“Vậy cũng được, em giúp anh sắp xếp đi.”
“Được, Em sẽ gọi điện đặt chỗ giúp anh.”
Vũ Thiếu Kiệt vui vẻ gật đầu, thả chậm bước chân để cô theo kịp. Cô luôn như vậy, không bao giờ mở miệng than phiền. Chỉ im lặng chạy nhanh theo anh, đôi khi đi một quãng đường dài, anh quay đầu lại chỉ thấy cô mặt ửng hồng, trán rịn mồ hôi, nhịp thở ngắt quãng vì đuổi theo anh.
Từ khi cô trở thành quản lý của anh, cuộc sống của anh có thể nói là thoải mái hơn trước. Cô luôn lo lắng cho sức khỏe của anh, chú ý đến thực đơn mỗi ngày cũng như thói quen của anh. Cô luôn ép anh uống nước trái cây thay vì cà phê. Cô nói uống nước trái cây vừa tốt cho sức khỏe, vừa có ích cho nhan sắc. Haha
Cô cũng rất tôn trọng ý kiến của anh. Mỗi khi có hợp đồng mới, cô luôn tìm anh thảo luận xem anh có muốn nhận hay không trước rồi mới quyết định, chứ không tùy tiện nhận rồi mới thông báo cho anh sau như những người quản lý trước đây.
Lịch làm việc của anh luôn có những khoảng thời gian trống khoảng 30 phút để nghỉ ngơi sau mỗi hoạt động.
Có thể nói cô là người quản lý tốt nhất mà anh từng gặp. Và cô cũng là người quản lý mà anh thích nhất. Có thể nói dù hai người làm việc với nhau chưa lâu, nhưng anh xem cô không chỉ là một người quản lý đơn giản, mà còn là một người bạn, một người em gái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook