Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu
Chương 22: Fanfict 22: TINCAN - ĐẠI THIẾU GIA BẠI TRẬN

*******

Tin đến sớm. Trên tay là một chiếc áo choàng hàng hiệu, được gói rất cẩn thận và kỹ lưỡng.

Thực sự, đến chính Tin, cũng không hiểu, mình làm những chuyện này, là để làm gì.

Nhưng... dẫu sao, có cãi mã ngoài đẹp một chút, quà xịn một chút, thì vẫn có là tự tin hơn.

Tin sải bước....

Bữa tiệc vào buổi tối. Nhưng khi Tin đến mới chỉ là gần 4h chiều, chưa thấy chiếc xe nào đỗ ngoài cửa, Tin thở phào nhẹ nhõm, bước chân vào nhà.

LeMon vừa thấy Tin tới, lập tức nhào ra đón:

- P"Tin.... anh tới rồi!

Tin thực sự khoái cô em gái này lắm. Liền vui vẻ mà chào lại:

- Chào Lemon, bữa tiệc ổn chứ?

- Dạ, vâng anh vào đi.

Tin bước vào, thấy bố mẹ Can đang tất bật ở bếp, liền vào, vái tay chào.

Bố mẹ Can đang sắp đồ ăn để chuẩn bị đem ra chiếc bàn ngoài vườn. Mỉm cười chào lại. Thấy Tin có vẻ ngó xung quanh, Lemon cười hí hí một chút rồi kéo Tin lại, thì thầm:

- P"Can đang tắm đấy, mau lên còn kịp!

- ?????.......!!!!!!

Nói rồi, Lemon chạy tung tăng xem chiều rất vui sướng, mau mắn dọn phụ bố mẹ.

Thực sự thì, hừm, cô em gái này.... Hừm...

Tin khẽ lắc đầu, nhưng rồi đôi chân dài cũng mau lẹ mà bước lên lầu.

Can vừa tắm vừa càu nhàu, tiếng nói lớn tới mức Tin vừa bước vào phòng đã nghe thấy:

- Cái gì chứ? Mới đánh đổ có chỗ đó bột, với làm cháy hai cái nồi, mà đã không cho mình nấu nữa!!

- Ui cha, cái tay, đau quá. Mẹ kiếp, bao giờ mới nấu được cái món đó cho tên mắt híp chứ!. Ai da, lại chảy máu rồi.

... Tin khoanh tay, đứng trước cửa phòng tắm,trái tim như có lửa, đập liên hồi, tên ngốc nào đó, vì muốn nấu ăn cho cậu, lại một lần nữa,bị đứt tay.

Quấn tạm cái khăn tắm sơ sài, Can bước ra khỏi cửa.

Tin lập tức ôm chầm lấy, đẩy Can lên giường.

- Ai? Ai?buông buông!

- Đến chồng mà cũng không nhận ra sao? Cậu đúng là một tên ngốc!

- Chồng? ai nha!

Can phản ứng với những tình huống bất ngờ như thế này, quả có hơi chậm..

Đến khi định thần được người tự xưng là chồng mình, thì Tin cũng đã kịp đưa tới môi Can một nụ hôn trải dài

Những sợi tóc còn ướt... nhẹ nhàng nhỏ từng giọt xuống dưới ga giường...

Là Tin...

Can nhắm nghiền mắt lại... đáp trả...

Thực sự. Can cũng rất muốn hôn, rất nhớ thương con người này...

Nhưng... Không hiểu sao cứ ở riêng với cậu ta là cậu ta lại giở thói sàm sỡ:

- Tin!, buông tay cậu ra khỏi cái khăn tắm được rồi đó!

- Được!

Tin một phát vứt thẳng cái khăn tắm ra giữa đất,người Can lập tức trần như nhộng:

- Á! Tin con mẹ cậu, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?

- Cậu nói tôi bỏ tay ra khỏi cái khăn tắm, chứ cũng không có nói tôi bỏ tay ra khỏi cậu em của cậu. Nói, có nhớ tôi không?

Tin ghé vào tai Can, vừa nói vừa khẽ day một chút,

- Tin!. cậu....

Tin không đợi Can trả lời, mải miết tranh thủ thời gian mà sờ nắn khắp người Can.

Đưa ngón tay bị đứt của Can lên miệng, mút.

- Dơ lắm đó Tin!

- Lại là vì nấu ăn cho tôi sao? Hửm?

- Ai thèm chứ!. Chỉ là nghịch...

- Tôi đã nghe thấy hết rồi!. Cậu đó, đúng là đáng yêu!

- À... Ừ!, là cho cậu đó!. Cái thứ gì, người khó ưa thì thôi đi, ăn cái món gì cũng khó làm chết!

- Vậy... ăn tạm cậu, được chứ?

- .............!!!!!!!!!

Nói gì thì nói. Dù tân hôn có đau. Nhưng không phải là không có sướng. Can cũng thích mê đi được ấy chứ!. Bàn tay cũng chẳng ngại ngần mà luồn xuống dưới lớp áo của Tin.

- Chồng mình body đẹp quá!!!!!!!!!!!!

- Can, cậu vừa nói sao?

- À,.... nói... nói không... sao... ưm....

Khi hơi thở cả hai như đang gấp gáp dần lên, mặt Can cũng dần đỏ ửng...

Thì nghe tiếng bước chân đang chạy lên phòng Can...

Cả hai nhìn nhau, không nói một lời. Can vội vã nhặt đại bộ quần áo ở tủ gần đó, mặc lên người. Tin cũng lập tức đứng dậy, chỉnh lại cạp quần.

- Hụp...

Cánh cửa được đẩy ra, một cô bé vô cùng mũm mĩm lập tức xuất hiện:

- P"Can...........................!!!!!!!!!!!

Cô bé không để ý tới Tin đang đứng gần đó, nhào tới, gần như nhảy lên giường, một đường ôm chầm lấy Can.

- .............!!!!!!!!!!

Trong phút chốc, Can gần như á khẩu, còn Tin hai bàn tay bỗng nắm chặt. Đôi mắt nhìn chằm chặp vào thân hình ú nu kia.

Lemon cũng nhanh chóng xuất hiện, cô nàng tỏ ra khá hối lỗi:

- Em có ngăn chị Fish, nhưng không kịp!

Can lén nhìn Tin rồi từ từ gỡ cánh tay của Fish ra khỏi người mình:

- Fish... à...

- P"Can... người ta nhớ anh muốn chết đó biết hông?

- À... Ừm,...

Nhìn thấy đôi mắt Tin đã bắt đầu đỏ dần lên, Lemon vội vàng xông lên giường, gỡ Fish ra, kéo xuống nhà:

- Đi thôi chị, bố mẹ em nhớ chị lắm đó!

- Ơ... Lemon... Lemon... P"Can vậy... em xuống trước nhé!

Lemon một đường kéo Fish xuống dưới nhà. Can ngay lập tức ngửi thấy mùi dấm và mùi thuốc súng. Co giò, chạy theo Lemon.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương