Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người
-
Chương 61
Khoảng đợt cuối kỳ nghỉ đông của học sinh trong nước, Cận Trạch lên chuyến bay A6677, ngồi chán chết mười mấy tiếng ở khoang phổ thông, ngồi lâu đến mức cổ cứng đờ, cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quốc tế Thượng Hải, trở về tổ quốc xa cách bấy lâu.
Anh vốn định bay đến Đế Đô gặp mặt Vân Thâm nghe ngóng tình hình trước, sau đó mới đi tìm Vân Nhiêu, nom vậy sẽ không quá đường đột.
Thêm nữa, anh không có phương thức liên lạc hiện tại của Vân Nhiêu, cũng không kết bạn Wechat, mà chẳng thể nhắn tin trên Weibo tìm cô được vì như vậy quá ngớ ngẩn.
Chẳng ngờ tới, hiện tại Vân Thâm đang thực tập ở Thân Thành, ngược lại Vân Nhiêu vẫn đang nghỉ đông, chưa từ quê lên.
Vân Thâm khá bất ngờ khi nghe tin Cận Trạch về nước, hai người hẹn gặp tại một quán cà phê gần công ty mà anh đang thực tập.
Hơn nửa năm trước, khi bệnh tình của mẹ Cận Trạch nguy kịch, chị gái nhờ bạn học cấp ba liên lạc với Cận Trạch, nên chuyện mẹ Cận Trạch qua đời gần như cả lớp đều biết.
Thoáng cái đã trôi qua hai năm rưỡi, gặp lại lần nữa, hai người anh em từng thân thiết đến mức chẳng có bí mật, đột nhiên chẳng biết nói gì, cực kỳ xa lạ.
Cận Trạch trước mắt, hình như gầy hơn một chút so với hồi cấp ba.
Vẫn là gương mặt đó, vẫn là ánh mắt đó, nhưng thần sắc lại khác biệt rất lớn.
Hóa ra cái chết của người thân lại có thể giáng cho người ta một đòn nặng nề đến thế.
Vân Thâm xưa nay vốn thẳng thắn, đối diện người anh em mà anh từng thoải mái cười mắng, bắt giác nói năng cũng cẩn trọng hơn.
Cận Trạch lại cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái, thử trò chuyện với Vân Thâm như hồi trước.
Anh thay một bộ quần áo mới tinh, thậm chí còn bỏ tiền mua thêm đôi giày chơi bóng mới, ăn mặc đẹp lại thoải mái.
– Có chuyện quái gì đâu, tao ở nước ngoài sống sướng lắm.
Cận Trạch cầm cốc cà phê, cụng cốc với Vân Thâm.
– Chuyện duy nhất không sướng là trong lớp không có ai ngu như mày với lão Trì để chọc chơi.
Vân Thâm hứ một tiếng, biểu cảm nhẹ nhõm hơn: “Đậu má, mày còn dám nhắc lại, năm đó mày chẳng nói tiếng nào đã ra nước ngoài làm bọn tao cứ tưởng lỡ làm gì khiến mày giận rồi.”
Cận Trạch đáp lấy lệ: “Năm đó có việc gấp”, dừng một chút rồi nói lảng sang chuyện khác:
– Còn chưa kịp hỏi thăm, thần đồng Thanh Hoa của bọn tao dạo này thế nào?
Vân Thâm: “Cũng tàm tạm, sang năm thử khởi nghiệp xem sao.
Hai năm qua tao vẫn đang nghiên cứu phòng thí nghiệm AI của các xưởng lớn, tiếc là kinh nghiệm của tao quá ít, người ta cũng không nhận tao vào, chỉ có thể ở bên ngoài làm chút chuyện lặt vặt thôi.”
Cận Trạch biết điều kiện gia đình Vân Thâm không khấm khá lắm, anh lại là một người có ý thức trách nhiệm lớn nên từ hồi học cấp ba Vân Thâm cực kì chịu khó, ước mơ chính là kiếm thật nhiều tiền, giúp cả nhà thoát khỏi cuộc sống nghèo túng.
Tiền lương thực tập của sinh viên chính quy chuyên ngành máy tính có lẽ cũng khá nhỉ?
Cận Trạch bỗng ngẩn ngơ.
Nếu không học biểu diễn, anh cũng sẽ học ngành máy tính như hầu hết mấy đứa cùng phòng hồi cấp ba, nếu vậy không biết liệu đến bây giờ anh có thể tìm được một công việc bán thời gian với mức lương cao hơn không.
Ở Mỹ, anh và bạn cùng ngành làm thêm, ví dụ như đi làm diễn viên cho đoàn kịch nói, hoặc làm người mẫu trang bìa.
Những công việc này không ưu ái người da vàng hoặc là thời gian thử việc quá dài, còn lâu mới kiếm tiền nhanh bằng những công việc chân tay.
Chẳng rõ tại sao, bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
Vô tình, Vân Thâm nhìn thoáng qua chiếc điện thoại Cận Trạch đặt ở góc bàn, ánh mắt sững sờ.
Vẫn nhớ mãi ba năm học cấp ba, gần như cứ nửa năm là Cận đại thiếu gia lại đổi điện thoại một lần, thường xuyên cái trước chưa dùng quen tay đã đổi ngay sang cái mới, đuổi sát trào lưu, không phải mẫu mới nhất thì không dùng.
Nhưng chiếc điện tại trước mắt vẫn là chiếc mà anh dùng từ hồi cấp ba, là mẫu mới nhất của ba năm về trước.
Có thể thấy rõ góc chiếc điện thoại đã bị mòn đi, màn hình thoạt nhìn cũng không phải từ năm đó …
Vân Thâm cười tự giễu.
Điện thoại của cậu ấm thích dùng bao lâu thì dùng, chắc là lười đổi.
Anh vẫn nên tự lo xong cho bản thân đi đã.
Hai người lại nói vài chuyện thú vị, trong lúc cười đùa, phảng phất như trở lại những tháng năm hào hoa phong nhã.
Vân Thâm: “… Nhắc đến chuyện này tao lại thấy bực, bọn mày xúm lại lừa tao, đứa nào cũng lắm tiền hơn tao mà còn bắt tao mời kem.”
Cận Trạch: “Chẳng phải nhờ Tiểu Vân Nhiêu cả sao, đều do em ấy xúi hết.”
Vân Thâm: “Gan nó bé tí, làm gì dám.”
“Mày đừng có coi thường em ấy.” Cận Trạch cười rồi bỗng hỏi: “Dạo gần đây Tiểu Vân Nhiêu thế nào rồi?”
Vẫn Thâm nói: “Vẫn khá ổn … Nó vừa nhắn tin cho tao bảo bây giờ nó đang trên tàu cao tốc đến Thân Thành.”
Cận Trạch sửng sốt: “Thế mày không đi đó em ấy à?”
Vân Thâm: “Nó đâu phải đứa nhóc chứ, hơn nửa ga tàu cách chỗ này xa quá, tao làm gì có thời gian.”
Cân Trạch im lặng gật đầu, hai người lại nói vài chuyện khác nhưng chủ đề vẫn âm thầm dính líu khá nhiều đến Vân Nhiêu.
– Em rể Tiểu Tần lúc trước mày nhắc đến cũng đến Thượng Hải nhỉ, học trường nào thế?
– Đại học Giao.
Vân Thâm thuận miệng nói tiếp: “Thằng bé khai giảng sớm, hôm kia còn tìm tao ăn cơm.
Tao vốn định đến trường thằng bé chơi, kết quả phát hiện ra khu trường học của nó hẻo lánh quá.
Chẳng trách Vân Nhiêu bảo rõ ràng ở cùng một thành phố mà cả kỳ chẳng gặp nhau được mấy lần.”
Cận Trạch rũ mắt, giả bộ dò hỏi: “Tao nghe bảo hai đứa đều học ở Thượng Hải, còn tưởng hai đứa thành đôi rồi.”
Vân Thâm liếc mắt qua: “Thằng oắt kia dám? Tao đánh gãy chân nó.”
Cận Trạch bỗng cười phá lên: “Thế mà ngày nào mày cũng gọi người ta là ’em rể Tiểu Tần’.”
Đáng lý ra anh phải sớm biết Vân Thâm chính là người như vậy, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, tính cách cũng cứng rắn, có mỗi cái miệng ưa bốc phét, cứ vui là đùa tới bến, chẳng thèm giữ ý.
Vân Thâm: “Tao còn gọi mày là Trạch chó, con trai, thế mày là con trai tao à?”
Cận Trạch nhíu mày: “Thế được hạ thân phận không? Tao có thể làm em trai mày.”
Nói đúng hơn, là em rể.
Vân Thâm:?
Cận Trạch: “Anh trai.”
Vân Thâm suýt nữa phun hết cà phê ra ngoài: “Đừng … Mày chơi ác thế.”
– Tao gọi thân thiết thế còn gì.
Đuôi mắt của Cận Trạch cong lên, không kìm được xác nhận lại một lần nữa: “Hai em ấy không thành đôi à?”
– Tao đoán là không.
Mấy ngày Tết, Náo đều nằm lỳ trong nhà không buồn làm gì, chẳng giống kiểu người đang có bạn trai.
Vân Thâm cầm chiếc dĩa trong tay, gõ vào miệng chén một hồi rồi cười nhạo: “Sao hôm nay mày nhiều chuyện thế?”
Cận Trạch gọi nhân viên phục vụ, đặt thêm một suất quà vặt xong mới trả lời Vân Thâm:
– Ở nước ngoài nhàm chán lâu quá, chả có gì hay nên muốn nghe mấy chuyện lặt vặt.
Vừa nãy lúc Cận Trạch giơ tay gọi nhân viên phục vụ để lộ cơ tay, Vân Thâm nhìn thấy chỗ đó có một vét thương mới, không kìm được hỏi thăm:
– Tay mày làm sao đấy?
Cận Trạch hơi giật mình, không tự giác giấu tay xuống dưới bàn:
– Mấy hôm trước nấu cơm ở nhà không cẩn thận làm vỡ bát đĩa, bị cứa phải.
– Ái chà, bây giờ đại thiếu gia còn tự nấu cơm cơ à?
Cận Trạch nhún vai: “Tao thuê nhà bên ngoài, ở một mình, tóm lại cũng không thể thuê một đầu bếp giống mày nữa nhỉ?”
Vân Thâm: “Chỉ cần trả đủ tiền, tao qua nấu cơm cho mày cũng không phải không được.”
– Cút.
– Ha ha ha …
Đang đùa giỡn, Vân Thâm tiện tay rút di động trong túi, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, thu lại nụ cười:
– Vừa nãy để điện thoại ở chế độ yên lặng, em gái gọi cho tao mấy cuộc, tao gọi lại cho con bé một cái.
Cận Trạch gật đầu, ánh mắt dán vào chiếc điện thoại của Vân Thâm, tâm trạng không rõ vì sao đột nhiên căng thẳng.
– Em nói gì cơ?
Vân Thâm đột nhiên đứng phắt dậy, “Sao em lại … Được rồi, em đứng đó đừng đi lại lung tung, anh qua đón em.”
Giọng nói của Vân Nhiêu xen lẫn tiếng khóc nức nở: “Anh mau đến đây đi, điện thoại của em sắp sập nguồn rồi.”
– Em đang ở cửa ra nào?
– Ở B5 …
Còn chưa nói xong, cuộc trò chuyện đột nhiên im bặt.
Phỏng chừng là tự động tắt máy.
Vân Thâm quay đầu nói với Cận Trạch:
– Người anh em, xin lỗi nhé, ví và thẻ xe buýt của em gái tao bị trộm ở ga tàu rồi, điện thoại cũng hết pin, giờ tao phải đi tìm em ấy.
– Tao đi với mày.
Cận Trạch cầm áo khoác, sự lo lắng trên mặt chẳng kém hơn Vân Thâm là bao.
– Lâu rồi không gặp đàn em Vân Nhiêu, tiện thể qua chào hỏi luôn.
– Được.
Hai người nhanh chóng trả tiền rồi rời đi, lúc đứng bắt ngoài đường bắt xe, hai người thấy chú thích đoạn đường đến ga tàu khá phức tạp, ngẫm nghĩ kỹ lại quyết định đi tàu điện ngầm.
Cận Trạch không ngờ mình sẽ gặp lại Vân Nhiêu nhanh như thế.
Còn là ở trong tình huống vội vàng như vậy, không kịp báo trước với em một tiếng.
Em vốn nhát gan, bây giờ chắc đang sợ lắm đây.
Không biết em có khóc không.
Anh không nhịn được nắm tay thành quyền, tâm trạng hồi hộp kích động, lại trộn lẫn chút lo lắng.
Ga tàu đông nghịt và ồn ào, nhưng Cận Trạch và Vân Thâm lại duy trì yên lặng.
Một hồi sau, Vân Thâm thở dài tự trách:
– Em ấy gọi cho tao gần chục cuộc điện thoại mà tao không bắt máy … chắc là đang ngồi xổm ở xó nào khóc rồi.
– Không mất điện thoại là tốt.
Cận Trạch không biết an ủi thế nào, “Năm ngoái ví của tao cũng bị kẻ vô gia cư giật mất, tao còn đánh với đám người kia một trận.”
Vân Thâm nhìn anh: “Đánh thắng không?”
Cận Trạch bĩu môi: “Đánh bọn nói tơi bời hoa lá.”
– Ha ha ha …
Lộ trình của tàu điện ngầm có khoảng mười mấy trạm, đoàn tàu lắc lư khởi hành, qua hơn nửa tiếng, hai người lại bắt đầu sốt ruột nên chẳng nói câu nào.
Tàu vừa dừng, cả Cận Trạch và Vân Thâm gần như cùng tông cửa chạy ra.
Đang đúng mùa tựu trường, dòng người chen chúc trong ga tàu đông như thủy triều dâng, không thể chen nổi.
Hai người lần theo bảng chỉ dẫn trên cao, khó khăn lắm mới xuyên qua dòng người.
– Lối ra … B5 …
Thị lực của Cận Trạch tốt hơn Vân Thâm nhiều, anh ngẩng đầu lên đã thấy bảng chỉ dẫn ở phía bên phải nên túm lấy Vân Thâm ngay,
– B3 ở bên kia, qua đó.
Đi ngược dòng người, Vân Thâm đi theo sau Cận Trạch, nhìn bóng lưng của anh, bỗng hơi buồn bực.
Sao thằng này còn lo lắng hơn cả anh nhỉ?
Cuối cùng là em gái ruột của của ai chứ …
Vừa lơ đễnh một xíu, Cận Trạch đi phía trước đột nhiên dừng lại, Vân Thâm không kịp tránh, đâm sầm vào lưng anh.
– Úi … Mày làm gì thế?
Cận Trạch không trả lời.
Anh đứng yên tại chỗ, hàm răng vô thức cắn chặt môi, huyết sắc trên mặt từ từ nhạt đi.
Vân Thâm từ phía sau Cận Trạch thò đầu ra, đôi mắt cận thị nhẹ nhìn về phía trước, cũng ngạc nhiên bất động.
Cách đó vài chục mét, biển chỉ dẫn lối ra B5 xuất hiện ngay trước mắt.
Xuyên qua khe hở giữa dòng người, Vân Nhiêu đang ngồi trên chiếc va li màu hồng cao 20 tấc, cô giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Tóc của cô đã dài hơn một chút, tùy tiện buộc thành túm đuôi ngựa sau gáy.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cúi thấp, dù mặc quần áo mùa đông rất dày nhưng thân hình cô vẫn mảnh mai xinh đẹp.
Mà trước mặt cô, xuất hiện một thiếu niên cao gầy tuấn tú.
Chàng trai hơi khom người, lưng hạ thấp xuống thở dốc, hình như vừa chạy như bay đến.
Chàng trai cũng vừa mới tới.
Chỉ nhanh hơn bọn anh một bước, chỉ một bước.
Thiếu nữ trước mặt khóc nấc lên, chàng trai vội vàng rút tờ giấy ăn sạch từ trong túi áo, khom lưng đưa cho cô.
Không rõ hai người thì thầm điều gì, chàng trai bỗng đặt tay lên đầu Vân Nhiêu, xoa mấy cái an ủi.
– Tiền mừng tuổi của mình … đều cất ở trong ví …
Vân Nhiêu càng khóc càng nức nở, không nhịn được túm lấy ống tay áo của Tần Chiếu.
– Tiền đó có thể chi trả sinh hoạt phí của một tháng … Hu hu hu, mình ngu quá, cha mẹ mình kiếm tiền vất vả như vậy …
Lúc đầu Tần Chiếu xoa đầu cô, thấy cô chẳng có chút phản ứng nào bèn ngồi xổm xuống trước mặt Vân Nhiêu, để mặc cô túm chặt tay áo của mình, đau lòng an ủi:
– Đừng khóc mà, không sao hết.
Không phải năm nay cậu giành được học bổng sao? Nếu như giành được rồi, chút tiền đó chẳng đáng là bao?
Vân Nhiêu ngẫm nghĩ, âm thanh nức nở dần nhỏ đi: “Nói … cũng đúng.”
Tần Chiếu đứng dậy, cầm lòng chẳng đặng xoa đầu cô.
…
– Giờ tao sẽ qua chém đứt tay nó.
Vân Thâm lạnh lùng thốt ra câu này, mãi lâu sau chẳng có thêm động tác gì.
Cận Trạch hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Mày đi đi.”
Vân Thâm: …
Giằng co một hồi, Vân Thâm thả lỏng vai, ho khan:
– Nhìn hai đứa thế này, chắc là đã lén lút qua lại với nhau sau lưng tao rồi.
Giờ tao qua chém nó, Vân Náo sẽ không bỏ qua cho tao.
Phải biết rằng trường học của Tần Chiếu nằm ở vùng ngoại thành cách nhà ga 20 cây, từ chỗ đó chạy đến đây, Tần Chiếu còn đi xa hơn cả bọn Vân Thâm.
Nhưng cậu chàng lại nhanh hơn cả bọn họ.
Vân Thâm không biết làm sao mà Tần Chiếu có thể làm được, nhưng nhìn thấy bộ dạng mệt chết của cậu, nhất định đã dốc hết sức chạy tới.
Cho nên, đột nhiên anh cảm thấy, thằng nhóc này có phần đáng tin.
Cận Trạch đứng bên cạnh mặt lạnh đến dọa người, không tiếp lời.
– Mày sao thế?
Vân Thâm dùng cánh tay huých nhẹ anh: “Phát ngốc rồi à?”
Cận Trạch vẫn không nói lời nào.
Cằm của anh bạnh ra, cơ thể cứng ngắc, dùng như đã cạn hết sức sống.
Điện thoại trong tay Vân Thâm rung lên, là tin nhắn Tần Chiếu gửi đến, thông báo với Vân Thâm rằng cậu đã tìm được Vân Nhiêu, anh không cần lo lắng.
Vân Thâm thở dài:
– Chúng ta đi thôi …
Cận Trạch đột nhiên cắt lời anh: “Không qua nói chuyện với họ vài câu à?”
Vân Thâm cạn lời: “Tao còn phải đi làm, rảnh quái đâu mà đi làm kỳ đà cản mũi.”
Hai chân của Cận Trạch như mọc rễ trên mặt đấy, làm thế nào cũng không nhổ lên được.
Trái tim của anh như bị một bàn tay vô hình túm lấy, lan đến cơ bắp toàn thân, đau thấu xương, đau đến mức không thể thở nổi.
Anh không tin.
Anh cảm thấy không thể cứ như vậy được.
Một khắc đó, ràng buộc đạo đức trong lòng Cận Trạch dường như biến mất.
Dù hai người họ thành đôi thì thế nào?
Yêu đương cũng có thể chia tay, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn.
Anh thích Vân Nhiêu nhường ấy, thầm mến từng ấy năm, vì cô, anh làm việc chẳng quản đêm ngày, từng chịu kỳ thị, từng bị đánh đập, vất vả lắm mới tích góp đủ tiền, vượt qua đại dương đến một thành phố xa lạ để tìm cô …
Sau khi mẹ qua đời, bao nhiêu đêm dài, anh đều dựa vào nỗi nhớ nhung về cô mà vượt qua …
Làm sao có thể mặc kệ được?
Cận Trạch như người mất hồn, đến chính bản thân anh cũng không biết mình đang nói gì:
– Em ấy mới 18 tuổi … Mày làm anh trai, phải để mắt đến em ấy nhiều vào … không thể yêu đương …
– Có ý gì?
Vân Thâm kéo anh lùi về phía sau mấy bước, tới chỗ vắng người, lúng túng nói với Cận Trạch.
– Thật ra, tao cảm thấy … thằng nhóc Tần Chiếu này cũng không tệ lắm.
Cận Trạch: “Không tệ chỗ nào?”
– Nó và Vân Nhiêu quen biết mười mấy năm, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cha mẹ tao cũng thích nó lắm.
Vân Thâm nhún vai, quan sát chàng trai và cô gái sắp rời đi cách đó không xa, giọng bỗng nhẹ nhàng hơn, giống như tùy tiện nói:
– Thêm nữa … Nhà của thằng nhóc kia giàu lắm.
Cận Trạch nghe vậy, bàn tay nắm chặt thành quyền bỗng buông lỏng.
Dường như ý thức được lời nói của mình hơi kỳ lạ, Vân Thâm giải thích:
– Mày chưa từng nghèo nên chắc không hiểu cảm giác này … Mày chê tao ham giàu cũng chẳng sao, tao tìm người yêu cũng không xem xét phương diện này, nhưng tao mong em gái tao có thể tìm được một chàng trai điều kiện khá giả chút.
Yết hầu của Cận Trạch lăn lộn, ánh mắt trầm xuống:
– Ừm.
– Dù nhà bọn tao nghèo, nhưng trước giờ vẫn không để em ấy thiếu thốn.
Nếu em ấy tìm một thằng nghèo khiết xác cùng nó chịu khổ, tao sẽ thực sự tức điên.
Vân Thâm thu hồi ánh mắt đang nhìn ra xa, nhìn thẳng vào Cận Trạch: “Cuộc sống thực tế như vậy đấy.”
Cuộc sống thực tế như vậy đấy.
Cận Trạch: “Đúng thế.”
Giọng điệu của anh quá kỳ lạ, trống rỗng tịch mịch, lại nhẹ bẫng như tiếng tức giận.
Vân Thâm: “Đương nhiên, thằng nhóc đấy không thể so sánh với thiếu gia sống trong cung điện như cậu được.”
Cận Trạch nhả môi dưới ra.
Động tác đơn giản này gần như rút cạn hết sức lực trên người anh.
Anh có thể hiểu.
Nếu như anh có em gái ruột, anh cũng không muốn em gái mình ở bên một thằng nghèo túng chẳng có gì trong tay.
Ánh mắt Cận Trạch rũ xuống, thất thần nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay mình.
“Thiếu gia nhà giàu ở trong cung điện” đến tiền mua vé về nước đều là tiền bán rẻ sức lao động, tích lũy từng giờ làm việc.
Trên tay anh còn có nhiều vết thương nhỏ khác, vì vết thương lành rất nhanh nên không thể nhìn thấy.
Anh như vậy, lấy gì theo đuổi cô, lại dùng gì để lấy lòng người nhà của cô.
Cận Trạch mờ mịt nhìn biển người lộn xộn cuồn cuộn trước mắt, những hình ảnh kia, những âm thanh nhộn nhịp kia nhanh chóng biến mất, trong chớp mắt, trong thế giới của anh chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Đến không khí cũng không còn, là môi trường chân không đầy tuyệt vọng.
Cô đã đi rồi, đến bóng lưng cũng không nhìn thấy nữa.
Anh cảm giác mình chẳng còn hi vọng, mãi mãi cũng không có hi vọng.
…
Cận Trạch không chịu nổi hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Vân Nhiêu tựa vào vai anh bị đánh thức, trong mắt cô phủ một tầng sương mù, ngẩng đầu nhìn anh:
– Anh sao thế?
Người đàn ông cầm thẻ lên báy bay màu đỏ, đầu ngón tay che khuất số hiệu chuyến bay, bất động rất lâu.
– Không sao.
Anh từ từ thở ra, sắc mặt tái nhợt dần khôi phục như lúc bình thường, “Xin lỗi, đánh thức em rồi.”
Vân Nhiêu nghe thấy giọng điệu xa cách của anh, trong lòng hơi bất an:
– Tư thế ngủ này chẳng thoải mái, em không ngủ nữa, chúng mình nói chuyện được không?
Lúc này máy bay đã đạt đến độ cao hành trình, chuyến bay cực kỳ ổn định.
Vân Nhiêu cởi dây an toàn, chủ động ôm cánh tay anh, kéo tay anh ôm vào lòng mình.
Cận Trạch quay đầu nhìn về phía cô, không phải cái nhìn hời hợt mà anh nhìn rất chăm chú, dường như muốn khắc lại từng cái nhíu mày và nụ cười của cô vào con ngươi của mình:
– Em muốn nói chuyện gì?
Vân Nhiêu: “Vừa rồi em mơ một giấc.”
– Giấc mơ gì?
Vân Nhiêu: “Em mơ thấy cảnh tượng sau khi em uống say trong ngày sinh nhật của mình.”
Khóe môi của Cận Trạch con lên: “Thế à, em nói thử cho anh nghe đi.”
Vân Nhiêu gật đầu, điều chỉnh hô hấp xong dịu dàng nói:
– Em nhớ ra rồi, tối hôm đó, sau khi em uống say anh đã tỏ tình với em.
– Anh yêu em.
Cận Trạch đột nhiên nói.
Giọng điệu rất nhẹ, âm thanh rất thấp, trong ngữ điệu bình tĩnh như ẩn giấu ngàn vạn từ.
Lát sau, anh rũ mắt, mắt tay cô:
– Tỏ tình thì có gì lạ, dù ở nơi đây, dù là lúc nào thì anh cũng có thể tỏ tình với em.
Vân Nhiêu bị lời tỏ tình bất chợt của anh cảm động, trái tim bỗng loạn nhịp.
Cô đỏ mặt, giải thích: “Không phải tỏ tình như thế đâu … Tối đó anh nói với em rằng em thích em từ cái nhìn đầu tiên.”
Thật ra Vân Nhiêu không nằm mơ, cũng không nhớ ra đoạn ký ức vụn vặt kia.
Cô chỉ phỏng đoán rằng sau khi mình sau nhất định sẽ có một màn tỏ tình chân thành, như thế Cận Trạch cũng sẽ thổ lộ với cô bí mật mà anh chôn giấu tận sâu trong đáy lòng.
Quả nhiên, trong nháy mắt, gương mặt người đàn ông sững sờ.
– Thế mà em thật sự nhớ ra …
Ánh mắt chăm chú nhìn cô trở nên nóng bỏng hơn: “Thế nên, đàn em biết anh thích em từ cái nhìn đầu tiên thì có cảm xúc gì?”
Vân Nhiêu: “Em cũng thích đàn anh từ cái nhìn đầu tiên, thế mà chúng mình lại bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy, em nghĩ thôi đã thấy tức chết rồi.”
Cận Trạch im lặng nhún vai.
Cô mãi mãi không biết được anh từng chìm sâu vào tận cùng của tuyệt vọng, một mình nghẹt thở trong bao lâu.
Nhưng mà, lúc đó đúng là anh không xứng.
Mọi chuyện đều đã qua, cuối cùng anh cũng vượt qua khoảng thời gian đen tối đó, vững vàng ôm lấy mộng tưởng trong lòng, tự kéo mình ra khỏi đáy biển sâu.
Hai người họ đều trở nên tốt hơn.
Dù là sự nghiệp hay tâm lý.
Mà cô cũng trở về bên cạnh anh như một kỳ tích.
Cận Trạch không dám trách móc quá khứ, cũng không kịch liệt lên án số mệnh vô thường, vì giây phút may mắn này đã sớm xua tan đi những mây mù trước kia.
– Vì bỏ lỡ nhiều năm như vậy, nên tương lại phải cố gắng bù đắp cho em.
Cận Trạch vừa nói vừa tháo khẩu trang đen xuống.
Vân Nhiêu sợ hết hồn: “Anh xem anh kìa, tháo khẩu trang ra làm gì, bị người ta nhận ra thì phải làm sao?”
Cận Trạch cúi người xích lại gần cô, tình ý nồng nàn trong đôi mắt màu hổ phách:
– Không có khẩu trang thì em dùng mặt che cho anh là được?
Nói xong, một tay anh chống lên cái đệm ghế bên cạnh cô, thế mà trực tiếp vượt qua thanh chắn ở giữa, xoay người hôn xuống môi cô.
Cả người Vân Nhiêu run rẩy như bị điện giật.
Máy bay đạt tới độ cao hơn 10.000 mét trên không, cơ thể của cô dường như cũng bay lên giữa luồng khí dịu dàng mà mãnh liệt.
Vì tránh để người khác nhìn thấy mặt anh, Vân Nhiêu vươn tay ôm lấy cổ anh, vô tư dâng đôi môi mình lên.
*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook