Thời gian trôi qua thường sẽ vô tình vùi lấp đi mọi bí mật.

Bốn tháng chả mấy chốc đã qua đi.

Tô Đồng thuê một căn hộ nhỏ cách chỗ mẹ cô ở không xa, cũng may là lúc trước cô có tích cóp được một ít, cho dù không đi làm cũng tạm thời nuôi sống được cô và con…

Trên báo đài, khắp nơi đều đưa tin bản đồ sự nghiệp của Chu Cận Viễn lại mở rộng gấp đôi, công trình tiêu biểu mới của thành phố thuộc về nhà anh, anh và bạn gái ân ái mặn nồng ra sao.

Cô xoa nhẹ lên bụng bầu đã rất lớn, bỏ mặc mọi chuyện chỉ an tâm đợi tới ngày sinh nở.

Cô mời bảo mẫu cô Đồng tới chăm sóc mình.

Buổi tối, cô Đồng rót cho cô một cốc sữa, dặn dò cô đi ngủ sớm.

Cô nằm trên giường, chả bao lâu bụng bắt đầu đau nhói, giống như có thứ gì đó không ngừng kéo cô xuống, cô giữ chặt tay cô Đồng:

“Giúp tôi gọi… gọi xe cứu thương…”

Cô Đồng thấy cô đau vã mồ hôi hột.

“Tô tiểu thư, cô cố chịu đau một chút, tôi lập tức gọi xe cứu thương!”

Tô Đồng vừa định nói gì nhưng bụng càng thêm đau đớn cực độ.

“Không… không xong rồi, tôi sắp sinh rồi…”

Trên trán mồ hôi vã ra như tắm, tí tách rơi xuống đất, Tô Đồng muốn gắng gượng nhưng không thể. Cô Đồng nói rất đúng lúc:

“Sắp sinh sao? Vậy tiểu thư mau nằm xuống, tôi giúp cô xem thế nào.”

Bóng đèn chân không đảo qua đảo lại trước mắt cô.

Cô dạng hai chân ra, hai tay túm chặt ga giường, cửa mình như thể bị xé toang.

“Hãy thả lỏng, thở theo nhịp, hít vào, thở ra… Đúng vậy, cứ làm thế, tiếp tục đi…” Cô Đồng động viên bên cạnh, giúp cô sinh con.

Gương mắt xinh đẹp của Tô Đồng nhăn nhúm, cô thét lên đau đớn.

“Ráng thêm chút nữa! Đã nhìn thấy đầu đứa bé rồi…”

“A…”

Tô Đồng dùng hết sức lực, nghiến chặt răng, điên cuồng ra sức rặn, cuối cùng trước mắt cô là một vùng hư không mờ ảo, mồ hôi thấm ướt hết mái tóc đen, mí mắt trĩu nặng chỉ trực nhắm lại.

“Oa oa…”

Em bé khóc lên một tiếng vang vọng khắp phòng.

Tô Đồng không còn sức giơ tay lên, cô chỉ về phía đứa bé sau đó kiệt sức nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, hình như cô nghe thấy có tiếng ai đó đang trò chuyện không ngớt bên tai mình.

[Mau giao đứa bé cho tôi, An tiểu thư đợi lâu lắm rồi…]

[Nhẹ thôi, em bé vừa mới ra đời…]

[Nhớ kỹ lát phải nói gì chưa?]

[Yên tâm đi!]

- --

Tô Đồng từ từ mở mắt, cô thấy mình đã được thay một bộ đồ khác, nằm yên trên giường trong phòng ngủ.

Cô đưa tay xoa bụng.

Nơi nhô lên giờ đã phẳng như thuở trước, cô lập tức giật mình, ngồi bật dậy theo phản xạ, ảnh hưởng tới vết thương khiến cô đau điếng.

“Cô Đồng, cô Đồng! Con tôi đâu? Cô bế bé lại đây tôi xem nào…”

Cô Đồng đứng bên mép giường, sắc mặt rất khó coi:

“Tô, Tô tiểu thư, cô hãy coi như chưa từng sinh đứa bé này, bây giờ việc quan trọng nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng…”

“Cô đang nói linh tinh gì vậy?” Tô Đồng không hiểu, giận dữ nói: “Mau bế con cháu qua đây!”

Cô Đồng không nhẫn tâm chỉ biết thở dài, bước tới chiếc nôi em bé nhỏ nhắn ở bên cạnh, chiếc nôi này Tô Đồng tự tay đặt mua cách đây mấy tháng.

Cô ta bế đứa bé trong tã lót tới trước mặt Tô Đồng.

Ánh mắt Tô Đồng vụt sáng, đây chính là đứa con mà cô mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày đó sao?

“Cám ơn…” Tô Đồng đón lấy em bé, chưa kịp dứt lời liền lập tức muốn nghẹt thở!

Cô nhìn chằm chặp đứa bé trong lòng, gương mặt tím tái, đôi môi tím đen, quan trọng hơn cả là cô không còn thấy hơi thở của bé.

Đây là… một đứa bé đã chết!

Tô Đồng lập tức sững người giống như một cái xác không hồn.

“Em bé bị tràng hoa quấn cổ, lúc cô sinh được một nửa thì lại kiệt sức vì thế bé… Aizz, suy cho cùng là bé không có phúc phận.” Cô Đồng ngậm ngùi nói.

- -- Hết ---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương