Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 118: Kế trúng kế (6)

Trong lúc Minh Nhan chợp mắt một chút, thì kế hoạch phản kích cơ bản đã hình thành trong đầu Minh Hiên, sau khi nhỏ giọng gọi vài cuộc điện thoại để an bài ổn thỏa hết thảy công việc, hắn ngồi lại trước giường bệnh của Minh Nhan, thâm tình nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của cô, sắp phải tách ra thật nhiều ngày rồi, còn chưa rời khỏi mà đã bắt đầu nhớ cô rồi, ai...... Lần này sau khi mọi việc kết thúc nhất định phải dẫn cô đi để bù lại tuần trăng mật thật dài mới được, đền bù lại sự vất vả của mình

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Minh Nhan đã lặng yên tỉnh lại, mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại ở trước mắt, cô nhìn hắn, cười dịu dàng, làm nũng hỏi. “Làm gì mà nhìn em như vậy?”

“Anh rất nhớ em.” Minh Hiên nói có chút ai oán.

“Xì.” Minh Nhan bị hắn chọc liền ra tiếng cười nhạo, vươn tay chỉ chỉ lên trán hắn nói. “Nói bừa, em ở ngay trước mặt anh, sao còn có thể nhớ em được.”

“Không phải lập tức sẽ tách ra vài ngày sao?” Minh Hiên ủy khuất biển mếu máo, đôi mắt sáng ngời lập tức lấy lòng tiến lên nói. “Bằng không em cho anh một chút an ủi trước khi đi a.”

Minh Nhan nghe vậy mặt liền đỏ lên, biết hắn muốn an ủi là cái gì, có chút chần chờ nói. “Không được, sẽ bị người ta thấy.”

“Sẽ không, lúc này hộ lý cũng không đi tuần phòng, chỉ hôn một chút được không?” Minh Hiên đáng thương mà cầu xin, sao hắn lại đáng thương như vậy chứ, kết hôn lâu như vậy rồi, chỉ muốn cùng bà xã thân thiết một chút cũng thực khó khăn.

Minh Nhan thấy bộ dáng đáng thương của hắn không khỏi bật cười, cô có khắt khe với hắn như vậy sao, làm gì mà trở thành đáng thương như vậy, vì thế mềm lòng nói. “Chỉ hôn một chút thôi nga, nếu nghe thấy có tiếng người đi vào, anh phải lập tức buông em ra.” Nếu không phải thời gian không thích hợp, địa điểm cũng không thích hợp, thì cô cũng rất muốn để cho hắn hôn cho đủ, đáng tiếc......

“Ân, ân.” Minh Hiên miệng đáp ứng, môi nóng bỏng liền hôn lên.

Minh Nhan giơ hai tay vòng lên cổ hắn, thuận theo mở môi anh đào ra, cho hắn đoạt lấy, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hai người đang hôn đến thời điểm không thể ngừng được thì cửa phòng không hề báo động trước lại mở ra. “Nhan Nhan, mình...... A.” Theo một tiếng thét kinh hãi vang lên, người tới rồi lại lui đi ra ngoài.

Minh Hiên thất bại chửi thề một tiếng, tâm không cam, tình không nguyện mà buông Minh Nhan ra, sửa sang lại quần áo cho cô. Minh Nhan đã sớm xấu hổ đến nỗi dúi đầu vào trong chăn, cũng tại hắn, lại hại cô xấu hổ.

“Nhan Nhan, đừng trốn nữa, cẩn thận ngộp chết mất.” Minh Hiên bật cười kéo cô từ trong chăn ra.

Minh Nhan trừng liếc mắt hắn một cái, đỏ mặt oán giận nói. “Không phải đã nói với anh khi nào nghe thấy có người đến sẽ buông ra sao? Sao anh không tuân thủ lời hứa vậy.”

“Ai......” Minh Hiên bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng không phải thánh nhân, dưới loại này tình huống, sao hắn còn có tâm tư đi để ý có tiếng động nào hay không a, nhưng trên mặt vẫn là cười hùa theo, nhận sai. “Phải, phải, bà xã đại nhân anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ để ý a.”

“Hừ......” Còn có lần sau, Minh Nhan bất mãn hừ nhẹ một tiếng, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa, lấy tay đẩy đẩy hắn, nói. “Anh đi kêu Tân Vãn vào đi, cô ấy tám phần là đến đưa đồ ăn cho chúng ta đấy.”

“Ân.” Minh Hiên không tình nguyện đi mở cửa kêu Tân Vãn vào, nếu có khả năng hắn hy vọng có thể để cô ta đứng luôn ở bên ngoài là tốt nhất, ai kêu cô ta đã quấy nhiễu chuyện tốt của hắn làm chi.

“Nhan Nhan...... Bọn mình vội tới đưa canh gà cho cậu.” Tân Vãn có chút xấu hổ tiêu sái tiến vào, phía sau còn đi theo một thủ vệ cầm canh gà — La Khương với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Minh Hiên bất mãn trừng mắt liếc nhìn La Khương một cái, hắn cũng không tin với cá tính cẩn thận của hắn ta, trước khi đi vào sẽ không nhìn xem bên trong đang làm cái gì, cho nên nhất định là hắn ta cố ý để Tân Vãn đi vào phá hỏng.

La Khương thì vẻ mặt thản nhiên chớp chớp mi với hắn, tỏ vẻ hắn ta chính là cố ý thì làm sao, khó có được cơ hội chỉnh hắn sao có thể buông tha được.

Minh Hiên không giận mà phản cười cong khóe miệng lên, hắn ta muốn chỉnh hắn cũng được, bất quá dường như hắn ta đã quên, hiện tại hắn ta cũng đang có tử huyệt, hơn nữa mức độ phiền toái của cô ấy tựa hồ cũng không thua Minh Nhan, cho nên những ngày sau ngày cũng đừng mong qua dễ dàng.

“Ân.” Minh Nhan có chút ngượng ngùng tiếp nhận canh gà, cúi đầu uống, thật sự là rất xấu hổ, hại cô cũng đành phải không biết xấu hổ mà ngẩng đầu .

Thấy bộ dáng thẹn thùng kia của cô, Minh Hiên bật cười, cúi đầu vuốt vuốt tóc của cô, dịu dàng nói. “Uống chậm một chút, cẩn thận sặc.”

Minh Nhan uống canh xong, ngẩng đầu nói. “Anh cũng nên đi đi, tránh cho trở về chậm bọn họ lại nghi ngờ.”

“Ân.” Minh Hiên gật gật đầu, lưu luyến không rời nói. “Em phải tự chăm sóc mình cho tốt nga, anh sẽ giải quyết xong rất nhanh.”

“Ân.” Minh Nhan gật đầu đồng ý, sau đó mỉm cười, bướng bỉnh nói. “Phải nhanh một chút nga, chờ anh giải quyết xong rồi, em có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết.” Trong bụng cô có một phiền toái nhỏ, nếu hắn biết hẳn là sẽ rất thích đi, thực chờ mong nhìn thấy biểu tình mừng rỡ như điên của hắn.

“Ân.” Minh Hiên gật gật đầu, thực chờ mong tin tức tốt của cô, sau đó nhìn La Khương vừa vuốt cằm vừa dùng ánh mắt nói. “An toàn của cô ấy liền giao cho cậu, tính tôi thiếu cậu một lần.”

La Khương cũng gật gật đầu với hắn, ý bảo hắn ta yên tâm đi, cái ân tình bảo hộ cô ấy hôm nay hắn sẽ nhớ rõ để còn tìm hắn ta đòi lại.

Minh Hiên lên xe trở lại nhà họ Mạc, làm bộ như bộ dáng thất tình, nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai, chính là không ngừng uống rượu cho say, ngay cả ông Mạc cũng bị kinh động đến, thở phì phì bảo quản gia mở cửa ra, chửi hắn một trận, kết quả hắn cũng không để ý mà tiếp tục uống rượu, cuối cùng ông Mạc tức giận đến không còn cách nào khác đành phải buông xuôi, bảo ai cũng đừng để ý đến hắn, để hắn tự sinh tự diệt được rồi.

Mạc Dịch Minh cùng bà xã cũng giả mù sa mưa tới khuyên vài lần, Minh Hiên cũng vẫn không để ý, hai người liền phẫn nộ đi ra.

Ngày hôm sau, Minh Hiên nhận được một tờ chuyển fax nhanh, hắn vừa mở ra nhìn đã nổi trận lôi đình, liền nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài, đương nhiên khi hắn làm những việc này cũng nhằm lúc vợ chồng Mạc Dịch Minh vừa vặn ở đó.

Sau khi hắn lao ra, hai người cầm lấy tờ chuyển fax nhanh thì thấy m trên rõ ràng viết vài chữ to. “Đơn ly hôn.” Mà tên họ của Tư Đồ Minh Nhan cũng viết rõ ràng trên đó, hai người giống như thực hiện được gian kế mà nhìn nhau cười, xem ra kế sách của bọn họ đã thu được hiệu quả không tồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương