Khi học sinh cả lớp đều hoảng sợ trước khí thế hung tàn của ba ‘Tên cướp’ thì chỉ có Cố Biệt Đông là cực kỳ kích động, nghĩ: Là cậu mình đấy, chắc chắn sẽ khoan hồng với mình, mình không cần phải sợ!
Song, lúc cậu tận mắt nhìn thấy cậu mình cầm súng ‘Uy hiếp’ mợ, cuối cùng cậu nhận ra một sự thật: Ngay cả vợ mình mà cậu ấy còn dám động tay động chân, dựa vào đâu mà không dám động đến mình chứ? Có lẽ sẽ dứt khoát bắn mình “Pằng pằng’ hai phát, vì việc nước quên tình nhà, giết gà dọa khỉ...
Để không bị trở thành con ‘Gà’ bị giết, Cố Biệt Đông lập tức chấp nhận sự thật, ngoan ngoãn ngồi lại ghế.

Triệu Béo ngồi sát cửa sổ cũng ngoan ngoãn kéo rèm cửa sổ lại theo yêu cầu của ‘Tên đầu sỏ’.
Các bạn nhỏ khác ngồi gần cửa sổ cũng vậy, tất cả đều ngoan ngoãn kéo rèm cửa lại theo yêu cầu.
Rèm cửa sổ màu xanh lam, che đi phần lớn ánh sáng, trong xe lập tức tối lại.
Triệu Đông Nam thân là lính bắn tỉa nên biết rất rõ lính bắn tỉa ở bên ngoài sẽ quan sát bắn tỉa qua góc độ nào, anh ta sầm mặt đi tới giữa khoang xe, chĩa súng về phía những học sinh ngồi ở hàng cuối cùng, lạnh lùng ra lệnh: “Kéo rèm cửa sổ phía sau lại đi!”
Đối diện với họng súng đen ngòm, mấy chàng trai thích nghịch ngợm cũng không dám ngang ngược nữa, vừa ngoan ngoãn vừa nhanh chóng kéo rèm cửa sổ sau lại.
Trần Nhiễm Âm không khỏi thầm thở dài: Cô đã nói mà, mấy đứa chắc chắn sẽ sợ!
Nhưng sau đó cô bỗng nhận ra gì đó: Đã là diễn tập mô phỏng toàn diện, chứng tỏ cả bọn cướp và con tin đều có khả năng cơ động vô cùng linh hoạt, vậy họ là con tin cũng có thể tự hành động để cứu mình!
Hơn nữa thân là giáo viên, cô phải làm tròn chức trách và nghĩa vụ bảo vệ học sinh, phải che chở vào tạo cảm giác an toàn cho các em, cho dù là lúc nào, ở đâu, cho dù có phải là diễn tập hay không.
Cô hít sâu một hơi, vô cùng bình tĩnh nói: “Có gì xin các anh cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp, nhưng đừng làm hại các học sinh, chúng đều là trẻ vị thành niên, làm hại bất cứ ai trong số chúng cũng chẳng có lợi gì cho các anh hết.”
Câu nói của cô khiến các học sinh cảm nhận được cảm giác an toàn và có chỗ dựa, tất cả đều ngước mắt nhìn về phía cô.
Ngô Thương và Triệu Đông Nam cũng quay đầu lại nhìn, nhưng hai người lại nhìn Cố Kỳ Châu, nhìn ‘Người cầm đầu’ của bọn họ.
Cố Kỳ Châu luôn kề khẩu súng trong tay lên mũ bảo hiểm của Trần Nhiễm Âm, anh lạnh lùng lên tiếng: “Không có yêu cầu gì, trả thù xã hội thôi.”
Trần Nhiễm Âm nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào.”
Cố Kỳ Châu cười khẩy: “Sao mày biết là không thể?”
Trần Nhiễm Âm: “Anh bảo bọn trẻ kéo rèm cửa sổ lại có nghĩa là vẫn muốn sống, vẫn muốn chạy trốn.

Người trả thù xã hội không tiếc mạng như vậy.”
“Cô giáo này đúng là thông minh.” Cố Kỳ Châu dời tay xuống dưới, tì họng súng lạnh lẽo cứng rắn lên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô, giọng điệu hung hãn chứa đầy uy hiếp: “Còn nói thêm một câu nữa tao bắn xuyên qua cổ họng mày.”
Trần Nhiễm Âm: “...”
Á à, anh giỏi lắm!
Ngô Thương và Triệu Đông Nam ngầm hiểu ý, đưa mắt nhìn nhau.
⌈Có phải anh ấy chán sống rồi không? Không sợ kết thúc diễn tập sẽ bị tính sổ à?⌋
⌈Rất có thể anh ấy đang lấy việc công báo thù riêng.⌋
⌈À, cũng đúng, dù sao thì bình thường đâu dám láo như vậy.⌋
⌈Nhưng mà uy hiếp vợ mình thì tiện thật đấy, dám choàng dám ôm, còn dám dí thẳng súng vào cổ.⌋
⌈Đúng luôn, nếu là chúng ta thì chắc chắn là trói tay trói chân rồi.⌋
Súng tì vào cổ, Trần Nhiễm Âm không thể không ngậm miệng, im như thóc.


Cố Biệt Đông đứng đầu nhóm các chàng trai của lớp 9/2 cuối cùng cũng nhìn rõ sự thật: ‘Kẻ cầm đầu’ đúng là vô nhân tính!
Hơn nữa bọn họ vốn hơi sợ Cố Kỳ Châu, bây giờ lại càng thêm sợ anh, cuối cùng cũng nhập vai ‘Con tin’, ai nấy cũng run rẩy, không dám thở mạnh, còn có người thầm xuýt xoa: Sao cảm thấy đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm còn hung tàn hơn cả kẻ bắt cóc thật vậy nhỉ? Lúc chấp hành nhiệm vụ chắc kẻ tình nghi vừa thấy anh đã sợ mà đầu hàng luôn?
Thực ra trong lòng đội trưởng Cố rất rõ ràng, chắc chắn diễn tập xong cô giáo Trần sẽ tỏ thái độ với anh, nhưng diễn tập là diễn tập, phải có thái độ thực chiến mới đúng.
Hơn nữa, nhìn cô bị ép trong lòng anh mà không dám phản kháng, thật sự có hơi đã.
Sau đó, Cố Kỳ Châu lại không cảm xúc nhìn Ngô Thương: “Kéo luôn rèm phía trước lại đi.”
Ngô Thương gật đầu, ôm súng đi tới buồng lái, động tác nhanh nhẹn kéo hai tấm màn che màu be treo trên kính chắn gió xuống.
Xe buýt hoàn toàn trở thành không gian kín, đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm ở bên ngoài không quan sát được tình hình bên trong nên không dám hành động bừa.
Ngô Thương cầm súng đi tới bên cạnh Cố Kỳ Châu, hỏi: “Bây giờ đợi à?”
Triệu Đông Nam không vui tiếp lời: “Chậm quá rồi, từ tòa nhà huấn luyện đến đây bao xa chứ? Chạy bộ cũng đến được nữa là.”
Diễn tập mô phỏng, tòa nhà huấn luyện ở vị trí trung tâm của đội cảnh sát đặc nhiệm được chỉ định làm trung tâm chỉ huy.

Sân tập phía Bắc, sân tập phía Nam và sân huấn luyện xe mô tô bên cạnh được chỉ định làm địa điểm diễn tập.

Xung quanh mỗi địa điểm diễn tập đều rải rác xe chỉ huy giám sát hiện trường và đội cứu hộ tạm thời, phòng tai nạn bất ngờ xảy ra trong quá trình diễn tập.
Sau khi bọn cướp lên xe, xe chỉ huy xung quanh địa điểm sẽ mô phỏng quần chúng ‘Gọi điện báo cảnh sát’ cho trung tâm chỉ huy, trình bày tình hình ở hiện trường.

Sau khi trung tâm chỉ huy nhận được điện thoại của người báo án sẽ lập tức thông báo tình hình cho ba nhóm tân binh kia, với tiền đề là các tân binh không biết diễn tập đã chính thức bắt đầu.

Với họ mà nói, nhiệm vụ này mang tính đột ngột, giống như đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ không biết phần tử tội phạm khi nào gây án và gây án ở đâu như công việc chống bạo loạn thường ngày của họ.

Vì vậy họ buộc phải bắt đầu làm từ các công việc chuẩn bị như thay quần áo và lấy đồ trang bị.
Nhưng với các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm có tố chất cao mà nói, những công việc chuẩn bị này không cần tốn quá nhiều thời gian.
Cố Kỳ Châu lạnh lùng nói: “Cho bọn họ nhớ, quá năm phút thì trực tiếp xử luôn.”
Ngô Thương nhìn đồng hồ trên tay: “Đã ba phút rồi.”
Thực ra Cố Kỳ Châu vẫn khá xem trọng người tổ 1, anh không khỏi thở dài.

Lúc này, anh bỗng nhận ra người trong lòng khẽ cử động cổ, anh lập tức nới lỏng cánh tay trên cổ cổ, đồng thời hạ tay cầm súng xuống.
Cổ được thả lỏng, hô hấp được tự do, Trần Nhiễm Âm lập tức hít sâu một hơi rồi lại thở ra, sau đó lại đặt cằm lên cánh tay anh.
Cánh tay anh thon dài, nhiệt độ cao hơn mặt cô một chút, kề lên vừa ấm áp vừa thoải mái, lại còn cứng rắn, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, cực kỳ có cảm giác an toàn.
Cô còn cọ nhẹ cằm vào cánh tay anh, cọ đến nỗi trái tim Cố Kỳ Châu ngứa ngáy và bối rối, anh siết chặt cánh tay hơn, thấp giọng cảnh cáo bên tai cô: “Ngoan ngoãn chút!” Lồng ngực anh kề sau lưng Trần Nhiễm Âm, cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Tôi có nói gì đâu chứ.”
Cố Kỳ Châu không vui nghĩ: Đúng, không nói gì hết mà trực tiếp dùng hành động để giở trò lưu manh.
Nửa phút sau vẫn không thấy ai đến, Triệu Đông Nam không nhịn được nói: “Tôi không tin trên đời này có kẻ bắt cóc nào có thể kiên nhẫn đợi cảnh sát đặc nhiệm đến bắt như tôi, có khi tôi lái đi được ba vòng rồi đấy.”

Vừa dứt lời đã chọc cười tất cả học sinh trên xe, ngay cả Ngô Thương cũng bị chọc cười, bầu không khí căng thẳng chẳng dễ gì mới tạo ra được đã lập tức tan biến.
Cố Kỳ Châu trừng mắt nhìn hai người họ rồi lại lạnh lùng quét mắt nhìn cả xe, nghiêm nghị mắng: “Nghiêm túc hết cho tôi!”
Đám nhóc trước giờ luôn sợ anh lại lần nữa hoảng sợ, tiếp tục thấp thỏm chấp hành nghĩa vụ của con tin.
Ngô Thương đứng ở cửa trước của xe, nhìn ra ngoài qua tấm kính trên cửa: “Đến rồi!” Đồng thời anh ta lùi lại hai bước, sau khi lùi đến rèm cửa sổ thì lại giơ khẩu súng trường QBZ-95 trong tay lên.
Triệu Đông Nam cũng giơ súng lên, chĩa họng súng về phía các bạn học sinh ở hàng sau.
Cố Kỳ Châu lại tì súng vào sau eo của Trần Nhiễm Âm, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nhóm học sinh: “Ân oán cá nhân không liên quan đến bọn mày, ngoan ngoãn nghe lời thì tao không giết bọn mày, nếu không đừng ai mong sống sót mà xuống xe.”
Học sinh của lớp 9/2: “...” Mặc dù biết là giả, nhưng chú nói còn thật hơn cả thật.
Bầu không khí trong xe lại lần nữa bắt đầu căng thẳng.
Chẳng lâu sau, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi lớn, một đội viên nam hắng giọng hô lớn: “Người trong xe nghe đây, các người đã bị đội cảnh sát đặc nhiệm bao vây rồi, lập tức...”
Không cần nghe những lời phía sau, ba người nhóm Cố Kỳ Châu cũng có thể đọc vanh vách, hoàn toàn không hề sợ mấy đội viên bọn họ, cũng không suy nghĩ đến việc từ bỏ chống cự hay thả con tin.
Nhưng họ vẫn kiên nhẫn nghe người bên ngoài nói xong, Ngô Thương còn bình luận một câu: “Có khí thế, đủ hung dữ.” Mục đích cảnh sát hét lên với bọn cướp là để uy hiếp tâm lý bọn chúng, gây áp lực cho bọn chúng, để bọn chúng nể sợ, không dám hành động lung tung nữa, còn có thể đảm bảo an toàn và giảm tỷ lệ thương vong cho con tin ở một mức độ nhất định.
Cố Kỳ Châu chẳng ừ hử gì: “Xem bước tiếp theo họ sẽ làm thế nào.”
Người lính phụ trách dẫn dắt nhóm tân binh là Dương Kính – đội trưởng của trung đội 2, người quan sát và lính bắn tỉa mãi không tìm được điểm bắn, bất lực báo cáo với anh ta qua bộ đàm: “Rèm cửa sổ đều bị kéo xuống, không quan sát được tình hình bên trong xe.”
Trưởng nhóm của nhóm tân binh tên Tiền Thiên Trì nhíu mày nhìn chiếc xe buýt cách đó không xa, nói với Dương Kính: “Chúng tôi không nhìn thấy bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng không thấy chúng tôi, có phải có thể lặng lẽ áp sát rồi đánh úp không?”
Dương Kính lắc đầu: “Không được, trong xe có quá nhiều con tin, đều là học sinh vị thành niên, cần phải thận trọng.

Hơn nữa xe buýt nhỏ hẹp, nếu không biết rõ tình hình trong xe mà tiến hành đánh úp thì rất có thể sẽ ngộ thương đến con tin.” Anh ta hỏi lại một câu, “Còn nữa, bây giờ cậu có thể xác định trong xe có mấy tên cướp chưa?”
Tiền Thiên Trì: “Chẳng phải hai tên sao? Người báo án nói nhìn thấy hai người đàn ông mặc quần áo đen lên xe.”
Dương Kính lại hỏi: “Họ lên xe thế nào? Tại sao tài xế lại dừng xe? Tại sao lại mở cửa cho họ? Là tài xế hay giáo viên hay là học sinh?”
“...”
Tiền Thiên Trì câm nín, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Học sinh? Không đến mức vậy chứ?”
Dương Kính thở dài: “Họ cũng đâu phải con nít, hơn nữa người xấu không phân chia độ tuổi đâu, chưa làm rõ được tình hình hiện trường thì không thể loại bỏ hiềm nghi của bất kỳ ai trên xe.”
Tiền Thiên Trì không nói nữa, cảm giác bản thân vẫn còn quá trẻ, phải học thêm rất nhiều điều, nhưng anh ấy vẫn cố gắng chứng minh bản thân, nói tiếp: “Tôi vừa đi hỏi nhân viên kỹ thuật, nếu họ làm rõ được tình hình bên trong thì chỉ có thể tìm người lên xe hoặc vài người trong số họ xuống.” Thực ra có camera giám sát, nhưng đó là camera giám sát thời gian thực mà trung tâm chỉ huy mở để đảm bảo an toàn cho học sinh, họ không có quyền để xem.
Dương Kính gật đầu: “Lối tư duy đúng, nhưng không dễ dàng như vậy.” Anh ta lại nhớ đến gì đó: “À phải rồi, xác định được thân phận của nhóm bắt cóc chưa?”
Tiền Thiên Trì nhìn thiết bị đầu cuối cầm tay: “Vừa gửi đi, hai kẻ bắt cóc là hai anh em, một người tên Ngô, một người tên Ngô Thiên.”
Vô Vô Thiên? Dương Kính buồn cười: “Ai? Dám đặt tên ngang ngược vậy?”
Tiễn Thiên Trì cười khổ, đưa thiết bị đầu cuối cầm tay đến trước mặt Dương Kính: “Là đại đội trưởng...”
Trên màn hình hiển thị hai người đàn ông, bên trên cái tên “Ngô” hiển thị hình của Cố Kỳ Châu, bên trên tên “Ngô Thiên” là hình của Ngô Thương.
Dương Kính cũng cười khổ: “Số hên thật, đụng phải diêm vương sống rồi.” Độ khó của nhiệm vụ bỗng chốc được đẩy lên mười điểm.
Tiền Thiên Trì lấy thiết bị thu đầu cuối lại, vừa xem tư liệu vừa báo cáo: “Hai người vốn là kẻ cầm đầu của tập đoàn phạm tội, giết người phóng hỏa, không việc ác nào là không làm, bị đội trưởng đương nhiệm của Biệt đội Báo Đen —— cũng chính là tôi bắt giữ quy án, nhưng vì không đủ chứng cứ nên chỉ bị phán bảy năm tù tội tàng trữ súng, vừa ra tù ba tháng trước.”
Dương Kính phân tích: “Hành động trả thù, phần lớn là nhắm vào cậu.”

Tiền Thiên Trì nhíu mày, cảm giác bản thân thật xui xẻo, không ngờ lại rút trúng đề này, mặt nhăn nhó: “Tôi cũng không đánh lại hai người họ mà.”
Dương Kính: “Ai bảo cậu một mình đánh với hai người họ? Cậu là đại đội trưởng, chức trách của cậu là điều phối viên, điều động tất cả các đội viên của đội cảnh sát đặc nhiệm đi giải cứu con tin và bắt cướp!”
Tiền Thiên Trì bình tĩnh lại, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Dương Kính lại hỏi: “Tra rõ thân phận của tài xế chưa?”
Tiền Thiên Trì vội nhìn thiết bị đầu cuối: “Là bạn tù với hai anh em họ Ngô, ra sớm hơn hai người kia nửa năm.”
Dương Kính gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, tài xế là đồng bọn.”
Tiền Thiên Trì: “Bây giờ đợi hay gọi cho tài xế?”
Dương Kính phân tích tình hình, đang định lên tiếng thì chợt liếc mắt nhìn chiếc xe buýt, đồng thời ngạc nhiên nói: “Có người xuống xe!” Nhìn kỹ lại thì phát hiện có hai chàng trai cao ráo đi hai bên Cố Biệt Đông cùng xuống xe.
Năm phút trước, trong xe.
Cố Kỳ Châu nhìn ra bên ngoài qua khe hở của rèm cửa sổ, hỏi Triệu Đông Nam: “Tắt hệ thống camera chưa?”
Triệu Đông Nam: “Tôi chưa mở.”
Ngô Thương phân tích thế trận của ‘Kẻ địch’: “Bây giờ chắc họ đã tra được ‘Chi tiết’ của chúng ta rồi.”
Triệu Đông Nam: “Gọi điện thoại không?”
“Không gọi.” Cố Kỳ Châu hoàn toàn không định đàm phán, đứng ở góc độ của kẻ cướp mà nói, con tin đang nằm trong tay họ, họ không cần phải nóng ruột quá, “Đợi họ gọi đến đi.”
Đúng lúc này, Trần Nhiễm Âm đột nhiên nói một câu: “Trong xe bí quá, không khí không lưu thông, lớp chúng tôi có học sinh có bệnh đường hô hấp.”
Sau khi xe buýt dừng lại, hệ thống điều hòa cũng tắt, trong xe vừa bí vừa nóng, trán mọi người đều rịn lớp mồ hôi lấp lánh.
Cố Kỳ Châu sửng sốt, nhất thời không nhận ra cô đang nói thật hay bịa chuyện để phối hợp với diễn tập.
Ngay sau đó, phía sau xe truyền đến tiếng động, bạn học Cố Biệt Đông giơ hai tay lên ôm cổ, mắt trợn trắng, vừa đau quằn quại vừa bắt đầu thở gấp.

Triệu Béo ngồi bên cạnh cậu phản ứng rất nhanh, lập tức hô lớn: “Cậu ấy có bệnh! Cậu ấy bị suyễn!”
Cố Kỳ Châu: “...”
Ngô Thương: “...”
Triệu Đông Nam: “...”
Cố Biệt Đông thể hiện hết kỹ năng diễn xuất của cả đời, cơ thể hơi co giật, mặt cũng đỏ bừng lên.
Trần Nhiễm Âm nắm bắt thời cơ: “Thằng bé cần được cứu chữa! Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Cố Biệt Đông dùng hết sức tiếp tục thở gấp.
Triệu Béo lại hô lên: “Đúng vậy! Cậu ấy không đem thuốc! Nếu còn không cứu thì cậu ấy tiêu đời mất!”
Cố Biệt Đông liếc nhìn Triệu Béo, bình tĩnh giơ ngón cái với cậu ấy: Người anh em, ăn ý đấy!
Triệu Béo trao cho cậu một ánh mắt đầy kiên định: Yên tâm, đây chuyên nghiệp của mình mà!
Ngô Thương và Triệu Đông Nam đồng thời quay đầu, nhìn “Ngô”, dùng ánh mắt để hỏi: Làm thế nào bây giờ?
Biết rõ là cậu đang giả vờ,nhưng bây giờ đang diễn tập, mấy người họ là ‘Kẻ cướp’ xa lạ, chỉ có thể giả vờ không biết Cố Biệt Đông đang diễn.
Cố Kỳ Châu cắn răng, lần nữa dí họng súng lên thái dương của cô giáo Trần: “Hai đứa mày bớt diễn lại cho tao, còn không là tao giết cô giáo của bọn mày.”
Cố Biệt Đông không biến sắc, tiếp tục ‘Lên cơn suyễn’, Triệu Béo lại ‘Vô cùng thiết tha’ hô lớn: “Chúng tôi lừa các người làm gì chứ? Cậu ấy bị bệnh thật mà!”
Sau khi cậu ấy dứt lời, Hứa Từ Thoại ngồi ở hàng thứ ba phía trước cũng lên tiếng: “Tôi...!Tôi có thể chứng minh, cậu ấy thật sự bị bệnh, cậu ấy chưa từng học tiết thể dục.” Các bạn học khác nghe xong cũng lần lượt gật đầu.
Trần Nhiễm Âm lại nói: “Cậu ấy là học sinh, là vị thành niên, nếu cậu ấy chết ở trên xe, tất cả yêu cầu của các người đều không được thỏa mãn, chỉ có một con đường thôi!”
Ngô Thương và Triệu Đông Nam lại lần nữa nhìn Cố Kỳ Châu: Đại ca, vợ anh đúng là không dễ đối phó...
Cố Kỳ Châu bất lực thở dài, đang suy nghĩ nên làm thế nào thì Trần Nhiễm Âm lại lên tiếng: “Bây giờ em ấy cần bác sĩ, anh phải để bác sĩ lên xe!”

Ngô Thương nhắc nhở ‘Đại ca’ một câu: “Không được, đội y tế cũng là đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm đã qua huấn luyện, để cớm lên xe rất mạo hiểm.”
Anh ta nhập vai quá, bắt đầu gọi ‘Cớm’ luôn rồi.
Trần Nhiễm Âm không chịu: “Chẳng phải anh là cướp à? Có cướp nào mà biết bác sĩ cũng là đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm đã qua huấn luyện chứ?”
Cố Kỳ Châu trầm giọng, nói chắc nịch: “Chúng tao đã biết!”
Trần Nhiễm Âm: “...” Được, anh lớn nhất, quy tắc của anh mới là quy tắc.
Nhưng cô vẫn không từ bỏ việc tự cứu mình: “Vậy thì tìm hai người nữa đưa em ấy xuống xe!” Như vậy có thể truyền tin trong xe ra ngoài, còn có thể đảm bảo an toàn cho ba học sinh.
Tất nhiên Cố Kỳ Châu biết tình hình sau khi đưa người xuống xe, nhưng với tình huống hiện tại, anh không thể không làm như vậy, nếu không thật sự không có đường lui.

Thân là kẻ cướp, anh phải đứng ở góc độ của kẻ cướp để Trần Nhiễm Âm không chịu: “Chẳng phải anh là cướp à? Có cướp nào mà biết bác sĩ cũng là đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm đã qua huấn luyện chứ?”
Cố Kỳ Châu trầm giọng, nói chắc nịch: “Bọn tao biết rồi!”
Trần Nhiễm Âm: “...” Được, anh lớn nhất, quy tắc của anh mới là quy tắc.
Nhưng cô vẫn không từ bỏ việc tự cứu mình: “Vậy thì tìm hai người nữa đưa em ấy xuống xe!” Như vậy có thể truyền tin trong xe ra ngoài, còn có thể đảm bảo an toàn cho ba học sinh.
Tất nhiên Cố Kỳ Châu biết tình hình sau khi đưa người xuống xe, nhưng với tình huống hiện tại, anh không thể không làm như vậy, nếu không thật sự không có đường lui.

Thân là kẻ cướp, anh phải đứng ở góc độ của kẻ cướp để để suy xét vấn đề.
Anh nhìn Triệu Béo ngồi bên cạnh Cố Biệt Đông, lạnh lùng nói: “Mày, cõng nó xuống xe.”
Triệu Béo ngẩn ra: “Một mình tôi? Tôi cõng không nổi đâu...”
Triệu Đông Nam đứng gần hai người họ nhất, bất lực thở dài: “Mày ăn béo thế này mà không cõng được nó à?”
Cả lớp nhịn cười, ngay cả Cố Biệt Đông đang nghiêm túc diễn cũng không nhịn được mà bật cười.
Triệu Béo thẹn quá hóa giận: “Chẳng phải diễn tập thôi sao? Sao còn công kích cá nhân như vậy? Còn vậy nữa thì cháu không chơi nữa đâu!”
Triệu Đông Nam: “...”
Cố Kỳ Châu mệt tim thở dài, mắng: “Được rồi! Yên lặng hết cho tao!” Anh lại nhìn Ngô Nguyên cách Cố Biệt Đông một lối đi: “Mày nữa, cùng với...” Anh vốn định nói ‘Nhóc béo’, nhưng lại cảm thấy không hợp, dù sao thì vừa rồi nhóc béo đã tỏ thái độ rồi, không cho công kích cá nhân nữa, nếu không sẽ không diễn tập nữa.
Trần Nhiễm Âm nhỏ giọng nhắc một câu: “Em ấy tên Triệu Khải.”
Cố Kỳ Châu thở phào một hơi, tiếp tục nói với Ngô Nguyên: “Với Triệu Khải đưa Cố Biệt Đông xuống xe.”
Ngô Nguyên lập tức đứng dậy, cùng Triệu Béo đỡ Cố Biệt Đông, ‘Đưa’ cậu xuống xe.
Ba người vừa đặt chân xuống đất thì cửa xe phía sau nhanh chóng đóng lại.
Cố Kỳ Châu nói với Ngô Thương: “Gọi cho Tiền Thiên Trì.” Tình hình hiện tại có thay đổi, chắc chắn ba thằng nhóc kia sẽ nói rõ tình hình trong xe, thay vì ngồi yên chờ chết, chi bằng tấn công.
Ngô Thương gật đầu, lập tức cầm điện thoại ra.
Cố Kỳ Châu lại cụp mắt nhìn người trong lòng, bất lực thầm cười một tiếng, nhẹ nhàng dùng họng súng dí vào đầu cô, cảnh cáo: “Ngoan ngoãn chút, còn giở trò nữa là nổ súng thật đấy.”
Ngô Thương: “...”
Triệu Đông Nam: “...”
Đại ca của tôi ơi, anh thấy có tên cướp nào nói dịu dàng như vậy không?
Nhưng Trần Nhiễm Âm lại bực bội cắn chặt răng, thầm nghĩ:
Được, anh giỏi, anh giỏi nhất, anh dám cầm súng uy hiếp em cơ mà!
Đợi diễn tập xong em tính sổ với anh sau!
——Hết chương 31——.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương