[Fanfic Sơn Tùng M-TP] Nam Chính Cứ Luôn Muốn Giết Tôi
-
Chương 15: Thư tình (4)
- Cậu ở đây chờ mình nhé, đừng có chạy lung tung.
Sơn Tùng cẩn thận đặt Tô Điềm Điềm lên bàn học xong thì lập tức đanh mặt đi ra phòng khách.
Tô Điềm Điềm nhận ra tâm trạng của anh không vui nên đến thở mạnh cũng không dám, sợ chọc anh đột nhiên lên cơn.
Mãi đến khi anh đóng cửa phòng ngủ xong thì Tô Điềm Điềm mới thở phào một hơi, sau đó chống tay chân bò dậy, đứng trên bàn làm mấy động tác thả lỏng.
- Biến nhỏ thế này bực quá đi...
Sau khi biến nhỏ thì cô còn bé hơn cả một bàn tay, dù đứng trên bàn học thì tầm mắt vẫn bị hạn chế. Cô chỉ có thể đi tới mép bàn, kết quả vừa cúi đầu nhìn xuống độ cao chẳng khác nào vực sâu vạn trượng kia thì cô lập tức im lặng lùi lại.
... Bây giờ cô cảm thấy như cả thế giới đều quay lưng với cô vậy.
Sau khi ngồi xuống một chỗ tương đối an toàn thì cô mới có thì giờ quan sát phòng ngủ của Sơn Tùng.
Bất ngờ là phòng của anh rất sạch sẽ.
Không có dán poster người đẹp nào, cũng không có quần áo dơ vất lung tung, đồ đạc sắp xếp rất gọn gàng, giường phẳng phiu, chăn gối được xếp ngay ngắn, trông giống như mấy người có chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.
Tô Điềm Điềm không khỏi nhíu mày:
- Tuy rằng rất gọn gàng, nhưng cũng vì gọn quá cho nên mới lạ...
Mặt tường phía đầu giường có một chiếc giá sách âm tường, Tô Điềm Điềm liếc sơ qua thì toàn mấy thứ cô không hiểu.
Cuối giường có đặt một chiếc guitar, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó rất yêu quý nó. Tô Điềm Điềm nhìn chiếc guitar kia thì chợt có cảm giác quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi mình đã gặp qua ở đâu.
-... Có lẽ là thấy trong video của Sơn Tùng.
Cô lẩm bẩm với vẻ không chắc lắm. Tuy rằng Sơn Tùng khá kín tiếng, nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều video về đời thường của anh. Lúc Tô Điềm Điềm tìm MV cũng xem vài cái.
Đang nghĩ thế thì sau lưng lại vang lên tiếng động lạ.
Bàn học được đặt ở cạnh cửa sổ, có một quyển sách tiếng anh được đặt cách Tô Điềm Điềm không xa, cửa sổ lại mở nên gió thổi vào lật trang sách xoàn xoạt.
Mành cửa lay động, không khí mát lạnh ùa vào. Ngoài trời vẫn mưa to, quyển sách bị ướt hết một góc, nếu cứ để nguyên thì sẽ ướt hết mất.
- Í chết, sách bị ướt rồi!
Tô Điềm Điềm vội vàng đứng dậy, sải bước chân ngắn tũn của mình chạy lịch bịch tới, túm lấy góc bìa cứng ngắc, vất vả lắm mới kéo vào được một chút.
Cô còn chưa kịp thở phào thì nào ngờ kéo mạnh quá, mất đà ngã bịch xuống bàn.
Mông đập xuống bàn đau ê ẩm, Tô Điềm Điềm ngơ ngác nhìn mảnh giấy do mình bất cẩn xé rách trên tay, sau đó lại nhìn góc bị xé trên quyển sách.
002 luôn lén lút theo dõi cô cười vang không chút khách khí: [Ha ha ha ha! Nói thật thì tôi thấy chủ nhân thật sự rất phù hợp với hình tượng này đó. Trông dễ thương lắm luôn, ha ha ha ha!]
-...
Không biết tại sao, cô cảm thấy lời này chẳng giống đang khen mình chút nào.
Giọng điệu của 002 khá vui vẻ: [Tôi biến nhỏ biết bao nhiêu người rồi, nhưng có thể làm quen được nhanh như thế thì chỉ mới có mình cô thôi đó! Cô có nghe thấy tiếng vỗ tay vui mừng của tôi chưa?]
Nói cũng lạ, lúc mới vừa nhỏ lại và nhìn thấy Sơn Tùng thì tâm trạng của cô có hơi bực bội thật. Nhưng chẳng bao lâu thì cô đã có thể làm quen với nó. Thậm chí còn lăng xăng chạy đi kéo sách giúp người ta, hoàn toàn không có tự giác đề phòng kẻ thù gì hết trơn.
Tô Điềm Điềm suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy Triệu Giai Giai bảo cô nhát cáy cũng đúng lắm. Nhưng Tô Điềm Điềm lại thấy mình như thế là nhìn thoáng mới đúng.
Núi không đến chô ta thì ta tự đi tìm núi.
Nghĩ thế thì cũng không có gì là không chấp nhận được.
002 tằng hắng vài tiếng, kiên quyết bác bỏ: [Đương nhiên là hông được rồi, biến lại thì chán lắm!]
Nó dừng lại một lúc, đột nhiên cảm thấy ở lâu với dạng kí chủ dở hơi thế này thì chán lắm. Là một cô gái vừa tốt bụng lại xinh đẹp và đáng yêu, 002 rất thích nhìn bộ dạng giật mình kinh ngạc của người ta, như vậy mới khiến nó có cảm giác thành tựu.
[Cái chiêu biến nhỏ này cũng dùng nhiều rồi, hay là lần sau mình xin đổi trò mới nhỉ... Ừm, phải nghĩ kỹ mới được...]
Khóe miệng của Tô Điềm Điềm co giật, thật lòng mong rằng nếu sau này cô vẫn còn xuyên việt thì làm ơn đừng có gặp phải 002.
*
Trong phòng khách.
Sơn Tùng đang đờ đẫn dọn dẹp nhà cửa, đôi mắt sau chiếc kính kia lặng ngắt như mặt nước sâu thẵm.
Anh đã không đếm được đây là lần thứ mấy mình làm việc này rồi.
Khi còn bé, mỗi lần cha mẹ cãi nhau thì đều thích động tay động chân đập đồ cho hả giận. Lúc đó anh luôn im lặng cuộn mình trong góc phòng nhìn hết toàn bộ quá trình. Cuối cùng cha luôn tức giận đạp cửa ra ngoài, còn mẹ thì trốn vào phòng lấy nước mắt rửa mựt, hôm sau lại đi làm như thể không hề có gì.
Cả hai đều chẳng có lòng dạ nào để ý đến đống lộn xộn sau những trận cãi vã ấy, bình thường có khi phải để đến mấy ngày. Lúc đó anh còn bé phải ở nhà một mình, thậm chí nhiều lần bất cẩn bị đống mảnh vỡ kia quẹt đứt tay chân, nhưng không ai hay biết.
Từ khi đó thì thu dọn tàn cuộc cũng dần trở thành việc của anh.
Sau này cha mẹ ly hôn, cuộc sống của cha càng lúc càng sa đọa, sự nghiệp thì lại thăng tiến, cho nên không tránh khỏi chuyện bồ bịch. Đôi lúc thì kéo nhau ra khách sạn, khi thì về thẳng nhà.
Hình như cha hoàn toàn không ngại việc bị con trai trông thấy cảnh này, thậm chí nhiều lúc còn nhìn anh ra chiều thất vọng, cảm thấy Sơn Tùng hoàn toàn không kế thừa chút tài năng nào của ông, cả đời này chỉ có thể làm một con mọt sách nhát cáy.
...
Sơn Tùng thản nhiên kéo chiếc áo lót màu đen vô cùng gợi cảm trên ghế ném vào trong sọt quần áo bẩn, trong lòng càng thấy chán ghét hơn.
Nhưng hơn tất thảy, anh cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng nhơ nhuốc lộn xộn trên ghế, trong lòng thiếu niên đột nhiên cảm thấy thật bất lực.
Anh càng muốn cố gắng che giấu những vết nhơ đó thì số mệnh lại càng không được như những gì anh mong muốn.
Tựa như một mảnh vải bị thủng vậy, dù vá kỹ lưỡng đẹp đẽ đến mấy thì cũng khó mà che giấu được sự thật rằng nó từng bị thủng.
Anh nện sọt quần áo bẩn lên tường như muốn trút giận, đống áo quần dơ kia lập tức văng ra tứ tung.
Anh muốn hét lên cho thỏa, nhưng khi sắp sửa bùng nổ thì anh lại siết chặt cổ lại theo thói quen, khiến bản thân không thét lên thành tiếng.
Cuối cùng anh chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong lòng lại lo lắng không thôi. Tô Điềm Điềm bắt gặp cảnh tượng thế này thì sẽ nhìn anh thế nào đây?
Nhất định là kiểu chán ghét khinh bỉ rồi.
Vì anh cũng tanh hôi như sọt rác nằm trong góc phòng học vậy.
... Bởi vì từ nhỏ anh đã lớn lên và bị vấy bẩn bởi cái gia đình này.
Anh giơ tay lên ôm mặt, đau khổ ngắm nghiền mắt lại.
*
- Á!
Tô Điềm Điềm vén bức màn lên, tựa lên sát song cửa nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy nhà mình ở phía đối diện thì trên mặt lập tức lộ rõ vẻ rối rắm.
- Chẳng trách lúc trước cứ có cảm giác bị theo dõi, hóa ra tất cả đều được sắp xếp sẵn...
Cô thật không ngờ, lần này Sơn Tùng không hề lắp camera gì trong nhà cô, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ động tĩnh bên phía nhà cô từ ô cửa sổ này.
Đột nhiên cô cảm thấy, nếu như phải đặt tên cho hệ liệt xuyên việt này thì chắc phải gọi là ";Nam Chính Luôn Khó Đề Phòng" mới phải.
Nếu cô mà ở căn phòng này, dù chẳng có lòng dạ theo dõi, nhưng chỉ cần kéo cửa sổ ra thì sẽ thấy rõ mồn một cảnh bên kia.
-...
Tự dưng thấy mệt tim quá.
[Á nè nè, chủ nhân, có muốn xem thử thứ gì kích thích hơn chút nữa hông?]
Giọng của 002 đột nhiên vang lên, Tô Điềm Điềm lập tức nheo mắt lại, có dự cảm chẳng lành. Cô lắc đầu lùi lại khỏi bức màn kia, thả người nhảy xuống bàn sách.
Chắc hẳn nó đang có ý đồ xấu xa gì đó rồi, lần này cô sẽ không dính chiêu đâu nhé!
Tô Điềm Điềm lắc đầu nguầy nguậy:
- Không xem! Không có hứng! Tôi thà chết quách đi cho rồi, tôi muốn nhảy xuống từ trên bàn học này...
Chiếc điện thoại kế bên đột nhiên sáng lên, Tô Điềm Điềm lập tức im lặng.
Hình như có một bàn tay vô hình đang điều khiển nó, hình nền điện thoại chính là ảnh chụp nửa bên mặt của cô.
Sợi dây lý trí trong đầu Tô Điềm Điềm giật mạnh, lại không rời mắt khỏi màn hình được. Tiếng tim đập ngày càng dồn dập hơn.
Cô trơ mắt nhìn bàn tay vô hình kia ấn vào thư mục, lại nhập một dãy code theo trình tự nào đó vào, lập tức có một thư mục ẩn xuất hiện, sau khi ấn mở nó thì lại một ô nhập mật mã.
Xin hãy nhập mật khẩu: - - - -
Bàn phím nhảy lên, trong lòng Tô Điềm Điềm đột nhiên căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy con số đầu tiên được nhập vào thì cô bất giác rướn cổ lên nhìn, nuốt nước bọt một cái.
Giống như sợ cô không thấy rõ, điện thoại đột nhiên rung lên một cái, sau đó rung mạnh nhích về phía Tô Điềm Điềm. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì điện thoại đã nhích tới cạnh cô.
Mật khẩu vẫn đang được nhập...
Qủa nhiên... 1205, là sinh nhật của cô.
Sau khi mật khẩu được nhập xong, Tô Điềm Điềm không khỏi nhừng thở. Sau đó cô nhìn thấy tập tin đó được mở ra, thoắt cái trên màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra rất nhiều ảnh chụp.
Sơn Tùng cẩn thận đặt Tô Điềm Điềm lên bàn học xong thì lập tức đanh mặt đi ra phòng khách.
Tô Điềm Điềm nhận ra tâm trạng của anh không vui nên đến thở mạnh cũng không dám, sợ chọc anh đột nhiên lên cơn.
Mãi đến khi anh đóng cửa phòng ngủ xong thì Tô Điềm Điềm mới thở phào một hơi, sau đó chống tay chân bò dậy, đứng trên bàn làm mấy động tác thả lỏng.
- Biến nhỏ thế này bực quá đi...
Sau khi biến nhỏ thì cô còn bé hơn cả một bàn tay, dù đứng trên bàn học thì tầm mắt vẫn bị hạn chế. Cô chỉ có thể đi tới mép bàn, kết quả vừa cúi đầu nhìn xuống độ cao chẳng khác nào vực sâu vạn trượng kia thì cô lập tức im lặng lùi lại.
... Bây giờ cô cảm thấy như cả thế giới đều quay lưng với cô vậy.
Sau khi ngồi xuống một chỗ tương đối an toàn thì cô mới có thì giờ quan sát phòng ngủ của Sơn Tùng.
Bất ngờ là phòng của anh rất sạch sẽ.
Không có dán poster người đẹp nào, cũng không có quần áo dơ vất lung tung, đồ đạc sắp xếp rất gọn gàng, giường phẳng phiu, chăn gối được xếp ngay ngắn, trông giống như mấy người có chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.
Tô Điềm Điềm không khỏi nhíu mày:
- Tuy rằng rất gọn gàng, nhưng cũng vì gọn quá cho nên mới lạ...
Mặt tường phía đầu giường có một chiếc giá sách âm tường, Tô Điềm Điềm liếc sơ qua thì toàn mấy thứ cô không hiểu.
Cuối giường có đặt một chiếc guitar, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó rất yêu quý nó. Tô Điềm Điềm nhìn chiếc guitar kia thì chợt có cảm giác quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi mình đã gặp qua ở đâu.
-... Có lẽ là thấy trong video của Sơn Tùng.
Cô lẩm bẩm với vẻ không chắc lắm. Tuy rằng Sơn Tùng khá kín tiếng, nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều video về đời thường của anh. Lúc Tô Điềm Điềm tìm MV cũng xem vài cái.
Đang nghĩ thế thì sau lưng lại vang lên tiếng động lạ.
Bàn học được đặt ở cạnh cửa sổ, có một quyển sách tiếng anh được đặt cách Tô Điềm Điềm không xa, cửa sổ lại mở nên gió thổi vào lật trang sách xoàn xoạt.
Mành cửa lay động, không khí mát lạnh ùa vào. Ngoài trời vẫn mưa to, quyển sách bị ướt hết một góc, nếu cứ để nguyên thì sẽ ướt hết mất.
- Í chết, sách bị ướt rồi!
Tô Điềm Điềm vội vàng đứng dậy, sải bước chân ngắn tũn của mình chạy lịch bịch tới, túm lấy góc bìa cứng ngắc, vất vả lắm mới kéo vào được một chút.
Cô còn chưa kịp thở phào thì nào ngờ kéo mạnh quá, mất đà ngã bịch xuống bàn.
Mông đập xuống bàn đau ê ẩm, Tô Điềm Điềm ngơ ngác nhìn mảnh giấy do mình bất cẩn xé rách trên tay, sau đó lại nhìn góc bị xé trên quyển sách.
002 luôn lén lút theo dõi cô cười vang không chút khách khí: [Ha ha ha ha! Nói thật thì tôi thấy chủ nhân thật sự rất phù hợp với hình tượng này đó. Trông dễ thương lắm luôn, ha ha ha ha!]
-...
Không biết tại sao, cô cảm thấy lời này chẳng giống đang khen mình chút nào.
Giọng điệu của 002 khá vui vẻ: [Tôi biến nhỏ biết bao nhiêu người rồi, nhưng có thể làm quen được nhanh như thế thì chỉ mới có mình cô thôi đó! Cô có nghe thấy tiếng vỗ tay vui mừng của tôi chưa?]
Nói cũng lạ, lúc mới vừa nhỏ lại và nhìn thấy Sơn Tùng thì tâm trạng của cô có hơi bực bội thật. Nhưng chẳng bao lâu thì cô đã có thể làm quen với nó. Thậm chí còn lăng xăng chạy đi kéo sách giúp người ta, hoàn toàn không có tự giác đề phòng kẻ thù gì hết trơn.
Tô Điềm Điềm suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy Triệu Giai Giai bảo cô nhát cáy cũng đúng lắm. Nhưng Tô Điềm Điềm lại thấy mình như thế là nhìn thoáng mới đúng.
Núi không đến chô ta thì ta tự đi tìm núi.
Nghĩ thế thì cũng không có gì là không chấp nhận được.
002 tằng hắng vài tiếng, kiên quyết bác bỏ: [Đương nhiên là hông được rồi, biến lại thì chán lắm!]
Nó dừng lại một lúc, đột nhiên cảm thấy ở lâu với dạng kí chủ dở hơi thế này thì chán lắm. Là một cô gái vừa tốt bụng lại xinh đẹp và đáng yêu, 002 rất thích nhìn bộ dạng giật mình kinh ngạc của người ta, như vậy mới khiến nó có cảm giác thành tựu.
[Cái chiêu biến nhỏ này cũng dùng nhiều rồi, hay là lần sau mình xin đổi trò mới nhỉ... Ừm, phải nghĩ kỹ mới được...]
Khóe miệng của Tô Điềm Điềm co giật, thật lòng mong rằng nếu sau này cô vẫn còn xuyên việt thì làm ơn đừng có gặp phải 002.
*
Trong phòng khách.
Sơn Tùng đang đờ đẫn dọn dẹp nhà cửa, đôi mắt sau chiếc kính kia lặng ngắt như mặt nước sâu thẵm.
Anh đã không đếm được đây là lần thứ mấy mình làm việc này rồi.
Khi còn bé, mỗi lần cha mẹ cãi nhau thì đều thích động tay động chân đập đồ cho hả giận. Lúc đó anh luôn im lặng cuộn mình trong góc phòng nhìn hết toàn bộ quá trình. Cuối cùng cha luôn tức giận đạp cửa ra ngoài, còn mẹ thì trốn vào phòng lấy nước mắt rửa mựt, hôm sau lại đi làm như thể không hề có gì.
Cả hai đều chẳng có lòng dạ nào để ý đến đống lộn xộn sau những trận cãi vã ấy, bình thường có khi phải để đến mấy ngày. Lúc đó anh còn bé phải ở nhà một mình, thậm chí nhiều lần bất cẩn bị đống mảnh vỡ kia quẹt đứt tay chân, nhưng không ai hay biết.
Từ khi đó thì thu dọn tàn cuộc cũng dần trở thành việc của anh.
Sau này cha mẹ ly hôn, cuộc sống của cha càng lúc càng sa đọa, sự nghiệp thì lại thăng tiến, cho nên không tránh khỏi chuyện bồ bịch. Đôi lúc thì kéo nhau ra khách sạn, khi thì về thẳng nhà.
Hình như cha hoàn toàn không ngại việc bị con trai trông thấy cảnh này, thậm chí nhiều lúc còn nhìn anh ra chiều thất vọng, cảm thấy Sơn Tùng hoàn toàn không kế thừa chút tài năng nào của ông, cả đời này chỉ có thể làm một con mọt sách nhát cáy.
...
Sơn Tùng thản nhiên kéo chiếc áo lót màu đen vô cùng gợi cảm trên ghế ném vào trong sọt quần áo bẩn, trong lòng càng thấy chán ghét hơn.
Nhưng hơn tất thảy, anh cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng nhơ nhuốc lộn xộn trên ghế, trong lòng thiếu niên đột nhiên cảm thấy thật bất lực.
Anh càng muốn cố gắng che giấu những vết nhơ đó thì số mệnh lại càng không được như những gì anh mong muốn.
Tựa như một mảnh vải bị thủng vậy, dù vá kỹ lưỡng đẹp đẽ đến mấy thì cũng khó mà che giấu được sự thật rằng nó từng bị thủng.
Anh nện sọt quần áo bẩn lên tường như muốn trút giận, đống áo quần dơ kia lập tức văng ra tứ tung.
Anh muốn hét lên cho thỏa, nhưng khi sắp sửa bùng nổ thì anh lại siết chặt cổ lại theo thói quen, khiến bản thân không thét lên thành tiếng.
Cuối cùng anh chỉ có thể ngồi phịch xuống ghế, đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong lòng lại lo lắng không thôi. Tô Điềm Điềm bắt gặp cảnh tượng thế này thì sẽ nhìn anh thế nào đây?
Nhất định là kiểu chán ghét khinh bỉ rồi.
Vì anh cũng tanh hôi như sọt rác nằm trong góc phòng học vậy.
... Bởi vì từ nhỏ anh đã lớn lên và bị vấy bẩn bởi cái gia đình này.
Anh giơ tay lên ôm mặt, đau khổ ngắm nghiền mắt lại.
*
- Á!
Tô Điềm Điềm vén bức màn lên, tựa lên sát song cửa nhìn ra ngoài, sau khi nhìn thấy nhà mình ở phía đối diện thì trên mặt lập tức lộ rõ vẻ rối rắm.
- Chẳng trách lúc trước cứ có cảm giác bị theo dõi, hóa ra tất cả đều được sắp xếp sẵn...
Cô thật không ngờ, lần này Sơn Tùng không hề lắp camera gì trong nhà cô, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ động tĩnh bên phía nhà cô từ ô cửa sổ này.
Đột nhiên cô cảm thấy, nếu như phải đặt tên cho hệ liệt xuyên việt này thì chắc phải gọi là ";Nam Chính Luôn Khó Đề Phòng" mới phải.
Nếu cô mà ở căn phòng này, dù chẳng có lòng dạ theo dõi, nhưng chỉ cần kéo cửa sổ ra thì sẽ thấy rõ mồn một cảnh bên kia.
-...
Tự dưng thấy mệt tim quá.
[Á nè nè, chủ nhân, có muốn xem thử thứ gì kích thích hơn chút nữa hông?]
Giọng của 002 đột nhiên vang lên, Tô Điềm Điềm lập tức nheo mắt lại, có dự cảm chẳng lành. Cô lắc đầu lùi lại khỏi bức màn kia, thả người nhảy xuống bàn sách.
Chắc hẳn nó đang có ý đồ xấu xa gì đó rồi, lần này cô sẽ không dính chiêu đâu nhé!
Tô Điềm Điềm lắc đầu nguầy nguậy:
- Không xem! Không có hứng! Tôi thà chết quách đi cho rồi, tôi muốn nhảy xuống từ trên bàn học này...
Chiếc điện thoại kế bên đột nhiên sáng lên, Tô Điềm Điềm lập tức im lặng.
Hình như có một bàn tay vô hình đang điều khiển nó, hình nền điện thoại chính là ảnh chụp nửa bên mặt của cô.
Sợi dây lý trí trong đầu Tô Điềm Điềm giật mạnh, lại không rời mắt khỏi màn hình được. Tiếng tim đập ngày càng dồn dập hơn.
Cô trơ mắt nhìn bàn tay vô hình kia ấn vào thư mục, lại nhập một dãy code theo trình tự nào đó vào, lập tức có một thư mục ẩn xuất hiện, sau khi ấn mở nó thì lại một ô nhập mật mã.
Xin hãy nhập mật khẩu: - - - -
Bàn phím nhảy lên, trong lòng Tô Điềm Điềm đột nhiên căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy con số đầu tiên được nhập vào thì cô bất giác rướn cổ lên nhìn, nuốt nước bọt một cái.
Giống như sợ cô không thấy rõ, điện thoại đột nhiên rung lên một cái, sau đó rung mạnh nhích về phía Tô Điềm Điềm. Đợi đến khi cô bình tĩnh lại thì điện thoại đã nhích tới cạnh cô.
Mật khẩu vẫn đang được nhập...
Qủa nhiên... 1205, là sinh nhật của cô.
Sau khi mật khẩu được nhập xong, Tô Điềm Điềm không khỏi nhừng thở. Sau đó cô nhìn thấy tập tin đó được mở ra, thoắt cái trên màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra rất nhiều ảnh chụp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook