Em Và Anh - Lục Xu
-
Chương 9: Không hiểu?
Lúc Cố Y Phán mười bốn tuổi, Giang Dật Phàm không ngủ cùng cô nữa, mặc cho cô khóc lóc ầm ĩ không ngừng, anh vẫn kiên trì như trước, hơn nữa ngay cả người lớn cũng không nói giúp cô, cô không rõ đó là vì sao.
Hôm ấy trời mưa to sấm chớp đùng đùng, cô lại chạy đến phòng anh. Giang Dật Phàm đã nói, buổi tối hai người không thể ngủ cùng nhau, cô đã lớn, phải biết là nam nữ khác nhau.
“Vì sao không thể ngủ cùng anh chứ?” Cô không hiểu.
“Bởi vì chúng ta không phải là trẻ con nữa.” Anh trả lời như thế.
“Nhưng bố mẹ đều ngủ cùng nhau mà, sau này em sẽ lấy anh, chúng ta cũng có thể ngủ cùng nhau.”
Giang Dật Phàm không giảng đạo lý với cô nữa, nếu cô cố chấp ở trong phòng anh không đi, vậy anh sẽ lựa chọn ngủ dưới nền, để cô ngủ trên giường. Cô kiên trì như vậy được mấy ngày, cuối cùng từ bỏ, bởi vì mùa đông, anh ngủ trên ván giường sẽ rất lạnh, mà anh không thích nhất là bật lò sưởi.
Bắt đầu từ lúc cô mười bốn tuổi, rốt cuộc cô không thể như ý nguyện ngủ cùng anh nữa.
Rất nhiều lúc, cô không hiểu được anh.
Hồi nhỏ anh đến rất nhiều lớp huấn luyện, nhưng anh không vui, cô từng uyển chuyển hỏi chú Giang và dì Giang, nếu anh đã không thích, vì sao còn bắt anh đi học. Câu trả lời của chú Giang và dì Giang làm cô rất kinh ngạc, hai người họ chưa bao giờ bắt ép anh học thứ này thứ nọ, tất cả đều là bản thân anh yêu cầu, thậm chí họ chưa bao giờ tạo gánh nặng gì cho anh, dù anh không ưu tú thì anh vẫn sẽ là đứa con trai tốt của họ.
Vì thế Cố Y Phán cũng không hiểu rốt cuộc Giang Dật Phàm nghĩ gì.
“Vì sao phải học những thứ đó chứ?” Cô khó hiểu, hơn nữa khó hiểu rất nhiều năm.
Bởi vì Giang Dật Phàm càng ngày càng bận, bắt đầu từ cấp hai, cuối tuần hoặc ngày nghỉ anh đều có lịch học thứ gì đó cố định, mấy thứ đó hoàn toàn trái ngược nhau, liên quan tới nhiều phương diện, mà bình thường ở trường anh còn có nhiều loại hoạt động, đội bóng đá đội bóng rổ anh đều gia nhập, còn có thể thay mặt trường đi tham gia đủ loại cuộc thi, lên cấp ba, anh còn xuất sắc hơn, giành được giải nhất các cuộc thi, chỉ cần anh tham gia các hạng mục nào thì tất cả đều giành giải nhất, hơn nữa ngay cả viết chữ anh cũng có thể viết thanh thoát đẹp như in, trên thế giới này, dường như không có gì có thể làm khó anh.
Nhưng cô biết, anh không vui, chính là kiểu không vui mà tuy là không khó chịu nhưng tuyệt đối không vui, dù rằng trong tay anh cầm đủ loại giấy khen và cúp thưởng giải nhất.
“Vì sao phải tham gia mấy thứ này chứ?” Nếu không vui, hà cớ phải làm?
“Em không hiểu đâu.” Anh xoa xoa mặt cô, chỉ bỏ lại một câu như vậy.
Cô quả thật không hiểu.
Mà khi Giang Dật Phàm nằm một mình trên giường, anh nhìn trần nhà với khuôn mặt không cảm xúc, tay gối xuống dưới đầu. Cảm giác của kiểu không vui này chính là rất vô vị… Không tìm thấy cảm xúc mãnh liệt. Tựa như một người học thứ gì đó dù học thế nào cũng không biết, cái gì cũng không biết, vì thế tất cả đều vô vị. Mà anh, thuộc về một trình độ khác, cái gì cũng biết, cái gì cũng học là biết, giống như tất cả những thứ đó đều sẽ không có thách thức gì, vì thế tất cả đều trở nên không có mùi vị, tất cả đều nhạt nhẽo.
Ngay cả những người khác đều biết, chỉ cần là anh tham gia, tất cả đều là hạng nhất, không có chút hồi hộp gì.
Không có thứ gọi là hồi hộp, chính là một loại vô vị.
Anh khát vọng xuất hiện cảm giác đó, cảm giác thua, chứ không phải giống như hiện tại, nhận lấy tất cả đều là khen ngợi, được đến tất cả đều là tán dương ngưỡng mộ khâm phục…
Nếu nói ra như thế, có phải khá buồn cười hay không? Anh biết vậy, vì thế trước giờ anh chưa từng nói.
Hôm ấy trời mưa to sấm chớp đùng đùng, cô lại chạy đến phòng anh. Giang Dật Phàm đã nói, buổi tối hai người không thể ngủ cùng nhau, cô đã lớn, phải biết là nam nữ khác nhau.
“Vì sao không thể ngủ cùng anh chứ?” Cô không hiểu.
“Bởi vì chúng ta không phải là trẻ con nữa.” Anh trả lời như thế.
“Nhưng bố mẹ đều ngủ cùng nhau mà, sau này em sẽ lấy anh, chúng ta cũng có thể ngủ cùng nhau.”
Giang Dật Phàm không giảng đạo lý với cô nữa, nếu cô cố chấp ở trong phòng anh không đi, vậy anh sẽ lựa chọn ngủ dưới nền, để cô ngủ trên giường. Cô kiên trì như vậy được mấy ngày, cuối cùng từ bỏ, bởi vì mùa đông, anh ngủ trên ván giường sẽ rất lạnh, mà anh không thích nhất là bật lò sưởi.
Bắt đầu từ lúc cô mười bốn tuổi, rốt cuộc cô không thể như ý nguyện ngủ cùng anh nữa.
Rất nhiều lúc, cô không hiểu được anh.
Hồi nhỏ anh đến rất nhiều lớp huấn luyện, nhưng anh không vui, cô từng uyển chuyển hỏi chú Giang và dì Giang, nếu anh đã không thích, vì sao còn bắt anh đi học. Câu trả lời của chú Giang và dì Giang làm cô rất kinh ngạc, hai người họ chưa bao giờ bắt ép anh học thứ này thứ nọ, tất cả đều là bản thân anh yêu cầu, thậm chí họ chưa bao giờ tạo gánh nặng gì cho anh, dù anh không ưu tú thì anh vẫn sẽ là đứa con trai tốt của họ.
Vì thế Cố Y Phán cũng không hiểu rốt cuộc Giang Dật Phàm nghĩ gì.
“Vì sao phải học những thứ đó chứ?” Cô khó hiểu, hơn nữa khó hiểu rất nhiều năm.
Bởi vì Giang Dật Phàm càng ngày càng bận, bắt đầu từ cấp hai, cuối tuần hoặc ngày nghỉ anh đều có lịch học thứ gì đó cố định, mấy thứ đó hoàn toàn trái ngược nhau, liên quan tới nhiều phương diện, mà bình thường ở trường anh còn có nhiều loại hoạt động, đội bóng đá đội bóng rổ anh đều gia nhập, còn có thể thay mặt trường đi tham gia đủ loại cuộc thi, lên cấp ba, anh còn xuất sắc hơn, giành được giải nhất các cuộc thi, chỉ cần anh tham gia các hạng mục nào thì tất cả đều giành giải nhất, hơn nữa ngay cả viết chữ anh cũng có thể viết thanh thoát đẹp như in, trên thế giới này, dường như không có gì có thể làm khó anh.
Nhưng cô biết, anh không vui, chính là kiểu không vui mà tuy là không khó chịu nhưng tuyệt đối không vui, dù rằng trong tay anh cầm đủ loại giấy khen và cúp thưởng giải nhất.
“Vì sao phải tham gia mấy thứ này chứ?” Nếu không vui, hà cớ phải làm?
“Em không hiểu đâu.” Anh xoa xoa mặt cô, chỉ bỏ lại một câu như vậy.
Cô quả thật không hiểu.
Mà khi Giang Dật Phàm nằm một mình trên giường, anh nhìn trần nhà với khuôn mặt không cảm xúc, tay gối xuống dưới đầu. Cảm giác của kiểu không vui này chính là rất vô vị… Không tìm thấy cảm xúc mãnh liệt. Tựa như một người học thứ gì đó dù học thế nào cũng không biết, cái gì cũng không biết, vì thế tất cả đều vô vị. Mà anh, thuộc về một trình độ khác, cái gì cũng biết, cái gì cũng học là biết, giống như tất cả những thứ đó đều sẽ không có thách thức gì, vì thế tất cả đều trở nên không có mùi vị, tất cả đều nhạt nhẽo.
Ngay cả những người khác đều biết, chỉ cần là anh tham gia, tất cả đều là hạng nhất, không có chút hồi hộp gì.
Không có thứ gọi là hồi hộp, chính là một loại vô vị.
Anh khát vọng xuất hiện cảm giác đó, cảm giác thua, chứ không phải giống như hiện tại, nhận lấy tất cả đều là khen ngợi, được đến tất cả đều là tán dương ngưỡng mộ khâm phục…
Nếu nói ra như thế, có phải khá buồn cười hay không? Anh biết vậy, vì thế trước giờ anh chưa từng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook