Eve
-
C17: 17. Iolite
Những giác quan yếu ớt của cô tựa hồ bắt gặp thấy một thứ gì đó tới từ thế giới thực. Một giọng nói, âm thanh, như đang có ai đó đi quanh phòng, mùi hoa anh thảo và tử đinh hương thoang thoảng giữa không khí đầy hơi nước. Cô mơ mang cho rằng đây là buổi sáng, nhưng khi mở mắt ra, xung quanh Iolite thắp đầy đèn nến, ngoài cửa sổ bóng tối đã vây đầy, và những cơn gió tràn vào mang theo sự ẩm ướt mát mẻ của lòng vịnh.
Cô không nhớ tại sao mình lại ở đây. Đó là một căn phòng ngủ của Arryn ở toà Vesryn, nơi cô cũng đã từng ngủ lại vài lần. Ai đó đang đốt tinh dầu thảo mộc và nhang khô ở bên kia phòng, mùi hương của chúng được gió cuốn tới chỗ cô nằm. Iolite không động đậy, cô muốn nằm thêm một lúc trong bầu không khí êm dịu như nhung, vùi mình trong tấm chăn ấm áp và phớt lờ đi cảm giác bỏng rát thoáng qua nơi sườn mình.
Khi người hầu nữ bên kia phòng quay đầu lại, cô nhận ra đó là Aydia. Cô tự hỏi tại sao mình không ngay lập tức nhận ra cô gái đó, có lẽ là bởi hình dáng của Aydia đã bị bóng tối che khuất đi, và tạo ra những ấn tượng mới nhờ ánh sáng rung rinh của lửa.
"Chị tỉnh dậy rồi!" Aydia thốt lên khe khẽ, ngay lập tức lao đến cạnh giường. "Em đã tưởng rằng chị sẽ không qua nổi, Iolite."
"Đừng coi thường chị như vậy chứ." Cô thều thào đáp lại, giờ thì không dám nhúc nhích vì sợ đau. Nhưng đồng thời, cô muốn biết tình trạng của chính mình lúc này, liệu vết thương có ảnh hưởng đến nội tạng hay xương không? Hắn đâm cô một nhát khá sâu, Iolite ước chừng bằng cảm giác của mình khi đó, nhưng chẳng thể chắc chắn.
Vì thế, cô buộc phải ngồi dậy.
"Đừng như vậy, mới khâu lại miệng vết đâm thôi, chị sẽ làm buột chỉ đấy! Em sẽ đi gọi phu nhân, xin chị hãy ngồi yên."
Cô đáp lại sự thống thiết của Lydia bằng một cái gật đầu, nhưng ngay khi cô hầu nữ nhỏ nhắn ra khỏi phòng, cô lại chống tay, xoay mình ngồi dậy và dựa lưng vào lớp gối chồng quanh đầu giường.
Nó không đau như cô đã kỳ vọng, nhưng có cảm giác bỏng rát lạ lùng, như thể bị đâm bởi một lưỡi giáo nung chảy chứ không phải dao găm. Iolite hít thở chậm rãi, cô lật chăn sang một bên, kéo váy ngủ tới tận thắt lưng và chạm vào bên hông mình.
Vết thương thật xấu xí, và mỗi chuyển động, nó kéo theo cảm giác tê cứng, ê ẩm, đau xót. Cô gần như có thể thấy cơn đau in lên cả làn da của mình, nơi nó chạy giữa những thớ thịt và sợi thần kinh, xuất hiện chỗ này rồi chỗ khác. Một mảng da lớn nơi thắt lưng của cô sưng cứng, mạch máu nhuộm màu đen, in hằn lên dưới da, chằng chịt như một lớp tơ nhện độc hại. Vết thương quả thực đã được khâu kín lại, khi cô chạm vào nó vẫn còn cảm thấy vệt máu đông đóng cứng trên da.
Cô buông váy xuống, dựa lưng trở lại và thở đều đều. Không lâu sau đó, Arryn đã đến.
Nét mặt của Arryn trông thật lạ thường, không chỉ đơn thuần là sự mệt mỏi và sầu muộn. Một bên tóc của bà đã bung ra và xõa xuống, nhưng e rằng chính bà cũng chẳng để tâm tới điều đó. Gương mặt Arryn sầu thảm, nơi khóe mắt vẫn còn in dấu nước mắt, viền da xung quanh sưng lên và chuyển màu đỏ tím, sâu hoắm lại như thể nỗi đau của bà sắp nuốt chửng cả đôi mắt.
"Ôi, Arryn." Cô thốt lên, gần như là một tiếng thở dài. "Bà biết tôi sẽ không sao mà. Tôi không dễ chết vậy đâu."
Những lời ấy hồ như chỉ khiến Arryn thêm kích động. Bà bật ra một tiếng khóc, rồi lao đến ôm Iolite.
Cô không nghĩ Arryn sẽ kích động tới thế. Hoặc, trong tâm trí bà, cô vẫn là một tạo vật mong manh – dẫu sinh mạng dai dẳng – hoàn toàn có thể bị tổn thương? Quấn quanh cô cảm giác quyến luyến ấm áp, mùi hương dịu ngọt của quế và hoa nhài, là sự yên bình hiếm có mà trong thoáng chốc cô cảm nhận được.
Nhưng rồi nó lướt qua ngay. Cô đáp lại Arryn bằng cách vòng tay qua vai bà, vỗ về. Thảng một ký ức lạ lùng ập đến, chẳng của ai khác mà của chính Arryn, choáng ngợp trong tâm trí của Iolite và sống động như thể nó vốn là của cô. Cô cau mày và đẩy Arryn ra. Lẽ ra cô nên đoán được tại sao bà lại có bộ dạng tiều tụy và khổ sở như vậy, bà vốn dĩ biết cô không thể chết, nên đau lòng là vì một chuyện khác.
"Arryn." Môi cô run run. Ngọn lửa thịnh nộ đang chớm bừng lên trong tim cô.
Arryn chẳng biết làm gì ngoài khóc, bà còn chẳng nhìn vào Iolite, chìm đắm trong cơn sầu muộn của riêng mình và cô chẳng thể kéo ra nổi. Cô nắm cổ tay của Arryn, thoáng cảm thấy sự tội lỗi đang quấn chặt lấy bà như một bóng ma. Cơn thịnh nộ trào ngược lên tới họng cô bỏng rát, cô bật dậy, không xỏ giày, không mặc áo khoác, lao ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook