F.C.U.K You
-
Chương 2
Hiện trường náo nhiệt bỗng trở nên yên lặng. Tất cả đôi mắt của các vị khách cố mở to, nhìn thật kỹ anh chàng đẹp kia.
“trai đẹp kìa mấy má ơi!”. Ở đây có không ít phụ nữ bắt đầu không khống chế nổi nữa mà nghẹn ngào thét lên. Đứng bên cửa sổ, thân thể Diệp Tâm Du nhịn không được run rẩy vài cái, khuôn mặt tinh xảo trở nên có chút trắng bệch, đôi mắt như ngọc lưu ly sững sờ nhìn người thiếu niên trước mắt. Đây là em trai của cô sao? Mười sáu tuổi, hắn đã trưởng thành như vậy? Hiện tại đứng dưới ánh đèn, quần áo ngăn nắp cuốn lấy ánh nhìn của người khác, rất khác với cậu bé từng khóc trong căn phòng tối om mười năm trước, chẳng giống chút nào cả. Diệp Tâm Du nhìn sâu vào mắt anh, ở sâu trong nội tâm không biết sao lại sinh ra sự bất an. Tầm mắt anh rõ ràng không phải nhìn mình nhưng vì sao cô luôn cảm giác ánh mắt anh cứ dừng lại trên người của cô, từ khi bước ra đến giờ chưa từng rời đi. Không sao đâu Tâm Du, mười năm rồi cậu ta còn nhận ra cô nữa mới là chuyện lạ đó. Đang nghĩ ngợi chỉ thấy ông Diệp đặt ly rượu xuống, bước từng bước uy nghiêm hướng về phía anh.
“Các vị, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây dự sinh nhật của Tuấn Kiệt. Đêm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của đứa con trai duy nhất của Diệp Hán Lương tôi, cũng là dịp đem tất cả tâm huyết của đời giao lại cho con tôi quản lý, từ nay về sau, lời nói của Kiệt cũng chính là lời nói của Diệp Hán Lương tôi, hy vọng mọi người sẽ vẫn yêu quý nó giống như trước nay vẫn tôn trọng tôi, trợ giúp cho con trai tôi. Tương lai thế giới là thuộc về tuổi trẻ kia mà.” Diệp Hán Lương đắc ý đưa tay lên bả vai Diệp Tuấn Kiệt, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, ông dõng dạc tuyên bố lý do khai mạc, lập tức nhận lấy một tràng pháo tay nhiệt liệt. Kế tiếp là thời gian cắt bánh ngọt, Diệp Tuấn Kiệt cầm con dao nhỏ cắt thành từng khối bánh, dùng hai tay đưa cho Diệp Hán Lương cùng các bậc tiền bối và anh em trong nhà. Bữa tiệc lần này kì thực là cơ hội để Diệp Hán Lương tuyên bố với bên ngoài đứa con mười sáu tuổi sẽ nối nghiệp của ông. Các tân khách ồn ào không dứt bên tai, hương thơm rượu đỏ lan tràn, mỗi người đều vây quanh cậu, bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt. Khi sinh nhật diễn ra, Diệp Tâm Du lại một mình cầm ly rượu đỏ, đi vào hoa viên của biệt thự. Lúc mà ba nói ra những ý tứ đó cô biết phận con gái như cô sớm muộn gì cũng lập gia đình nên tự động rút khỏi, không cùng em trai tranh đoạt.
“ Tâm Du sao lại đứng đây một mình thế?” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói dịu dàng trầm thấp của một người đàn ông. Diệp Tâm Du giật mình, cười nhạt xoay người sang chỗ khác, hiện ra trước mắt là một gương mặt vô cùng anh tuấn. Sự tuấn dật như thiên thần, trên người lại tỏa ra khí tức của một công tử nho nhã, cao quý, mày kiếm anh tuấn đang nhìn cô với ánh mắt cực kỳ dịu dàng như muốn đem cô chết chìm trong đó. Anh chính là bạn trai hiện tại của Diệp Tâm Du, người đàn ông này có gia thế hiển hách, vóc dáng vô cùng anh tuấn, khí chất bất phàm, là còn trai độc nhất của Tổng giám đốc tập đoàn vàng mã, Cường Đô la.
“Anh Cường.” Diệp Tâm Du thân mật gọi anh một tiếng, đôi mắt sáng như ánh sao nâng lên nhìn anh:
“Em chỉ ra đây hít thở không khí chút thôi, bên trong ngột ngạt quá”.
“ Tâm Du em có khỏe không?” Cường Đô La con mắt thầm quần nhìn Diệp Tâm Du, hai đầu lông mày có một tia ý, do dự hồi lâu mới hỏi thẳng. Diệp Tâm Du nâng cặp mắt thanh tịnh lên, nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:
“ Em đương nhiên là tốt rồi, sao anh lại hỏi vậy?”
“Bác vừa mới tuyên bố em trai em là người thừa kế gia nghiệp, em chẳng lẽ không chút nào để ý sao?” Cường Đô La dừng một chút, thần sắc nghiêm túc nhìn cô. Diệp Tâm Du chân mày giãn ra, bên môi hiện lên một nụ cuời đạm mạc:
“Em vì sao phải chú ý? Cậu ta vốn chính là con trai ruột của ba thì ba truyền lại sản nghiệp cho cậu ta là chuyện rất bình thường mà”.
“Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là đứa con riêng do một người phụ nữ không rõ lai lịch sinh ra thôi, em mới chính là người thừa kế chính thức, huống chi năm đó lúc mẹ em gần mất không phải bá phụ hứa sẽ đem toàn bộ gia nghiệp giao lại cho em đó sao?” Cường Đô La bóp chặt đôi vai gầy yếu của Tâm Du, có chút bất bình tức giận nói với cô. Tâm Du sắc mặt không chút thay đổi, bên môi nở ra một nụ cười hơi ngưng lại, nhắc tới mẹ trong lòng của cô có chút cảm giác đau lòng. Năm đó lúc mẫu thân sắp qua đời, phụ thân tại đầu giường đã hứa sẽ chiếu cố cô, còn muốn đem toàn bộ gia sản nhà họ Diệp trao lại cho cô. Chỉ có điều mẹ qua vừa qua đời không bao lâu thì ba đã cưới mẹ kế, về sau còn trăng hoa bên ngoài. Cô không phải không biết kể từ khi có Tuấn Kiệt thì ba đối với cô không còn như xưa nữa. Không phải cô muốn số gia tài kia, mà là cảm nhận được tình cảm của con người lạnh lùng như thế nào, lúc còn yêu nhau thì ba thề non hẹn biển với mẹ đến khi mẹ qua đời thì hết thảy lời hứa cũng tan thành mây khói. “ anh Cường, không phải em còn có anh sao? Tuy ba không còn yêu thương em như trước, có thể do Tuấn Kiệt là con trai duy nhất của ba nên để cậu ta thừa kế gia nghiệp cũng thích hợp hơn em, em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi.” Tâm Du suy nghĩ nói, đối với Vũ Trạch nở một nụ cười rực rỡ.
“Em đó, thiện lương quá đi!” Cường Đô La nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô, sủng nịch ôm cô:
“ Tâm Du, không bằng chúng ta kết hôn sớm một chút được không, em đến chỗ anh ở đỡ phải chịu sự lạnh nhạt tại Diệp gia này”. Diệp Tâm Du mỉm cười, trấn an anh:
“Chuyện kết hôn hãy chờ sau khi em tốt nghiệp hãy nói sau, thế nào đi nữa thì Tuấn Kiệt là em trai của em chắc sẽ không đối với em như thế đâu”.
“Cũng vì cậu ta là em trai của em nên anh mới càng lo lắng… sợ hắn sẽ gây khó dễ cho em”. Cường Đô La thở dài, hai tay nâng gò má tiều tụy của Tâm Du lên, đôi con ngươi ngưng trong nhìn cô. Anh ta không quên vừa rồi trên bữa tiệc, ánh mắt của Diệp Tuấn Kiệt tuy đứng xa nhưng vẫn hướng về Diệp Tâm Du, có lẽ những người khác không để ý, nhưng là bạn trai của cô đối với những người đàn ông có ý đồ với bạn gái mình thì anh đặc biệt mẫn cảm. Vừa rồi ánh mắt của Diệp Tuấn Kiệt luôn nhìn chị mình, đó là ánh mắt chiếm giữ của một người đàn ông dành cho người đàn bà của mình, không giống như chị em đơn thuần, chỉ mong là anh đã suy nghĩ quá nhiều nếu không thì sự việc e rằng sẽ không đơn giản như vậy.
“Không sao đâu, Tuấn Kiệt dù gì cũng là em trai của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em chứ?” Tâm Du tuy ngoài miệng nói giúp em trai mình nhưng trong lòng lại bất an vô cùng. Vì để chứng tỏ quyết tâm của cô cũng vì muốn làm bạn trai mình an lòng nên cô đã chủ động kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên mồm của Cường Đô La. Nơi bụi hoa yên tĩnh có ánh sáng của ánh trăng làm nền chiếu rọi cho đôi hai bong dáng đang ôm hôn nhau. Ai cũng không phát hiện ra rằng, tại một cây đại thụ già có một đôi mắt ngăm đen như bảo thạch giờ phút này sáng lên làm cho người ta liên tưởng đến ánh sáng liên quan đến kinh nguyệt
Hơi lạnh của gió đêm, một vẫng trăng non trên bầu trời đen kịt, bong đêm bao phủ xuống, không gian yên tĩnh tỏa ra một cổ khí tức lạ lùng. Diệp Tâm Du tạm biệt Cường Đô La sau đó đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. Gần nửa đêm, bữa tiệc xa hoa kết thúc, gia nhân đều đi nghỉ ngơi, khu biệt thự lại quay lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Diệp Tâm Du chậm rãi đẩy cửa phòng ra, cô cũng không có mở đèn, trong phòng ngủ tối om chỉ có thể mượn ánh sáng của ánh trăng để tìm thấy chút đường đi. Cửa sổ sát mặt đất được gió thổi phất phơ, tại dưới ánh trăng một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngay bên tại của sổ.
“Ai?” Diệp Tâm Du hoảng sợ, cô cảnh giác lên tiếng hỏi, thân thể không tự giác mà run rẩy Đã trễ như vậy rồi, sao trong phòng cô lại có một người đàn ông chứ?
Người đàn ông chậm rãi quay lại, đôi mắt thâm thúy như đá cẩm thạch chăm chú nhìn cô, bong lưng anh cao lớn bị ánh sáng ngoài cửa sổ che bớt phân nửa, làm cho người ta có loại áp bách nói không nên lời.
“Đã lâu không gặp, Diệp Tâm Du!” Trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Tuấn Kiệt hiện ra sự lạnh lùng, cánh môi mỏng nói ra mấy chữ lạnh băng.
“Là em sao, Tuấn Kiệt?” Diệp Tâm Du thở ra một hơi, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng như cũ, đã trễ như vậy rồi, sao Tuấn Kiệt lại đến phòng của cô làm gì? Diệp Tuấn Kiệt đứng tại chỗ không động, nhưng con mắt tĩnh mịch không ngừng đánh giá cô từ trên xuống dưới, Trên người anh vẫn đang mặc bộ âu phục tại bữa tiệc kia, bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, lộ ra khí tức nguy hiểm.
“ Tuấn Kiệt muộn như thế này rồi em đến phòng chị làm gì vậy?” Tâm Du bị ánh mắt nhìn như vậy, da đầu có chút run lên, cô không khỏi nuốt miếng lấy can đảm hỏi thẳng anh. Tuấn Kiệt không trả lời chỉ là từng bước tới gần cô, trong mắt của anh có sự lạnh lùng như tu la địa ngục. Tâm Diệp Tâm Du bắt đầu bất an, khuôn mặt lộ rõ sự bất thường, chính cô cũng không hiểu được tại sao thấy em trai của mình mà cô lại sợ hãi như vậy? Anh thoạt nhìn trừ có sự lãnh khốc ra thì cũng không có gì quá đáng sợ. Chẳng lẽ vì bọn họ đã quá lâu không gặp nên có sự xa lạ? Chắc do 10 năm không gặp nên như vậy thôi, Diệp Tâm Du trong lòng tự an ủi mình. Trong nháy mắt Tuấn Kiệt đã bước tới đứng trước mặt cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trên người cô, làm cho Tâm Du hoảng sợ.
“Hắn là ai?” Ngưng mắt nhìn cô nửa ngày, Tuấn Kiệt đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, trong lời nói còn lộ ra sự tức giận không thể nào giải thích được
“Hắn?” Tâm Du đột nhiên bị anh hỏi như thế nên có chút nghĩ không ra, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Tuấn Kiệt, trong mắt mạng theo sự khó hiểu.
“Vừa rồi trong hoa viên, cô ôm hôn một người đàn ông, tôi hỏi hắn là ai?” Lông mày anh tuấn của Diệp Tuấn Kiệt nhăn lại, ánh mắt sắc như kiếm nhìn cô, hai tay không tự giác nắm thành nấm đấm.
Đôi mắt Tuấn Kiệt nhìn cô lạnh thấu xương làm cho thân thể Diệp Tâm Du bất giác run rẩy. Người đàn ông cùng cô hôn môi trong hoa viên không phải là Cường Đô La sao? Cái này thì có gì kỳ quái đâu, anh ấy vốn là bạn trai của cô mà? Vì cái gì mà cô lại có cảm giác Tuấn Kiệt không được vui vẻ?
“Em đang nói đến Cường Đô La sao?” Tâm Du hỏi lại.
“Anh ấy là bạn trai của chị, chị và anh ấy cũng sắp kết hôn rồi.” Có lẽ là do Tuấn Kiệt mới trở về nên không biết chuyện cô có bạn trai, hiện tại cô nên nói rõ với anh để từ nay về sau tránh hiểu lầm.
“Kết hôn?” Hai hàng lông mày của Tuấn Kiệt càng tỏa ra sự lạnh lùng bứt người, hai từ này chậm rãi thoát ra từ khẽ răng của anh. Tâm Du gật đầu, mỉm cười nói:
“Uh, chị học đại học cũng sắp xong, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ cũng với Cường kết hôn”. Diệp Tâm Du nói rõ ràng, cô sẽ không tranh gia tài cùng anh ta, cũng sẽ không làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến nhà họ Lạc cho nên sẽ không phải là kẻ thù của anh. Chỉ là cô không rõ, chẳng lẽ Tuấn Kiệt chỉ muốn gia sản của nhà họ Diệp thôi sao?
“Tôi không có ý đó!” Tuấn Kiệt nhếch môi mỏng lên, trong mắt là sự hờ hững dày đặc. Không có? Tâm Du nhíu mày, buồn bực ngẩng đầu nhìn anh. Đã không có ý đó, sao anh ta lại còn đến gian phòng của cô vào giờ này? Không phải đến cảnh cáo cô không được cùng anh tranh đoạt tài sản sao?
“Em còn chuyện gì không?” Diệp Tâm Du điều chỉnh lại tâm tình, đối với Tuấn Kiệt nói. Dù hiện tại trời cũng đã khuya rồi, tuy bọn họ là chị em nhưng cô nam quả nữ ở trong một phòng cũng không tốt cho lắm.
“Cô đẹp ra rất nhiều.” Diệp Tuấn Kiệt tựa hồ không có nửa điểm muốn rời đi, đôi mắt lạnh như băng thủy chung chưa từng rời khỏi người cô, đột nhiên nói một câu tán thưởng.
“Hả?…. Cảm ơn!” Tâm Du không ngờ rằng em trai của mình sẽ nói một câu như vậy, cô ngơ ngác một chút, hướng anh cười cười. Tuấn Kiệt đánh giá cô một cách cẩn thận từ đầu đến chân, anh không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Trong mắt anh, Diệp Tâm Du như con mồi mà anh đã chờ đợi suốt mười năm rốt cuộc anh cũng chờ được đến ngày này.
“Tại sao cô lại kết hôn cùng hắn ta?” Diệp Tuấn Kiệt vươn tay sờ nhẹ lên trán cô đồng thời hỏi một câu.
“Em…?” sắc mặt Tâm Du cứng đờ, đưa hai mắt vô tội nhìn anh, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên tia hoảng sợ. Anh là em trai cô, sao lại hỏi cô vấn đề như vậy, cô lớn rồi nên có người yêu là chuyện bình thường mà, anh là em trai cô mà sao lại quan tâm đến vấn đề này?
“Từ nay về sau không được cho người đàn ông khác hôn.” Tuấn Kiệt đem khuôn măt anh tuấn của mình lại sát khuôn mặt của cô, chạm lên cánh môi của Diệp Tâm Du, chậm rãi ép sát vào. Tâm Du chăm chú nhìn anh, tâm bỗng nặng trĩu, đại não cũng mất đi ý thức trong năm giây.
“Nghe không?” đôi mắt chim ưng của Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp ngang tàng. Cô có nghe lầm không, tại sao em trai cô lại yêu cầu cô không được hôn người đàn ông khác. Việc này anh dùng danh nghĩa gì để ra lệnh cho cô… Diệp Tâm Du hít sâu một hơi, giương đôi mắt trấn định hướng về anh nói:
“Chị lớn như vậy rồi, hôn môi với bạn trai là chuyện rất bình thường, em không cần quan tâm, đi ra ngoài đi”.
Mi tâm Diệp Tuấn Kiệt bỗng nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự tức giận, anh cứ chăm chú nhìn cô như vậy, tựa hồ rất bất mãn nhưng không có nói ra được, chỉ là con mắt u ám phát ra tia sáng yếu ớt, càng thêm lạnh lùng. Diệp Tâm Du khẩn trương không dám nhìn anh, chẳng biết tại sao Tuấn Kiệt lại cho cô cảm giác sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng không đúng, tại sao mới về nước anh lại đến phòng cô rồi không chịu rời đi. Nếu anh không đi thì bọn họ cũng không thể đứng đây cả đêm được, suy nghĩ một lát Diệp Tâm Du quyết định sẽ rời khỏi căn phòng này. Đi vào phòng khách, Diệp Tâm Du không thể nào ngủ được, Diệp Tuấn Kiệt của mười năm trước và mười năm sau không có điểm nào giống nhau cả. Chân trời hiện lên tia sáng ban mai, Diệp Tâm Du chợp mắt được một chút đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc. Hôm nay cô phải học hai môn, cô phải lên lớp sớm. Cô dụi dụi mắt, không tình nguyện bò xuống giường, thay đồng phục mới tinh Lúc xuống lầu cô định đi thẳng đến trường lại bị ba gọi đến ăn sáng. Tuy nhiên cô biết ba cố ý bảo cô và Diệp Tuấn Kiệt ăn sáng chung là có chuyện muốn nói. Trên bàn ăn, người trong nhà đều tụ tập đông đủ, ngồi ở bên trái chính là em trai cô - Diệp Tuấn Kiệt, bên phải là ba và mẹ kế. Đợi đến khi Diệp Tâm Du ngồi xuống, Diệp Hán Lương uy nghiêm mở miệng:
“Buổi chiều ba phải đi Liên Xô nói chuyện làm ăn đến 2 tuần sau mới về nên trong khoảng thời gian này chuyện công ty sẽ do Tuấn Kiệt quản lý, mọi người phải giúp đỡ nó, làm cho nó quen dần với công việc của công ty”
“Dạ, anh cứ yên tâm, mọi người sẽ chiếu cố Tuấn Kiệt mà.” Mẹ kế nhanh miệng trả lời, vội vàng cho chồng mình thấy tâm ý của mình.
“Ừ”. Diệp Hán Lương gật đầu, dời ánh mắt sang Tâm Du nói:
“ Tâm Du, dù sao con cũng đang trong giai đoạn thực tập, trong thời gian này con hãy đến công ty làm trợ lý cho Tuấn Kiệt, hỗ trợ cho nó, nó có cái gì không rõ hãy giúp đỡ nó.”
“Con biết rồi thưa ba”. Tâm Du dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời.
“trai đẹp kìa mấy má ơi!”. Ở đây có không ít phụ nữ bắt đầu không khống chế nổi nữa mà nghẹn ngào thét lên. Đứng bên cửa sổ, thân thể Diệp Tâm Du nhịn không được run rẩy vài cái, khuôn mặt tinh xảo trở nên có chút trắng bệch, đôi mắt như ngọc lưu ly sững sờ nhìn người thiếu niên trước mắt. Đây là em trai của cô sao? Mười sáu tuổi, hắn đã trưởng thành như vậy? Hiện tại đứng dưới ánh đèn, quần áo ngăn nắp cuốn lấy ánh nhìn của người khác, rất khác với cậu bé từng khóc trong căn phòng tối om mười năm trước, chẳng giống chút nào cả. Diệp Tâm Du nhìn sâu vào mắt anh, ở sâu trong nội tâm không biết sao lại sinh ra sự bất an. Tầm mắt anh rõ ràng không phải nhìn mình nhưng vì sao cô luôn cảm giác ánh mắt anh cứ dừng lại trên người của cô, từ khi bước ra đến giờ chưa từng rời đi. Không sao đâu Tâm Du, mười năm rồi cậu ta còn nhận ra cô nữa mới là chuyện lạ đó. Đang nghĩ ngợi chỉ thấy ông Diệp đặt ly rượu xuống, bước từng bước uy nghiêm hướng về phía anh.
“Các vị, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến đây dự sinh nhật của Tuấn Kiệt. Đêm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của đứa con trai duy nhất của Diệp Hán Lương tôi, cũng là dịp đem tất cả tâm huyết của đời giao lại cho con tôi quản lý, từ nay về sau, lời nói của Kiệt cũng chính là lời nói của Diệp Hán Lương tôi, hy vọng mọi người sẽ vẫn yêu quý nó giống như trước nay vẫn tôn trọng tôi, trợ giúp cho con trai tôi. Tương lai thế giới là thuộc về tuổi trẻ kia mà.” Diệp Hán Lương đắc ý đưa tay lên bả vai Diệp Tuấn Kiệt, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, ông dõng dạc tuyên bố lý do khai mạc, lập tức nhận lấy một tràng pháo tay nhiệt liệt. Kế tiếp là thời gian cắt bánh ngọt, Diệp Tuấn Kiệt cầm con dao nhỏ cắt thành từng khối bánh, dùng hai tay đưa cho Diệp Hán Lương cùng các bậc tiền bối và anh em trong nhà. Bữa tiệc lần này kì thực là cơ hội để Diệp Hán Lương tuyên bố với bên ngoài đứa con mười sáu tuổi sẽ nối nghiệp của ông. Các tân khách ồn ào không dứt bên tai, hương thơm rượu đỏ lan tràn, mỗi người đều vây quanh cậu, bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt. Khi sinh nhật diễn ra, Diệp Tâm Du lại một mình cầm ly rượu đỏ, đi vào hoa viên của biệt thự. Lúc mà ba nói ra những ý tứ đó cô biết phận con gái như cô sớm muộn gì cũng lập gia đình nên tự động rút khỏi, không cùng em trai tranh đoạt.
“ Tâm Du sao lại đứng đây một mình thế?” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói dịu dàng trầm thấp của một người đàn ông. Diệp Tâm Du giật mình, cười nhạt xoay người sang chỗ khác, hiện ra trước mắt là một gương mặt vô cùng anh tuấn. Sự tuấn dật như thiên thần, trên người lại tỏa ra khí tức của một công tử nho nhã, cao quý, mày kiếm anh tuấn đang nhìn cô với ánh mắt cực kỳ dịu dàng như muốn đem cô chết chìm trong đó. Anh chính là bạn trai hiện tại của Diệp Tâm Du, người đàn ông này có gia thế hiển hách, vóc dáng vô cùng anh tuấn, khí chất bất phàm, là còn trai độc nhất của Tổng giám đốc tập đoàn vàng mã, Cường Đô la.
“Anh Cường.” Diệp Tâm Du thân mật gọi anh một tiếng, đôi mắt sáng như ánh sao nâng lên nhìn anh:
“Em chỉ ra đây hít thở không khí chút thôi, bên trong ngột ngạt quá”.
“ Tâm Du em có khỏe không?” Cường Đô La con mắt thầm quần nhìn Diệp Tâm Du, hai đầu lông mày có một tia ý, do dự hồi lâu mới hỏi thẳng. Diệp Tâm Du nâng cặp mắt thanh tịnh lên, nghiêng đầu khó hiểu hỏi lại:
“ Em đương nhiên là tốt rồi, sao anh lại hỏi vậy?”
“Bác vừa mới tuyên bố em trai em là người thừa kế gia nghiệp, em chẳng lẽ không chút nào để ý sao?” Cường Đô La dừng một chút, thần sắc nghiêm túc nhìn cô. Diệp Tâm Du chân mày giãn ra, bên môi hiện lên một nụ cuời đạm mạc:
“Em vì sao phải chú ý? Cậu ta vốn chính là con trai ruột của ba thì ba truyền lại sản nghiệp cho cậu ta là chuyện rất bình thường mà”.
“Dù sao thì cậu ta cũng chỉ là đứa con riêng do một người phụ nữ không rõ lai lịch sinh ra thôi, em mới chính là người thừa kế chính thức, huống chi năm đó lúc mẹ em gần mất không phải bá phụ hứa sẽ đem toàn bộ gia nghiệp giao lại cho em đó sao?” Cường Đô La bóp chặt đôi vai gầy yếu của Tâm Du, có chút bất bình tức giận nói với cô. Tâm Du sắc mặt không chút thay đổi, bên môi nở ra một nụ cười hơi ngưng lại, nhắc tới mẹ trong lòng của cô có chút cảm giác đau lòng. Năm đó lúc mẫu thân sắp qua đời, phụ thân tại đầu giường đã hứa sẽ chiếu cố cô, còn muốn đem toàn bộ gia sản nhà họ Diệp trao lại cho cô. Chỉ có điều mẹ qua vừa qua đời không bao lâu thì ba đã cưới mẹ kế, về sau còn trăng hoa bên ngoài. Cô không phải không biết kể từ khi có Tuấn Kiệt thì ba đối với cô không còn như xưa nữa. Không phải cô muốn số gia tài kia, mà là cảm nhận được tình cảm của con người lạnh lùng như thế nào, lúc còn yêu nhau thì ba thề non hẹn biển với mẹ đến khi mẹ qua đời thì hết thảy lời hứa cũng tan thành mây khói. “ anh Cường, không phải em còn có anh sao? Tuy ba không còn yêu thương em như trước, có thể do Tuấn Kiệt là con trai duy nhất của ba nên để cậu ta thừa kế gia nghiệp cũng thích hợp hơn em, em sớm muộn gì cũng phải lập gia đình chỉ cần có anh bên cạnh là đủ rồi.” Tâm Du suy nghĩ nói, đối với Vũ Trạch nở một nụ cười rực rỡ.
“Em đó, thiện lương quá đi!” Cường Đô La nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô, sủng nịch ôm cô:
“ Tâm Du, không bằng chúng ta kết hôn sớm một chút được không, em đến chỗ anh ở đỡ phải chịu sự lạnh nhạt tại Diệp gia này”. Diệp Tâm Du mỉm cười, trấn an anh:
“Chuyện kết hôn hãy chờ sau khi em tốt nghiệp hãy nói sau, thế nào đi nữa thì Tuấn Kiệt là em trai của em chắc sẽ không đối với em như thế đâu”.
“Cũng vì cậu ta là em trai của em nên anh mới càng lo lắng… sợ hắn sẽ gây khó dễ cho em”. Cường Đô La thở dài, hai tay nâng gò má tiều tụy của Tâm Du lên, đôi con ngươi ngưng trong nhìn cô. Anh ta không quên vừa rồi trên bữa tiệc, ánh mắt của Diệp Tuấn Kiệt tuy đứng xa nhưng vẫn hướng về Diệp Tâm Du, có lẽ những người khác không để ý, nhưng là bạn trai của cô đối với những người đàn ông có ý đồ với bạn gái mình thì anh đặc biệt mẫn cảm. Vừa rồi ánh mắt của Diệp Tuấn Kiệt luôn nhìn chị mình, đó là ánh mắt chiếm giữ của một người đàn ông dành cho người đàn bà của mình, không giống như chị em đơn thuần, chỉ mong là anh đã suy nghĩ quá nhiều nếu không thì sự việc e rằng sẽ không đơn giản như vậy.
“Không sao đâu, Tuấn Kiệt dù gì cũng là em trai của em, làm sao có thể gây khó dễ cho em chứ?” Tâm Du tuy ngoài miệng nói giúp em trai mình nhưng trong lòng lại bất an vô cùng. Vì để chứng tỏ quyết tâm của cô cũng vì muốn làm bạn trai mình an lòng nên cô đã chủ động kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên mồm của Cường Đô La. Nơi bụi hoa yên tĩnh có ánh sáng của ánh trăng làm nền chiếu rọi cho đôi hai bong dáng đang ôm hôn nhau. Ai cũng không phát hiện ra rằng, tại một cây đại thụ già có một đôi mắt ngăm đen như bảo thạch giờ phút này sáng lên làm cho người ta liên tưởng đến ánh sáng liên quan đến kinh nguyệt
Hơi lạnh của gió đêm, một vẫng trăng non trên bầu trời đen kịt, bong đêm bao phủ xuống, không gian yên tĩnh tỏa ra một cổ khí tức lạ lùng. Diệp Tâm Du tạm biệt Cường Đô La sau đó đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. Gần nửa đêm, bữa tiệc xa hoa kết thúc, gia nhân đều đi nghỉ ngơi, khu biệt thự lại quay lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Diệp Tâm Du chậm rãi đẩy cửa phòng ra, cô cũng không có mở đèn, trong phòng ngủ tối om chỉ có thể mượn ánh sáng của ánh trăng để tìm thấy chút đường đi. Cửa sổ sát mặt đất được gió thổi phất phơ, tại dưới ánh trăng một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngay bên tại của sổ.
“Ai?” Diệp Tâm Du hoảng sợ, cô cảnh giác lên tiếng hỏi, thân thể không tự giác mà run rẩy Đã trễ như vậy rồi, sao trong phòng cô lại có một người đàn ông chứ?
Người đàn ông chậm rãi quay lại, đôi mắt thâm thúy như đá cẩm thạch chăm chú nhìn cô, bong lưng anh cao lớn bị ánh sáng ngoài cửa sổ che bớt phân nửa, làm cho người ta có loại áp bách nói không nên lời.
“Đã lâu không gặp, Diệp Tâm Du!” Trên khuôn mặt anh tuấn của Diệp Tuấn Kiệt hiện ra sự lạnh lùng, cánh môi mỏng nói ra mấy chữ lạnh băng.
“Là em sao, Tuấn Kiệt?” Diệp Tâm Du thở ra một hơi, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng như cũ, đã trễ như vậy rồi, sao Tuấn Kiệt lại đến phòng của cô làm gì? Diệp Tuấn Kiệt đứng tại chỗ không động, nhưng con mắt tĩnh mịch không ngừng đánh giá cô từ trên xuống dưới, Trên người anh vẫn đang mặc bộ âu phục tại bữa tiệc kia, bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, lộ ra khí tức nguy hiểm.
“ Tuấn Kiệt muộn như thế này rồi em đến phòng chị làm gì vậy?” Tâm Du bị ánh mắt nhìn như vậy, da đầu có chút run lên, cô không khỏi nuốt miếng lấy can đảm hỏi thẳng anh. Tuấn Kiệt không trả lời chỉ là từng bước tới gần cô, trong mắt của anh có sự lạnh lùng như tu la địa ngục. Tâm Diệp Tâm Du bắt đầu bất an, khuôn mặt lộ rõ sự bất thường, chính cô cũng không hiểu được tại sao thấy em trai của mình mà cô lại sợ hãi như vậy? Anh thoạt nhìn trừ có sự lãnh khốc ra thì cũng không có gì quá đáng sợ. Chẳng lẽ vì bọn họ đã quá lâu không gặp nên có sự xa lạ? Chắc do 10 năm không gặp nên như vậy thôi, Diệp Tâm Du trong lòng tự an ủi mình. Trong nháy mắt Tuấn Kiệt đã bước tới đứng trước mặt cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào trên người cô, làm cho Tâm Du hoảng sợ.
“Hắn là ai?” Ngưng mắt nhìn cô nửa ngày, Tuấn Kiệt đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, trong lời nói còn lộ ra sự tức giận không thể nào giải thích được
“Hắn?” Tâm Du đột nhiên bị anh hỏi như thế nên có chút nghĩ không ra, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Tuấn Kiệt, trong mắt mạng theo sự khó hiểu.
“Vừa rồi trong hoa viên, cô ôm hôn một người đàn ông, tôi hỏi hắn là ai?” Lông mày anh tuấn của Diệp Tuấn Kiệt nhăn lại, ánh mắt sắc như kiếm nhìn cô, hai tay không tự giác nắm thành nấm đấm.
Đôi mắt Tuấn Kiệt nhìn cô lạnh thấu xương làm cho thân thể Diệp Tâm Du bất giác run rẩy. Người đàn ông cùng cô hôn môi trong hoa viên không phải là Cường Đô La sao? Cái này thì có gì kỳ quái đâu, anh ấy vốn là bạn trai của cô mà? Vì cái gì mà cô lại có cảm giác Tuấn Kiệt không được vui vẻ?
“Em đang nói đến Cường Đô La sao?” Tâm Du hỏi lại.
“Anh ấy là bạn trai của chị, chị và anh ấy cũng sắp kết hôn rồi.” Có lẽ là do Tuấn Kiệt mới trở về nên không biết chuyện cô có bạn trai, hiện tại cô nên nói rõ với anh để từ nay về sau tránh hiểu lầm.
“Kết hôn?” Hai hàng lông mày của Tuấn Kiệt càng tỏa ra sự lạnh lùng bứt người, hai từ này chậm rãi thoát ra từ khẽ răng của anh. Tâm Du gật đầu, mỉm cười nói:
“Uh, chị học đại học cũng sắp xong, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ cũng với Cường kết hôn”. Diệp Tâm Du nói rõ ràng, cô sẽ không tranh gia tài cùng anh ta, cũng sẽ không làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến nhà họ Lạc cho nên sẽ không phải là kẻ thù của anh. Chỉ là cô không rõ, chẳng lẽ Tuấn Kiệt chỉ muốn gia sản của nhà họ Diệp thôi sao?
“Tôi không có ý đó!” Tuấn Kiệt nhếch môi mỏng lên, trong mắt là sự hờ hững dày đặc. Không có? Tâm Du nhíu mày, buồn bực ngẩng đầu nhìn anh. Đã không có ý đó, sao anh ta lại còn đến gian phòng của cô vào giờ này? Không phải đến cảnh cáo cô không được cùng anh tranh đoạt tài sản sao?
“Em còn chuyện gì không?” Diệp Tâm Du điều chỉnh lại tâm tình, đối với Tuấn Kiệt nói. Dù hiện tại trời cũng đã khuya rồi, tuy bọn họ là chị em nhưng cô nam quả nữ ở trong một phòng cũng không tốt cho lắm.
“Cô đẹp ra rất nhiều.” Diệp Tuấn Kiệt tựa hồ không có nửa điểm muốn rời đi, đôi mắt lạnh như băng thủy chung chưa từng rời khỏi người cô, đột nhiên nói một câu tán thưởng.
“Hả?…. Cảm ơn!” Tâm Du không ngờ rằng em trai của mình sẽ nói một câu như vậy, cô ngơ ngác một chút, hướng anh cười cười. Tuấn Kiệt đánh giá cô một cách cẩn thận từ đầu đến chân, anh không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Trong mắt anh, Diệp Tâm Du như con mồi mà anh đã chờ đợi suốt mười năm rốt cuộc anh cũng chờ được đến ngày này.
“Tại sao cô lại kết hôn cùng hắn ta?” Diệp Tuấn Kiệt vươn tay sờ nhẹ lên trán cô đồng thời hỏi một câu.
“Em…?” sắc mặt Tâm Du cứng đờ, đưa hai mắt vô tội nhìn anh, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên tia hoảng sợ. Anh là em trai cô, sao lại hỏi cô vấn đề như vậy, cô lớn rồi nên có người yêu là chuyện bình thường mà, anh là em trai cô mà sao lại quan tâm đến vấn đề này?
“Từ nay về sau không được cho người đàn ông khác hôn.” Tuấn Kiệt đem khuôn măt anh tuấn của mình lại sát khuôn mặt của cô, chạm lên cánh môi của Diệp Tâm Du, chậm rãi ép sát vào. Tâm Du chăm chú nhìn anh, tâm bỗng nặng trĩu, đại não cũng mất đi ý thức trong năm giây.
“Nghe không?” đôi mắt chim ưng của Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo sự uy hiếp ngang tàng. Cô có nghe lầm không, tại sao em trai cô lại yêu cầu cô không được hôn người đàn ông khác. Việc này anh dùng danh nghĩa gì để ra lệnh cho cô… Diệp Tâm Du hít sâu một hơi, giương đôi mắt trấn định hướng về anh nói:
“Chị lớn như vậy rồi, hôn môi với bạn trai là chuyện rất bình thường, em không cần quan tâm, đi ra ngoài đi”.
Mi tâm Diệp Tuấn Kiệt bỗng nhiên nhíu chặt lại, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự tức giận, anh cứ chăm chú nhìn cô như vậy, tựa hồ rất bất mãn nhưng không có nói ra được, chỉ là con mắt u ám phát ra tia sáng yếu ớt, càng thêm lạnh lùng. Diệp Tâm Du khẩn trương không dám nhìn anh, chẳng biết tại sao Tuấn Kiệt lại cho cô cảm giác sợ hãi, nghĩ như thế nào cũng không đúng, tại sao mới về nước anh lại đến phòng cô rồi không chịu rời đi. Nếu anh không đi thì bọn họ cũng không thể đứng đây cả đêm được, suy nghĩ một lát Diệp Tâm Du quyết định sẽ rời khỏi căn phòng này. Đi vào phòng khách, Diệp Tâm Du không thể nào ngủ được, Diệp Tuấn Kiệt của mười năm trước và mười năm sau không có điểm nào giống nhau cả. Chân trời hiện lên tia sáng ban mai, Diệp Tâm Du chợp mắt được một chút đã bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc. Hôm nay cô phải học hai môn, cô phải lên lớp sớm. Cô dụi dụi mắt, không tình nguyện bò xuống giường, thay đồng phục mới tinh Lúc xuống lầu cô định đi thẳng đến trường lại bị ba gọi đến ăn sáng. Tuy nhiên cô biết ba cố ý bảo cô và Diệp Tuấn Kiệt ăn sáng chung là có chuyện muốn nói. Trên bàn ăn, người trong nhà đều tụ tập đông đủ, ngồi ở bên trái chính là em trai cô - Diệp Tuấn Kiệt, bên phải là ba và mẹ kế. Đợi đến khi Diệp Tâm Du ngồi xuống, Diệp Hán Lương uy nghiêm mở miệng:
“Buổi chiều ba phải đi Liên Xô nói chuyện làm ăn đến 2 tuần sau mới về nên trong khoảng thời gian này chuyện công ty sẽ do Tuấn Kiệt quản lý, mọi người phải giúp đỡ nó, làm cho nó quen dần với công việc của công ty”
“Dạ, anh cứ yên tâm, mọi người sẽ chiếu cố Tuấn Kiệt mà.” Mẹ kế nhanh miệng trả lời, vội vàng cho chồng mình thấy tâm ý của mình.
“Ừ”. Diệp Hán Lương gật đầu, dời ánh mắt sang Tâm Du nói:
“ Tâm Du, dù sao con cũng đang trong giai đoạn thực tập, trong thời gian này con hãy đến công ty làm trợ lý cho Tuấn Kiệt, hỗ trợ cho nó, nó có cái gì không rõ hãy giúp đỡ nó.”
“Con biết rồi thưa ba”. Tâm Du dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook