Eo Thon Nhỏ
Chương 64

Editor: Trà Đá.

Lục Trì cõng Đường Nhân đến phòng y tế trường đại học.

Dọc theo đường đi có rất nhiều người nhìn hai người họ, nhất là khi thấy hai người mặc đồ lính, nên biết chắc hai người họ là sinh viên năm nhất.

Tân sinh viên mà thân mật như vậy thì chắc là cặp nhau từ lúc cao trung rồi.

Trong phòng y tế chỉ có một vị bác sĩ nam đang trực, thấy hai người vào thì hỏi: "Đau chỗ nào sao?"

Lục Trì khẽ nhíu mày đặt Đường Nhân lên giường bệnh, mở miệng nói: "Chân bị phồng rộp."

Bác sĩ gật gật đầu: "Để tôi kiểm tra một chút."

Anh ta để bút xuống, mới đi được vài bước thì nghe Lục Trì nói: "Xin lỗi ở đây có bác sĩ nữ nào không?"

Bị hỏi bất ngờ như vậy khiến bác sĩ nam khó chịu: "Nè chàng trai, bác sĩ nam thì làm sao?"

Đường Nhân kéo kéo tay anh: "Lục Trì."

Lục Trì không lên tiếng, ngược lại chỉ vào một bác sĩ nữ đang tươi cười đi vào.

Bác sĩ nữ không nhịn được cười: "Hèn gì đến giờ cậu vẫn ế, người ta không muốn cậu chạm vào bạn gái người ta đó."

Cô ta khoát khoát tay: "Để tôi xem một chút, cậu đi viết báo cáo đi."

Tâm tình bác sĩ nam không vui, hung hăng trừng Lục Trì một cái.

Lục Trì yên lặng thừa nhận, mặt mày khinh khỉnh.

Nữ bác sĩ ngồi xổm xuống kiểm tra: "Tập quân sự cực khổ quá, nếu không chịu nổi có thể xin phép nghỉ, không cần chịu đựng."

Hàng năm đến thời gian học quân sự đều như vậy, hai ngày qua cũng có rất nhiều sinh viên bị phồng rộp chân đến phòng y tế.

Bác sĩ thoa cồn lên vết phồng, dùng kim nhẹ nhàng chích bể từng bóng nước.

Lục Trì hỏi nhỏ vào tai cô: "Đau không?"

Bác sĩ thính tai nghe thấy, nhịn không được trêu chọc: "Chỉ chích bể bong bóng nước thôi mà đau cái gì, bạn trai lo lắng cho người yêu quá hen."

Cô ta gặp qua không ít cặp đôi, nhưng đôi này thật sự hiếm thấy.

Lục Trì cũng không ngờ lại bị nghe thấy, có chút lúng túng.

Đương Nhân khẽ cười, nhéo nhéo lỗ tai đang đỏ lên của anh, nói: "Người ta hâm mộ thôi mà."

Nữ bác sĩ không phủ nhận, nói: "Xong rồi, tôi đưa em thuốc chống viêm, mỗi buổi tối nhớ ngâm chân lau chùi sạch sẽ, mấy ngày nữa sẽ hết."

Cô ta đứng lên, cười nói: "Thôi được rồi, thanh toán trước đi, sau đó có thể cõng bạn gái về."

Đường Nhân cũng nói với theo: "Đi về, đi về thôi."

Lục Trì ngồi xổm xuống nhìn vài lần, hiện tại lòng bàn chân và lưng bàn chân cực kỳ đối lập, khiến anh không đành lòng nhìn thẳng.

Anh cau mày ra ngoài thanh toán.

Sau khi quay trở lại, anh mang giày vào cho cô: "Đi thôi."

Đường Nhân ngoan ngoãn nằm sấp lên lưng anh, hai chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện.

Lúc ra khỏi phòng y tế, xung quanh không có một bóng người, cô rướn cổ, tiến sát gần bên tai anh nói: "Trì Trì nhà mình đúng là bạn trai tốt."

Thật ra cô còn muốn cắn lên tai anh nữa, nhưng lại sợ người khác thấy.

Lục Trì không lên tiếng, nhưng ngũ quan trên khuôn mặt anh trở nên sinh động hơn, khóe môi anh hơi cong.

Bên tai anh hơi nóng. Rốt cuộc Đường Nhân ăn cơm ở ký túc xá.

Lục Trì mang thức ăn đến cho cô, nhất quyết không cho cô xuống giường.

Trên thực tế thì dì quản lý không phê duyệt cho nam sinh vào, cho dù bộ dáng xinh xắn cũng vô dụng, nếu không phải vì kiểm tra Đường Nhân không thể đi được, nên dì quản lý mới quyết định cho anh vào.

Nhưng Lục Trì chỉ có thể đi vào trong vòng mười phút rồi phải ra ngoài ngay.

Đợi sau khi cô ăn uống dọn dẹp xong xuôi, thì những người khác trong phòng mới lảo đảo trở về.

Mối quan hệ giữa Đường Nhân và hai người còn lại trong phòng cũng không quá thân thiết, chỉ xã giao hỏi một câu thì cô cũng thuận miệng đáp lại một câu.

Một lúc sau, Triệu Nhạc về phòng, thấy cô đang ngồi trên giường ôm ipad xem phim, hỏi: "Sao rồi? Chân không nghiêm trọng chứ?"

Đường Nhân cười cười: "Không sao, chỉ bị nổi bong bóng nước, bác sĩ khều ra hết rồi."

Triệu Nhạc gật gật đầu, ngồi phịch xuống ghế: "Mệt chết mất thôi! Nếu ngày mai trời râm mát thì tốt, mấy nay trời nắng nóng, tớ thoa bao nhiêu kem chống nắng vẫn đen như thường."

Triệu Nhạc ngồi yên không động đậy, nhớ lại những tiếng nói bàn tán về Đường Nhân của mấy nữ sinh cùng lớp ban nãy. "Người đâu may mắn dữ, bạn trai nghe lời răm rắp, không nói tiếng nào tự nguyện cõng đi, trời ơi tớ cũng muốn kiếm bạn trai."

"Lần trước tớ có lướt diễn đàn, nghe nói hai người họ là bạn học cùng cao trung, chưa tốt nghiệp đã ở chung một chỗ rồi, cho nên mới tình cảm thế kia."

"Nói thì nói vậy thôi, chứ nói chuyện lâu dài thì chưa chắc, trong trường đại học có nhiều bạn gái xinh đẹp thời thượng, khó tránh khỏi bị cám dỗ."

"Không phải tớ trù ếm gì đâu, nhưng cái này là thật đấy, bạn tớ lúc cao trung cũng có bạn trai chung trường, học hai trường đại học khác thành phố, rốt cuộc người bạn trai lại đi dòm ngó các cô gái khác ở chung trường đại học."

Triệu Nhạc kể lại cũng là vì lo lắng, dù sao Lục Trì trông đẹp trai như vậy, nhìn mấy nữ sinh cùng lớp thì biết, chưa gì đã có mấy người chộn rộn.

Mặc dù hai người chỉ mới làm bạn cùng phòng hơn một tuần lễ, nhưng nhìn bạn cùng phòng sau này bị đào tường cũng không thoải mái.

Đường Nhân nhéo nhéo cái má phúng phính của Triệu Nhạc: "Không một ai có thể cướp cậu ấy khỏi tay tớ."

Cô tin tưởng Lục Trì, bởi vì hai người đã có khoảng thời gian chung đụng ở cao trung, cho nên cô cực kỳ tin anh.

Triệu Nhạc ngẩn người. Một lát sau, cô ta hoàn hồn: "F*ck! Đường Nhân, cậu tự tin nói câu đó luôn á! Tớ thích! Cậu hiểu rõ bác sĩ nhà cậu sao?"

Đường Nhân tắt ipad, gật gật đầu: "Đương nhiên."

Lúc cao trung cô bày ra bao nhiêu chuyện, Lục Trì đương nhiên biết cô là kiểu người gì.

Triệu Nhạc nhịn không được, hỏi: "Tớ coi Weibo có thấy bạn học cùng trường cậu nói cậu rất to gan, là cậu theo đuổi người ta trước hả?"

Mặt mày Đường Nhân cong cong: "Đúng vậy."

Nếu như lúc trước không to gan, thì sao có thể ở chung một chỗ với Lục Trì, nhắc đến đây, thì có lẽ Lục Trì bị cô dạy hư, thầy giám thị chắc chắn cảm thấy may mắn khi bọn họ đã tốt nghiệp rồi.

Triệu Nhạc nhìn cô, suy nghĩ lại thì mới cảm thấy bộ dáng của Lục Trì hợp lý.

Trong mắt Lục Trì chỉ có một mình Đường Nhân, Triệu Nhạc chỉ mới nói được một câu với anh.

Ít nói nhưng hành động nhiều.

Sau khi kỳ quân sự kết thúc, thì chưa được bao lâu đã đến ngày hội câu lạc bộ.

Mới sáng sớm, ở trong khuôn viên trường đại học đã có không ít các câu lạc bộ chiếm đóng, nhiệt tình giới thiệu về câu lạc bộ của mình.

Một hàng dài các câu lạc bộ kéo dài đến sân thể dục.

Sân thể dục ở cổng Tây, trường đại học cực kỳ hoành tráng, không chỉ có sân bóng chuyền, còn có cả bàn chơi bóng bàn, tận cùng bên trong là sân bóng rổ, tối nào ở đây cũng có rất nhiều sinh viên đến luyện tập.

"Học muội, bọn anh ở câu lạc bộ anime, năm nay có tiệc chào đón thành viên mới nữa, trông em xinh đẹp thế kia sao không vào thử xem sao?"

"Tham gia câu lạc bộ truyền thống có thể biết được cảm giác khi mặc quần áo truyền thống, còn có cả áo cánh và trang sức, mỗi tuần sẽ có chương trình học trà nghệ và làm trăm cài."

"..."

Đường Nhân dạo quanh một vòng, không cảm thấy một chút hứng thú nào.

Nhưng trường đại học bắt buộc tham gia một đến hai câu lạc bộ, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả tốt nghiệp sau này.

Lục Trì cũng không có hứng thú, hai người đều đi không có mục đích.

Đường Nhân chỉ chỉ về phía câu lạc bộ truyền thống, nói: "Hay cậu qua bên kia mặc thử quần áo ngày xưa thử xem, à nhớ cầm theo cây quạt nữa."

Lục Trì nhìn theo: "Không."

Đường Nhân cười ha ha: "Chọc cậu thôi. Hay cậu tham gia hội học sinh đi, dù sao có quyền thế vẫn hơn."

Lục Trì vẫn nói: "Không."

Bên cạnh có một nam sinh đang phát tờ giới thiệu, thấy Đường Nhân thì ánh mắt sáng rực, chạy lại kéo cô: "Học muội có muốn tham quan không?"

Lục Trì ở bên cạnh thấy rõ ràng.

Chưa đợi cô trả lời, thì Đường Nhân đã bị anh kéo sang một bên, rời xa vị trí mới đứng.

Ban đầu Đường Nhân còn chưa nhận thức được, nhưng sau khi quay đầu lại thì thấy học trưởng kia đang trợn mắt há miệng kinh ngạc.

Kể từ sau khi lên đại học, Lục Trì càng không thích cô thân mật với nam sinh khác, đặc biệt là người xa lạ.

Bạn học trong lớp thì không sao, lúc cô ở căn tin bị nam sinh lạ đến xin ID Wechat, Lục Trì lập tức khó chịu ra mặt, còn khó chịu trong lòng nữa.

Nếu không phải Đường Nhân hiểu rõ anh, thì chỉ sợ đến chết anh cũng không nói.

Mặc dù như thế, nhưng Lục Trì chưa bao giờ can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của cô, cùng lắm thì anh chỉ nhíu mày không thích, chứ không can thiệp vào, cô rất thích điểm này của anh.

Đi được một lúc, thì hai mắt Đường Nhân sáng lên.

Câu lạc bộ bóng rổ!

Lục Trì đương nhiên cũng nhìn ra được: "Muốn qua đó sao?"

Anh còn nhớ như in lúc mới chuyển tới trường tư nhân Gia Thủy chưa được bao lâu, thì đã thấy Đường Ngân chơi bóng rổ ở sân trường, trông cô cực kỳ xinh đẹp tự tin.

Đương nhiên, khi đó cô đang chơi bóng rổ với người khác, khiến trong lòng anh không thoải mái.

Đường Nhân gật đầu, cười hì hì nói: "Muốn muốn. Trường đại học có phân chia đội nam nữ riêng, cậu không cần lo lắng."

"..." Mặt Lục Trì không chút thay đổi, giả vờ như không nghe thấy cô nói gì.

Hai người mau chóng đến câu lạc bộ bóng rổ, bọn họ đang chóng lều sắp xếp bàn ghế bên cạnh sân bóng rổ.

Câu lạc bộ bóng rổ chiêu mộ đầy nam sinh, cho nên người vây xung quanh cũng khá nhiều.

Bên trong lều có một nam một nữ đang ngồi nói chuyện.

Nam sinh nói: "Trương Viện, cậu đừng có hy vọng năm nay có nữ sinh tham gia. Cậu không biết bây giờ con gái được chiều chuộng quen rồi, học bóng rổ chi cho mệt, bóng bàn đã chơi chưa mà tính đền bóng rổ."

Lời nam sinh nói là sự thật.

Đội bóng rổ trường đại học chia làm hai đội nam và đội nữ, hằng năm chiêu mộ được kha khá nhân vật mới xuất sắc cho đội bóng rổ nam, còn bên bóng rổ nữ thì hầu như đều đi năn nỉ người khác.

Trong khi đội nam có ba đội, được kiểm soát và tập luyện cực kỳ nghiêm khắc, thì đội nữ chỉ có một đội, có thể thấy rõ được sự chênh lệch rất lớn.

Khi thi đấu chỉ đưa đội nam mạnh nhất trong ba đội ra trận, còn lại chỉ luyện tập trong trường đại học.

Trương Viện chống cằm, nhìn các nữ sinh đang thẳng tiến đến câu lạc bộ bên cạnh, thở dài.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến buổi thi đấu hữu nghị với trường đại học lân cận, nhất định phải chiêu mộ được người mới bổ sung ghế trống.

Trương Viện ban đầu là đội phó, học tỷ năm ba lên năm bốn, bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp và đi thực tập bận rộn, nên tự động rút lui, cho nên cô ta trở thành đội trưởng.

Đội bóng rổ nữ đã có ít người rồi, bây giờ lại càng hâm hiu hơn.

Mặc dù chỉ là thi đấu giao hữu, nhưng ai ai cũng muốn thắng, không vì trường học, thì cũng vì chính mình, không thắng thật sự khiến người ta tức giận.

Đang nghĩ ngợi thì trước mặt xuất hiện hai bóng người.

"Ồ." Trương Viện không nghĩ tới lại là học muội này.

Lần trước cô ta lén nhìn trộm hai người họ trên máy bay, kết quả còn bị chính chủ phát hiện ra, nghĩ lại thấy bối rối ghê.

Nam sinh bên trong mắt nhìn Lục Trì, vội vàng nói: "Xin lỗi, đội bóng rổ nam đã đủ người rồi."

Quá nhiều nam sinh đăng ký vào đội bóng rổ nam.

Nhìn sơ sơ thấy mặt mày trằng trẻo, yếu ớt, không biết kỹ thuật bóng rổ tới đâu đây, mà bây giờ cũng đủ người tham gia rồi.

Người lại người đi cùng trông rất xinh đẹp.

Nam sinh nhìn Đường Nhân, cười nói: "Học muội, em cũng thích bóng rổ hả? Cho anh xin Wechat đi, sau này có trận đấu anh sẽ thông báo cho.

Dạo này con gái thích bóng rổ cũng không nhiều.

Đường Nhân còn chưa mở miệng, Lục Trì đã mở miệng: "Không có Wechat."

Qua mấy giây, anh còn bổ sung thêm: "Không cần thông báo."

Đường Nhân phản ứng kịp thời, nói theo: "Không cần đâu học trưởng, khi nào có trận đấu thì em và bạn trai sẽ đến ủng hộ."

Lục Trì theo sát gật gật đầu, khẳng định vị trí bản thân.

Trương Viện cảm thấy buồn cười với phản ứng của Lục Trì, thấp giọng châm chọc nam sinh đang sững sờ kia: "Bạn trai của người ta ở bên cạnh mà dám xin Wechat hả."

Nam sinh ê chề ngồi xuống ghế, thở dài.

Cái bàn khá cao, Đường Nhân lặng lẽ nắm chặt tay Lục Trì dưới bàn, mặt mày hớn hở: "Đội bóng rổ nữ còn nhận người không ạ?"

Trương Viện không thể tin, đứng lên: "Em muốn vào câu lạc bộ bóng rổ hả?"

Đường Nhân gật đầu: "Nữ sinh không được ạ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương