Em Vốn Đã Là Của Tôi, Chạy Làm Gì Cho Mệt
-
Chương 26
Hôm nay là đến lượt Liễu và Vũ vào bếp. Vũ thì không nói làm gì, nhưng Liễu mới là cả vấn đề. Ngoại trừ thái đồ ăn thì cô không thể làm được một cái gì nên hồn cả. Ăn đồ của Liễu chỉ sợ có ngày hồn bay về phương xa.
-Em cứ để anh làm...
-Không, hôm nay em nhất định sẽ làm một bữa ra trò.
Vũ thở dài. Cô em gái cưng của anh lúc nào cũng vậy, vô cùng cứng đầu. Bất cứ khoản nào đều có thể mạnh miệng mà thách thức người khác, chỉ riêng khoản nấu ăn... Chắc là thách thức giết người bằng đồ ăn!
-Vậy em đi lấy thịt bò Kobe, rau mùi và rượu vang. Mua sao cho cả đại gia đình nhà mình dùng. Hôm nay anh làm bít tết. Lúc về mà không thấy anh thì cứ sơ chế thịt và rau, rồi thái lát thịt. Làm 3/4 số thịt thôi, còn lại để làm đồ nhắm rượu. Nhớ thịt là thịt lưng, rau là rau tươi.
-Sao nhiều vậy?
-Đừng quên thằng người yêu của Volve và cả Volve nữa. Thêm luôn gia đình họ Gia nữa.
-Đã hiểu.
Liễu lơ mơ chạy sang khu đông lạnh lấy thịt. Sau đó, qua nông trại lấy rau.
"Còn rượu vang. Mà nhà có 1 chai rồi mà."
Vậy là xong. Cô cũng không ngờ đi lấy đồ trong khuôn viên biệt thự nhà mà cũng phải mang xe máy ra chạy. Hu hu, buồn đời.
Về đến nhà bếp thì Vũ không thấy mặt. Liễu nhớ lại lời dặn, đem rửa rau, rồi rửa thịt. Sau đó, cô chia thịt ra hai phần, phần nhỏ để vào túi hút chân không cất vào tủ lạnh, còn lại thì thái mỏng ra.
Đúng lúc xong thì Vũ về.
-Anh lấy gì đấy?
-Dầu ô-liu, sốt phô mai, sốt rượu vang đỏ, khoai tây, cà rốt và vang Merlot. Dầu ô-liu hết nên anh cấp tốc chạy sang nhà Khắc xin.
-Sao không để em lấy?
-Anh rảnh tay thôi.
Liễu hào hứng nhìn Vũ nấu ăn. Vũ rất giỏi trong khoản nữ công gia chánh, nhìn anh nấu ăn cũng như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
-Áp chảo à?
-Tất nhiên. Lấy cho anh dầu ô-liu. Cả muối và tiêu nữa.
Vũ hơi dừng tay một chút. Anh có vẻ đang suy nghĩ.
-Em thích để độ chín nào?
-Medium rare.
-Đúng ý anh rồi. Nhưng có vẻ mấy người kia thích để rare hơn.
-Để medium rare là hợp nhất.
-Được rồi, cảm ơn em. Ra kia làm khoai tây chiên và khoai nghiền đi. Làm khoai nghiền nhiều một chút. Người lớn không thích đồ dầu mỡ đâu. Rảnh tay thì làm cà rốt.
-Vâng.
Liễu không nói gì thêm, chăm chú làm. Khoai tây nghiền và khoai tây chiên thì dễ rồi, làm một lúc là xong. Cà rốt cũng dễ dàng, nên tầm 1 tiếng là Liễu xong hết tất cả. Quay sang chỗ Vũ thì thấy anh cũng sắp xong. Vũ không thèm nhìn cô, miệng ra lệnh như đúng rồi:
-Đổ sốt ra bát riêng, mỗi loại là 9 bát. Đổ thành hình cỏ me đất. Riêng bát của cái cặp đến-chết-cũng-không-rời thì để...
-Trái tim tan vỡ.
-Đồng ý.
Các con ta "ngoan" quá mà!
...
Cuối cùng cũng xong. Thịt được Vũ trang trí rất tỉ mỉ thành hình bông hoa hồng. Cũng may là Liễu thái lát rất đều.
-Giờ thì bảo quản gia cho người ra ra thôi. Nhớ để thêm cái bình hoa.
-Đã rõ!
Liễu vội vàng đi tới phòng quản gia. Vũ tất tả chạy ra gara lấy xe máy sang biệt thự họ Gia mời gia đình.
-Hẹn 10 phút nữa nhé!
-Nhớ rồi.
Khắc và Vũ đi lướt qua nhau, đập tay một tiếng rồi chạy đi. Hai cưng nhà tui hợp cạ quá mà!
Liễu và Vũ chạm mặt nhau ở gara. Hai người cười thành tiếng.
-Anh rối tóc lên kìa!
-Em rối tóc lên kìa!
Hai anh em ngẩn ra một lúc, rồi đưa tay vuốt lại tóc cho nhau.
-Đi thay quần áo thôi.
-OK!
...
Đúng 7 giờ tối, gia đình Khắc có mặt. Truyền thống là vậy, trước khi ăn phải mời nhau miếng nước chè. Khắc chồn chân, chạy lên phòng Liễu và Vũ.
-Ái chà, kim đồng ngọc nữ hôm nay mặc đẹp quá nhỉ! Vũ thì... CẢ CÂY ĐEN LUÔN???
-Mày khác gì? Cả người trắng như lòng trắng trứng gà luộc!
Khắc giận, đỏ bừng mặt. Công nhận là anh "trắng" thật. Cả thân một bộ vest trắng tinh, nổi bật vô cùng là mái tóc đen, đôi mắt sáng và bông hồng đỏ cài trước ngực. Trông sẽ thật lịch lãm bao nhiêu nếu như Khắc không cầm con dao định phi vào Vũ. Đừng hỏi ta sao nó có dao, nó là sát thủ mà.
Vũ mặc một bộ vest đen, giày cũng đen. May mà có quả đầu nâu nâu và làn da trắng, chứ không thì Khắc tưởng Vũ vừa đổ cả thùng hắc ín lên người mất.
Liễu thì mặc chiếc váy bó, ôm trọn cơ thể mảnh mai. Mái tóc dài được búi lên cầu kì, cộng thêm chiếc khăn choàng là bơ-phẹt!
Trong lúc ăn, hai gia đình trò chuyện rất rôm rả. Mẹ Gia cứ liên tục moi móc các khuyết điểm của Khắc trong cách cầm dao. Vũ không thua kém gì, liên tục kể đầy đủ thông tin mà Liễu đã từng "hạ độc" gần sặc cơm, bất tỉnh nhân sự. Cặp vợ chồng mới cưới thì liên tục làm phiền tới Liễu và Vũ, vì cái tội nước sốt là trái tim tan vỡ.
Khắc và Liễu chỉ biết nhìn nhau, thở dài bất lực. Khổ quá mà!!!
-Có vẻ chúng ta là kiếp nạn rồi!
-Chắc chắn luôn.
Liễu lại nhìn sang bên cặp vợ chồng trẻ bên kia. Họ cầm dao, vẽ tên cô lên nước sốt, và... dùng thìa đập bẹp cái tên.
"F#ck!"
-Em cứ để anh làm...
-Không, hôm nay em nhất định sẽ làm một bữa ra trò.
Vũ thở dài. Cô em gái cưng của anh lúc nào cũng vậy, vô cùng cứng đầu. Bất cứ khoản nào đều có thể mạnh miệng mà thách thức người khác, chỉ riêng khoản nấu ăn... Chắc là thách thức giết người bằng đồ ăn!
-Vậy em đi lấy thịt bò Kobe, rau mùi và rượu vang. Mua sao cho cả đại gia đình nhà mình dùng. Hôm nay anh làm bít tết. Lúc về mà không thấy anh thì cứ sơ chế thịt và rau, rồi thái lát thịt. Làm 3/4 số thịt thôi, còn lại để làm đồ nhắm rượu. Nhớ thịt là thịt lưng, rau là rau tươi.
-Sao nhiều vậy?
-Đừng quên thằng người yêu của Volve và cả Volve nữa. Thêm luôn gia đình họ Gia nữa.
-Đã hiểu.
Liễu lơ mơ chạy sang khu đông lạnh lấy thịt. Sau đó, qua nông trại lấy rau.
"Còn rượu vang. Mà nhà có 1 chai rồi mà."
Vậy là xong. Cô cũng không ngờ đi lấy đồ trong khuôn viên biệt thự nhà mà cũng phải mang xe máy ra chạy. Hu hu, buồn đời.
Về đến nhà bếp thì Vũ không thấy mặt. Liễu nhớ lại lời dặn, đem rửa rau, rồi rửa thịt. Sau đó, cô chia thịt ra hai phần, phần nhỏ để vào túi hút chân không cất vào tủ lạnh, còn lại thì thái mỏng ra.
Đúng lúc xong thì Vũ về.
-Anh lấy gì đấy?
-Dầu ô-liu, sốt phô mai, sốt rượu vang đỏ, khoai tây, cà rốt và vang Merlot. Dầu ô-liu hết nên anh cấp tốc chạy sang nhà Khắc xin.
-Sao không để em lấy?
-Anh rảnh tay thôi.
Liễu hào hứng nhìn Vũ nấu ăn. Vũ rất giỏi trong khoản nữ công gia chánh, nhìn anh nấu ăn cũng như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
-Áp chảo à?
-Tất nhiên. Lấy cho anh dầu ô-liu. Cả muối và tiêu nữa.
Vũ hơi dừng tay một chút. Anh có vẻ đang suy nghĩ.
-Em thích để độ chín nào?
-Medium rare.
-Đúng ý anh rồi. Nhưng có vẻ mấy người kia thích để rare hơn.
-Để medium rare là hợp nhất.
-Được rồi, cảm ơn em. Ra kia làm khoai tây chiên và khoai nghiền đi. Làm khoai nghiền nhiều một chút. Người lớn không thích đồ dầu mỡ đâu. Rảnh tay thì làm cà rốt.
-Vâng.
Liễu không nói gì thêm, chăm chú làm. Khoai tây nghiền và khoai tây chiên thì dễ rồi, làm một lúc là xong. Cà rốt cũng dễ dàng, nên tầm 1 tiếng là Liễu xong hết tất cả. Quay sang chỗ Vũ thì thấy anh cũng sắp xong. Vũ không thèm nhìn cô, miệng ra lệnh như đúng rồi:
-Đổ sốt ra bát riêng, mỗi loại là 9 bát. Đổ thành hình cỏ me đất. Riêng bát của cái cặp đến-chết-cũng-không-rời thì để...
-Trái tim tan vỡ.
-Đồng ý.
Các con ta "ngoan" quá mà!
...
Cuối cùng cũng xong. Thịt được Vũ trang trí rất tỉ mỉ thành hình bông hoa hồng. Cũng may là Liễu thái lát rất đều.
-Giờ thì bảo quản gia cho người ra ra thôi. Nhớ để thêm cái bình hoa.
-Đã rõ!
Liễu vội vàng đi tới phòng quản gia. Vũ tất tả chạy ra gara lấy xe máy sang biệt thự họ Gia mời gia đình.
-Hẹn 10 phút nữa nhé!
-Nhớ rồi.
Khắc và Vũ đi lướt qua nhau, đập tay một tiếng rồi chạy đi. Hai cưng nhà tui hợp cạ quá mà!
Liễu và Vũ chạm mặt nhau ở gara. Hai người cười thành tiếng.
-Anh rối tóc lên kìa!
-Em rối tóc lên kìa!
Hai anh em ngẩn ra một lúc, rồi đưa tay vuốt lại tóc cho nhau.
-Đi thay quần áo thôi.
-OK!
...
Đúng 7 giờ tối, gia đình Khắc có mặt. Truyền thống là vậy, trước khi ăn phải mời nhau miếng nước chè. Khắc chồn chân, chạy lên phòng Liễu và Vũ.
-Ái chà, kim đồng ngọc nữ hôm nay mặc đẹp quá nhỉ! Vũ thì... CẢ CÂY ĐEN LUÔN???
-Mày khác gì? Cả người trắng như lòng trắng trứng gà luộc!
Khắc giận, đỏ bừng mặt. Công nhận là anh "trắng" thật. Cả thân một bộ vest trắng tinh, nổi bật vô cùng là mái tóc đen, đôi mắt sáng và bông hồng đỏ cài trước ngực. Trông sẽ thật lịch lãm bao nhiêu nếu như Khắc không cầm con dao định phi vào Vũ. Đừng hỏi ta sao nó có dao, nó là sát thủ mà.
Vũ mặc một bộ vest đen, giày cũng đen. May mà có quả đầu nâu nâu và làn da trắng, chứ không thì Khắc tưởng Vũ vừa đổ cả thùng hắc ín lên người mất.
Liễu thì mặc chiếc váy bó, ôm trọn cơ thể mảnh mai. Mái tóc dài được búi lên cầu kì, cộng thêm chiếc khăn choàng là bơ-phẹt!
Trong lúc ăn, hai gia đình trò chuyện rất rôm rả. Mẹ Gia cứ liên tục moi móc các khuyết điểm của Khắc trong cách cầm dao. Vũ không thua kém gì, liên tục kể đầy đủ thông tin mà Liễu đã từng "hạ độc" gần sặc cơm, bất tỉnh nhân sự. Cặp vợ chồng mới cưới thì liên tục làm phiền tới Liễu và Vũ, vì cái tội nước sốt là trái tim tan vỡ.
Khắc và Liễu chỉ biết nhìn nhau, thở dài bất lực. Khổ quá mà!!!
-Có vẻ chúng ta là kiếp nạn rồi!
-Chắc chắn luôn.
Liễu lại nhìn sang bên cặp vợ chồng trẻ bên kia. Họ cầm dao, vẽ tên cô lên nước sốt, và... dùng thìa đập bẹp cái tên.
"F#ck!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook