Ép Gả Vợ Hiền
Chương 6: Trợ giúp

“Vị Thiếu soái mặt lạnh này luôn hờ hững với những giai lệ danh viện, bây giờ đột nhiên ôm em chạy đến bệnh viện, em nói xem bên ngoài sẽ đồn cái gì? Em đó, cũng không cẩn thận suy nghĩ xem, đại thiếu này dễ dàng chọc vào sao?”

Hứa Mỹ Thần đau lòng em gái, cũng lo lắng lực sát thương to lớn của loại chuyện xấu này.

“……”

Không thể ngờ được mọi chuyện lại ầm ĩ đến mức này, Hứa Lương Thần không nói nổi một câu biện giải cho mình, câm nín như ăn phải hoàng liên, trong lòng buồn bực lại phẫn hận. Nếu không phải tự mình trải qua, cô thật sự sẽ không kìm chế được nghi ngờ ngay cả chuyện mình bị thương cũng là do Đoàn Dịch Kiệt cố ý gây ra.

Chẳng lẽ vì ép mình đồng ý yêu cầu của anh ta, nên anh ta mặc kệ đống tin đồn đó sao?

Suy nghĩ một lúc lâu sau đó thở dài, Hứa Lương Thần rất bất đắc dĩ nói: “Chị cả, những tin đồn đó nói thế nào?”

Hứa Mỹ Thần cắt quả táo thành miếng nhỏ, lấy cây tăm chọc đưa cho em gái, có chút ậm ờ nói: “Còn có thể nói như thế nào? Hồng nhan tri kỷ của Thiếu soái mặt lạnh xuất hiện, nghe nói là vị hôn thê…v..v.., có vài lời truyền lại thái quá…… Lương Thần, gặp phải chuyện xấu này, em và David về sau phải làm sao?”

Sự tình có chút nghiêm trọng. Hơn nữa nghe qua, rất có khả năng là Đoàn Dịch Kiệt đổ thêm dầu vào lửa, anh ta hoặc là người bên cạnh anh ta không nói, truyền thông làm sao có thể biết đến “Vị hôn thê”?

Nghĩ đến người đàn ông mặt lạnh như sương kia, Hứa Lương Thần rất đau đầu, cô yếu ớt thở dài: “Chị cả, mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu……”

Vì thế cô nói cho chị hơn một nửa chuyện giữa mình và Đoàn Dịch Kiệt, đương nhiên không có nói đến nguyên nhân bị thương, cảm thấy nguyên nhân này thật sự rất khó nói, ngay cả với chính chị cả của mình Hứa Lương Thần cũng không nói nên lời.

Nghe xong lời em gái nói, Hứa Mỹ Thần trợn mắt há hốc mồm: “Cái gì? Anh ta nói…… Vị hôn thê?! Còn nói không liên quan đến kết hôn, có ý gì? Về sau em phải làm sao?……”

Hứa Lương Thần có chút mệt mỏi: “Chuyện xảy ra đột ngột, cũng không biết Đoàn đại thiếu này đột nhiên bị thần kinh hay sao, hơn nữa trăm phương ngàn kế…… Nhưng em không đồng ý.”

Chuyện Đoàn phủ đã quyết, có đồng ý hay không dân chúng như chúng ta có thể quyết định được sao? Hứa Mỹ Thần nửa là khổ sở nửa là lo lắng nhìn em gái. Chồng cô là người trong quan trường, hiểu biết của cô đối với Phủ Đại Soái đương nhiên thực tế và sâu sắc hơn Hứa Lương Thần vừa mới về nước nhiều.

“Nếu vị Thiếu soái này thật sự nhìn trúng em vì sao không đồng ý? Ba chị em đều xuất thân từ nhà họ Hứa cũng từng là quan lại thế gia, đáng tiếc sớm xuống dốc; Anh họ xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đại gia đình thực náo nhiệt, nhưng so với Soái phủ hào môn đứng thứ nhất thứ hai Trung Quốc này vẫn là một trời một vực. Gả vào gia đình như thế tuy rằng vất vả, nhưng cũng là bay lên đầu cành…… David không tệ, nhưng dù sao cũng là người nước ngoài……” Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Mỹ Thần khẽ nói.

Nhưng nghe em gái nói thì dường như không phải như vậy. Vị Thiếu soái này rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ để Lương Thần không danh không phận theo anh ta? Danh không chính ngôn không thuận, về sau sẽ rất nguy hiểm…… Kỳ lạ là, đã là “Vị hôn thê” giấu mặt, tại sao Phủ Đại Soái lại dễ dàng để tin tức truyền thông và phố phường đồn đại ồn ào như vậy?

“Chị cả, Chị…… sao có thể nói như vậy? Tình yêu hôn nhân không phải lưỡng tình tương duyệt sao? Anh ta nhìn trúng, thì em phải đồng ý sao?……”

Hứa Lương Thần nhìn chị cả tương đối là đau đầu, lần này trở về phát hiện chị cả thay đổi rất nhiều. Hồn nhiên năm xưa đã trở nên lõi đời, giấc mộng xưa kia sớm thành tro, hơn nữa còn thuần thục chơi mạt chược cùng phu nhân cách vách, có thêm rất nhiều hương vị thế tục…… Chỉ có đối với mình vẫn quan tâm cẩn thận.

Đối với chị cả quen thuộc lại có chút xa lạ, trong lòng Hứa Lương Thần thương tiếc, chỉ vì lớn hơn mấy tuổi mà phải “Trưởng tỷ như mẹ”. Thay mình và em ba chắn vô số mưa gió, xem ra cuộc sống hôn nhân hai năm qua cũng không quá hài hòa? Không muốn làm cho chị cả lo lắng, vì thế Hứa Lương Thần hạ giọng làm nũng: “…… Em còn chưa vừa ý anh ta đâu……”

David tuy rằng là người nước ngoài, nhưng anh ấy là bạn học, hiểu biết cũng sâu sắc, hơn nữa bởi vì cô học thành về nước, anh liền chủ động xin «Tạp chí địa lý quốc gia» đến Trung Quốc…… Biết người không ra nước ngoài du học như chị cả luôn có chút để ý người nước ngoài, Hứa Lương Thần chỉ âm thầm nghĩ trong lòng chứ không mở miệng giải thích.

Mỹ Thần thấy em gái không hoàn toàn tán thành lời mình, đột nhiên cũng không biết nói gì hơn. Tình yêu hôn nhân thật sự là chuyện mình không làm chủ được. Em gái nói lưỡng tình tương duyệt đương nhiên cũng có lý, giống như cô, lúc trước cũng vì yêu mới lấy? Ai ngờ mới mẻ qua đi, người đàn ông đó bởi vì nhà gái không có thế lực giúp mình mà oán hận, khiến ngay cả cô cũng nản lòng khổ sở. Tuy rằng cô có thể hiểu, đàn ông ở ngoài không dễ dàng, nhưng là, aizz……

Trong phòng bệnh đột nhiên im lặng, Lương Thần ăn xong quả táo, thấy chị cả có chút ngẩn người, liền cười cười kéo tay Mỹ Thần vừa định làm nũng điều chỉnh không khí lại nghe thấy ngoài cửa có người nói: “Nghe nói có khách đến thăm, vị này là đại tiểu thư?”

Đúng là Thiếu soái mặt lạnh Đoàn Dịch Kiệt.

Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt không còn lạnh lẽo sắc bén, còn mang theo chút lo lắng nhìn hai chị em.

Theo tư liệu xem, hai chị em đều kế thừa vẻ đẹp của mẹ. So với Hứa Lương Thần trẻ trung quyến rũ, đoan trang tao nhã mang phong độ của người trí thức, vị chị cả này hơn chút thuỳ mị của thiếu phụ. Chẳng qua tính tình có khác biệt, xem ra trong Thượng Hải ‘cười nghèo không cười xướng’ [1] này vị Hứa nhị tiểu thư là người không trèo cao khinh nghèo hiếm có, coi như có khí khái, lựa chọn của anh càng nhìn càng thấy chính xác.

Hứa Mỹ Thần lần đầu tiên mặt đối mặt với vị đại thiếu mặt lạnh trong truyền thuyết này, đứng lên gật đầu cười cười. Cảm xúc thương em gái nhà mình chiếm thượng phong nên thật sự không nói nổi lời khách sáo khen tặng nào, đành phải im lặng.

“Đại tiểu thư mời ngồi, không cần khách khí.”

Khóe môi Đoàn Dịch Kiệt khẽ nhếch lên, đi đến trước giường hơi xoay người nhìn Hứa Lương Thần: “Bác sĩ nói khôi phục không tệ, trong phủ phái người đưa đồ ăn tới có hợp khẩu vị không? Muốn ăn cái gì cứ nói cho bọn họ.”

Đúng là giọng điệu quan tâm hiếm thấy.

[1] Cười nghèo không cười xướng : Phê bình mặt ngoài hiện tượng vô dụng, mà không tố giác mặt dơ bẩn hơn ẩn sâu bên trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương