Eve
-
C27: 27. Iolite
Cô muốn phớt lờ những tiếng động rời rạc quanh căn phòng bằng cách vùi mình vào tấm chăn lông cừu và ngủ tiếp, nhưng rồi lại bị đánh thức bởi những trận rung lắc dữ dội. Trong những thoáng nửa tỉnh nửa mơ, cô những tưởng mình đang nằm trên một chiếc xe tải, hoặc một đoàn tàu, đi về nơi xa lắc nào đó. Cứ đi tiếp đi, cô thầm nghĩ, và rồi cảm thấy một bàn tay mơn trớn gò má mình.
Ngay lúc đó, cô biết mình không phải đang trên một chiếc xe, hay một đoàn tàu nào. Cô đang ở trong căn phòng của Alasdair. Iolite mở mắt và nhận ra hắn ta đã thức dậy từ lúc nào. Hắn còn sửa soạn quần áo xong, nhưng cô không thấy cô hầu gái nào trong phòng, mặc dù đó là việc của họ mỗi sáng. Cô nhìn cổ áo của Alasdair, nơi hắn cài nhầm một chiếc khuy bạc.
"Như mọi khi, ngài làm sai hết rồi." Cô cất giọng uể oải, vươn tay sửa lại cổ áo cho Alasdair. "Không phải đám hầu nữ nên có mặt ở đây sao?"
"Họ không được phép vào phòng ngủ, chỉ đưa bữa sáng tới thôi." Alasdair đáp. Hắn hôn lên trái Iolite, rồi xuống vành tai và cổ.
"Với một người chỉ ở trên thuyền cả ngày, ngài cũng quá câu nệ rồi đấy." Cô liếc nhìn chiếc áo choàng Alasdair đã lấy ra khỏi tủ, vắt ngay ngắn trên thành ghế.
"Vì hôm nay là ngày đặc biệt mà." Hắn đáp lại, rồi đứng thẳng dậy. "Ta đang mong chờ em sẽ hạ gục Jordanes."
Cô đã hoàn toàn quên bẵng lời thách đấu hôm qua, tỏ ra ngạc nhiên khi Alasdair lại để tâm tới một chuyện cỏn con như vậy. Cô đã nghĩ hắn sẽ tiếp tục giam mình trong phòng làm việc và bàn việc với những tay quý tộc trong sứ đoàn. Nhưng dựa theo cách hắn chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, trận thách đấu này có vẻ long trọng hơn cô nghĩ.
Alasdair tự mình mặc áo choàng trước gương, nhưng hắn không thể xoay sở với những cái chốt bạc bên thân áo với hai cánh tay vướng víu vì lớp lông thú dày.
Iolite bước xuống giường để giúp hắn. Cô luôn tự hỏi tại sao người vùng Bóng tối chịu đựng được những trang phục dày vò nóng nực này. Buổi sáng ở biển chỉ thoáng se lạnh, kể cả có không mặc gì, cô cũng có thể chịu được.
"Tôi nghĩ mình nên hỏi về chuyện xảy ra tối qua." Iolite nói Trong gương, cô thấy hình phản chiếu của Alasdair đang mỉm cười và nhìn cô âu yếm. "Không phải về việc đó." Cô đáp, giật nhẹ chiếc áo choàng. "Đám bạn lòe loẹt của ngài, tại sao họ nhắm đến tôi? Không phải ngài nói họ đang nghi ngờ sao?"
"Ta nghĩ tự em cũng có thể đoán ra." Alasdair đáp. "Họ muốn tận dụng cơ hội này với Jordanes để đuổi em khỏi tàu. Đừng có chấp nhận bất kỳ điều kiện gì của họ."
"Họ đâu có đưa ra điều kiện gì?"
"Chưa thôi." Hắn đáp.
"Có lẽ thế lại tốt." Cô nói. "Tôi sẽ rời khỏi con tàu này."
"Và bơi trở về sao?" Alasdair quay người lại nhìn cô. Iolite chỉnh lại hai bên cổ áo choàng để chúng cân đối hơn. Cô vẫn thường làm công việc này cho Arryn và một số vị khách tại tòa Vesryn, chẳng khác nào mặc quần áo cho một con búp bê lớn vụng về.
"Đừng phớt lờ ta." Alasdair nói, và cô không còn lựa chọn nào khác ngoài ngẩng đầu nhìn hắn. "Em sẽ không đi đâu cả. Chúng ta đã thỏa thuận."
Iolite nhón chân rướn lên, cô choàng tay quanh cổ Alasdair, lớp áo choàng lông mềm mại chạm vào cổ và vai cô.
"Cái đó còn tùy thuộc vào việc ngài có khả năng đáp ứng yêu cầu của tôi không." Iolite nói đầy mờ ám.
"Không phải em chỉ muốn gặp những Cambion bất tử thôi sao?" Alasdair hỏi lại, âm yếm ôm quanh eo cô.
Iolite im lặng nhìn hắn ta, cô chợt nhận ra hắn những gì hắn nghĩ đến khác hẳn so với mình. Alasdair nghĩ cô sẽ mong muốn được gặp những người mà hắn cho là giống với cô, đó là lý do hắn đề cập đến những Cambion bất tử, nhằm thuyết phục cô lên thuyền. Arryn đã đưa cho hắn một gợi ý mơ hồ, nhưng dường như hắn chẳng hiểu được mấy phần.
Iolite gỡ hai tay hắn ra. Cô nhặt chiếc váy nơi cuối giường lên, ngoảnh lại chỉ một lần trước khi rời khỏi căn phòng:
"Và một phù thủy giỏi. Đừng quên đấy."
Cô bỏ đi với sự hụt hẫng của một kẻ ảo vọng. Làm sao cô có thể yêu cầu một điều mà đến mình cũng muốn từ chối với hắn? Hắn chỉ là một người xa lạ, một kẻ si tình trong thoáng chốc, và có lẽ điều duy nhất khiến hắn không đồng ý đuổi cô xuống khỏi tàu là việc cô hữu dụng tới mức nào. Iolite cảm thấy vị đắng tởm lợm xuất hiện sâu trong họng mình. Cô quay trở về phòng với một tay bấu chặt cổ. Không phải vì cô ăn phải thứ gì, đó chỉ là hương vị của sự nghiệt ngã mà Iolite không thể nào nuốt trôi khỏi vòm họng.
*
Đó là một ngày trời trong đẹp đẽ, boong tàu ngập tràn những làn gió biển tươi mát. Iolite đến khá muộn vì buộc phải đến bếp để lấp đầy dạ dày của mình, trước khi đệm thêm chút rượu. Lẽ ra cô nên ở lại ăn sáng cùng Alasdair, như thế sẽ không phải với gã đầu bếp luôn thích bình phẩm về thân hình của cô.
Bởi vậy nên khi cô xuất hiện trên boong tàu, hầu hết mọi người đều đang ở đây, chỉ thiếu một vài vị phu nhân. Những tên lính và thủy thủ đoàn cũng tham gia, hai trong số đó đang mở màn buổi giải trí bằng cách thách đấu nhau. Mọi người tỏ đều tỏ ra buồn chán.
"A, cô ấy đây rồi." Baltair nói. Y ngồi dưới một cái lọng lớn che nắng, tỏ ra phấn chấn tới mức đứng bật dậy. "Ta nói cô ấy sẽ đến mà." Y ngoảnh nhìn Jordanes, người đang ngồi trên một thùng gỗ lớn gần cột buồm. Hắn chẳng ăn mặc rườm rà nặng nề như ngày cô gặp ở Đấu trường, hai tay áo lửng bó quanh những cơ bắp rắn chắc và làn da rám sạm. Hắn nheo mắt nhìn cô trong ánh nắng chói chang, rồi bật cười.
"Ngài thực sự muốn tôi đánh một phụ nữ sao?" Khi không say xỉn, hắn tỏ ra ít lỗ mãng hơn, nhưng vẫn chẳng bớt đi được thói tự mãn.
Những tên cận vệ ngừng giao chiến và đứng sang một bên để Iolite bước vào khoảng trống giữa boong tàu được đám đông vây quanh. Họ nhìn cô và huých vai nhau, thì thầm điều gì đó.
"Chỉ là một lời thách đấu thôi." Iolite đáp. "Hay anh sợ mình sẽ bị đánh bại bởi một người phụ nữ?"
Một tràng cười rộ lên quanh đám đông, không biết được bắt đầu bởi ai, nhưng kết thúc bằng Jordanes. Giọng của hắn dường như lớn gấp mười lần những người còn lại.
"Được thôi, nếu như quý cô đây mong muốn!"
Hắn đứng dậy, đám đông bên dưới vội lùi ra khi hắn nhảy xuống sàn tàu. Một tên cận vệ đưa cho cô thanh kiếm, tuy không uy lực như thanh Claymore lúc trước, nhưng lại vô cùng vừa tay. Thế này lại tốt hơn, cô thầm nghĩ, không có những bộ giáp vướng víu hay thanh kiếm nặng nề nào kìm hãm cô lại.
"Là một cuộc quyết đấu thì chắc chắn phải có phần thưởng cho người thắng và hình phạt cho người thua." Jordanes nói. Hắn chỉ thanh kiếm thẳng vào cô. "Nếu tôi thắng, tôi có quyền yêu cầu cô làm bất kỳ điều gì tôi muốn."
"Nghe có vẻ hơi bất công." Cô đáp lại. "Nếu anh muốn tôi chết thì sao?"
Jordanes nhún vai, cân nhắc vài giây. "Trong khả năng của cô."
"Được." Iolite chấp nhận. "Còn nếu tôi thắng?"
"Cô sẽ được cho một cơ hội quay về vùng Ánh sáng." Hắn đáp, lắc lắc vai mình bằng vài động tác khởi động cho trận đấu. "Nghe công bằng rồi chứ? Dù sao cô cũng đâu có muốn ở đây."
Iolite đã nghĩ đến điều ngược lại. Họ sẽ yêu cầu cô quay về nếu cô thua, nhưng những kẻ xảo quyệt này lại thông minh hơn thế, đội lốt một ân huệ để có cớ đuổi cô ra khỏi con tàu. Dường như họ đều không hài lòng về việc Alasdair đưa cô theo, nhưng Iolite không đoán được tại sao.
"Vậy thì tôi phải cố gắng hết sức để chiến thắng rồi." Iolite nói, và nhấc thanh kiếm lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook