Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?
-
Chương 98
Ò Ó O Lằn ranh giới... oOo
Dạ Nguyệt mơ màng ngẩn đầu dậy, trong phòng vẫn là bóng đêm tối đen như mực đang bao trùm, chỉ duy có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm đóng cửa là tiếng động duy nhất trong lúc này.
Dạ Nguyệt mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, dụi dụi mắt ngái ngủ, bật đèn bên cạnh giường lên, ngơ ngẩn nhìn khắp xung quanh phòng không mục đích, cuối cùng tầm mắt cô chuyển đến đóng quần áo lộn xộn dưới giường... mặc kệ nó, cô lại tiếp tục nằm xuống lăn qua lăn lại, vươn vai duỗi người thoải mái.
Đúng lúc này, Lăng Chi Hiên mở cửa phòng tắm đi ra, chỉ quấn mỗi khăn tắm ở ngang hông, một tay đang dùng khăn lau tóc vẫn còn đang ướt, nhìn thấy Dạ Nguyệt đang duỗi người thoải mái liền không nhịn được mà liên tưởng đến con mèo nhỏ đang duỗi thẳng người ra ngáp dài.
“Bảo bối, đến giờ thức dậy rồi” Lăng Chi Hiên buồn cười nói, tối hôm qua anh được ngủ một giấc thật ngon nên giờ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, đã sẵn sàng để tham gia vào kế hoạch trở về rồi.
Dạ Nguyệt lại ngồi dậy lần nữa, cô đập đập chỗ cạnh giường bên cạnh mình, ý bảo người nào đó ngồi xuống đây: “Đến đây em lau tóc giúp anh”
Cả Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đều không thích dùng máy sấy tóc nên bình thường đều dùng khăn tắm lau tóc rất lâu hoặc để khô tự nhiên, riêng Dạ Nguyệt thì cô thường thích ngồi trước quạt gió để hong khô tóc a.
Lăng Chi Hiên nghe cô gái nhỏ muốn lau tóc cho anh thì không khỏi cảm thấy thích thú, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cô mới vừa chỉ ban nãy, cúi đầu về phía cô chờ đợi: “Hân hạnh cho anh quá, bảo bối”
Dạ Nguyệt lúc này lấy khăn trên tay anh, thấy anh ngoan ngoãn như vật cưng ngồi đợi cô lau tóc, cô cười cười bắt đầu chùm khăn lên lau cho anh.
Anh nhắm mắt lại hưởng thụ động tác nhẹ nhàng êm ái của cô gái nhỏ... cảm giác thật thích thật thoải mái... đột nhiên hình ảnh mờ ảo lúc nhỏ lại hiện lên trong tâm trí anh... có một người phụ nữ mà anh không nhìn rõ mặt... vừa âu yếm mỉm cười dịu dàng vừa lau tóc cho một cậu bé con đang ngồi cười hì hì vui vẻ... cảm xúc quen thuộc này làm anh ngồi ngẩn ra rất rất rất rất lâu...
Dạ Nguyệt nhìn nhìn mái tóc rối bù mềm mại của ai kia đã khô không ít, trong một phút kìm lòng không được cô liền không khách khí mà luồn tay nhỏ vào tóc anh... xoa xoa vò vò rồi lại xoa xoa vò vò cho thỏa thích mới thôi... thật là đã quá đi...
Nhưng mà điều làm cô ngạc nhiên là anh lại không ngăn cô lại mà chỉ ngồi yên cúi đầu như vậy để cho cô làm gì thì làm... điều này không phải không có khả năng xảy ra nhưng nếu là thường ngày thì anh sẽ làm gì đó để đòi lại “phí sờ đầu” a...
Nghĩ vậy nên Dạ Nguyệt chuyển qua vuốt ve vào tóc anh, vừa cúi người lại gần anh để nhìn xem vẻ mặt anh bây giờ là như thế nào... chỉ thấy anh đang vô thức nhắm mắt mỉm cười thoải mái... nụ cười dịu dàng mà anh thường dành cho riêng mình cô...
“Cảm thấy thế nào, đại thiếu gia của em?” Dạ Nguyệt nhanh miệng hỏi, không hiểu sao cô lại có cảm giác nụ cười này không phải dành cho cô.
“Rất thoải mái” Lăng Chi Hiên lơ đãng đáp.
Dạ Nguyệt liền chộp lấy hai bên má anh kéo mặt anh lên: “Rất vui vì đã làm đại thiếu gia hài lòng a” cô còn không quên nhấn mạnh từ “đại thiếu gia” trong ngoặc kép.
Lăng Chi Hiên ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đang phồng má trước mặt, anh đã làm gì để vợ yêu giận hả?
Anh đột nhiên nhớ tới cô gọi anh “đại thiếu gia” gì đó... sóng não như bắt trúng tần số, anh liền cười lớn: “Bảo bối, em đang ghen có phải hay không?”
Dạ Nguyệt liền lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, em đang hỏi anh có thoải mái không thôi a” nói rồi không tự giác né tránh ánh mắt chim ưng của chuyên gia tâm lí nào đó.
Phải nói là từ trước đến giờ, anh ít khi nào thấy vợ yêu của anh ghen, hình như nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có hai ba lần thôi nên hiện tại anh rất phấn khởi: “Vậy sao em gọi anh là đại thiếu gia?”
“À thì em chỉ bắt chước mấy bạn maid trong mấy bộ anime mà em hay xem thôi a” Dạ Nguyệt chối bay chối biến, còn không quên nhanh trí dò xét người nào đó.
“Ở Lăng gia trước đây cũng có những nàng hầu tương tự như vậy, hiện tại cũng vẫn còn thường xuyên tuyển chọn những nàng hầu có ngoại hình dung mạo lẫn tố chất thông minh nhanh nhẹn, hiểu người hiểu chuyện” Lăng Chi Hiên làm như lơ đãng nhớ lại vài chuyện mờ ám nào đó khi anh còn ở Lăng gia.
Dạ Nguyệt nhớ tới thời cổ đại chỉ cần xinh đẹp một chút mà biết thừa cơ trèo lên giường chủ tử thì có thể có cơ hội trở thành thiếp, liền đen mặt: “Cứ như tuyển thiếp vậy a” chẳng lẽ ở Lăng gia hiện tại vẫn còn tục lệ này sao?
Lăng Chi Hiên không phủ nhận lời cô gái nhỏ nói, bên trong cái vẻ bọc hào nhoáng chính là thối nát đến tận cùng, thế giới đen tối đó đại đa số những gia tộc lớn lâu đời đều có.
Đột nhiên Lăng Chi Hiên nhớ lại vài chuyện mà anh đã điều tra trước đây, khi nghe dì Huệ Tâm kể lại chuyện của người đó, anh có cho người đi điều tra theo hướng đó, cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật bị chôn vùi mà dì Huệ Tâm đã kể lại.
Không những vậy, anh còn biết được lai lịch của người đàn ông đã giúp người đó trốn thoát và ở cạnh người đó cho đến tận bây giờ, ông ta là con của một nữ hầu gái đã làm việc cho Lăng gia từ rất lâu.
Nữ hầu ấy khi bước vào Lăng gia là một cô gái mười lăm tuổi ngây thơ xinh đẹp, là nữ hầu cho người con trai trưởng của một trong những lão già bên Lăng gia, lúc bấy giờ cũng còn rất trẻ tuổi và không coi ai ra gì.
Vào làm việc không bao lâu thì bị cậu chủ đó bắt ép cường bạo, nhưng chuyện vẫn còn chưa dừng lại ở đó, ngoài cậu chủ đó thì nữ hầu cũng bị một trong những lão già trong Lăng gia, trong một lần uống rượu đã mượn cớ làm loạn mà cường bạo đến mang thai, và chính vì vậy mà người đàn ông đó từ khi sinh ra đời đã chịu mọi sự ghẻ lạnh ghét bỏ của những người bên dòng đó.
Tất nhiên đây là một mặt của thế giới đó, còn có một mặt khác mà chúng ta vẫn thường thấy trên phim ảnh, chính là những người tình nguyện tìm đủ mọi mưu kế để có thể quyến rũ chủ tử, mục đích chỉ có một chính là một bước lên trời thôi a.
Lăng Chi Hiên đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe cô gái nhỏ nào đó hỏi: “Vậy... đại thiếu gia đây chắc cũng là miếng mồi ngon có phải hay không?”
Cũng vì cô thấy anh im lặng không bày tỏ cảm xúc đặt biệt gì đến câu nói của cô nên cô mặc định là anh cũng cho là đúng, mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh có khả năng đã trãi qua những chuyện như thế này rồi.
“Anh không phủ nhận điều này” Lăng Chi Hiên lần này là đang nói sự thật, anh ngay từ nhỏ đã được xác định là người thừa kế tiếp theo của Lăng gia nên từ khi anh vỡ giọng và bắt đầu trưởng thành thì đã gặp qua vô số trường hợp chướng tai gai mắt, chủ yếu là những người phụ nữ tìm đủ mọi cách muốn trèo được lên giường anh.
Cũng vì vậy anh mới dọn ra sống một mình trong căn hộ cao cấp lạnh lẽo ở tầng cao nhất đó, không gian riêng tư sạch sẽ không bị ai quấy nhiễu, cũng chẳng phải gặp hay đối mặt với bất kì ai.
“Làm đại thiếu gia thật là sướng, lại còn được nữ hầu gái phục vụ chu đáo, tắm xong cũng có người lau tóc mặc quần áo tận tình, nhớ lại vẫn còn cảm thấy rất vui vẻ nữa mà a.......” Dạ Nguyệt thấy anh không phủ nhận nên cô càng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhớ tới nụ cười dịu dàng đó cô liền không nhịn được mà mắt muốn cay cay.
Đáng ghét, hôm nay cô đã biết rõ người này cũng có qua lại mờ ám gì đó với đám hầu gái ở trong Lăng gia a.
Thấy cô gái nhỏ không còn che giấu được cảm xúc của mình, Lăng Chi Hiên thật sự rất vui sướng, nhưng anh rất nhanh đã cảm thấy sự thất vọng bên trong đôi mắt trong suốt mờ sương của cô gái nhỏ, nếu anh vẫn còn tiếp tục trêu ghẹo như vậy thì e là anh sẽ bị cô gái nhỏ ghét bỏ, viễn cảnh tệ nhất là anh sẽ bị cô gái nhỏ bỏ rơi không thèm ngó ngàng gì đến nữa...
Tất nhiên lời trêu chọc nào cũng phải nên có chừng mực nhất định, nên biết điểm dừng của mình, nếu không nó cũng không khác gì một lời nói dối có chủ đích.
Lăng Chi Hiên biết rõ điều này nên anh trở lại vẻ mặt nghiêm túc, anh không muốn chọc vợ yêu ghen nữa, bởi anh biết nên dừng lại ở đâu: “Em thật sự tin anh có dính líu gì đến bọn họ?”
Dạ Nguyệt đột nhiên thấy anh trở lại thần thái nghiêm túc thì không thể tránh khỏi ngạc nhiên: “Nhưng... nhưng... nụ cười của anh?” nụ cười chỉ dành cho riêng mình cô mà bây giờ lại dành cho một người phụ nữ khác nữa, thử hỏi cô có không tin được không?
“Anh mơ hồ nhớ lại chuyện lúc nhỏ...” Lăng Chi Hiên thật sự không biết bản thân đã cười như vậy, trong một khoảnh khắc đó... anh vô tình thừa nhận bản thân lúc nhỏ cũng đã có ký ức hạnh phúc bên mẹ như những đứa trẻ khác. “Người đó... cũng đã lau tóc cho anh...”
Giờ Dạ Nguyệt đã có thể thở phào nhẹ nhõm, thì ra nụ cười đặc biệt đó là dành cho mẹ... Cô không chỉ cảm thấy nhẹ nhõm mà còn cảm thấy xúc động trong lòng... anh cuối cùng cũng đã thừa nhận mẹ rồi.
“Trở về đó rồi chúng ta đi viếng mộ mẹ được không anh?” Dạ Nguyệt nắm lấy tay anh, dịu giọng nói. “Hơn nữa, em cũng muốn mang con của chúng ta đến bên mẹ, để mẹ không ở đó cô quạnh một mình”
Lần trở về này, cô cũng sẽ mang hủ cốt của đứa con đầu lòng của hai người trở về, cô đang có dự tính mang con gửi vào chùa để con có thể ngày ngày nghe kinh phật, để sớm đầu thai lại thành người... nhưng bây giờ có một nơi thích hợp hơn rồi.
“Được” Lăng Chi Hiên đột nhiên kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực, anh không biết cảm xúc lúc này là như thế nào... chỉ có thể ôm chặt lấy cô như thế này để bày tỏ cảm xúc khác lạ trong lòng mình...
Nghe vợ yêu gọi một tiếng mẹ, trong lòng anh bỗng nhiên thỏa mãn lạ thường.
......................................
Dạ Nguyệt mặc bộ quần áo màu đen bó sát lên người, đây là bộ quần áo được thiết kế bằng loại nguyên liệu đặc biệt, vừa mỏng vừa nhẹ nhưng lại có khả năng chống đạn tuyệt đối, hơn nữa mặc bên trong lại rất mát mẻ, cũng có thể mặc thay cho đồ lót bên trong.
Bên ngoài, cô mặc quần đùi với áo thun xanh rằn ri, vì đã có bộ quần áo đặc biệt bên trong nên không cần phải mặc quần dài khó hoạt động nữa, tiếp đó là áo khoác rằn ri của lính mỹ dài qua đùi, giày thể thao đen...
Trang bị vũ khí thì có dao găm được cố định ở ngang đùi, hai bên hông là hai cây súng ngắn có nòng giảm thanh, sau lưng là thanh katana đã theo cô từ quá khứ đến đây, tất nhiên nó cũng phải trở về cùng với cô.
Bên này, Lăng Chi Hiên cũng đã chuẩn bị xong phần của anh, trang phục tương tự như lần anh đi tác chiến với tổ chức bí mật, lần này anh vác thêm một cây súng trường nữa là hai cây, vì anh không thể để vợ yêu phải vác loại súng nặng như thế này.
Trên giường lúc này là một vali bằng hợp kim có gài mã số chắc chắn, bên trong là những vật quan trọng để mang về thời điểm hiện tại, nếu như rơi xuống nước cũng không sợ bị rơi ra hay bị nước vào bên trong.
Hai người vừa chuẩn bị xong, bên ngoài phòng đã có tiếng gõ cửa, Dạ Nguyệt mở cửa thì thấy Triệu Bối Bối, Lạc Tiểu Anh và Tiểu Điền đứng bên ngoài...
Ngoài ra còn có Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên cũng đã chuẩn bị xong đứng bên cạnh ba người kia chờ chỉ thị của Lăng Chi Hiên.
“Dạ Nguyệt, chị nhất định phải bình an trở về quá khứ đó a” Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh nắm lấy tay Dạ Nguyệt, Triệu Bối Bối xúc động nói. “Em sẽ thông báo cho Ánh Nhật với Tiểu Y sau, tiếc là bọn họ không có ở đây lúc này”
“Uhm, chị sẽ cố gắng hết mình không để viễn cảnh này xảy ra nữa” Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Lăng Chi Hiên ra hiệu cho Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên bắt đầu lên đường, triển khai kế hoạch tác chiến cuối cùng.
Dạ Nguyệt mơ màng ngẩn đầu dậy, trong phòng vẫn là bóng đêm tối đen như mực đang bao trùm, chỉ duy có tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm đóng cửa là tiếng động duy nhất trong lúc này.
Dạ Nguyệt mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, dụi dụi mắt ngái ngủ, bật đèn bên cạnh giường lên, ngơ ngẩn nhìn khắp xung quanh phòng không mục đích, cuối cùng tầm mắt cô chuyển đến đóng quần áo lộn xộn dưới giường... mặc kệ nó, cô lại tiếp tục nằm xuống lăn qua lăn lại, vươn vai duỗi người thoải mái.
Đúng lúc này, Lăng Chi Hiên mở cửa phòng tắm đi ra, chỉ quấn mỗi khăn tắm ở ngang hông, một tay đang dùng khăn lau tóc vẫn còn đang ướt, nhìn thấy Dạ Nguyệt đang duỗi người thoải mái liền không nhịn được mà liên tưởng đến con mèo nhỏ đang duỗi thẳng người ra ngáp dài.
“Bảo bối, đến giờ thức dậy rồi” Lăng Chi Hiên buồn cười nói, tối hôm qua anh được ngủ một giấc thật ngon nên giờ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, đã sẵn sàng để tham gia vào kế hoạch trở về rồi.
Dạ Nguyệt lại ngồi dậy lần nữa, cô đập đập chỗ cạnh giường bên cạnh mình, ý bảo người nào đó ngồi xuống đây: “Đến đây em lau tóc giúp anh”
Cả Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đều không thích dùng máy sấy tóc nên bình thường đều dùng khăn tắm lau tóc rất lâu hoặc để khô tự nhiên, riêng Dạ Nguyệt thì cô thường thích ngồi trước quạt gió để hong khô tóc a.
Lăng Chi Hiên nghe cô gái nhỏ muốn lau tóc cho anh thì không khỏi cảm thấy thích thú, ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cô mới vừa chỉ ban nãy, cúi đầu về phía cô chờ đợi: “Hân hạnh cho anh quá, bảo bối”
Dạ Nguyệt lúc này lấy khăn trên tay anh, thấy anh ngoan ngoãn như vật cưng ngồi đợi cô lau tóc, cô cười cười bắt đầu chùm khăn lên lau cho anh.
Anh nhắm mắt lại hưởng thụ động tác nhẹ nhàng êm ái của cô gái nhỏ... cảm giác thật thích thật thoải mái... đột nhiên hình ảnh mờ ảo lúc nhỏ lại hiện lên trong tâm trí anh... có một người phụ nữ mà anh không nhìn rõ mặt... vừa âu yếm mỉm cười dịu dàng vừa lau tóc cho một cậu bé con đang ngồi cười hì hì vui vẻ... cảm xúc quen thuộc này làm anh ngồi ngẩn ra rất rất rất rất lâu...
Dạ Nguyệt nhìn nhìn mái tóc rối bù mềm mại của ai kia đã khô không ít, trong một phút kìm lòng không được cô liền không khách khí mà luồn tay nhỏ vào tóc anh... xoa xoa vò vò rồi lại xoa xoa vò vò cho thỏa thích mới thôi... thật là đã quá đi...
Nhưng mà điều làm cô ngạc nhiên là anh lại không ngăn cô lại mà chỉ ngồi yên cúi đầu như vậy để cho cô làm gì thì làm... điều này không phải không có khả năng xảy ra nhưng nếu là thường ngày thì anh sẽ làm gì đó để đòi lại “phí sờ đầu” a...
Nghĩ vậy nên Dạ Nguyệt chuyển qua vuốt ve vào tóc anh, vừa cúi người lại gần anh để nhìn xem vẻ mặt anh bây giờ là như thế nào... chỉ thấy anh đang vô thức nhắm mắt mỉm cười thoải mái... nụ cười dịu dàng mà anh thường dành cho riêng mình cô...
“Cảm thấy thế nào, đại thiếu gia của em?” Dạ Nguyệt nhanh miệng hỏi, không hiểu sao cô lại có cảm giác nụ cười này không phải dành cho cô.
“Rất thoải mái” Lăng Chi Hiên lơ đãng đáp.
Dạ Nguyệt liền chộp lấy hai bên má anh kéo mặt anh lên: “Rất vui vì đã làm đại thiếu gia hài lòng a” cô còn không quên nhấn mạnh từ “đại thiếu gia” trong ngoặc kép.
Lăng Chi Hiên ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ đang phồng má trước mặt, anh đã làm gì để vợ yêu giận hả?
Anh đột nhiên nhớ tới cô gọi anh “đại thiếu gia” gì đó... sóng não như bắt trúng tần số, anh liền cười lớn: “Bảo bối, em đang ghen có phải hay không?”
Dạ Nguyệt liền lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, em đang hỏi anh có thoải mái không thôi a” nói rồi không tự giác né tránh ánh mắt chim ưng của chuyên gia tâm lí nào đó.
Phải nói là từ trước đến giờ, anh ít khi nào thấy vợ yêu của anh ghen, hình như nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có hai ba lần thôi nên hiện tại anh rất phấn khởi: “Vậy sao em gọi anh là đại thiếu gia?”
“À thì em chỉ bắt chước mấy bạn maid trong mấy bộ anime mà em hay xem thôi a” Dạ Nguyệt chối bay chối biến, còn không quên nhanh trí dò xét người nào đó.
“Ở Lăng gia trước đây cũng có những nàng hầu tương tự như vậy, hiện tại cũng vẫn còn thường xuyên tuyển chọn những nàng hầu có ngoại hình dung mạo lẫn tố chất thông minh nhanh nhẹn, hiểu người hiểu chuyện” Lăng Chi Hiên làm như lơ đãng nhớ lại vài chuyện mờ ám nào đó khi anh còn ở Lăng gia.
Dạ Nguyệt nhớ tới thời cổ đại chỉ cần xinh đẹp một chút mà biết thừa cơ trèo lên giường chủ tử thì có thể có cơ hội trở thành thiếp, liền đen mặt: “Cứ như tuyển thiếp vậy a” chẳng lẽ ở Lăng gia hiện tại vẫn còn tục lệ này sao?
Lăng Chi Hiên không phủ nhận lời cô gái nhỏ nói, bên trong cái vẻ bọc hào nhoáng chính là thối nát đến tận cùng, thế giới đen tối đó đại đa số những gia tộc lớn lâu đời đều có.
Đột nhiên Lăng Chi Hiên nhớ lại vài chuyện mà anh đã điều tra trước đây, khi nghe dì Huệ Tâm kể lại chuyện của người đó, anh có cho người đi điều tra theo hướng đó, cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật bị chôn vùi mà dì Huệ Tâm đã kể lại.
Không những vậy, anh còn biết được lai lịch của người đàn ông đã giúp người đó trốn thoát và ở cạnh người đó cho đến tận bây giờ, ông ta là con của một nữ hầu gái đã làm việc cho Lăng gia từ rất lâu.
Nữ hầu ấy khi bước vào Lăng gia là một cô gái mười lăm tuổi ngây thơ xinh đẹp, là nữ hầu cho người con trai trưởng của một trong những lão già bên Lăng gia, lúc bấy giờ cũng còn rất trẻ tuổi và không coi ai ra gì.
Vào làm việc không bao lâu thì bị cậu chủ đó bắt ép cường bạo, nhưng chuyện vẫn còn chưa dừng lại ở đó, ngoài cậu chủ đó thì nữ hầu cũng bị một trong những lão già trong Lăng gia, trong một lần uống rượu đã mượn cớ làm loạn mà cường bạo đến mang thai, và chính vì vậy mà người đàn ông đó từ khi sinh ra đời đã chịu mọi sự ghẻ lạnh ghét bỏ của những người bên dòng đó.
Tất nhiên đây là một mặt của thế giới đó, còn có một mặt khác mà chúng ta vẫn thường thấy trên phim ảnh, chính là những người tình nguyện tìm đủ mọi mưu kế để có thể quyến rũ chủ tử, mục đích chỉ có một chính là một bước lên trời thôi a.
Lăng Chi Hiên đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe cô gái nhỏ nào đó hỏi: “Vậy... đại thiếu gia đây chắc cũng là miếng mồi ngon có phải hay không?”
Cũng vì cô thấy anh im lặng không bày tỏ cảm xúc đặt biệt gì đến câu nói của cô nên cô mặc định là anh cũng cho là đúng, mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc anh có khả năng đã trãi qua những chuyện như thế này rồi.
“Anh không phủ nhận điều này” Lăng Chi Hiên lần này là đang nói sự thật, anh ngay từ nhỏ đã được xác định là người thừa kế tiếp theo của Lăng gia nên từ khi anh vỡ giọng và bắt đầu trưởng thành thì đã gặp qua vô số trường hợp chướng tai gai mắt, chủ yếu là những người phụ nữ tìm đủ mọi cách muốn trèo được lên giường anh.
Cũng vì vậy anh mới dọn ra sống một mình trong căn hộ cao cấp lạnh lẽo ở tầng cao nhất đó, không gian riêng tư sạch sẽ không bị ai quấy nhiễu, cũng chẳng phải gặp hay đối mặt với bất kì ai.
“Làm đại thiếu gia thật là sướng, lại còn được nữ hầu gái phục vụ chu đáo, tắm xong cũng có người lau tóc mặc quần áo tận tình, nhớ lại vẫn còn cảm thấy rất vui vẻ nữa mà a.......” Dạ Nguyệt thấy anh không phủ nhận nên cô càng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhớ tới nụ cười dịu dàng đó cô liền không nhịn được mà mắt muốn cay cay.
Đáng ghét, hôm nay cô đã biết rõ người này cũng có qua lại mờ ám gì đó với đám hầu gái ở trong Lăng gia a.
Thấy cô gái nhỏ không còn che giấu được cảm xúc của mình, Lăng Chi Hiên thật sự rất vui sướng, nhưng anh rất nhanh đã cảm thấy sự thất vọng bên trong đôi mắt trong suốt mờ sương của cô gái nhỏ, nếu anh vẫn còn tiếp tục trêu ghẹo như vậy thì e là anh sẽ bị cô gái nhỏ ghét bỏ, viễn cảnh tệ nhất là anh sẽ bị cô gái nhỏ bỏ rơi không thèm ngó ngàng gì đến nữa...
Tất nhiên lời trêu chọc nào cũng phải nên có chừng mực nhất định, nên biết điểm dừng của mình, nếu không nó cũng không khác gì một lời nói dối có chủ đích.
Lăng Chi Hiên biết rõ điều này nên anh trở lại vẻ mặt nghiêm túc, anh không muốn chọc vợ yêu ghen nữa, bởi anh biết nên dừng lại ở đâu: “Em thật sự tin anh có dính líu gì đến bọn họ?”
Dạ Nguyệt đột nhiên thấy anh trở lại thần thái nghiêm túc thì không thể tránh khỏi ngạc nhiên: “Nhưng... nhưng... nụ cười của anh?” nụ cười chỉ dành cho riêng mình cô mà bây giờ lại dành cho một người phụ nữ khác nữa, thử hỏi cô có không tin được không?
“Anh mơ hồ nhớ lại chuyện lúc nhỏ...” Lăng Chi Hiên thật sự không biết bản thân đã cười như vậy, trong một khoảnh khắc đó... anh vô tình thừa nhận bản thân lúc nhỏ cũng đã có ký ức hạnh phúc bên mẹ như những đứa trẻ khác. “Người đó... cũng đã lau tóc cho anh...”
Giờ Dạ Nguyệt đã có thể thở phào nhẹ nhõm, thì ra nụ cười đặc biệt đó là dành cho mẹ... Cô không chỉ cảm thấy nhẹ nhõm mà còn cảm thấy xúc động trong lòng... anh cuối cùng cũng đã thừa nhận mẹ rồi.
“Trở về đó rồi chúng ta đi viếng mộ mẹ được không anh?” Dạ Nguyệt nắm lấy tay anh, dịu giọng nói. “Hơn nữa, em cũng muốn mang con của chúng ta đến bên mẹ, để mẹ không ở đó cô quạnh một mình”
Lần trở về này, cô cũng sẽ mang hủ cốt của đứa con đầu lòng của hai người trở về, cô đang có dự tính mang con gửi vào chùa để con có thể ngày ngày nghe kinh phật, để sớm đầu thai lại thành người... nhưng bây giờ có một nơi thích hợp hơn rồi.
“Được” Lăng Chi Hiên đột nhiên kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực, anh không biết cảm xúc lúc này là như thế nào... chỉ có thể ôm chặt lấy cô như thế này để bày tỏ cảm xúc khác lạ trong lòng mình...
Nghe vợ yêu gọi một tiếng mẹ, trong lòng anh bỗng nhiên thỏa mãn lạ thường.
......................................
Dạ Nguyệt mặc bộ quần áo màu đen bó sát lên người, đây là bộ quần áo được thiết kế bằng loại nguyên liệu đặc biệt, vừa mỏng vừa nhẹ nhưng lại có khả năng chống đạn tuyệt đối, hơn nữa mặc bên trong lại rất mát mẻ, cũng có thể mặc thay cho đồ lót bên trong.
Bên ngoài, cô mặc quần đùi với áo thun xanh rằn ri, vì đã có bộ quần áo đặc biệt bên trong nên không cần phải mặc quần dài khó hoạt động nữa, tiếp đó là áo khoác rằn ri của lính mỹ dài qua đùi, giày thể thao đen...
Trang bị vũ khí thì có dao găm được cố định ở ngang đùi, hai bên hông là hai cây súng ngắn có nòng giảm thanh, sau lưng là thanh katana đã theo cô từ quá khứ đến đây, tất nhiên nó cũng phải trở về cùng với cô.
Bên này, Lăng Chi Hiên cũng đã chuẩn bị xong phần của anh, trang phục tương tự như lần anh đi tác chiến với tổ chức bí mật, lần này anh vác thêm một cây súng trường nữa là hai cây, vì anh không thể để vợ yêu phải vác loại súng nặng như thế này.
Trên giường lúc này là một vali bằng hợp kim có gài mã số chắc chắn, bên trong là những vật quan trọng để mang về thời điểm hiện tại, nếu như rơi xuống nước cũng không sợ bị rơi ra hay bị nước vào bên trong.
Hai người vừa chuẩn bị xong, bên ngoài phòng đã có tiếng gõ cửa, Dạ Nguyệt mở cửa thì thấy Triệu Bối Bối, Lạc Tiểu Anh và Tiểu Điền đứng bên ngoài...
Ngoài ra còn có Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên cũng đã chuẩn bị xong đứng bên cạnh ba người kia chờ chỉ thị của Lăng Chi Hiên.
“Dạ Nguyệt, chị nhất định phải bình an trở về quá khứ đó a” Triệu Bối Bối và Lạc Tiểu Anh nắm lấy tay Dạ Nguyệt, Triệu Bối Bối xúc động nói. “Em sẽ thông báo cho Ánh Nhật với Tiểu Y sau, tiếc là bọn họ không có ở đây lúc này”
“Uhm, chị sẽ cố gắng hết mình không để viễn cảnh này xảy ra nữa” Dạ Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Lăng Chi Hiên ra hiệu cho Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên bắt đầu lên đường, triển khai kế hoạch tác chiến cuối cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook