Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu
-
Chương 32: Fict 32: TinCan + KlaTechno (phối hợp) - mùi hương của Valentine
***
Đồn cảnh sát gần thao trường.
Can nhăn nhó ngồi trên chiếc ghế đối diện với chú cảnh sát đang nheo mắt đẩy kính lên:
- Cậu có nhầm Tin mà cậu quen với Tin methanat không thế cậu nhóc?
- Cháu đã nói mấy trăm lần rồi!. Là Tin methanat đó!Tin methanat!
- Rồi rồi, đừng có hét lên nữa. 30p nữa mà cậu ta không tới chúng tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho bố mẹ cậu.
Can bực tới phát hỏa luôn, sao mà mấy người trong đồn cảnh sát này, ai cũng như có tai mà không có tai vậy?. Cậu đã nói rõ cả trăm lần rồi mà họ cứ không tin. Lại còn nhếch miệng cười mỉa mai cậu, lại còn đòi gọi điện cho ba mẹ nữa. Nghĩ thôi đã thấy sợ.
So ra việc bị Tin cười nhạo vẫn còn tốt hơn 1 tỷ lần so với việc bị gửi giấy về nhà trường, không khéo bị đuổi học như chơi. Còn bố mẹ nữa... Ây da. Biết thế này cậu sớm mua cho Tin 10 cái kẹo mút còn hơn đi nhặt mấy cái thứ đồ bỏ đi nữa chứ. Càng nghĩ càng tức mà!
- Két.
Tiếng phanh gấp ngoài cửa ra vào khiến mấy người trong đồn nhỏ đều ngoảnh ra ngoài. Một thân hình cao ráo lập tức tiến vào cửa ngay sau đó.
Đây chỉ là một cái đồn nhỏ gần bên cạnh thao trường, thực ra mà nói thì hầu như quanh năm không có án mấy khi. Thỉnh thoảng thì bắt được vài đứa trẻ con vào phá hoại một chút. Hôm nay được hân hạnh có một chiếc xe mới cóng xịn sò xuất hiện, còn là cậu chủ của cả một gia tộc trước giờ chỉ nghe thấy tên. Làm sao mà không tò mò cho được?
Ấy thế mà Tin vừa bước vào, khí tức lạnh lẽo trên người cậu cùng với hàm răng cắn chặt và đôi mắt đỏ au vì tức giận, khiến tất cả mọi người ai nấy đều không rét mà run cầm cập.
Chiếc áo khoác ngoài đen dài phủ qua đầu gối càng làm cậu trở lên đáng sợ. Trong khi tất cả mọi người như đóng băng, trên người chỉ còn đôi con ngươi là có thể hoạt động đảo qua đảo lại nhìn nhau. Thì Tin lập tức xông tới chỗ Can còn đang ngồi dí dị đặt cằm lên bàn khai.
Can vừa quay ra thấy Tin liền như bắt được vàng mà nhảy lên:
- Tin!.. Trời ơi may quá!.Cậu tới thật đúng lúc!
- Theo tôi!.
- Ơ!Khoan...
Can dù bị Tin kéo đi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ,
Ngoái lại năn nỉ:
- Đằng nào cũng lỡ rồi, cháu thiếu 4 cái vỏ đạn nữa mới đủ, có thể cho cháu xin không?
- ......!!!!!!!!!!!!!!!!!
- ... Tin... kìa....Ơ....
Tin không nói một lời nào, một mạch dẫn Can ra ngoài cửa trước con mắt ngỡ ngàng của một đám người:
- Ơ.. người... người....
Trước khi bước xuống xe, Tin hất cằm nói với một vị luật sư đang chờ sẵn:
- Mọi thứ còn lại anh giải quyết đi!
- Vâng, thưa cậu chủ!.
Can vừa bị Tin lôi xệch lên xe, gần như đẩy vào ghế phụ, trong lòng thật bao nhiêu ấm ức mà.thiếu có 4 cái, có 4 cái thôi đó! Mà lại không cho người ta lấy!
Tin vẫn không nói một lời nào, hàm răng vẫn cắn chặt như trước, khiến một chút xương bên gò má lộ ra.
Liếc sang phía Tin,
Can linh tính không lành. Có khi nào Tin định giết người phi tang không?
Trời ạ!.
Cái không khí quỷ dị lạnh lẽo lúc này khiến Can còn nghĩ mình chắc chắn sắp được đi gặp diêm vương lão gia bàn chuyện 10 cái kẹo mút!.
- Két...
Suốt một quãng đường dài 20 phút lái xe đó, Ngoại trừ tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Can và hành động cách xa Tin tới mức muốn cosplay thành con thạch sùng dán lên cửa kính xe. Thì chỉ còn lại 1 suy nghĩ: tiêu đời!.
Đồn cảnh sát gần thao trường.
Can nhăn nhó ngồi trên chiếc ghế đối diện với chú cảnh sát đang nheo mắt đẩy kính lên:
- Cậu có nhầm Tin mà cậu quen với Tin methanat không thế cậu nhóc?
- Cháu đã nói mấy trăm lần rồi!. Là Tin methanat đó!Tin methanat!
- Rồi rồi, đừng có hét lên nữa. 30p nữa mà cậu ta không tới chúng tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho bố mẹ cậu.
Can bực tới phát hỏa luôn, sao mà mấy người trong đồn cảnh sát này, ai cũng như có tai mà không có tai vậy?. Cậu đã nói rõ cả trăm lần rồi mà họ cứ không tin. Lại còn nhếch miệng cười mỉa mai cậu, lại còn đòi gọi điện cho ba mẹ nữa. Nghĩ thôi đã thấy sợ.
So ra việc bị Tin cười nhạo vẫn còn tốt hơn 1 tỷ lần so với việc bị gửi giấy về nhà trường, không khéo bị đuổi học như chơi. Còn bố mẹ nữa... Ây da. Biết thế này cậu sớm mua cho Tin 10 cái kẹo mút còn hơn đi nhặt mấy cái thứ đồ bỏ đi nữa chứ. Càng nghĩ càng tức mà!
- Két.
Tiếng phanh gấp ngoài cửa ra vào khiến mấy người trong đồn nhỏ đều ngoảnh ra ngoài. Một thân hình cao ráo lập tức tiến vào cửa ngay sau đó.
Đây chỉ là một cái đồn nhỏ gần bên cạnh thao trường, thực ra mà nói thì hầu như quanh năm không có án mấy khi. Thỉnh thoảng thì bắt được vài đứa trẻ con vào phá hoại một chút. Hôm nay được hân hạnh có một chiếc xe mới cóng xịn sò xuất hiện, còn là cậu chủ của cả một gia tộc trước giờ chỉ nghe thấy tên. Làm sao mà không tò mò cho được?
Ấy thế mà Tin vừa bước vào, khí tức lạnh lẽo trên người cậu cùng với hàm răng cắn chặt và đôi mắt đỏ au vì tức giận, khiến tất cả mọi người ai nấy đều không rét mà run cầm cập.
Chiếc áo khoác ngoài đen dài phủ qua đầu gối càng làm cậu trở lên đáng sợ. Trong khi tất cả mọi người như đóng băng, trên người chỉ còn đôi con ngươi là có thể hoạt động đảo qua đảo lại nhìn nhau. Thì Tin lập tức xông tới chỗ Can còn đang ngồi dí dị đặt cằm lên bàn khai.
Can vừa quay ra thấy Tin liền như bắt được vàng mà nhảy lên:
- Tin!.. Trời ơi may quá!.Cậu tới thật đúng lúc!
- Theo tôi!.
- Ơ!Khoan...
Can dù bị Tin kéo đi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ,
Ngoái lại năn nỉ:
- Đằng nào cũng lỡ rồi, cháu thiếu 4 cái vỏ đạn nữa mới đủ, có thể cho cháu xin không?
- ......!!!!!!!!!!!!!!!!!
- ... Tin... kìa....Ơ....
Tin không nói một lời nào, một mạch dẫn Can ra ngoài cửa trước con mắt ngỡ ngàng của một đám người:
- Ơ.. người... người....
Trước khi bước xuống xe, Tin hất cằm nói với một vị luật sư đang chờ sẵn:
- Mọi thứ còn lại anh giải quyết đi!
- Vâng, thưa cậu chủ!.
Can vừa bị Tin lôi xệch lên xe, gần như đẩy vào ghế phụ, trong lòng thật bao nhiêu ấm ức mà.thiếu có 4 cái, có 4 cái thôi đó! Mà lại không cho người ta lấy!
Tin vẫn không nói một lời nào, hàm răng vẫn cắn chặt như trước, khiến một chút xương bên gò má lộ ra.
Liếc sang phía Tin,
Can linh tính không lành. Có khi nào Tin định giết người phi tang không?
Trời ạ!.
Cái không khí quỷ dị lạnh lẽo lúc này khiến Can còn nghĩ mình chắc chắn sắp được đi gặp diêm vương lão gia bàn chuyện 10 cái kẹo mút!.
- Két...
Suốt một quãng đường dài 20 phút lái xe đó, Ngoại trừ tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Can và hành động cách xa Tin tới mức muốn cosplay thành con thạch sùng dán lên cửa kính xe. Thì chỉ còn lại 1 suy nghĩ: tiêu đời!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook