Em Và Ác Quỷ
-
Chương 1-1: Thủ Đô Tokyo
“Chào tạm biệt nhé con trai”
Naoki vẫy tay, cậu nghe loáng thoáng giọng nói nhỏ nhẹ của mẹ theo cơn gió tiễn đưa cậu khỏi Kyoto để tiến về thủ đô Tokyo. Naoki Aizawa là tên của cậu, một cái tên nghe nhẹ nhàng như chính con người cậu vậy. Những người ngồi cùng toa, sẽ thấy một cậu bé không quá cao nhưng gầy lom khom. Chiều cao của cậu đã được nâng lên khá nhiều nhờ vóc dáng cây tre của cậu. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến họ, họ chỉ nhìn vì họ hiếu kì, thế thôi. Cậu bé mang một cái vali kéo, cái vali cũng chẳng to, mọi thứ trên người cậu có lẽ đều mang cùng một dáng dấp: mảnh khảnh và có phần yếu đuối. Thế nhưng họ nhìn, nhìn chăm chăm vì cậu vác trên vai một thứ gì đó dường như quá to, quá sức so với cậu.
Và khi Naoki ngồi xuống, người phụ nữ kế bên cậu tỏ vẻ hiếu kì. Bà cứ nhìn chăm chăm vào cái thứ cậu vác trên lưng, bà thắc mắc nhưng người lạ gặp nhau, ai lại hỏi bao giờ. Và bà cứ nhìn cậu, nhìn cậu mãi cho đến khi Naoki đã cất xong hành lý và cậu kéo cái thứ ấy ra.
Đó là một cây đàn Guitar!
Phải, một cây đàn Guitar đen sòng, lớp sơn còn bóng loáng. Những sợi dây căng cứng và khi cậu dùng những ngón tay của mình lướt qua dây đàn, nó phát ra những tiếng tưng tưng kì cục. Naoki quay sang người phụ nữ khi thấy bà vẫn còn nhìn mình, cậu mỉm cười, một nụ cười làm quen của những con người vô tình gặp nhau. Cậu không nói gì với bà, lặng ngắm nghía cây đàn, những ngón tay mảnh khảnh thon dài của cậu cứ vuốt ve trên nó. Cậu yêu quí nó như sinh mạng của mình, cây đàn của cậu, cây đàn sẽ đi cùng cậu trên hành trình đi tìm những đam mê và mơ ước của mình.
Thấy thái độ cậu con trai ngồi kế mình có vẻ kì quặc, người phụ nữ thầm nghĩ chắc cậu bé này là nghệ sĩ gì đây. Nhưng nghệ sĩ gì mới được? Trông cậu với cây đàn chả có gì ăn nhập. Cậu ăn mặc chỉnh tề, có phần cổ điển và nghiêm trang lại đi vác một cây Guitar đen loáng? Trái ngược nhau thật, họ ngồi kế nhau, im lặng cho đến lúc Naoki gảy lên một khúc nhạc ngẫu hứng.
“Cậu chơi Rock sao?”
Người phụ nữ lên tiếng hỏi khi bà nghe thấy những gì cậu đàn.
“Ơ…”
Naoki giật mình, cậu quay mặt về phía bà có vẻ hối lỗi.
“Dạ xin lỗi, cháu làm phiền cô sao?”
Thấy bộ dạng ấp úng của cậu bé, người phụ nữ phì cười.
“Đâu có, tôi chỉ tò mò xem cậu gảy cái gì thôi, cậu đàn hay mà”
Và…câu nói ấy như mở ra cho cậu những cảm xúc mới, cậu thấy mình vui và hạnh phúc vì đã có người lắng nghe xem cậu đàn thứ gì. Niềm đam mê của cậu chưa bao giờ được hoan nghênh cả, lúc còn ở nhà, cậu chỉ lén lút học đàn thế thôi. Cha của Naoki vốn là con cháu một gia tộc phong kiến lâu đời, nhà cậu to đến mấy gian và cổ điển, tất nhiên thứ nhạc “hạ lưu” như Rock không đời nào được cho phép.
“À vâng…cháu chơi Rock, mà…cô cũng biết nó sao?”
Cậu dè dặt hỏi người phụ nữ, lòng vẫn còn hơi sợ. Cậu đã đàn theo một bài hát của một Band nhạc Rock cũng lâu lắm rồi và có lẽ…cậu đã gặp được người hiểu mình. Từ lúc bước lên chuyến tàu này, cậu vẫn giữ nguyên cách sống của mình từ trước đến giờ, cậu lầm lũi bước đi và chẳng để ý gì đến chung quanh. Cậu nghĩ rằng cho dù họ có biết mình là ai họ cũng chẳng ủng hộ. Cậu đã cãi lời cha, đã lén lên Tokyo cùng một cây Guitar, cậu biết mình cũng chẳng còn đường quay về nữa. Cánh cửa cảm xúc như khép lại trước mặt Naoki, cho đến khi người phụ nữ này mở lời bắt chuyện cùng cậu.
“Biết chứ, khi còn con gái tôi đã rất mê Rock mà…ấy mà cũng gần 20 chục năm chứ ít, bây giờ con tôi cũng xấp xỉ cỡ cậu thôi. Chúng nó lớn lên, chơi Rock, mê Rock như mẹ nó…tôi cứ cấm vì sợ nó vướng vào những thứ sa đà nhưng biết làm sao…”
Người phụ nữ thở dài đánh thượt rồi tâm sự.
“…Tôi nghĩ đến mình lúc còn trẻ và lại chẳng cấm nữa, chỉ biết lặng lẽ quan sát bước đường của con thôi… cấm thì cấm cái xấu cái sai thôi, chứ Rock đâu có tội tình gì. Phải không cậu bé?”
Và bà ấy mỉm cười với cậu. Naoki đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, suốt buổi ấy cậu đã cười như chưa bao giờ bản thân cậu thấy vui sướng như thế. Cậu và bà ấy tâm sự rất nhiều chuyện, cậu không thể ngờ một phụ nữ đáng tuổi làm mẹ cậu lại có thể trò chuyện cùng cậu như một người bạn. Cậu kể những chuyện vui buồn một cách không ngại ngần và bà cũng chia sẻ với cậu về những đứa con của bà. Ơ hay thật…bây giờ cậu mới biết ở khắp cái nước Nhật Bản này cũng có những cô cậu mới lớn có cùng sở thích như cậu. Họ chẳng hề bị cấm đoán mà còn tự do phát triển nó.
Rồi bà kể lúc bà còn con gái bà cũng là một Fan cuồng nhiệt ra sao, mà cũng ngộ nghĩnh ghê, Fan Rock bao đời thì cũng thế thôi. Yêu cái chất nhạc mạnh mẽ, yêu tiếng Guitar, tiếng trống và yêu những cảm xúc cuồng nhiệt Rock mang lại. Rock không phải hoang dại, cũng chẳng phải thứ nhạc “man di, hạ lưu” hay đường phố mà cha cậu vẫn nói khi mắng vào mặt cậu…Rock cũng là âm nhạc, là thứ có thể thay đổi cả một con người…nhưng cái gì chẳng có mặt tốt và mặt xấu của nó…Nghĩ vậy, Naoki đã quyết tâm rời khỏi gia đình, rời khỏi cái vòng kìm kẹp để được tung cánh tự do.
Cậu mua một cây Guitar và lén lút mang nó đi.
Cậu sẽ lên Tokyo và tìm một con đường riêng cho mình…
- --
Chuyến tàu đi qua đêm, chập sáng hôm sau sẽ đến Tokyo. Người phụ nữ không ngủ được, bà nhìn ra cửa sổ nhưng ngoài trời tối đen chẳng thấy gì. Bà lại quay sang cậu bé ngồi cạnh, cậu vẫn ôm cây đàn và ngủ ngon lành. Bà nhìn cậu bé rồi bỗng thấy phập phồng bất an. Không hiểu tại sao, như linh cảm của một người mẹ, bà bỗng thấy lo cho con đường phía trước của cậu. Naoki vẫn thở nhẹ đều đều trong giấc ngủ say, gương mặt non choẹt búng ra sữa của cậu ánh lên niềm vui rạng ngời.
Có lẽ cậu vui vì đã được tự do, vui vì đã có thể tìm đến niềm đam mê của mình…
Nhưng cậu bé ơi, sân khấu không đơn giản như cậu nghĩ. Chẳng biết thứ gì có thể xảy ra. Người phụ nữ xa lạ nhìn cậu và bà thấy bất an. Các con trai con gái của bà cũng có đứa dấn thân vào giới nghệ sĩ, bà hiểu hơn ai hết cảm giác của một người mẹ có con đam mê nhạc Rock. Bản thân bà cũng biết thế giới nhiều thứ đáng sợ và mặt trái của nó cũng cay đắng lắm điều…
Thôi kệ…
Người phụ nữ nghĩ thầm khi thấy Naoki mỉm cười trong giấc ngủ.
“Cố lên con trai”
Bà vuốt nhẹ tóc cậu làm Naoki bỗng cựa mình nhưng cậu không tỉnh giấc.
Biết đâu đấy, đam mê và nghị lực sẽ giúp cậu bé vượt qua tất cả.
Rồi cậu biến ước mơ của mình thành sự thật…như bà ngày trước?
Đêm qua đi, trên chuyến tàu tốc hành hướng đến Tokyo, một cậu bé và một người phụ nữ xa lạ thân mật với nhau như họ đã từng quen biết. Số phận cứ đưa đẩy chuyến tàu, mỗi người đi một ngã nhưng cả hai đều có linh cảm là họ sẽ gặp lại nhau, đến với nhau chỉ vì một chữ…Rock…
Trời tảng sáng rồi mặt trời bắt đầu lên, sân ga nhộn nhịp đầy những người. Naoki lay hoay với cái vali, vác gọn cây đàn trên vai và cậu đứng lên rời khỏi toa tàu. Cậu chào tạm biệt người phụ nữ xa lạ, họ gặp nhau bất ngờ, thậm chí cũng chẳng để lại cái tên. Naoki vẫy tay chào bà rồi hai người rẽ hai hướng trên con đường đi của chính mình. Naoki đặt chân xuống nền đất sân ga, cậu cảm thấy bồi hồi khó tả, lần đầu tiên xa nhà người ta vừa thích thú vừa sợ sệt. Cậu giơ tay lên che ngang tầm mắt khi nắng chiếu vào làm chói lóa ánh nhìn của cậu. Naoki khum bàn tay ngước mắt nhìn quanh, Tokyo…thủ đô Toykyo…cậu đã đến rồi…
- --
“Chào cậu”
“Chào bác”
Naoki cúi đầu đúng một góc 90 độ khi cậu chào vị chủ nhà tương lai. Cậu không có sự chuẩn bị nào trước từ lúc còn ở Kyoto, bước đến Tokyo cậu mới biết cái khó khăn của một người đi tìm chỗ trọ. Cậu đã lang thang từ sáng đến giờ, gặp đâu cũng hỏi mới tìm ra được một chỗ nương thân với cái giá chấp nhận được. Bình thường cậu vốn nhút nhát nhưng dường như một con chim khi rời tổ thì nó phải tự tung cánh ra, cậu nhận thấy rằng bây giờ cậu phải tự lo cho bản thân mình, hãy mở miệng ra và xã giao đi!
Trời phú cho Naoki một gương mặt hiền lành, có nét ngây thơ, một cái giọng nhỏ nhẹ phần vì rụt rè…tất cả những điểm đáng yêu đó của cậu đã gây cảm tình ngay lập tức. Cậu chưa nhận thức được cái khó khăn vì có vẻ mọi người đều tốt với cậu. Trước khi trôi dạt đến phố này, cậu cũng suýt nữa bị lừa, may mắn thay lại có người phát hiện và anh ta đưa cậu đến đây. Đó âu cũng là một câu chuyện bất ngờ.
“Đây là người mới của cậu đấy hả Yushuke?”
Vị chủ nhà mở lời hỏi anh chàng đang đứng kế cậu. Anh ta có vóc người thấp nhưng lại khá đầy đặn so với thân hình. Anh ta không béo ú nhưng mang cái vẻ gì đó cục mịch, chân chất.
“Dạ vâng, con nghĩ cậu ấy có thể trọ ở đây”
Anh ta gãi đầu có vẻ bối rối trước cái quắc mắt của vị chủ nhà.
“Thôi đi vào”
Bà chủ nhà lớn tiếng quát khi dẫn cả 2 đứa vào. Yushuke đi phía sau cười xuề xòa, anh ta bảo bà ấy thế thôi chứ không phải người xấu. Mà kể cũng lạ, trông bà ấy còn xuân sắc, mặn mà thế mà đã hơn tứ tuần. Người ta nói gừng càng già càng gay mà, bà cũng có vẻ sắt đá và hung dữ đấy nhưng cậu có cảm giác bà ấy là người tốt. Bà dắt cậu vào cái phòng khách, còn Yushuke thì rẽ lối cầu thang đi thẳng lên phòng.
“Uống đi cháu”
Bà mời Naoki một ly trà nóng. Giữa một buổi chiều thu thế này, có một ly trà nóng thật tuyệt. Naoki khẽ khàng cầm cái ly lên, thổi phù một cái trước khi uống và hành động đó làm bà chủ bật cười.
“Cháu tìm chỗ trọ học à? Lần đầu xa nhà phải không?”
“Ơ dạ…sao cô biết ạ?”
Cậu bỗng đỏ bừng mặt ngượng nghịu trước nụ cười của bà chủ, hình như cậu vừa làm gì đó trông có vẻ ngốc xít ấy nhỉ? Naoki không biết tại sao nhưng bà chủ tiếp chuyện với cậu rất nhỏ nhẹ, khác hẳn với lúc bà nói chuyện với Yushuke.
“Mặt cháu non choẹt thế này, nhìn là biết, ra đường cẩn thận khéo bị lừa”
Bà ấy nhìn và nhận xét mặt mũi của Naoki. Cậu lại ngượng không biết trốn đi đâu, bộ cái mặt cậu nó đề chữ “nai tơ” thật hay sao? Mà hình như đúng thật, cậu được đưa đến đây cũng là vì xém bị lừa mà. Cái gã móc túi ấy tí nữa là rút sạch tiền của cậu khi hắn hứa hẹn tìm cho cậu một chỗ ở tốt!Hắn đã đưa cậu lên xe rồi thì bỗng Yushuke ở đâu bay ra vịn vai lại. Anh ta trừng mắt hỏi “người quen” bộ mày tính lừa tiếp hả? Họ chắc có thâm thù đại hận gì đấy, tên móc túi chuồn thẳng, để cậu lại cho Yushuke với toàn vẹn tiền bạc.
“Dạ vâng…”
“Cháu không phải người đầu tiên Yushuke đưa về, từ lúc nó trọ ở đây đến giờ cũng có 3, 4 sinh viên như cháu được nó đưa về đây khi đang ngơ ngác kiếm nhà. Cái thằng ấy coi vậy mà được việc, nhìn tướng tá nó thế đâu ai nghĩ nó là thanh tra”
Nói rồi bà cười xòa…ôi trời…thanh tra cảnh sát ấy hả? Naoki không ngờ đến vụ này!Nhưng thế cũng tốt, nhờ thế mà cậu coi là tạm có chỗ ở. Bà chủ nói chuyện về căn nhà và chấp nhận cậu vào trọ. Bà dẫn cậu lên cầu thang, tiến thẳng lên tầng 2. Chỗ này có 3 tầng lầu, trệt và tầng 1 gia đình bà ở, còn phía trên là cho thuê. Vì mới có một người chuyển đi nên cậu mới có chỗ.
“Cháu ở chung với bạn khác nhé, được không?”
Bà mở lời khi lấy chìa khóa mở cái phòng cuối cùng cho cậu. Ngoài ra còn 2, 3 phòng nữa, họ cũng ở đôi một phòng 2 người chứ không riêng lẻ. Chỉ có lũ con gái thì ở những chung trong những căn phòng dưới tầng dưới, họ được ưu tiên không trèo cao mà.
“Xin lỗi, có lẽ cô phải kêu thằng đấy dọn lại cái phòng”
Bà chủ cười cho qua chuyện vì cái phòng ấy bừa bộn kinh khủng!Còn hơn cái chuồng heo!Mọi thứ trong phòng, quần áo, sách vở, tạp chí quăng tứ tung. Trên tường thì dán kín hết bằng những cái Poster quằn quại trong cái tối lờ mờ của căn phòng chưa bật đèn Neon. Cũng may là chưa bật đèn còn trông thấy nó bừa, đến lúc bật rồi chắc té xỉu mất.
“Lũ con trai chúng nó bày khiếp quá”
Bà trách móc mà quên mất cái đứa đứng kế bên bà cũng là con trai. Naoki mỉm cười khi 2 cô cháu đặt chân vào căn phòng bừa bộn không có cả chỗ đứng!
“Wow”
Naoki chợt reo lên, cậu đặt cái vali trước cửa rồi săm săm đi vào trong, gạt cả những đống quần áo bừa bộn trên sàn. Cậu trông thấy một thứ thú vị, chính là những cái Poster dán trên tường.
“Những band nhạc Rock huyền thoại và…The Satan…”
Mắt Naoki sáng bưng lên như ánh đèn khiến bà chủ nhà Mina cũng phải giật mình.
“Wow”
Cậu cứ reo lên từng hồi khi nhặt nhạnh những tờ tạp chí được cắt rời ra rơi vãi đầy trên cái bàn.
“Chuyện gì thế Naoki?”
Bà chủ nhà tò mò khi thấy vẻ phấn khích của Naoki.
“Cô ơi, anh bạn này chơi Rock đấy”
“Rock à? Cái thứ mà nó cứ gảy tưng tưng điếc cả tai mỗi tối đấy hả?”
“Cái đó không phải “tưng tưng” cô ơi, đó là Rock, là tiếng đàn Guitar cuồng nhiệt cô ạ”
Thấy vẻ nhiệt tình của Naoki dành cho những thứ ấy, bà Mina mỉm cười, bà không muốn phá tan cái giây phút hạnh phúc của cậu dù bà chẳng nghe nó bao giờ. Có lẽ chúng nó ở với nhau hợp đấy, cái đứa mới dọn đi cũng vì không thể ở nổi với tên này nhưng chắc Naoki thì có thể.
“Cám ơn cô, cháu nhận phòng”
Naoki vui vẻ lôi cái vali của mình, quăng lên cái chỗ tạm gọi là còn trống chính là cái giường tầng trên, chỗ dành cho cậu. Cái phòng này quá bừa bộn, nhưng cậu nghĩ cậu sẽ sống được với người bạn cùng phòng này, đơn giản vì anh ta có cùng đam mê với cậu, đó là Rock!
“Cháu ở trong cái phòng bẩn như chuồng heo này à?”
Mina ái ngại nói, bà nhăn mặt.
“Không sao, cháu sẽ dọn, cô có thể cho cháu mượn cây chổi, xô nước và cái giẻ lau sàn không?”
“Tất nhiên là được nếu cháu muốn”
Bà chủ nhà cười với cậu và lật đật xuống cuối dãy bên kia lấy. Hành lang tầng trên có tổng cộng 4 phòng, có một nhà vệ sinh chung và tất cả mọi dụng cụ dọn rửa đều ở trong đó. Cuộc sống chung có vẻ hơi chật chội và thiếu thoải mái nhưng…
“Có người cùng sở thích là được rồi”
Naoki nói thầm trong lúc lom khom nhặt những tờ kí nhạc dưới sàn…Khiếp cái anh chàng này rảnh, tự tay ngồi ghi lại hết những bản nhạc của những band nhạc mà anh ta yêu thích. Chẳng mấy chốc căn phòng sẽ gọn lại ngay, đầu nghĩ tay chân làm, Naoki bắt tay vào dọn dẹp…
- --
“Phù…phù…”
Naoki thở dốc, cậu leo lên cái giường tầng trên dành cho mình ngồi. Căn phòng bây giờ sáng sủa và sạch sẽ gấp mấy lần lúc trước đấy!Naoki tự hào với chính mình vì khả năng dọn dẹp. Cậu đã gom hết tất cả tạp chí, bản kí nhạc, …lên cái bàn chung chia làm 2 chồng. Quần áo đồ đạc thì dẹp gọn và còn rất nhiều thứ nữa…
- --
Naoki đã chờ suốt cả buổi tối mà chẳng thấy anh bạn cùng phòng mà cậu mong đợi đâu. Cậu ngồi lặng trên tầng hai của cái giường, tung đưa cái cẳng và nhìn ngắm khắp căn phòng. Ngoài sự bừa bộn, bẩn thỉu, những gì còn lại của căn phòng sau khi được dọn sạch sẽ, Naoki chỉ có thể dùng một từ “Tuyệt” mà mô tả nó. Trên cái tường chung treo một cây ghi ta màu đen đỏ giống với cái của cậu, có vẻ như nó được dùng để thay đổi cho đỡ nhàm chán. Poster dán kín trên tường, toàn những tấm khổ lớn và cực đẹp.
Naoki nhìn chúng, cậu không ngừng lầm bầm trong miệng “Wow, tuyệt quá”. Những band nhạc Jrock nổi tiếng mà cậu biết dường như hiện diện ở đây, cậu nhảy xuống khỏi cái giường và tiến gần xem kĩ chúng. Có một cái Poster khổng lồ ở giữa những cái Poster khác, nổi bật cả về khổ lớn, màu sắc, biểu tượng cũng như độ quằn quại của nó.
“The Satan!”
Đó là band nhạc cậu yêu thích nhất, yêu thích đến mức có thể nói một trong những nguyên nhân cậu bước chân lên Tokyo là để xin vào “DMP Entertainment”, công ty sỡ hữu “The Satan”. Đây cũng là Band nhạc lớn và đình đám, họ đã hoạt động được 8 năm và năm nay là năm thứ 9 trong sự nghiệp của họ. Band nhạc gồm 4 thành viên, thành phần rất cơ bản mà một band nhạc Rock cần có nhưng họ có những cái khác biệt để Naoki và nhiều Fan khác yêu thích họ.
“Ren!”
Naoki đưa ngón tay di di trên khuôn mặt của một chàng trai trên tấm Poster. Ren chính là Vocalist của “The Satan” và là ước mơ của cậu. Naoki mơ ước đến một ngày, cậu có thể gặp được anh ta, nhìn một cái cũng được hay nếu may mắn hơn thì có thể xin chữ kí. Mải mê với tấm Poster của “The Satan”, Naoki không biết là cửa chính chợt bật mở và một anh chàng bước vào, anh ta làm rơi đánh bịch ngay cái túi đồ đang cầm vì phát hiện ra có một kẻ lạ mặt trong phòng mình.
“Cậu làm gì vậy?”
Naoki vẫy tay, cậu nghe loáng thoáng giọng nói nhỏ nhẹ của mẹ theo cơn gió tiễn đưa cậu khỏi Kyoto để tiến về thủ đô Tokyo. Naoki Aizawa là tên của cậu, một cái tên nghe nhẹ nhàng như chính con người cậu vậy. Những người ngồi cùng toa, sẽ thấy một cậu bé không quá cao nhưng gầy lom khom. Chiều cao của cậu đã được nâng lên khá nhiều nhờ vóc dáng cây tre của cậu. Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến họ, họ chỉ nhìn vì họ hiếu kì, thế thôi. Cậu bé mang một cái vali kéo, cái vali cũng chẳng to, mọi thứ trên người cậu có lẽ đều mang cùng một dáng dấp: mảnh khảnh và có phần yếu đuối. Thế nhưng họ nhìn, nhìn chăm chăm vì cậu vác trên vai một thứ gì đó dường như quá to, quá sức so với cậu.
Và khi Naoki ngồi xuống, người phụ nữ kế bên cậu tỏ vẻ hiếu kì. Bà cứ nhìn chăm chăm vào cái thứ cậu vác trên lưng, bà thắc mắc nhưng người lạ gặp nhau, ai lại hỏi bao giờ. Và bà cứ nhìn cậu, nhìn cậu mãi cho đến khi Naoki đã cất xong hành lý và cậu kéo cái thứ ấy ra.
Đó là một cây đàn Guitar!
Phải, một cây đàn Guitar đen sòng, lớp sơn còn bóng loáng. Những sợi dây căng cứng và khi cậu dùng những ngón tay của mình lướt qua dây đàn, nó phát ra những tiếng tưng tưng kì cục. Naoki quay sang người phụ nữ khi thấy bà vẫn còn nhìn mình, cậu mỉm cười, một nụ cười làm quen của những con người vô tình gặp nhau. Cậu không nói gì với bà, lặng ngắm nghía cây đàn, những ngón tay mảnh khảnh thon dài của cậu cứ vuốt ve trên nó. Cậu yêu quí nó như sinh mạng của mình, cây đàn của cậu, cây đàn sẽ đi cùng cậu trên hành trình đi tìm những đam mê và mơ ước của mình.
Thấy thái độ cậu con trai ngồi kế mình có vẻ kì quặc, người phụ nữ thầm nghĩ chắc cậu bé này là nghệ sĩ gì đây. Nhưng nghệ sĩ gì mới được? Trông cậu với cây đàn chả có gì ăn nhập. Cậu ăn mặc chỉnh tề, có phần cổ điển và nghiêm trang lại đi vác một cây Guitar đen loáng? Trái ngược nhau thật, họ ngồi kế nhau, im lặng cho đến lúc Naoki gảy lên một khúc nhạc ngẫu hứng.
“Cậu chơi Rock sao?”
Người phụ nữ lên tiếng hỏi khi bà nghe thấy những gì cậu đàn.
“Ơ…”
Naoki giật mình, cậu quay mặt về phía bà có vẻ hối lỗi.
“Dạ xin lỗi, cháu làm phiền cô sao?”
Thấy bộ dạng ấp úng của cậu bé, người phụ nữ phì cười.
“Đâu có, tôi chỉ tò mò xem cậu gảy cái gì thôi, cậu đàn hay mà”
Và…câu nói ấy như mở ra cho cậu những cảm xúc mới, cậu thấy mình vui và hạnh phúc vì đã có người lắng nghe xem cậu đàn thứ gì. Niềm đam mê của cậu chưa bao giờ được hoan nghênh cả, lúc còn ở nhà, cậu chỉ lén lút học đàn thế thôi. Cha của Naoki vốn là con cháu một gia tộc phong kiến lâu đời, nhà cậu to đến mấy gian và cổ điển, tất nhiên thứ nhạc “hạ lưu” như Rock không đời nào được cho phép.
“À vâng…cháu chơi Rock, mà…cô cũng biết nó sao?”
Cậu dè dặt hỏi người phụ nữ, lòng vẫn còn hơi sợ. Cậu đã đàn theo một bài hát của một Band nhạc Rock cũng lâu lắm rồi và có lẽ…cậu đã gặp được người hiểu mình. Từ lúc bước lên chuyến tàu này, cậu vẫn giữ nguyên cách sống của mình từ trước đến giờ, cậu lầm lũi bước đi và chẳng để ý gì đến chung quanh. Cậu nghĩ rằng cho dù họ có biết mình là ai họ cũng chẳng ủng hộ. Cậu đã cãi lời cha, đã lén lên Tokyo cùng một cây Guitar, cậu biết mình cũng chẳng còn đường quay về nữa. Cánh cửa cảm xúc như khép lại trước mặt Naoki, cho đến khi người phụ nữ này mở lời bắt chuyện cùng cậu.
“Biết chứ, khi còn con gái tôi đã rất mê Rock mà…ấy mà cũng gần 20 chục năm chứ ít, bây giờ con tôi cũng xấp xỉ cỡ cậu thôi. Chúng nó lớn lên, chơi Rock, mê Rock như mẹ nó…tôi cứ cấm vì sợ nó vướng vào những thứ sa đà nhưng biết làm sao…”
Người phụ nữ thở dài đánh thượt rồi tâm sự.
“…Tôi nghĩ đến mình lúc còn trẻ và lại chẳng cấm nữa, chỉ biết lặng lẽ quan sát bước đường của con thôi… cấm thì cấm cái xấu cái sai thôi, chứ Rock đâu có tội tình gì. Phải không cậu bé?”
Và bà ấy mỉm cười với cậu. Naoki đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, suốt buổi ấy cậu đã cười như chưa bao giờ bản thân cậu thấy vui sướng như thế. Cậu và bà ấy tâm sự rất nhiều chuyện, cậu không thể ngờ một phụ nữ đáng tuổi làm mẹ cậu lại có thể trò chuyện cùng cậu như một người bạn. Cậu kể những chuyện vui buồn một cách không ngại ngần và bà cũng chia sẻ với cậu về những đứa con của bà. Ơ hay thật…bây giờ cậu mới biết ở khắp cái nước Nhật Bản này cũng có những cô cậu mới lớn có cùng sở thích như cậu. Họ chẳng hề bị cấm đoán mà còn tự do phát triển nó.
Rồi bà kể lúc bà còn con gái bà cũng là một Fan cuồng nhiệt ra sao, mà cũng ngộ nghĩnh ghê, Fan Rock bao đời thì cũng thế thôi. Yêu cái chất nhạc mạnh mẽ, yêu tiếng Guitar, tiếng trống và yêu những cảm xúc cuồng nhiệt Rock mang lại. Rock không phải hoang dại, cũng chẳng phải thứ nhạc “man di, hạ lưu” hay đường phố mà cha cậu vẫn nói khi mắng vào mặt cậu…Rock cũng là âm nhạc, là thứ có thể thay đổi cả một con người…nhưng cái gì chẳng có mặt tốt và mặt xấu của nó…Nghĩ vậy, Naoki đã quyết tâm rời khỏi gia đình, rời khỏi cái vòng kìm kẹp để được tung cánh tự do.
Cậu mua một cây Guitar và lén lút mang nó đi.
Cậu sẽ lên Tokyo và tìm một con đường riêng cho mình…
- --
Chuyến tàu đi qua đêm, chập sáng hôm sau sẽ đến Tokyo. Người phụ nữ không ngủ được, bà nhìn ra cửa sổ nhưng ngoài trời tối đen chẳng thấy gì. Bà lại quay sang cậu bé ngồi cạnh, cậu vẫn ôm cây đàn và ngủ ngon lành. Bà nhìn cậu bé rồi bỗng thấy phập phồng bất an. Không hiểu tại sao, như linh cảm của một người mẹ, bà bỗng thấy lo cho con đường phía trước của cậu. Naoki vẫn thở nhẹ đều đều trong giấc ngủ say, gương mặt non choẹt búng ra sữa của cậu ánh lên niềm vui rạng ngời.
Có lẽ cậu vui vì đã được tự do, vui vì đã có thể tìm đến niềm đam mê của mình…
Nhưng cậu bé ơi, sân khấu không đơn giản như cậu nghĩ. Chẳng biết thứ gì có thể xảy ra. Người phụ nữ xa lạ nhìn cậu và bà thấy bất an. Các con trai con gái của bà cũng có đứa dấn thân vào giới nghệ sĩ, bà hiểu hơn ai hết cảm giác của một người mẹ có con đam mê nhạc Rock. Bản thân bà cũng biết thế giới nhiều thứ đáng sợ và mặt trái của nó cũng cay đắng lắm điều…
Thôi kệ…
Người phụ nữ nghĩ thầm khi thấy Naoki mỉm cười trong giấc ngủ.
“Cố lên con trai”
Bà vuốt nhẹ tóc cậu làm Naoki bỗng cựa mình nhưng cậu không tỉnh giấc.
Biết đâu đấy, đam mê và nghị lực sẽ giúp cậu bé vượt qua tất cả.
Rồi cậu biến ước mơ của mình thành sự thật…như bà ngày trước?
Đêm qua đi, trên chuyến tàu tốc hành hướng đến Tokyo, một cậu bé và một người phụ nữ xa lạ thân mật với nhau như họ đã từng quen biết. Số phận cứ đưa đẩy chuyến tàu, mỗi người đi một ngã nhưng cả hai đều có linh cảm là họ sẽ gặp lại nhau, đến với nhau chỉ vì một chữ…Rock…
Trời tảng sáng rồi mặt trời bắt đầu lên, sân ga nhộn nhịp đầy những người. Naoki lay hoay với cái vali, vác gọn cây đàn trên vai và cậu đứng lên rời khỏi toa tàu. Cậu chào tạm biệt người phụ nữ xa lạ, họ gặp nhau bất ngờ, thậm chí cũng chẳng để lại cái tên. Naoki vẫy tay chào bà rồi hai người rẽ hai hướng trên con đường đi của chính mình. Naoki đặt chân xuống nền đất sân ga, cậu cảm thấy bồi hồi khó tả, lần đầu tiên xa nhà người ta vừa thích thú vừa sợ sệt. Cậu giơ tay lên che ngang tầm mắt khi nắng chiếu vào làm chói lóa ánh nhìn của cậu. Naoki khum bàn tay ngước mắt nhìn quanh, Tokyo…thủ đô Toykyo…cậu đã đến rồi…
- --
“Chào cậu”
“Chào bác”
Naoki cúi đầu đúng một góc 90 độ khi cậu chào vị chủ nhà tương lai. Cậu không có sự chuẩn bị nào trước từ lúc còn ở Kyoto, bước đến Tokyo cậu mới biết cái khó khăn của một người đi tìm chỗ trọ. Cậu đã lang thang từ sáng đến giờ, gặp đâu cũng hỏi mới tìm ra được một chỗ nương thân với cái giá chấp nhận được. Bình thường cậu vốn nhút nhát nhưng dường như một con chim khi rời tổ thì nó phải tự tung cánh ra, cậu nhận thấy rằng bây giờ cậu phải tự lo cho bản thân mình, hãy mở miệng ra và xã giao đi!
Trời phú cho Naoki một gương mặt hiền lành, có nét ngây thơ, một cái giọng nhỏ nhẹ phần vì rụt rè…tất cả những điểm đáng yêu đó của cậu đã gây cảm tình ngay lập tức. Cậu chưa nhận thức được cái khó khăn vì có vẻ mọi người đều tốt với cậu. Trước khi trôi dạt đến phố này, cậu cũng suýt nữa bị lừa, may mắn thay lại có người phát hiện và anh ta đưa cậu đến đây. Đó âu cũng là một câu chuyện bất ngờ.
“Đây là người mới của cậu đấy hả Yushuke?”
Vị chủ nhà mở lời hỏi anh chàng đang đứng kế cậu. Anh ta có vóc người thấp nhưng lại khá đầy đặn so với thân hình. Anh ta không béo ú nhưng mang cái vẻ gì đó cục mịch, chân chất.
“Dạ vâng, con nghĩ cậu ấy có thể trọ ở đây”
Anh ta gãi đầu có vẻ bối rối trước cái quắc mắt của vị chủ nhà.
“Thôi đi vào”
Bà chủ nhà lớn tiếng quát khi dẫn cả 2 đứa vào. Yushuke đi phía sau cười xuề xòa, anh ta bảo bà ấy thế thôi chứ không phải người xấu. Mà kể cũng lạ, trông bà ấy còn xuân sắc, mặn mà thế mà đã hơn tứ tuần. Người ta nói gừng càng già càng gay mà, bà cũng có vẻ sắt đá và hung dữ đấy nhưng cậu có cảm giác bà ấy là người tốt. Bà dắt cậu vào cái phòng khách, còn Yushuke thì rẽ lối cầu thang đi thẳng lên phòng.
“Uống đi cháu”
Bà mời Naoki một ly trà nóng. Giữa một buổi chiều thu thế này, có một ly trà nóng thật tuyệt. Naoki khẽ khàng cầm cái ly lên, thổi phù một cái trước khi uống và hành động đó làm bà chủ bật cười.
“Cháu tìm chỗ trọ học à? Lần đầu xa nhà phải không?”
“Ơ dạ…sao cô biết ạ?”
Cậu bỗng đỏ bừng mặt ngượng nghịu trước nụ cười của bà chủ, hình như cậu vừa làm gì đó trông có vẻ ngốc xít ấy nhỉ? Naoki không biết tại sao nhưng bà chủ tiếp chuyện với cậu rất nhỏ nhẹ, khác hẳn với lúc bà nói chuyện với Yushuke.
“Mặt cháu non choẹt thế này, nhìn là biết, ra đường cẩn thận khéo bị lừa”
Bà ấy nhìn và nhận xét mặt mũi của Naoki. Cậu lại ngượng không biết trốn đi đâu, bộ cái mặt cậu nó đề chữ “nai tơ” thật hay sao? Mà hình như đúng thật, cậu được đưa đến đây cũng là vì xém bị lừa mà. Cái gã móc túi ấy tí nữa là rút sạch tiền của cậu khi hắn hứa hẹn tìm cho cậu một chỗ ở tốt!Hắn đã đưa cậu lên xe rồi thì bỗng Yushuke ở đâu bay ra vịn vai lại. Anh ta trừng mắt hỏi “người quen” bộ mày tính lừa tiếp hả? Họ chắc có thâm thù đại hận gì đấy, tên móc túi chuồn thẳng, để cậu lại cho Yushuke với toàn vẹn tiền bạc.
“Dạ vâng…”
“Cháu không phải người đầu tiên Yushuke đưa về, từ lúc nó trọ ở đây đến giờ cũng có 3, 4 sinh viên như cháu được nó đưa về đây khi đang ngơ ngác kiếm nhà. Cái thằng ấy coi vậy mà được việc, nhìn tướng tá nó thế đâu ai nghĩ nó là thanh tra”
Nói rồi bà cười xòa…ôi trời…thanh tra cảnh sát ấy hả? Naoki không ngờ đến vụ này!Nhưng thế cũng tốt, nhờ thế mà cậu coi là tạm có chỗ ở. Bà chủ nói chuyện về căn nhà và chấp nhận cậu vào trọ. Bà dẫn cậu lên cầu thang, tiến thẳng lên tầng 2. Chỗ này có 3 tầng lầu, trệt và tầng 1 gia đình bà ở, còn phía trên là cho thuê. Vì mới có một người chuyển đi nên cậu mới có chỗ.
“Cháu ở chung với bạn khác nhé, được không?”
Bà mở lời khi lấy chìa khóa mở cái phòng cuối cùng cho cậu. Ngoài ra còn 2, 3 phòng nữa, họ cũng ở đôi một phòng 2 người chứ không riêng lẻ. Chỉ có lũ con gái thì ở những chung trong những căn phòng dưới tầng dưới, họ được ưu tiên không trèo cao mà.
“Xin lỗi, có lẽ cô phải kêu thằng đấy dọn lại cái phòng”
Bà chủ cười cho qua chuyện vì cái phòng ấy bừa bộn kinh khủng!Còn hơn cái chuồng heo!Mọi thứ trong phòng, quần áo, sách vở, tạp chí quăng tứ tung. Trên tường thì dán kín hết bằng những cái Poster quằn quại trong cái tối lờ mờ của căn phòng chưa bật đèn Neon. Cũng may là chưa bật đèn còn trông thấy nó bừa, đến lúc bật rồi chắc té xỉu mất.
“Lũ con trai chúng nó bày khiếp quá”
Bà trách móc mà quên mất cái đứa đứng kế bên bà cũng là con trai. Naoki mỉm cười khi 2 cô cháu đặt chân vào căn phòng bừa bộn không có cả chỗ đứng!
“Wow”
Naoki chợt reo lên, cậu đặt cái vali trước cửa rồi săm săm đi vào trong, gạt cả những đống quần áo bừa bộn trên sàn. Cậu trông thấy một thứ thú vị, chính là những cái Poster dán trên tường.
“Những band nhạc Rock huyền thoại và…The Satan…”
Mắt Naoki sáng bưng lên như ánh đèn khiến bà chủ nhà Mina cũng phải giật mình.
“Wow”
Cậu cứ reo lên từng hồi khi nhặt nhạnh những tờ tạp chí được cắt rời ra rơi vãi đầy trên cái bàn.
“Chuyện gì thế Naoki?”
Bà chủ nhà tò mò khi thấy vẻ phấn khích của Naoki.
“Cô ơi, anh bạn này chơi Rock đấy”
“Rock à? Cái thứ mà nó cứ gảy tưng tưng điếc cả tai mỗi tối đấy hả?”
“Cái đó không phải “tưng tưng” cô ơi, đó là Rock, là tiếng đàn Guitar cuồng nhiệt cô ạ”
Thấy vẻ nhiệt tình của Naoki dành cho những thứ ấy, bà Mina mỉm cười, bà không muốn phá tan cái giây phút hạnh phúc của cậu dù bà chẳng nghe nó bao giờ. Có lẽ chúng nó ở với nhau hợp đấy, cái đứa mới dọn đi cũng vì không thể ở nổi với tên này nhưng chắc Naoki thì có thể.
“Cám ơn cô, cháu nhận phòng”
Naoki vui vẻ lôi cái vali của mình, quăng lên cái chỗ tạm gọi là còn trống chính là cái giường tầng trên, chỗ dành cho cậu. Cái phòng này quá bừa bộn, nhưng cậu nghĩ cậu sẽ sống được với người bạn cùng phòng này, đơn giản vì anh ta có cùng đam mê với cậu, đó là Rock!
“Cháu ở trong cái phòng bẩn như chuồng heo này à?”
Mina ái ngại nói, bà nhăn mặt.
“Không sao, cháu sẽ dọn, cô có thể cho cháu mượn cây chổi, xô nước và cái giẻ lau sàn không?”
“Tất nhiên là được nếu cháu muốn”
Bà chủ nhà cười với cậu và lật đật xuống cuối dãy bên kia lấy. Hành lang tầng trên có tổng cộng 4 phòng, có một nhà vệ sinh chung và tất cả mọi dụng cụ dọn rửa đều ở trong đó. Cuộc sống chung có vẻ hơi chật chội và thiếu thoải mái nhưng…
“Có người cùng sở thích là được rồi”
Naoki nói thầm trong lúc lom khom nhặt những tờ kí nhạc dưới sàn…Khiếp cái anh chàng này rảnh, tự tay ngồi ghi lại hết những bản nhạc của những band nhạc mà anh ta yêu thích. Chẳng mấy chốc căn phòng sẽ gọn lại ngay, đầu nghĩ tay chân làm, Naoki bắt tay vào dọn dẹp…
- --
“Phù…phù…”
Naoki thở dốc, cậu leo lên cái giường tầng trên dành cho mình ngồi. Căn phòng bây giờ sáng sủa và sạch sẽ gấp mấy lần lúc trước đấy!Naoki tự hào với chính mình vì khả năng dọn dẹp. Cậu đã gom hết tất cả tạp chí, bản kí nhạc, …lên cái bàn chung chia làm 2 chồng. Quần áo đồ đạc thì dẹp gọn và còn rất nhiều thứ nữa…
- --
Naoki đã chờ suốt cả buổi tối mà chẳng thấy anh bạn cùng phòng mà cậu mong đợi đâu. Cậu ngồi lặng trên tầng hai của cái giường, tung đưa cái cẳng và nhìn ngắm khắp căn phòng. Ngoài sự bừa bộn, bẩn thỉu, những gì còn lại của căn phòng sau khi được dọn sạch sẽ, Naoki chỉ có thể dùng một từ “Tuyệt” mà mô tả nó. Trên cái tường chung treo một cây ghi ta màu đen đỏ giống với cái của cậu, có vẻ như nó được dùng để thay đổi cho đỡ nhàm chán. Poster dán kín trên tường, toàn những tấm khổ lớn và cực đẹp.
Naoki nhìn chúng, cậu không ngừng lầm bầm trong miệng “Wow, tuyệt quá”. Những band nhạc Jrock nổi tiếng mà cậu biết dường như hiện diện ở đây, cậu nhảy xuống khỏi cái giường và tiến gần xem kĩ chúng. Có một cái Poster khổng lồ ở giữa những cái Poster khác, nổi bật cả về khổ lớn, màu sắc, biểu tượng cũng như độ quằn quại của nó.
“The Satan!”
Đó là band nhạc cậu yêu thích nhất, yêu thích đến mức có thể nói một trong những nguyên nhân cậu bước chân lên Tokyo là để xin vào “DMP Entertainment”, công ty sỡ hữu “The Satan”. Đây cũng là Band nhạc lớn và đình đám, họ đã hoạt động được 8 năm và năm nay là năm thứ 9 trong sự nghiệp của họ. Band nhạc gồm 4 thành viên, thành phần rất cơ bản mà một band nhạc Rock cần có nhưng họ có những cái khác biệt để Naoki và nhiều Fan khác yêu thích họ.
“Ren!”
Naoki đưa ngón tay di di trên khuôn mặt của một chàng trai trên tấm Poster. Ren chính là Vocalist của “The Satan” và là ước mơ của cậu. Naoki mơ ước đến một ngày, cậu có thể gặp được anh ta, nhìn một cái cũng được hay nếu may mắn hơn thì có thể xin chữ kí. Mải mê với tấm Poster của “The Satan”, Naoki không biết là cửa chính chợt bật mở và một anh chàng bước vào, anh ta làm rơi đánh bịch ngay cái túi đồ đang cầm vì phát hiện ra có một kẻ lạ mặt trong phòng mình.
“Cậu làm gì vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook