Ngọn đèn sợi đốt tỏa ra những tia sáng lành lạnh, đám ve sầu ngoài cửa thoắt ẩn thoắt hiện trong tán cây rít lên những tiếng yếu ớt.
Đêm thu giá lạnh, phòng tự học yên ắng đến nỗi chỉ còn tiếng bút chì xột xoạt trên giấy.
Vân Nhiêu tì tay lên mặt, ngẩn ngơ trong thinh lặng.
Không biết nghĩ ngợi điều gì mà cô bỗng giật mình, làm cái bút trong tay suýt thì rơi xuống đấy.
Anh Cận Trạch rủ cô đi dạo quanh sân vận động ở trường sau giờ học.
Cụm từ “dạo quanh sân vận động” mang ý nghĩa rất đặc biệt với học sinh trung học.
Vào buổi tối, hai khoảng sân không bật đèn, cung đường cũng hết đỗi tĩnh lặng không bóng người qua lại, cây cối xung quanh mọc lên um tùm nên trốn dễ lắm.
Gió đêm phơ phất hôn lên mặt, thoáng nhìn về nơi tĩnh lặng ấy, khéo lại có mấy đôi đang bí mật hẹn hò.
“Tối nay đi dạo với anh ở sân tập nhé?” Câu hỏi này trong tâm trí của học sinh cấp ba thì nó không khác gì đang hỏi “Em có thích anh không?”.

Nếu câu trả lời là “Có” thì chúc mừng đôi uyên ương, tối nay được hết kiếp FA rồi.
Sẩm tối nay, lúc ăn chung với nhau, Vân Nhiêu đã đồng ý lời mời đi dạo của Cận Trạch.
Khi nãy, cô nhớ lại cảnh Cận Trạch chạm vào khoé môi cô.
Đến giờ, tâm can cô hẵn còn đương loạn nhịp.
Hôm nay anh Cận Trạch lại rất… chủ động, ánh mắt anh giống như lực hút của hố đen, từng chuyển động, từng câu nói cũng khiến cô xoắn xuýt.
Lát nữa tan học lại phải gặp anh ở sân tập tăm tối tĩnh lặng khiến cô sờ sợ.
Tất nhiên, trên tất cả thì cô vẫn mong đợi chuyện này rồi.
Trong kí túc của cô có một cô gái rất cởi mở, vào trường chưa được bao lâu mà đã yêu một anh lớp 11 rồi, gần như ngày nào cũng phải hẹn hò đến khi đèn tắt thì con bé mới về phòng.
Có đêm, khi cô nàng đi dạo ở sân tập về phòng, trên cổ tự dưng lại xuất hiện mấy vết đỏ.
Có người hỏi cổ cô nàng bị làm sao thì cô nàng giải thích rằng ở sân tập lắm côn trùng quá nên bị nó cắn.
Lúc vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ, Vân Nhiêu đang đánh răng ngoài ban công thì có một bạn khác cầm cốc nước đi tới, đứng cạnh Vân Nhiêu trước bồn rửa mặt.
Bạn ấy vừa rót nước vào cốc vừa thủ thỉ vào tai Vân Nhiêu: “Lũ côn trùng đấy vô tội, bạn trai nó cắn rành rành ra mà.”
Nghĩ đến đây khiến sự căng thẳng trong cô lại tuôn trào.
Anh Cận Trạch sẽ hôn mình sao?
Chỉ tưởng tượng chút thôi mà người cô đã bốc cháy rồi.
Vân Nhiêu tự nhủ, nếu anh ấy muốn hôn mình thì mình chắc chắn sẽ từ chối.
Dù gì thì cũng chỉ mới thành đôi, như thế thì vội vàng quá.
Miên man suy nghĩ thầm kín trong tâm trí, Vân Nhiêu làm qua qua cho xong bài tập hôm nay, sống qua ba tiết tự học buổi tối dài đằng đẵng.
Cô và Cận Trạch hẹn nhau ở khán phòng phía sau sân tập.
Ấy là khoảng xa nhất của trường, cách đường nhựa có cái hàng rào sắt.
Hai hàng cây tuyết tùng được trồng cả ở bên trong và bên ngoài hàng rào, hàng cây cao lớn rậm rạp, gần như chắn hết ánh đèn ở đoạn đường ngoài kia.
Vân Nhiêu nín thở bước về phía trước.
Dưới bóng của tán cây đang lay động, cô thấy một chàng trai cao gầy đang ngồi nghịch điện thoại bên mỏm đá vệ đường.
Giờ tự học buổi tối kết thúc lúc chín rưỡi, cả hai hẹn nhau vào chín giờ bốn lăm, nhưng Cận Trạch đã ngồi đợi ở đây hơn 10 phút rồi.
Anh ấy đang tính toán.
Trước khi gia đình phá sản, tháng nào anh cũng được cho nhiều tiền để chi trả cho cuộc sống, thế mà lúc nào anh cũng tiêu hết.
Nếu không thể tránh được việc bố bị phá sản thì việc duy nhất anh có thể làm bây giờ là tiết kiệm ít tiền cho bản thân để sau này mua thêm được mấy cái vé máy bay.
Sau khi trở lại, Cận Trạch vẫn muốn ra nước ngoài.
Nếu không có bằng ở Mỹ, không những kinh nghiệm tôi luyện được sau khi debut và những mối quan hệ cực kì quan trọng thì anh sẽ rất khó để đạt được đỉnh cao của năm 27 tuổi.
Khi anh tốt nghiệp trung học, anh và Vân Nhiêu sẽ ở hai đất nước khác nhau.
Anh rất muốn bay về với cô vào mỗi cuối tuần nhưng anh không biết mình có thể dành dụm từng đó tiền không.
Cận Trạch ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời thăm thẳm.
Ngày mai là thứ sáu, học sinh nội trú sẽ được về nhà, anh muốn về gặp mẹ và chị một lần.
Nền trời xa xa đặc quánh một sắc đen tuyền, chẳng rõ vì mây mù che khuất hay do những ngôi sao quá đỗi mờ nhạt.
Thế giới này là thật sao?

Cận Trạch băn khoăn.
Anh mờ mịt nhìn lên bầu trời, nom anh tựa như một bức tượng cho đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng khẽ đập vào tai.
Cận Trạch quay đầu, nhìn thấy đôi mắt hạnh sáng rực trong bóng đêm mịt mùng ấy.
Anh bỗng nhoẻn môi cười.
Trong khoảnh khắc ấy, anh ước sao thế giới này là thật, vậy thì anh sẽ tiếp tục sửa lại những gì sắp xảy ra.
Dẫu tương lai có ra sao, điều duy nhất mà anh chắc chắn được ấy là anh muốn được ở bên cô.
Cô sẽ ở kề bên anh, tạo nên những kỉ niệm mới, phủ lên những tháng ngày đơn côi miên man trải dài trong cuộc đời anh.
Cận Trạch không dám tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Vân Nhiêu đi đến gần, khuân mặt đã đỏ phừng, cụp mắt hỏi anh:
– Anh, anh đang làm gì thế?
Cận Trạch xoa cổ, nhẹ nhàng đáp lại:
– Không làm gì cả, đợi em hơi chán ngồi nghịch điện thoại một lúc thôi.
Anh đứng dậy, cánh tay dài mảnh khảnh, rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
Vân Nhiêu cúi đầu, để anh kéo về phía trước.
Tim cô đập nhanh, khoé môi cũng mỉm cười không tự chủ.
– Nhiêu Nhiêu… em à.
Cận Trạch đột ngột hỏi cô: “Sau này anh đi nước ngoài, liệu em còn muốn ở bên anh không?”
Vân Nhiêu chớp mắt: “Đương nhiên em vẫn theo”
- Vậy nếu như… Sau này anh sẽ mất tất cả thì sao?

Dường như gió đêm cũng hóa tĩnh lặng, phảng phất thoảng bên tai, phấp phới qua những sợi tóc lòa xòa trên trán.
Vân Nhiêu nắm chặt tay anh:
– Giờ em cũng đâu có gì…
Gia đình nghèo khó, bản thân cũng không có tài cán gì, cũng chẳng có hoài bão như anh trai.
Vân Nhiêu tiếp lời: “Nhưng không phải anh vẫn thích em đó sao?”
Cận Trạch sững sờ nhìn cô.
Vân Nhiêu: “Chỉ cần anh còn thích em thì em nhất định sẽ ở bên anh.”
Giọng cô vẫn dịu dàng như mọi khi, tuy xấu hổ tột cùng nhưng vẫn cực kì quyết đoán.
Đến giờ Cận Trạch mới nhận ra rằng Vân Nhiêu của năm 15 tuổi đã quyết tâm tới như vậy.
Chẳng qua là cô nhát gan với mặt mỏng xíu thôi, nhưng chỉ cần gửi cô lời hồi đáp thì cô sẽ dũng cảm đến vô cùng.
– Vậy bọn mình hứa với nhau đi, mãi mãi không chia lìa.
Vân Nhiêu nghe lời thề của anh mà vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Nhưng cô vẫn gật đầu, nghiêm túc đáp lại anh.
Gió đã ngừng thổi, tiếng lá cây đã thôi xào xạc, không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh mịch.
Cận Trạch bước đến bên cô, cúi xuống toan hôn cô.
Cô bé hoảng hốt tì vào vai anh, hàng mi cong dài run rẩy, cô vẫn chưa hề sẵn sàng.
Cận Trạch mỉm cười xin lỗi cô rồi lùi về sau.
Suýt nữa thì anh đã mất kiểm soát rồi.
Cô mới có 15 tuổi, mặt còn búng ra sữa, nom vẫn như một em bé.
Trông anh không khác gì con dã thú.
Không thể trở thành con dã thú là điều duy nhất anh không thích ở cái thế giới này.
Hai người tay trong tay đi dạo với nhau tựa như mọi cặp đôi trong trường, hết đỗi giản đơn và trong sáng.
Cận Trạch cố quên đi kí ức của tuổi 27 và gắng thích nghi với cơ thể non trẻ đầy những bồng bột này.
Trái tim anh đập rộn ràng, lo lắng cho cảm xúc của người anh yêu.
Nhưng đồng thời, anh cũng đắm chìm trong hương vị của tình đầu, thứ mà đáng ra anh nên tận hưởng từ 10 năm trước.
Hai người rảo bước đến gần bục phát biểu, Cận Trạch sực dừng bước.

Đầu anh bỗng quay cuồng…
Một khoảng tường cao đang ở ngay trước mắt, anh lảo đảo bước đến, tựa mình vào tường, giơ tay lên xoa trán mình.
“Anh sao thế?” Vân Nhiêu lo lắng.
Cận Trạch nheo mày: “Không có gì…”
Thế giới bỗng dưng chao đảo trước mắt anh, đất trời ngả nghiêng, mặt đất rung chuyển, và anh thì chẳng thể thở được.
Cô gái khi nãy còn e dè xấu hổ mà giờ đã ôm lấy cổ anh, đặt đôi môi mềm mại lên môi anh.
Cô hôn anh cuồng nhiệt, táo bạo như thể muốn hút lấy hết không khí của anh cho riêng cô vậy.
Thậm chí đôi tay nhỏ bé còn ôm mặt anh rồi bịt mũi anh lại.
Chẳng lẽ cô muốn anh ngộp thở à…
Cận Trạch trợn tròn mắt vì khó thở.
Vân Nhiêu thấy anh tỉnh lại thì mới bỏ tay đang bóp mũi anh ra rồi hôn anh nhẹ nhàng tựa như làn gió xuân trong cơn mưa dịu dàng.
Mãi sau, cô thấy anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm một cách mông lung như thế, chẳng hề đáp lại câu nào thì cô mới ngừng hôn, chống người lên nhìn anh:
– Anh làm sao thế?
Đồng hồ sinh học của Cận Trạch vẫn rất ổn định, lúc nào anh cũng dậy vào lúc tám giờ sáng, thế nhưng nay đã gần 11 giờ rồi mà anh vẫn ngủ say sưa, dù cô gọi thế nào đi nữa anh cũng không dậy.
Thành thử, cô chủ động leo lên người anh, vừa khoá môi anh nồng cháy vừa bóp mũi anh lại, cố làm anh tỉnh giấc.
Vân Nhiêu đã được toại nguyện, nhưng người đàn ông bị cô bắt phải dậy đang rơi vào trạng thái vô cùng hoang mang và lờ đờ.
– Anh gặp ác mộng à?
Cận Trạch lắc đầu như thể anh vừa ngoi từ đáy biển lên mặt nước rồi bỗng thở hổn hển:
– Không, anh không gặp ác mộng.
Anh không cho rằng ấy chỉ là mơ
Nó quá thực, anh cảm nhận được nỗi đớn đau trong cơn mơ, tâm trí cũng tỉnh táo thì sao lại gọi là mơ được
Cận Trạch dần hồi sức, một nỗi tiếc nuối sinh sôi trong trí óc.
– Hình như… Anh rơi vào thế giới song song.
“Thế giới song song gì cơ?” Vân Nhiêu tò mò.
Ánh mắt anh hóa dịu dàng, âu yếm vuốt mái tóc dài của cô:
– Một thế giới nơi anh và em đã yêu nhau từ hồi cấp ba.
Mắt cô sáng rực lên, hệt như ngọc lưu ly được đắm mình trong làn nước ấm: “Thật á?”
– Thật…
Anh đã dành cả ngày ở đó và biết ơn vì mình được sống lại một đời.
Vân Nhiêu thấy hàng mày điển trai ấy nhăn lại, cô rướn mình lên phía trước, chạm nhẹ vào ấn đường anh rồi dè dặt xóa đi những nếp nhăn đang hằn trên ấy.
Giờ đây, Cận Trạch đã trở về thực tại.
Anh bỗng mỉm cười, khoé mắt anh cong cong, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng rực rỡ.
– Anh mơ thật, giấc mơ bù đắp cho những hối tiếc thủa thanh xuân của mình.
Anh kìm lòng chẳng đặng, xoa tay lên khoé môi mềm mại của Vân Nhiêu: “Giấc mơ dạy cho anh một điều quan trọng, đấy là phải luôn trân trọng mọi khoảnh khắc trong đời.”
Anh rướn người lên, bóng hình cao lớn của anh đã bao phủ người con gái đang nằm cạnh anh chỉ trong tích tắc.
Anh cúi đầu hôn cô, hưởng thụ một cách tham lam khao khát.
Nhân lúc lấy hơi, Cận Trạch khẽ hỏi cô:
– Bé ơi, nếu được về cấp ba thì em muốn làm chuyện gì nhất?
Vân Nhiêu níu lấy vai anh, gương mặt nhỏ bé đã đỏ ửng lên: “Em sẽ tỏ tình với đàn anh.”
Cận Trạch nhướn mày, ra vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô.
Vân Nhiêu: “Cấp ba không yêu sớm được, không được nắm tay, không được hôn, em tỏ tình là đến giới hạn rồi đấy.”
Cận Trạch vẫn lắc đầu, giả nai: “Anh Cận Trạch là ai?”
Vân Nhiêu:?
Anh khẽ thở dài, ngón tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên tay trái của cô, cười nói:

– Em thích chiếc nhẫn này đến nỗi ngủ cũng không chịu tháo ra mà sao em vẫn không đổi cách xưng hô thế?
Đổi xưng hô?
Vân Nhiêu sực vỡ lẽ.
Từng ngón tay cô siết chặt áo anh, cô ngập ngừng mãi, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của anh, dù thế nào thì cô cũng không thốt lên được hai chữ ấy.
Cận Trạch cũng chẳng nôn nóng gì.
Được quay lại thế giới tuyệt vời này nghĩa là anh không cần phải ăn chay thêm ba năm nữa.
Anh có thể ăn tươi nuốt sống cô ở mọi tư thế anh thích.
Anh có hàng vạn cách để khiến cô nói ra hai chữ ấy.

11 giờ lên tầng gọi anh dậy ăn chưa, ai mà ngờ được cả hai vần nhau đến tận một giờ chiều mới xuống tầng.
Vân Nhiêu đói cồn cào, cô tắm nước nóng xong bước loạng choạng ra ngoài.
Cận Trạch mặc quần áo cho cô trước rồi anh mới tút tát bản thân nên có chậm hơn cô một chút.
Vân Nhiêu xuống bếp, chuẩn bị hâm nóng đồ ăn.
Xa như vậy nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng chó sủa xong vườn.
Khiến Bánh Trôi phấn khích thế này thì chắc chắn Lê Lê đã dẫn em Bầu qua chơi rồi.
Vân Nhiêu bỏ đồ trong tay xuống rồi rảo bước ra cổng.
Cô đi ra ngoài cửa nhưng vì chân èo oặt quá nên đi hơi vặn vẹo.
Cô đứng sau cửa, ấn chốt mở rồi mở cổng ra.
Sắc trời chói chang, ánh nắng rực rỡ rọi thẳng vào nhà.
Ánh mắt cô lóe lên, trong tầm mắt chỉ còn những mảnh hư vô.
Bất chợt, dường như cơ thể mỏng manh của cô đã bị thứ gì đó nặng trịch đập vào người khiến cô ngã ra sau.
Tức khắc, cô nghe được tiếng gáy mình đập xuống đất.
Sau ấy, cô đã ngất lịm đi.

– Tỉnh chưa
– Tỉnh đi tỉnh đi, mở mắt ra.
– Nhiêu Nhiêu? Con nghe bố mẹ nói gì không?

Hàng mi cô như bị khóa lại, chẳng thể mở ra.
Vân Nhiêu cố lắm mới he hé được, cô lờ mờ nhìn thấy bố mẹ đang đứng quanh mình, khuôn mặt sốt ruột vô cùng.
Sao bố mẹ lại ở đây?
Chẳng lẽ… Mình bị ngã đến mức vào viện luôn à?
Vân Nhiêu ngoái đầu, phía sau đầu vẫn nhưng nhức, hình như bị sưng u lên rồi.
Cô ngọ ngoạy để ngồi dậy.
Ngoài cục sưng nhỏ ở sau đầu ra thì người cô chẳng có vấn đề gì hết.
– Sao mà…
Cô chưa kịp dứt lời, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh làm lưỡi cô như bị kẹt lại.
Sao cô lại ở đây?
Ngôi nhà này là tổ ấm xoàng xĩnh chật chội trước khi Vân Nhiêu vào đại học.
Một gia đình bốn người ở trong một căn hộ 50 mét vuông có hai phòng ngủ một phòng khách.

Cô ở chung phòng với anh trai, có một vách thạch cao ngăn cách chia ra làm hai căn phòng nhỏ hơn, có bàn học, tủ quần áo, giường ngủ.

Đứng giữa phòng thôi nhưng việc đi lại cũng chật vật vô cùng.
Dường như bố mẹ cũng trẻ hơn, tóc trắng vẫn thưa thớt.
Cô quay lại nhìn thấy đống sách vở bài tập chất núi trên bàn mà tâm trí ong ong, rồi bỗng nhảy bật ra khỏi giường,
– Nhiêu Nhiêu, con làm sao thế?
Khương Na quan tâm: “Con đang đi mà tự dưng ngã vật ra rồi ngất luôn, may mà tỉnh lại rồi chứ suýt nữa bố mẹ gọi cấp cứu rồi đấy.”
Vân Nhiêu ấp úng đáp lời.
Sau ấy, cô tự dưng giơ tay lên tát bốp vào mặt mình
Vân Lỗi/Khương Na:?
Chả lẽ con bé nhà mình ngã ngu người luôn rồi???
– Đau đau đau…

Vân Nhiêu tát mạnh đến nỗi nghiến răng.
Cúi xuống nhìn bộ đồ ngủ hoạt hình mà mình vứt đi được mấy năm, lòng cô đã chắc nịch rồi.
Khi nãy cô còn nói chuyện với Cận Trạch về việc mình sẽ làm gì nếu trở về thời trung học.
Cô không ngờ ông trời lại gõ đầu mình nhanh như thế, đưa cô về thời cấp ba ngay tức khắc.
“Năm nay là năm bao nhiêu ạ?” Vân Nhiêu kích động hỏi bố mẹ.
Vân Lỗi với Khương Na trố mắt nhìn nhau: “Nhiêu Nhiêu, con ổn thật không đấy?”
Vân Nhiêu gật đầu lia lịa: “Con không hề gì.”
Dù thâm tâm cô vẫn hoảng vô cùng nhưng xúc cảm diệu kì đã lấn át mất rồi.
Chừng như lý do cô bị đưa về đây là để thực hiện lời hứa trước đó với Cận Trạch.
– Bé ơi, nếu được về cấp ba thì em muốn làm chuyện gì nhất?
– Em sẽ tỏ tình với đàn anh.
Vân Nhiêu dằn lại những biểu cảm trên gương mặt.
Tốt nhất là đừng doạ bố mẹ bằng mấy chuyện vớ vẩn.
Nhớ lại thói quen giấu điện thoại hồi trước, cô bỗng cúi người, rút ra cái điện thoại cũ ra khỏi gối.
Đây là chiếc mà cô đã dùng suốt ba năm cấp ba.
Cô phải tỏ tình với đàn anh ngay thôi.
Gọi cho anh, thổ lộ cho anh nghe bao thương yêu ẩn sâu trong trái tim mình ngay lập tức.
Gò má Vân Nhiêu bỗng ửng đỏ.
Cô vồn vã mở máy lên, chật vật ấn nút trên bàn phím, nhập số điện thoại mà cô đã nằm lòng vào phần cuộc gọi.
Khóe mắt vô thức nhìn góc phải màn hình rồi cô sực ngây ra.
Ngày 21 tháng 6 năm 2014.
Tại sao lại là năm 2014?
Cô trợn tròn mắt, khuôn mặt cũng chẳng còn hơi ấm.
Trước ấy, cô vẫn tưởng rằng mình được trở về năm lớp 10 đáng nhớ nhất trong kí ức mình.
Cô nhập học vào tháng 9 năm 2011, thi đại học vào tháng 6 năm 2014.
– Mình… tốt nghiệp rồi sao?
Vân Nhiêu lẩm bẩm.
Cô tìm thấy đoạn tin nhắn của mình và Cận Trạch trên điện thoại.

Khi cô nhấn vào thì cô mới nhận ra cả hai đã chẳng nói gì với nhau hai năm rồi.
Tin nhắn cuối cùng vào tháng 6 năm 2012, năm Cận Trạch tốt nghiệp.
Cô còn nhớ hôm ấy là một ngày âm u có mưa rơi lác đác, anh trai cô nói anh Cận Trạch đã ra nước ngoài, cô thất thần đi từ lễ tốt nghiệp về kí túc, rúc trên giường khóc mấy tiếng đồng hồ.
Anh, sao bỗng dưng anh lại đi thế?
Gửi xong tin nhắn ấy, cô không thể chịu được nữa, bốc đồng gọi cho anh trong cơn thống khổ.
Cuối cùng, chỉ còn tiếng thông báo hết đỗi lạnh lùng: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Bặt vô âm tín suốt hai năm qua và giờ là tháng sáu của năm 2014.
Gia đình giàu có của anh giờ đã phá sản, con trời cũng đã tan thành mấy khói.
Một tháng trước – tháng 5 năm 2014, mẹ anh đã đột ngột qua đời.
Vân Nhiêu siết ghì lấy cổ áo mình.
Cô không dám tưởng tượng, vào thời khắc này, Cận Trạch ở chốn xa xôi ấy đang trải qua những ngày tháng đớn đau đến nhường nào.
Số điện thoại quen thuộc ở trên màn hình không biết đã được ấn gọi từ khi nào.
Vân Nhiêu đờ đẫn để điện thoại sát bên tai.
Điều duy nhất chào đón cô là một giọng nữ lạnh nhạt: “Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được.”
May mắn thay, giờ cô không còn là thiếu nữ yếu đuối chỉ biết tuôn lệ nữa rồi.
Cô phải đi tìm anh.
Thâm tâm Vân Nhiêu đã đưa ra quyết định.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày thứ 28 bị cách ly ở nhà, dạo này ngày đêm lộn tùng phèo hết luôn QAQ
Đợt trước viết chuyện gia đình Cận Trạch mà thấy khổ quá, lúc viết tui đã khóc không biết bao nhiêu lần.

Vậy nên ở ngoại truyện không gian ảo tưởng đây, tui đã cử thiên thần đến cứu anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương