Ép Hôn Chỉ Có Thể Là Anh
Chương 34: Bận nào bằng việc tới thăm mẹ vợ

Sở Mạc hai mắt lấp lánh nhìn dáng vẻ uỷ khuất của Đồng Ngữ Lam, hơn ai hết, anh thừa hiểu cảm giác sợ mất đi người thân là như thế nào. Bởi vì, hai người anh trân trọng nhất trên cõi đời đều đã lần lượt rời anh mà đi, không bao giờ quay trở lại nữa.

Đọng lại nơi khoé mi anh một nét đượm sầu, trong lòng anh nhói lên từng cơn đau đớn, cổ họng trực trào cơn đắng chát nghẹn ngào.

“Trên đời này có những thứ nhìn vào cứ tưởng là hoàn mỹ nhưng thực ra lại rỗng tếch. Cái vỏ bọc bên ngoài chẳng qua chỉ là lớp cắt che đậy đi bao nhiêu nỗi đau trong quá khứ, còn thâm tâm thế nào đâu ai biết được. Có thể với nhiều người lớp áo hào nhoáng thế gia tài phiệt là hữu ích, nhưng đối với anh nó cũng giống như là một con dao hai lưỡi, nó có thể khiến anh được người người tôn sùng, nhưng ngược lại nó cũng có khả năng giết chết anh.”

Chớp mi một cái, Sở Mạc lắng đọng bao nghẹn ngào vào tận trong đáy lòng, chầm chậm hồi tưởng về một đoạn hồi ức của quá khứ.

Tình yêu giữa ba và mẹ Sở Mạc vốn chênh lệch về tất cả mọi thứ. Trong khi ba anh là công tử hào hoa, thế kiệt xuất chúng, tài năng hơn người, thì mẹ anh lại xuất thân trong một gia đình bán buôn nhỏ lẻ, lại ăn cơm trước kẻng, khiến cả gia đình nhà chồng đều hắt hủi, khinh miệt. Cuộc sống ở Sở gia vốn không dễ dàng, mẹ anh lại tình cờ phát hiện ra Sở Thung ngoại tình, kể từ đó tâm tình trở nên u uất sinh bệnh, rồi qua đời. Hã???? tìm đọc t????a????g chí????h ở { ????RuM???? RUYE????.???????? }

Ngày để tang mẹ, chỉ có hai anh em anh khóc ròng, còn ba anh lại hoan ái với người phụ nữ kia ngay trên chiếc giường mẹ từng nằm. Tại khoảnh khắc đó, anh đã thấu hận ba tới tận tim gan, nếu ba quan tâm mẹ nhiều hơn một chút, không cho phép người phụ nữ kia bước vào cuộc đời mình, có khi nào mọi chuyện sẽ khác rồi hay không?

Đồng Ngữ Lam vừa ngẩng mặt liền bắt gặp dáng vẻ uỷ khuất của Sở Mạc, mi tâm cô liền nhíu chặt, chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt anh.

“Có phải anh lại nhớ tới chuyện của mẹ mình không?”

Cô ngập ngừng trong giây lát, khẽ thở dài một hơi, rồi cũng ấp úng nói thành câu. Sở dĩ, tính tò mò vốn đã khiến cô cảm giác khó chịu, phải ôm một cục nghi hoặc lại càng khó chịu hơn, vì thế, cô đành lôi hết tất thảy dũng khí mà mình đương có ra để đặt câu hỏi.

“Ừm… Có lẽ suốt đời này anh sẽ không quên.”

Sở Mạc đáp lại ánh mắt Đồng Ngữ Lam, giây phút chạm tới đôi mắt lấp lánh như sao đêm ấy, lòng anh vụt qua cảm giác an tâm hơn một chút.

“Di chứng sợ mưa của anh cũng vì thế mà có.”

Đôi mày Đồng Ngữ Lam nhướng lên cao, giống như vừa sực nhớ ra điều gì đó, từ tận đáy lòng cô trồi lên cảm giác thương xót vô cùng. Thì ra không phải cứ sống trong nhung lụa là sung sướng, giờ đây cô mới biết những chuyện anh từng trải qua chấn động tới nhường nào.



“Phải… Ngày hôm đó mưa rất lớn, thời tiết rất lạnh, chỉ có anh trai và anh côi cút bên di ảnh của mẹ, thời gian đó anh lại thường xuyên gặp ác mộng, dẫn đến chướng ngại tâm lý.”

Giọng nói của Sở Mạc trầm tĩnh như nước, nhưng tận cõi lòng anh lại cuồn cuồn tựa mặt sóng miên man. Mỗi khi nhắc tới những tháng ngày tối thui ấy, anh lại cảm thấy sởn vai gáy.

Từ sâu trong đôi mắt anh cô nhận ra sự cô đơn choàng ngập, có lẽ sau khi mất đi người thân nhất, ai cũng sẽ cảm thấy giống như anh lúc này.

“Ngớ người ra đó làm gì, mau ăn đi rồi tới bệnh viện thăm mẹ.”

Nhận thấy sự ngờ nghệch trên nét mặt Đồng Ngữ Lam, Sở Mạc liền cười khan một tiếng nhè nhẹ, thong thả nâng ly nước lên, uống một ngụm nhỏ, cất chất giọng héo hon như tiếng đàn loạn nhịp. Thực ra, lòng anh bâng quơ một mớ hỗn độn, nhưng, lại không muốn để ai nhìn thấu.

Sở Mạc trước nay rất ít khi dốc lòng tâm sự với bất cứ ai, cũng bởi anh không muốn nhìn thấy nhất là ánh mắt thương hại, đối với anh, thương hại cũng là một loại tổn thương tàn hình có khả năng giết chết tâm can người đối diện.

“Nếu anh bận thì không cần phải tới đâu!”

Đồng Ngữ Lam hai mắt loé sáng, phản xạ theo bản năng.

“Bận nào bằng việc tới thăm mẹ vợ… hửm…”

Thanh âm kéo dài, ngân nga ở cuối câu, giống như vô tình, lại như cố ý, ánh mắt Sở Mạc trở nên cao thâm, dáng vẻ lạnh lùng thường nhật nhanh chóng được thiết lập trở lại.

Tâm tình Đồng Ngữ Lam trở nên nhiễu loạn, một phần vì những lời mập mờ của Sở Mạc, một phần vì suy nghĩ thoáng vụt qua về nụ hôn tối qua mà chính bản thân cô cũng không thể nào phân biệt được là thật hay là mơ.

“Tuỳ anh.”

Tủm tỉm cười cười, Đồng Ngữ Lam vu vơ thốt lên, nhưng, lại nghiễm nhiên không để ý tới việc Sở Mạc cực kì không thích cụm từ ấy.

Sắc mặt Sở Mạc nhanh chóng tối sầm lại, đường cong lông mày chuyển động nhanh dần đều biến thành một đường thẳng tắp, ánh mắt anh tràn ngập khí lạnh, tựa hồ có khả năng đóng băng toàn thân cô lại.



Đồng Ngữ Lam bị doạ cho sợ, miệng cong lên một nụ cười đầy miễn cưỡng, trầm giọng giải thích. “Ý em là anh có thể tới bất cứ lúc nào.”

Sự căng thẳng dần dần biến mất, đọng lại nơi đáy mắt anh một tia nhu tình thấp thoáng, mặc dù không được rõ nét nhưng đó là giây phút hiếm hoi tâm tình trên mặt anh trở nên thoải mái.

Bệnh viện sớm mai đậm đặc ánh nắng thu dìu dịu, dọc sân vườn tán cây ngả vàng, đung đưa nhẹ theo từng cơn gió, lác đác vài chiếc lá rơi xuống đất.

Đồng Ngữ Lam kéo rèm cửa sổ phòng bệnh lên, tình cờ bắt gặp khoảnh khắc tán lá rơi xuống, hai mắt cô long lanh như sương mai, tĩnh động chiêm ngưỡng thời khắc ấy, đôi môi hoa đào khẽ mỉm cười nhè nhẹ. Nắng giọi vào gương mặt thuần mỹ như pho tượng của cô, đọng lại nơi đáy mắt cô một tia lấp lánh mị hoặc.

Sở Mạc đứng đằng sau đưa mắt tới nhìn, lấp lánh không rời, đọng lại nơi khoé mi anh một tia ấm áp tràn ngập. Dường như, chỉ cần nơi nào có cô, thì nơi ấy trở nên tuyệt sắc trong đôi mắt anh.

Từ Di Linh lặng lẽ quan sát biểu tình của hai đứa trẻ, gương mặt nhăn nhúm bỗng trở nên xán lạn, là người từng trải, bà đương nhiên có thể nhận ra tình cảm mà Sở Mạc dành cho Đồng Ngữ Lam, tuy không mê như điếu đổ nhưng cũng thuộc hạng chân tình.

“Con rể Sở, ngồi xuống đi.”

Sở Mạc nhanh nhẹn bước tới, ngăn cản Từ Di Linh ngồi dậy.

“Mẹ cứ để con tự nhiên.”

Đúng lúc ấy, Đồng Ngữ Lam liền quay lại, hai mắt cô lấp lánh, mỉm cười nhẹ nhàng. “Mẹ cứ mặc kệ anh ấy đi, lớn tướng như thế rồi cũng biết tìm chỗ để ngồi chứ!”

“Cái con bé này? Lớn rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả.” Ánh mắt sắc lẹm Từ Di Linh liếc sang phía Đồng Ngữ Lam, một giây sau đó, liền biến sắc nhẹ nhàng chuyển về phía Sở Mạc. “Con đừng để ý.”

“Không sao.” Sở Mạc trầm tĩnh lắc đầu, trong lòng loé lên ý cười. “Mẹ cảm thấy sức khoẻ như thế nào rồi?”

“Khoẻ hơn nhiều rồi.” Từ Di Linh cố hé lên nụ cười nhẹ, hai mắt sáng choang chăm chăm nhìn gương mặt tuấn duật của Sở Mạc, càng ngày càng ưng ý đứa con rể trước mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương