…Sở Hạo.
Anh lại vô tình gặp được cậu.
Kỳ Thiên vô tình gặp lại Sở Hạo.
Người anh cho rằng, cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Kỳ Thiên đã quá kinh ngạc nên không còn có thể che dấu tốt biểu tình của bản thân, xuyên qua hình ảnh phản xạ từ cửa xe buýt, người phía sau anh lúc này hẳn là có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của anh đi.
…Chuyện này không hiểu sao lại làm cho anh cảm thấy thật sự kinh hãi, không biết vì sao, cứ như một đứa bé đang làm chuyện xấu bị người lớn gặp phải.
Kỳ Thiên có làm chuyện gì xấu sao?
…Hình như là có.
Giống như hồi trung học không cẩn thận bẻ cong học đệ là thẳng nam còn nhỏ hơn mình hai tuổi.
Sau đó, từ bỏ cậu ấy.
Mà bây giờ Sở Hạo đang suy nghĩ gì? Người học đệ đã từng sùng bái tên học trưởng là anh đây.
Chắc hẳn là rất thất vọng, hoặc là so với thất vọng càng mạnh mẽ, sâu sắc hơn nữa.
…Từ một học trưởng được coi như tương lai rộng mở, nay lại giống như một người lao động phổ thông suốt ngày phải xoay quần vì kế sinh nhai. Đầy người mồ hôi mà chen chúc trên xe buýt với tấm vé giá hai đồng, cùng thân thể người khác dán cùng một chỗ giống như gạo trong cối xay, trong tay còn cầm hai túi nilon lớn vừa nhìn đã biết bên trong chứa đầy nhu yếu phẩm sinh hoạt, chân mang một đôi dép xỏ ngón bán mười đồng bên đường.
Loại cảm giác này cũng giống như một người đàn ông nhìn thấy tình nhân trong mộng ngày xưa của mình một ngày nào đó cũng già đi, sắc mặt u ám đầy vết nám, dáng người cũng phì ra, cầm một cái giỏ đi lớn ra sức cò kè trả giá từng mao tiền trong khu chợ…Từng là ngọc sáng, lại bởi vì thời gian lắng đọng lại một tầng tro bụi thật dày bên trên mà không còn lấp lánh như trước nữa.
Huống chi, Kỳ Thiên anh cũng không phải là ngọc sáng gì, so với mắt cá thì giống hơn.
Mà Sở Hạo, thì lại càng thu hút người khác hơn cả bảy năm về trước.
Khác với ngây ngô thẹn thùng ngày xưa, thời gian lắng đọng lại trên người cậu một loại khí chất trầm tĩnh đặc thù, thanh nhã mà trầm ổn. Loại khi chất đặc biệt này làm cậu trông vừa ôn hoà vừa nội liễm. Nếu nói Sở Hạo ngày xưa giống một khối ngọc tốt chưa được mài dũa, thì lúc này chắc hẳn cậu đã là một khối dương chi ngọc tao nhã nội liễm. [1]
Toả sáng cùng nội liễm, rõ ràng là hai từ mâu thuẫn với nhau, lại có thể hợp lại trên cùng một người.
Giống như một bản phác thảo đậm nét, từng nét từng nét rõ ràng. Cả một bức tranh là sự tao nhã đến tận cùng.
So với Sở Hạo, Kỳ Thiên cảm thấy xấu hổ, lại cảm giác mình thật chật vật, tay cầm hai túi nilon không biết nên đặt chỗ nào, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì…Ân cần thăm hỏi? Dù sao cũng là lần đầu gặp lại sau nhiều năm. Giải thích?
Biểu tình mờ mịt thất thố của Kỳ Thiên được phản chiếu không sót chút nào trên cửa kính xe, mà sắc mặt người phía sau anh vẫn cứ như bình thường, giống như người đúng phía trước chẳng qua cũng chỉ là một người quen lâu ngày gặp lại của cậu ta mà thôi.
Trong lòng Kỳ Thiên bỗng nhiên có chút cảm giác mất mát không thể miêu tả, người học đệ từng sùng bái chính mình, bây giờ đã đứng ở nơi mà anh chỉ có thể ngước lên nhìn. Mà chính anh, mãi mãi chỉ là tên phàm nhân đứng dưới mặt đất.
“Học trưởng…”
Cánh cửa thuỷ tinh phản chiếu ánh mắt không chút gợn sóng của Sở Hạo, cậu mở mở miệng như muốn nói gì. Lúc này, chiếc xe buýt đang lắc lắc lư lư lại chậm rãi ngừng lại…
“…Em tới trạm rồi.”, Sở Hạo ngừng một chút, nói.
Tâm trạng đang căng chặt của Kỳ Thiên được buông lỏng, sau đó lại bốc lên một loại mất mát không rõ nguyên do.
“Thế, em xuống trước.”
Kỳ Thiên miễn cưỡng nhếch nhếch khoé miệng, cố gắng làm cho thanh âm của mình thật trấn định: “Ừ…Hôm nay thật tình cờ đó, bye bye.”
“…Thêm nữa, xin lỗi.”
Những lời này Kỳ Thiên chỉ nhỏ giọng nói ra trong lòng mà thôi, không có ai nghe thấy.
Đang ngơ ngác, Kỳ Thiên tựa hồ nghe được một câu hẹn gặp lại của Sở Hạo.
Mà Kỳ Thiên đang ngơ ngác, không hề để ý tới thâm ý trong câu hẹn của Sở Hạo.
Sở Hạo xoay người đi.
Kỳ Thiên vẫn không quay người lại, anh chỉ nhờ vào cửa kính xe mà nhìn thân ảnh của Sở Hạo từ từ biến mất.
Anh vẫn không dám quay người lại đối mặt với Sở Hạo.
Người xuống xe trạm này thật nhiều, xe buýt dừng thật lâu thật lâu.
Kỳ Thiên cũng chậm rãi hồi phục tinh thần sau những rung động khi gặp lại học đệ, lúc ý thức trở về xác phàm, anh phát hiện mình cũng phải xuống xe.
Lúc này cửa xe buýt đang từ từ khép lại, Kỳ Thiên vội vàng nhắm phía cửa xe mà chạy, vừa chạy vừa la: “Từ từ, còn có người muốn xuống xe!”
Từ một biển nguyền rủa cùng oán thầm trên xe buýt, Kỳ Thiên cũng gian nan xuống được xe. Vừa mới đem gót chân đứng vững trên mặt đất, xe buýt liền nhanh chóng chạy đi, Kỳ Thiên giật mình bước tới vài bước.
Sau khi định thần, Kỳ Thiên nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề…
…Hình như Sở Hạo cũng vừa mới xuống chỗ này?
Kỳ Thiên vội vàng nhìn quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng tương tự như của Sở Hạo…Chắc là đã đi từ hồi nào rồi.
Kỳ Thiên thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài một hơi.
Về nhà, Kỳ Thiên đem túi nilon chứa mì ăn liền ném vào phòng bếp liền trở lại khởi động máy tính.
Trong lúc chờ máy khởi động, Kỳ Thiên lại giật mình nhớ tới những chuyện thời trung học…
Lần đầu tiên anh gặp Sở Hạo là vào cao nhị, năm đó anh mười bảy, Sở Hạo cũng lên cao nhị nhưng chỉ mới mười lăm, so với mọi người xung quanh đều nhỏ hơn…cho nên nhìn cậu cũng có vẻ thấp bé hơn.
Nhưng mà nếu dùng thẩm mỹ của mấy cô nàng bây giờ để đánh giá, Sở Hạo chắc cũng xem như là mỹ thiếu niên linh tinh gì đó…Lúc cao nhất, Sở Hạo gầy gầy tinh tế, khuôn mặt thanh tú, người cũng im lặng, trên người mang theo non nớt ngây ngô của thiếu niên cùng thanh niên, thẹn thùng mà nội liễm.
Thời điểm đó, Sở Hạo cả ngày đều đi theo sau anh giống như một cái đuôi… Làm gì giống với bây giờ, nhìn anh như nhìn một người qua đường không chút quan trọng?
Kỳ Thiên lại thở dài một hơi, máy tính lúc này đã khởi động xong, QQ cũng tự động đăng nhập. Kỳ Thiên nhìn con chim cánh cụt đang lắc lư cái đầu không ngừng, lại nghĩ tới thiếu niên thanh tú ngượng ngùng kia… Lúc đó Sở Hạo rõ ràng nhỏ hơn anh hai tuổi, đã là học sinh cao nhất, mà cao nhất thường tan học trước cao nhị. Sau khi tan học, Sở Hạo không giống những nam sinh khác đi chơi bóng rổ hay chạy đến cantine mà lại chạy đến trước phòng học của anh, đứng trên hành lang chờ Kỳ Thiên tan lớp, dùng ánh mắt như nai con sợ hãi mà nhìn về phía Kỳ Thiên…
Kỳ Thiên nghĩ tới liền cười, lúc này QQ đã đăng nhập được, avatar của tiểu biên tập tạc mao đang nhấp nháy không ngừng.
Biên tập Nam Hành: Đông Hán Nhất Chi Hoa, em gái ông, ông lại ẩn nick rồi chứ gì!!!
Biên tập Nam Hành: … A, không phải ẩn nick à?
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Dù cho ông thoát mạng cũng không thể trốn tránh việc cập nhật!!!
Biên tập Nam Hành: nhanh nhanh chạy trở lại cho tui!!!
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Ông xuyên việt rồi hở?!!!
Kỳ Thiên nhìn lịch sử trò chuyện, biên tập nhà anh cứ năm phút lại nhắn một tin không xê không xích, không thể không nói đây là một biên tập thiệt yêu nghề nha…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui xuyên việt về nè
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Nhanh lăn đi cập nhật cho tui!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui lăn xa rồi
Biên tập Nam Hành: … Ông đã từng nghe qua câu chuyện này chưa?
Kỳ Thiên sờ sờ cằm, đây là phương thức thúc hố kiểu mới à?
Biên tập Nam Hành: ngày xưa có một tên tác giả, hắn bỏ hố
Đông Hán Nhất Chi Hoa: sau đó hắn chết?
Biên tập Nam Hành: … Không phải
Biên tập Nam Hành: hắn bị độc giả lột trần ra hết rồi bị kéo ra ngoài bạo cúc một trăm lần một trăm lần một trăm lần!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khẩu vị quá mạnh mà
Biên tập Nam Hành: cho nên ông lăn nhanh nhanh đi cập nhật cho tui! Những người đào hố mà không lấp đều bị bạo cúc!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: đến nha ông đến nha địa chỉ của tui ông có đó ông đến nha rửa hoa cúc nhỏ chờ ông nha
Biên tập Nam Hành: …
Biên tập Nam Hành: chết tiệt
Biên tập Nam Hành: … Cho ông hai lựa chọn, hoặc là trở về lấp hố, hoặc là đào hố mới
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui nghĩ chọn bạo cúc thì hơn…
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Giới hạn của ông đâu! Nó ở đâu! t
Đông Hán Nhất Chi Hoa: bị chó ăn
Đông Hán Nhất Chi Hoa: kịch bản hố mới đã có vạn sự sẵn sàng
Biên tập Nam Hành: … Nhanh… Đi…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhưng mà, hiện tại tui đang gặp phải một vấn đề tình cảm, tui phải giải quyết xong mới có tâm tình đánh chữ
Biên tập Nam Hành: tui là biên tập của ông, không phải chuyên gia cố vấn tình cảm!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: là thế này, tui vừa mới gặp lại mối tình đầu trên xe buýt…
Biên tập Nam Hành: tui mới không thèm nghe mấy chuyện nhàm chán thế này đâu!… Sau đó thì sao?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: sau đó tui phát hiện mình vẫn còn chút chút cảm giác với người ta…
Biên tập Nam Hành: sau đó mấy người thiên lôi câu động địa hoả củi khô gặp lửa bốc tình cũ không rủ cũng tới gương vỡ lại lành?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nhưng mà hồi xưa là tui vứt bỏ người ta
Biên tập Nam Hành: chết tiệt, tên tra công này!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nguyên nhân trong này rất phức tạp, trong một lúc không thể nói rõ…
Kỳ Thiên dừng một chút, chuẩn bị tâm tình đánh chữ tiếp lại bỗng nhiên nghe được âm thanh leng keng lách cách bên ngoài.
Anh ngẩn người, nghe kĩ hình như là âm thanh khiêng vật nặng…
Kỳ Thiên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhớ tới căn phòng trống đối diện hình như đang tìm người thuê, bây giờ chắc là đã có người chuyển đến… Tuy rằng cũng không có tính toán lui tới với đối phương, nhưng mà dù sao cũng ở đối diện nhau, tốt hơn vẫn nên ra ngoài chào hỏi.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhà đối diện hình như có người mới chuyển đến, đi ra chào hỏi đây
Biên tập Nam Hành: nhớ rõ trở về đào hố mới! Không thì bạo cúc ông bạo cúc ông…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui chờ ông đến nha
Biên tập Nam Hành: … chết tiệt, sẽ có độc giả thay tui bạo ông
Kỳ Thiên cười cười nhìn mấy chữ máu chảy đầm đìa của Nam Hành, đứng lên đi về phía cửa.
Đứng trước cửa, quả nhiên thấy được mấy người mặc đồng phục của công ty chuyển nhà đang khiêng giá sách với mấy thứ đồ dùng, Kỳ Thiên lui lại chừa chỗ cho họ, đang trong lúc âm thầm suy đoán chủ nhà là nam hay nữ thì chính chủ đã xuất hiện.
“Học trưởng.”
Sở Hạo đang ôm một chồng sách, chậm rãi bước lên thềm.
Lúc cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Kỳ Thiên đứng ngẩng người ở cửa, liền chào hỏi.
Kỳ Thiên lại sửng sốt, thật lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
————–
[1] dương chi ngọc: Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa. (nguồn: Shippochan)
Anh lại vô tình gặp được cậu.
Kỳ Thiên vô tình gặp lại Sở Hạo.
Người anh cho rằng, cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Kỳ Thiên đã quá kinh ngạc nên không còn có thể che dấu tốt biểu tình của bản thân, xuyên qua hình ảnh phản xạ từ cửa xe buýt, người phía sau anh lúc này hẳn là có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của anh đi.
…Chuyện này không hiểu sao lại làm cho anh cảm thấy thật sự kinh hãi, không biết vì sao, cứ như một đứa bé đang làm chuyện xấu bị người lớn gặp phải.
Kỳ Thiên có làm chuyện gì xấu sao?
…Hình như là có.
Giống như hồi trung học không cẩn thận bẻ cong học đệ là thẳng nam còn nhỏ hơn mình hai tuổi.
Sau đó, từ bỏ cậu ấy.
Mà bây giờ Sở Hạo đang suy nghĩ gì? Người học đệ đã từng sùng bái tên học trưởng là anh đây.
Chắc hẳn là rất thất vọng, hoặc là so với thất vọng càng mạnh mẽ, sâu sắc hơn nữa.
…Từ một học trưởng được coi như tương lai rộng mở, nay lại giống như một người lao động phổ thông suốt ngày phải xoay quần vì kế sinh nhai. Đầy người mồ hôi mà chen chúc trên xe buýt với tấm vé giá hai đồng, cùng thân thể người khác dán cùng một chỗ giống như gạo trong cối xay, trong tay còn cầm hai túi nilon lớn vừa nhìn đã biết bên trong chứa đầy nhu yếu phẩm sinh hoạt, chân mang một đôi dép xỏ ngón bán mười đồng bên đường.
Loại cảm giác này cũng giống như một người đàn ông nhìn thấy tình nhân trong mộng ngày xưa của mình một ngày nào đó cũng già đi, sắc mặt u ám đầy vết nám, dáng người cũng phì ra, cầm một cái giỏ đi lớn ra sức cò kè trả giá từng mao tiền trong khu chợ…Từng là ngọc sáng, lại bởi vì thời gian lắng đọng lại một tầng tro bụi thật dày bên trên mà không còn lấp lánh như trước nữa.
Huống chi, Kỳ Thiên anh cũng không phải là ngọc sáng gì, so với mắt cá thì giống hơn.
Mà Sở Hạo, thì lại càng thu hút người khác hơn cả bảy năm về trước.
Khác với ngây ngô thẹn thùng ngày xưa, thời gian lắng đọng lại trên người cậu một loại khí chất trầm tĩnh đặc thù, thanh nhã mà trầm ổn. Loại khi chất đặc biệt này làm cậu trông vừa ôn hoà vừa nội liễm. Nếu nói Sở Hạo ngày xưa giống một khối ngọc tốt chưa được mài dũa, thì lúc này chắc hẳn cậu đã là một khối dương chi ngọc tao nhã nội liễm. [1]
Toả sáng cùng nội liễm, rõ ràng là hai từ mâu thuẫn với nhau, lại có thể hợp lại trên cùng một người.
Giống như một bản phác thảo đậm nét, từng nét từng nét rõ ràng. Cả một bức tranh là sự tao nhã đến tận cùng.
So với Sở Hạo, Kỳ Thiên cảm thấy xấu hổ, lại cảm giác mình thật chật vật, tay cầm hai túi nilon không biết nên đặt chỗ nào, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì…Ân cần thăm hỏi? Dù sao cũng là lần đầu gặp lại sau nhiều năm. Giải thích?
Biểu tình mờ mịt thất thố của Kỳ Thiên được phản chiếu không sót chút nào trên cửa kính xe, mà sắc mặt người phía sau anh vẫn cứ như bình thường, giống như người đúng phía trước chẳng qua cũng chỉ là một người quen lâu ngày gặp lại của cậu ta mà thôi.
Trong lòng Kỳ Thiên bỗng nhiên có chút cảm giác mất mát không thể miêu tả, người học đệ từng sùng bái chính mình, bây giờ đã đứng ở nơi mà anh chỉ có thể ngước lên nhìn. Mà chính anh, mãi mãi chỉ là tên phàm nhân đứng dưới mặt đất.
“Học trưởng…”
Cánh cửa thuỷ tinh phản chiếu ánh mắt không chút gợn sóng của Sở Hạo, cậu mở mở miệng như muốn nói gì. Lúc này, chiếc xe buýt đang lắc lắc lư lư lại chậm rãi ngừng lại…
“…Em tới trạm rồi.”, Sở Hạo ngừng một chút, nói.
Tâm trạng đang căng chặt của Kỳ Thiên được buông lỏng, sau đó lại bốc lên một loại mất mát không rõ nguyên do.
“Thế, em xuống trước.”
Kỳ Thiên miễn cưỡng nhếch nhếch khoé miệng, cố gắng làm cho thanh âm của mình thật trấn định: “Ừ…Hôm nay thật tình cờ đó, bye bye.”
“…Thêm nữa, xin lỗi.”
Những lời này Kỳ Thiên chỉ nhỏ giọng nói ra trong lòng mà thôi, không có ai nghe thấy.
Đang ngơ ngác, Kỳ Thiên tựa hồ nghe được một câu hẹn gặp lại của Sở Hạo.
Mà Kỳ Thiên đang ngơ ngác, không hề để ý tới thâm ý trong câu hẹn của Sở Hạo.
Sở Hạo xoay người đi.
Kỳ Thiên vẫn không quay người lại, anh chỉ nhờ vào cửa kính xe mà nhìn thân ảnh của Sở Hạo từ từ biến mất.
Anh vẫn không dám quay người lại đối mặt với Sở Hạo.
Người xuống xe trạm này thật nhiều, xe buýt dừng thật lâu thật lâu.
Kỳ Thiên cũng chậm rãi hồi phục tinh thần sau những rung động khi gặp lại học đệ, lúc ý thức trở về xác phàm, anh phát hiện mình cũng phải xuống xe.
Lúc này cửa xe buýt đang từ từ khép lại, Kỳ Thiên vội vàng nhắm phía cửa xe mà chạy, vừa chạy vừa la: “Từ từ, còn có người muốn xuống xe!”
Từ một biển nguyền rủa cùng oán thầm trên xe buýt, Kỳ Thiên cũng gian nan xuống được xe. Vừa mới đem gót chân đứng vững trên mặt đất, xe buýt liền nhanh chóng chạy đi, Kỳ Thiên giật mình bước tới vài bước.
Sau khi định thần, Kỳ Thiên nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề…
…Hình như Sở Hạo cũng vừa mới xuống chỗ này?
Kỳ Thiên vội vàng nhìn quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng tương tự như của Sở Hạo…Chắc là đã đi từ hồi nào rồi.
Kỳ Thiên thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài một hơi.
Về nhà, Kỳ Thiên đem túi nilon chứa mì ăn liền ném vào phòng bếp liền trở lại khởi động máy tính.
Trong lúc chờ máy khởi động, Kỳ Thiên lại giật mình nhớ tới những chuyện thời trung học…
Lần đầu tiên anh gặp Sở Hạo là vào cao nhị, năm đó anh mười bảy, Sở Hạo cũng lên cao nhị nhưng chỉ mới mười lăm, so với mọi người xung quanh đều nhỏ hơn…cho nên nhìn cậu cũng có vẻ thấp bé hơn.
Nhưng mà nếu dùng thẩm mỹ của mấy cô nàng bây giờ để đánh giá, Sở Hạo chắc cũng xem như là mỹ thiếu niên linh tinh gì đó…Lúc cao nhất, Sở Hạo gầy gầy tinh tế, khuôn mặt thanh tú, người cũng im lặng, trên người mang theo non nớt ngây ngô của thiếu niên cùng thanh niên, thẹn thùng mà nội liễm.
Thời điểm đó, Sở Hạo cả ngày đều đi theo sau anh giống như một cái đuôi… Làm gì giống với bây giờ, nhìn anh như nhìn một người qua đường không chút quan trọng?
Kỳ Thiên lại thở dài một hơi, máy tính lúc này đã khởi động xong, QQ cũng tự động đăng nhập. Kỳ Thiên nhìn con chim cánh cụt đang lắc lư cái đầu không ngừng, lại nghĩ tới thiếu niên thanh tú ngượng ngùng kia… Lúc đó Sở Hạo rõ ràng nhỏ hơn anh hai tuổi, đã là học sinh cao nhất, mà cao nhất thường tan học trước cao nhị. Sau khi tan học, Sở Hạo không giống những nam sinh khác đi chơi bóng rổ hay chạy đến cantine mà lại chạy đến trước phòng học của anh, đứng trên hành lang chờ Kỳ Thiên tan lớp, dùng ánh mắt như nai con sợ hãi mà nhìn về phía Kỳ Thiên…
Kỳ Thiên nghĩ tới liền cười, lúc này QQ đã đăng nhập được, avatar của tiểu biên tập tạc mao đang nhấp nháy không ngừng.
Biên tập Nam Hành: Đông Hán Nhất Chi Hoa, em gái ông, ông lại ẩn nick rồi chứ gì!!!
Biên tập Nam Hành: … A, không phải ẩn nick à?
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Dù cho ông thoát mạng cũng không thể trốn tránh việc cập nhật!!!
Biên tập Nam Hành: nhanh nhanh chạy trở lại cho tui!!!
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Ông xuyên việt rồi hở?!!!
Kỳ Thiên nhìn lịch sử trò chuyện, biên tập nhà anh cứ năm phút lại nhắn một tin không xê không xích, không thể không nói đây là một biên tập thiệt yêu nghề nha…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui xuyên việt về nè
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Nhanh lăn đi cập nhật cho tui!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui lăn xa rồi
Biên tập Nam Hành: … Ông đã từng nghe qua câu chuyện này chưa?
Kỳ Thiên sờ sờ cằm, đây là phương thức thúc hố kiểu mới à?
Biên tập Nam Hành: ngày xưa có một tên tác giả, hắn bỏ hố
Đông Hán Nhất Chi Hoa: sau đó hắn chết?
Biên tập Nam Hành: … Không phải
Biên tập Nam Hành: hắn bị độc giả lột trần ra hết rồi bị kéo ra ngoài bạo cúc một trăm lần một trăm lần một trăm lần!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: khẩu vị quá mạnh mà
Biên tập Nam Hành: cho nên ông lăn nhanh nhanh đi cập nhật cho tui! Những người đào hố mà không lấp đều bị bạo cúc!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: đến nha ông đến nha địa chỉ của tui ông có đó ông đến nha rửa hoa cúc nhỏ chờ ông nha
Biên tập Nam Hành: …
Biên tập Nam Hành: chết tiệt
Biên tập Nam Hành: … Cho ông hai lựa chọn, hoặc là trở về lấp hố, hoặc là đào hố mới
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui nghĩ chọn bạo cúc thì hơn…
Biên tập Nam Hành: chết tiệt! Giới hạn của ông đâu! Nó ở đâu! t
Đông Hán Nhất Chi Hoa: bị chó ăn
Đông Hán Nhất Chi Hoa: kịch bản hố mới đã có vạn sự sẵn sàng
Biên tập Nam Hành: … Nhanh… Đi…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhưng mà, hiện tại tui đang gặp phải một vấn đề tình cảm, tui phải giải quyết xong mới có tâm tình đánh chữ
Biên tập Nam Hành: tui là biên tập của ông, không phải chuyên gia cố vấn tình cảm!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: là thế này, tui vừa mới gặp lại mối tình đầu trên xe buýt…
Biên tập Nam Hành: tui mới không thèm nghe mấy chuyện nhàm chán thế này đâu!… Sau đó thì sao?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: sau đó tui phát hiện mình vẫn còn chút chút cảm giác với người ta…
Biên tập Nam Hành: sau đó mấy người thiên lôi câu động địa hoả củi khô gặp lửa bốc tình cũ không rủ cũng tới gương vỡ lại lành?
Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Nhưng mà hồi xưa là tui vứt bỏ người ta
Biên tập Nam Hành: chết tiệt, tên tra công này!
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nguyên nhân trong này rất phức tạp, trong một lúc không thể nói rõ…
Kỳ Thiên dừng một chút, chuẩn bị tâm tình đánh chữ tiếp lại bỗng nhiên nghe được âm thanh leng keng lách cách bên ngoài.
Anh ngẩn người, nghe kĩ hình như là âm thanh khiêng vật nặng…
Kỳ Thiên nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhớ tới căn phòng trống đối diện hình như đang tìm người thuê, bây giờ chắc là đã có người chuyển đến… Tuy rằng cũng không có tính toán lui tới với đối phương, nhưng mà dù sao cũng ở đối diện nhau, tốt hơn vẫn nên ra ngoài chào hỏi.
Đông Hán Nhất Chi Hoa: nhà đối diện hình như có người mới chuyển đến, đi ra chào hỏi đây
Biên tập Nam Hành: nhớ rõ trở về đào hố mới! Không thì bạo cúc ông bạo cúc ông…
Đông Hán Nhất Chi Hoa: tui chờ ông đến nha
Biên tập Nam Hành: … chết tiệt, sẽ có độc giả thay tui bạo ông
Kỳ Thiên cười cười nhìn mấy chữ máu chảy đầm đìa của Nam Hành, đứng lên đi về phía cửa.
Đứng trước cửa, quả nhiên thấy được mấy người mặc đồng phục của công ty chuyển nhà đang khiêng giá sách với mấy thứ đồ dùng, Kỳ Thiên lui lại chừa chỗ cho họ, đang trong lúc âm thầm suy đoán chủ nhà là nam hay nữ thì chính chủ đã xuất hiện.
“Học trưởng.”
Sở Hạo đang ôm một chồng sách, chậm rãi bước lên thềm.
Lúc cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Kỳ Thiên đứng ngẩng người ở cửa, liền chào hỏi.
Kỳ Thiên lại sửng sốt, thật lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
————–
[1] dương chi ngọc: Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa. (nguồn: Shippochan)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook