Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người
-
68: Ngoại Truyện 5
Anh nhìn đôi mắt nai tơ to tròn đáng yêu, nhìn đôi môi tươi tắn như ánh hồng ngọc, nghe cô nói với anh bằng chất giọng ngọt ngào và ngây ngô ấy, rằng em chỉ muốn ở nhà của anh thôi, anh dẫn em về nhà anh đi làm anh phải bó tay.
Anh đành phải nắm tay cô:
– Được rồi, mong em đừng sợ.
Cận Trạch ở gần trường, đó là khu chung cư kém chất lượng nhưng lại chiếm rất nhiều diện tích, quy tụ đủ loại người từ khắp nơi trên thế giới, đa dạng chủng tộc, hầu hết toàn sinh viên không có điều kiện, hoặc những người thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội bị bọn tư bản bóc lột.
Căn anh thuê lại là căn tệ nhất trong cái chung cư kém chất lượng này.
Suốt quãng đường, biết bao lần anh muốn kéo cô đi, cho cô quay đầu tìm khách sạn mà ở.
Cuối cùng thì anh vẫn kìm nén và tự nhủ rằng mình phải phô hết những gì xấu hổ nhất của đời mình cho cô thấy, vứt bỏ đi những niềm kiêu hãnh phù phiếm, đối mặt với mối quan hệ bằng thái độ chân thành nhất.
Về đến chung cư, vừa mở cửa ra thì Vân Nhiêu đã ngửi thấy mùi thuốc lá kì lạ, cô không chịu được phải nắm chặt tay anh.
Cô chưa từng ngửi qua cái mùi này bao giờ nhưng cô vẫn lờ mờ đoán được nó là thứ gọi là cần [email protected]
Ánh đèn ngoài phòng khách trắng xoá, trên bàn cà phê có mấy hộp thức ăn thừa để từ bao giờ không biết, mùi tanh tưởi của đồ ăn hoà quyện vào mùi khói cần [email protected] tởm không tả đâu cho hết.
Cận Trạch kéo cô đi, rảo bước về phòng ngủ ở phía trong cùng.
Anh vặn chìa khoá mở cửa, khi anh bật đèn lên, hành động của anh có hơi lưỡng lự.
Chẳng mấy chốc, Vân Nhiêu thấy được nơi anh trú ngụ trên đất Mỹ suốt hai năm ròng.
Căn phòng quá đỗi chật hẹp thế nhưng trần lại rất cao, khung cửa sổ mở ra ngay ở trên đầu, cấu trúc căn phòng hết sức ngớ ngẩn, nó giống như một gã chủ mờ ám cố tình thiết kế phòng như vậy, thà bảo đây là cái nhà tù còn hơn là cái phòng ngủ.
Đồ đạc của Cận Trạch ít đến lạ thường, dù phòng anh rất sạch nhưng sách vở, quần áo và đồ dùng hằng ngày cứ tứ tung hết cả lên, khiến người ta ấn tượng bởi sự bừa bộn của căn phòng.
Vân Nhiêu nhớ anh là người sống rất sạch sẽ, luôn luôn sắp xếp mọi thứ đúng ngăn nắp gọn gàng.
Suýt nữa thì cô đã khóc òa.
Nước mắt đong đầy, họa thành một làn nước mong manh phủ trên đôi mắt nhưng chẳng hề tuôn rơi.
Cận Trạch giơ tay lên xoa đầu cô đầy trìu mến: “Nhìn gì mà ngây ra thế?”
Mùi trong không gian đã đỡ hơn rất nhiều, cô hít sâu rồi mỉm cười, nói:
– Em đang nghĩ, phòng chật thế này thì em với anh phải nằm chung một giường thôi.
Cận Trạch rụt tay về, lúng túng nói:
– Dạo này anh bị tụt mood nên không dọn dẹp gì cả.
Anh vừa nói vừa thu dọn nhà cửa.
Vân Nhiêu ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng rồi đá chân qua lại, cố tình tỏ ra rằng mình đang cực kì thoải mái.
Cô vô tình thấy vết bẩn trên bắp chân mình thì mới nhớ ra hôm nay cô đã ngồi trên máy bay hạng phổ thông mười mấy tiếng đồng hồ, vừa xuống máy bay thì vội đến trường tìm anh, ngồi trên chiếc vali đợi anh hẳn hai ba tiếng dưới cái nóng thiêu đốt của California, và cô của hiện tại vừa hôi vừa bẩn chả khác gì một trái bóng dính bùn cả.
Vân Nhiêu nhảy xuống ghế, cô chụm chân lại, xấu hổ nói:
– Anh, em muốn tắm.
Cận Trạch đứng thẳng người, quay lại nhìn cô.
Lối đi của căn phòng hẹp đến nỗi nếu cả hai người cùng đứng thì chỉ cần giơ tay lên thôi đã chạm vào nhau rồi.
Trong căn phòng kín mít, bầu không khí như được cô đặc lại, nhiệt độ tăng dần lên.
Cận Trạch nhìn gương mặt cô trong thoáng chốc rồi lịch sự dời đi.
Mọi thứ diễn ra trong một tiếng vừa qua hệt như một bộ phim và cũng quá đỗi chóng vánh.
Anh cố “tiêu hóa” sự thật rằng cô gái trước mặt đã là bạn gái anh, anh vừa mừng vừa lo, đồng thời anh cũng phải nghĩ xem mình nên làm thế nào để đáp ứng lại những nhu cầu của cô.
Căn này có tổng cộng sáu phòng, đủ các loại đầu trâu mặt ngựa sinh sống nhưng lại chỉ có một nhà tắm.
Vấn đề là, cửa nhà tắm đã hỏng và không thể chốt lại được, nó còn đối diện ngay phòng khách – nơi mà mấy thằng ất ơ chẳng có gì để làm đi qua đi lại, chắc chắn sẽ làm cô sợ.
Cận Trạch lấy một cái giỏ con đựng sữa tắm ra khỏi ngăn kéo rồi đưa Vân Nhiêu, anh khẽ bảo:
– Em cứ yên tâm tắm đi, anh đứng ngoài cửa canh cho.
Vân Nhiêu sững người, khuôn mặt đỏ ửng lên trong vô thức: “Vâng.”
Trước khi cô tắm, Cận Trạch đã dọn lại nhà tắm, dẹp hết những đầu lọc thuốc và rác xung quanh, ít nhất thì nhìn nó không quá kinh tởm.
Qua cánh cửa kim loại hỏng, Cận Trạch nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng của chiếc quạt thông gió trong trong phòng tắm.
Như thể bất cứ nơi nào có dấu cô, cảnh vật xấu xí nhất cũng hoá dịu dàng.
Cận Trạch lẳng lặng đứng canh trước cửa hai mét, khóe môi anh cong nét cười, vành tai cũng đỏ ửng lên.
Cả trái tim như được lấp đầy bởi cô, anh còn chẳng màng tới những kí ức đau thương kia nữa, người anh cũng lơ lửng đến lạ.
Khi nghe tiếng “két” từ phía bên kia phòng khách, một gã ngoại quốc gầy gò với mái tóc xù và đôi mắt xanh đi vào cùng với một người phụ nữ đầy đặn.
Cứ một khoảng thời gian là ông anh em này đổi bạn gái một lần, Cận Trạch cũng đã chẳng còn bất ngờ nữa rồi.
Anh nhìn thẳng về phía trước, bỗng dưng, anh cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ kia đang lăm lăm vào gương mặt mình.
Dường như cô ta chưa bao giờ thấy một chàng trai Trung Quốc nào đẹp mã như vậy.
Cô cười tươi rói chào hỏi Cận Trạch bằng tiếng Anh với tông giọng của người Tây Ban Nha, giọng nói trầm mang theo những mập mờ.
Ông anh kia chẳng quan tâm đến sự lẳng lơ của bạn gái.
Anh ta nhìn thẳng vào cửa nhà tắm rồi quay lại hỏi Cận Trạch.
– Đứa nào đang tắm đấy? Tao cần đi vệ sinh gấp.
Ngay phía bên kia hành lang, còn một nhà tắm khác không có vòi sen.
Thằng này chỉ đang tìm cớ.
Cận Trạch lạnh lùng: “Bạn gái tao ở trong.”
Nghe lời anh nói mà mặt hai người kia ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Gương mặt người phụ nữa đầy tiếc nuối, trong khi gã kia nhếch mép cười đểu.
Anh ta cũng không ác ý gì, chỉ đơn giản là thích nói hươu nói vượn mà thôi: “Chú em Trung Quốc này, nếu chú quên mua bao cao su thì anh có cái trên tủ vô tuyến ấy, cứ lấy mà dùng.”
Cuối cùng, anh ta bồi thêm: “Chơi vui.”
Để tiện cho việc [email protected] tình bất cứ lúc nào nên không chỉ ở phòng khách, mà ngay cả ở dưới mấy cái tủ bếp, Cận Trạch cũng từng thấy cả hộp bao cao su đã dùng được một nửa.
Ánh mắt đề phòng của anh cũng đã hiền hòa lại.
Chàng thiếu niên Trung Quốc với gương mặt lạnh lùng cao hơn người đàn ông da trắng ở trước mặt nửa cái đầu.
Trước sự bông đùa của gã đàn ông kia, vành tai vốn đã ửng lên của anh điểm thêm sắc đỏ
Người đàn ông ngoại quốc ôm bạn gái, lờ đờ rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ của họ.
Khoảng 10 phút sau, Vân Nhiêu bước ra khỏi nhà tắm.
Tay trái của cô cầm túi ni lông đựng quần áo bẩn còn tay phải thì ôm giỏ sữa tắm vào lòng rồi bước qua hơi sương trong nhà tắm để đến bên Cận Trạch.
Chiếc quần ngủ mùa hè của Vân Nhiêu ngắn cũ, chỉ che được chừng 10 xăng từ phần mông đổ xuống, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Đôi chân cô hẵng còn đọng nước, nước nóng ngâm đỏ lớp da mỏng manh của cô, giống như một viên hồng ngọc ấm áp, từng hành động của cô khiến người ta phải đỏ mặt.
Cận Trạch bỗng tiến tới, thu hẹp khoảng cách giữa hai người rồi nắm lấy cổ tay mảnh mai và ấm áp của cô, kéo cô về phòng ngủ.
Có quá nhiều gã không ra gì đang sống trong căn nhà này.
Nhìn cô hiện giờ làm anh không muốn ở ngoài phòng khách thêm một khắc nào nữa, anh sợ bị kẻ lạ dòm ngó.
Ngay sau khi dẫn cô về phòng ngủ và đóng cửa lại thì anh đã buông tay cô ngay.
Vân Nhiêu xoay cổ tay, ánh mắt trong veo như nai con ngước lên nhìn anh: “Sao thế anh?”
“Không có gì”.
Anh ngừng lại rồi quay người vớ lấy khăn tắm với quần áo, không thèm nhìn cô lấy một lần: “Anh đi tắm, em ở yên trong phòng đợi anh, đừng ra ngoài.”
Anh đi nhanh như một cơn gió, trong thoáng chốc, vạt áo của anh cũng chẳng còn tăm hơi.
Vân Nhiêu ngồi ở cạnh giường, đơ người ra một lúc.
Giờ đây cô không còn là cô nhóc ngu ngơ nữa rồi, cô cảm nhận được hơi nóng của mình khi mới bước ra từ phòng tắm có sức hấp dẫn chết người với con trai đến thế nào.
Hiếm khi nào thân hình non trẻ của cô lại có cơ hội được phô ra sau bao năm tháng bị những bộ đồng phục bao bọc.
Vân Nhiêu không kìm được chạm vào khuôn mặt trẻ măng đông đầy collagen của mình, cảm giác phấn khích khó nói nên lời lan tràn khắp cơ thể.
Con trai thường tắm rất nhanh nhưng hôm nay Cận Trạch đã tắm lâu gấp đôi bình thường, dù nước nóng thế nào thì anh cũng mặc kệ rồi cứ đứng đực người ra.
Đến khi về phòng thì Vân Nhiêu đã sấy khô tóc rồi, giờ cô đang sắp xếp vali của mình.
– Anh, em thấy cái này trong tủ quần áo của anh.
Vân Nhiêu cầm con gấu bông lên rồi vẫy vẫy trước mặt anh: “Đáng yêu quá, anh tặng cho em nhé?”
Cận Trạch vắt khăn tắm lên vai, những giọt nước đọng trên thái dương trượt xuống gương mặt góc cạnh của anh rồi tan vào lớp vải trắng.
Anh đứng bất động, dáng người cao gầy của anh đã chặn mất ánh sáng, gương mặt anh tối sầm lại, chẳng thể nhìn ra được xúc cảm của anh lúc này.
Sau ngày mẹ qua đời, anh tuyệt vọng đến mức quên mất sự tồn tại của con gấu này.
Không ngờ hôm nay cô lại tìm ra được.
Một tay anh cầm vào góc khăn, lau tóc trong vô thức rồi lại thả tay xuống.
Anh thì thầm với cô:
– Thấy mấy chữ trên bụng con gấu không? Anh mua tặng em mà.
Bấy giờ Vân Nhiêu rất muốn được tỏ ra ngạc nhiên, nhưng cô diễn tệ quá, nếu mà diễn thì trông giả tạo lắm.
Cuối cùng, cô cũng toát ra được niềm hạnh phúc và thỏa mãn đến tột cùng.
Vừa mới đến nhà của bạn trai được một lúc mà cô đã tự nhiên như bà chủ vậy
Đúng, là bà chủ đấy.
Như thể cô đã sống với anh từ rất lâu rồi.
Cận Trạch là sinh viên ngành diễn xuất nên anh đã quen với việc quan sát vẻ mặt và hành động của mọi người, từ đó rút ra được những cảm xúc đang ẩn mình bên trong, cùng với tính cách và tình cảm của người ấy.
– Em thay đổi nhiều thật đấy.
Khi anh đưa ra kết luận như vậy thì gò má anh đã đỏ bừng lên: “Làm anh bị bất ngờ.”
Vân Nhiêu đặt con gấu ở cạnh gối rồi nở nụ cười ngọt ngào với anh.
– Tại em phải có anh cho bằng được đó.
Thật ra thì cô chẳng hề mạnh mẽ đến vậy, nãy Cận Trạch còn đang tắm, lúc vô tình tìm thấy con gấu trong tủ thì cô đã nhào lên giường thút thít mãi.
Tựa cái ngày ở Vân Phỉ Gia Uyển, vô tình làm tách cà phê đổ ra bàn, cô đã cởi chiếc áo bé tí của con gấu và thấy được lời tỏ tình từ năm 2012.
Những xúc cảm kìm nén, những xót thương và nỗi xúc động đang vấn vít trong cõi lòng cô, và sẽ tuôn trào bất cứ lúc nào.
Nhưng Vân Nhiêu đã tỉnh táo lại, mình xuyên không về đây không phải để khóc.
Đôi chân trắng tuyết thả trên nền đất, cô đứng thẳng người dậy rồi bước hai bước, dịu dàng ôm lấy thân hình hẵng còn đang cứng đờ của anh.
Người cô mềm mại đến lạ, khi ôm anh vào lòng, cô hệt như làn sương có thể tan ra bất cứ khắc nào.
Nhưng sự ấm áp vẫn luôn hiện hữu, mang đến một cảm giác chữa lành khiến người ta an lòng, khiến người ta quyến luyến.
Cô lặp lại câu nói cô thích anh, rằng cô đã rơi vào lưới tình của anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô đỏ mặt cắn nhẹ vào tai anh, đang xấu hổ mà hành động cứ như yêu tinh hớp hồn người.
Cận Trạch siết ghì cô vào lòng.
Anh phải thừa nhận cô không cần nói ra một câu an ủi nào, chỉ một chữ “thích” ấy thôi đã xua tan đi hết những nỗi đau anh từng phải trải qua trong thoáng chốc.
Cô dụi mặt vào vai anh như một nàng mèo, mũi của cô cứ chạm vào làn da nóng bừng của anh.
Anh sực tỉnh, “gỡ” cô ra như thể đang xách một con mèo.
Giọng anh khàn khàn: “Em nên ngủ đi, hôm nay bay dài thế này thì chắc em mệt lắm rồi nhỉ?”
Vân Nhiêu gật đầu nghe lời, ngoan ngoãn chui vào trong chăn.
Chiếc giường rộng chừng một mét hai, trên giường có hai gối nhưng chỉ có một cái chăn.
Cô nằm trong cùng, dáng người mảnh mai đắp chăn phồng lên.
Cận Trạch cũng đi theo ra cạnh giường, anh cúi người lấy gối ném lên bàn sách ở ngay cạnh.
Anh thản nhiên nói:
– Anh ngủ ở đây một đêm cũng được.
Ở đây là cái bàn học của anh.
Vân Nhiêu chớp mắt, vươn tay ra khỏi chăn rồi đo đo:
– Nhưng mà trên giường còn nhiều chỗ mà.
Cận Trạch mím môi, ánh mắt màu hổ phách gượng gạo nhìn đi nơi khác.
– Không được.
Vân Nhiêu: “Em nghĩ là được.”
Cận Trạch: “Anh nghĩ là không được.”
…
Ngay sau ấy, cô gái đang nằm trên giường bỗng trùm chăn kín đầu.
Cô vốn không phải người bạo dạn, lần nào tung chiêu cũng phải vượt qua vô số mặc cảm về tâm lý.
Cô rúc vào trong chăn, xấu hổ đến mức co rúm cả người.
Giờ cô chẳng khác nào một bà chị trăng hoa bi3n thái thèm khát body non trẻ của người ta.
Trong khi ấy, hình như Cận Trạch năm 20 tuổi hẵng còn trong sáng và đứng đắn hơn cả hồi 17 18 tuổi, anh còn chẳng dám nhìn lả lướt vào cô.
Sao anh lại đáng yêu thế hả trời!!!!
Vân Nhiêu đã ngượng chín cả mặt nhưng bên cạnh đó, cô cũng hưng phấn tới nỗi run bần bật.
Không cần mặt mũi gì nữa, cô chắc chắn phải làm một bà chị lẳng lơ bi3n thái..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook