Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh
-
Chương 3
Danh sách tìm kiếm hàng đầu: #Cận Trạch đập vỡ đầu#
Khi Vân Nhiêu nhìn thấy dòng này, cô hoảng sợ tỉnh cả ngủ.
Cô trốn trong chăn, đầu óc trống rỗng.
Bởi vì tình tiết của câu chuyện này quá mức ly kỳ, Vân Nhiêu nằm một lát, khẳng định rằng nó chỉ có thể là một giấc mơ. Ý nghĩ như vậy không ngừng ăn sâu, bén rễ trong đầu cô, dần xua tan đi nỗi sợ hãi.
Một lúc sau, cô lại chìm vào giấc ngủ và có lại mơ một câu chuyện khác
Dù đã gần tháng mười nhưng thời tiết Dung Châu vẫn nóng như cái phòng tắm hơi.
Buổi chiều sau khi tan học, sân bóng rổ náo nhiệt hẳn lên, ai cướp được sân thì vui vẻ chơi bóng, ai chậm chân phải đứng ngoài thì quay ra đổ lỗi cho nhau, có khi còn đánh nhau.
Hội trưởng câu lạc bộ bóng đá gửi cho Vân Nhiêu một tin nhắn nói rằng, khóa cửa phòng thể dục bị hỏng, không thể lấy bóng ra, hỏi Vân Nhiêu có tiện không thì qua phòng để đồ của ký túc xá nam lấy tạm quả bóng rồi mang qua đây.
Vân Nhiêu vừa ăn xong, nhà ăn ở ngay cạnh ký túc xá nam sinh, nên cũng thuận tiện.
Cô lấy xong, cầm quả bóng đi băng qua sân bóng rổ để đến sân bóng đá.
Sân bóng đá thì luôn vắng tanh còn sân bóng rổ người lúc nào cũng đông như châu chấu.
Vân Nhiêu vừa đi vừa nghĩ, đất nước hiện nay đã tiến hành tuyên truyền phổ biến môn bóng đá, chắc không lâu sau nữa sẽ có thêm nhiều người yêu thích bộ môn này.
“Bạn học nhỏ, đang mãi nghĩ gì mà đi không nhìn đường thế?” Bên tai vang lên tiếng trêu chọc của ai đó.
Vân Nhiêu trông thấy Vân Thâm, coi như bị mù vẫn nhấc chân bước tiếp.
Vân Thâm cố tình chắn đường, liếc qua quả bóng trên tay cô,nói: “Bóng đá có gì hay, cả buổi không có nổi một bàn thắng, không bằng qua xem anh trai em chơi bóng rổ đi?”
Trưa hôm nay, phiếu ăn của Vân Thâm hết tiền, anh liền tiện tay lấy thẻ ngân hàng của Vân Nhiêu để nạp tiền, nào ngờ phát hiện tiền sinh hoạt của em gái mỗi tháng cao hơn của anh những 100 tệ.
Anh ấy đang học năm 3 cấp 3, lại là con trai, sức ăn khỏe vậy mà tiền sinh hoạt lại ít hơn hẳn 100 tệ?
Vân Thâm buồn bực nửa ngày trời, lúc này nhìn thấy Vân Nhiêu ôm quả bóng đá đi qua không nhịn được muốn trêu chọc cô vài câu cho bõ ghét.
Vân Nhiêu hiện là học sinh phổ thông năm nhất, nhập học chưa đầy một tháng, vậy nên các bạn cùng lớp Vân Thâm không hề biết rằng cô gái nhỏ xinh đẹp, da trắng bóc này lại là em gái ruột của anh.
Vì vậy khi nghe thấy Vân Thâm nói” không bằng xem anh trai em chơi bóng rổ “, họ liền hò hét phấn khích, miệng thì mắng anh “súc vật” tay thì lôi kéo làm quen với Vân Nhiêu.
“Em gái đang học năm nhất à”
“Tại sao em lại tham gia câu lạc bộ bóng đã?”
“Em vì sao lại thích bóng đá?”
Bạn cùng phòng của Vân Thâm, Trì Tuấn xen lời: “Vì sao á, vì các ngôi sao bóng đá đẹp trai hơn”
Vân Nhiêu tuổi mười lăm tính cách khá dè dặt, nhát gan, lại bị nhiều người vây quanh như vậy, mặt đỏ bừng ấp úng không biết nói sao.
” Siêu sao đẹp trai thì có lợi ích gì, thực tế cũng có gặp được đâu.” Một người bạn cùng phòng khác tên Phong Kiệt vừa choàng vai Vân Thâm vừa nói với Vân Nhiêu.
“Em gái à, thực tế … Đàn ông chơi bóng rổ vẫn chất lượng hơn. Nhìn đâu xa như Vân ca của chúng ta, khuôn mặt này dáng người này đều cực phẩm, nếu em vẫn thấy hắn chưa đủ đẹp trai thì phòng bọn anh còn có Cận…”
“Nói xong chưa? ” Một giọng nói bỗng vang lên, âm điệu trầm trầm, âm sắc lại rất dễ nghe. Thật tiếc người vừa nói bị chắn phía sau một đám thanh niên nên không nhìn rõ mặt.
Chỉ một lát sau, có một người thong thả bước đến đứng cạnh Vân Thâm
Anh ấy cao bằng Vân Thâm, mặc áo phông trắng và quần đen bóng rổ. Vào mùa hè, đa số nam sinh trên sân bóng rổ mặt mũi đều bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt của anh lại rất sạch sẽ, ngay những giọt mồ hôi đọng ở thái dương cũng trong suốt như pha lê.
Dưới ánh mặt trời đôi mắt anh hiện lên màu hổ phách tuyệt đẹp, ánh mắt đó lướt qua khuôn mặt Vân Nhiêu, làm cô có cảm giác thoải mái như đã quen biết với nhau từ lâu.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Vân Nhiêu chỉ dám ngước nhìn anh tầm ba giây liền cúi đầu xuống.
Cận Trạch tay chống eo, ánh mắt quét qua mấy người anh em bên cạnh:
“Người ta đã thích bóng đá, bọn mày cứ ồn ào trêu chọc như vậy sẽ chỉ khiến người ta khó chịu thêm và càng ghét bóng rổ thôi.”
Vân Nhiêu thận trọng lui bước một bước. Cô muốn đưa tay lau mồ hơi nhưng ngại tay cầm quả bóng bẩn lai bôi lên mặt nên chỉ có thể nhịn xuống.
Trong mắt Cận Trạch hành động này của cô như kiểu sợ hãi, chân tay luống cuống làm anh có chút áy này, lại ngại ngùng không dám xin lỗi, yết hầu di động, giọng nói khô khốc:
“Ờm, thực ra bọn anh không có ý gì đâu…chỉ là có rảnh thì qua xem anh trai chơi bóng, tiện thể mời em đi ăn kem luôn.”
” Ủa ôi “
Anh em nào không biết sự thật, nghe đến hai chữ “anh trai” da gà da vịt rơi đầy đất mất.
Vân Thâm cùi chỏ sang ngang đánh vào người anh: “Đừng có gọi linh tinh.” Chưa kịp nói nốt đoạn sau:” Đây là em gái tao mà” thì Vân Nhiêu đã cắt lời.
“Không.” Đôi mắt cô có chút bướng bỉnh, “Tôi sẽ không đến xem các anh chơi bóng.”
Tuy trầm tính, da mặt mỏng hay ngại ngùng nhưng cô không phải quả hồng mềm để anh thích bắt nạt lúc nào cũng được. Một khi đã giận thì rất khó dỗ dành.
Vân Thâm đầu hàng chịu thua: “Vậy không cần xem bọn anh chơi bóng, đi ăn kem cùng bọn anh cũng được”
Vân Nhiêu: “Cũng không.”
Nói xong cô chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, cô nhìn lướt qua vị đàn anh duy nhất nói đỡ hộ mình, ai ngờ thấy cả nhóm đang vây quanh Vân Thâm, ai cũng có vẻ mặt kỳ quái, chế nhạo.
Vân Nhiêu dừng bước, ý thức được điều gì đó. Cô cũng không muốn để mọi người hiểu nhầm.
Cô bỗng cất cao giọng gọi:” Vân Thâm”
Vân Thâm sửng sốt đáp:” Sao vậy?”
“Số tiền buổi trưa nay anh lấy của em, nhớ phải trả lại đấy nếu không em sẽ mách ba mẹ là anh lén dùng tiền tiêu vặt để mua máy chơi game!” Cô nói một hơi.
Vân Nhiêu bấm chặt vào lòng bàn tay, nhắc nhớ chính mình phải dũng cảm đối diện với anh trai, không được nhượng bộ, vì anh ta đáng bị như vậy.
Vân Thâm nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mí mắt chớp một cái, đột nhiên bật cười:” Em… em lại đây cho anh!”
“Đây là em gái mày nha…?” Cận Trạch quay qua nhìn Vân Nhiêu rồi lại quay lại nhìn Vân Thâm đang tức giận thở hổn hển, cười nhếch miệng, bất thình lình đạp về phía Vân Thâm một phát
“Mày xấu tính thế, em gái ruột xinh đẹp như hoa mà cũng muốn bạo lực gia đình?”
Vân Thâm bị anh đạp lảo đảo, thân thể ngã dúi dụi về phía trước, hình tượng anh trai cao lớn bị sụp đổ trong nháy mắt. Vân Thâm cũng không chịu để yên, xoay người vặn cánh tay của Cận Trạch ra sau lưng:” Thằng chó Trạch, dám đạp thằng bố mày?”
“Thằng chó Thâm, dám vặn tay bố mày? Không sợ mẹ mày đánh cho à?”
“ĐM, mày *****”
“Con mẹ mày, *******”
Cảnh tượng lập tức trở lên hỗn loạn.
Vân Nhiêu đứng cách đó tầm 2m, vẫn không rời đi. Đúng hơn là do tâm hồn bé bỏng bị đả kích nghiêm trọng nên hoá đá tại chỗ.
Hai người bọn họ? Cứ như vậy? Đánh nhau?
Từ nhỏ đến giờ, môn Ngữ Văn của Vân Nhiêu điểm khá tốt, nhưng cô nghĩ mãi không hiểu nổi, sao hai người cứ xưng hô với nhau là con chó này con chó kia vậy, lại còn tranh làm bố của con chó, xong lại còn muốn đánh nhau một trận?
Vân Thâm và Cận Trạch cũng không định đánh nhau thật, nhưng không hề nương tay, chăm chăm đấm vào mặt nhau.
Anh em xung quanh can ngăn qua loa lấy lệ, chủ yếu đứng ngoài xem kịch vui, đánh cả buổi thấy tạm ổn mới kéo hai người họ ra.
“Ôi hai vị chú ý hình tượng nào!” Trì Tuấn tay đè vào bả vai một người
“Giá trị nhan sắc của nam sinh khoá chúng ta đều phải dựa vào hai vị để nâng lên đó!”
Áo phông của Vân Thâm lệch ra lộ hẳn bả vai, còn quần áo của Cận Trạch thì chắc chắn hơn một chút, sửa sang lại vẫn giữ được hình tượng sói đội lốt người.
Vân Nhiêu nhịn không được mà bật cười, Vân Thâm nghe thấy vậy quay lại lạnh lùng lườm cô, sau đó quay đầu lại, đạp Cận Trách thêm một cước
” Bênh em gái như vậy, sao không về nhà bảo mẹ mày đẻ cho?”
Cận Trạch không thèm chửi lại, quay sang nói với Vân Nhiêu:” Về sau anh sẽ giúp em xử lý tên này.”
Vân Nhiêu rũ mắt xuống, miệng hơi nhướng lên, sau đó lắc đầu:” Trường không cho phép học sinh đánh nhau.”
Lông mi của cô dày lại dài, rủ xuống liền đem đôi mắt sáng như sao che lấp hoàn toàn. Dứt lời Vân Nhiêu đột nhiên với tay ra sau lưng, lấy từ balo một chai nước khoáng. Cô thường xuyên đến sân bóng xem hội bóng đá thi đấu tiện thể chuẩn bị nước cho mọi người, vậy nên luôn có thói quen đem nước trong ba lô.
Tay của cô hơi dơ nên chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt bình nước chậm rãi đưa tới, giọng nói nhẹ nhàng:
“Đàn anh uống nước không?”
“Anh tên là Cận Trạch.” Anh cố ý đè giọng xuống, một tay nhận lấy chai nước khoáng, không nói nhiều lời liền vặn ra tu ừng ực.
Vân Nhiêu trong túi còn một chai nước, lăn tăn cả buổi, cảm thấy nếu chỉ đưa cho mỗi đàn anh Cận Trạch thì hơi kỳ lạ vì vậy Vân Nhiêu nhanh chóng lấy nốt chai nước còn lại liếc thoáng qua chỗ Vân Thâm, đi cũng lười trực tiếp ném chai nước qua.
Vân Thâm là người dễ tính, với hắn có phần là được không cảm thấy ném như vậy là bị phân biệt đối xử.
“Nạo à…” Người anh trai này có lời muốn nói. Nhưng Vân Nhiêu chả thèm chờ hắn. Điện thoại trong túi cô kêu lên, tiếng chuông thanh thuý dễ nghe nhưng lại khiến Vân Nhiêu kinh hồn bạt vía. Hội trưởng còn đang chờ cô giao bóng qua, vậy mà cô mải xem hai con chó/bố con chó đánh nhau quên cả việc chính.
Vân Nhiêu không kịp cả nói lời chào, ôm chặt quả bóng chạy như bay ra ngoài. Bên tai thấp thoáng hai từ cuối cùng do đàn anh Trì Tuấn da ngăm nói —
“Lão Cận…” mấy từ tiếp theo nghe không rõ ràng
“Lão Cận, tao đột nhiên nhớ ra.” Trì Tuấn nhặt quả bóng rổ từ dưới đất lên, phủi phủi nó rồi nói:” Mới lúc nãy hình như đó là lần đầu tiên mày nhận nước từ một cô gái trong suốt ba năm học phổ thông, đúng không?”
Bởi vì không muốn đem hi vọng cho bất kỳ cô gái nào nên cho đến bây giờ Cận Trạch không bao giờ có hành động nhận đồ gì của các cô gái lạ.
Cận Trạch trợn mắt nhìn:” Vậy à?”
Hình như đúng rồi. Phá luật rồi.
” Đàn em cũng không có ý gì đối với tao, chỉ là tốt bụng vậy thôi.” Vừa nói Cận Trạch vừa cúi người xuống, đem vỏ chai nước đặt ngay ngắn phía dưới cột bóng rổ. Vân Thâm đi từ sau lưng tới:
“Uống xong không ném đi, mày định tích trữ bán phế liệu à?” Dứt lời liền nhặt vỏ chai mà Cận Trạch vừa để xuống, nheo một bên mắt, nhắm thẳng về phía thùng rác cách đó mấy mét, “Viu”,”Loảng xoảng” hai trái 3 điểm, ném trúng.
Chuông reo. Vân Nhiêu bỗng dưng mở mắt ra, trong phút chốc, thân thể và đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Lại nằm mơ rồi. Nhưng đây là một giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào, mơ về những ngày mới nhập học của năm lớp mười, lần đầu tiên xem anh trai và bạn học cùng chơi bóng rổ. Chính xác là xem anh trai và Cận Trạch đánh nhau. Vân Nhiêu vuốt nhẹ đôi môi, bất giác cười lên. Cô nhẹ nhàng dùng tay đè nụ cười đó lại. Chuyện bao năm rồi, còn cười như vậy
Vân Nhiêu bò xuống giường, mặt cũng không kịp rửa, việc đầu tiên là mở laptop kiểm tra email công việc. Ngày mai cô phải từ quê lên Thân thành, ngày kia chính thức đến báo cáo nhận việc.
Theo trưởng nhóm nói, tuần đầu tiên khi cô tới một sếp lớn của công ty nước ngoài sẽ đến, từ nhóm bọn họ chọn một người đi phiên dịch tại Italy. Thật ra Vân Nhiêu cảm thấy xác suất mình được chọn không cao, nhưng có cơ hội thể hiện thì cô cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Check email xong, cô tiện tay mở 99+ thông báo trên máy tính. Chắc mẩm toàn tin rác hoặc spam quảng cáo, nhưng liếc giao diện trò chuyện cô thấy có 99+ từ khung đối thoại, phân loại thì chủ yếu từ phú bà Lê Lê ở Châu Mỹ, Ôn đại tiên từ Châu Âu.
Kéo một đoạn thì toàn thấy tin nhắn, biểu tượng cảm xúc thúc giục, hỏi cô dậy chưa. Mới sáng sớm mà, hai con người này ỷ vào chênh lệch múi giờ phát điên gì với cô thế?
Vân Nhiêu mở group chat của ba người, nhắn <???>
Lê Lê nhanh chóng trả lời:” Nhiêu! mày lên hotsearch rồi aaaa!!!”
Vân Nhiêu:????
Lê Lê: #Cận Trạch đập vỡ đầu# hotsearch #1 luôn! Trong video là mày đúng không? Mặt dù có che nhưng quần áo giống y đúc!
Ôn Dữu: vl, thời điểm Lê Lê báo cho tao, tao còn chưa kịp xem video, nó nói cái gì mà ” Vân Nhiêu cùng Cận Trạch cùng lên hotsearch”, làm tao còn tưởng rằng Vân Nhiêu đập Cận Trạch vỡ đầu cơ.
Lê Lê:??? Cười nhạo tao thì mày được lợi gì hả? Đại tiên?
Ôn Dữu: Vì cái hotsearch này vốn rất buồn cười, Cận Trạch đập vỡ đầu! Nếu đổi thành bất kỳ nghệ sĩ khác đều không có tấu hài như vậy! Nhân dân cả nước đều đang hóng chuyện đâu!
Vân Nhiêu không có trả lời, vì bây giờ tâm trí cô đang bay bổng đi chỗ nào mất rồi.
Mình đang say sao? Không đúng, mình đang rất tỉnh? Giấc mộng này sao chân thật vậy? Cô véo thật mạnh vào chân mình.
“Úi–” Có cảm giác mà, đau chết mất, huhu.
Đau đến chảy cả nước mắt, vậy nên cô không thể tự lừa mình nữa.
Vân Nhiêu kéo gối, ngồi thu lu trên ghế, sau đó run rẩy mở Weibo.
Tin tức lớn trong showbiz:< Tối qua, kênh truyền thông Straits Entertainment đã đăng tải một video. Cô gái trong video được phỏng vấn về ấn tượng đối với Cận Trạch năm học phổ thông có nói rằng, “Anh ấy vô tình va vào cây cột này và đập vỡ đầu… ” Vào sáng sớm, một blogger với một triệu người hâm mộ đã tạo một bộ biểu tượng cảm xúc dựa trên video gốc, nhận lượt tải đến 6 con số. #Cận Trạch đập vỡ đầu# lên thằng hotsearch #1. Chỉ dựa vào một câu nói vô thưởng vô phạt, người hâm mộ có thể tự biên tự diễn chế tạo ra hàng ngàn câu chuyện. Liệu đó là do bản chất con người bị bóp méo, hay do Cận Trạch bình thường ít xuất hiện, khiến cho người hâm mộ cảm thấy quá bức bối?”
<Gởi đến cột bóng rổ, năm mới vỡ đầu chảy máu>
<Cột bóng rổ, Cận Trạch, chúc mọi người năm mới gặp nhiều may mắn, một năm khởi đầu thuận lợi! Nếu như bạn thấy họ, nhớ cảm ơn họ, cảm ơn cột bóng rổ, cảm ơn Cận Trạch!>
<nghe nói cái cột bóng rổ này được ảnh đế chủ động đập đầu vào? Để ta thử một chút?>
<Mặc dù ta không muốn Cận Trạch đập vỡ đầu nhưng ta vẫn phải nói, bảo bối lần sau đừng đụng đầu vào cột như vậy, đến đụng vào ta đi!”
……
Vân Nhiêu suýt chút nữa quỳ xuống.
Cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ, phòng khách im lặng đến đáng sợ, ba mẹ chắc hẳn đã ra ngoài mua thức ăn. Cô chạy thẳng đến trước cửa phòng Vân Thâm, dùng sức xoay mạnh tay nắm cửa, nhưng không mở được.
Đàn ông con trai ngủ còn khoá cửa? Tật xấu gì vậy?
“Anh! Vân Thâm! Anh mau dậy đi!”
Vân Nhiêu đập mấy phút đồng hồ, bi thương nhận thức ra một vấn đề, người sống không thể đánh thức một con lợn chết.
Trở lại phòng ngủ, cô ngồi sụp xuống, tay chân mềm nhũn. Đến lúc này, cô thực sự không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc quy tắc fan và idol gì nữa.
Cận Trạch có lẽ không biết cô gái bôi nhọ anh trên mạng chính là cô
Nếu có thể, Vân Nhiêu sẵn sàng dùng toàn bộ tài sản để bồi thường cho anh.
Cô nắm lấy điện thoại và run rẩy gõ:
[Tiền bối, em có chuyện muốn nói với anh …]
Không.
[Tiền bối, em sai rồi, anh chắc đang sứt đầu mẻ trán vì hotsearch …] Cũng không được.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Vân Nhiêu chỉ gửi năm chữ——
[Tiền bối, em có tội. 】
Lời nói tràn ngập sự hổ thẹn, áy náy, từng chữ như khóc ra máu, cực kỳ chân thành cầu khẩn.
Lần này, Cận Trạch không để cô đợi đến 48 tiếng
Anh nhắn lại trong vì giây.
Cận Trạch: [Thêm WeChat và nói]
Cận Trạch: [Em có thể tìm bằng số điện thoại không? ]
Ngay sau đó, màn hình điện thoại di động của Vân Nhiêu hiện ra lời nhắc WeChat: [JZ gửi lời mời kết bạn. 】
Vân Nhiêu trợn trắng mắt, nằm cứng đơ ở giường.
Con chó Vân Thâm!
Bị cẩu ngôn của hắn tiên tri trúng rồi, người ta thật sự đuổi giết cô đây này!
Khi Vân Nhiêu nhìn thấy dòng này, cô hoảng sợ tỉnh cả ngủ.
Cô trốn trong chăn, đầu óc trống rỗng.
Bởi vì tình tiết của câu chuyện này quá mức ly kỳ, Vân Nhiêu nằm một lát, khẳng định rằng nó chỉ có thể là một giấc mơ. Ý nghĩ như vậy không ngừng ăn sâu, bén rễ trong đầu cô, dần xua tan đi nỗi sợ hãi.
Một lúc sau, cô lại chìm vào giấc ngủ và có lại mơ một câu chuyện khác
Dù đã gần tháng mười nhưng thời tiết Dung Châu vẫn nóng như cái phòng tắm hơi.
Buổi chiều sau khi tan học, sân bóng rổ náo nhiệt hẳn lên, ai cướp được sân thì vui vẻ chơi bóng, ai chậm chân phải đứng ngoài thì quay ra đổ lỗi cho nhau, có khi còn đánh nhau.
Hội trưởng câu lạc bộ bóng đá gửi cho Vân Nhiêu một tin nhắn nói rằng, khóa cửa phòng thể dục bị hỏng, không thể lấy bóng ra, hỏi Vân Nhiêu có tiện không thì qua phòng để đồ của ký túc xá nam lấy tạm quả bóng rồi mang qua đây.
Vân Nhiêu vừa ăn xong, nhà ăn ở ngay cạnh ký túc xá nam sinh, nên cũng thuận tiện.
Cô lấy xong, cầm quả bóng đi băng qua sân bóng rổ để đến sân bóng đá.
Sân bóng đá thì luôn vắng tanh còn sân bóng rổ người lúc nào cũng đông như châu chấu.
Vân Nhiêu vừa đi vừa nghĩ, đất nước hiện nay đã tiến hành tuyên truyền phổ biến môn bóng đá, chắc không lâu sau nữa sẽ có thêm nhiều người yêu thích bộ môn này.
“Bạn học nhỏ, đang mãi nghĩ gì mà đi không nhìn đường thế?” Bên tai vang lên tiếng trêu chọc của ai đó.
Vân Nhiêu trông thấy Vân Thâm, coi như bị mù vẫn nhấc chân bước tiếp.
Vân Thâm cố tình chắn đường, liếc qua quả bóng trên tay cô,nói: “Bóng đá có gì hay, cả buổi không có nổi một bàn thắng, không bằng qua xem anh trai em chơi bóng rổ đi?”
Trưa hôm nay, phiếu ăn của Vân Thâm hết tiền, anh liền tiện tay lấy thẻ ngân hàng của Vân Nhiêu để nạp tiền, nào ngờ phát hiện tiền sinh hoạt của em gái mỗi tháng cao hơn của anh những 100 tệ.
Anh ấy đang học năm 3 cấp 3, lại là con trai, sức ăn khỏe vậy mà tiền sinh hoạt lại ít hơn hẳn 100 tệ?
Vân Thâm buồn bực nửa ngày trời, lúc này nhìn thấy Vân Nhiêu ôm quả bóng đá đi qua không nhịn được muốn trêu chọc cô vài câu cho bõ ghét.
Vân Nhiêu hiện là học sinh phổ thông năm nhất, nhập học chưa đầy một tháng, vậy nên các bạn cùng lớp Vân Thâm không hề biết rằng cô gái nhỏ xinh đẹp, da trắng bóc này lại là em gái ruột của anh.
Vì vậy khi nghe thấy Vân Thâm nói” không bằng xem anh trai em chơi bóng rổ “, họ liền hò hét phấn khích, miệng thì mắng anh “súc vật” tay thì lôi kéo làm quen với Vân Nhiêu.
“Em gái đang học năm nhất à”
“Tại sao em lại tham gia câu lạc bộ bóng đã?”
“Em vì sao lại thích bóng đá?”
Bạn cùng phòng của Vân Thâm, Trì Tuấn xen lời: “Vì sao á, vì các ngôi sao bóng đá đẹp trai hơn”
Vân Nhiêu tuổi mười lăm tính cách khá dè dặt, nhát gan, lại bị nhiều người vây quanh như vậy, mặt đỏ bừng ấp úng không biết nói sao.
” Siêu sao đẹp trai thì có lợi ích gì, thực tế cũng có gặp được đâu.” Một người bạn cùng phòng khác tên Phong Kiệt vừa choàng vai Vân Thâm vừa nói với Vân Nhiêu.
“Em gái à, thực tế … Đàn ông chơi bóng rổ vẫn chất lượng hơn. Nhìn đâu xa như Vân ca của chúng ta, khuôn mặt này dáng người này đều cực phẩm, nếu em vẫn thấy hắn chưa đủ đẹp trai thì phòng bọn anh còn có Cận…”
“Nói xong chưa? ” Một giọng nói bỗng vang lên, âm điệu trầm trầm, âm sắc lại rất dễ nghe. Thật tiếc người vừa nói bị chắn phía sau một đám thanh niên nên không nhìn rõ mặt.
Chỉ một lát sau, có một người thong thả bước đến đứng cạnh Vân Thâm
Anh ấy cao bằng Vân Thâm, mặc áo phông trắng và quần đen bóng rổ. Vào mùa hè, đa số nam sinh trên sân bóng rổ mặt mũi đều bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt của anh lại rất sạch sẽ, ngay những giọt mồ hôi đọng ở thái dương cũng trong suốt như pha lê.
Dưới ánh mặt trời đôi mắt anh hiện lên màu hổ phách tuyệt đẹp, ánh mắt đó lướt qua khuôn mặt Vân Nhiêu, làm cô có cảm giác thoải mái như đã quen biết với nhau từ lâu.
Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Vân Nhiêu chỉ dám ngước nhìn anh tầm ba giây liền cúi đầu xuống.
Cận Trạch tay chống eo, ánh mắt quét qua mấy người anh em bên cạnh:
“Người ta đã thích bóng đá, bọn mày cứ ồn ào trêu chọc như vậy sẽ chỉ khiến người ta khó chịu thêm và càng ghét bóng rổ thôi.”
Vân Nhiêu thận trọng lui bước một bước. Cô muốn đưa tay lau mồ hơi nhưng ngại tay cầm quả bóng bẩn lai bôi lên mặt nên chỉ có thể nhịn xuống.
Trong mắt Cận Trạch hành động này của cô như kiểu sợ hãi, chân tay luống cuống làm anh có chút áy này, lại ngại ngùng không dám xin lỗi, yết hầu di động, giọng nói khô khốc:
“Ờm, thực ra bọn anh không có ý gì đâu…chỉ là có rảnh thì qua xem anh trai chơi bóng, tiện thể mời em đi ăn kem luôn.”
” Ủa ôi “
Anh em nào không biết sự thật, nghe đến hai chữ “anh trai” da gà da vịt rơi đầy đất mất.
Vân Thâm cùi chỏ sang ngang đánh vào người anh: “Đừng có gọi linh tinh.” Chưa kịp nói nốt đoạn sau:” Đây là em gái tao mà” thì Vân Nhiêu đã cắt lời.
“Không.” Đôi mắt cô có chút bướng bỉnh, “Tôi sẽ không đến xem các anh chơi bóng.”
Tuy trầm tính, da mặt mỏng hay ngại ngùng nhưng cô không phải quả hồng mềm để anh thích bắt nạt lúc nào cũng được. Một khi đã giận thì rất khó dỗ dành.
Vân Thâm đầu hàng chịu thua: “Vậy không cần xem bọn anh chơi bóng, đi ăn kem cùng bọn anh cũng được”
Vân Nhiêu: “Cũng không.”
Nói xong cô chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, cô nhìn lướt qua vị đàn anh duy nhất nói đỡ hộ mình, ai ngờ thấy cả nhóm đang vây quanh Vân Thâm, ai cũng có vẻ mặt kỳ quái, chế nhạo.
Vân Nhiêu dừng bước, ý thức được điều gì đó. Cô cũng không muốn để mọi người hiểu nhầm.
Cô bỗng cất cao giọng gọi:” Vân Thâm”
Vân Thâm sửng sốt đáp:” Sao vậy?”
“Số tiền buổi trưa nay anh lấy của em, nhớ phải trả lại đấy nếu không em sẽ mách ba mẹ là anh lén dùng tiền tiêu vặt để mua máy chơi game!” Cô nói một hơi.
Vân Nhiêu bấm chặt vào lòng bàn tay, nhắc nhớ chính mình phải dũng cảm đối diện với anh trai, không được nhượng bộ, vì anh ta đáng bị như vậy.
Vân Thâm nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mí mắt chớp một cái, đột nhiên bật cười:” Em… em lại đây cho anh!”
“Đây là em gái mày nha…?” Cận Trạch quay qua nhìn Vân Nhiêu rồi lại quay lại nhìn Vân Thâm đang tức giận thở hổn hển, cười nhếch miệng, bất thình lình đạp về phía Vân Thâm một phát
“Mày xấu tính thế, em gái ruột xinh đẹp như hoa mà cũng muốn bạo lực gia đình?”
Vân Thâm bị anh đạp lảo đảo, thân thể ngã dúi dụi về phía trước, hình tượng anh trai cao lớn bị sụp đổ trong nháy mắt. Vân Thâm cũng không chịu để yên, xoay người vặn cánh tay của Cận Trạch ra sau lưng:” Thằng chó Trạch, dám đạp thằng bố mày?”
“Thằng chó Thâm, dám vặn tay bố mày? Không sợ mẹ mày đánh cho à?”
“ĐM, mày *****”
“Con mẹ mày, *******”
Cảnh tượng lập tức trở lên hỗn loạn.
Vân Nhiêu đứng cách đó tầm 2m, vẫn không rời đi. Đúng hơn là do tâm hồn bé bỏng bị đả kích nghiêm trọng nên hoá đá tại chỗ.
Hai người bọn họ? Cứ như vậy? Đánh nhau?
Từ nhỏ đến giờ, môn Ngữ Văn của Vân Nhiêu điểm khá tốt, nhưng cô nghĩ mãi không hiểu nổi, sao hai người cứ xưng hô với nhau là con chó này con chó kia vậy, lại còn tranh làm bố của con chó, xong lại còn muốn đánh nhau một trận?
Vân Thâm và Cận Trạch cũng không định đánh nhau thật, nhưng không hề nương tay, chăm chăm đấm vào mặt nhau.
Anh em xung quanh can ngăn qua loa lấy lệ, chủ yếu đứng ngoài xem kịch vui, đánh cả buổi thấy tạm ổn mới kéo hai người họ ra.
“Ôi hai vị chú ý hình tượng nào!” Trì Tuấn tay đè vào bả vai một người
“Giá trị nhan sắc của nam sinh khoá chúng ta đều phải dựa vào hai vị để nâng lên đó!”
Áo phông của Vân Thâm lệch ra lộ hẳn bả vai, còn quần áo của Cận Trạch thì chắc chắn hơn một chút, sửa sang lại vẫn giữ được hình tượng sói đội lốt người.
Vân Nhiêu nhịn không được mà bật cười, Vân Thâm nghe thấy vậy quay lại lạnh lùng lườm cô, sau đó quay đầu lại, đạp Cận Trách thêm một cước
” Bênh em gái như vậy, sao không về nhà bảo mẹ mày đẻ cho?”
Cận Trạch không thèm chửi lại, quay sang nói với Vân Nhiêu:” Về sau anh sẽ giúp em xử lý tên này.”
Vân Nhiêu rũ mắt xuống, miệng hơi nhướng lên, sau đó lắc đầu:” Trường không cho phép học sinh đánh nhau.”
Lông mi của cô dày lại dài, rủ xuống liền đem đôi mắt sáng như sao che lấp hoàn toàn. Dứt lời Vân Nhiêu đột nhiên với tay ra sau lưng, lấy từ balo một chai nước khoáng. Cô thường xuyên đến sân bóng xem hội bóng đá thi đấu tiện thể chuẩn bị nước cho mọi người, vậy nên luôn có thói quen đem nước trong ba lô.
Tay của cô hơi dơ nên chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt bình nước chậm rãi đưa tới, giọng nói nhẹ nhàng:
“Đàn anh uống nước không?”
“Anh tên là Cận Trạch.” Anh cố ý đè giọng xuống, một tay nhận lấy chai nước khoáng, không nói nhiều lời liền vặn ra tu ừng ực.
Vân Nhiêu trong túi còn một chai nước, lăn tăn cả buổi, cảm thấy nếu chỉ đưa cho mỗi đàn anh Cận Trạch thì hơi kỳ lạ vì vậy Vân Nhiêu nhanh chóng lấy nốt chai nước còn lại liếc thoáng qua chỗ Vân Thâm, đi cũng lười trực tiếp ném chai nước qua.
Vân Thâm là người dễ tính, với hắn có phần là được không cảm thấy ném như vậy là bị phân biệt đối xử.
“Nạo à…” Người anh trai này có lời muốn nói. Nhưng Vân Nhiêu chả thèm chờ hắn. Điện thoại trong túi cô kêu lên, tiếng chuông thanh thuý dễ nghe nhưng lại khiến Vân Nhiêu kinh hồn bạt vía. Hội trưởng còn đang chờ cô giao bóng qua, vậy mà cô mải xem hai con chó/bố con chó đánh nhau quên cả việc chính.
Vân Nhiêu không kịp cả nói lời chào, ôm chặt quả bóng chạy như bay ra ngoài. Bên tai thấp thoáng hai từ cuối cùng do đàn anh Trì Tuấn da ngăm nói —
“Lão Cận…” mấy từ tiếp theo nghe không rõ ràng
“Lão Cận, tao đột nhiên nhớ ra.” Trì Tuấn nhặt quả bóng rổ từ dưới đất lên, phủi phủi nó rồi nói:” Mới lúc nãy hình như đó là lần đầu tiên mày nhận nước từ một cô gái trong suốt ba năm học phổ thông, đúng không?”
Bởi vì không muốn đem hi vọng cho bất kỳ cô gái nào nên cho đến bây giờ Cận Trạch không bao giờ có hành động nhận đồ gì của các cô gái lạ.
Cận Trạch trợn mắt nhìn:” Vậy à?”
Hình như đúng rồi. Phá luật rồi.
” Đàn em cũng không có ý gì đối với tao, chỉ là tốt bụng vậy thôi.” Vừa nói Cận Trạch vừa cúi người xuống, đem vỏ chai nước đặt ngay ngắn phía dưới cột bóng rổ. Vân Thâm đi từ sau lưng tới:
“Uống xong không ném đi, mày định tích trữ bán phế liệu à?” Dứt lời liền nhặt vỏ chai mà Cận Trạch vừa để xuống, nheo một bên mắt, nhắm thẳng về phía thùng rác cách đó mấy mét, “Viu”,”Loảng xoảng” hai trái 3 điểm, ném trúng.
Chuông reo. Vân Nhiêu bỗng dưng mở mắt ra, trong phút chốc, thân thể và đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.
Lại nằm mơ rồi. Nhưng đây là một giấc mộng đẹp đẽ ngọt ngào, mơ về những ngày mới nhập học của năm lớp mười, lần đầu tiên xem anh trai và bạn học cùng chơi bóng rổ. Chính xác là xem anh trai và Cận Trạch đánh nhau. Vân Nhiêu vuốt nhẹ đôi môi, bất giác cười lên. Cô nhẹ nhàng dùng tay đè nụ cười đó lại. Chuyện bao năm rồi, còn cười như vậy
Vân Nhiêu bò xuống giường, mặt cũng không kịp rửa, việc đầu tiên là mở laptop kiểm tra email công việc. Ngày mai cô phải từ quê lên Thân thành, ngày kia chính thức đến báo cáo nhận việc.
Theo trưởng nhóm nói, tuần đầu tiên khi cô tới một sếp lớn của công ty nước ngoài sẽ đến, từ nhóm bọn họ chọn một người đi phiên dịch tại Italy. Thật ra Vân Nhiêu cảm thấy xác suất mình được chọn không cao, nhưng có cơ hội thể hiện thì cô cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Check email xong, cô tiện tay mở 99+ thông báo trên máy tính. Chắc mẩm toàn tin rác hoặc spam quảng cáo, nhưng liếc giao diện trò chuyện cô thấy có 99+ từ khung đối thoại, phân loại thì chủ yếu từ phú bà Lê Lê ở Châu Mỹ, Ôn đại tiên từ Châu Âu.
Kéo một đoạn thì toàn thấy tin nhắn, biểu tượng cảm xúc thúc giục, hỏi cô dậy chưa. Mới sáng sớm mà, hai con người này ỷ vào chênh lệch múi giờ phát điên gì với cô thế?
Vân Nhiêu mở group chat của ba người, nhắn <???>
Lê Lê nhanh chóng trả lời:” Nhiêu! mày lên hotsearch rồi aaaa!!!”
Vân Nhiêu:????
Lê Lê: #Cận Trạch đập vỡ đầu# hotsearch #1 luôn! Trong video là mày đúng không? Mặt dù có che nhưng quần áo giống y đúc!
Ôn Dữu: vl, thời điểm Lê Lê báo cho tao, tao còn chưa kịp xem video, nó nói cái gì mà ” Vân Nhiêu cùng Cận Trạch cùng lên hotsearch”, làm tao còn tưởng rằng Vân Nhiêu đập Cận Trạch vỡ đầu cơ.
Lê Lê:??? Cười nhạo tao thì mày được lợi gì hả? Đại tiên?
Ôn Dữu: Vì cái hotsearch này vốn rất buồn cười, Cận Trạch đập vỡ đầu! Nếu đổi thành bất kỳ nghệ sĩ khác đều không có tấu hài như vậy! Nhân dân cả nước đều đang hóng chuyện đâu!
Vân Nhiêu không có trả lời, vì bây giờ tâm trí cô đang bay bổng đi chỗ nào mất rồi.
Mình đang say sao? Không đúng, mình đang rất tỉnh? Giấc mộng này sao chân thật vậy? Cô véo thật mạnh vào chân mình.
“Úi–” Có cảm giác mà, đau chết mất, huhu.
Đau đến chảy cả nước mắt, vậy nên cô không thể tự lừa mình nữa.
Vân Nhiêu kéo gối, ngồi thu lu trên ghế, sau đó run rẩy mở Weibo.
Tin tức lớn trong showbiz:< Tối qua, kênh truyền thông Straits Entertainment đã đăng tải một video. Cô gái trong video được phỏng vấn về ấn tượng đối với Cận Trạch năm học phổ thông có nói rằng, “Anh ấy vô tình va vào cây cột này và đập vỡ đầu… ” Vào sáng sớm, một blogger với một triệu người hâm mộ đã tạo một bộ biểu tượng cảm xúc dựa trên video gốc, nhận lượt tải đến 6 con số. #Cận Trạch đập vỡ đầu# lên thằng hotsearch #1. Chỉ dựa vào một câu nói vô thưởng vô phạt, người hâm mộ có thể tự biên tự diễn chế tạo ra hàng ngàn câu chuyện. Liệu đó là do bản chất con người bị bóp méo, hay do Cận Trạch bình thường ít xuất hiện, khiến cho người hâm mộ cảm thấy quá bức bối?”
<Gởi đến cột bóng rổ, năm mới vỡ đầu chảy máu>
<Cột bóng rổ, Cận Trạch, chúc mọi người năm mới gặp nhiều may mắn, một năm khởi đầu thuận lợi! Nếu như bạn thấy họ, nhớ cảm ơn họ, cảm ơn cột bóng rổ, cảm ơn Cận Trạch!>
<nghe nói cái cột bóng rổ này được ảnh đế chủ động đập đầu vào? Để ta thử một chút?>
<Mặc dù ta không muốn Cận Trạch đập vỡ đầu nhưng ta vẫn phải nói, bảo bối lần sau đừng đụng đầu vào cột như vậy, đến đụng vào ta đi!”
……
Vân Nhiêu suýt chút nữa quỳ xuống.
Cô lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ, phòng khách im lặng đến đáng sợ, ba mẹ chắc hẳn đã ra ngoài mua thức ăn. Cô chạy thẳng đến trước cửa phòng Vân Thâm, dùng sức xoay mạnh tay nắm cửa, nhưng không mở được.
Đàn ông con trai ngủ còn khoá cửa? Tật xấu gì vậy?
“Anh! Vân Thâm! Anh mau dậy đi!”
Vân Nhiêu đập mấy phút đồng hồ, bi thương nhận thức ra một vấn đề, người sống không thể đánh thức một con lợn chết.
Trở lại phòng ngủ, cô ngồi sụp xuống, tay chân mềm nhũn. Đến lúc này, cô thực sự không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc quy tắc fan và idol gì nữa.
Cận Trạch có lẽ không biết cô gái bôi nhọ anh trên mạng chính là cô
Nếu có thể, Vân Nhiêu sẵn sàng dùng toàn bộ tài sản để bồi thường cho anh.
Cô nắm lấy điện thoại và run rẩy gõ:
[Tiền bối, em có chuyện muốn nói với anh …]
Không.
[Tiền bối, em sai rồi, anh chắc đang sứt đầu mẻ trán vì hotsearch …] Cũng không được.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Vân Nhiêu chỉ gửi năm chữ——
[Tiền bối, em có tội. 】
Lời nói tràn ngập sự hổ thẹn, áy náy, từng chữ như khóc ra máu, cực kỳ chân thành cầu khẩn.
Lần này, Cận Trạch không để cô đợi đến 48 tiếng
Anh nhắn lại trong vì giây.
Cận Trạch: [Thêm WeChat và nói]
Cận Trạch: [Em có thể tìm bằng số điện thoại không? ]
Ngay sau đó, màn hình điện thoại di động của Vân Nhiêu hiện ra lời nhắc WeChat: [JZ gửi lời mời kết bạn. 】
Vân Nhiêu trợn trắng mắt, nằm cứng đơ ở giường.
Con chó Vân Thâm!
Bị cẩu ngôn của hắn tiên tri trúng rồi, người ta thật sự đuổi giết cô đây này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook