Ép Khô Nam Phụ
Quyển 1 - Chương 10: VƯỜN TRƯỜNG (9) Mộc Khanh Khanh thật sự không nhịn được cười ra tiếng









🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹

Mộc Khanh Khanh đến trước cửa phòng của Đường Kỳ Dung, vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cửa đã từ bên trong mở ra, hai người đều có chút trở tay không kịp, đều xấu hổ im lặng vài giây.

Lúc này Đường Kỳ Dung lại mở miệng trước, “Buổi sáng tốt lành, lão sư.”

Mộc Khanh Khanh thấy dáng vẻ bình tĩnh lễ phép này của hắn, áy náy trong lòng ngăn không được toát ra: “Chuyện là, tôi làm hai phần bữa sáng.”

Sau khi đưa bữa sáng cho Đường Kỳ Dung, nhìn vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Ngày hôm qua… là tôi không đúng, bản thân tôi đã… Trông gà hoá cuốc, xin lỗi…”

“Em không có để ở trong lòng, không sao đâu cô.” Bởi vì để ở trong lòng, là một chuyện khác.

Lại là loại lễ phép xa cách khách khí này. Nhưng Mộc Khanh Khanh lại không có lý do gì để nổi giận, chính cô đã đâm Đường Kỳ Dung một đao, chẳng lẽ còn phải yêu cầu Đường Kỳ Dung vờ như không có việc gì sao?

Mộc Khanh Khanh lòng mang áy náy và Đường Kỳ Dung biệt nữu* khó chịu cứ như vậy mà khách khách khí khí qua một tháng, ngoại trừ buổi sáng hôm đó, lúc sau hai người đều không nhắc lại chuyện xảy ra vào chiều hôm ấy nữa.

* (别扭):

Hai người luôn cùng nhau đến trường, hoặc có thể nói, là Mộc Khanh Khanh vẫn luôn tận chức tận trách đưa đón Đường Kỳ Dung.

Trong trường học hai người phối hợp cũng rất ăn ý, có Đường Kỳ Dung tận chức tận trách trợ giúp, công việc dạy học vốn nhẹ nhàng của Mộc Khanh Khanh càng trở nên đơn giản.

Hết thảy dường như đều phát triển theo chiều hướng tốt, ngoại trừ không khí giữa hai người luôn ngượng ngùng khách khí.

Giống như trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc và oán trách cô. Là bởi vì cô đã tùy hứng như vậy hay sao?

Trong một tháng bình tĩnh này nếu muốn nói đến có chuyện gì thay đổi, đại khái chính là Mộc Khanh Khanh dần dần không đưa cơm trưa cho Đường Kỳ Dung nữa, không phải cô không muốn tặng, mà là đến giữa trưa Đường Kỳ Dung càng giống như muốn đi nhà ăn hơn; có điều, sau mấy ngày cô dừng đưa cơm, Đường Kỳ Dung giống như cũng gặp chuyện sốt ruột gì đó, cả ngày lạnh mặt, càng không thèm nói chuyện với cô một câu.

Mỗi buổi sáng Đường Kỳ Dung mua bữa sáng cũng từ hai phần biến thành ba phần, hình như cô nghe thấy hắn nói muốn mang cho một bạn học nữ, cô đoán rằng, chắc là Đường Kỳ Dung yêu sớm, hơn nữa, đối tượng cũng không phải cô.

Ừ —— hiện tại suy đoán này đã được chứng thực.

Mộc Khanh Khanh nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Ôn Thành, chính diện bắt gặp nữ chính của mình bị một tên nam phụ pháo hôi đưa về nhà, Ôn Thành thân là nam chính trong lòng có bao nhiêu rét lạnh đây…

“Lão sư, trùng — hợp — thật — đấy!” Thanh âm quái khí của Đường Kỳ truyền đến, phá vỡ im lặng khi bốn người chạm mặt nhau.

“À, là tình cờ gặp nhau thôi… Đúng không? Ôn Thành?” Bị thanh âm hung tợn kia của Đường Kỳ Dung làm giật mình, không biết tại sao đột nhiên Mộc Khanh Khanh cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng vươn khủy tay chạm chạm Ôn Thành xin giúp đỡ.

Nhưng động tác này của cô dừng ở trong mắt Đường Kỳ Dung càng khiến lửa giận của hắn bốc cao, bắt đầu từ lúc hắn bước ra khỏi thang máy, cô cũng chỉ nhìn hắn một cái, sau đó không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Thành! Vậy mà hiện tại cô còn thân mật với Ôn Thành như vậy nữa chứ.

Cô ấy thích tên đàn ông già kia như vậy sao!

Sau khi thu được tín hiệu của Mộc Khanh Khanh truyền đến, Ôn Thành nhẹ giọng mở miệng, “Phải, chỉ là tình cờ thôi, vậy tôi và Khanh Khanh đi trước đây.” Hắn vẫn cong khóe môi, bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, đối với ánh mắt hung tợn của Đường Kỳ Dung vẫn cười dịu dàng như cũ.

: ũ

Bị giáo viên trong trường bắt gặp mình cùng một bạn học nam đi ra từ thang máy trong tiểu khu, loại nữ chính ngốc bạch ngọt này khẳng định là ngượng ngùng không thôi, nhưng Đường Kỳ Dung bên cạnh vẫn im lặng không nói, cô cũng chỉ có thể tươi cười nói: “Hẹn gặp lại lão sư! Hy vọng Ôn lão sư và bạn gái cuối tuần vui vẻ.” Cô cũng không quen biết Mộc Khanh Khanh, cũng không biết cô là lão sư trường mình.

Mộc Khanh Khanh nghe được nữ chính nói, đang muốn muốn phản bác hai chữ “Bạn gái” này đã bị Ôn Thành trực tiếp kéo vào thang máy.

Nữ chính thần kinh thô vẫn chưa phát hiện mình đã nói điều không nên nói, sau khi thấy Ôn lão sư lôi kéo mỹ nữ kia đi vào thang máy, vẫn ngọt ngào như cũ nhìn người từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu là Đường Kỳ Dung: “Học trưởng, người kia chính là Ôn lão sư anh vừa mới hỏi em đấy, có phải rất dịu dàng tuấn lãng hay không, thầy ấy với bạn gái thật xứng đôi ~”

“Cô mù rồi à!” Rốt cuộc Đường Kỳ Dung nâng ánh mắt vốn đang buông xuống lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ chính, hắn thật sự muốn khâu miệng cô ta lại, luôn không ngừng nói những lời khiến hắn buồn nôn.

“Học trưởng… Sao anh lại…” Nữ chính trợn to cặp mắt đã ánh nước kia lên, khuôn mặt tinh xảo kiều tiếu như hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu.

Nhưng Đường Kỳ Dung lại không có chút thương tiếc nào, trực tiếp ngắt lời cô ta, “Cút! Vốn dĩ cô không xứng đáng xuất hiện ở đây! Bẩn muốn chết! Cút ngay!”

Cô bé nào có thể chịu được mình bị người trong lòng đối xử như vậy? Cô không màn rụt rè theo dõi hắn về tận nơi ở, muốn mượn cớ nói cho hắn chuyện về Ôn lão sư để có thể ở chung với hắn một lát, nhưng kết quả nhận được chỉ có tiếng quát lớn đầy vô tình!

Hiện tại Đường Kỳ Dung không có một chút sức lực suy nghĩ đến tiểu tâm tư của nữ chính, hắn đang nghĩ lại liệu có phải mình đã làm sai cái gì rồi không?

Điều hắn muốn, không những không có được, ngược lại còn càng lúc càng xa.

Hắn không nói với cô tiếng nào đã đến nhà ăn ăn cơm, nghĩ rằng lão sư nhất định sẽ quan tâm hỏi hắn một câu, nhưng lão sư lại căn bản không thèm để ý, thậm chí không chuẩn bị cơm trưa cho mình nữa.

Hắn cố ý sáng nào cũng mua nhiều thêm một phần bữa sáng, còn làm bộ làm tịch nói muốn mang cho một nữ sinh, nhưng lão sư một chút cũng không thèm để ý hắn có yêu đương hay không.

Hắn chịu đựng sự khó chịu trong lòng, vừa tìm hiểu tin tức của Ôn Thành, cửa thang máy mở ra, lại để cho hắn thấy người hắn chán ghét và người hắn thích nhất cùng sóng vai mà đi.

Hắn giống như một tên hề vậy, diễn xuất một vở kịch không ai muốn xem.

Mỗi một lần nhìn thấy Ôn Thành và lão sư ở bên nhau, hắn đều phải hao hết tâm tư bịa đặt một lời nói dối cho chính mình, nhưng chỉ một giây tiếp theo, lời nói dối đã bị chọc thủng.

Đã thành nghiện, trốn không thoát.

“Ôn Thành, tại sao vừa rồi không cho tôi giải thích?” Đường Kỳ Dung nhất định đã hiểu lầm rồi…

“Cô sợ bị ai hiểu lầm sao?” Đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng của Ôn Thành đặt trên tay lái, quay đầu nhìn về phía Mộc Khanh Khanh vẫn luôn nhíu chặt mày bên cạnh.

“Sợ bị hai học sinh kia hiểu lầm.” Sợ nữ chính sẽ hiểu lầm, Ôn Thành sẽ từ bỏ đối tượng bạch bạch bạch của hắn; sợ Đường Kỳ Dung hiểu lầm, sau đó… Sau đó Đường Kỳ Dung sẽ từ bỏ mình?

“Cậu nhóc kia thích cô?” Rõ ràng là câu nghi vấn, Ôn Thành lại nói như một câu trần thuật.

“Sao có thể, cậu ấy… cậu ấy ghét tôi còn không kịp nữa là…” Nếu Đường Kỳ Dung thật sự thích cô, cô cũng không cần rối rắm không biết nên tiếp tục phát triển quan hệ của bọn họ như thế nào rồi.



“A. Vậy cô cảm thấy cô bé kia như thế nào?” Ôn Thành chỉ cười cười, không có phản bác, ngược lại nhắc tới nữ chính.

“Rất tốt.” Xác thật rất tốt, đứng chung một chỗ với Đường Kỳ Dung, quả thực có thể diễn một vở kịch thanh xuân vườn trường.

“Tôi rất yêu cô ấy.”

“A? À.” Nam chính yêu nữ chính, rất bình thường.

“Lần đầu tiên thấy cô ấy đã yêu cô ấy.”

“A? À.” Tiếc mục nhất kiến chung tình rập khuôn.

“Tôi còn rất muốn "thượng" cô ấy.”

“A? À.” Nam chính muốn "thượng" nữ chính, hết sức bình thường.

“Tôi đang suy nghĩ có nên hạ thuốc cô ấy hay không.”

“A? À.” Cho nên nói, thì ra nguyên thế giới vẫn có logic, là nam chính hạ thuốc nữ chính? Cô chỉ có thể tỏ vẻ “Ha ha”…

“Cậu nhóc kia thật ra cũng không tệ, có điều cô vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Ừ…”

Đường Kỳ Dung tốt thế nào cô có thể cảm nhận được, mặc dù trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc đối với cô, nhưng hắn đơn giản và thuần khiết, vẫn khiến cô có thể dễ dàng cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp.

Mỗi buổi sáng đều có thể “đúng lúc” mở cửa kém cô vài giây, một lần hai lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng mỗi một lần đều như thế, vậy chỉ có thể là hắn đang đợi cô.

Mỗi lần mua bữa sáng đều hợp khẩu vị của cô, cũng không biết hắn làm thế nào biết được sở thích của cô nữa.

Buổi chiều sau khi tan học, hắn chưa bao giờ để cô chờ lâu, giáo viên vừa ra khỏi lớp thì hắn đã vội vàng chạy tới rồi, sau khi tiến vào trong tầm mắt cô lại luôn giả vờ khí định thần nhàn đi bộ tới, nhưng tiếng hít thở có chút rối loạn đã khiến lớp ngụy trang của hắn bại lộ.

Còn có…

Thời gian Đường Kỳ Dung đơn phương chiến tranh lạnh với cô đã qua hơn một tháng. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại một chút, Mộc Khanh Khanh thật sự là không nhịn được cười ra tiếng.

Mộc Khanh Khanh hoàn toàn chỉ nhớ rõ nửa câu đầu của Ôn Thành, nửa câu sau lại quên sạch không còn một mảnh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^

:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương