[Fanfic Đạo Tình] Ngoại truyện về Lam Tư
-
Chương 5
Mà cái ông tổ rắc rối kia, giờ này đang hướng người đàn ông bên chiếc Cadillac, ngạo nghễ nghiêng người trừng mắt như thách thức Tề gia phi tới.
" Chú xinh đẹp !" Tề Thiên ôm chân Lam Tư lắc lắc, biểu hiện nịnh hót chỉ thiếu một cái đuôi nữa vẫy vẫy, như thể sợ hắn không đem mình đi mà để lại ở Tề gia làm visa sang Châu Phi.
" Ừm" Lam Tư gật nhẹ, tay bế bổng Thiên Vũ lên, đầu vẫn không ngẩng xuống.
"Chú xinh đẹp, chú không thấy mỏi mắt sao? " Thiên Vũ mở to đôi mắt long lanh, thắc mắc.
Lam Tư cuối cùng cũng cúi xuống, dùng tay còn lại gỡ kính râm. Cố làm động tác thật show off, còn nháy mắt cười nửa miệng vừa lạnh lùng vừa cuốn hút.
" Chú xinh đẹp, chú làm sao vậy? " Thiên Vũ huơ huơ trước mặt Lam Tư, cảm thấy thật kì quái, chú xinh đẹp sao lại đầu tiên nghẹo cổ trừng mắt, sau đó thì méo miệng, mắt giật giật " Mắt chú bị cái gì đó bay vào sao? Để Thiên Vũ thổi cho chú, cả miệng nữa, chú xinh đẹp có phải đứng ngoài gió nên bị co giật không? Cháu đã nói rồi, chú xinh đẹp yếu đừng ra gió, xương cốt lão hoá rồi nhiễm phong hàn sẽ rất đáng thương, nếu không có Tiểu Vũ bên cạnh, ai chăm sóc cho chú xinh đẹp đây."
Lam Tư nghe xong, thân hình run rẩy kịch liệt, mặt sa sầm đầy hắc tuyến, tống cậu bé lắm lời nào đó vào xe rồi hừ lạnh đi lên ghế lái.
Đi qua Ảnh đang ở bên cạnh nhịn cười, thẹn quá hoá giận mà quát " Cậu, đến khu mỏ titan khảo sát địa hình về làm bản báo cáo chi tiết cho tôi! "
Thiên Vũ chưa kịp " Oa" một tiếng nịnh bợ Lam Tư thật oai phong, đã bị ánh mắt oán hận của Ảnh nhìn cho đến phát lạnh.
Là tại tiểu tổ tông kia nói một câu khiến lão đại huỷ chuyến nghỉ dưỡng ở Mandive, kéo hắn sang mấy vùng núi dốc tập luyện. Là tiểu tổ tông kia không thấy ánh mắt yêu mị phiêu dật, nụ cười tan hồn lạc phách của lão đại, còn cố tình xuyên tạc lão đại già yếu bệnh tật. Tại sao người gánh tội lại là hắn? Tại sao?
Thiên Vũ cũng cảm thấy mình thật sự oan ức mà, chú xinh đẹp tự dưng khác thường, mình đã hết sức quan tâm như vậy, không phải là nên cảm động sao? Tại sao ai cũng tức giận? Thiên Vũ thật uỷ khuất!
Còn lão đại lừng danh nào đó, mang theo một cục tức không thể xả, mặt lạnh phi xe về Lam Bang!
Buổi tối, Lam Tư cố tình choàng khăn tắm để lộ nửa thân trên cơ bắp sáu múi xách hai quả tạ lượn lờ trước mặt cậu nhóc nào đó để chứng tỏ lão đại đây chưa có già, nhưng cậu nhóc nào đó chỉ chăm chú vào miếng bít tết bò trên bàn ăn. Sức hấp dẫn của khối thịt trên người Lam Tư rõ ràng không bằng một miếng thịt bò rưới sốt cay!
"Tiểu Vũ" Lam Tư quyết không bỏ cuộc, bắt đầu lôi kéo.
" Dạ, chú xinh đẹp! " Tề Thiên Vũ ngẩng lên, sau khi giải quyết xong miếng bít tết, gương mặt nhỏ trắng nõn còn dính nước tương lấp lánh, bộ dạng của một con mèo háu ăn.
" Tề gia không đủ cơm cho cháu ăn hay sao? " Nhìn bộ dạng ma đói của cậu nhóc nào đó, Lam Tư vừa tức vừa bất lực, thật không có tiền đồ.
" Đâu có" Thiên Vũ đảo đôi mắt long lanh, bày ra một nụ cười tiểu nhân giảo hoạt " Phong Vân ca ca nói thế lực của Lam Bang rất lớn, lại còn là đối thủ của Tề gia nhà cháu. Cháu sang đây phải cố gắng ăn cho chú xinh đẹp khuynh gia bại sản, sẽ không còn đủ sức uy hiếp Tề gia nữa! "
" Đủ sức ăn cho Lam Bang sụp đổ thì coi như cháu cũng bản lĩnh" Lam Tư hừ lạnh, lau vệt nước tương bên miệng Thiên Vũ, khinh thường nói " Cháu đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, ăn của Ngọc Đế mà đi trả Như Lai ! "
"Chú xinh đẹp nói sai rồi, cháu là người của Tề gia, đi giúp đỡ Tề gia là việc làm vô cùng cao cả, chùa ai nấy quét, mượn hoa kính Phật thôi " Thiên Vũ vỗ ngực, tỏ ra vô cùng khí khái.
" Được lắm, cháu ăn cơm của chú ở nhà của chú, chú tốt bụng bao nuôi cháu, cháu còn phản bội chú, chú thật đau lòng, ngày mai cho cháu về Tề gia" Lam Tư giả bộ nhăn mặt ôm tim, bộ dáng quyết tuyệt như thể sắp tống cổ Tề tiểu lão đại nào đó đi thật.
Tề Thiên Vũ nghe xong, liềm cảm thấy hắc lao ở Châu Phi he he vẫy chào, toàn thân đổ một lớp mồ hôi lạnh, chạy đến trèo vào lòng Lam Tư, ôm cánh tay ai đó lắc lắc " Hi hi, chú xinh đẹp, không có đâu, cháu từng hứa sẽ lấy chú xinh đẹp, tương lai sẽ là người một nhà mà, cháu sao lại đi phản bội người nhà chứ. Vừa nãy cháu đói bụng nên ăn nhiều một chút, chứ Tiểu Vũ ăn ít uống ít, vô cùng dễ nuôi, lại còn vô cùng có ích, Tiểu Vũ đấm lưng cho chú xinh đẹp. " Nói xong, vô cùng thức thời mà tận lực đấm bóp.
Lam Tư nhắm mắt hưởng thụ, thầm hả hê nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ảo não " Haizz, nhưng có người nào đó bảo chú xinh đẹp của cháu già rồi, còn nói yếu đừng ra gió, chú phải ở nhà dưỡng già, không thể làm việc bao nuôi Tiểu Vũ được nữa đâu! "
" Ai nói ? " Tiểu Vũ mặt không đổi sắc tim không đập nhanh trắng trợn lật lọng " Chú xinh đẹp còn rất trẻ, rất oai phong, chú xinh đẹp uy nghi thần vũ, chú xinh đẹp còn lâu mới già! "
Khoé miệng Lam Tư cong cong, cuối cùng lão đại đây cũng thắng nhá!
" Chú xinh đẹp !" Tề Thiên ôm chân Lam Tư lắc lắc, biểu hiện nịnh hót chỉ thiếu một cái đuôi nữa vẫy vẫy, như thể sợ hắn không đem mình đi mà để lại ở Tề gia làm visa sang Châu Phi.
" Ừm" Lam Tư gật nhẹ, tay bế bổng Thiên Vũ lên, đầu vẫn không ngẩng xuống.
"Chú xinh đẹp, chú không thấy mỏi mắt sao? " Thiên Vũ mở to đôi mắt long lanh, thắc mắc.
Lam Tư cuối cùng cũng cúi xuống, dùng tay còn lại gỡ kính râm. Cố làm động tác thật show off, còn nháy mắt cười nửa miệng vừa lạnh lùng vừa cuốn hút.
" Chú xinh đẹp, chú làm sao vậy? " Thiên Vũ huơ huơ trước mặt Lam Tư, cảm thấy thật kì quái, chú xinh đẹp sao lại đầu tiên nghẹo cổ trừng mắt, sau đó thì méo miệng, mắt giật giật " Mắt chú bị cái gì đó bay vào sao? Để Thiên Vũ thổi cho chú, cả miệng nữa, chú xinh đẹp có phải đứng ngoài gió nên bị co giật không? Cháu đã nói rồi, chú xinh đẹp yếu đừng ra gió, xương cốt lão hoá rồi nhiễm phong hàn sẽ rất đáng thương, nếu không có Tiểu Vũ bên cạnh, ai chăm sóc cho chú xinh đẹp đây."
Lam Tư nghe xong, thân hình run rẩy kịch liệt, mặt sa sầm đầy hắc tuyến, tống cậu bé lắm lời nào đó vào xe rồi hừ lạnh đi lên ghế lái.
Đi qua Ảnh đang ở bên cạnh nhịn cười, thẹn quá hoá giận mà quát " Cậu, đến khu mỏ titan khảo sát địa hình về làm bản báo cáo chi tiết cho tôi! "
Thiên Vũ chưa kịp " Oa" một tiếng nịnh bợ Lam Tư thật oai phong, đã bị ánh mắt oán hận của Ảnh nhìn cho đến phát lạnh.
Là tại tiểu tổ tông kia nói một câu khiến lão đại huỷ chuyến nghỉ dưỡng ở Mandive, kéo hắn sang mấy vùng núi dốc tập luyện. Là tiểu tổ tông kia không thấy ánh mắt yêu mị phiêu dật, nụ cười tan hồn lạc phách của lão đại, còn cố tình xuyên tạc lão đại già yếu bệnh tật. Tại sao người gánh tội lại là hắn? Tại sao?
Thiên Vũ cũng cảm thấy mình thật sự oan ức mà, chú xinh đẹp tự dưng khác thường, mình đã hết sức quan tâm như vậy, không phải là nên cảm động sao? Tại sao ai cũng tức giận? Thiên Vũ thật uỷ khuất!
Còn lão đại lừng danh nào đó, mang theo một cục tức không thể xả, mặt lạnh phi xe về Lam Bang!
Buổi tối, Lam Tư cố tình choàng khăn tắm để lộ nửa thân trên cơ bắp sáu múi xách hai quả tạ lượn lờ trước mặt cậu nhóc nào đó để chứng tỏ lão đại đây chưa có già, nhưng cậu nhóc nào đó chỉ chăm chú vào miếng bít tết bò trên bàn ăn. Sức hấp dẫn của khối thịt trên người Lam Tư rõ ràng không bằng một miếng thịt bò rưới sốt cay!
"Tiểu Vũ" Lam Tư quyết không bỏ cuộc, bắt đầu lôi kéo.
" Dạ, chú xinh đẹp! " Tề Thiên Vũ ngẩng lên, sau khi giải quyết xong miếng bít tết, gương mặt nhỏ trắng nõn còn dính nước tương lấp lánh, bộ dạng của một con mèo háu ăn.
" Tề gia không đủ cơm cho cháu ăn hay sao? " Nhìn bộ dạng ma đói của cậu nhóc nào đó, Lam Tư vừa tức vừa bất lực, thật không có tiền đồ.
" Đâu có" Thiên Vũ đảo đôi mắt long lanh, bày ra một nụ cười tiểu nhân giảo hoạt " Phong Vân ca ca nói thế lực của Lam Bang rất lớn, lại còn là đối thủ của Tề gia nhà cháu. Cháu sang đây phải cố gắng ăn cho chú xinh đẹp khuynh gia bại sản, sẽ không còn đủ sức uy hiếp Tề gia nữa! "
" Đủ sức ăn cho Lam Bang sụp đổ thì coi như cháu cũng bản lĩnh" Lam Tư hừ lạnh, lau vệt nước tương bên miệng Thiên Vũ, khinh thường nói " Cháu đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, ăn của Ngọc Đế mà đi trả Như Lai ! "
"Chú xinh đẹp nói sai rồi, cháu là người của Tề gia, đi giúp đỡ Tề gia là việc làm vô cùng cao cả, chùa ai nấy quét, mượn hoa kính Phật thôi " Thiên Vũ vỗ ngực, tỏ ra vô cùng khí khái.
" Được lắm, cháu ăn cơm của chú ở nhà của chú, chú tốt bụng bao nuôi cháu, cháu còn phản bội chú, chú thật đau lòng, ngày mai cho cháu về Tề gia" Lam Tư giả bộ nhăn mặt ôm tim, bộ dáng quyết tuyệt như thể sắp tống cổ Tề tiểu lão đại nào đó đi thật.
Tề Thiên Vũ nghe xong, liềm cảm thấy hắc lao ở Châu Phi he he vẫy chào, toàn thân đổ một lớp mồ hôi lạnh, chạy đến trèo vào lòng Lam Tư, ôm cánh tay ai đó lắc lắc " Hi hi, chú xinh đẹp, không có đâu, cháu từng hứa sẽ lấy chú xinh đẹp, tương lai sẽ là người một nhà mà, cháu sao lại đi phản bội người nhà chứ. Vừa nãy cháu đói bụng nên ăn nhiều một chút, chứ Tiểu Vũ ăn ít uống ít, vô cùng dễ nuôi, lại còn vô cùng có ích, Tiểu Vũ đấm lưng cho chú xinh đẹp. " Nói xong, vô cùng thức thời mà tận lực đấm bóp.
Lam Tư nhắm mắt hưởng thụ, thầm hả hê nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ảo não " Haizz, nhưng có người nào đó bảo chú xinh đẹp của cháu già rồi, còn nói yếu đừng ra gió, chú phải ở nhà dưỡng già, không thể làm việc bao nuôi Tiểu Vũ được nữa đâu! "
" Ai nói ? " Tiểu Vũ mặt không đổi sắc tim không đập nhanh trắng trợn lật lọng " Chú xinh đẹp còn rất trẻ, rất oai phong, chú xinh đẹp uy nghi thần vũ, chú xinh đẹp còn lâu mới già! "
Khoé miệng Lam Tư cong cong, cuối cùng lão đại đây cũng thắng nhá!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook