Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không
-
Chương 49
Con đường giữa tiệm cơm Hoa Minh và trường Trung học Cơ sở số 2 Đông Phụ đã bị lực lượng cảnh sát giao thông phong tỏa.
Bên ngoài tiệm cơm Hoa Minh có rất nhiều xe biệt kích của cảnh sát đặc nhiệm.
Cửa trước và cửa sau của tiệm cơm đều bị đội viên cảnh sát đặc nhiệm bao vây, nhưng bởi vì rèm cửa sổ và rèm cửa trong tiệm cơm đều bị hạ xuống, cơ bản không thể nhìn thấy tình hình bên trong, cho nên mặc dù cửa tiệm cơm không khóa, Cố Kỳ Châu cũng không dám tùy tiện đột kích.
Nếu không khéo rất dễ chọc giận bọn cướp, đe dọa đến sự an toàn tính mạng của ba người.
Tầm nhìn bị khuất, tay súng bắn tỉa cũng không có cách nào bắn.
Ba tên cướp cố thủ trong nhà, đàm phán cũng không hợp tác, chỉ có một yêu cầu: gặp thị trưởng, thị trưởng không đến không thỏa hiệp.
Thị trưởng không thể đến, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm sẽ không để bọn cướp dắt mũi.
Cố Kỳ Châu đã gặp nhiều tên cướp thái độ cương quyết, cho nên anh cơ bản có thể phán đoán khả năng ba người này nghe lời khuyên đầu hàng không lớn, chỉ có thể cân nhắc tiến công cứu viện.
Thế nhưng tiến công nhất định phải có kế hoạch đầy đủ, nếu không chẳng khác gì đang lấy tính mạng con tin ra chơi đùa.
Thân là đội trưởng đội biệt kích Báo Đen, là chỉ huy cao nhất của chiến dịch này, anh không thể để tình cảm riêng của mình ảnh hưởng đến phán đoán, cho nên anh chỉ có thể nén lại lo lắng trong lòng, xem Trần Nhiễm Âm và Cố Biệt Đông thành những người bình thường không liên quan với anh.
Để đảm bảo hành động cứu viện không có sai sót, trước tiên anh bố trí nhân viên kỹ thuật thâm nhập hệ thống giám sát trong tiệm cơm, đồng thời gọi quản lý tiệm cơm vừa thoát khỏi mười phút trước ra, yêu cầu anh ta diễn tả kết cấu mặt phẳng không gian trong tiệm cơm.
Trùng hợp thay, ông chủ của hiệu sách trên lầu cũng có mặt tại hiện trường, kịp thời cung cấp cho đội cảnh sát đặc nhiệm một bản vẽ cấu trúc mặt bằng trong hiệu sách.
Tòa nhà ba tầng này, tiệm cơm Hoa Minh ở tầng một, hai tầng phía trên đều là nhà sách, mặc dù cấu trúc trang trí bên trong khác nhau, nhưng mỗi tầng của tòa nhà đều có kết cấu kỹ thuật như nhau.
Nghe diễn tả bằng miệng của quản lý tiệm cơm rồi xem bản vẽ sơ đồ hiệu sách để đối chiếu, thành ra cũng cụ thể hơn nhiều.
Cố Kỳ Châu vẽ thẳng một sơ đồ kết cấu bên trong tiệm cơm bên cạnh sơ đồ kỹ thuật hiệu sách.
Đại sảnh hình chữ nhật, một phần ba phía trên bên phải của đại sảnh hình chữ nhật có một khoảng trống.
Bên phải lối vào hành lang dẫn đến bếp sau có cửa, sau cửa là một nhà kho nhỏ.
Ở cuối hành lang là cửa sau của tiệm cơm.
Nếu như ba tên cướp kia đều ở đại sảnh phía trước, vậy cửa sau chắc chắn là một điểm đột phá tuyệt vời.
Cửa sau bằng thép không gỉ chống trộm, bây giờ đang khóa, nhưng đội biệt kích có búa phá cửa chuyên nghiệp dùng để phá đá – búa thuỷ lực khóa cửa chống trộm cũng có thể phá vỡ.
Cẩn thận hơn, Cố Kỳ Châu còn hỏi thêm quản lý: “Cửa sau có chất đồ đạc không?” Hành lang trước cửa sau nối liền với đại sảnh, trước cửa có lẽ chất đống nhiều thứ, mấy thứ này có thể ảnh hưởng tới hành động phá cửa, mà còn có thể đánh rắn động cỏ.
Quản lý tiệm cơm ngượng ngùng gãi gãi đầu, ánh mắt láo liên: “Sáng nay vừa mới dỡ được mấy thùng đồ uống, bia, nguyên liệu nấu ăn từ xe tải, còn chưa kịp chuyển vào trong kho.”
Cố Kỳ Châu cũng không ngốc, đương nhiên nhận ra quản lý đang lừa gạt anh: Chó má, sáng nay mới vừa mới dỡ xuống? Tám phần là mỗi ngày đều chất đống ở đó.
Đã đến lúc nào rồi mà còn muốn tự bảo vệ mình chứ?
Anh bất đắc dĩ nói: “Phòng cháy chữa cháy chưa thanh tra tới anh là vẫn còn hên đấy!”
Khí chất của anh vốn lạnh lùng, ánh mắt trầm ổn sắc bén, lúc lớn tiếng nói chuyện lại càng uy nghiêm, quản lý tiệm cơm vốn đã chột dạ lại càng thêm kinh hồn bạt vía, không dám ngẩng đầu lên.
Lúc này Côn Minh trên xe chỉ huy phía sau bỗng nhiên gọi anh một tiếng: “Đội trưởng Cố, đã mở khóa được hệ thống giám sát!”
Cố Kỳ Châu lập tức lên xe.
Một nữ đội viên mặc trang phục huấn luyện chiến đấu màu đen ngồi trước màn hình máy tính, mạnh mẽ lưu loát báo cáo với Cố Kỳ Châu: “Trong đại sảnh có hai camera, một cái ở bếp phía sau, phía trước hành lang một cái, nhưng không có loa, chỉ có hình ảnh, không có âm thanh.”
Ba màn hình cùng lúc gửi về hình ảnh trực tiếp trong tiệm cơm.
Trong đại sảnh chỉ có ba người, Vương Vĩ Sơn, Tóc Vàng, Trần Nhiễm Âm.
Tóc Vàng cầm súng khống chế Trần Nhiễm Âm đứng ở phía sau quầy; Vương Vĩ Sơn đứng giữa quầy và lối vào, trong tay cầm súng, cảnh giác nhìn chằm chằm cửa trước chưa khóa; Vương Trường Hà ôm súng đứng trước cửa nhà kho.
Hứa Từ Thoại, Cố Biệt Đông không nằm trong tầm quan sát của camera.
Cửa chính nhà kho có một cánh cửa gỗ sơn đỏ, lúc này cửa gỗ đóng chặt, trên cửa có một cái chốt chắn ngang.
Côn Minh nhìn chằm chằm vào camera giám sát, nói: “Đông Tử Tiểu Hứa tám phần là bị nhốt trong kho.” Tất cả bọn họ lúc trước đều không biết “lão Hứa” còn có một cô con gái, không ngờ cô bé còn là bạn học cùng lớp của Đông Tử.
Anh ta đưa tay chỉ vào Vương Trường Hà đang đứng phía trên: “Vị trí đứng của hắn còn khá lắt léo, vừa canh giữ kho hàng còn có thể nhìn chằm chằm cửa sau, không có điểm mù, sẽ rất nguy hiểm cho con tin nếu hấp tấp xông vào cửa trước.”
Cố Kỳ Châu gật đầu, lại không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đồng thời không ngừng hồi tưởng ở trong đầu lại bản vẽ kết cấu mặt bằng của hiệu sách ở trên lầu, đột nhiên mở miệng: “Gọi quản lý vào cho tôi!” Nhưng lời của anh vừa dứt, hình ảnh trong đại sảnh đột nhiên thay đổi.
Vương Vĩ Sơn đi vài bước về phía quầy, giơ súng nói với Trần Nhiễm Âm.
Trần Nhiễm Âm rất phối hợp, lại cầm lấy điện thoại di động từ trên quầy.
Cùng lúc đó, Cố Kỳ Châu cũng cầm điện thoại di động của mình, rất nhanh, trên màn hình liền lóe lên ID người gọi: Trần Hoàng.
Nhưng để tránh để cho bọn cướp nghi ngờ rồi chú ý tới camera giám sát, Cố Kỳ Châu cũng không lập tức nghe điện thoại, sau khi hít sâu một hơi, anh mới ấn nút nhận máy.
Bên trong tiệm cơm, Vương Vĩ Sơn ra lệnh cho Trần Nhiễm Âm bật loa ngoài, không thể nghi ngờ nói với điện thoại di động: “Tôi cho anh thêm mười phút để suy nghĩ, hôm nay tôi phải gặp thị trưởng!”
Đây là cuộc gọi thứ hai mà chúng gọi cho cảnh sát, cuộc gọi đầu tiên là mười phút trước, chỉ nói năm từ: Tôi muốn gặp thị trưởng.
Sau đó liền cúp điện thoại, gọi lại cũng không nghe máy, thái độ kiên quyết cự tuyệt đàm phán.
Cố Kỳ Châu giơ điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, thần sắc nghiêm nghị, giọng điệu cũng không thể nghi ngờ: “Điều này không có khả năng, thị trưởng rất bận rộn, sao lại có thời gian rảnh gặp anh?” Nhưng anh cũng hiểu được không thể ép bọn cướp đến tuyệt tình, nếu không sẽ rất nguy hiểm, phải vờ giúp bọn chúng ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’: “Tôi chỉ là một đội trưởng đội biệt kích, không có quyền hạn liên lạc với thị trưởng, nhưng chi đội trưởng của chúng tôi có thể, anh ta sẽ đến ngay lập tức, nhiều nhất là hai mươi phút.” Thật ra Hứa Kiến Thành đã đến, mục đích anh cố ý nói như vậy là vì tranh thủ thời gian cho hành động cứu viện: “Vì tám trăm vạn của anh, hai mươi phút tuyệt đối đáng giá.”
Vương Vĩ Sơn không lập tức phản bác hoặc cự tuyệt đề nghị của Cố Kỳ Châu, bởi vì lời nói của anh chính xác chọc trúng nội tâm của ông ta: Sở dĩ ông ta làm ra hành động gây tiếng vang như vậy, chỉ vì muốn lấy lại tiền của mình, thời gian không thành vấn đề, chỉ cần tiền có thể trở về thì sao cũng được!
Nhưng Tóc Vàng lại không có nhiều cố kỵ như thế, dù sao tiền cũng không có phần của hắn, hắn chỉ muốn đối nghịch với cảnh sát, lạnh lùng nói vào điện thoại di động: “Hai mươi phút quá dài, không được, tao chỉ cho mày mười phút, trễ một phút tao sẽ bắn một phát vào người ở đây.”
Cố Kỳ Châu lạnh lẽo nhìn chằm chằm màn hình, từng chữ từng chữ cảnh cáo: “Nếu anh dám động đến cô ấy dù chỉ một chút, cho dù phải bỏ nghề làm cảnh sát, tôi cũng sẽ tự tay làm thịt anh.”
Ngữ khí của anh cực kỳ tàn nhẫn, hệt như một con sói bị chọc giận, Tóc Vàng nghe xong đã biết anh không đùa, cảm giác kích thích sung sướng nhưng đồng thời cũng có chút kiêng kỵ, bật cười hai tiếng, giọng điệu tiết chế lại một chút: “Vậy phải xem mày có nghe lời hay không.
Mục đích của bọn tao là tiền, chỉ cần trả tiền nợ cho bọn tao, sao cũng đơn giản.”
Ánh mắt Trần Nhiễm Âm cứ nhìn mãi ba chữ “Cố Kỳ Châu” hiển thị trên màn hình điện thoại di động của Vương Vĩ Sơn.
Từ các cuộc trò chuyện trước đó, cô đã suy ra mục đích ba người này: đòi tiền.
Nhưng Tóc Vàng với hai người kia có vẻ không cùng một nhóm, hai người kia luôn miệng đòi tám trăm vạn, Tóc Vàng thì luôn miệng đòi gặp thị trưởng.
Có lẽ, có thể thăm dò bọn họ một chút?
Sau khi Tóc Vàng nhượng bộ, cô đột nhiên lấy hết dũng khí nói: “Không phải chỉ có tám trăm vạn sao? Đừng gọi thị trưởng, miễn là anh thả hai đứa trẻ ra, tôi có thể cho anh.”
Vương Vĩ Sơn sửng sốt, buột miệng nói: “Thật sao?”
Tóc Vàng tức giận, không thể không quát: “Mẹ nó anh câm miệng cho tôi!” Hắn hiển nhiên cực kỳ tức giận, trực tiếp dùng súng trong tay đập nát điện thoại di động đang nói chuyện, sau đó bắt đầu dùng báng súng cứng rắn đập vào đầu Trần Nhiễm Âm: “ Thứ đàn bà như mày muốn chết thì cứ nói thẳng!”
Cố Kỳ Châu ở trước màn hình mày mày xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận không thể kiềm chế, đồng thời lại giận càng thêm giận.
Giận Trần Nhiễm Âm, giận cô tự tiện chủ trương, không coi trọng sinh mạng của mình, cũng không coi anh ra gì!
Côn Minh nhận ra tâm trạng của anh không đúng, gọi anh một tiếng: “Đội trưởng Cố?”
Cố Kỳ Châu lập tức nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, hết sức áp chế tâm trạng không ngừng cuồn cuộn trong lòng.
Anh nhất định phải cứu cái đồ không nghe lời này, để giáo huấn cô một trận!
Khi mở mắt ra một lần nữa, anh khôi phục lại sự trấn tĩnh và ổn định vốn có: “Gọi quản lý tiệm cơm cho tôi!”
Bên trong tiệm cơm, Trần Nhiễm Âm cố nén đau đớn, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Vĩ Sơn: “Đương nhiên là thật, chỉ cần tôi không chết thì có thể cho anh tiền, nhà tôi có tiền.” Cô biết rồi, Vương Vĩ Sơn coi tiền như mạng, chỉ cần có tiền thì gì cũng đàm phán được: “Chỉ cần anh thả hai đứa nhỏ kia ra, tôi sẽ bảo mẹ tôi đưa tiền cho anh, anh cũng không cần phải ngồi tù.” Cho dù không thể đưa hai đứa nhỏ kia đi, cô cũng phải làm nhóm người này nội chiến, càng mâu thuẫn càng tốt, lúc này mới có thể tranh thủ càng nhiều thời gian cứu viện cho đội cảnh sát đặc nhiệm.
Nội tâm Vương Vĩ Sơn càng lúc càng dao động, ông ta chỉ muốn tiền, không muốn mất mạng, nếu không cần ngồi tù thì càng tốt.
Tóc Vàng thì càng thêm tức giận, mục tiêu của hắn cũng không chỉ có tám trăm vạn, tám trăm vạn của Vương Vĩ Sơn chả là cái đinh gì, mục tiêu của giám đốc Triệu là khơi thông các quỹ của công ty, cho dù chỉ vài giờ cũng đủ rồi, Vương Vĩ Sơn chỉ là một quân cờ rách mà giám đốc Triệu chọn để làm việc cho mình!
Nhưng con chó cái này lại một bước phá hỏng kế hoạch của giám đốc Triệu.
Vương Vĩ Sơn sắp lâm trận phản chiến, kế hoạch bọn họ vất vả đặt ra sẽ thất bại.
Tóc Vàng một lần nữa giơ súng lên, đang chuẩn bị bắn Trần Nhiễm Âm, Vương Vĩ Sơn lại đột nhiên giơ súng về phía Tóc Vàng, quát lớn: “Giết cô ta thì chúng ta cũng phải chết!” Ông ta lý trí hơn Tóc Vàng nhiều, trong lòng cũng rõ ràng rằng, cho dù như thế nào, trước khi thị trưởng chưa tới, hoặc là nói trước khi mục đích chưa đạt được thì tuyệt đối không thể động vào con tin.
Nếu không cảnh sát đặc nhiệm bên ngoài nhất định lập tức vọt vào tiêu diệt bọn chúng!
Ông ta quát làm Vương Trường Hà đang đứng ở cửa kho hàng cũng kinh động, lập tức cầm súng từ trong xông ra, thấy Tóc Vàng đang giơ súng giằng co với anh trai, anh ta cũng lập tức giơ súng lên, chĩa súng nhắm vào Tóc Vàng.
Vương Vĩ Sơn lại quát anh ta một tiếng, bảo anh ta lui về bên trong, tiếp tục canh kỹ cửa sau nhà kho.
Vương Trường Hà đành phải lui về, trước khi đi lại dùng ánh mắt tràn đầy uy hiếp liếc nhìn Tóc Vàng.
Mặc dù lui về trong nhưng lực chú ý của anh ta vẫn tập trung vào trong đại sảnh, không hề nhận ra động tĩnh trong kho hàng.
Bên trong nhà kho, Cố Biệt Đông giẫm lên một cái rương gỗ cao chừng nửa thước, cố gắng duy trì thăng bằng, cẩn thận nâng Hứa Từ Thoại đang ngồi trên cổ cậu.
Hứa Từ Thoại duỗi tay, từng chút từng chút đẩy vách ngăn của lỗ thông hơi nằm ở giữa trần nhà ra.
Khi thành công rồi cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng chân đá vào xương sườn Cố Biệt Đông, nhỏ giọng nói: “Mở rồi, mau đẩy tôi lên!”
Cố Biệt Đông liếm môi, dùng hai tay giữ lấy đế giày thể thao của Hứa Từ Thoại, cắn chặt răng đồng thời dùng sức đẩy lên.
Hứa Từ Thoại mượn lực đứng lên, hai khuỷu tay treo ở mép ống thông gió.
Cố Biệt Đông từng chút từng chút nâng thân thể cô ấy lên trên.
Hứa Từ Thoại thuận thế giẫm lên hai tay cậu đứng lên, đặt hai tay lên vách ống thông gió, dùng sức chống đỡ, chui đầu vào, kết quả sau đó vô cùng thất vọng.
Các loại phim bom tấn đều phản ánh sai lệch, hai người bọn họ nghĩ ống thông gió ở đây phải rộng rãi rắn chắc như phim, có thể dễ dàng bò qua nên bắt đầu làm thang, muốn tự cứu mình, nhưng tình huống thực tế lại không lạc quan.
Không gian bên trong của ống thông gió ở trước mắt Hứa Từ Thoại không chỉ chật hẹp, hơn nữa còn đầy vật cản, còn có những thứ cô ấy không biết, ngay cả trong phim cũng không hề có —— van xả khói.
Chưa kể trong thực tế, ở cuối ống thông gió có một tuabin không ngừng quay, bên ngoài quạt cũng có lưới chống trộm.
Nếu muốn thông qua ống thông gió mà bò đi, sợ là vô vọng… Hứa Từ Thoại buồn bã thất vọng thở dài, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Cố Biệt Đông đang cố gắng đẩy cô: “Bên trong vô cùng hẹp, còn có thứ gì đó ngăn cản, hoàn toàn không bò được.”
Cố Biệt Đông cũng rất thất vọng, nhưng cậu không cưỡng cầu, dùng hết sức đẩy cô ấy, giơ cao hai tay, cắn răng nói: “Vậy cậu xuống đi! Tớ, tớ, tớ không chịu nổi nữa!”
“À…” Hứa Từ Thoại dời vách ngăn trở về vị trí cũ, sau đó lại ôm lấy đầu Cố Biệt Đông, ngồi lại bả vai cậu.
Cố Biệt Đông hai tay nắm lấy cổ chân cô ấy, cẩn thận đi trên hòm gỗ, sau đó từ từ ngồi xổm xuống.
Hứa Từ Thoại từ trên vai cậu nhảy xuống.
Cố Biệt Đông thở phào nhẹ nhõm, vừa đứng dậy vung tay vừa than thở: “Thiếu chút nữa là tớ gãy cổ rồi!” Trần nhà kho cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, chiều cao của Hứa Từ Thoại lại thấp hơn nhiều so với cậu nghĩ: “Cậu cao một mét sáu không?”
Bị chọc trúng thiếu sót, hai má Hứa Từ Thoại đỏ lên, xấu hổ bối rối, lại không muốn thừa nhận bản thân không đến một mét sáu nên vẫn kiên trì trả lời: “Đúng vậy!”
“Thật hay giả đấy?” Cố Biệt Đông đứng thẳng người, tay đặt lên đầu cô ấy, sau đó kéo về so với người mình, thẳng thắn nói: “Cậu mới đến ngực tớ mà cao một mét sáu à? Tớ cao 1m82.”
Hứa Từ Thoại: “…”
Cô ấy đỏ mặt, thở phì phì rồi trừng mắt Cố Biệt Đông một cái, không thèm để ý tới cậu nữa, xoay người đi vào trong kho hàng, chuẩn bị tìm xem có đồ vật nào để phòng thân hay không.
Cố Biệt Đông cũng ý thức được lời nói của mình hình như có chút tổn thương lòng tự trọng, ngượng ngùng gãi gãi tóc, đi theo phía sau Hứa Từ Thoại: “Ừm, chất thì sẽ hơn lượng, thấp có ưu thế của thấp, cậu không cần tự ti.”
Hứa Từ Thoại: “…”
Hứa Từ Thoại hoàn toàn tức giận, xoay mặt trừng mắt nhìn cậu: “Không muốn nói thì đừng nói!”
Cố Biệt Đông: “…”
Cậu nịnh nọt cô ấy mà cô ấy còn không vui sao?
Hứa Từ Thoại không để ý tới cậu, cô vòng qua đống hộp dao kéo bằng nhựa màu xanh chất đống trên mặt đất, đi đến phía cuối cùng của nhà kho.
Nhà kho này diện tích nhỏ hẹp, cảm giác không bằng diện tích phòng ngủ ở ký túc xá, hai bên trái phải vách tường đều có một giá sắt dựa vào, trên giá bày đầy đồ đạc.
Hai chiếc tủ đông màu trắng nằm ngang, được đặt cạnh nhau ở cuối bức tường, trong đó màu của bức tường phía sau tủ đông bên phải khác với màu của chỗ tường khác, có vẻ chưa được sơn, càng nhìn lại càng giống giai đoạn thi công dùng giấy dán dán lên, mặt tường cũng gập ghềnh, giống như đang dùng giấy che đi thứ gì đó.
Cố Biệt Đông cũng phát hiện ra điểm này, nhỏ giọng nói: “Phía sau này có thể có cửa chứ?” Phần khung nhô ra trên nền, vật thể bị che khuất ở phía sau giống như một hình chữ nhật.
Hứa Từ Thoại: “Chuyển tủ đông ra!”
Hai người một trái một phải đỡ lấy bốn góc tủ đông, cẩn thận di chuyển, không dám phát ra tiếng động lớn, sợ bị bọn bắt cóc bên ngoài nghe được.
Sau khi tủ đông bị dời đi, vách tường phía sau hoàn toàn hiện ra trước mặt hai người bọn họ: hình dán trên vách tường này vô cùng rẻ tiền, hơn nữa không khí trong kho tương đối ẩm ướt, mép giấy dán tường cuộn lên.
Cố Biệt Đông Hứa Từ Thoại cùng lúc vươn tay ra, bắt đầu điên cuồng xé giấy dán tường.
Một cánh cửa an toàn mở hai chiều được sơn màu xám nhạt xuất hiện.
Trên cửa rỉ sét loang lổ, có vẻ nó bị bỏ hoang trong thời gian dài.
Ổ khoá cũng bị che kín.
Nhưng Hứa Từ Thoại Cố Biệt Đông rất kích động, cảm giác tìm được lối thoát mới, chỉ cần có thể mở cửa ra, bọn họ có thể trốn thoát!
Do đó, hai người bọn họ bắt đầu không ngừng tìm khe cửa, tìm đồ gì đó cạy khe cửa lẫn ổ khóa.
Thế nhưng vô ích, cửa lớn bị khoá không mở được.
Hy vọng lần nữa biến thành tuyệt vọng, thất bại một lần lại một lần, hai người dần dần bi quan.
Một gian mật thất bị khoá này không trốn thoát được, ngoài cửa còn có kẻ cầm súng canh giữ, bất kỳ lúc nào cũng có thể vọt vào lấy mạng bọn họ.
Cố Biệt Đông thở dài một hơi, ngồi lên tủ đông phía sau.
Hứa Từ Thoại vô cảm nhìn chằm chằm cửa lớn, không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được.
Cố Biệt Đông khổ sở: “Cầu nguyện đi, nếu cửa này có thể tự động bật ra, từ nay về sau tớ nhất định sẽ cố gắng học tập, mỗi ngày tranh vị trí đầu tiên trong lớp.”
Vừa dứt lời, “rầm rầm”, cửa mở ra…
Cố Biệt Đông choáng váng: “Ơ vãi?!”
Hứa Từ Thoại cũng choáng váng, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cửa lớn trước mắt.
Mấy giờ trước, lúc Cố Kỳ Châu theo dõi camera đột nhiên phát hiện một chi tiết: vị trí nhà kho tiệm cơm vừa vặn thông với cửa an toàn của hiệu sách trên lầu.
Anh lập tức gọi ông chủ hiệu sách và quản lý tiệm cơm lên xe, hỏi hai người bọn họ về chuyện này.
Thì ra tòa nhà nhỏ này mười mấy năm trước cùng thuộc về một ông chủ bất động sản, lúc đầu mở một cửa hàng, nhưng bởi vì kinh doanh không tốt nên đóng cửa.
Sau này bán tháo, nhưng cầu thang chống cháy còn nối liền với nhau, cầu thang dẫn đến hiệu sách tầng hai đã từng là cầu thang chống cháy.
Sau đó tiệm cơm Hoa Minh khai trương, lối thoát hiểm dẫn tới cầu thang cải tạo thành nhà kho, nhưng không mở cửa mà bịt kín bằng giấy dán tường từ bên trong, bên ngoài thì dùng tấm thạch cao chắn lại.
Sau khi sơn xong thì không khác gì bức tường kiên cố bên cạnh, đứng ở cầu thang không biết được nơi này có một cánh cửa.
Hơn nữa chuyện này đã qua nhiều năm rồi, nếu không phải Cố Kỳ Châu hỏi, ông chủ hiệu sách cũng sắp quên chuyện này.
Sau khi biết được tình huống, Cố Kỳ Châu lập tức sắp xếp người đi phá cửa.
Côn Minh và một đội viên cảnh sát đặc nhiệm đi cùng nhau, sau khi tháo được tấm thạch cao, vị đội viên phụ trách phá cửa dùng dụng cụ phá cửa giảm thanh phá vỡ cửa lớn an toàn nặng nề lại rỉ sét loang lổ, Côn Minh lập tức xông vào.
Cố Biệt Đông và Hứa Từ Thoại mơ màng nhìn chằm chằm hai người cảnh sát đặc nhiệm vọt tới, cảm giác giống như đang nằm mơ, thế mà cửa thật sự mở ra, so với ý nghĩ leo ống thông gió còn thái quá hơn nhưng lại trở thành sự thật? Trời ơi, ông trời không tiệt đường sống!
Côn Minh cũng rất kinh ngạc, không nghĩ hai người bọn họ lại thông minh như vậy, còn có thể phát hiện nơi này có một cánh cửa, cũng xé được cả giấy dán.
Thế nhưng anh ta cũng không có thời gian khen ngợi hai người bọn họ, bởi vì còn một người chưa được giải cứu, lập tức để cho các đội viên khác mang theo hai người bọn họ rút lui, sau đó dẫn theo những người còn lại xông vào trong nhà kho.
Sau khi đã đứng trước cửa phụ tiệm cơm, anh ta một tay cầm súng, một tay giữ tai nghe liên lạc, nhỏ giọng báo cáo: “Tổ B đã sẵn sàng.”
Cố Kỳ Châu chia đội thành ba tổ ABC, tổ C canh cửa sau, đề phòng bọn côn đồ trốn thoát; tổ B phá cửa kho; tổ A canh cửa trước.
Khi hoạt động cứu hộ của tổ B thành công, tổ A liền tiến công cửa trước.
Cố Kỳ Châu gia nhập tổ A, tự mình dẫn đội canh giữ trước cửa tiệm cơm, chờ đợi thời cơ tiến công.
Lâm Nghị ở trong xe chỉ huy giám sát, Côn Minh báo cáo xong, giọng nói của Lâm Nghị vang lên trong tai nghe liên lạc: “Hai tên cướp trong đại sảnh còn đang tranh chấp, con tin ở phía sau quầy, có thể tiến công.
“
Vương Vĩ Sơn lo lắng cho con tin ở trong tay Tóc Vàng sẽ bị tên điên này giết chết, còn Tóc Vàng thì lo lắng Vương Vĩ Sơn lâm trận phản chiến, hai người xảy ra tranh chấp.
Cuối cùng đạt thành đồng thuận, trói Trần Nhiễm Âm lại rồi ném ở quầy.
Tóc Vàng đứng ở bên cạnh canh cô, thật ra không canh hắn cũng không sợ, bởi vì hắn sẽ cho cô nổ tung, ai cũng không cứu được cô.
Con chó cái nà, hôm nay nhất định phải chết!
Nhưng Vương Vĩ Sơn vẫn muốn toàn thân trở ra, dù sao họ Triệu và ông ta không giống nhau, ông ta chỉ muốn lấy tiền vốn của mình về, không muốn phải thật sự liều mạng, ai có thể trả lại tiền cho ông ta thì ông ta sẽ nghe lời người đó.
Tóc Vàng biết ông ta dao động, vừa phẫn hận vừa tức giận, cảm giác Vương Vĩ Sơn ngốc nghếch phế vật, rất muốn một phát bắn chết ông ta, nhưng hiện tại hắn vẫn cần Vương Vĩ Sơn trợ giúp, huống chi còn có một Vương Trường Hà như hổ rình mồi, một chọi hai hắn không có phần thắng.
Cho nên hai người tranh cãi không ngớt.
Cố Kỳ Châu nhìn về phía Ngô Thương đứng đối diện anh, lại ra lệnh qua phía tai nghe: “Tiến công!”
Ngô Thương nhanh chóng kéo cửa lớn, đồng thời vén rèm lên, lắc lắc cánh tay, ném bom sáng vào.
Trong đại sảnh phát ra một tia chớp mãnh liệt, đồng thời tiếng động thật lớn vang lên.
Vương Vĩ Sơn lẫn Tóc Vàng đồng thời bị ảnh hưởng rất lớn, bất kể thị giác hay thính giác đều mất tạm thời.
Cố Kỳ Châu lập tức mang theo người xông vào.
Vương Trường Hà đứng bên trong nên bom sáng không ảnh hưởng mấy đến thị giác của anh ta, chỉ có thính giác là hơi bị ảnh hưởng, nhưng phản ứng của anh ta vẫn rất nhanh, chuẩn bị đi khống chế con tin bên trong kho hàng.
Anh ta nhanh chóng kéo cửa kho, thế nhưng cánh cửa lại đột nhiên đập mạnh vào anh ta.
Song song với hành động của tổ A, tổ B cũng bắt đầu hành động: trực tiếp dùng búa phá cửa đập cửa – công cụ phá cửa của đội đặc cảnh có rất nhiều loại, muốn sử dụng loại nào phải có tình huống cụ thể, để mở cửa kho thì búa phá cửa là thích hợp hơn.
Vương Trường Hà bị va chạm mạnh, súng trong tay cũng rơi, Côn Minh nhanh chóng từ nhà kho vọt ra, lập tức bắt được Vương Trường Hà, cũng tịch thu vũ khí của anh ta.
Trong đại sảnh, Vương Vĩ Sơn từ lúc lóe lên bom sáng đã biết là bại trận, lập tức ném súng trong tay xuống, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Tóc Vàng lại rất điên, tự biết thế nào cũng phải chết, nhưng cho dù chết cũng muốn kéo mấy tên cảnh sát chôn cùng, cho nên dù bị mất thị giác thính giác thì hắn vẫn giơ súng lên, điên cuồng bóp cò, nhắm mắt về phía đại sảnh mà bắn, phải bắn chết một cảnh sát.
Cố Kỳ Châu dẫn đội xông lên phía trước, quyết đoán giơ súng bắn trúng chính giữa mi tâm hắn.
Thân thể Tóc Vàng cứng đờ, mềm oặt ngã xuống đất, trên mặt lại lộ ra vẻ điên cuồng quỷ dị.
Ngô Thương theo bắt Vương Vĩ Sơn, Cố Kỳ Châu vọt tới quầy, đỡ Trần Nhiễm Âm từ trên mặt đất đứng lên.
Tay chân Trần Nhiễm Âm bị quấn băng dính màu vàng, miệng cũng bị quấn băng dính.
Cố Kỳ Châu lập tức xé băng dính dán trên miệng cô, bình tĩnh cầm dao găm tùy thân cắt đứt băng dính quấn quanh cổ tay và cổ chân cô.
Trần Nhiễm Âm ngồi trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng ngập nước mắt, mơ hồ nhìn anh.
Tuy rằng không nỡ, không cam lòng, có ngàn lời vạn chữ muốn nói với anh, nhưng cuối cùng cô lại nói: “Anh đi nhanh đi! Anh đi đi! Tôi bị gắn bom! Nó sắp nổ rồi! “
Giọng nói của cô nức nở và tuyệt vọng.
Cả người Cố Kỳ Châu cứng đờ.
Trần Nhiễm Âm vừa khóc vừa dùng tay phải xé rách băng dính màu vàng quấn quanh cổ tay, quả bom hẹn giờ ở cổ tay được khởi động, thời gian còn lại là chín phút hai mươi bốn giây.
Cố Kỳ Châu đột nhiên ngẩng đầu, gân xanh trên cổ nổi lên, lớn tiếng hét: “Chu Hải! Sắp nổ! Sắp nổ!”
Chu Hải là tay gỡ bom chuyên nghiệp của đội cảnh sát đặc nhiệm.
Thời gian trôi qua từng giây từng giây, Trần Nhiễm Âm không biết sinh mệnh của mình còn có thể kéo dài tận mười phút hay không, cô luyến tiếc Cố Kỳ Châu, lại không muốn để anh chết cùng cô.
Cuộc sống của anh đủ khổ rồi, cô muốn anh sống thật tốt, bình an vui vẻ mà sống.
“Anh đi nhanh đi…” Cô khóc lóc đẩy anh, dùng sức đẩy bả vai anh: “Đừng để ý đến tôi! Để tôi yên!”
Cố Kỳ Châu làm ngơ, quỳ một gối xuống đất, nắm chặt tay cô, nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ kiên nghị: “Tôi ở đây cùng em, mặc kệ xảy ra chuyện gì tôi vẫn luôn ở bên em.”
Kỳ thật có những lời này của anh là đủ rồi, cô chết cũng mãn nguyện.
Nhưng cô hiện tại thật sự không cần anh ở bên… Cô chỉ muốn anh sống tốt.
“Tôi, tôi không cần anh ở bên! Tôi không cần!” Trần Nhiễm Âm đè nén nghẹn ngào, nhất quyết nói với anh: “Anh mau cút đi! Cút đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Cổ họng Cố Kỳ Châu nghẹn lại, giọng nói bắt đầu khàn khàn, thái độ lại vô cùng kiên quyết: “Tôi không đi!”
Trần Nhiễm Âm khóc lắc đầu: “Không được! Không, tôi không thể! Anh vẫn còn Đông Tử! Anh phải đi!”
“Đội trưởng Cố!” Chu Hải mặc quần áo chống bom chạy tới, anh ta đặt hòm dụng cụ trên mặt đất, sau đó nói với Cố Kỳ Châu: “Bây giờ anh phải lập tức rút lui.”
Cố Kỳ Châu biết quy định, nhưng anh không làm được, cho dù thế nào cũng không làm được.
Đội trưởng Hứa mang theo Lâm Nghị đi tới, nghiêm khắc lớn tiếng quát: “Cố Kỳ Châu! Sơ tán đi!” Sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Thanh tra cũng đang ở đây, cậu vừa nổ súng, ở lại đây càng lâu càng bất lợi cho cậu!”
Cố Kỳ Châu mặc kệ, thậm chí có thể nói là bướng bỉnh, tất cả lý trí lẫn bình tĩnh của anh đều biến mất… Anh đã mất tất cả, anh không thể mất cô nữa.
Lâm Nghị nhìn chằm chằm anh, rất bình tĩnh nói với anh: “Cậu ở lại cũng không có tác dụng gì, chỉ ảnh hưởng đến phán đoán của Chu Hải.”
Cố Kỳ Châu như một con thú bị bức vào tuyệt cảnh, anh đỏ hốc mắt, vô cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thở dài, sau khi mở mắt ra, anh nói với Trần Nhiễm Âm một câu: “Tôi ở ngoài cửa chờ em.” Anh cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên thoải mái, an ổn, thế nhưng giọng nói lại rất khàn.
Anh hiểu rằng anh phải rút lui.
Nếu không sẽ chỉ hại chết cô.
Trần Nhiễm Âm thở phào nhẹ nhõm, nén nước mắt gật đầu: “Được!”
Cố Kỳ Châu cắn răng đứng dậy, đỏ mắt liếc nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng anh hối hận, vô cùng hối hận, hối hận vì đã đẩy cô ra.
Anh muốn cả đời này được ở bên cô, không bao giờ xa nhau nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook