Em Nguyện Cùng Anh Trọn Đời Tương Tư
-
Chương 45
Tô Đồng bàng hoàng, máu rơi tí tách xuống đất, dần đọng lại thành một vũng, cô vội vàng gật đầu! “Em hài lòng rồi! Hài lòng rồi! Anh đừng làm việc ngốc nghếch nữa!”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Vậy em yêu anh không?” Chu Cận Viễn cố chấp nhìn cô: “Em nói cho anh biết, em còn muốn đi nữa hay không?”
Tô Đồng nghẹn lời.
Anh nhất quyết dùng cách này để giữ cô ở lại sao?
Nhưng nếu không ở lại, cô còn biết phải làm sao?
Thấy cô không nói gì, Chu Cận Viễn biết mình chưa hoàn toàn giữ được trái tim của cô, ánh mắt anh trùng xuống, giây phút tiếp theo, Tô Đồng nghe thấy tiếng anh rên khẽ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn thì thấy lưỡi dao chỉ còn cán dao ở bên ngoài!
Lưỡi dao đã cắm ngập vào trong người anh.
Vốn dĩ gần đây sắc mặt của Chu Cận Viễn đã rất nhợt nhạt, yếu ớt, bây giờ bị đâm một dao, trên mặt gần như không còn giọt máu nào, anh mỉm cười: “Bây giờ em chính là cả thế giới của anh, em đi rồi, anh chả còn gì lưu luyến nữa!”
“Chu Cận Viễn! Anh là một tên đại ngốc!” Tô Đồng chỉ sững sờ trong giây lát sau đó lập tức tỉnh táo, cô nhào vào lòng Chu Cận Viễn: “Em không đi nữa! Anh có nghe thấy không? Em không đi nữa…”
“Rầm!”
Chu Cận Viễn nghe xong điều mình muốn nghe, toàn thân kiệt sức, ngã ngửa ra sau.
Tô Đồng vội vàng đỡ lấy anh, đồng thời lấy điện thoại gọi cấp cứu.
“Bác sỹ! Mau… tôi đang ở sân bay, có người bị thương nặng… Đúng, sân bay, các người mau tới đây…”
Nửa người Chu Cận Viễn dựa vào người cô, mắt không ngừng nhíu lại, khi nói đôi môi run run, anh run rẩy đưa tay ra, muốn kéo lấy cô:
“Em nói lại một lần nữa, em còn yêu anh không?”
Tô Đồng giận dữ: “Anh không biết bây giờ trông anh như thể sắp chết rồi sao?”
“Có phải anh vẫn chưa trả nợ hết không?”
“Yêu…” Tô Đồng cúi đầu: “Vẫn yêu anh, từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình anh, Chu Cận Viễn, anh nghe thấy rồi chứ?”
Tay Chu Cận Viễn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh muốn hôn cô, mơn trớn bờ môi cô nhưng bất ngờ trước mắt anh chỉ còn một vùng tối đen, sau đó anh mất đi ý thức, tiếp theo được đưa tới bệnh viện ra sao, anh không biết.
Anh chỉ biết mình phải giữ chặt tay Tô Đồng.
Kiên quyết không thể buông ra!
Khi xe cứu thương tới, họ muốn khiêng Chu Cận Viễn lên xe nhưng ăn vẫn nắm chặt tay Tô Đồng, người sốt hầm hập, miệng vẫn lẩm bẩm không rõ ràng: “Đừng đi, Tô Đồng… Tô Đồng, em đừng đi…”
“Em ở đây, em không đi.” Tô Đồng không biết phải làm sao đành theo Chu Cận Viễn lên xe, tới trợ lí của Chu Cận Viễn nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ anh lại dùng cách quyết liệt thế này để ép Tô Đồng ở lại.
Chu tiên sinh quả nhiên tàn nhẫn với người khác một, tàn nhẫn với mình mười.
- --
Chu Cận Viễn ngủ không sâu.
Anh liên tục gặp hai cơn ác mộng và vẫn còn mơ tiếp.
Cơn ác mộng đầu tiên, anh mơ thấy An Hân Du bế một đứa bé, chỉ đứa bé đó bảo là Tô Đồng, dữ dằn nói: “Ông xã, đây là con trai chúng ta, anh xem nó có ngoan không?”
Anh vô cùng khiếp đảm, hất mạnh An Hân Du ra.
Hình ảnh thay đổi, trở về sân bay.
Tô Đồng đã đi rồi.
Sau khi anh mất máu quá nhiều, cô không hề quan tâm, không hề mềm lòng, vẫn đi vào cửa lên máy bay.
Một đường cong vút qua chân trời.
Tô Đồng biến mất!
“Tô Đồng!” Chu Cận Viễn ngồi bật dậy trên giường, làm ảnh hưởng tới vết thương ở eo và ở trán, khiến anh đau đớn nhíu mày, quay đầu lại nhìn chỉ thấy mình nằm trên giường bệnh, khắp phòng đều là mùi nước sát trùng.
Tô Đồng đâu?
Cô ấy không tới bệnh vện cùng mình sao?
Chu Cận Viễn gắng gượng bước xuống giường, vừa hay có một cô y tá đẩy cửa bước vào:
“Chu tiên sinh tỉnh rồi sao?”
“Tô Đồng đâu?” Anh trừng mắt nhìn y tá.
- -- Hết ---
“Thật sao?”
“Thật!”
“Vậy em yêu anh không?” Chu Cận Viễn cố chấp nhìn cô: “Em nói cho anh biết, em còn muốn đi nữa hay không?”
Tô Đồng nghẹn lời.
Anh nhất quyết dùng cách này để giữ cô ở lại sao?
Nhưng nếu không ở lại, cô còn biết phải làm sao?
Thấy cô không nói gì, Chu Cận Viễn biết mình chưa hoàn toàn giữ được trái tim của cô, ánh mắt anh trùng xuống, giây phút tiếp theo, Tô Đồng nghe thấy tiếng anh rên khẽ một tiếng, cúi đầu xuống nhìn thì thấy lưỡi dao chỉ còn cán dao ở bên ngoài!
Lưỡi dao đã cắm ngập vào trong người anh.
Vốn dĩ gần đây sắc mặt của Chu Cận Viễn đã rất nhợt nhạt, yếu ớt, bây giờ bị đâm một dao, trên mặt gần như không còn giọt máu nào, anh mỉm cười: “Bây giờ em chính là cả thế giới của anh, em đi rồi, anh chả còn gì lưu luyến nữa!”
“Chu Cận Viễn! Anh là một tên đại ngốc!” Tô Đồng chỉ sững sờ trong giây lát sau đó lập tức tỉnh táo, cô nhào vào lòng Chu Cận Viễn: “Em không đi nữa! Anh có nghe thấy không? Em không đi nữa…”
“Rầm!”
Chu Cận Viễn nghe xong điều mình muốn nghe, toàn thân kiệt sức, ngã ngửa ra sau.
Tô Đồng vội vàng đỡ lấy anh, đồng thời lấy điện thoại gọi cấp cứu.
“Bác sỹ! Mau… tôi đang ở sân bay, có người bị thương nặng… Đúng, sân bay, các người mau tới đây…”
Nửa người Chu Cận Viễn dựa vào người cô, mắt không ngừng nhíu lại, khi nói đôi môi run run, anh run rẩy đưa tay ra, muốn kéo lấy cô:
“Em nói lại một lần nữa, em còn yêu anh không?”
Tô Đồng giận dữ: “Anh không biết bây giờ trông anh như thể sắp chết rồi sao?”
“Có phải anh vẫn chưa trả nợ hết không?”
“Yêu…” Tô Đồng cúi đầu: “Vẫn yêu anh, từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình anh, Chu Cận Viễn, anh nghe thấy rồi chứ?”
Tay Chu Cận Viễn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh muốn hôn cô, mơn trớn bờ môi cô nhưng bất ngờ trước mắt anh chỉ còn một vùng tối đen, sau đó anh mất đi ý thức, tiếp theo được đưa tới bệnh viện ra sao, anh không biết.
Anh chỉ biết mình phải giữ chặt tay Tô Đồng.
Kiên quyết không thể buông ra!
Khi xe cứu thương tới, họ muốn khiêng Chu Cận Viễn lên xe nhưng ăn vẫn nắm chặt tay Tô Đồng, người sốt hầm hập, miệng vẫn lẩm bẩm không rõ ràng: “Đừng đi, Tô Đồng… Tô Đồng, em đừng đi…”
“Em ở đây, em không đi.” Tô Đồng không biết phải làm sao đành theo Chu Cận Viễn lên xe, tới trợ lí của Chu Cận Viễn nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ anh lại dùng cách quyết liệt thế này để ép Tô Đồng ở lại.
Chu tiên sinh quả nhiên tàn nhẫn với người khác một, tàn nhẫn với mình mười.
- --
Chu Cận Viễn ngủ không sâu.
Anh liên tục gặp hai cơn ác mộng và vẫn còn mơ tiếp.
Cơn ác mộng đầu tiên, anh mơ thấy An Hân Du bế một đứa bé, chỉ đứa bé đó bảo là Tô Đồng, dữ dằn nói: “Ông xã, đây là con trai chúng ta, anh xem nó có ngoan không?”
Anh vô cùng khiếp đảm, hất mạnh An Hân Du ra.
Hình ảnh thay đổi, trở về sân bay.
Tô Đồng đã đi rồi.
Sau khi anh mất máu quá nhiều, cô không hề quan tâm, không hề mềm lòng, vẫn đi vào cửa lên máy bay.
Một đường cong vút qua chân trời.
Tô Đồng biến mất!
“Tô Đồng!” Chu Cận Viễn ngồi bật dậy trên giường, làm ảnh hưởng tới vết thương ở eo và ở trán, khiến anh đau đớn nhíu mày, quay đầu lại nhìn chỉ thấy mình nằm trên giường bệnh, khắp phòng đều là mùi nước sát trùng.
Tô Đồng đâu?
Cô ấy không tới bệnh vện cùng mình sao?
Chu Cận Viễn gắng gượng bước xuống giường, vừa hay có một cô y tá đẩy cửa bước vào:
“Chu tiên sinh tỉnh rồi sao?”
“Tô Đồng đâu?” Anh trừng mắt nhìn y tá.
- -- Hết ---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook