Ò Ó O Lằn ranh giới nguy hiểm oOo

Sáng hôm sau, Dạ Nguyệt mơ màng tỉnh dậy. Một vài tia nắng đầu tiên của mặt trời ấm áp xuyên qua cánh cửa kính của ban công chiếu vào chiếc giường nơi Dạ Nguyệt đang nằm. Cơn gió nhè nhẹ thổi tấm rèm cửa bay phấp phới. Không khí mát mẻ thoáng đãng của buổi sớm mai.

Dạ Nguyệt ngồi dậy, quần áo dạ hội rườm rà đã được thay bằng chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản.

Dạ Nguyệt ngồi trên giường ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Cô trầm tư cố nhớ lại chuyện tối qua thì giật mình hoảng hốt. Đứng dậy vội vàng chạy vào nhà tắm vạch áo ra nhưng không thấy dấu vết gì, cảm giác thân thể cũng không có gì khó chịu, chỉ có một vết thương nhỏ ở trên môi. Dạ Nguyệt như nhẹ nhõm trong lòng rồi nhớ ra tối qua người đó đã xuất hiện kịp lúc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào khó tả. Ơn này nhất định phải ghi nhớ và đền đáp, Dạ Nguyệt nhủ thầm trong lòng.

Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Dạ Nguyệt bước ra khỏi nhà tắm. Vừa bước ra thì mặt đụng phải ngực một người đàn ông, Dạ Nguyệt cứng đờ người nhớ lại cảm xúc đáng sợ tối qua. Nhưng bất chợt Dạ Nguyệt ngửi thấy mùi hương thơm mát quen thuộc thì cơ thể nhất thời được thả lỏng.

Dạ Nguyệt ngước đầu lên nhìn, bốn mắt giao nhau. Đôi mắt trong suốt sâu thẳm như đầm sâu không đáy kia cũng đang nhàn nhạt nhu tình nhìn cô. Dạ Nguyệt nhất thời đứng ngây ngốc nhìn, linh hồn cô như đang bị hút vào nơi sâu thẳm đó.

Lăng Chi Hiên cũng đang nghiên cứu phản ứng ngốc lăng của Dạ Nguyệt. Xem ra cô gái nhỏ cũng không có dấu hiệu bị ám ảnh tâm lý sợ hãi quá mức mà dẫn tới trầm cảm. Cũng không có dấu hiệu bài trừ hay phản ứng dữ dội khi tiếp xúc với đàn ông, ít nhất là đối với anh. Lăng Chi Hiên yên tâm trong lòng.

"Tôi đem điểm tâm đến cho em" Lăng Chi Hiên cong khoé môi rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Dạ Nguyệt đi đến ghế salong cạnh giường ngồi xuống.

Lăng Chi Hiên dọn điểm tâm sáng ra bàn, gồm có bánh mì, hai trứng ốp la và một ly sữa chocolate. Dạ Nguyệt ngập ngừng như có như không nhìn anh.

"Cám ơn anh" ngập ngừng cả nữa ngày mới dám nhìn anh mà nói thành câu nhỏ xíu như vậy.

Lăng Chi Hiên quay qua cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt. Dù đang dùng đôi mắt yếu ớt nhìn anh nhưng trong đôi mắt đó anh cảm nhận được nó đang phát ra ánh sáng trong suốt yên tĩnh. Anh hiểu tại sao giọng điệu cô lại yếu ớt như vậy, là đang tự trách bản thân mình, lại không tự bảo vệ được chính bản thân mình. Lăng Chi Hiên để tay lên xoa đầu Dạ Nguyệt rồi theo đó nhẹ nhàng vuốt tóc Dạ Nguyệt.

"Chỉ là điểm tâm, em không cần phải cảm kích như vậy đâu" anh lại cong khoé môi lên.

Nhất thời Dạ Nguyệt ngây ngốc nhìn anh cả nữa ngày mới hiểu anh đang nói gì. Cô cảm giác trong lòng lúc này thật thoải mái nhẹ nhàng. Dạ Nguyệt nhìn anh, ánh mắt phát sáng, nở nụ cười thật tươi.

"Ăn đi" Lăng Chi Hiên ánh mắt ẩn hiện ý cười nói, tay vẫn đang vuốt tóc Dạ Nguyệt. Nhưng bàn tay kia đang nắm chặt lại, hiện anh thật sự rất muốn ôm cô rồi hôn cô nhưng anh biết làm vậy sẽ làm cô hoảng sợ. Anh không muốn ép buộc cô, cô sẽ trở thành người phụ nữ của anh nhưng sẽ là do cô tự nguyện.

"Anh cũng ăn đi" Dạ Nguyệt trở lại dáng vẻ thoải mái, vui vẻ ăn bánh mì.

"Tôi ăn rồi" Lăng Chi Hiên dựa người vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần, tối qua anh không có ngủ mà suốt đêm ngồi cạnh giường canh cho cô.

Cộc cộc... Tiếng gõ cửa phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bên trong phòng. Dạ Nguyệt định đứng dậy mở cửa thì Lăng Chi Hiên đè vai cô lại rồi đứng dậy đi mở cửa.

Dương Ngọc Linh với Lý Vân Nhi vào thăm Dạ Nguyệt, thấy Dạ Nguyệt vẫn vui vẻ thoải mái như thường ngày thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tối hôm qua hai người lau mình rồi thay quần áo thoải mái cho Dạ Nguyệt, rồi hai người ở lại trông chừng Dạ Nguyệt cùng với Lăng Chi Hiên đến gần khuya thì mới đi ngủ.

Theo quan sát của Dạ Nguyệt thì mọi người đã biết chuyện xảy ra tối qua. Dù vậy Dạ Nguyệt cũng không định kể rõ hay nhắc lại nữa, mặc dù tâm đã bình tĩnh nhưng sâu tận bên trong Dạ Nguyệt vẫn không thể nào quên được cảm giác áp bức đáng sợ đó. Có lẽ phải cần một thời gian thật lâu sau đó Dạ Nguyệt mới có thể hoàn toàn quên đi.

"Dạ Nguyệt, Hoàng Trí đề nghị chút nữa đi tắm biển, chị đi chung luôn nha" Lý Vân Nhi cười vui vẻ ngồi xuống kế bên Dạ Nguyệt.

Nghe tới Hoàng Trí thì tự nhiên Dạ Nguyệt nghĩ ngay tới Tề Mạc Thông. Cô biết mọi người lo lắng sợ cô sẽ bị trầm cảm nên muốn cho cô đi chơi để thả lỏng tâm tình. Dạ Nguyệt trầm mặc, bởi vì cô không muốn gặp con người đó.

"Dạ Nguyệt" Dương Ngọc Linh cười dịu dàng ngồi xuống ghế đối diện. "Chúng ta chỉ mới có bốn người, nếu em với anh Tiêu đi nữa sẽ càng vui"

Sở dĩ Dương Ngọc Linh gọi Lăng Chi Hiên là anh Tiêu vì lúc giới thiệu Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đã thống nhất tên của anh sẽ là Tiêu Chi Hiên, lấy họ của cô vì hai người là anh em họ. Còn vấn đề vì sao Dạ Nguyệt vẫn còn giấu Dương Ngọc Linh thì Lăng Chi Hiên có nói cô giữ bí mật với Ngọc Linh. Mặc dù Dạ Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn đáp ứng, vì đây là bí mật của người khác, nếu người đó không đồng ý thì cô cũng không thể tự tiện nói ra. (Dạ Nguyệt vẫn chưa biết anh họ Lăng)

"Dạ, em đi" Dạ Nguyệt gật đầu cười hiểu ra vấn đề. Chị Ngọc Linh nói thế để ám chỉ với cô là không có Tề Mạc Thông đi.

"Hoan hô!" Lý Vân Nhi thở phào trong lòng sau đó hưng phấn hô lên. Xong chưa ai nói gì thì cô ấy đã đứng dậy chạy lại tủ áo để chuẩn bị quần áo đi tắm biển, miệng vừa hối mọi người đi chuẩn bị.

"Vậy chút nữa tập trung ở dưới nha" Dương Ngọc Linh cũng nhẹ nhõm rồi cười cười đứng dậy đi ra khỏi phòng.

"Dạ Nguyệt, em theo tôi ra đây" Lăng Chi Hiên cũng đứng dậy đi ra cửa.

"Sao vậy!?" Dạ Nguyệt tò mò, rồi rất nhanh cô quay qua ực hết ly sữa mới đứng dậy đi theo Lăng Chi Hiên.

Lý Vân Nhi bụm miệng cười gian rồi nói với theo Dạ Nguyệt. "Em chuẩn bị quần áo cho chị luôn nha Dạ Nguyệt"

"Cám ơn em" Dạ Nguyệt nói vọng vào.

Lăng Chi Hiên dẫn Dạ Nguyệt qua phòng của anh. Bởi vì hai người ở chung một nhà, ngủ chung một phòng (dĩ nhiên khác đệm =)) ) nên Dạ Nguyệt không cảm thấy lo lắng hay suy nghĩ nhiều khi vào phòng của Lăng Chi Hiên - một người đàn ông còn độc thân. Có lẽ chuyện này đã trở thành một điều quen thuộc hay vô cùng bình thường đối với cô, tất nhiên đối tượng phải là Lăng Chi Hiên mới có thể như vậy.

Tuyết Lang đêm qua bị đẩy qua phòng của Lăng Chi Hiên ngủ, vừa thấy Dạ Nguyệt thì quẩy đuôi vui vẻ, chân cún nhào lại cọ cọ chân Dạ Nguyệt đòi chơi. Dạ Nguyệt bế Tuyết Lang lên, giày vò quắn quít một phen.

Lăng Chi Hiên ánh mắt sáng quắc nhìn Tuyết Lang khiến Tuyết Lang rụt cổ lại, miệng kêu "ngao ngao....." như rên rỉ khổ sở. Mình chưa thân mật được như vậy với cô gái nhỏ nha. Tất nhiên người nào đó vẫn chưa phát hiện ra là bản thân đang ghen tỵ với một con sói a.

"Mà anh có chuyện gì muốn nói vậy?" Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang ngồi xuống ghế sa long.

"Điện thoại em đâu?" Lăng Chi Hiên cũng ngồi xuống cạnh Dạ Nguyệt.

"Sao vậy?" Dạ Nguyệt khó hiểu nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa.

Lăng Chi Hiên không nói gì, cầm lấy điện thoại Dạ Nguyệt bấm số gọi. Chỉ một vài giây chiếc điện thoại đang đặt trên bàn sáng lên và run run.

"Số của tôi" Lăng Chi Hiên lưu số vừa gọi vào danh bạ cho Dạ Nguyệt, rồi còn nhanh như chớp lưu vào nút quay số nhanh đứng đầu danh sách. "Sau này em gặp chuyện gì cũng phải gọi ngay cho tôi đầu tiên"

Dạ Nguyệt ngây người nữa ngày mới bừng tĩnh đại ngộ. Nhìn thái độ nghiêm túc mà chờ đợi của Lăng Chi Hiên làm cô cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên. Bạn thân thì chỉ đến thế là cùng, Dạ Nguyệt cảm động mà gật đầu. Nhưng có vẻ suy nghĩ của tên ngốc nào đó đang đi nhầm hướng thì phải. ( =)) )

Lăng Chi Hiên thấy Dạ Nguyệt gật đầu cười thì anh nhếch khoé môi lên. Nhưng anh cũng nào biết tên ngốc nào đó đang cho anh từ chức vụ "bạn bình thường" thăng lên một cấp thành "bạn thân" đâu. Về phương diện nào đó thì coi như mức độ thân thiết cũng được tăng lên theo ý của người nào đó đi, các vị cứ nghĩ vậy đi *tác giả lau mồ hôi*. (Không biết khi Hiên ca biết sẽ thế nào đây =)) Chắc anh sẽ nghẹn ức mà chết quá =)) )

Sau khi chuẩn bị xong, mọi người lần lượt tập trung trước đại sảnh. Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi ra trước, Dương Hoàng Trí đã đứng chờ trước bên chiếc Audi của mình. Thấy Dạ Nguyệt và Lý Vân Nhi ra, anh chạy lại xách túi đồ của hai người rồi để vào trong cốp xe.

"Dạ Nguyệt" Dương Hoàng Trí vẻ mặt khó xử kèm theo lo lắng quay qua nhìn Dạ Nguyệt. "Cậu ấy về trước rồi. Cậu ấy nói cho cậu ấy gửi lời xin lỗi chị"

Dạ Nguyệt trầm mặc yên lặng, tha thứ hay không tha thứ cũng không quan trọng, vấn đề trọng yếu là cô không muốn nhìn thấy cậu ta. Cô sẽ không la hét hay làm to chuyện hay chữi bới này nọ, ranh giới cuối cùng chính là im lặng mà đối diện cậu ta. Người kia sẽ chính thức trở thành người xa lạ trong cuộc đời cô. Từ nay về sau cô sẽ không có người bạn nào tên là Tề Mạc Thông nữa.

Dương Hoàng Trí thấy Dạ Nguyệt im lặng thì không nói gì nữa, anh đã hiểu quyết định của chị vợ rồi. Trong lòng anh âm thầm thở dài, dù cảm thấy không đành lòng cho tên ngốc kia nhưng Dạ Nguyệt cũng là người bạn quan trọng của anh, thêm nữa lại là người mà cô gái nhỏ của anh với chị Ngọc Linh coi trọng và việc mà tên ngốc đó làm cũng khó có thể thông cảm được nên anh cũng không thể đứng về phía Tề Mạc Thông.

Lăng Chi Hiên vừa ra thấy không khí trầm mặc bên đó cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Anh đang suy nghĩ thì thấy ánh mắt của người nào đó loé ra tia sáng khi nhìn thấy anh thì không khỏi cong khoé môi lên đi về bên đó. Trong lòng là cảm giác vô cùng thoả mãn, cô gái nhỏ rất vui khi anh ở đây.

Dạ Nguyệt nhìn thấy Lăng Chi Hiên thì cảm giác khó chịu nháy mắt biến mất. Cũng không hiểu sao mà tâm lại cảm thấy yên ổn trở lại.

Lý Vân Nhi nãy giờ cũng không nói gì, vấn đề này thật sự nhạy cảm. Đứng ở góc độ của Lý Vân Nhi thì cô nhất định đứng về phía Dạ Nguyệt. Nếu Dạ Nguyệt muốn tìm Tề Mạc Thông tính sổ thì cô sẽ là người đầu tiên ủng hộ đi theo. Cô tôn trọng quyết định của Dạ Nguyệt.

Dương Ngọc Linh và Hàn Tử Minh bước ra. Thấy không khí có vẻ khác thường nên Dương Ngọc Linh cười dịu dàng với mọi người, nhất là Dạ Nguyệt. Dương Hoàng Trí cũng phấn chấn trở lại. Lần này đi hai chiếc xe vì chiếc Audi của Dương Hoàng Trí không đủ chỗ, Hàn Tử Minh lái chiếc BMW chở Dương Ngọc Linh. Mọi người cũng không nghĩ tới chuyện đó nữa, vui vẻ lên xe xuất phát ra bãi biển. Nhưng không ai biết kế tiếp sẽ có một sự kiện kinh hoàng hơn nữa sắp xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương