Trần Nhiễm Âm nghe theo đề nghị của cô thợ xăm xinh đẹp kia, ở phía bụng dưới xăm hai dòng chữ cái tiếng Anh, phía trên là tên viết tắt “LYT”, còn dòng "loveyou" phía dưới sẽ bị rừng rậm mọc ra bao trùm.

Kỹ thuật của thợ xăm này thật sự rất tốt, xuống kim rất dứt khoát, không kéo dài thời gian, hơn nửa tiếng đồng hồ đã làm xong việc.

Nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn trả tiền hai tiếng cho cô ấy.

Bởi vì cô thật sự làm mất hai tiếng đồng hồ của người ta, ngồi lì trong cửa hàng không đi, lôi kéo người ta nói chuyện phiếm với cô, nói chuyện trời nam đất bắc, nói chuyện cho đến khi mẹ cô nóng lòng như lửa đốt gọi điện thoại cho cô, hỏi cô đã gần bảy giờ rồi sao còn chưa về nhà?
Cô lưu luyến tạm biệt thợ xăm mở cửa thế giới mới của mình.

Sau khi về nhà, cô lập tức nhốt mình vào phòng, cởi sạch quần áo soi gương.

Chỗ xăm vẫn chưa hết sưng, vùng bên cạnh hơi ửng hồng, cũng mang theo từng cơn đau đớn, giống như còn đang bị kim tròn 5 vòng đâm vào với tốc độ cao.

Cô nhìn vào gương, nhìn chằm chằm chỗ kia thật lâu, ảo tưởng sau khi Lâm Vũ Đường nhìn thấy sẽ có phản ứng như thế nào.

Thật ra cô cũng không phải là một người hoàn toàn bất lực, mỗi khi nhớ tới Lâm Vũ Đường, sâu trong thể xác và tinh thần vẫn sẽ nổi lên một chút gợn sóng.

Từ hôm nay trở đi, cô cũng không cởi quần áo trước mặt mẹ cô nữa, lúc thay quần áo trong phòng ngủ cũng sẽ cẩn thận tránh bạn cùng phòng, cố gắng che giấu hình xăm của mình, giống như đang ôm một bí mật nhỏ không thể cho người khác nhìn thấy.

Cũng sẽ không ai đoán được một học sinh giỏi ngày nào cũng ngâm mình trong thư viện, vì làm thí nghiệm mà ngay cả thời gian yêu đương cũng không có, lại xăm một hình xăm tràn đầy dã tính và tình dục ở phận riêng tư này.

Nhưng sự nghiệp đại học của cô cũng không tính là khiêm tốn, tuy rằng không càn rỡ cao ngạo như hồi cấp 3, nhưng vẫn được coi là tỏa sáng.

Không thể lên sân bóng thì cô lên sân khẩu, mỗi khi trường học hoặc học viện có hoạt động lớn gì, cô chắc chắn là người đầu tiên chủ động đăng ký, không phải làm MC thì cũng đăng ký chương trình ca hát, không phải chơi guitar thì là đánh trống jazz, cố gắng làm cho mình sống thật đặc sắc và tươi đẹp, giống như Lâm Vũ Đường hy vọng, bình thường lại rực rỡ mà sống.

Nháy mắt đã đến năm cuối đại học, bởi vì quanh năm cô luôn vững vàng ở ngôi vị số 1 toàn khoa, cho nên việc nhân đức không nhường một ai, cô được giữ lại học nghiên cứu sinh, nhưng vẫn phải đi thực tập.

Điều hài hước chính là, một học sinh tốt nghiệp trường trung học.

trực thuộc như cô lại được phân công đi thực tập ở trường trung học số 2.

Cùng cô đến trường trung học số 2 còn có một cô gái khoa Tiếng Trung.

Trùng hợp thay, cô gái này chính là quán quân võ thuật năm nào cũng phải đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ nữ, Lục Vân Đàn.

Nói thật, chỉ với tinh thần và nghị lực vừa không chịu thua vừa không sợ mất mặt của cô ấy, cô cũng ngại nói về kỹ năng chơi bóng của cô ấy.

Cô và Lục Vân Đàn được phân công đến cùng một văn phòng.

Mới đầu cô còn cảm thấy Lục Vân Đàn là một cô gái vô cùng thành thật.

Cho đến một buổi sáng, cô tận mắt chứng kiến Lục Vân Đàn cúp điện thoại của một phụ huynh học sinh, một giây sau bắt đầu phàn nàn ngay trước mặt toàn bộ giáo viên trong văn phòng, khiến mọi người sửng sốt.

Giờ khắc này cô mới hiểu được, quán quân võ thuật quả thật có chút máu chiến.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có một số phụ huynh thật sự làm người ta tức chết, không chịu trách nhiệm với con cái của mình cũng thôi đi, còn luôn thích đổ toàn bộ trách nhiệm lên người các giáo viên.

Giáo viên quen biết con nhà người ta được mấy năm chứ? Sao có thể cái gì cũng tại giáo viên được?
Nhưng cô không có máu chiến như Lục Vân Đàn, không dám ở trước mặt toàn bộ giáo viên chửi đổng, chỉ dám chửi thầm trong lòng.

Bởi vì sau khi tốt nghiệp cô vẫn muốn làm giáo viên, cho nên không dám làm càn ở trước mặt tiền bối.

Mặc dù công việc này rất mệt mỏi, lại có khả năng phải chiến đấu với bố mẹ học sinh và học sinh bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn thích công việc này.


Không chỉ vì Lâm Vũ Đường, mà còn bởi vì công việc này có tính khiêu chiến.

Đặc biệt là khi đấu trí với đám học sinh cá biệt, trong lòng cô vô cùng kiêu ngạo: Ha ha, chỉ có chút thủ đoạn này mà muốn lừa tôi? Trò này chị chơi hết rồi!
Nhưng so với cô mà nói, các giáo viên cũ trong văn phòng vẫn thích Lục Vân Đàn hơn, nhất là Chu Lệ Hồng và Lý Phần Phương.

Đúng vậy, không sai, từ năm cuối đại học cô đã làm cùng một phòng làm việc với hai người bọn họ, bởi vì Lục Vân Đàn sẽ dẫn các cô ấy đi đánh Thái Cực Quyền, còn mang trà
dưỡng sinh ở nhà đến cho các cô ấy.

Đối với Lục Vân Đàn mà nói, dường như thời gian thực tập là để trải nghiệm cuộc sống, nhưng mặc dù là như vậy, Lục Vân Đàn vẫn được mọi người yêu thích.

Song trong lòng Trần Nhiễm Âm cũng không cảm thấy mất cân bằng, bởi vì Lục Vân Đàn thật sự rất đáng được người ta yêu thích.

Cô ấy là người rất đáng yêu, còn chân thành và rất có khí chất nữ hiệp.

Lúc sắp kết thúc kỳ thực tập, Lục Vân Đàn còn mời cô cùng đi tắm suối nước nóng, anh trai cô ấy cho cô ấy hai vé đi tắm suối nước nóng.

Cô vui vẻ chấp nhận lời mời.

Lúc thay quần áo trong phòng thay đồ, cô không cẩn thận để lộ hình xăm của mình, khiến Lục Vân Đàn rất kinh ngạc: “Wow, không ngờ cậu còn xăm hình cơ đấy?"
Cô có chút xấu hổ, vội vàng xoay người lại, nhỏ giọng qua quýt đáp: "Ừ....”
Lục Vân Đàn lại có chút ngạc nhiên và vui mừng: “Giống tên viết tắt của tớ!”
Cô giật mình một chút, kinh ngạc phát hiện, đúng là vậy: Lâm Vũ Đường, Lục Vân Đàn, LYT.

Có lẽ đây là ý trời.

Cô cũng không giấu giếm, thoải mái trả lời: “Tên bạn trai của tớ.”
Lục Vân Đàn cảm thán một câu: “Thật trùng hợp.”
Cô mỉm cười trả lời: “Đúng, thật trùng hợp.” Cô vẫn nhanh chóng mặc đồ bơi, che chắn bộ phận riêng tư lại, không muốn bị cô ấy nhìn thấy hình xăm ẩn giấu trong rừng rậm kia, bởi vì cô muốn giữ lại mặt mũi, sợ bị nhận định là kẻ háo sắc.

Lục Vân Đàn cũng thay đồ bơi xong, khóa tủ của mình lại, hỏi một câu: "Xăm hình có đau không?”
Cô nói sự thật: “Đau.” Bị kim đâm liên tục có thể không đau được sao?
Lục Vân Đàn suy nghĩ một lát, cuối cùng từ bỏ: “Vậy quên đi, tớ không xăm nữa.”
Cô tò mò hỏi: “Cậu muốn xăm gì?”
Lục Vân Đàn trả lời: “Tớ yêu Lương Vân Tiên.” Sau đó lại nói, “Mấy chữ Hán lận, chắc chắn vô cùng đau.”
Cái tên "Lương Vân Tiên” có chút quen thuộc, nhưng cô không nhớ là đã nghe ở đâu.

Ngay sau đó, Lục Vân Đàn lại nói: “Để cho anh ấy xăm tên tớ đi, hơn nữa, người tập võ chúng tớ có hình xăm thì còn thể thống gì nữa.”
Cô bật cười, nặng nề gật đầu: “Cậu nói đúng!”
Sau khi kết thúc kỳ thực tập, tổng phụ trách đánh giá hai người họ đều "Ưu tú", nhưng Trần Nhiễm Âm vẫn có thể cảm nhận được, tổng phụ trách cho cô ưu tú là bởi vì không tìm ra lỗi của cô, tán thành năng lực của cô, cảm thấy cô thích hợp làm giáo viên, không có tình cảm chỉ có công việc; đánh giá Lục Vân Đàn ưu tú là bởi vì thật sự thích cô ấy, vô cùng luyến tiếc cô ấy, thiếu điều lập tức để cô ấy ở lại trường làm giáo viên, mỗi ngày đều dẫn các cô ấy uống trà, đánh Thái Cực Quyền.

Nhưng Lục Vân Đàn đã nói rõ ràng, nói mình không có ý định làm kẻ trồng người, chỉ muốn hành tẩu giang hồ.

Theo như cô biết, sau khi tốt nghiệp đại học Lục Vân Đàn sẽ ra nước ngoài một thời gian, nói là đi tìm bạn trai của mình, sau khi trở về thật sự không tiếp tục làm nghề dạy học và giáo dục con người nữa, mà trở thành một nhà văn mạng.

Cô còn đọc sách do cô ấy viết, tên là “Thư sinh, anh chạy đằng trời”, viết rất thú vị.

Tuy rằng không làm cùng nữa, nhưng cô và Lục Vân Đàn vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng còn hẹn nhau đi xem phim, đi dạo phố du lịch.

Hơn nữa, không thể không nói, đi du lịch cùng quán quân võ thuật thật sự rất an toàn, cực kì an tâm!
Đảo mắt cô đã là nghiên cứu sinh năm ba, cô lại đi thực tập, lần này cô được phân công đến trường trung học cơ sở trực thuộc.

Trong thời gian thực tập tất cả đều an ổn, các lãnh đạo cũng đều hài lòng với cô, cho nên, cô còn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp mình sẽ có chín mươi phần trăm làm việc ở trường trung học trực thuộc.

Ai ngờ vào thời khắc mấu chốt lại bị một nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học Đông Phụ ép phải đi.


Lý do được lãnh đạo nhà trường đưa ra là: Chủ yếu nhìn vào bảng xếp hạng đại học.

Được rồi, trường đại học khoa chính quy và học nghiên cứu sinh của cô đều thua trường đại học Đông Phụ, là kỹ năng của cô không bằng người ta!
Cô cũng không muốn dựa vào quan hệ của bố cô để xin việc, chỉ muốn dựa vào.

bản lĩnh thật sự của mình tìm việc làm, cho nên cô chỉ có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Nhưng cô vẫn tức giận, cực kì tức giận, cảm thấy trường trung học trực thuộc.

đang bóc lột sức lao động miễn phí của cô, hơn nữa càng nghĩ càng thấy tức, vì tức giận nên trực tiếp đi ứng tuyển ở trường trung học cơ sở số 2, ôm trong mình một lòng quyết tâm báo thù, muốn đối đầu với trường trung học trực thuộc.

đến cùng, thành công được nhận vào.

trường trung học cơ sở số 2...!
Đường đường là học sinh tốt nghiệp trường trung học trực thuộc, thế nhưng lại đi dạy ở trường đối thủ số một — trung học số 2, thật sự quá hề hước.

Có điều chỗ đặc sắc nhất trong cuộc đời chính là trời xui đất khiến, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành chủ nhiệm lớp của cháu ngoại Lâm Vũ Đường, càng không ngờ sẽ gặp lại anh trong một chuyến thăm nhà bình thường đến không thể bình thường hơn.

Hết thảy đều có thể nói là trùng hợp, nhưng cô càng nghiêng về phía đây là ý trời, là ông trời đại phát từ bi cho cô thêm một cơ hội.

Lúc này đây, cô nhất định sẽ không xuống xe nữa, cho dù có bất chấp cả mạng sống cô cũng phải đi cùng anh đến cuối cùng.

Bóng đêm nặng nề, đối mặt với thiếu niên phản nghịch ở trước mặt, Trần Nhiễm Âm giống như nhìn thấy mình khi còn trẻ, tức giận, đáng đánh đòn, tự cho.

là đúng, còn đặc biệt có trái tim thuỷ tinh, chỉ là bị đá một cái đã cảm thấy ông cậu không thương mình nữa, coi cậu như trói buộc, còn cảm thấy ông cậu đạp mình là bởi vì mình là trẻ mồ côi không có bố mẹ ở bên bảo vệ.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, người cậu của cậu cũng là một trẻ mồ côi mất đi bố mẹ, anh cũng có khát vọng được người lớn quan tâm và bảo vệ.

Nhưng anh không có số mệnh đó.

Vào đêm anh vừa tròn mười tám tuổi, ông trời đã cướp đi tất cả những thứ anh vốn nên có được, bắt buộc anh phải nhanh chóng trưởng thành trong một đêm.

Nhưng mặc dù vậy, người cậu của cậu vẫn cố hết sức quan tâm và bảo vệ cậu, cố gắng bù đắp những thiếu hụt trong gia đình cậu, bởi vì anh là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này.

Nhưng cậu không hiểu, bởi vì cậu mới chỉ là một đứa trẻ choai choai mà thôi.

Hơn nữa có một số việc, Trần Nhiễm Âm cũng không thể nói quá nhiều trước mặt người ngoài.

Không nói đến trung đội trưởng Dương Kính của trung đội 1, Hà Tất huấn luyện viên chó nghiệp vụ của trung đội 3, bên cạnh còn có Hàn Kiều cũng khiến người ta đau đầu.

Không hiểu sao đứa nhỏ Hàn Kiều lại có địch ý với cô, cô có thể cảm nhận được.

Cho nên cô nhất định phải cẩn thận lời nói và hành động trước mặt cô bé này, bằng không nhất định sẽ bị cô gái này túm được sai lầm rồi phóng đại lên.

Cuộc chiến giữa thầy và trò thật sự là không có giới hạn.

Cho nên, Trần Nhiễm Âm chỉ có thể cố nén sự đau lòng và bất lực, suy xét từng câu từng chữ khuyên nhủ thiếu niên: “Em là người thân duy nhất của anh ấy trên thế giới này, làm sao anh ấy có thể cảm thấy em là gánh nặng được? Nếu anh ấy không quan tâm đến em, anh ấy sẽ không quá lo lắng và sợ hãi như vậy.

Anh ấy đạp em là bởi vì hận sắt không thành thép, sợ em đi trên con đường cũ của anh ấy! Còn nữa, hai người nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh ấy đối xử với em như thế nào, em thật sự không cảm nhận được sao?”
Thật ra trong lòng Có Biệt Đông đã có chút áy náy, vừa rồi cậu không nên nói cậu của mình như vậy, thật sự quá vô lương tâm, nhưng mà, thiếu niên đang ở tuổi dậy thì đặc biệt phải giữ mặt mũi, rất quan tâm tôn nghiêm và thể diện, nhất là trước mặt bạn nữ, cho nên cậu kiên quyết không nhận sai, vẻ mặt quật cường giữ im lặng, dáng vẻ chết không hối cải, Trần Nhiễm Âm nhìn thấy cũng muốn đạp cho cậu một phát.


Nhưng mà cô là giáo viên, phải thuyết phục, không thể sử dụng bạo lực.

Vì vậy cô chỉ có thể kìm nén tính khí của mình, nghiêm mặt nói với cậu: “Cô không cho phép cậu em đánh em, bởi vì cô không ủng hộ phụ huynh sử dụng bạo lực để kỷ luật trẻ em, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không trừng phạt em.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía Hàn Kiều đứng cách đó không xa, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn lại nghiêm khắc, không chừa chút đường sống nào: “Còn em nữa, lá gan lớn thật, nửa đêm canh ba chạy trốn cùng bạn nam, có phải em cảm thấy mình sống quá an ổn hay không? Nhất định phải tìm cho mình một chút kích thích à? Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao? Còn bố mẹ em thì sao?”
Sau khi làm giáo viên, cô mới hiểu được sự khác biệt giữa nam và nữ đã tồn tại từ thời đi học, hoàn toàn không tồn tại sự bình đẳng tuyệt đối, nhất là từ góc độ an toàn, con gái càng phải cẩn thận hơn con trai một chút, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ.

Yêu sớm, người chịu tí nhiều hơn luôn là nữ giới, bởi vì giáo dục giới tính ở Trung Quốc có chút thiếu hụt, hầu hết các quan niệm giáo dục của bố mẹ cũng còn non nớt.

Bố mẹ của các học sinh nữ lo lắng và cảnh giác hơn, ngược lại bố mẹ của các nam sinh không quan tâm nhiều đến chuyện này, luôn cảm thấy con trai sẽ không bị thiệt thòi.

Nhưng bất kể bên nào chịu thiệt thòi, trách nhiệm cuối cùng đều sẽ do giáo viên và nhà trường gánh vác, cho nên, đối với nhà trường mà nói, chuyện yêu sớm là tuyệt đối không được phép.

Nhà trường phải tránh đi rủi ro, trừ phi phụ huynh thề thốt với nhà trường, đảm bảo là mình đồng ý cho con mình yêu sớm, cũng đồng ý tự chịu tất cả trách nhiệm, như vậy giáo viên mới không xen vào việc của người khác mà cầm gậy đánh uyên ương.

Là bởi vì Trần Nhiễm Âm đã chịu thiệt thòi, là bởi vì suýt nữa cô đã bị cưỡng bức, cho nên cô hiểu rất rõ sự phản nghịch và tùy hứng thời học sinh sẽ phải trả giá đắt đến mức nào, cho nên ngoài tức giận với Hàn Kiều ra, cô còn hận rèn sắt không thành thép: “Làm sai thì phải trả giá, em phải học cách bảo vệ mình!”
Cố Biệt Đông: "...” Điều này có ý gì? Cho rằng cậu sẽ động tay động chân với cô ta sao? Cậu là loại người này sao?
Trần Nhiễm Âm cũng lo lắng Cố Biệt Đông là người có trái tim pha lê và cả lòng dạ hẹp hòi vô địch giống người cậu kia của cậu, vì thế lại lập tức bổ sung một câu: “May mắn Cố Biệt Đông là người tương đối chính trực, nên em nmới không chịu bị thiệt thòi, may mắn các em không đi xa, may mắn các em ở gần căn cứ huấn luyện đặc cảnh, không bị kẻ có lòng dạ bắt chính bắt cóc, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được!”
Sắc mặt Có Biệt Đông hơi đẹp lên một chút, nghĩ thầm: Chim Ưng hóa ra cũng là người khá hiểu lý lẽ.

Hàn Kiều không được giáo dục tốt như vậy, dù Trần Nhiễm Âm nói gì cô ta cũng không nghe, còn đặc biệt không phục, thậm chí trong ánh mắt còn mang ý hận thù, cảm thấy Trần Nhiễm Âm đang nhục nhã cô ta, mắng cô ta là một con điếm không biết liêm sỉ, bắt đầu nguyền rủa Trần Nhiễm Âm ở trong lòng: Cô mới là con điếm, những đồ hàng hiệu của cô đều là ngủ với đàn ông để đổi lấy, cô vừa đến đội đặc cảnh đã bắt đầu phóng đãng, cô rách nát muốn chết, có tư cách gì để nói tôi?
Trần Nhiễm Âm nhìn ra cô ta không phục, lại không biết trong lòng cô ta nghĩ như thế nào, cũng lười quan tâm, tiếp tục răn dạy hai người bọn họ: “Đội cảnh sát đặc nhiệm không quản được chuyện học sinh trốn ra khỏi phòng, nhưng cô là chủ nhiệm lớp của các em, tuyệt đối sẽ không dung túng cho các em vi phạm quy định làm loạn kỷ luật, tối nay hai em đừng ngủ nữa, ngày mai cũng không cần tham gia huấn luyện, về nhà suy nghĩ lại đi.” Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra, bám số điện thoại của mẹ Hàn Kiều.

Dưới ánh mắt lo lắng và hoảng sợ của Hàn Kiều, cô ngắn gọn giải thích sự việc với mẹ cô ta, cũng thông báo cho mẹ cô ta lập tức đến căn cứ huấn luyện cảnh sát đặc nhiệm dẫn cô ta về nhà.

Cô cũng không quản được Hàn Kiều, có lòng mà không đủ lực, bởi vì nơi này không phải trường học, trong lớp còn có rất nhiều học sinh cần cô chăm sóc, cô không thể đặt hết toàn bộ sức lực lên người một học sinh nào đó được.

Nói một câu không có trách nhiệm là để Hàn Kiều về nhà, cũng là vì cô muốn tránh né rủi ro, cô sợ cô ta lại làm trò quỷ nữa.

Sau khi ngắt cuộc gọi với mẹ Hàn Kiều, Trần Nhiễm Âm gọi điện cho Cố Kỳ Châu dưới ánh mắt vừa khiếp sợ vừa lo lắng của Cố Biệt Đông, gọi xong còn cố ý mở loa ngoài để răn đe Cố Biệt Đông.

Nhưng mà, cuộc gọi đầu tiên không ai bắt máy, có điều cũng bình thường, lòng dạ anh hẹp hòi mà, cô hiểu.

Anh đang tức giận, cho nên Trần Nhiễm Âm đè nén lại tính tình của mình, kiên nhẫn gọi lại lần hai.

Lần này đã nhận máy, Cố Kỳ Châu nói với giọng điệu nặng nề, ngắn ngủi và lạnh lùng: “Nói.”
Trần Nhiễm Âm đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ lại đây dẫn cháu trai của anh về đi!"
Vừa rồi là ai không cho tôi quản chuyện này hả?
Có Kỳ Châu bắt đắc dĩ hỏi một câu: “Cô bảo tôi dẫn đi đâu?” Cũng không thể dẫn về nhà, chỉ có thể ở lại đội cảnh sát đặc nhiệm, dẫn đi cùng không dẫn đi có gì khác nhau không?
Trần Nhiễm Âm vẫn giữ thái độ kiên quyết: “Tôi không quan tâm anh muốn dẫn cậu ấy đi đâu, cậu ấy phạm sai lầm thì nhất định phải bị trừng phạt, buổi huấn luyện ngày mai tôi sẽ không cho cậu ấy tham gia, cậu ấy nhất định phải suy nghĩ lại sai lầm của mình!”
Cố Kỳ Châu: “…”
Vừa rồi nên đạp thêm một cái nữa.

Anh thở dài: “Được rồi, hẹn cô ở phòng y tế."
Trần Nhiễm Âm cúp điện thoại trước.

Sau đó, mấy người bọn họ trở về căn cứ huấn luyện đặc cảnh, Dương Kính đi phía trước dẫn đường, Hà Tất đi cuối cùng, Bạch Nha vui vẻ đi theo bên cạnh Trần Nhiễm Âm, gặp phải đường không dễ đi còn có thể kịp thời gâu gâu hai tiếng nhắc nhở Trần Nhiễm Âm, Hà Tất nhìn mà thầm mắng trong lòng, nói nó chó còn hơn cả chó, một con chó nịnh hót!
Sau khi đi qua sân thể dục phía bắc của căn cứ huấn luyện đặc cảnh, Trần Nhiễm Âm bảo Cố Biệt Đông trực tiếp đến phòng y tế tìm cậu của cậu.

Cố Biệt Đông không dám đi một mình, sợ bị đánh, kiên quyết đi theo phía sau Trần Nhiễm Âm.

Trần Nhiễm Âm bất lực, đành phải dẫn cậu cùng đến cổng căn cứ, đứng trong bóng đêm chờ đợi bố mẹ Hàn Kiều.

Gần mười một giờ rưỡi, bố Hàn Kiều lái một chiếc Land Rover tới, xe còn chưa dừng lại, mẹ Hàn Kiều đã nhảy xuống khỏi ghế phụ, sắc mặt xanh mét chạy về phía Hàn Kiều, giơ cánh tay lên cao, tát mạnh vào mặt cô ta.

Trần Nhiễm Âm vội vàng chắn trước mặt Hàn Kiều, nắm lấy tay mẹ cô ta: “Chị bình tĩnh một chút! Không thể đánh bọn trẻ!” Dù sao cô cũng không tán thành cách giáo dục bằng bạo lực, bởi vì đến tận bây giờ bố mẹ cô chưa từng đánh cô lần nào cả, cho dù lúc dậy thì cô rất khốn nạn.

Mẹ Hàn Kiều hoàn toàn không nghe, vừa kéo cổ tay mình về đã dùng tay kia nắm lấy Hàn Kiều: “Tôi phải đánh chết nó! Cái đứa không biết liêm sỉ! Thiếu đàn ông như vậy sao? Thật mất mặt!”
Cố Biệt Đông ngơ ngác nhìn, không ngờ mẹ Hàn Kiều lại hung dữ như vậy, nói chuyện cũng rất khó nghe...!
Trần Nhiễm Âm đã quen với đủ loại phụ huynh, cho nên không thấy xa lạ với phương thức giáo dục này của mẹ Hàn Kiều, chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ: “Em ấy đúng là đã phạm sai lầm, nhưng đánh mắng cũng chỉ vô dụng, hơn nữa em ấy cũng cần mặt mũi, chị không thể nhục mạ em ấy trước mặt mọi người
như vậy.”
Mẹ Hàn Kiều không nghe, vẫn liên tục hùng hùng hổ hổ, túm lấy cô ta như diều hâu săn mồi.
Hàn Kiều vừa tủi thân khóc lóc vừa trốn sau lưng bố cô ta, đồng thời mắng Trần Nhiễm Âm ở trong lòng: Khốn nạn, còn không phải do cô cố ý kể lể trước mặt mẹ tôi sao? Bây giờ lại giả vờ là người tốt?
Bố cô ta là một người sĩ diện, nắm lấy một bàn tay khác của mẹ cô ta, quát lớn: “Đủ rồi, có chuyện gì về nhà rồi nói!”

Mẹ cô ta lại nghe lời bố cô ta, trừng mắt nhìn Hàn Kiều một cái, sau đó nhìn về phía Trần Nhiễm Âm, trong nháy mắt thay đổi thành vẻ mặt tôn kính lại tràn đầy áy náy: "Cô Trần, con bé không hiểu chuyện, thật sự làm phiền cô rồi.”
Trong lòng Trần Nhiễm Âm bỗng thấy cảm xúc hỗn loạn, thấy hỗn loạn vì quan hệ bất bình đẳng và khoảng cách phẩm chất giữa bố mẹ Hàn Kiều; thấy hỗn loạn với cuộc sống gian khổ và tràn đầy áp lực của người mẹ nội trợ; thấy hỗn loạn vì sự hèn mọn của mẹ Hàn Kiều đối với giáo viên và hận con rèn sắt không thành thép; thấy hỗn loạn với sự tùy hứng và phản nghịch của Hàn Kiều, cùng với sự không thấu hiểu của cô ta đối với mẹ mình.

Cũng là sau khi làm giáo viên, cô mới hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là "Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, cũng hiểu được cái gì gọi là "Mỗi người đều là người dũng cảm trong cuộc sống”
Cô cảm thấy may mắn vì cô có bố mẹ cởi mở và lý trí, may mắn vì cô có một gia đình hài hòa, may mắn vì cô yêu một anh hùng có trách nhiệm.

Cả đời cô gần như thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ bị đối xử bất bình đẳng, cho nên mới có thể tức giận khi trường trung học cơ sở trực thuộc vứt bỏ mình như vậy, người học nghiên cứu sinh ở.

đại học Đông Phụ đã giành mất vị trí của cô là vì có quan hệ.

So với đa số mọi người trên thế giới mà nói, cô đã rất may, có thể nói là con cưng được ông trời quan tâm.

Land Rover đã lái đi một hồi lâu, Trần Nhiễm Âm vẫn đứng ở ven đường, nhìn theo đèn sau của Land Rover, trong lòng nặng trịch, còn có chút tự trách.

Làm giáo viên chính là như vậy, một bên đấu trí đấu dũng với học sinh, một bên áy náy vì mình gây ra chuyện.

Xuất phát từ trách nhiệm, cô nhất định phải kỷ luật học sinh, thông báo cho phụ huynh, hậu quả chính là làm nhà người ta gà bay chó sủa...!Ai không muốn trở thành một người tốt mọi mặt chứ? Làm giáo viên là một công việc đắc tội với người khác.

Chẳng trách Lục Vân Đàn không muốn làm giáo viên, nữ hiệp sẽ không tùy tiện đắc tội với người khác, ảnh hưởng đến việc hành tẩ u giang hồ của cô ấy.

Khẽ thở dài, Trần Nhiễm Âm xoay người đi về phía Cố Biệt Đông, tiếp tục đắc tội với người khác: "Đi thôi, đi tìm cậu của em.”
Cố Biệt Đông: “...”
Xung quanh không còn ai, cuối cùng cậu cũng không còn cứng miệng nữa, thẳng thắn nhìn người đẹp Trần, lộ ra vẻ sợ hãi: “Chắc chắn cậu sẽ đánh eml”
Trần Nhiễm Âm tức giận: “Vừa rồi không phải em giỏi lắm sao?”
Vì cầu xin cô bảo vệ mình, Cố Biệt Đông đành phải dùng lại kỹ xảo cũ, nhỏ giọng kêu lên: “Mợ, cứu con.”
Ơ, thằng nhóc này, cứ tùy tiện gọi người ta như vậy, gọi nhiều đến mức làm người ta ngại ngùng!
Hơn nữa, không có người khác ở đây, gọi vậy cho ai nghe chứ? Những người khác không nghe thấy...!Quên đi, nễ tình tuổi trẻ ngu dốt của cậu, lại cứu cậu một lần nữa đi.

Tuy nhiên, cô vẫn dạy dỗ cậu một câu trước: “Cậu của em cũng rất khổ tâm, sau này em thành thật một chút, đừng chọc giận anh ấy.”
Cố Biệt Đông gật đầu: “Được ạ, được ạ! Chắc chắn sẽ không ạ”
Trần Nhiễm Âm lại nói: “Biết vì sao cậu em lại chọn địa điểm bàn giao ở phòng y tế không?”
Cố Biệt Đông: “...” Bàn giao? Cậu có phải là "hàng hóa” của cậu mình đâu chứ?
Trần Nhiễm Âm tức giận: “Bởi vì anh ấy cũng sợ mình đá em bị thương!”
Cố Biệt Đông cúi đầu không nói lời nào, trong lòng vô cùng áy náy.

Trần Nhiễm Âm: "Lát nữa đến cửa phòng y tế nhớ khom lưng che bụng, anh ấy sẽ không đánh em."
Hiện tại bụng của Cố Biệt Đông đã không còn đau nữa: “Như vậy không phải là có ý hù dọa cậu em sao? Không thích hợp...!Em hơi lo ngại.”
Trần Nhiễm Âm: “Vậy chờ anh ấy đạp em thêm một cái nữa đi.”
Cố Biệt Đông lập tức khom lưng xuống, còn dùng hai tay che bụng, cũng bày ra vẻ mặt đau đớn muốn chết, sau đó hỏi Trần Nhiễm Âm: “Như vậy sao?”
Trần Nhiễm Âm:..."
Cô không nhìn thấy chút lo ngại nào của em hết.

Nhưng cô vẫn bình luận một câu: “Biểu cảm của em quá cứng nhắc, dùng sức quá nhiều, anh ấy sẽ không tin.” Chính thất của cô có ánh mắt rất tinh tường, diễn xuất của cô chính là được ánh mắt của anh luyện thành.

Cố Biệt Đông gãi đầu: "Vậy thì làm sao?”
Trần Nhiễm Âm làm mẫu cho cậu: Cúi người khom lưng, hai tay che bụng, nhíu mày, nhưng mặt không nhăn lại toàn bộ, chỉ nhíu lại bảy phần, còn lại ba phần là biểu diễn tình cảm, biểu diễn đau khổ cùng chịu đựng, đồng thời hơi nhăn mũi, cánh mũi mở ra, cánh môi mím chặt, không nói gì cả, lại tăng thêm hô hấp, hoàn mỹ diễn giải ra cái gì gọi là: Tôi đang rất đau.

Cố Biệt Đông trợn mắt há hốc miệng, trâu bò! Thật là trâu bò!
Đúng lúc này, đường phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai cô trò cùng ngẩng đầu lên, đồng thời ngơ ngác: Sao anh tới đây?
Nhân vật đã không kịp chuyển đổi, Cố Biệt Đông nhanh nhạy lập tức nâng cánh tay của Trần Nhiễm Âm: “Mợ! Mợ! Mợ không sao chứ?” Sau đó nhìn về phía cậu của mình, vàng hét to: “Mợ tái phát bệnh đau dạ dày!”
Trần Nhiễm Âm không kịp thu lại diễn xuất: "..."
Cố Kỳ Châu lập tức tăng nhanh bước chân, trực tiếp xông tới ôm Trần Nhiễm Âm lên khỏi mặt đất, sau đó ngựa không ngừng vó chạy về phía phòng y tế.

Đường cằm của anh căng cứng, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt tràn đầy lo lắng và sốt ruột.

Trần Nhiễm Âm không đành lòng, nhưng chỉ có thể kiên trì diễn, hít thở không ra hơi mà nói một câu: “Bệnh này của tôi càng ngày càng thường xuyên, sẽ không biến thành ung thư dạ dày chứ?”
Cố Kỳ Châu rũ mắt, hung dữ liếc cô một cái, sắc mặt âm u đến mức gần như kết sương.

Trần Nhiễm Âm lập tức ngậm miệng, yên tĩnh như gà, thuận thế nhắm mắt lại, "suy yếu" đựa đầu vào vai anh.

Cố Biệt Đông tung tăng nhảy nhót đi theo phía sau, vừa cảm thấy may mắn vì mình tránh được một kiếp, vừa đắc ý với sự thông minh nhanh nhạy vừa rồi của mình, trong lòng còn cảm thám Chim Ưng quả nhiên rất khá, gặp chuyện rất biết cách xử lý, để cô làm mợ mình hoàn toàn không thành vấn đề!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương