Ép Hôn Chỉ Có Thể Là Anh
-
21: Anh Quá Đáng Lắm Anh Biết Không
Bốn mắt nhìn nhau, không chớp không rời, đọng lại nhiều thứ cảm xúc hỗn tạp trong lòng.
Thời gian và không gian như chững lại tại khoảnh khắc đó.
Tưởng chừng khoảng cách giữa họ đã được thu hẹp gần thêm một bước, nhưng thực ra vẫn cách xa hàng ngàn dặm, dường như những mối hiểu nhầm đang dần ăn sâu trong máu thịt, không cách nào có thể hoá giải.
Chỉ là Đồng Ngữ Lam thực sự không hiểu, vì sao mỗi lần nhắc đến tiền Sở Mạc lại nhạy cảm đến như thế?
Đối với một người hàng ngày sống trên một đống tiền giống như anh thì làm sao hiểu được cảm giác phải chật vật kiếm từng đồng từng cắc cực khổ tới như thế nào!
Mi tâm Sở Mạc nhiu lại, hai mắt anh trừng lớn nhìn thẳng vào đôi con ngươi chứa đầy uất ức của cô, ẩn duật một tia xót xa, nhưng cũng không kém phần khinh miệt, anh thật sự không hiểu đâu mới đích thực là con người Đồng Ngữ Lam?
Ngây thơ đơn thuần hay cáo già chín đuôi?
“Sở Mạc… Anh quá đáng lắm, anh biết không?”
Mặc dù anh không trực tiếp nói ra hết lòng mình nhưng cô phần nào có thể hiểu được suy nghĩ của anh thông qua ánh mắt sắc lạnh kia.
Người ta thường nói: đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Muốn biết người đối diện đang định làm gì và nghĩ gì thì chỉ cần thông qua đôi mắt của người ấy.
Liếc ánh mắt tuyệt vọng nhìn Sở Mạc một lần sau cuối, Đồng Ngữ Lam vội vã rời khỏi căn phòng chứa đầy những tổn thương kia, không một chút do dự, không một cái ngoái đầu, cô cũng chẳng muốn hi vọng gì ở anh thêm nữa.
Bước chân của cô rất nhanh, rất vội, lách người nép vào bên góc khuất cạnh thang máy, dựa lưng sau tường, ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, ngăn dòng nước mắt chảy ra.
Đôi mắt cô hoe hoe đỏ, lồng ngực nặng trĩu giống như mang vác một tản đá vạn cân trên lưng.
Bao nhiêu uất ức bấy lâu nay trong cô đột nhiên vỡ oà, cô cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình, nhiều năm như vậy rồi, có biết bao nhiêu kẻ khinh miệt, nhưng cô chưa từng cảm thấy uất ức giống như bây giờ, cô cũng không hiểu vì sao mỗi lần nghe Sở Mạc nhục mạ là lòng cô sẽ trở nên đau nhói, không cách gì khống chế cảm xúc của bản thân.
Cánh cửa thang máy đột nhiên mở ra, Âu Dương Vũ liền bị giật mình khi vô tình chạm mắt tới dáng vẻ uỷ khuất của Đồng Ngữ Lam, chững lại vài giây, anh ta liền chậm rãi bước tới gần cô.
“Ngữ Lam, sao thế?”
Đồng Ngữ Lam giật mình, quẹt vội giọi lệ đọng lại nơi bờ mi hoen sầu, mép môi vểnh lên nụ cười đầy miễn cưỡng.
“Không sao.”
“Có phải ai làm khó gì cô không?” Giọng nói trầm ấm vang lên, nhẹ nhàng bay vào tai Đồng Ngữ Lam.
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng nhìn cô, khiến cô cảm nhận được vài phần an ủi.
“Không có.” Cô vừa lắc đầu vừa mỉm cười.
“Anh trông tôi giống hạng người dễ bị bắt nạt lắm sao?!”
“Hai người làm gì thế hả?” Sở Mạc đương định đuổi theo Đồng Ngữ Lam, đồng lúc bắt gặp cảnh chuyện trò ríu rít giữa cô và Âu Dương Vũ, trong lòng anh nổi lên cơn cuồng nộ vô biên.
Ánh mắt anh sắc nhọn nhìn cô, trong đáy mắt ẩn duật một tia thống hận cực lớn.
Anh nhìn cô, cái nhìn đầy quỷ dị, dường như muốn nhìn thấu vào linh hồn của cô vậy.
“Sở thiếu phu nhân bây giờ còn muốn mồi chài luôn cả bạn thân của tôi luôn… hửm?”
Thanh âm như tiếng đàn réo rắt, khiến người nghe cảm thấy chói tai, ẩn duật đằng sau đôi con ngươi đen huyền là một tia thống hận nồng đậm, cô không hiểu, thật sự không hiểu, anh vì sao lại thống hận cô?
“Sở Mạc, cậu đang nói cái quái gì thế hả?” Âu Dương Vũ xấn tới kéo tay Sở Mạc.
“Đừng lấy chuyện của quá khứ áp đặt lên hiện tại, như thế không công bằng.”
“Làm sao mới công bằng? Chờ hai người công khai ngoại tình à?” Sở Mạc nhếch lên nụ cười buốt giá, khuôn mặt trong thoáng chốc trở nên đen thui, cả người bất giác toát lên luồng khí hàn đậm đặc, có khả năng đóng băng người đối diện lại.
“Cậu có biết mình đang nói gì không hả?” Âu Dương Vũ cau mày, hung hăng đẩy Sở Mạc một cái, nét mặt xám xịt như bầu trời sắp chuyển giông, trong mắt thoáng qua tia tức giận.
“Cậu có thể đối xử với tôi như thế nào cũng được, nhưng không được phép hạ thấp nhân phẩm của tôi.”
“Hai người có dám khẳng định là không có gian díu gì với nhau hay không?” Cổ họng Sở Mạc trồi lên cảm giác chua xót, hành động như thế anh cũng chẳng hề thấy dễ chịu một chút nào, vừa nơm nớp lo sợ sự thật sẽ giống như là anh nghĩ, vừa lo rằng bản thân sẽ phản ứng thái quá làm cô tổn thương.
Nhưng sự thật là cô đã bị tổn thương, trái tim cô tựa như bị anh bóp vụn, đau thắt từng cơn, cô cười khổ lên thành tiếng, dõng dạc nói lớn: “Sở Mạc… tôi nói cho anh biết, kể cả trên đời này không còn đàn ông thì tôi cũng sẽ không có hứng thú với bạn thân của anh đâu! Tôi thực sự không hiểu, là anh đang không tin tưởng tôi với anh Vũ hay là anh không tin tưởng chính mình.
Rõ ràng người chọn tôi để kết hôn là anh, người chọn anh Vũ làm bạn là anh, vậy tại sao, người nghi ngờ hai chúng tôi cũng là anh?”
Sở Mạc cố kiềm chế mớ hỗn độn trong lòng lại, quắt ánh mắt run lẩy bẩy nhìn đôi con ngươi ướt đẫm của Đồng Ngữ Lam, lồng ngực trái co thắt lại từng cơn đau đớn, trong đáy mắt lập loè ánh lửa tiếc nuối, rõ ràng anh không muốn đâm nhát dao kia vào người cô, nhưng tại sao vẫn làm?
“Tôi…”
Anh còn chưa kịp nói ra thành câu thì cô đã xoay lưng đi khuất, không ngoái đầu, cũng chẳng muốn để ý tới lời anh nữa.
Dường như lòng cô đã nguội lạnh như tro tàn, bao nhiêu hi vọng về người đàn ông ấy đều vụt tắt.
Âu Dương Vũ kích động túm lấy cổ áo Sở Mạc, trừng mắt nói lớn: “Cô ấy không phải là Tô Tuệ San, tôi cũng chẳng phải là Cao Chừng, cậu đừng lấy quá khứ áp đặt lên hiện tại nữa, chúng tôi không đáng phải chịu.”
Lời nói của Âu Dương Vũ giống như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Sở Mạc, khiến anh thanh tỉnh, là anh đã quá đặt nặng quá khứ ư?
Cả người anh bị Âu Dương Vũ ném văng ra xa, lưng chạm tường, chếnh choáng trong không gian.
Đôi con ngươi anh chợt loé sáng, hình ảnh Tô Tuệ San và Cao Chừng nắm tay nhau công khai trước mặt khiến anh không thể nào quên.
Sau này anh mới biết thì ra Cao Chừng chịu làm bạn với anh suốt ba năm đại học là bởi vì Tô Tuệ San, mà cô ấy sau nhiều lần kháng cự tình cảm của anh ta đến cuối cùng vẫn không thể chối từ cơ hội được bước chân vào giới showbit, một bước trở thành gà cưng của tập đoàn giải trí Cao Thị, đành lòng phản bội anh để đến với anh ta.
Kì lạ thay, người bị phản bội thường phải nhận lấy một nhát dao đau đớn nhất, vì vậy rất khó để nguôi ngoai đi chuyện cũ, vết thương có thể lành nhưng vẫn để lại sẹo, mỗi lần anh cúi xuống nhìn vết sẹo thì lòng lại trồi lên cảm giác tái tê..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook