Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm
-
Chương 18: Sửa sai
Các người đến muộn rồi đấy.
Nasuada lên tiếng trong khi Eragon và bà Angela tìm chỗ ngồi hàng ghế xếp theo hình bán nguyệt trước ngai của cô. Cùng ngồi trong nửa vòng tròn đó còn có Elva và Greta - bảo mẫu của nó. Chính bà già này đã năn nỉ Eragon chúc phúc cho con bé tại Farthen Dur. Như những lần trước, Saphira nằm ngoài, thò đầu vào tham dự buổi họp. Solembum nằm khoanh tròn kế bên đầu nó. Con ma mèo im lìm như ngủ, chỉ thỉnh thoảng ve vẩy cái đuôi. Bà Angela và Eragon xin lỗi vì đã chậm trễ, rồi cùng lắng nghe Nasuada giải thích cho Elva về những khả năng quí giá của nó đối với Varden - Eragon bình luận với Saphira: "Cứ làm như con bé không biết". - và van xin nó giải ước cho lời hứa xóa bỏ hiệu quả trong câu chúc phúc của Eragon. Nasuada nói, tuy hiểu những gì cô đang yêu cầu Elva là rất khó khăn, nhưng số phận của toàn đất nước đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, và hy sinh sự thoải mái của một cá nhân để cứu Alagaesia thoát khỏi bàn tay độc ác của Galbatorix chẳng đáng sao?
Bài diễn văn rất tuyệt: lôi cuốn, sôi nổi và đầy lý lẽ nhằm kêu gọi những cảm xúc cao quí của Elva.
Đang ngồi chống cái cằm nhọn nhỏ xíu lên tay, Elva ngửng lên, nói:
- Không.
Trong nhà bạt bàng hoàng lặng lẽ. Không hề chớp mắt, con bé nhìn khắp lượt từng người:
- Eragon, Angela, cả hai vị đều biết chia sẻ tư tưởng và cảm xúc của những người khi họ chết là như thế nào rồi. Các vị đều biết sự khủng khiếp, nỗi đau đớn ra sao, cảm giác như một phần của mình đã biến đi vĩnh viễn. Mà đó chỉ là từ cái chết của một người. Không ai trong hai vị phải chịu đựng chuyện đó, nếu các vị không muốn...còn tôi...tôi không được chọn lựa mà bắt buộc phải chia sẻ đau khổ cùng họ. Tôi cảm thấy từng cái chết quanh mình. Ngay lúc này đây, Nasuada, tôi đang cảm thấy sự sống đang rời bỏ Sefton, người chiến binh của công nương đã bị thương trong Cánh Đồng Cháy, và tôi biết phải nói gì để làm giảm sự khiếp đảm của anh ta trong giây phút lìa trần này. Ôi, nỗi hãi hùng của anh ta quá lớn, làm tôi run rẩy lên đây.
Bật lên một tiếng kêu vô nghĩa, nó vươn hai tay ra trước, như để chống lại một cú đánh:
- Aaa! Anh ta đi rồi. Nhưng còn người khác nữa. Luôn luôn có những người khác. Lằn ranh chết chóc không hề có giới hạn.
Càng nói, giọng Elva càng có vẻ mỉa mai chua chát hơn. Giả bộ như tiếng nói của một đứa trẻ bình thường, nó hỏi:
- Nasuada, Công -nương-thợ -săn-đêm, cô có thật sự hiểu không? Người Sẽ Là Nữ Hoàng Thế Giới, cô có thật sự hiểu không? Tôi âm thầm hứng chịu tất cả khổ đau chung quanh, dù là thể chất hay tinh thần. Tôi cảm thấy như khổ đau của chính mình, và phép thuật của Eragon điều khiển tôi phải xoa dịu sự khốn khổ đó của những kẻ khác, bất chấp cái giá tôi phải trả. Nếu tôi cố chống lại sự thôi thúc đó, như lúc này đây, thì cơ thể tôi nổi loạn, chống lại tôi: bụng đau thắt, đầu choáng váng như bị một người lùn đang nện búa lên. Di chuyển khó khăn, không suy nghĩ gì được nữa. Đây là điều công nương mong muốn tôi chịu đựng, phải không Nasuada? Đêm cũng như ngày, không lúc nào tôi được nghỉ ngơi, được thoát khỏi nỗi đớn đau của thế giới chung quanh. Từ khi Eragon chúc phúc cho tôi, tôi không biết gì ngoài đau khổ và sợ hãi, chưa bào giờ có được hạnh phúc và niềm vui. Phần tươi sáng của cuộc đời - những điều có thể làm người ta chịu đựng nổi sự tồn tại này - đều đã phủ nhận tôi. Chưa bao giờ tôi được chia sẻ những điều đó. Chỉ toàn là bóng tối. Chỉ toàn là nỗi bất hạnh của đàn ông, đàn bà, trẻ con trong vòng một dặm, vùi dập tôi như một cơn giông tố nửa đêm. Lời chúc phúc này đã tước đoạt cơ hội của tôi được sống như những đứa trẻ khác. Nó ép buộc cơ thể tôi trưởng thành nhanh hơn bình thường, tư tưởng tôi còn trưởng thành mau hơn nữa. Eragon có thể tống khứ khả năng ma quái khỏi tôi, nhưng Eragon không thể trả lại con người thật của tôi trong quá khứ, con người tôi trong tương lai, mà không tránh khỏi phá hủy con người tôi sẽ phải trở thành. Tôi là một quái nhân, không là trẻ con, chẳng là người lớn, mãi mãi bị đọa đày trong sự tách biệt. Các vị biết đó, tôi không mù. Tôi thấy các vị giật mình khi nghe tôi nói.
Nó lắc đầu:
- Không. Công nương đòi hỏi ở tôi quá nhiều. Tôi sẽ không tiếp tục như thế này vì quyền lợi của công nương, của Varden, của toàn thể Alagaesia, thậm chí cả của mẹ yêu quí của tôi, nếu bà còn sống đến hôm nay. Dù vì bất cứ điều gì cũng không đáng để tôi tiếp tục nữa. Tôi sẽ sống cho chính mình, như vậy tôi sẽ không bị giam hãm vào nỗi buồn khổ của kẻ khác. Không. Giải pháp duy nhất là để Eargon cố gắng sửa lại lỗi lầm.
Môi nó cong lên thành nụ cười tinh quái:
- Và...nếu công nương không đồng ý với tôi, nếu công nương vẫn cứ nghĩ tôi ngu ngốc và ích kỷ, thì xin công nương ráng nhớ rằng: tôi chỉ là đứa bé còn cuốn tã, chưa mừng sinh nhật năm thứ hai. Chỉ những người khờ dại mới mong một đứa trẻ con tự nguyện tử đạo cho những điều cao cả. Nhưng trẻ con hay không, tôi đã quyết định rồi, và công nương có nói gì cũng không làm tôi thay đổi. Về việc này, tôi cứng rắn như sắt vậy.
Nasuada cố thuyết phục, nhưng như Elva thề là cô không lay chuyển nổi nó. Sau cùng cô yêu cầu bà Angela, Eragon và Saphira cùng tham gia. Bà Angela từ chối, vì không thể nói gì hơn những gì Nasuada đã nói, và theo bà, quyết định của Elva là chuyện riêng của nó. Nó có quyền làm theo ý thích, đừng làm phiền nó như một bầy chim cà cưỡng quấy rầy con phượng hoàng nữa. Eragon cũng cùng quan niệm như bà Angela, nhưng nó đồng ý lên tiếng:
- Elva, anh không thể bảo em nên làm điều gì - chỉ em mới có thể quyết định - nhưng đừng bác bỏ yêu cầu của Nasuada tức khắc như vậy. Nasuada đang cố gắng cứu tất cả chúng ta khỏi sự tàn bạo của Galbatorix. Cô ấy cần sự hỗ trợ của chúng ta, nếu chúng ta có bất kỳ khả năng nào để đạt được thành công. Anh không thể biết được tương lai, nhưng anh tin tài năng của em là thứ vũ khí hoàn hảo nhất để chống lại Galbatorix. Vì em có thể đoán trước mọi cuộc tấn công của lão. Em có thể cho chúng ta biết phải phản công bằng cách nào. Và trên hết, em có khả năng cảm nhận nơi nào Galbatorix dễ bị tổn thương, điểm nào yếu nhất của lão, và chúng ta có thể làm gì để gây tổn hại cho lão.
- Ngài phải nói hay hơn nữa, kỵ sĩ, nếu muốn làm tôi thay đổi tư tưởng.
- Anh không muốn thay đổi ý kiến của em. Anh chỉ muốn tin chắc là em suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, chứ không quá hấp tấp.
Con bé đổi thế ngồi nhưng không trả lời.
Saphira hỏi: "Thật lòng em nghĩ gì, cô bé Trán Sáng?".
Giọng Elva nhẹ nhàng, không chút ác ý:
- Em nói thật lòng đó, Saphira. Ai nói gì thêm cũng vô ích.
Dù có phẫn nộ vì sự ngoan cố của Elva, Nasuada cũng không để lộ ra mặt. Cô nghiêm nghị nói:
- Elva, ta không đồng ý với sự chọn lựa của em, nhưng chúng ta sẽ làm theo lời đã hứa, vì rõ ràng là chúng ta đã không lay chuyển được em. Ta không thể trách em, vì ta không phải trải qua những gì em chịu đựng hàng ngày. Nếu ta ở vào địa vị của em, chắc ta cũng sẽ không làm khác được. Eragon, nếu anh có thể...
Tuân lệnh, Eragon quì xuống trước mặt Elva. Đôi mắt tím như tráng men của con bé nhìn như gắn vào mắt Eragon khi Eragon đặt bàn tay bé nhỏ vào lòng bàn tay to lớn của mình. Da con bé nóng hổi như đang lên cơn sốt.
Giọng run run, bà lão Greta hỏi:
- Có bị đau không, Khắc-tinh-của-Tà-thần?
- Có thể không đau. Nhưng tôi không biết chắc. Hóa giải thần chú là một kỹ xảo rất khó chính xác. Các pháp sư hiếm khi cố gắng thử làm chuyện này, vì e dè những thách thức nó gây ra.
Mặt rúm ró vì lo lắng, bà lão vỗ nhẹ đầu Elva, nói:
- Ôi! Can đảm lên, can đảm lên, quả mận của bà.
Dường như bà không quan tâm tới ánh mắt khó chịu của Elva đang chiếu thằng vào mình.
Eragon nói:
Elva, nghe anh đây. Có hai phương pháp giải bùa. Một dành cho pháp sư nào chỉ thuần túy niệm chú để đón nhận năng lực cung cấp cho phép thuật...
Bà Angela xen vào nói:
- Đó là phần ta luôn gặp khó khăn. Vì vậy ta chỉ dựa vào dược liệu, cây cối hay đồ vật đã chứa sẵn phép thuật hơn là các câu thần chú...
- Bà vui lòng...
- Xin lỗi. Tiếp tục đi.
Eragon lặp lại:
- Một là dành cho pháp sư tự mở tư tưởng của ông ta...
Angela lại xen vào:
- Hoặc bà ta...
- Bà vui lòng để tôi nói hết chứ?
- Xin lỗi.
- Ông ta mở tâm trí tới dòng năng lượng trong thân, đọc cổ ngữ, loại bỏ không chỉ những câu thần chú đã niệm, mà cả ý định ẩn sau những câu thần chú đó. Đây là phương pháp rất khó. Trừ khi pháp sư có ý định chính đáng, ông ta sẽ phải kết thúc thay đổi câu thần chú gốc. Rồi ông ta phải rút lại hai câu thần chú đã đan kết nhau. Phương pháp thứ hai là niệm chú làm mất tác dụng một cách trực tiếp vào những ảnh hưởng của câu thần chú gốc. Nó không loại bỏ hẳn câu thần chú gốc, nhưng làm cho nó trở thành vô hại. Nếu em cho phép, thì đây là phương pháp anh sẽ sử dụng.
Bà Angela lại lên tiếng:
- Giải pháp hay nhất. Nhưng ai có thể cung cấp liên tục một nguồn năng lượng cần thiết, để giữ câu thần chú hóa giải này? Và cũng phải đặt vấn đề: Phương pháp đặc biệt này có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không?
Không rời mắt khỏi Elva, Eragon nắm chặt tay nó nói:
- Năng lượng sẽ lấy từ em. Không nhiều lắm đâu, tuy nhiên nó sẽ làm giảm sức chịu đựng của em. Em sẽ không bao giờ có thể chạy xa, hay vác một bó củi nhiều như những người không bị câu thần chú như thế đeo bám.
Elva nhướng mày hỏi:
- Sao ngài không thể cung cấp năng lượng cho tôi? Dù sao, ngài là người chịu trách nhiệm tình trạng khốn khổ này của tôi mà.
- Anh có thể, nhưng càng ở xa em, anh càng khó gửi năng lượng tới em. Nếu anh đi quá xa, thí dụ là một dặm, hay có thể hơn một chút, sự nỗ lực sẽ giết chết anh. Còn vấn đề có gì nguy hiểm xảy ra không? Sự nguy hiểm duy nhất là anh niệm thần chú không đúng cách và nó sẽ không ngăn chặn được tất cả câu chúc phúc của anh. Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ chỉ đơn giản đọc một câu thần chú hóa giải khác.
- Nếu vẫn thất bại?
Eragon ngập ngừng:
- Lúc đó anh sẽ nhờ vào phương pháp thứ nhất, Tuy nhiên, anh sẽ cố tránh sử dụng phương pháp đó. Chỉ còn cách này mới hoàn toàn thoát khỏi một câu thần chú, nhưng nếu nỗ lực đó bị sai hỏng - mà điều này rất có thể xảy ra - em sẽ còn khốn khổ hơn bây giờ.
Elva gật đầu:
- Tôi hiểu.
- Em cho phép anh tiến hành chứ?
Khi Elva cúi xuống lại, Eragon khép hờ đôi mắt, tập trung nội lực, bắt đầu đọc cổ ngữ. Mỗi câu thoát ra từ miệng nó đều nặng như búa đập. Nó thận trọng phát âm rõ ràng từng vần, từng âm thanh xa lạ với tiếng mẹ đẻ của nó, cố tránh thảm kịch rủi ro có thể xảy ra. Câu thần chú hóa giải hừng hực trong ký ức nó. Suốt nhiều giờ trên chặng đường trở lại từ Helrind, nó đã sáng tạo ra câu thần chú này, đã phải vật vã đau đớn, đấu tranh với bản thân để tìm tòi, chọn lựa, tất cả chỉ để có ngày chuộc lỗi đã gây đau khổ cho Elva. Trong khi Eragon đọc thần chú, Saphira chuyển nội lực sang ông anh kỵ sĩ để hỗ trợ, và sẵn sàng can thiệp nếu phát hiện tâm trí Eragon bị phân tán vì câu chú. Thần chú hóa giải rất dài và phức tạp, vì Eragon phải tìm kiếm mọi diễn giải hợp lý cho câu chúc phúc. Đúng năm phút sau, Eragon mới lẩm bẩm niệm những câu cuối cùng.
Trong yên lặng, mặt Elva đầy vẻ thất vọng. Nó nói:
- Tôi vẫn cảm nhận thấy họ.
Nasuada cúi xuống hỏi:
- Ai?
Công nương, anh ta, bà ấy, tất cả mọi người đang đau đớn. Sự thôi thúc bắt tôi giúp họ không còn nữa, nhưng những khổ đau của họ vẫn còn xuyên suốt qua tôi.
Nasuada quay nhìn Eragon:
- Eragon?
Nó nhíu mày trầm ngâm:
- Có thể tôi đã thiếu sót một điều gì. Cho tôi suy nghĩ một lúc, để sắp đặt một câu thần chú khác. Tôi thấy có vài khả năng có thể...
Eragon lo lắng vì câu thần chú hóa giải không đem lại kết quả như mong muốn. Hơn nữa, triển khai một câu thần chú đặc biệt, để ngăn chặn sự đau đớn mà Elva cảm thấy, khó hơn xóa bỏ toàn bộ lời chúc phúc nhiều. Chỉ một từ sai, một cấu trúc không đúng là nó có thể hủy hoại tinh thần đồng cảm của Elva, hoặc có thể ngăn chặn con bé mãi mãi không còn biết cách truyền đạt tư tưởng của chính mình nữa, và như vậy nếu bị thương nó cũng sẽ không nhận ra ngay.
Khi Eragon đang trao đổi và hỏi ý kiến Saphira, Elva bỗng bật nói:
- Không!
Eragon bối rối nhìn con bé. Một vẻ ngất ngây kì lạ toát ra từ Elva. Nó mỉm cười, những chiếc răng tròn như ngọc trai rạng ngời; mắt nó long lanh với niềm vui chiến thắng:
- Không, đừng cố thử nữa.
- Nhưng Elva, vì sao...
- Vì tôi không muốn bất cứ câu thần chú nào vào cơ thể nữa. Và vì tôi mới nhận ra là có thể làm ngơ những khổ đau của họ.
Nắm chặt tay ghế, nó run rẩy vì phấn khích:
- Không có sự thôi thúc bắt tôi phải giúp những kẻ đau đớn, tôi có thể làm ngơ những bất hạnh của họ, và như vậy tôi sẽ không bị bệnh hoạn, đau đớn nữa. Tôi có thể làm ngơ gã đàn ông bị cắt cụt chân, thây kệ mụ đàn bà bị bỏng tay. Tôi có thể làm ngơ tuốt tuột mà chẳng cảm thấy ân hận gì. Đúng là tôi không thể, hay chưa thể, ngăn chặn tất cả những khổ đau của chúng xâm nhập vào mình, nhưng... Ôi, thoải mái làm sao. Không còn những vết thương vì dao cắt, sưng tấy, trầy trụa, xương gãy nữa. Không còn phải lo lắng cho đám thanh niên đần độn. Không còn những thống khổ của những người vợ bị bỏ rơi, những gã chồng bị cắm sừng. Không còn ngàn ngàn vết thương nhức nhối của một cuộc chiến toàn diện. Không còn nỗi khiếp sợ xé lòng trước khi đi vào bóng tối vĩnh hằng.
Nước mắt ròng ròng trên má, nó bật lên một tràng cười lanh lảnh làm da đầu Eragon rần rần như kiến bò.
Saphira hỏi: "Chuyện điên rồ gì thế này? Sao lại chịu giam hãm trong cái đau của người khác, trong khi Eragon có thể giải thoát cho em?"
Mắt Elva sáng rực vẻ hân hoan đầy ám muội:
- Em sẽ không bao giờ trở thành một người bình thường được. Nếu phải là một người khác thường, hãy để cho sự khác thường đó tách riêng em ra. Chừng nào còn kiểm soát được quyền năng này, như bây giờ đây, Eragon, tôi không phản đối phải vác gánh nặng này, vì đó là do tôi quyết định, không vì sự thúc ép bởi phép thuật của ngài. Ha ha! Kể tử nay, tôi sẽ không còn phải chịu trách nhiệm với bất cứ ai, với bất cứ điều gì. Nếu giúp ai, đó là vì tôi muốn giúp. Nếu phục vụ Varden, đó là do lương tâm tôi mách bảo, chứ không vì do công nương yêu cầu đâu, Nasuada. Tôi sẽ làm điều tôi thích, và sẽ là nỗi bất hạnh cho kẻ nào chống đối tôi, vì tôi biết rõ mọi khổ đau của chúng, nên tôi sẽ không ngần ngại lợi dụng những khổ đau đó để thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Bà vú Greta kêu lên:
- Elva! Đừng nói những điều ghê sợ đó. Con không hiểu mình đang nói gì đâu.
Con bé quay phắt lại, tóc nó bay ngược ra sau:
- A, phải rồi, tôi đã quên bà, bảo mẫu của tôi. Luôn luôn tận tụy, luôn luôn lo lắng cho tôi. Tôi rất biết ơn bà đã nhận nuôi sau khi mẹ tôi qua đời, và đã săn sóc tôi từ khi ở trong Farthen Dur, nhưng tôi không cần đến sự giúp đỡ của bà nữa. Tôi sẽ sống một mình, tự lo cho thân tôi, và sẽ không phải chịu ơn người nào nữa.
Bả lão khiếp đảm, đưa tay áo lên che miệng, đổ sụp xuống ghế.
Những gì Elva nói làm Eragon kinh hoàng. Nó nhất quyết sẽ không để cho con bé giữ lại khả năng đó, nếu Elva định lạm dụng chuyện này. Saphira cũng đồng ý, và với sự hiệp lực của cô rồng, Eragon phối hợp câu thần chú hóa giải mới với mấy câu trước, và mở miệng niệm.
Nhanh nhậy như một con rắn, Elva đưa tay bịt miệng Eragon. Nhà bạt rung bần bật khi Saphira gầm lên một tiếng. Với thính giác sắc bén, Eragon suýt bị điếc tai. Mọi người co rúm lại. Trừ Elva vẫn ép tay trên mặt Eragon. Saphira gầm gừ: "Buông tay ra, nhóc con."
Tiếng gầm của Saphira làm sáu vệ sĩ của Nasuada xông vào, tay lăm lăm vũ khí. Blodhgarm và các thần tiên chạy tới đứng hai bên vai Saphira, tấm bạt sau lều được cuốn lên, để họ có thể quan sát những gì đang xảy ra. Nasuada ngoắt tay. Toán Ó Đêm hạ thấp vũ khí, nhưng các thần tiên vẫn giữ nguyên tư thế, vũ khi của họ lấp lánh như nước đá.
Tuy nhiên cả sự huyên náo do nó gây ra và gươm đao tua tủa cũng không đủ làm Elva xao xuyến. Nó nhè nhẹ gõ tay lên đầu, lom lom nhìn Eragon như một con bọ hung khác thường nó vừa bắt gặp bò trên ghế. Rồi nó nhoẻn cười. Nụ cười ngoan ngoãn ngây thơ làm Eragon phải tự nhủ vì sao vẫn không thể tin nổi tính khí của con bé này.
Elva nhỏ nhẻ nói:
- Ngừng lại đi, Eragon. Nếu ngài niệm câu thần chú đó, ngài sẽ làm tôi đau đớn như lần trước ngài đã từng làm. Ngài đâu muốn điều đó. Vì mỗi đêm, khi nằm xuống ngủ, ngài sẽ lại nghĩ đến tôi, và ký ức sai lầm ngài đã phạm phải lại sẽ hành hạ ngài. Điều ngài định làm là tội ác đó, Eragon. Ngài là phán quan của thế giới sao? Ngài sẽ kết tội tôi phạm pháp, chỉ vì ngài không chấp thuận hành vi của tôi? Đó là cách cảm thấy vui thích được kiểm soát người khác để toại ý mình. Galbatorix sẽ chấp nhận cách đó.
Nó buông tay khỏi Eragon. Nhưng Eragon bối rối tời không nhúc nhích nổi. Elva đã đánh động tới tâm can nó. Nó không thốt được một lời phản đối, vì những câu hỏi và nhận xét của con bé cũng chính là những điều Eragon đã từng đặt ra với chính mình. Sự thấu hiểu nó của Elva làm nó lạnh buốt xương sống.
Elva nói tiếp:
- Dù sao tôi cũng rất biết ơn ngài hôm nay đã tới đây để sửa chữa sai lầm của mình, Eragon. Không phải ai cũng hiểu và dám đối đầu với khuyết điểm của mình. Tuy nhiên hôm nay ngài không ban cho tôi đặc ân nào hết. Ngài đã cố làm một việc thích hợp có thể, nhưng đó chỉ là hành động của một người đàng hoàng phải làm. Ngài không thể bồi thường những gì tôi đã phải chịu đựng. Vì vậy, lần tới gặp nhau, Eragon Khắc-tinh-của-Tà-thần, hãy coi tôi không là bạn, cũng chẳng là thù. Đối với ngài, tôi luôn ở giữa cảm xúc: ghét và thương. Tôi luôn sẵn sàng ghét, cũng như sẵn sàng thương. Hậu quả thế nào là do chính ngài quyết định... Saphira, chị đã cho tôi ngôi sao trên trán, và luôn luôn tử tế với tôi, tôi sẽ mãi mãi là bề tôi trung thành của chị.
Ngẩng cằm tới chiều cao tối đa một mét của nó, Elva nhìn khắp lượt, nói:
- Eragon, Saphira, Nasuada, Angela. Xin chúc một ngày tốt đẹp.
Nói xong, nó tiến ra cửa lều. Toán Ó Đêm tách hàng khi nó đi giữa họ để ra ngoài.
- Tôi đã tạo ra một quái vật gì thế này?
Hai Urgal trong đội Ó Đêm chạm tay lên đầu sừng. Eragon hiểu đó là cách chùng trừ tà. Quay lại Nasuada, nó nói:
- Xin lỗi. Hình như tôi chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn cho công nương... cho chúng ta.
Lặng lẽ như nước hồ thu, Nasuada vuốt ngay ngắn vạt áo, rồi trả lời:
- Không sao, Cuộc chơi chỉ hơi phức tạp hơn một chút thôi. Điều đó dường như càng làm chúng ta tiến gần Uru'baen và Galbatorix hơn.
Một lát sau, Eragon nghe một vật vút qua không khí tiến đến nó. Nhanh nhẹn như nó mà cũng không kịp tránh, một cái tát làm đầu nó xoay sang một bên, và lảo đảo người trên ghế. Xoay người, ngồi thẳng dậy, nó đưa tay trái đỡ cái tát thứ hai, tay phải sẵn sàng rút con dao săn dắt bên mình. Nhưng nó kinh ngạc thấy kẻ đánh nó là... Angela. Các thần tiên xúm quanh bà thấy bói, sẵn sàng ra tay. Mèo ma đứng dưới chân bà, răng vuốt đều nhe ra, lông dựng đứng.
Eragon nhăn mặt, liếm môi dưới bị rách, máu ấm và tanh trôi xuống cổ họng. Nó bực tức hỏi:
- Bà làm gì vậy?
Bà Angela giận dữ hất đầu:
- Bây giờ ta lại phải bỏ ra cả mười năm trời để dạy dỗ cho Elva biết cư xử sao cho phải phép! Đó không phải điều ta định làm trong một thập kỷ tới.
Eragon kêu lên:
- Dạy nó? Nó không để cho bà dạy đâu. Nó sẽ chặn đứng bà như đã ngăn cản cháu vậy.
- Hừ! Khác chứ. Nó không biết điều gì quấy nhiễu ta, cũng không biết điều gì có thể làm ta đau đớn. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên giữa ta và nó, ta đã phát hiện ra chuyện này.
Nasuada vội hỏi:
- Bà có thể cho chúng tôi biết câu thần chú đó không? Sau vụ ày, chúng tôi cần có một phương pháp bảo vệ khỏi Elva.
- Ta không thể.
Nói xong, bà ta cũng ra khỏi nhà bạt. Solembum ve vẩy đuôi, đi theo.
Các thần tiên tra kiếm, rút lui ra ngoài. Nasuada xoa xoa thái dương, lẩm bẩm:
- Phép thuật.
- Phép thuật.
Eragon đồng ý, rồi cả hai nhìn bà lão Greta quăng mình lên mặt đất vừa giật tóc, tát mặt, xé áo vừa than khóc.
- Ôi, cục cưng tội nghiệp của tôi! Tôi mất con cừu bé nhỏ dịu hiền rồi. Mất thật rồi! Một thân một mình, rồi chuyện gì sẽ xảy ra với nó đây. Ôi khốn khổ thân tôi! Bông hoa nhỏ dại của tôi xua đuổi tôi. Thật là một phần thưởng ê chề cho công lao tôi đã vất vả như một con nô lệ. Thế giới này sao tàn nhẫn thế, luôn lấy đi hạnh phúc của người ta. Quả mận của tôi. Bông hồng của tôi. Hạt đậu ngọt ngào xinh đẹp của tôi. Nó đi rồi. Mà chẳng có ai săn sóc nó... Khắc-tinh-của-Tà-thần ơi, ngài làm ơn trông chừng nó giúp tôi, được không?
Eragon nắm cánh tay bà lão, giúp bà đứng dậy, an ủi bà là nó và Saphira sẽ luôn trông chừng Elva. Saphira nói với Eragon: "Tất nhiên là phải trông chừng vì... nó mà lách con dao vào giữa sườn chúng ta là toi mạng."
Nasuada lên tiếng trong khi Eragon và bà Angela tìm chỗ ngồi hàng ghế xếp theo hình bán nguyệt trước ngai của cô. Cùng ngồi trong nửa vòng tròn đó còn có Elva và Greta - bảo mẫu của nó. Chính bà già này đã năn nỉ Eragon chúc phúc cho con bé tại Farthen Dur. Như những lần trước, Saphira nằm ngoài, thò đầu vào tham dự buổi họp. Solembum nằm khoanh tròn kế bên đầu nó. Con ma mèo im lìm như ngủ, chỉ thỉnh thoảng ve vẩy cái đuôi. Bà Angela và Eragon xin lỗi vì đã chậm trễ, rồi cùng lắng nghe Nasuada giải thích cho Elva về những khả năng quí giá của nó đối với Varden - Eragon bình luận với Saphira: "Cứ làm như con bé không biết". - và van xin nó giải ước cho lời hứa xóa bỏ hiệu quả trong câu chúc phúc của Eragon. Nasuada nói, tuy hiểu những gì cô đang yêu cầu Elva là rất khó khăn, nhưng số phận của toàn đất nước đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, và hy sinh sự thoải mái của một cá nhân để cứu Alagaesia thoát khỏi bàn tay độc ác của Galbatorix chẳng đáng sao?
Bài diễn văn rất tuyệt: lôi cuốn, sôi nổi và đầy lý lẽ nhằm kêu gọi những cảm xúc cao quí của Elva.
Đang ngồi chống cái cằm nhọn nhỏ xíu lên tay, Elva ngửng lên, nói:
- Không.
Trong nhà bạt bàng hoàng lặng lẽ. Không hề chớp mắt, con bé nhìn khắp lượt từng người:
- Eragon, Angela, cả hai vị đều biết chia sẻ tư tưởng và cảm xúc của những người khi họ chết là như thế nào rồi. Các vị đều biết sự khủng khiếp, nỗi đau đớn ra sao, cảm giác như một phần của mình đã biến đi vĩnh viễn. Mà đó chỉ là từ cái chết của một người. Không ai trong hai vị phải chịu đựng chuyện đó, nếu các vị không muốn...còn tôi...tôi không được chọn lựa mà bắt buộc phải chia sẻ đau khổ cùng họ. Tôi cảm thấy từng cái chết quanh mình. Ngay lúc này đây, Nasuada, tôi đang cảm thấy sự sống đang rời bỏ Sefton, người chiến binh của công nương đã bị thương trong Cánh Đồng Cháy, và tôi biết phải nói gì để làm giảm sự khiếp đảm của anh ta trong giây phút lìa trần này. Ôi, nỗi hãi hùng của anh ta quá lớn, làm tôi run rẩy lên đây.
Bật lên một tiếng kêu vô nghĩa, nó vươn hai tay ra trước, như để chống lại một cú đánh:
- Aaa! Anh ta đi rồi. Nhưng còn người khác nữa. Luôn luôn có những người khác. Lằn ranh chết chóc không hề có giới hạn.
Càng nói, giọng Elva càng có vẻ mỉa mai chua chát hơn. Giả bộ như tiếng nói của một đứa trẻ bình thường, nó hỏi:
- Nasuada, Công -nương-thợ -săn-đêm, cô có thật sự hiểu không? Người Sẽ Là Nữ Hoàng Thế Giới, cô có thật sự hiểu không? Tôi âm thầm hứng chịu tất cả khổ đau chung quanh, dù là thể chất hay tinh thần. Tôi cảm thấy như khổ đau của chính mình, và phép thuật của Eragon điều khiển tôi phải xoa dịu sự khốn khổ đó của những kẻ khác, bất chấp cái giá tôi phải trả. Nếu tôi cố chống lại sự thôi thúc đó, như lúc này đây, thì cơ thể tôi nổi loạn, chống lại tôi: bụng đau thắt, đầu choáng váng như bị một người lùn đang nện búa lên. Di chuyển khó khăn, không suy nghĩ gì được nữa. Đây là điều công nương mong muốn tôi chịu đựng, phải không Nasuada? Đêm cũng như ngày, không lúc nào tôi được nghỉ ngơi, được thoát khỏi nỗi đớn đau của thế giới chung quanh. Từ khi Eragon chúc phúc cho tôi, tôi không biết gì ngoài đau khổ và sợ hãi, chưa bào giờ có được hạnh phúc và niềm vui. Phần tươi sáng của cuộc đời - những điều có thể làm người ta chịu đựng nổi sự tồn tại này - đều đã phủ nhận tôi. Chưa bao giờ tôi được chia sẻ những điều đó. Chỉ toàn là bóng tối. Chỉ toàn là nỗi bất hạnh của đàn ông, đàn bà, trẻ con trong vòng một dặm, vùi dập tôi như một cơn giông tố nửa đêm. Lời chúc phúc này đã tước đoạt cơ hội của tôi được sống như những đứa trẻ khác. Nó ép buộc cơ thể tôi trưởng thành nhanh hơn bình thường, tư tưởng tôi còn trưởng thành mau hơn nữa. Eragon có thể tống khứ khả năng ma quái khỏi tôi, nhưng Eragon không thể trả lại con người thật của tôi trong quá khứ, con người tôi trong tương lai, mà không tránh khỏi phá hủy con người tôi sẽ phải trở thành. Tôi là một quái nhân, không là trẻ con, chẳng là người lớn, mãi mãi bị đọa đày trong sự tách biệt. Các vị biết đó, tôi không mù. Tôi thấy các vị giật mình khi nghe tôi nói.
Nó lắc đầu:
- Không. Công nương đòi hỏi ở tôi quá nhiều. Tôi sẽ không tiếp tục như thế này vì quyền lợi của công nương, của Varden, của toàn thể Alagaesia, thậm chí cả của mẹ yêu quí của tôi, nếu bà còn sống đến hôm nay. Dù vì bất cứ điều gì cũng không đáng để tôi tiếp tục nữa. Tôi sẽ sống cho chính mình, như vậy tôi sẽ không bị giam hãm vào nỗi buồn khổ của kẻ khác. Không. Giải pháp duy nhất là để Eargon cố gắng sửa lại lỗi lầm.
Môi nó cong lên thành nụ cười tinh quái:
- Và...nếu công nương không đồng ý với tôi, nếu công nương vẫn cứ nghĩ tôi ngu ngốc và ích kỷ, thì xin công nương ráng nhớ rằng: tôi chỉ là đứa bé còn cuốn tã, chưa mừng sinh nhật năm thứ hai. Chỉ những người khờ dại mới mong một đứa trẻ con tự nguyện tử đạo cho những điều cao cả. Nhưng trẻ con hay không, tôi đã quyết định rồi, và công nương có nói gì cũng không làm tôi thay đổi. Về việc này, tôi cứng rắn như sắt vậy.
Nasuada cố thuyết phục, nhưng như Elva thề là cô không lay chuyển nổi nó. Sau cùng cô yêu cầu bà Angela, Eragon và Saphira cùng tham gia. Bà Angela từ chối, vì không thể nói gì hơn những gì Nasuada đã nói, và theo bà, quyết định của Elva là chuyện riêng của nó. Nó có quyền làm theo ý thích, đừng làm phiền nó như một bầy chim cà cưỡng quấy rầy con phượng hoàng nữa. Eragon cũng cùng quan niệm như bà Angela, nhưng nó đồng ý lên tiếng:
- Elva, anh không thể bảo em nên làm điều gì - chỉ em mới có thể quyết định - nhưng đừng bác bỏ yêu cầu của Nasuada tức khắc như vậy. Nasuada đang cố gắng cứu tất cả chúng ta khỏi sự tàn bạo của Galbatorix. Cô ấy cần sự hỗ trợ của chúng ta, nếu chúng ta có bất kỳ khả năng nào để đạt được thành công. Anh không thể biết được tương lai, nhưng anh tin tài năng của em là thứ vũ khí hoàn hảo nhất để chống lại Galbatorix. Vì em có thể đoán trước mọi cuộc tấn công của lão. Em có thể cho chúng ta biết phải phản công bằng cách nào. Và trên hết, em có khả năng cảm nhận nơi nào Galbatorix dễ bị tổn thương, điểm nào yếu nhất của lão, và chúng ta có thể làm gì để gây tổn hại cho lão.
- Ngài phải nói hay hơn nữa, kỵ sĩ, nếu muốn làm tôi thay đổi tư tưởng.
- Anh không muốn thay đổi ý kiến của em. Anh chỉ muốn tin chắc là em suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, chứ không quá hấp tấp.
Con bé đổi thế ngồi nhưng không trả lời.
Saphira hỏi: "Thật lòng em nghĩ gì, cô bé Trán Sáng?".
Giọng Elva nhẹ nhàng, không chút ác ý:
- Em nói thật lòng đó, Saphira. Ai nói gì thêm cũng vô ích.
Dù có phẫn nộ vì sự ngoan cố của Elva, Nasuada cũng không để lộ ra mặt. Cô nghiêm nghị nói:
- Elva, ta không đồng ý với sự chọn lựa của em, nhưng chúng ta sẽ làm theo lời đã hứa, vì rõ ràng là chúng ta đã không lay chuyển được em. Ta không thể trách em, vì ta không phải trải qua những gì em chịu đựng hàng ngày. Nếu ta ở vào địa vị của em, chắc ta cũng sẽ không làm khác được. Eragon, nếu anh có thể...
Tuân lệnh, Eragon quì xuống trước mặt Elva. Đôi mắt tím như tráng men của con bé nhìn như gắn vào mắt Eragon khi Eragon đặt bàn tay bé nhỏ vào lòng bàn tay to lớn của mình. Da con bé nóng hổi như đang lên cơn sốt.
Giọng run run, bà lão Greta hỏi:
- Có bị đau không, Khắc-tinh-của-Tà-thần?
- Có thể không đau. Nhưng tôi không biết chắc. Hóa giải thần chú là một kỹ xảo rất khó chính xác. Các pháp sư hiếm khi cố gắng thử làm chuyện này, vì e dè những thách thức nó gây ra.
Mặt rúm ró vì lo lắng, bà lão vỗ nhẹ đầu Elva, nói:
- Ôi! Can đảm lên, can đảm lên, quả mận của bà.
Dường như bà không quan tâm tới ánh mắt khó chịu của Elva đang chiếu thằng vào mình.
Eragon nói:
Elva, nghe anh đây. Có hai phương pháp giải bùa. Một dành cho pháp sư nào chỉ thuần túy niệm chú để đón nhận năng lực cung cấp cho phép thuật...
Bà Angela xen vào nói:
- Đó là phần ta luôn gặp khó khăn. Vì vậy ta chỉ dựa vào dược liệu, cây cối hay đồ vật đã chứa sẵn phép thuật hơn là các câu thần chú...
- Bà vui lòng...
- Xin lỗi. Tiếp tục đi.
Eragon lặp lại:
- Một là dành cho pháp sư tự mở tư tưởng của ông ta...
Angela lại xen vào:
- Hoặc bà ta...
- Bà vui lòng để tôi nói hết chứ?
- Xin lỗi.
- Ông ta mở tâm trí tới dòng năng lượng trong thân, đọc cổ ngữ, loại bỏ không chỉ những câu thần chú đã niệm, mà cả ý định ẩn sau những câu thần chú đó. Đây là phương pháp rất khó. Trừ khi pháp sư có ý định chính đáng, ông ta sẽ phải kết thúc thay đổi câu thần chú gốc. Rồi ông ta phải rút lại hai câu thần chú đã đan kết nhau. Phương pháp thứ hai là niệm chú làm mất tác dụng một cách trực tiếp vào những ảnh hưởng của câu thần chú gốc. Nó không loại bỏ hẳn câu thần chú gốc, nhưng làm cho nó trở thành vô hại. Nếu em cho phép, thì đây là phương pháp anh sẽ sử dụng.
Bà Angela lại lên tiếng:
- Giải pháp hay nhất. Nhưng ai có thể cung cấp liên tục một nguồn năng lượng cần thiết, để giữ câu thần chú hóa giải này? Và cũng phải đặt vấn đề: Phương pháp đặc biệt này có xảy ra chuyện gì nguy hiểm không?
Không rời mắt khỏi Elva, Eragon nắm chặt tay nó nói:
- Năng lượng sẽ lấy từ em. Không nhiều lắm đâu, tuy nhiên nó sẽ làm giảm sức chịu đựng của em. Em sẽ không bao giờ có thể chạy xa, hay vác một bó củi nhiều như những người không bị câu thần chú như thế đeo bám.
Elva nhướng mày hỏi:
- Sao ngài không thể cung cấp năng lượng cho tôi? Dù sao, ngài là người chịu trách nhiệm tình trạng khốn khổ này của tôi mà.
- Anh có thể, nhưng càng ở xa em, anh càng khó gửi năng lượng tới em. Nếu anh đi quá xa, thí dụ là một dặm, hay có thể hơn một chút, sự nỗ lực sẽ giết chết anh. Còn vấn đề có gì nguy hiểm xảy ra không? Sự nguy hiểm duy nhất là anh niệm thần chú không đúng cách và nó sẽ không ngăn chặn được tất cả câu chúc phúc của anh. Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ chỉ đơn giản đọc một câu thần chú hóa giải khác.
- Nếu vẫn thất bại?
Eragon ngập ngừng:
- Lúc đó anh sẽ nhờ vào phương pháp thứ nhất, Tuy nhiên, anh sẽ cố tránh sử dụng phương pháp đó. Chỉ còn cách này mới hoàn toàn thoát khỏi một câu thần chú, nhưng nếu nỗ lực đó bị sai hỏng - mà điều này rất có thể xảy ra - em sẽ còn khốn khổ hơn bây giờ.
Elva gật đầu:
- Tôi hiểu.
- Em cho phép anh tiến hành chứ?
Khi Elva cúi xuống lại, Eragon khép hờ đôi mắt, tập trung nội lực, bắt đầu đọc cổ ngữ. Mỗi câu thoát ra từ miệng nó đều nặng như búa đập. Nó thận trọng phát âm rõ ràng từng vần, từng âm thanh xa lạ với tiếng mẹ đẻ của nó, cố tránh thảm kịch rủi ro có thể xảy ra. Câu thần chú hóa giải hừng hực trong ký ức nó. Suốt nhiều giờ trên chặng đường trở lại từ Helrind, nó đã sáng tạo ra câu thần chú này, đã phải vật vã đau đớn, đấu tranh với bản thân để tìm tòi, chọn lựa, tất cả chỉ để có ngày chuộc lỗi đã gây đau khổ cho Elva. Trong khi Eragon đọc thần chú, Saphira chuyển nội lực sang ông anh kỵ sĩ để hỗ trợ, và sẵn sàng can thiệp nếu phát hiện tâm trí Eragon bị phân tán vì câu chú. Thần chú hóa giải rất dài và phức tạp, vì Eragon phải tìm kiếm mọi diễn giải hợp lý cho câu chúc phúc. Đúng năm phút sau, Eragon mới lẩm bẩm niệm những câu cuối cùng.
Trong yên lặng, mặt Elva đầy vẻ thất vọng. Nó nói:
- Tôi vẫn cảm nhận thấy họ.
Nasuada cúi xuống hỏi:
- Ai?
Công nương, anh ta, bà ấy, tất cả mọi người đang đau đớn. Sự thôi thúc bắt tôi giúp họ không còn nữa, nhưng những khổ đau của họ vẫn còn xuyên suốt qua tôi.
Nasuada quay nhìn Eragon:
- Eragon?
Nó nhíu mày trầm ngâm:
- Có thể tôi đã thiếu sót một điều gì. Cho tôi suy nghĩ một lúc, để sắp đặt một câu thần chú khác. Tôi thấy có vài khả năng có thể...
Eragon lo lắng vì câu thần chú hóa giải không đem lại kết quả như mong muốn. Hơn nữa, triển khai một câu thần chú đặc biệt, để ngăn chặn sự đau đớn mà Elva cảm thấy, khó hơn xóa bỏ toàn bộ lời chúc phúc nhiều. Chỉ một từ sai, một cấu trúc không đúng là nó có thể hủy hoại tinh thần đồng cảm của Elva, hoặc có thể ngăn chặn con bé mãi mãi không còn biết cách truyền đạt tư tưởng của chính mình nữa, và như vậy nếu bị thương nó cũng sẽ không nhận ra ngay.
Khi Eragon đang trao đổi và hỏi ý kiến Saphira, Elva bỗng bật nói:
- Không!
Eragon bối rối nhìn con bé. Một vẻ ngất ngây kì lạ toát ra từ Elva. Nó mỉm cười, những chiếc răng tròn như ngọc trai rạng ngời; mắt nó long lanh với niềm vui chiến thắng:
- Không, đừng cố thử nữa.
- Nhưng Elva, vì sao...
- Vì tôi không muốn bất cứ câu thần chú nào vào cơ thể nữa. Và vì tôi mới nhận ra là có thể làm ngơ những khổ đau của họ.
Nắm chặt tay ghế, nó run rẩy vì phấn khích:
- Không có sự thôi thúc bắt tôi phải giúp những kẻ đau đớn, tôi có thể làm ngơ những bất hạnh của họ, và như vậy tôi sẽ không bị bệnh hoạn, đau đớn nữa. Tôi có thể làm ngơ gã đàn ông bị cắt cụt chân, thây kệ mụ đàn bà bị bỏng tay. Tôi có thể làm ngơ tuốt tuột mà chẳng cảm thấy ân hận gì. Đúng là tôi không thể, hay chưa thể, ngăn chặn tất cả những khổ đau của chúng xâm nhập vào mình, nhưng... Ôi, thoải mái làm sao. Không còn những vết thương vì dao cắt, sưng tấy, trầy trụa, xương gãy nữa. Không còn phải lo lắng cho đám thanh niên đần độn. Không còn những thống khổ của những người vợ bị bỏ rơi, những gã chồng bị cắm sừng. Không còn ngàn ngàn vết thương nhức nhối của một cuộc chiến toàn diện. Không còn nỗi khiếp sợ xé lòng trước khi đi vào bóng tối vĩnh hằng.
Nước mắt ròng ròng trên má, nó bật lên một tràng cười lanh lảnh làm da đầu Eragon rần rần như kiến bò.
Saphira hỏi: "Chuyện điên rồ gì thế này? Sao lại chịu giam hãm trong cái đau của người khác, trong khi Eragon có thể giải thoát cho em?"
Mắt Elva sáng rực vẻ hân hoan đầy ám muội:
- Em sẽ không bao giờ trở thành một người bình thường được. Nếu phải là một người khác thường, hãy để cho sự khác thường đó tách riêng em ra. Chừng nào còn kiểm soát được quyền năng này, như bây giờ đây, Eragon, tôi không phản đối phải vác gánh nặng này, vì đó là do tôi quyết định, không vì sự thúc ép bởi phép thuật của ngài. Ha ha! Kể tử nay, tôi sẽ không còn phải chịu trách nhiệm với bất cứ ai, với bất cứ điều gì. Nếu giúp ai, đó là vì tôi muốn giúp. Nếu phục vụ Varden, đó là do lương tâm tôi mách bảo, chứ không vì do công nương yêu cầu đâu, Nasuada. Tôi sẽ làm điều tôi thích, và sẽ là nỗi bất hạnh cho kẻ nào chống đối tôi, vì tôi biết rõ mọi khổ đau của chúng, nên tôi sẽ không ngần ngại lợi dụng những khổ đau đó để thỏa mãn nguyện vọng của mình.
Bà vú Greta kêu lên:
- Elva! Đừng nói những điều ghê sợ đó. Con không hiểu mình đang nói gì đâu.
Con bé quay phắt lại, tóc nó bay ngược ra sau:
- A, phải rồi, tôi đã quên bà, bảo mẫu của tôi. Luôn luôn tận tụy, luôn luôn lo lắng cho tôi. Tôi rất biết ơn bà đã nhận nuôi sau khi mẹ tôi qua đời, và đã săn sóc tôi từ khi ở trong Farthen Dur, nhưng tôi không cần đến sự giúp đỡ của bà nữa. Tôi sẽ sống một mình, tự lo cho thân tôi, và sẽ không phải chịu ơn người nào nữa.
Bả lão khiếp đảm, đưa tay áo lên che miệng, đổ sụp xuống ghế.
Những gì Elva nói làm Eragon kinh hoàng. Nó nhất quyết sẽ không để cho con bé giữ lại khả năng đó, nếu Elva định lạm dụng chuyện này. Saphira cũng đồng ý, và với sự hiệp lực của cô rồng, Eragon phối hợp câu thần chú hóa giải mới với mấy câu trước, và mở miệng niệm.
Nhanh nhậy như một con rắn, Elva đưa tay bịt miệng Eragon. Nhà bạt rung bần bật khi Saphira gầm lên một tiếng. Với thính giác sắc bén, Eragon suýt bị điếc tai. Mọi người co rúm lại. Trừ Elva vẫn ép tay trên mặt Eragon. Saphira gầm gừ: "Buông tay ra, nhóc con."
Tiếng gầm của Saphira làm sáu vệ sĩ của Nasuada xông vào, tay lăm lăm vũ khí. Blodhgarm và các thần tiên chạy tới đứng hai bên vai Saphira, tấm bạt sau lều được cuốn lên, để họ có thể quan sát những gì đang xảy ra. Nasuada ngoắt tay. Toán Ó Đêm hạ thấp vũ khí, nhưng các thần tiên vẫn giữ nguyên tư thế, vũ khi của họ lấp lánh như nước đá.
Tuy nhiên cả sự huyên náo do nó gây ra và gươm đao tua tủa cũng không đủ làm Elva xao xuyến. Nó nhè nhẹ gõ tay lên đầu, lom lom nhìn Eragon như một con bọ hung khác thường nó vừa bắt gặp bò trên ghế. Rồi nó nhoẻn cười. Nụ cười ngoan ngoãn ngây thơ làm Eragon phải tự nhủ vì sao vẫn không thể tin nổi tính khí của con bé này.
Elva nhỏ nhẻ nói:
- Ngừng lại đi, Eragon. Nếu ngài niệm câu thần chú đó, ngài sẽ làm tôi đau đớn như lần trước ngài đã từng làm. Ngài đâu muốn điều đó. Vì mỗi đêm, khi nằm xuống ngủ, ngài sẽ lại nghĩ đến tôi, và ký ức sai lầm ngài đã phạm phải lại sẽ hành hạ ngài. Điều ngài định làm là tội ác đó, Eragon. Ngài là phán quan của thế giới sao? Ngài sẽ kết tội tôi phạm pháp, chỉ vì ngài không chấp thuận hành vi của tôi? Đó là cách cảm thấy vui thích được kiểm soát người khác để toại ý mình. Galbatorix sẽ chấp nhận cách đó.
Nó buông tay khỏi Eragon. Nhưng Eragon bối rối tời không nhúc nhích nổi. Elva đã đánh động tới tâm can nó. Nó không thốt được một lời phản đối, vì những câu hỏi và nhận xét của con bé cũng chính là những điều Eragon đã từng đặt ra với chính mình. Sự thấu hiểu nó của Elva làm nó lạnh buốt xương sống.
Elva nói tiếp:
- Dù sao tôi cũng rất biết ơn ngài hôm nay đã tới đây để sửa chữa sai lầm của mình, Eragon. Không phải ai cũng hiểu và dám đối đầu với khuyết điểm của mình. Tuy nhiên hôm nay ngài không ban cho tôi đặc ân nào hết. Ngài đã cố làm một việc thích hợp có thể, nhưng đó chỉ là hành động của một người đàng hoàng phải làm. Ngài không thể bồi thường những gì tôi đã phải chịu đựng. Vì vậy, lần tới gặp nhau, Eragon Khắc-tinh-của-Tà-thần, hãy coi tôi không là bạn, cũng chẳng là thù. Đối với ngài, tôi luôn ở giữa cảm xúc: ghét và thương. Tôi luôn sẵn sàng ghét, cũng như sẵn sàng thương. Hậu quả thế nào là do chính ngài quyết định... Saphira, chị đã cho tôi ngôi sao trên trán, và luôn luôn tử tế với tôi, tôi sẽ mãi mãi là bề tôi trung thành của chị.
Ngẩng cằm tới chiều cao tối đa một mét của nó, Elva nhìn khắp lượt, nói:
- Eragon, Saphira, Nasuada, Angela. Xin chúc một ngày tốt đẹp.
Nói xong, nó tiến ra cửa lều. Toán Ó Đêm tách hàng khi nó đi giữa họ để ra ngoài.
- Tôi đã tạo ra một quái vật gì thế này?
Hai Urgal trong đội Ó Đêm chạm tay lên đầu sừng. Eragon hiểu đó là cách chùng trừ tà. Quay lại Nasuada, nó nói:
- Xin lỗi. Hình như tôi chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn cho công nương... cho chúng ta.
Lặng lẽ như nước hồ thu, Nasuada vuốt ngay ngắn vạt áo, rồi trả lời:
- Không sao, Cuộc chơi chỉ hơi phức tạp hơn một chút thôi. Điều đó dường như càng làm chúng ta tiến gần Uru'baen và Galbatorix hơn.
Một lát sau, Eragon nghe một vật vút qua không khí tiến đến nó. Nhanh nhẹn như nó mà cũng không kịp tránh, một cái tát làm đầu nó xoay sang một bên, và lảo đảo người trên ghế. Xoay người, ngồi thẳng dậy, nó đưa tay trái đỡ cái tát thứ hai, tay phải sẵn sàng rút con dao săn dắt bên mình. Nhưng nó kinh ngạc thấy kẻ đánh nó là... Angela. Các thần tiên xúm quanh bà thấy bói, sẵn sàng ra tay. Mèo ma đứng dưới chân bà, răng vuốt đều nhe ra, lông dựng đứng.
Eragon nhăn mặt, liếm môi dưới bị rách, máu ấm và tanh trôi xuống cổ họng. Nó bực tức hỏi:
- Bà làm gì vậy?
Bà Angela giận dữ hất đầu:
- Bây giờ ta lại phải bỏ ra cả mười năm trời để dạy dỗ cho Elva biết cư xử sao cho phải phép! Đó không phải điều ta định làm trong một thập kỷ tới.
Eragon kêu lên:
- Dạy nó? Nó không để cho bà dạy đâu. Nó sẽ chặn đứng bà như đã ngăn cản cháu vậy.
- Hừ! Khác chứ. Nó không biết điều gì quấy nhiễu ta, cũng không biết điều gì có thể làm ta đau đớn. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên giữa ta và nó, ta đã phát hiện ra chuyện này.
Nasuada vội hỏi:
- Bà có thể cho chúng tôi biết câu thần chú đó không? Sau vụ ày, chúng tôi cần có một phương pháp bảo vệ khỏi Elva.
- Ta không thể.
Nói xong, bà ta cũng ra khỏi nhà bạt. Solembum ve vẩy đuôi, đi theo.
Các thần tiên tra kiếm, rút lui ra ngoài. Nasuada xoa xoa thái dương, lẩm bẩm:
- Phép thuật.
- Phép thuật.
Eragon đồng ý, rồi cả hai nhìn bà lão Greta quăng mình lên mặt đất vừa giật tóc, tát mặt, xé áo vừa than khóc.
- Ôi, cục cưng tội nghiệp của tôi! Tôi mất con cừu bé nhỏ dịu hiền rồi. Mất thật rồi! Một thân một mình, rồi chuyện gì sẽ xảy ra với nó đây. Ôi khốn khổ thân tôi! Bông hoa nhỏ dại của tôi xua đuổi tôi. Thật là một phần thưởng ê chề cho công lao tôi đã vất vả như một con nô lệ. Thế giới này sao tàn nhẫn thế, luôn lấy đi hạnh phúc của người ta. Quả mận của tôi. Bông hồng của tôi. Hạt đậu ngọt ngào xinh đẹp của tôi. Nó đi rồi. Mà chẳng có ai săn sóc nó... Khắc-tinh-của-Tà-thần ơi, ngài làm ơn trông chừng nó giúp tôi, được không?
Eragon nắm cánh tay bà lão, giúp bà đứng dậy, an ủi bà là nó và Saphira sẽ luôn trông chừng Elva. Saphira nói với Eragon: "Tất nhiên là phải trông chừng vì... nó mà lách con dao vào giữa sườn chúng ta là toi mạng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook