Sau khi nghe tin Cố Nhạc Luân có dấu hiện sắp chào đời, biệt đội phụ thân cùng hai vị gia gia nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

"Sao rồi bác sĩ, cháu tôi thế nào?" - không để con trai kịp nói, Bạch Hán Kỳ đã nhào qua hỏi.

Khổ nổi bác sĩ là người Mĩ làm sao hiểu ông nói gì !

"Ba" - Bạch Lạc Nhân gọi ông - "Bình tĩnh đi. Trợ lý sẽ đi hỏi"

Sau một hồi, trợ lý quay trở lại: "Cô Audrava đã có dấu hiệu vỡ nước ối, các bác sĩ đang chuẩn bị tiến hành sinh mổ. Mọi người đừng lo lắng, hãy bình tĩnh mà chào đó tiểu hài nhi"

Nói không lo lắng sao mà được, hai lão gia gia tưởng chừng suốt cuộc đời sẽ không thể có cháu để đội lên đầu, giờ đây đang thấp tha thấp thỏm, đi qua đi lại trước phóng sinh.

Cố Hải nén hơi thở, vẻ mặt căng thẳng không muốn biểu hiện ra ngoài, nắm tay Bạch Lạc Nhân ngồi xuống ghế.

Hơn ai hết Bạch Lạc Nhân cảm nhận rõ ràng lực đạo của người đang nắm tay mình, cơ hồ trong mười phần sức lực đã có hai phần run rẩy, chân thì nhịp nhịp, điệu bộ rất loạn xạ. Hắn đang hồi hộp.

"Sao vậy?" - Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi - "Tâm trạng rất lạ đúng không?"

"Cậu cũng nhìn ra sao?" - Cố Hải thử tìm đồng cảm.

"Ừm. Tôi cũng đang như vậy"

Cảm giác sắp được làm cha. Cả hai đều có chút hồi hộp, lẫn khoan khoái. Bên trong căn phòng kia, một sinh linh bé nhỏ thuộc về hai người họ sắp sửa chào đời. Đó không phải người quen bình thường, không phải bạn bè thân hữu, không phải dạng mỗi tối đến chơi rồi ra về, càng không phải trao nhau những quan tâm đại khái. Mà là Suốt Cả Cuộc Đời.

"Chuyện hôm trước nói cậu sắp xếp sao rồi?" - đột nhiên Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân đáp: "Tôi nhờ thím Trâu tìm giúp, đã tìm được ở quê 2 dì bảo mẫu nhiều năm kinh nghiệm, lúc nãy tôi gọi về bảo thím đi báo họ ngồi xe lên rồi. Về sau sẽ làm ở nhà chúng ta."

"Ừm. Có cần đổi nhà lớn hơn không?" - Cố Hải nghiêm túc đặt ra vấn đề.

Bạch Lạc Nhân thúc một cái nhẹ vào chân hắn: "Điên à, hai đứa trẻ thì chiếm được bao nhiêu không gian? Phòng ở nhà chưa đủ lớn?"

Cố Hải từ lúc biết hai người sinh hộ thụ thai thành công thì đã đặc biệt xây dựng thêm một phòng ngủ trên tầng, bên trong trang bị nội thất cực kì đáng yêu, đều được vị kiến trúc sư có tiếng đích thân chọn lựa và trang trí. Nghe nói em bé khi ngủ trên chiếc giường trong căn phòng ấy thì giấc ngủ sẽ ngon hơn.

"Nhưng nếu chúng nó lớn lên thì sao? Hai nam nhân rất cần không gian riêng nha. Như nói chuyện với bạn gái, xem truyện x, xem phim x, tạp chí người lớn, tự xử, còn cả...." - Baba vô lại nhất thiên hạ, lo lắng cũng chỉ lo chi những việc vô lại.

Daddy chính trực hất tay hắn ra, cảm thấy cuộc đời mình không nên quen biết tên này: "Tôi nói cho cậu biết, về sau cậu không được dạy con. Chắc chắn sẽ biến chúng nó thành đại sắc lang lưu manh như cậu. Mọi rợ."Cố Hải bị mắng trúng điểm yếu nên đành đổi chủ đề: "Chúng ta đang nói về chuyện mua nhà. Cậu chuyên tâm một chút có được không?"

"Không mua. Bây giờ nhất định không mua. Chúng nó lớn rồi tính sau." - Bạch Lạc Nhân quả quyết.

Phía trong phòng sinh có tiếng động, tựa như tiếng chân người chuẩn bị bước ra, biệt đội 'Mong Cháu' là sổ sàng nhất, lập tức tiến đến tận cửa. Biệt đội 'Mong Con' cũng đứng dậy theo sau.

Quả thật, một nữ hộ sinh tức thì mở cửa thông báo: "Con trai hai anh đã chào...." - câu nói chưa dứt bỗng nhiên nữ hộ sinh khựng lại, quan sát hai người đàn ông cao tuổi đang mở mắt to hết cở, miệng thì mấp máy nhẹ nhẹ, điệu bộ cực kì hồ hởi này là cha của đứa nhỏ sao?

Người ta sốt ruột muốn chết mà cô còn đứng đó soi mói, bộ chưa từng thấy ai mong cháu sao?

"Rốt cuộc cháu tôi thế nào?" - Bạch Hán Kỳ hậm hực hỏi.

Thì ra là cháu trai - "Cháu trai hai bác đã ra đời, bé nặng 3.8kg, rất khoẻ mạnh, hiện tại đã được đưa đến phòng dưỡng sanh. Mọi người có thể..."

Chưa nói dứt lời, hai người già đã quay lưng đi. Thật là hết nói nổi. Còn người khi lớn tuổi sẽ hoá thành trẻ con, quả đúng không sai.

Bạch Lạc Nhân lịch sự nói: "Cám ơn cô" rồi cùng Cố Hải rời khỏi.

Bước chân hai người chậm chậm, sau đó tăng tốc dần, và cuối cùng là không nhịn được nữa.

Bọn họ thi nhau chạy.

Ha ha ha !!!

Hai nam nhân sảng khoái nhìn nhau cười lớn rồi mạnh ai nấy dùng hết sức lực của mình mà phi thẳng đến phòng dưỡng sanh.

Con của ba. Con của ba. Cuối cùng ba đã sắp gặp mặt được con rồi. Kể từ bây giờ, ba và một người khác cũng là ba, sẽ mãi mãi bảo hộ thật tốt cho con. Từ lúc con sinh ra, sẽ luôn luôn là một hài tử hạnh phúc.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân chạy gần đến nơi thì thấy hai gia gia đang nức nở đứng trước tấm cửa kính, trên miệng xuýt xoa không ngớt, biểu tình thì ấm áp triền miên nhìn vào bên trong.

Do y tá còn đang tắm rửa vệ sinh lần nữa cho bé mà người nhà thì ở đâu chạy đến nhanh quá nên chưa thể cho vào thăm kịp. Y tá bảo họ ở ngoài đợi một chút.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào bên trong. Thâm tâm mỗi người tự dao động.

'Con à, là baba đây. Con họ Cố, tên Nhạc Luân. Cố Nhạc Luân của ba. Tâm trạng của ba bây giờ phải nói là quá đã. Được cùng Nhân Tử tạo ra con, đây là niềm hạnh phúc hi hữu mà trước đó ba chưa từng mơ tới. Con yên tâm đi sau này ba sẽ chăm sóc thật tốt cho con. À quên, con sẽ không buồn đâu, con còn một đệ đệ, nó sắp sửa chui ra rồi, hai đứa rất nhanh sẽ cùng chung một chổ. Con thật anh tuấn tiêu sái, nhìn cách con vừa mạnh mẽ chau mày ba biết sau này con sẽ là một người đàn ông chính trực. Và đẹp trai như ba nữa. Thật là tốt''Nhạc Luân. Con mang họ của Cố Hải, nhưng ba không xem chuyện đó là gì cả, ba cũng là ba ruột của con. Nhìn thấy con thành hình thành dáng ngày hôm nay, chính là kì tích tuyệt vời nhất mà đời ba được thấy. Bạch Khả sẽ sớm ra đời. Là một anh trai, con cần phải thật khí phách. Ba yêu con'

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân trải qua hơn mười năm yêu nhau, không ít lần trao cho đối phương cái ôm tựa như 'hận không thể khảm người kia vào trong lòng, hai cá thể hoà làm một'

Hôm nay tâm nguyện ấy đã được thành toàn bằng một Cố Nhạc Luân.

"Thằng bé thật giống Đại Hải lúc nhỏ" - Cố Uy Đình dịu dàng cảm thán.

Tận sâu trong đôi mắt Bạch Hán Kỳ cũng phát ra một tia trìu mến ấm áp: "Cách nó trầm trầm ngủ say thật y hệt Nhân Tử"

Cố Uy Đình bất mãn nhìn sang: "Con nít mới sinh đứa nào chẳng trầm trầm mà ngủ? Xem cái miệng nó kìa, chổ đấy mới giống Nhân Tử"

Bạch Hàn Kỳ vô lực liếc anh sui một cái rồi cũng thầm thừa nhận là khoé miệng có nét giống con trai mình thật. Đôi mắt trở về ôn nhu như cũ.

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ở phía sau nén cười. Hai gia gia thật hết nói nổi.

"Này, thằng nhóc có vẻ giống cậu thật" - Bạch Lạc Nhân dùng khuỷ tay chọt chọt vào hông hắn.

Cố Hải nghiêm túc nhìn: "Tôi thấy nó giống cậu hơn. Mà dù sao giống ai cũng được. Trông đẹp trai sáng sủa thế là tốt rồi."

"Câm miệng" - hai gia gia đột nhiên quay sang quát.

Đôi phu phu hơi bất ngờ, không biết vì sao chính mình đang nhận xét về con mình cũng bị cấm nói???

"Đối với trẻ con không được khen xinh đẹp. Như vậy không tốt. Hai đứa đúng là chẳng có chút kiến thức nào." - Bạch Hán Kỳ nghiêm túc giáo huấn một trận.

Đương nhiên. Hai nam nhân thì làm gì có kiến thức về trẻ con. Dù trước khi Nhạc Nhi ra đời, baba và daddy của nó đã đi mua một chồng sách về đọc, chuyên tâm nghiên cứu những vấn đề khoa học dành cho trẻ sơ sinh đi chăng nữa thì cũng đâu biết hết mấy quy tắc cấm kị của ông bà xưa?

"Không lẽ phải chê?" - Cố Hải thắc mắc.

"Không hẳn là chê mà phải dùng một từ khác thay thế cho ý khen ngợi." - ba Bạch trút hết kinh nghiệm gà trống nuôi con của mình ra truyền dạy - "Ba sẽ suy nghĩ để lấy ví dụ"

Mọi người hết thảy đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Bạch Hán Kỳ, bao gồm cả Cố Uy Đình. Công nhận anh sui biết rành ghê.

"A nghĩ ra rồi" - Bạch Giáo Sư trình bày - "Nếu Đại Hải tặng cho con một món quà bất ngờ trong ngày lễ tình nhân chẳng hạn."

Bạch Lạc Nhân đen mặt. Thể loại ví dụ gì đây?

"Đặt trường hợp con thích món đồ đó từ lâu nhưng ngại tiền, tự dưng hôm ấy Đại Hải bất ngờ dâng tới. Trong lòng vui mừng, kèm theo phần lớn ngỡ ngàng, đáng lẽ người bình thường sẽ rưng rưng nước mắt, khen ngợi hết lời. Nhưng theo cá tính của con thì sẽ nói gì với Đại Hải?" - Bạch Hán Kỳ lưu loát nói ra một hơi."Có liên quan gì đến đứa trẻ?" - Bạch Lạc Nhân vẫn còn đen mặt.

Bạch Hán Kỳ xua xua tay: "Thì ba hỏi con chứ trả lời đi"

Nếu là Bạch Lạc Nhân, đương nhiên không dùng từ ngữ êm đẹp gì rồi. Cố Hải mua cho cậu món đồ cậu đã thích từ lâu, còn bất ngờ dâng tặng?

Phản ứng đầu tiên sẽ là, nhẹ mỉm cười một cái không ai có thể nhìn ra, sau đó vẻ mặt nhàm chán một chút phán: "Lắm trò"

"Chính xác" - Bạch Giáo Sư búng tay - "Đó là cách khen ngợi của con. Chỉ biểu đạt khác đi thôi."

Ba học viên bên này nhìn nhau khó hiểu. Giáo sư giảng dạy một hồi, kể cả đưa ra ví dụ thực tiễn vẫn không thể đả thông trí tuệ của ba người. Sáng dạ phát sợ!!

Bạch Giáo Sư thật chịu không nổi: "Tức là mỗi khi trông thấy đứa nhỏ hành động dễ thương, thì thay vì khen xinh khen đẹp phải nhàm chán một chút mà nhìn nó, sau đó nói 'thấy ghét'. Như vậy mới được."

Ba học viên lại nhìn nhau. Tại sao tiểu hài tử đáng yêu lại không cho khen là đáng yêu? Trái tim bé nhỏ vừa mới sinh ra đã phải đối mặt với những người lớn nói năn thiếu chân thật như vậy sau này rất dễ bị học hư nha.

"Đó là mẹo do các ông bà xưa dạy rồi. Nếu mà mọi người không nghe theo, cứ ở trước mặt nó khen ngợi nhiều quá thì bé rất dễ sinh bệnh. Không tin cứ thử đi" - Bạch Giáo Sư vẫn hết sức tâm huyết với giáo trình của mình.

Ba học viên coi như tạm chấp nhận mấy điều phản khoa học đó đi, xoay người nhìn vào bên trong, y tá đã hoàn tất công việc, gật đầu báo hiệu gia đình có thể vào thăm.

Lúc này, vị giáo sư trở lại nguyên vẹn là một ông nội ấm áp, dẫn đầu biệt đội 'Mong Cháu' tiến thẳng vào trong. Biệt đội 'Mong Con' cũng nối gót theo sau.

"Đứa trẻ thật sự rất..." - Cố Uy Đình cao hứng muốn khen, chột dạ nhìn qua Bạch Hán Kỳ, phát hiện đối phương cũng như vậy trừng lại mình thì biết điều kịp thời sửa lời lại - "...đáng ghét"

Nghe cứ kì quái thế nào. Cố Uy Đình chau mày một trận không vui.

Hai vị gia gia cứ náo tới náo lui, trong khi biệt đội 'Mong Con' lại hết sức bình tĩnh mà nhìn ngắm sinh linh bé nhỏ.

Phải nói, bọn họ bề ngoài cố gắng không phát tiết chứ thật ra bên trong đang sung sướng như điên. Nhạc Luân rất anh tuấn, nếu mà nhìn bây giờ thì chưa thể nói được gì hết, chỉ là trông bé khoẻ mạnh, sáng lạng, nên ai ai cũng cảm thấy vui lòng.

Lúc sau, Cố Hải nhìn qua Bạch Lạc Nhân nói một câu: "Là con của chúng ta đó"

"Ừm. Là con của chúng ta" - Bạch Lạc Nhân mỉm cười nhìn đứa bé.

Vì là sự kết tinh giữa con người và khoa học, nên Nhạc Luân phải ở lại bệnh viện theo dõi trong 3 ngày, khi các bác sĩ khẳng định cháo bé không sao thì mới được đưa bé về.Lúc này giữa hai biệt đội lại sinh thêm một trận tranh luận.

Đại diện bên phía 'Mong Cháu', ông Bạch Hán Kỳ lên tiếng: "Ba đề nghị là ba sẽ ở lại đây để trông cháu của ba."

"Này này, ông nói gì đó? Nên nhớ nó đang mang họ Cố" - đồng đội lạnh lùng phản ứng.

Cái gì vậy chứ? Bây giờ là lúc đấu đá nhau sao? Phải đồng lòng đó. Biết chưa?

Bạch Hán Kỳ chau mày nhìn ngoắc về phía đồng đội Cố, ý tứ rất rõ ràng là bảo ông nên im lặng một chút đi.

"Ba và ba Cố nên về khách sạn nghỉ ngơi đi. Con sẽ ở lại đây" - Bạch Lạc Nhân nén cười nhìn hai ông bố của mình.

Cố Hải tiến lên tán thành: "Con sẽ ở lại với Nhân Tử. Dù gì thì chúng con cũng muốn ngắm đứa nhóc cho thật kĩ. Ban ngày đâu có nhiều thời gian để nhìn!" - vì hai người nào đó quá nhiệt tình cứ vây lấy Nhạc Luân nhận ông nội miết.

Bạch Hán Kỳ thất vọng thở ra một hơi rồi lập tức liếc sang phía Cố Uy Đình mắng thầm: Ông thấy chưa? Bị chúng nó giành rồi. Náo loạn nữa đi. Bộ sợ không ai biết Nhạc Nhi mang họ của ông hả? Già cả rồi còn phải khép nép một chút chứ!!!

Cố Uy Đình chỉ biết ngước mặt nhìn trời, cao ngạo đến mức khiến đồng đội phát giận, lưu luyến nhìn cháu một lúc rồi xoay lưng bỏ về trước. Sau đó thì ông cũng tạm biệt hai con mà ra về.

Rốt cuộc cũng được yên.

Bạch Lạc Nhân tiến đến bên cạnh chiếc giường nôi nhỏ xinh, bên trong là tiểu hài nhi bé bỏng, vụng về gọi:

"Con ơi"

Cố Hải chính xác đã bị cảnh tượng này mê hoặc. Vợ nữ vương thường ngày oai phong uy vũ biết nhường nào bây giờ thì khúm núm trước một sinh linh không có sức phòng vệ. Đáng yêu chịu không nổi. Cả vợ và con.

Cố Hải lập tức không kiềm chế mà từ phía sau vòng tay ôm cậu vào lòng.

"Đừng nháo. Ồn đến nó bây giờ" - Bạch Lạc Nhân đánh vào tay hắn.

"Ôm một chút thì ồn gì? Cậu giãy giụa mới ồn" - siết tay chặt hơn.

Lý lẻ quá hợp lý. Bạch Lạc Nhân cứ như vậy cho hắn ôm. Hai người ấm áp nhìn hài tử, tuyệt nhiên không có tạp niệm nào.

"Bạch Khả sẽ sớm ra đời thôi" - Cố Hải giọng điệu vỗ về - "Là Nhạc Nhi nghịch ngợm muốn nhìn thấy chúng ta sớm"

Cố Hải vừa nói xong câu này, cậu nhóc hình như có cử động, bàn tay nhỏ của nó vươn lên đặt chổ cái miệng chúm chím mọng nước.

"Há. Cậu thấy không? Con rất biết nghe lời, nghe thấy tôi nói liền phải ứng." - Cố Hải thú vị nhìn ngắm bé, lại kề vào tai Bạch Lạc Nhân nói nhỏ.Dù Cố Hải dùng những chuyện này dỗ dành cậu trông rất ngu, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn cảm thấy vui trong lòng.

Hơn ai hết, Bạch Lạc Nhân nghĩ rất nhiều về hai đứa nhỏ. Cậu biết nam nhân chung sống với nhau theo xã hội là trái với luân thường, không thể nối dòng nối dõi. Nhưng giờ thì sao? Khoa học nhiệm màu đã biến điều không thể thành có thể. Hiện tại họ đang là những người hạnh phúc nhất, được ở cạnh người mình yêu, còn có điều kiện tạo nên tiểu hài tử cho riêng mình. Vậy cái mớ định kiến của xã hội có phải hay không nên đem chôn đi là vừa? Đúng. Trực tiếp đem chôn hết đi !

"Đang nghĩ gì vậy?" - thấy Bạch Lạc Nhân không nói, Cố Hải thử hỏi.

Người trong lòng lắc đầu: "Không. Chỉ là đang ngắm. Quả thật rất giống cậu đó."

"Ưm..." - Cố Hải nghiêm túc quan sát mười giây rồi phán - "Cậu nói giống thì là giống đi."

Cả hai cười cười. Nhìn mãi không chán.

Qua hôm sau, trước giờ thăm bệnh buổi sáng tầm 15 phút, đã có hai người đàn ông quốc tịch Trung Quốc hơi lớn tuổi ngồi ngay ghế chờ đầu tiên ngóng vào.

Đến khi nhân viên cho phép vào thì biệt đội 'Tân Gia Gia' lập tức thu dọn áo khoác, chai nước, bánh trái trong khi chờ đợi đã ăn hết vứt đi, rồi nhanh chân tiến về phòng dưỡng sanh.

Biệt đội 'Tân Phụ Thân' chỉ biết cười trừ. Thật ra thì đây cũng là kết quả mà họ muốn. Sinh hài tử chính là cách báo hiếu tốt nhất của họ dành cho hai người cao tuổi kia.

Tuổi trẻ mong tiền tài, tuổi già mong sức khoẻ?

"Không" - Bạch Hán Kỳ và Cố Uy Đình đồng loạt phản đối.

Chứ hai bác mong gì?

"Mong cháu" - rất ra dáng là người cùng một đội.

Khi họ chấp nhận gạt bỏ định kiến, tác hợp hai đứa con trai một của mình đến với nhau, thì bản thân cũng phải âm thầm hy sinh chuyện bồng cháu - cái thứ khát khao bất định hình của mọi người cha đến tuổi xế chiều.

Đột nhiên một ngày họ nhận được tin mình sắp có cháu, là hán tử, mà còn những hai đứa. Tâm trạng lúc đó khỏi phải bàn đi, sung sướng muốn xỉu. Họ mà còn sức bình tĩnh thì mới là lạ, chứ ríu ra ríu rít như bây giờ rất bình thường.

"Ba" - Cố Hải đến bên cạnh người cha mà ngày trước hắn chưa từng nghĩ có thể thân thiết với ông như bây giờ - "Bác sĩ nói rằng đứa bé vừa sinh ra rất dễ quen hơi. Mình đứng gần nó lâu nó sẽ nhận biết được đâu là người quen đó"

Tin chấn động rồi!!!!!!! Bạch gia gia đang nghiêm chỉnh ngồi bên sofa uống trà tức thì phóng sang đứng cạnh giường nôi của Nhạc Luân, thấy bé cọ cọ tay chân liền nghĩ cháu trai đang ra sức hấp thụ hơi cơ thể của mình, bèn dịch chuyển phần ngực nhô ra thêm một tí, ý tứ muốn bé hãy hít nhiều vô.

Bạch Lạc Nhân đỡ trán. Có cần khoa trương như vậy không?

Cố Uy Đình không sổ sàng như vậy, ông nhấc một chiếc ghế đến ngồi cạnh tiểu hà nhi, rất quý phái mà đưa người đến gần nó.

Ông biết làm bộ tôi không biết làm chắc?

Cố Hải không tin vào mắt mình. Uy lực của Nhạc Luân thật kinh khủng, khiến đệ nhất lãnh khốc lão gia phải biến thành một ông sui sủng cháu không hơn không kém.

Cả bầu không khí cực kì yên vui thì bỗng dưng cô y tá đẩy cửa xông vào, bộ dạng rất gấp gáp.

Anna bất cẩn vấp té khi bước xuống bậc thang, hiện đang được đưa vào phòng cấp cứu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương