Fanfict Love By Chance - Tình Cờ Yêu
-
Chương 17: Fict 17: BUM NIC (1) - ba tháng hay một đời oan nghiệt?
Tại bệnh viện.
Techno mơ màng tỉnh, những vết thương khi bị Max đánh, cũng đã gần như lành hết.
Cậu ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, khẽ đưa đôi tay lên, nhìn vết bầm trên cổ tay chưa tan...Techno lại khẽ mỉm cười...
Nụ cười hạnh phúc khi từ trong tột cùng đau khổ, tưởng như sắp bị chà đạp về cả thân xác lẫn tâm hồn...nhưng khi mở mắt ra lại thấy được người yêu thương đang ôm trọn mình trong vòng tay... từng giọt nước mắt của Kla hôm đó.... Từng giọt rơi xuống trán, xuống tay Techno... từng giọt, từng giọt.... như hòa tan vào trái tim.. thấm đẫm ngọt ngào.... Khiến mọi vết thương... không còn đau đớn nữa...
- P"no, anh dậy rồi sao?
- Kla!
Tiếng gọi của Kla từ cửa, Techno nở một nụ cười rạng rỡ, ngoảnh ra, Kla tiến tới lại gần giường, kèm theo một bó hồng lớn đang nở rực:
- P"no, mừng anh ra viện.
Nói rồi, đặt lên trán Techno một nụ hôn, mà không thèm để ý tới một cái bóng đèn sáng chói mới theo sau lưng mình từ cửa bước vào.
- Kla... Em...
Techno mặt thoáng đỏ.
----------
Có những người, đến với tôi, luôn chỉ tặng những bông hoa hồng còn chúm chím.
Họ nói với tôi rằng, hoa hồng đẹp như tình thuở mới chớm mùa yêu.
Có những người, đến với tôi, luôn chỉ tặng những bông hoa hồng đã bung rực rỡ.
Họ nói với tôi rằng, đó là những phút giây tươi đẹp nhất của cuộc đời.
Có những người, đến với tôi, luôn chỉ tặng những bông hoa hồng một cách thật bất ngờ.
Họ nói với tôi rằng, tình yêu vốn là thứ chẳng cần chờ đợi ai sắp xếp.
Có những người, đến với tôi, luôn chỉ tặng tôi những cây hoa hồng nhỏ.
Họ nói với tôi rằng, tình yêu nếu muốn nở hoa, thì đầu tiên phải biết cách chăm sóc nó.
---------------
Cái "bóng đèn" thật sự bị vai diễn ngoan hiền của chú sói nhỏ Kla làm cho toàn thân nổi đầy gai ốc. Thật đúng là anh em! diễn suất quả con mẹ nó nhập thần!
Nếu đi trao giải nam diễn viên chính suất sắc nhất, không có lẽ, hai anh em một sói một cáo nhà này phải hốt hết toàn bộ huy chương!.
Lấy lại phong thái tri thức đĩnh đạc, Bum cất giọng:
- Chào, Techno!
Giai điệu ngọt ngào của nụ hôn nhẹ lên trán đứt phịch.
Techno khẽ giật mình, nhìn ra ngoài cửa:
- Dạ?..anh là..
- P"no. để em giới thiệu một chút.
Kla ngồi xuống bên giường, đưa tay ra hướng Bum:
- P"no, đây là P"Bum, anh ấy là thầy bếp mà Nic hay nhắc tới đó. Cũng là người cùng với em cứu anh thoát khỏi tên Max.
Techno vô cùng bất ngờ, vì hôm đó, khi Kla tới,Techno dường như đã ngất xỉu nên không nhận ra sự có mặt của Bum. Techno vội vàng muốn xuống giường:
- P"Bum.. cám ơn, cám ơn anh...thật ngại quá...
Nic bước vào phòng, lập tức gào lên:
- P"no, không cần cám ơn hắn!
- Sao anh lại ở đây?
- Ơ...Nic!
- P"no, anh đúng là một kẻ ngốc! nhìn hắn thế thôi, chứ trong lòng bao nhiêu thối!
Nói rồi, Nic ngúng nguẩy đi vào, Techno thật xấu hổ khi có thằng em như vậy, liền đối với Bum cười gượng gạo:
- P"Bum, thật xin lỗi, Nic còn trẻ con, anh đừng chấp nó.
Thấy Nic đang tiến lại gần giường, cầm nguyên quả táo mà đút vào miệng, cắn. Techno lấy tay đập bốp vào đùi Nic khiến rơi cả miếng táo xuống đất:
- Em làm cái trò gì vậy? người ta là thầy của em đó! Lại còn đã cứu anh!
- Giờ cũng hết môn xã hội rồi, lại cứu anh chứ chẳng phải cứu em!
- Nic!
- P"no, anh không biết được đâu, hắn ta nhìn đạo mạo trí thức thế thôi, chứ thực ra bỉ ổi vô liêm sỉ lắm lắm luôn – Nic càu nhàu.
Kla không nhịn được, quay đi, khẽ cười nhạo. Bum vậy nhưng không hề một chút nào dao động, giữ nguyên khí thế:
- Techno, anh nghĩ anh và Nic thực sự có hiểu lầm
- Vâng, P"Bum, em cũng nghĩ là có hiểu lầm.
- Vậy nếu không phiền thì hôm nay có thể để Kla đưa em về, còn anh muốn gặp riêng Nic một chút, được không?
- A, dĩ nhiên là được, là được ạ, em nghĩ hiểu lầm thì nên giải quyết sớm!
Nic nghe thấy vậy, vứt vội quả táo:
- P"No, anh điên sao? Không đời nào!. em mà ở riêng với hắn.. hắn... hắn.. hắn....
- Nic. P"no nghĩ hiểu lầm thì nói rõ là được rồi,
- Không được!
- Mặc kệ nó, Kla. Chúng ta đi thôi.
Khi Kla và Techno đứng lên, sắp sửa rời khỏi phòng bệnh,
Nic vội nhảy theo sau, một bàn tay mạnh mẽ chộp lấy tay Nic, không để cậu chạy. Nic vội vàng hét lên:
- P"no!chờ em..
- Mẹ kiếp buông ra...
- Kla đợi tao...
- A!!!
Bum kéo tay Nic, đẩy ép lên tường:
- Nic. một là em ngoan ngoãn đi theo anh. Hai là em vẫn phải đi theo anh nếu không ngoan ngoãn.
- Con mẹ nó, anh buông ra trước đã!. Tôi có chân, tôi tự đi được!
Nic hậm hực đi theo Bum tới bãi đỗ xe. Cậu thừa biết sức lực của mình không thể chọi lại cái tên vô sỉ này được, nên thà tự đi còn hơn bị kéo, trong bệnh viện có biết bao nhiêu là y tá, nếu như bị lôi xềnh xệch đi thì quá là mất hình tượng.
Vừa vào tới trong xe, ngỡ rằng cái tên điên Bum sẽ nhào tới, Nic đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu hắn dám làm bậy, lập tức cậu sẽ đạp cho trứng của hắn thọt lên tận cổ.
Thế nhưng, Bum lại không có hành động gì lạ thường cả. Chỉ nói với Nic:
- Em đã ăn sáng chưa?
Khóe môi Nic hơi giật giật, lắc cái đầu, xem có phải vừa nãy mình nghe nhầm hay không:
-????.... anh vừa nói cái gì?
- Tôi vừa hỏi em đã ăn sáng chưa?
- Xì, Bum. Trước mặt tôi anh không cần phải diễn đâu, anh thế nào cứ là anh thế nấy luôn đi!
Đáp lại cái bĩu môi khinh nhợt của Nic. Bum trầm giọng:
- Nic. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu!
....... Nic không trả lời, ngoảnh mặt về phía cửa xe.
- Tôi sẽ không ép em cho tôi " làm " nữa.
- Sao cơ? – Nic quay lại, đầy nghi ngờ.
- Đúng vậy, tôi sẽ không ép em. Nhưng tôi có điều kiện.
Haiz, biết ngay mà, làm sao có thể dễ dàng như thế kia chứ!.. Nhưng Nic vẫn dò hỏi:
- Anh nói thử xem?
- Nic. Còn hơn 3 tháng nữa, là đến sinh nhật em tròn 18 tuổi?
- Thì sao?
- Tôi muốn, em đồng ý hẹn hò với tôi cho tới khi đó.
- ????? hẹn hò????
- Đúng vậy. – Bum gật đầu:
- Nếu hết ba tháng này mà em vẫn không đồng ý quen với tôi. Tôi sẽ từ bỏ.
- Anh nói thật?
- Tuy tôi có hơi vô sỉ, nhưng không phải là một kẻ thích nuốt lời.
Nic búng tay cái tách, mẹ kiếp 3 tháng hãm còn hơn một đời oan nghiệt, tràn đầy tự tin:
- Thành giao!
- Nhưng, trong ba tháng này, em không được xua đuổi tôi, nếu tôi tới đón, em nhất định phải đi,tôi gọi điện, nhất định em không được không nghe máy.
Nic có vẻ hơi suy nghĩ, đưa tay lên sờ cằm, so sánh thiệt hơn một chút. Hiện tại, Nic vẫn đang cua em Xim. Nhưng nếu gặp ở ngoài trường thì cũng chẳng vấn đề gì. Với lại chỉ 3 tháng. Đi thì đi, ông đây ăn sạch ví nhà mi, còn gọi điện, ông đây vẫn nghe nhưng đâu có quy định là không được chửi., nghĩ xong thì đầu cũng gật luôn:
- Oke!, nhưng nhớ lời anh hứa. 3 tháng!
- Thành giao!
- Vậy đi ăn!
- Em muốn ăn gì?
- Tôi muốn đến nhà hàng XX ( một nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ)
Tiếng xe khởi động, lăn bánh. Nic vô cùng hả hê, tay bắt đầu dạo phím lên cái kính xe.
Bum nhìn sang, khẽ cười
Nic, chú ngựa hoang nhỏ.
Để rồi xem, tôi thuần phục và " cưỡi" được em như thế nào.
-----------------
Phải nói thêm rằng,
Lần đầu tiên Bum thấy được Nic, là trong tiệc mừng Bum trở về nước.
Khi ấy, Kla dẫn Nic theo, Nic chưa từng dự một bữa tiệc sang trọng nào tới mức ấy, nên nhìn gì cũng thấy tò mò.
Kla vì ghét Bum, nên không thèm tới chào hỏi chủ tiệc.
Nhưng không vì thế, mà Bum không để ý tới Kla. Nói thế nào thì trong dòng họ, cũng không có quá nhiều người nổi bật như cặp anh em này. Khi còn nhỏ, mỗi khi hai anh em chơi chung, do lớn hơn mà Bum thường hay bẫy Kla khiến Kla bị té, bị chọc ghẹo, chính vì thế, mà cho tới tận khi lớn, Kla vẫn tràn đầy ác cảm với Bum.
Ban đầu, khi thấy Kla dẫn theo Nic tới, Bum nghĩ rằng họ là một đôi, bởi những tiệc rượu như thế, nếu không phải là đặc biệt thân thiết, thì Kla không có khả năng đem theo người lạ. Bum khá bất ngờ vì không nghĩ Kla là gay. Nên thầm quan sát Nic.
Nhưng dường như không phải. Kla không thèm nhìn tới Nic, cứ để Nic ngu ngơ muốn đi đâu ăn gì mặc kệ.
Bum đánh giá:
Da trắng, cao, không phải dạng thanh mảnh, mà là khá đậm người, đôi mày rậm hơi xếch, khi cười có một cái má lúm bên trái, đặc biệt vừa mắt.
Bum xoay ly rượu trong tay, nhấp một ngụm.
Trong khi đó, Nic không hề biết rằng, từng nét mặt cảm thán khi ăn một chiếc bánh kem ngon lành, hành động ngốc nghếch gỡ miếng rèm bị bám vào vai áo khi đi ngang qua cửa của mình,
Lại vô tình khiến cho tim của con cáo già nào đó, hẫng vài nhịp.
Chỉ ngay hôm sau, khi Kla thẳng thừng từ chối cho thông tin
Bum đã có trong tay một bộ hồ sơ và những tấm ảnh chụp, dày cộp. Về Nic.
Môn xã hội? hừm, được lắm.....
Bum kêu đàn em, dọa cho cô dạy bếp một trận đến ốm phải xin nghỉ.
Sau đó ung dung đi nộp hồ sơ, nhà trường mừng như bắt được vàng vì trong thời gian ngắn kiếm đâu ra người thay thế?
Thế nên Bum đường hoàng trở thành thầy bếp, mỗi tuần đều quan sát thật kỹ cậu " học trò" nhỏ của mình.
Bum đã ăn đến tám vạn tám trăm người chưa, chính Bum cũng chẳng nhớ,
Mỗi kẻ bò lên giường Bum, hoan ái sau một lần, Bum thậm chí còn không biết tên!
Bum giống như một con cáo. Thích sống cô đơn, không thích dính líu đến ai, ăn xong lập tức chùi mép.
Có một sự thực là, Bum chưa từng để một ai, ngủ qua đêm bên cạnh mình,
Mỗi tuần qua đi, sự chán ghét của Nic lại càng khiến Bum phải để tâm,
Nic càng ghét, càng tránh xa, thì Bum lại càng như bị hút lấy.
Nhưng..... có thực sự là Bum không chỉ muốn trêu đùa với Nic?
Sau một vài lần phả khói thuốc suy tư trong đêm. Chứng kiến cảnh Kla liều mạng mà tìm kiếm Techno, chứng kiến Kla ôm lấy Techno im lặng, khóc. Chứng kiến cảnh Kla hôn nhẹ lên đôi tay bầm tím do bị trói của Techno.
Trái tim Bum khẽ nhảy nhót. Nó dường như muốn nói với chủ nhân của nó rằng:
Bản chất có thể là cáo. Nhưng trái tim, vẫn là một con người.
Bum cũng muốn thử, một lần, rút cuộc, khi đưa tay ra, liệu có thực sự sẽ chạm tới đôi cánh của hai từ - hạnh phúc-
Nic. Anh có thể chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook