[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
-
Chương 33: Họa hồn (5)
Buổi tối cùng ngày, Sơn Tùng lần nữa đốt lư hương.
Không giống với vô số lần trước kia chỉ là để tìm kiếm sự an ủi, lần này tinh thần hắn phấn chấn hơn mười hai phần. Mắt thấy bóng người màu đỏ từ từ hiện ra trong làn khói, hắn lại kích động giống như một tiểu tử ngờ nghệch có chút luống cuống.
Khói cuồn cuộn từ lư hương tỏa ra, dị hương tràn ngập trong không khí.
Hắn theo bản năng nắm chắc tay vịn rồi lại buông ra rất nhanh.
Nhìn thấy sương mù dày đặc lượn lờ, quấn quanh thân hình uyển chuyển của nữ nhân, tất cả giống như một giấc mộng vậy. Ánh nến tỏa ra, càng khiến mọi thứ trở nên không chân thực.
- Điềm Điềm.
Hắn gọi tên nàng, thanh âm ôn nhu dịu dàng như nước.
Hắn kỳ vọng nàng có thể trả lời hắn một tiếng, hy vọng nàng giống như trước đây hoạt bát kêu hắn một tiếng sư huynh, càng hi vọng có một ngày được nghe từ miệng nàng thốt ra hai chữ còn chưa kịp nói kia…
Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm phía trước mặt, nhưng xương cổ họng không tự chủ lại hoạt động, bán đứng sự khẩn trương trong lòng hắn.
Sương mù dày đặc dần biến mất, nữ tử chân trần đứng trước bức họa, mày như núi xa, da thịt nõn nà, bộ trang phục đỏ càng lộ vẻ phong tư yểu điệu. Duy chỉ có đôi mắt kia lại lộ ra chút xa lạ.
Trong lòng Sơn Tùng chợt động nhưng rất nhanh lại dìm xuống.
Hắn thấy nữ tử vẫn bất động đứng tại chỗ liền chủ động đưa tay về phía nàng.
- Tiểu sư muội, qua đây với ta.
Có lẽ nàng chẳng qua là kinh ngạc lúc đầu nên hiện giờ mới ngây ngốc không phản ứng kịp.
Sơn Tùng nghĩ như vậy, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn về phía nàng, nhưng trong nháy mắt nàng mở miệng nói, mọi thứ như rơi vào hầm băng.
Nữ tử đẩy tay hắn ra, lui về sau hai bước, vẻ mặt đầy sự đề phòng.
- Ngươi… là ai?
...
Sơn Tùng có chút chua xót không nói thành lời.
Qua bao khổ sở mới may mắn mới đoạt lại nàng từ tay Diêm Vương nhưng nàng lại không nhớ mình.
Nghĩ đến những năm tháng không quản nắng mưa bôn ba khắp nơi thật có chút đau lòng, nhìn trong mắt nàng tràn đầy vẻ phòng bị, lòng hắn càng thêm đau khổ cùng áy náy.
Đến cuối cùng là vận mệnh trêu ngươi hay là nàng không muốn nhớ lại?
Những lời này hắn không dám nói với ai, chỉ có thể nửa đêm tỉnh mộng trằn trọc trở mình.
…
- Ngươi là ai?
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kêu khẽ, Sơn Tùng lập tức bừng tỉnh, mặt không đổi sắc, thuận tay kéo tiểu cô nương vào ngực mình, sau đó thân mật xoa đầu nàng một cái.
- Nữ nhân ngốc, mới vừa rồi nàng hỏi cái gì, mới qua thời gian uống cạn một chung trà, chẳng lẽ đã quên rồi? Ta là phu quân của nàng.
- Ừm, ừm… Xin lỗi.
Cô nương trong ngực cái hiểu cái không gật đầu một cái, có chút an phận.
Sơn Tùng dùng sức, nàng vùi trong ngực hắn không tiện nhúc nhích, không thể làm gì khác là chuyên tâm dồn trí chuẩn bị tinh thần đối phó với hắn, nhưng lại không muốn nhìn hắn một cái.
- Đừng sợ.
Sơn Tùng cười khổ lắc đầu một cái, bàn tay bên hông nàng lại tăng thêm mấy phần lực. Người Tô Điềm Điềm cứng đờ, ngay sau đó lại dần dần thanh tĩnh lại.
Những cuộc nói chuyện như vậy mỗi ngày còn tiếp diễn nhiều lần.
Từ sau khi thuật nuôi hồn khá có hiệu quả, hồn phách Tô Điềm Điềm đã có thể thoát khỏi bức họa ra ngoài đi lại bên trong điện. Nhưng bởi vì trong điện có thuật cấm chế, nàng cũng chỉ có thể hoạt động trong tấc vuông này. Bởi vì không đốt hương người ngoài cũng không thể nhìn thấy nàng.
Sơn Tùng những lúc rảnh sẽ tới nói chuyện với nàng một chút, nhưng đối phương dường như hết sức kiêng kị hắn.
Bình thường những lúc hóa thành hồn phách có vẻ không muốn đến gần hắn, chỉ có sau khi ngưng tụ thân thể không có chỗ tránh né mới không cam tâm tình nguyện tới gần, nhưng vẫn phòng bị như cũ.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân hồn phách không ổn định, Tô Điềm Điềm trí nhớ lúc liền lúc đứt, thường xuyên quên thân phận của hắn, dẫn đến cứ đối mặt nhau lại giương đao bạt kiếm.
Đổi lại là người khác có lẽ đã sớm nổi nóng mất hết ý chí, nhưng Sơn Tùng một lần rồi lại một lần không ngại phiền phức giải thích với nàng, cho tới bây giờ cũng không oán thán nửa lời.
- Ừm, thật xin lỗi.
Bên tai bỗng nhiên vang lên những lời này, Sơn Tùng không khỏi sửng sốt một chút.
Cô nương trong ngực vẫn cúi đầu nhưng là đang tính kế với hắn, mái tóc dài màu bạc đã bị nàng kết thành mấy cái đuôi sam nhỏ dài ngắn không giống nhau, xen lẫn trong mái tóc, nhìn chẳng ra sao.
Vị quân vương trẻ tuổi này nổi tiếng hỉ nộ ái ố vô thường, nếu như có người nào đó nhìn thấy cảnh này chắc sớm đã hoảng sợ mà tè ra quần.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có biểu hiện gì là muốn nổi giận chút nào, chỉ là để quyển sách cầm trong tay qua một bên, lại thuận tay xoa đỉnh đầu thiếu nữ một cái:
- Sao tự nhiên lại nói như vậy?
Tay nàng đang bện tóc, động tác ngừng lại một lát, sau đó có chút chùng xuống nói:
- Ta thật giống như một lão bà đã quên mất chàng. Mặc dù chàng không nói, nhưng ta biết như vậy là không tốt. Chàng sẽ rất đau khổ.
Nàng lầm bầm, đôi mắt trắng đen tinh anh đầy ảo não cùng tự trách, nhìn giống như một người vô tội không rành thế sự.
Sơn Tùng nhìn nàng không đáp lời.
Tô Điềm Điềm ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của hắn, chỉ nơi tim mình nói:
- Mỗi khi thấy chàng, nơi này dường như đều rất đau. Nhưng ta quả thật không nhớ nổi chàng là ai…
- Chàng thật sự là phu quân của ta sao?
- Vậy chúng ta trước kia đã xảy ra những chuyện gì? Ta cũng không nhớ. Chàng… có thể kể cho ta một chút không? Như bây giờ… Đối với chàng thực không công bằng.
Sơn Tùng cong ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng. Giọng bình thản:
- Những chuyện trước kia không nhớ cũng được. Quan trọng là từ nay về sau. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Tô Điềm Điềm sờ trán, có chút thất vọng, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, dè dặt dựa vào ngực hắn, thấy hắn không phản đối, liền nhẹ nhàng kéo tay áo hắn một cái.
Sơn Tùng thuận thế cúi đầu, người trong ngực ngước lên, mặt đối mặt, dáng hình thanh thuần mà tích cực.
- Vậy chàng có thể cho ta một cơ hội nữa không?
- Hử?
Sơn Tùng không rõ nên chờ nàng nói tiếp, tiểu cô nương đột nhiên náo loạn đưa hai tay bụm lên khuôn mặt đang ửng đỏ, lại xuyên qua kẽ tay nhìn hắn, giọng lí nhí.
- Cho ta cơ hội… Để thử yêu chàng lần nữa. Được không?
Sơn Tùng cười cúi đầu, trong làn tóc rơi xuống chân thành hôn nàng.
- Cầu cũng không được.
...
003: [Chủ nhân ơi, nàng làm như vậy có phải quá độc ác rồi không?]
Tô Điềm Điềm sửng sốt một chút, sau đó liền bày ra một bộ dáng ngây thơ, giống như một tiểu cô nương đơn thuần ngốc nghếch.
- Ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu?
- …
Giả bộ cái gì, thật là, làm như ta giống như người nào đó không biết lai lịch của nàng vậy.
003 vốn cho rằng bọn họ tính cách khác hẳn nhau như thế, hệ thống cũng quá giày vò người ta rồi, không ngờ còn có thể đụng phải người giày vò người khác ác hơn nữa.
Từ ngày nghe được câu khẩu hiệu hắn “nói cho ngầu kia”, nàng giống như bị điên vậy, bắt đầu nghiên cứu cái gọi là “giết ngược”.
Cuối cùng hạ quyết tâm muốn để cho đối phương “cam tâm tình nguyện” cởi bỏ phong ấn giúp mình.
Nguyên bản lời thoại của Tô Điềm Điềm chính là:
- Ta muốn đích thân hắn để ta đi đầu thai!
- Đây vốn dĩ là sức mạnh chân chính sao, thật lợi hại nha.
Tô Điềm Điềm khẽ hừ một tiếng không để ý đến nó, vẫn cầm cuốn sách Sơn Tùng mang đến tỉ mỉ nghiên cứu, luôn học theo sách mà khoa tay múa chân vẽ trong không trung.
Nàng lừa gạt Sơn Tùng nói mình mất ký ức, quên mất rất nhiều chuyện. Trong khi nàng không ra khỏi phong ấn của đại điện, liền bảo hắn dạy mình biết đọc, biết viết.
Ngoài mặt nói là lúc hắn không có mặt ở đây mình cũng tìm chút chuyện để làm. Nhưng thực tế chính là vì nàng muốn trộm từ hắn những bút ký trong tập sách kia, biết đâu một ngày nào đó thật sự có thể tìm được cách thoát thân.
Chỉ tiếc rằng hệ thống học ngôn ngữ nghe nói rất tiện lợi, nhưng chữ viết ở nơi này so với hiện đại có chút khác biệt nên nàng chỉ có thể học lại từ đầu.
Thời gian không đợi người, Tô Điềm Điềm học một mạch rất chăm chú. Nhưng trời sinh có những người không ở yên một chỗ được, một hồi không tìm nàng nói chuyện phiếm sẽ cảm thấy cả người khó chịu.
Tô Điềm Điềm mấy lần đáp qua loa lấy lệ, 003 cũng có chút mất hứng.
- Ta nói này, những biện pháp tụ hồn nuôi hồn kia của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể tụ được ít quỷ khí trên người nàng thôi. Ngưng tụ thân thể cái gì, chủ yếu vẫn là công lao của ta!
Giọng 003 không nhỏ, Tô Điềm Điềm có thể nghe rõ, tất cả những lời này là muốn bày ra một bộ dạng vỗ ngực tự khen điển hình.
- Dạ dạ dạ, ngài lợi hại nhất.
Nàng vừa nói vừa lật tiếp một trang sách.
Nếu có người ở chỗ này thì sẽ phát hiện sách kia không chỉ đang treo lơ lửng giữa không trung lại còn không có gió mà tự bay.
Đây cũng tính là điểm lợi khi nàng biến thành quỷ hồn, có chút khác biệt so với người phàm.
Mặc dù không phải năng lực có thể dời núi lấp bể gì nhưng cũng khiến cho nàng kinh ngạc thốt lên một trận.
- Từ giờ tới lúc ngươi hồn xiêu phách tán còn khoảng nửa năm, nàng dự định sẽ làm gì?
- Nửa năm?
Tô Điềm Điềm nhíu mày, sau đó khẽ cười một tiếng gập quyển sách trên tay lại.
Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn, sau đó rút ra một tờ giấy màu đỏ.
- Quá lâu.
Nàng cầm bút mực lên, đang định viết gì đó, bên ngoài đại điện bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới.
...
Mặc dù nữ quan nhiều lần ngăn chặn nhưng không có bức tường nào không lọt gió.
Lại thêm Vương Thượng thường xuyên ra vào, sự dị thường ở Tiêu Dao điện rất nhanh thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hôm đó Tô Điềm Điềm đang suy nghĩ phải làm thế nào để Sơn Tùng từng bước một nới lỏng cấm chế, thì bỗng nhiên có một vị Vương phi nổi giận đùng đùng xông tới.
Tiêu Dao điện hôm nay không giống ngày trước, bởi vì thường xuyên có “ma quỷ lộng hành”, để tránh những người không nên nhìn được trông thấy nữ quan bèn rút rất nhiều tay chân, chỉ để người hầu lại trông nom.
Từ bậc thang đến chính điện còn cách có hơn mười thước, canh phòng tự nhiên cũng không quá nghiêm ngặt, cũng không biết Vương phi này dùng cách gì, có thể trực tiếp đi lên, đến khi có người phát hiện đuổi theo nàng đã đẩy cửa điện ra.
- Nương nương…
Người hầu ba chân bốn cẳng đuổi theo.
- Yêu nữ! Thấy bổn cung còn không ra hành lễ!
Vương phi đẩy cửa điện ra "két" một tiếng, khí thế hung hăng.
Tô Điềm Điềm đang mài mực đằng sau tấm bình phong cảm thấy mất hứng, lặng lẽ để vật trong tay xuống.
Trước giờ cũng sắp quên sự tồn tại của một người, không ngờ rằng nàng ta lại tự đưa mình tới cửa.
......
Đôi lời của tác giả:
Nhật ký của hệ thống 003:
Chuyện thường ngày khi Vương và diễm quỷ gặp nhau
Diễm quỷ: Chàng là ai?
Vương: Phu quân của nàng.
Diễm quỷ: Ờ
Một lát sau...
Diễm quỷ: Chàng là ai?
Vương: Phu quân của nàng, ngốc à.
Diễm quỷ: À...
Lại một lát sau...
Diễm quỷ: Chàng...
Vương liền cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ của diễm quỷ. Nữ tử mặt đỏ tai hồng kia cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, một lúc lâu sau lại vang lên một tiếng:
- Phu quân...
Không giống với vô số lần trước kia chỉ là để tìm kiếm sự an ủi, lần này tinh thần hắn phấn chấn hơn mười hai phần. Mắt thấy bóng người màu đỏ từ từ hiện ra trong làn khói, hắn lại kích động giống như một tiểu tử ngờ nghệch có chút luống cuống.
Khói cuồn cuộn từ lư hương tỏa ra, dị hương tràn ngập trong không khí.
Hắn theo bản năng nắm chắc tay vịn rồi lại buông ra rất nhanh.
Nhìn thấy sương mù dày đặc lượn lờ, quấn quanh thân hình uyển chuyển của nữ nhân, tất cả giống như một giấc mộng vậy. Ánh nến tỏa ra, càng khiến mọi thứ trở nên không chân thực.
- Điềm Điềm.
Hắn gọi tên nàng, thanh âm ôn nhu dịu dàng như nước.
Hắn kỳ vọng nàng có thể trả lời hắn một tiếng, hy vọng nàng giống như trước đây hoạt bát kêu hắn một tiếng sư huynh, càng hi vọng có một ngày được nghe từ miệng nàng thốt ra hai chữ còn chưa kịp nói kia…
Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn chằm chằm phía trước mặt, nhưng xương cổ họng không tự chủ lại hoạt động, bán đứng sự khẩn trương trong lòng hắn.
Sương mù dày đặc dần biến mất, nữ tử chân trần đứng trước bức họa, mày như núi xa, da thịt nõn nà, bộ trang phục đỏ càng lộ vẻ phong tư yểu điệu. Duy chỉ có đôi mắt kia lại lộ ra chút xa lạ.
Trong lòng Sơn Tùng chợt động nhưng rất nhanh lại dìm xuống.
Hắn thấy nữ tử vẫn bất động đứng tại chỗ liền chủ động đưa tay về phía nàng.
- Tiểu sư muội, qua đây với ta.
Có lẽ nàng chẳng qua là kinh ngạc lúc đầu nên hiện giờ mới ngây ngốc không phản ứng kịp.
Sơn Tùng nghĩ như vậy, lòng tràn đầy vui vẻ nhìn về phía nàng, nhưng trong nháy mắt nàng mở miệng nói, mọi thứ như rơi vào hầm băng.
Nữ tử đẩy tay hắn ra, lui về sau hai bước, vẻ mặt đầy sự đề phòng.
- Ngươi… là ai?
...
Sơn Tùng có chút chua xót không nói thành lời.
Qua bao khổ sở mới may mắn mới đoạt lại nàng từ tay Diêm Vương nhưng nàng lại không nhớ mình.
Nghĩ đến những năm tháng không quản nắng mưa bôn ba khắp nơi thật có chút đau lòng, nhìn trong mắt nàng tràn đầy vẻ phòng bị, lòng hắn càng thêm đau khổ cùng áy náy.
Đến cuối cùng là vận mệnh trêu ngươi hay là nàng không muốn nhớ lại?
Những lời này hắn không dám nói với ai, chỉ có thể nửa đêm tỉnh mộng trằn trọc trở mình.
…
- Ngươi là ai?
Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kêu khẽ, Sơn Tùng lập tức bừng tỉnh, mặt không đổi sắc, thuận tay kéo tiểu cô nương vào ngực mình, sau đó thân mật xoa đầu nàng một cái.
- Nữ nhân ngốc, mới vừa rồi nàng hỏi cái gì, mới qua thời gian uống cạn một chung trà, chẳng lẽ đã quên rồi? Ta là phu quân của nàng.
- Ừm, ừm… Xin lỗi.
Cô nương trong ngực cái hiểu cái không gật đầu một cái, có chút an phận.
Sơn Tùng dùng sức, nàng vùi trong ngực hắn không tiện nhúc nhích, không thể làm gì khác là chuyên tâm dồn trí chuẩn bị tinh thần đối phó với hắn, nhưng lại không muốn nhìn hắn một cái.
- Đừng sợ.
Sơn Tùng cười khổ lắc đầu một cái, bàn tay bên hông nàng lại tăng thêm mấy phần lực. Người Tô Điềm Điềm cứng đờ, ngay sau đó lại dần dần thanh tĩnh lại.
Những cuộc nói chuyện như vậy mỗi ngày còn tiếp diễn nhiều lần.
Từ sau khi thuật nuôi hồn khá có hiệu quả, hồn phách Tô Điềm Điềm đã có thể thoát khỏi bức họa ra ngoài đi lại bên trong điện. Nhưng bởi vì trong điện có thuật cấm chế, nàng cũng chỉ có thể hoạt động trong tấc vuông này. Bởi vì không đốt hương người ngoài cũng không thể nhìn thấy nàng.
Sơn Tùng những lúc rảnh sẽ tới nói chuyện với nàng một chút, nhưng đối phương dường như hết sức kiêng kị hắn.
Bình thường những lúc hóa thành hồn phách có vẻ không muốn đến gần hắn, chỉ có sau khi ngưng tụ thân thể không có chỗ tránh né mới không cam tâm tình nguyện tới gần, nhưng vẫn phòng bị như cũ.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân hồn phách không ổn định, Tô Điềm Điềm trí nhớ lúc liền lúc đứt, thường xuyên quên thân phận của hắn, dẫn đến cứ đối mặt nhau lại giương đao bạt kiếm.
Đổi lại là người khác có lẽ đã sớm nổi nóng mất hết ý chí, nhưng Sơn Tùng một lần rồi lại một lần không ngại phiền phức giải thích với nàng, cho tới bây giờ cũng không oán thán nửa lời.
- Ừm, thật xin lỗi.
Bên tai bỗng nhiên vang lên những lời này, Sơn Tùng không khỏi sửng sốt một chút.
Cô nương trong ngực vẫn cúi đầu nhưng là đang tính kế với hắn, mái tóc dài màu bạc đã bị nàng kết thành mấy cái đuôi sam nhỏ dài ngắn không giống nhau, xen lẫn trong mái tóc, nhìn chẳng ra sao.
Vị quân vương trẻ tuổi này nổi tiếng hỉ nộ ái ố vô thường, nếu như có người nào đó nhìn thấy cảnh này chắc sớm đã hoảng sợ mà tè ra quần.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có biểu hiện gì là muốn nổi giận chút nào, chỉ là để quyển sách cầm trong tay qua một bên, lại thuận tay xoa đỉnh đầu thiếu nữ một cái:
- Sao tự nhiên lại nói như vậy?
Tay nàng đang bện tóc, động tác ngừng lại một lát, sau đó có chút chùng xuống nói:
- Ta thật giống như một lão bà đã quên mất chàng. Mặc dù chàng không nói, nhưng ta biết như vậy là không tốt. Chàng sẽ rất đau khổ.
Nàng lầm bầm, đôi mắt trắng đen tinh anh đầy ảo não cùng tự trách, nhìn giống như một người vô tội không rành thế sự.
Sơn Tùng nhìn nàng không đáp lời.
Tô Điềm Điềm ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của hắn, chỉ nơi tim mình nói:
- Mỗi khi thấy chàng, nơi này dường như đều rất đau. Nhưng ta quả thật không nhớ nổi chàng là ai…
- Chàng thật sự là phu quân của ta sao?
- Vậy chúng ta trước kia đã xảy ra những chuyện gì? Ta cũng không nhớ. Chàng… có thể kể cho ta một chút không? Như bây giờ… Đối với chàng thực không công bằng.
Sơn Tùng cong ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng. Giọng bình thản:
- Những chuyện trước kia không nhớ cũng được. Quan trọng là từ nay về sau. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Tô Điềm Điềm sờ trán, có chút thất vọng, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, dè dặt dựa vào ngực hắn, thấy hắn không phản đối, liền nhẹ nhàng kéo tay áo hắn một cái.
Sơn Tùng thuận thế cúi đầu, người trong ngực ngước lên, mặt đối mặt, dáng hình thanh thuần mà tích cực.
- Vậy chàng có thể cho ta một cơ hội nữa không?
- Hử?
Sơn Tùng không rõ nên chờ nàng nói tiếp, tiểu cô nương đột nhiên náo loạn đưa hai tay bụm lên khuôn mặt đang ửng đỏ, lại xuyên qua kẽ tay nhìn hắn, giọng lí nhí.
- Cho ta cơ hội… Để thử yêu chàng lần nữa. Được không?
Sơn Tùng cười cúi đầu, trong làn tóc rơi xuống chân thành hôn nàng.
- Cầu cũng không được.
...
003: [Chủ nhân ơi, nàng làm như vậy có phải quá độc ác rồi không?]
Tô Điềm Điềm sửng sốt một chút, sau đó liền bày ra một bộ dáng ngây thơ, giống như một tiểu cô nương đơn thuần ngốc nghếch.
- Ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu?
- …
Giả bộ cái gì, thật là, làm như ta giống như người nào đó không biết lai lịch của nàng vậy.
003 vốn cho rằng bọn họ tính cách khác hẳn nhau như thế, hệ thống cũng quá giày vò người ta rồi, không ngờ còn có thể đụng phải người giày vò người khác ác hơn nữa.
Từ ngày nghe được câu khẩu hiệu hắn “nói cho ngầu kia”, nàng giống như bị điên vậy, bắt đầu nghiên cứu cái gọi là “giết ngược”.
Cuối cùng hạ quyết tâm muốn để cho đối phương “cam tâm tình nguyện” cởi bỏ phong ấn giúp mình.
Nguyên bản lời thoại của Tô Điềm Điềm chính là:
- Ta muốn đích thân hắn để ta đi đầu thai!
- Đây vốn dĩ là sức mạnh chân chính sao, thật lợi hại nha.
Tô Điềm Điềm khẽ hừ một tiếng không để ý đến nó, vẫn cầm cuốn sách Sơn Tùng mang đến tỉ mỉ nghiên cứu, luôn học theo sách mà khoa tay múa chân vẽ trong không trung.
Nàng lừa gạt Sơn Tùng nói mình mất ký ức, quên mất rất nhiều chuyện. Trong khi nàng không ra khỏi phong ấn của đại điện, liền bảo hắn dạy mình biết đọc, biết viết.
Ngoài mặt nói là lúc hắn không có mặt ở đây mình cũng tìm chút chuyện để làm. Nhưng thực tế chính là vì nàng muốn trộm từ hắn những bút ký trong tập sách kia, biết đâu một ngày nào đó thật sự có thể tìm được cách thoát thân.
Chỉ tiếc rằng hệ thống học ngôn ngữ nghe nói rất tiện lợi, nhưng chữ viết ở nơi này so với hiện đại có chút khác biệt nên nàng chỉ có thể học lại từ đầu.
Thời gian không đợi người, Tô Điềm Điềm học một mạch rất chăm chú. Nhưng trời sinh có những người không ở yên một chỗ được, một hồi không tìm nàng nói chuyện phiếm sẽ cảm thấy cả người khó chịu.
Tô Điềm Điềm mấy lần đáp qua loa lấy lệ, 003 cũng có chút mất hứng.
- Ta nói này, những biện pháp tụ hồn nuôi hồn kia của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể tụ được ít quỷ khí trên người nàng thôi. Ngưng tụ thân thể cái gì, chủ yếu vẫn là công lao của ta!
Giọng 003 không nhỏ, Tô Điềm Điềm có thể nghe rõ, tất cả những lời này là muốn bày ra một bộ dạng vỗ ngực tự khen điển hình.
- Dạ dạ dạ, ngài lợi hại nhất.
Nàng vừa nói vừa lật tiếp một trang sách.
Nếu có người ở chỗ này thì sẽ phát hiện sách kia không chỉ đang treo lơ lửng giữa không trung lại còn không có gió mà tự bay.
Đây cũng tính là điểm lợi khi nàng biến thành quỷ hồn, có chút khác biệt so với người phàm.
Mặc dù không phải năng lực có thể dời núi lấp bể gì nhưng cũng khiến cho nàng kinh ngạc thốt lên một trận.
- Từ giờ tới lúc ngươi hồn xiêu phách tán còn khoảng nửa năm, nàng dự định sẽ làm gì?
- Nửa năm?
Tô Điềm Điềm nhíu mày, sau đó khẽ cười một tiếng gập quyển sách trên tay lại.
Nàng nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn, sau đó rút ra một tờ giấy màu đỏ.
- Quá lâu.
Nàng cầm bút mực lên, đang định viết gì đó, bên ngoài đại điện bỗng nhiên có tiếng ồn ào truyền tới.
...
Mặc dù nữ quan nhiều lần ngăn chặn nhưng không có bức tường nào không lọt gió.
Lại thêm Vương Thượng thường xuyên ra vào, sự dị thường ở Tiêu Dao điện rất nhanh thu hút sự chú ý của nhiều người.
Hôm đó Tô Điềm Điềm đang suy nghĩ phải làm thế nào để Sơn Tùng từng bước một nới lỏng cấm chế, thì bỗng nhiên có một vị Vương phi nổi giận đùng đùng xông tới.
Tiêu Dao điện hôm nay không giống ngày trước, bởi vì thường xuyên có “ma quỷ lộng hành”, để tránh những người không nên nhìn được trông thấy nữ quan bèn rút rất nhiều tay chân, chỉ để người hầu lại trông nom.
Từ bậc thang đến chính điện còn cách có hơn mười thước, canh phòng tự nhiên cũng không quá nghiêm ngặt, cũng không biết Vương phi này dùng cách gì, có thể trực tiếp đi lên, đến khi có người phát hiện đuổi theo nàng đã đẩy cửa điện ra.
- Nương nương…
Người hầu ba chân bốn cẳng đuổi theo.
- Yêu nữ! Thấy bổn cung còn không ra hành lễ!
Vương phi đẩy cửa điện ra "két" một tiếng, khí thế hung hăng.
Tô Điềm Điềm đang mài mực đằng sau tấm bình phong cảm thấy mất hứng, lặng lẽ để vật trong tay xuống.
Trước giờ cũng sắp quên sự tồn tại của một người, không ngờ rằng nàng ta lại tự đưa mình tới cửa.
......
Đôi lời của tác giả:
Nhật ký của hệ thống 003:
Chuyện thường ngày khi Vương và diễm quỷ gặp nhau
Diễm quỷ: Chàng là ai?
Vương: Phu quân của nàng.
Diễm quỷ: Ờ
Một lát sau...
Diễm quỷ: Chàng là ai?
Vương: Phu quân của nàng, ngốc à.
Diễm quỷ: À...
Lại một lát sau...
Diễm quỷ: Chàng...
Vương liền cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ của diễm quỷ. Nữ tử mặt đỏ tai hồng kia cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, một lúc lâu sau lại vang lên một tiếng:
- Phu quân...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook